Đế Quân

Chương 25: Hắn là ai vậy?




Nhưng Tiêu Một dù sao chỉ là một người. Tiêu gia của hắn vẫn còn không có tư cách làm cho Thần gia phải nghiêm túc.Có lẽ Tiêu Một trong tương lai có thể đi tới tình trạng khiến vô số người nhìn lên. Đáng tiếc, cơ hội tiến lên này nhất định bắt đầu từ hôm nay, sẽ từng bước càng giảm càng nhỏ đi. Đến cuối cùng thì sẽ biến mất không thấy tăm tích đâu nữa!
Thần Dạ có tự tin này, sau khi trọng sanh mà đến, tiểu đao một khi xuất hiện lập tức đã khiến cho hắn tu luyện thành công Giao Long Thể, căn cơ bị tổn hại liên quan cũng được chữa trị xong xuôi, có khả năng tu luyện bình thường. Nếu mà như vậy đều vẫn còn không kết thúc được con đường tiến lên của Tiêu Một , Thần Dạ thật sự là chết không luyến tiếc!
Lúc này ở trong đầu Thần Dạ chỉ có nghĩ tới người trong kiệu kia!
Chỉ dựa vào một đạo ánh mắt như có như không, đã để cho hắn cảm giác được một loại nguy hiểm cường đại chưa bao giờ có .Đối với chủ nhân của ánh mắt đó, Thần Dạ không làm sao không kiêng kỵ cho được.
Đạo ánh mắt kia, trong suốt, như dòng suối không chứa chút xíu tạp chất, lại rất sâu sắc, phảng phất như hắc động vũ trụ ( hố đen), mà lại nhằm thẳng lòng người. Ở trước mặt nó, tựa hồ cũng không che giấu được cái gì.
Người này, nếu là bằng hữu, nhất định sẽ mang lại cảm giác như hổ thêm cánh, nhưng nếu là kẻ địch . . . . Thần Dạ nhướn cao đuôi lông mày. Bên người có tám cao thủ cảnh giới Sơ Huyền là kiệu phu, bạo tay bực này thì đào xới khắp cả đế đô Hoàng Thành, những người có thể làm được cũng sẽ không quá nhiều.
Nếu muốn tra một phen, xem cỗ kiệu kia thuộc về nhà nào thì tịnh không khó khăn lắm. Khó khăn chính là, người trong cỗ kiệu kia, đến tột cùng là ai !
Mà ở trong trí nhớ của Thần Dạ, người này, từ đầu đến cuối, tựa hồ chưa từng xuất hiện.
Nói tựa hồ, đó là bởi vì kiếp trước hắn đã một mực tự giam mình trong thế giới của cá nhân , không nghe thấy việc đời. Cho đến lúc Thần gia bị tấn công qui mô thì hắn mới đi ra khỏi Thần gia.
Cho nên, những người xuất sắc trong đế đô , mặc dù là hắn đã nghe nói qua, nhưng không biết. Ngoài ra người trong kiệu kia càng gây ra cho hắn cảm giác xa lạ.
- Tiểu Dạ tử, ngươi làm sao vậy?
Đằng sau cánh cửa đại môn sơn son, nhìn thấy Thần Dạ sắc mặt trắng bệch, hữu quyền vẫn còn rơm rớm một chút màu máu thì Thần Hiên giận dữ!
Thần Dạ ngây ra rồi cười khổ một tiếng. Hắn không nghĩ tới lại gặp phải đại ca, nên cũng không thể dấu diếm mà lập tức nói:
- Vừa rồi đi dạo ở trên đường, đã gặp Tiêu Một.
- Như vậy, vết thương của đệ là do Tiêu Một gây ra?
Thần Hiên sắc mặt hoàn toàn xanh mét:
- Hay cho một tên Tiêu Một, không ngờ lại dùng loại biện pháp này để hạ thư khiêu chiến với ta. Xem ra, là không thể lưu hắn .
Vỗ vai Thần Dạ một phen, Thần Hiên lạnh lùng nghiêm mặt nói:
- Tiểu Dạ tử, việc này không cần nói cho gia gia bọn họ.
Nói xong, Thần Hiên liền bước đi.
- Đại ca!
Thần Dạ vội vàng ngăn Thần Hiên lại, rồi cười cười nói ra cặn kẽ một lần chuyện đã xảy ra.
Sau khi nghe xong, Thần Hiên tất nhiên vẫn còn lửa giận . Nhưng lại có thể nhìn thấy, đằng sau lửa giận lại hiện ra sự kinh ngạc sâu sắc.
Thân là người của Thần gia , hơn nữa còn là cháu đích tôn, Thần Hiên so với Thần Dạ thì càng hiểu rõ ràng hơn tình thế trong Hoàng Thành , cũng càng hiểu rõ ràng hơn việc thế lực khắp nơi đang mắt nhìn chằm chằm vào mọi hành động khác của gia tộc.
Thần Dạ nhằm Tiêu Một mà khiêu chiến, cái này không nghi ngờ là đang thúc ép Thần gia tỏ thái độ!
- Tiểu Dạ tử. . . .
- Đại ca, ca yên tâm đi, trong lòng đệ hiểu rõ!
Thần Dạ cười cười, hắn biết Thần Hiên đang lo lắng cái gì. Cũng biết làm như vậy, có lẽ sẽ làm cho hoàng thất càng kiêng kỵ hơn đối với Thần gia , thậm chí sẽ còn làm sớm hơn một ít chuyện.
Nhưng Thần Dạ đã không có cách nào , chỉ có hành động như thế , mới có thể khiến cho lão gia tử vượt qua giới hạn. Mà cái này, là lối thoát duy nhất của Thần gia.
Nghe vậy, Thần Hiên nặng nề thở dài, hắn làm sao mà không biết ý đồ thực sự của Thần Dạ ở chỗ này. Bình tĩnh mà xem xét, trên dưới Thần gia, không có một người nào lại không hy vọng lão gia tử ra tay hành động. Chỉ là, không người nào dám đi bức bách lão gia tử làm như vậy.
Đặt ở ngày trước, Thần Dạ đồng dạng cũng không dám. Thế nhưng hắn đã biết tương lai kết quả của Thần gia, hắn cũng không thể cho phép cùng một câu chuyện lại phát sinh một lần nữa. Vì vậy cho dù bởi vì dạng hành động này mà sẽ đưa tới lão gia tử nổi giận, thôi thì cũng đành phải vậy.
- Tiểu Dạ tử, bên phía gia gia , ta sẽ để cho phụ thân và Nhị thúc đi khuyên bảo. Đệ không cần có áp lực gì, ngược lại là cuộc chiến của đệ cùng Tiêu Một , thời gian ba tháng. . . .
Thần Hiên có hơi lo lắng, hắn cũng không biết Thần Dạ đã có khả năng tu luyện bình thường, càng không rõ ràng lắm việc Thần Dạ đã tu luyện thành công Giao Long Thể. Mà coi như biết, thời gian ba tháng, cũng thật sự quá ngắn.
Thần Hiên là người được Tiêu Một coi là đối thủ từ lúc sanh ra , nên đối với Tiêu Một thì hắn cũng có nhận biết sâu nhất. Ba năm không gặp, Thần Hiên hắn cũng không dám nói có đủ nắm chắc, có khả năng giết chết tên thếu gia điên cuồng vô song này.
Thắng bại đối với Thần Dạ mà nói, có lẽ không phải rất quan trọng. Nhưng nếu đã quyết định phải làm như vậy, tức thì mỗi một bước tiếp theo đều cần mưu tính thật kĩ lưỡng.
Thần gia là cây to đón gió, lại có hoàng thất ở sau lưng đổ dầu vào lửa, kẻ địch đã thấy khắp nơi. Những kẻ địch này tạm thời còn không dám thò răng nanh ra, chỉ khi nào Thần gia có một điểm không ổn thì tất cả răng nanh sẽ phô thiên cái địa mà xông vào cắn xé . . . .
Điểm này, Thần Dạ so sánh bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn!
Mắt nhìn về phương hướng nguy nga nhất kia trong đế đô Hoàng Thành, Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng rồi nói:
- Đại ca, thời gian không đợi ta. Có một số việc, đã không cách nào tránh khỏi. Cho nên, chúng ta chỉ có thể trong quá trình dự liệu, dốc hết khả năng tìm kiếm cơ hội.
- Những kẻ địch đang ẩn náu này, dù sao cũng cần phải tróc nã ra được hết, khiến cho bọn họ chánh đại quang minh hiện ra trong tầm mắt chúng ta mới phải!
- Thời gian không đợi ta, cơ hội?
Nhìn Thần Dạ, Thần Hiên đột nhiên từ trên người hắn, cảm nhận được một loại cảm giác đặc thù chưa bao giờ có. Những lời thế này , không nên nói ra từ trong miệng Thần Dạ.
Thần Dạ có thể nghĩ về một điểm như vậy, nhưng tuyệt đối không nên nói ra. Bởi vì, việc này không nên để cho Thần Dạ phải đi suy nghĩ và gánh chịu.
Con đường đi kiếp trước kiếp nầy, Thần Dạ không thể không thay đổi. Hắn cũng hiểu rõ ràng, đó là sự thay đổi lớn lao. Nó sẽ làm người bên cạnh sinh ra một cảm giác xa lạ đối với hắn. Nhưng những điều này là do không có cách nào giải thích. Nên trước mắt, khi vẫn còn không có chuyện gì có thể càng quan trọng hơn so với chuyện thay đổi vận mệnh gia tộc.