Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 18: Gia nhập Phi Ưng



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên

Người ta thường nói rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu, tiếng không đồng điệu nửa câu thừa. Cái là làm nên một chén rượu ngon không chỉ là chất lượng của loại rượu, mà còn là tâm tình của người uống. Dọc theo khu quán xá bình dân nằm sát bờ sông Đại Vận, chúng ta có thể nghe được rất nhiều âm hỷ lạc, ai oán từ những cái cụng ly liên tục vang lên. Nơi này chính là một thiên đường cho những người muốn tìm một không gian riêng để đối ẩm với bằng hữu của mình.

- Vương huynh, không ngờ huynh lại biết được nơi này. Gió mát, trăng thanh, Đại vận cuồn cuộn, thật đúng là một nơi hữu tình.

Ngồi trong một quán thịt nướng bốc khói thơm phưng phức, Mộc Bình ngắm nhìn cảnh đẹp trước mặt cảm thán thốt lên.

- Haha những kẻ trong Phi Ưng đều lấy bốn bể là nhà, nơi giải khây như thế này bọn ta biết rất nhiều, Mộc huynh không chê là được.

Cạn hết một chén rượu nóng, Vương Chính cười sảng khoái đáp. Phi Ưng luôn phải mang nhiệm vụ trong người, quanh năm phải chiến đấu vất vả nên họ ít khi được dịp nghỉ dưỡng. Vì vậy, những quán nhậu có không gian thoáng đãng, thoải mái thường được bọn họ lui tới rất nhiều.

- Món thịt nướng ở đây cũng rất ngon.

Ăn đến miệng dính đầy mỡ, Tiểu Hắc cũng vui vẻ góp ý. Tiểu tử này trước mặt người ngoài tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn, đáng yêu khiến cho ba người Vương Chính đều rất yêu thích. Cầm lấy một chiếc khăn trắng lau vết dơ trên miệng của nó, Ngọc Phi cười yêu mắng:

- Đứa nhỏ này ăn từ từ thôi, không có hết đâu mà sợ, để tỷ gọi thêm thịt cho đệ.

Qua vài tuần rượu, sau khi đã kể đủ chuyện trên trời dưới đất, Vương Chính mới mỉm cười ôn tồn hướng Mộc Bình hỏi:

- Mộc huynh, ngươi thân võ nghệ cao cường, liệu có hay không hứng thú gia nhập Phi Ưng của chúng tôi?

Ở bất cứ nơi nào, nhân tài luôn được chào mời một cách hết sức nhiệt tình, đặc biệt là ở Phi Ưng. Phải biết rằng kẻ có thể đạt tu vi nhân cấp không phải củ cải trắng ngoài chợ, tiện tay là cầm ra được một đống. Một người đạt được tu vi nhân cấp đều không đơn giản, cần phải có tài nguyên bồi dưỡng mà thành. Ngay cả Mộc Bình nếu không có Kiện Thể Hoàn phục dụng không ngừng thì không biết bao giờ anh ta mới đột phá vào nhân cấp được.

Tìm ra người đột phá nhân cấp đã khó, người trẻ tuổi có tu vi nhân cấp còn quý hiếm hơn. Tuy không phải cực kỳ khó tìm như phượng mao lân giác thế nhưng những người đột phá nhân cấp dưới ba mươi tuổi đa phần đều là thiên tài các đại gia tộc. Chỉ có họ mới đủ tài lực đề giúp con cháu mình bước vào hàng ngũ cao thủ, vượt xa người thường.

Bên cạnh yếu tố tu vi, nhân tuyển tham gia Phi Ưng còn cần có lý lịch trong sạch, một lòng trung thành với tổ quốc. Điều này cũng dễ lý giải, nếu ai cũng có thể gia nhập Phi Ưng, thị phi bất phân thì hậu quả khó có thể tưởng được được.

Vô tình thấy tất cả các điều kiện trên lại hội tụ đầy đủ trên người Mộc Bình, do đó lần nay cả Vương Chính và Ngọc Phi đều phải đích thân xuất mã để đến chiêu mộ anh ta.

Nói thật lòng thì Mộc Bình cũng có chút động tâm, dù sao gia nhập những đội ngũ tinh anh chính là giấc mộng từ bé của anh ta. Chỉ là bây giờ Mộc Bình đã có một vị sư phụ thần bí, không thể chuyện gì cũng có thể tự do tự tại như trước. Đắn đo một hồi, anh ta mới tỏ ra khó khăn trả lời:

- Không nói dấu gì Vương huynh, Mộc Bình tôi cũng rất ngưỡng mộ Phi Ưng các vị, có điều...

Thấy đối phương không thẳng thừng từ chối, một kẻ lõi đời như Vương Chính làm sao dễ dàng buông tay được. Gã ta mỉm cười thật ấm áp rồi dùng giọng điệu chân thành nhất nói:

- Mộc huynh có vấn đề gì khó nói xin cứ cho Vương mỗ biết rõ. Quyền hạn của Phi Ưng không phải vô hạn nhưng cũng có thể giúp huynh được ít nhiều.

- Vấn đề không phải ở chỗ bản thân tôi. Việc gia nhập một tổ chức khác bên ngoài Mộc gia tôi cần xin phép gia tộc lẫn sư phụ của mình, nếu họ đáp ứng thì tự nhiên mọi chuyện sẽ dễ dàng.

Việc này cũng không có gì phải giấu giếm, Mộc Bình quyết định nói cho Vương Chính biết. Vị đội trưởng Phi Ưng sau khi nghe xong thì khẽ thở ra một hơi đáp:

- Vương Chính tôi cứ tưởng chuyện gì. Về phía Mộc gia thì Mộc huynh cứ yên tâm, lão gia chủ luôn ủng hộ người của gia tộc gia nhập vào các đội ngũ Liệt Hổ, Phi Ưng. Còn về sư phụ của cậu, tôi nghĩ Mộc huynh tự sẽ có biện pháp riêng của mình để thuyết phục.

Quả nhiên là một kẻ khéo đưa đẩy, ý tứ trong lời nói của Vương Chính chính là mọi chuyện thật ra không quá phức tạp, chủ yếu là do Mộc Bình xử lý sao thôi.

- Được rồi, vậy tôi sẽ cố gắng thuyết phục gia gia và sư phụ của mình.

Việc này cũng chỉ hỏi qua là sẽ biết kết quả, Mộc Bình cũng không muốn nhiều lời. Tiếp theo, bốn người họ lại chén tạc chén thù, cùng kể nhau nghe những câu chuyện từng trải của cá nhân mình. Phải công nhận rằng Phi Ưng đúng là đội đặc nhiệm lợi hại bậc nhất, những nhiệm vụ mà họ phải thực hiện đều nguy hiểm vô cùng, thường nhân không tài nào tưởng tượng nổi.

Khi mọi người đang trò chuyện vui vẻ đến cao trào thì bỗng nhiên Tiểu Hắc bỏ cây thịt xiên nướng trên tay xuống, hai mắt nhìn về một bụi cỏ ở các họ vài chục thước. Do trời đã tối nên bụi cỏ từ xa nhìn vào chỉ thấy một màu đen kịt mà thôi.

- Có chuyện gì vậy sư đệ?

Mộc Bình khó hiểu nhìn Tiểu Hắc, tên sư đệ này ngoại trừ phàm ăn tục uống ra thì rất đáng tin tưởng. Đặc biệt là khả năng nhạy cảm của Tiểu Hắc khiến cho Mộc Bình cũng phải cảm thấy ghen tỵ, tự nhận thua xa cả mấy con phố.

- Có thứ gì đó chuyển động ở trong đó.

Nhãn lực của Tiểu Hắc đã được nâng cao, nó có thể nhìn xa hơn trăm thước trong đêm tối. Hiện tại, nếu không phải cao thủ chuyên thuật ấn nấp mà muốn tiếp cận được nó chính là si tâm vọng tưởng.

- Chắc là con mèo hay con chó hoang nào thôi.

Ngọc Phi mỉm cười xoa đầu Tiểu Hắc một cái, cô ta cho rằng đứa trẻ này chỉ bị hoa mắt mà thôi. Ngoài quán thịt nướng chỉ là màu đen như mực, xa xa là ánh đèn le lói của vài quán xá khác.

- Để huynh đi kiểm tra thử.

Không muốn giải thích gì, Mộc Bình liền đứng dậy đi thẳng về hướng mà Tiểu Hắc đã chỉ. Bỏ lại ba người Vương Chính với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Càng tiến gần đến bụi cỏ, Mộc Bình bỗng ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng trong gió lạnh. Điều này làm cho anh ta chút giật mình, tinh thần lập tức tập trung, đề phòng có bất ngờ xảy ra.

Sau khi Mộc Bình tiến vào bụi cỏ vài phút, một tiếng gọi lớn vọng lại:

- Vương huynh, mọi người đến giúp một tay.

Ba người Vương Chính nghe tiếng Mộc Bình thì vội vàng đứng dậy chạy vội đến. Khi đến gần, họ thấy Mộc Bình đang đỡ một người đàn ông toàn thân đầy vết thương, máu tươi chảy ướt cả trang phục.

- Mau đỡ anh ta vào quán. Trần Việt, Ngọc Phi, hai người kiểm tra xung quanh xem có thứ gì khác lạ không.

Đã có kinh nghiệm xử lý người bị thương nặng, Vương Chính liền ra tay chỉ đạo hai cấp dưới của mình. Còn bản thân gã thì cùng với Mộc Bình mang người đàn ông vào quán ăn rồi thực hiện một số biện pháp sơ cứu.

- Đây không phải... là anh chàng Chí Diễn sao?

Vừa vén mái tóc rối của nạn nhân, Mộc Bình liền nhận ra ngay. Ngày đó Mộc Bình rất có hảo cảm với anh chàng si tình này, không ngờ nhân sinh gặp lại trong tình cảnh thê thảm như vậy.

Nếu đã là người quen, Mộc Bình không nghĩ ngợi liền lấy ra một viên Bồi Hoàn Đơn cho đối phương phục dụng. Nhìn cảnh này, Tiểu Hắc có chút không biết nói gì. Đan dược nó luyện chế tốn kém dược liệu không ít, số lượng không quá nhiều và đặc biệt là hiệu quả cực kỳ kinh người. Nếu Mộc Bình gặp ai cũng đem ra sử dụng thì sau này thế nào cũng dẫn đến phiền phức không đáng có.

Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, Tiểu Hắc không phản đối việc ra tay nghĩa hiệp. Thế nhưng trước khi có thực lực tự bảo vệ mình thì không nên sử dụng lộ liễu những thứ có thể khơi gợi lên lòng tham kẻ khác. Nếu cứ hành động như vị sư huynh đầu gỗ này của nó, đến lúc anh ta bị người khác hãm hại cũng còn không biết được nguyên do nữa đấy.

Trở lại với việc cứu người, Bồi Hoàn Đơn dù không phải là tiên đan nhưng để cứu người phàm thì vẫn vô cùng hữu diệu. Chí ít nó có thể giúp cho anh chàng Chí Viễn này giữ lại một hơi thở sinh cơ, nếu không e rằng anh ta sẽ sớm tắt thở trong lúc đợi xe cấp cứu đến.

- Sư huynh, theo đệ thấy ta nên đem anh ta đến một nơi kín đáo để chữa trị.

Nhìn một lượt các vết thương trên người Chí Viễn, Tiểu Hắc suy nghĩ rồi đưa ra ý kiến của mình. Ngay lập tức, Mộc Bình liền thắc mắc:

- Tại sao lại phải làm vậy?

- Huynh không quên cô gái đi chung với anh ta trên tàu hỏa chứ?

Tiểu Hắc cũng không giải thích rõ ràng mà chỉ ám chỉ một người.

- Là Mộc Cầm. Không lẽ ý đệ là...?

Rất nhanh, trong đầu Mộc Bình liền hiện ra cô gái ăn mặc có chút quê mùa, nhìn dáng vẻ đầy yếu đuối. Lần đó, nếu không nhờ Tiểu Hắc, chính anh ta cũng bị cô gái đó qua mặt mà không hay biết gì cả. Bây giờ nghĩ lại, trán anh ta lại đổ mồ hôi lạnh.

- Được rồi, tạm thời đem người này về Mộc gia để chữa trị. Vương huynh, thật là có lỗi. Hiện tại không thể bồi tiếp huynh và mọi người tiếp tục, lần sau Mộc Bình tôi sẽ tạ tội với mọi người sau.

Vội vã khách sáo vài lời, Mộc Bình liền đem người trở về Mộc gia. Nhờ có bác sĩ riêng của gia tộc tận tình cứu chữa mà Chí Viễn đã vượt qua cơn nguy kịch, tạm thời không lo đến việc sinh tử. Đến ngày thứ hai, anh chàng này mới hồi tỉnh nhưng sức khỏe vẫn còn rất yếu, phải nằm một chỗ để tịnh dưỡng.

Điều đáng lo ngại nhất của Chí Viễn lúc này không phải là vết thương trên thân thể mà là vấn đề ở tinh thần. Sau khi tỉnh lại, anh ta cứ không ngừng kêu cứu, tâm trí không ổn định, không thể trò chuyện được.

- Xem ra anh ta gặp phải chuyện gì đó rất kinh khủng khiến cho thần trí bất minh.

Tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, Mộc Bình không thể bỏ Chí Viễn cứ điên điên dại dại như thế. Song mọi nỗ lực của anh ta không mang lại nhiều hiệu quả. Cuối cùng không còn cách nào hơn, Mộc Bình đành phải cầu cứu sư phụ thần bí của mình thông qua Tiểu Hắc.

- Giúp gã ta cũng không phải không thể. Có điều tên Chí Viễn này có xứng đáng để sư phụ lão nhân gia ra tay không.

Trong số danh sách đan phương phàm đan mà Diệp Thanh Hàn giao cho, Tiểu Hắc để ý có một loại đan dược tên Thanh Tâm Đan. Tuy chỉ là đan dược dành cho người phàm nhưng loại đan dược này lại có thể chữa trị các tổn thương về tâm thần, giúp người hôn mê sâu cũng có cơ hội tỉnh lại. Loại công dụng này thật sự là quá nghịch thiên, điều làm Tiểu Hắc buồn phiền là dược liệu của loại đan phương này vô cùng đắt đỏ lại không hề dễ tìm thấy trên thị trường.

- Ngươi lúc nào cũng nói đến lợi ích. Tiểu sư đệ, làm người cần phải có một chút lòng nhân hậu nha.

Cảm thấy Tiểu Hắc đang phát triển theo hướng lạnh lùng, ít tình người, Mộc Bình liền khiển trách vài câu. Sau đó, trước sức ép của anh ta, Tiểu Hắc đành đồng ý nhờ sư phụ cứu giúp Chí Viễn. Song nó lại ném cho Mộc Bình yêu cầu bắt buộc vài loại dược liệu quý hiếm mà ngay cả anh ta cũng chưa từng nghe thấy.

Với tài lực của Mộc gia, vấn đề giá cả không phải là vấn đề quá lớn, chỉ là dược liệu Tiểu Hắc yêu cầu thật sự ngay cả Huyền Kinh cũng không thể tìm được tất cả. Cuối cùng, gia tộc đành phải cho người rải đi các tỉnh thành phố khắp nước Yên để thu mua. Do đó, việc cứu chữa Chí Viễn lại phải tạm hoãn lại một thời gian.

Tiếp theo, bàn về việc gia nhập Phi Ưng của Mộc Bình, mọi thứ tiến triển thuận lợi hơn anh ta suy nghĩ. Gia gia Mộc Quốc Thái của anh ta không hoàn toàn ngăn cản mà chỉ yêu cầu Phi Ưng phải cho Mộc Bình một số ưu đãi về nhiệm vụ. Bởi lẽ một thành viên Phi Ưng quanh năm suốt tháng đều không có thời gian nghỉ ngơi nhiều, có nhiều nhiệm vụ còn tốn đến vài năm thời gian mới có thể kết thúc. Vì vậy, Mộc lão gia chủ muốn Phi Ưng giao nhiệm vụ cho cháu ông phải có chọn lọc, thời gian còn lại Mộc Bình phải được tự do đề tu luyện nâng cao tu vi của mình.

Trong tính toán của Mộc Quốc Thái, chỉ cần một thời gian dưới sự dạy dỗ của vị sư phụ cao nhân Chân Võ Môn kia, Mộc Bình sẽ đột phá hoàng cấp. Khi đó đứa cháu của ông ta đã đủ tư cách để bước vào hàng ngũ của những thành viên của Long Thần, lột xác trở thành tầng lớp cao thủ ở đỉnh của Yên quốc. Chủ ý của ông ta khi cho Mộc Bình tham gia Phi Ưng chỉ là để ma luyện anh ta cứng cỏi hơn thôi.

Còn về phía vị sư phụ mà Mộc Bình chưa gặp mặt thì có chút khó khăn hơn, thông qua Tiểu Hắc anh ta biết được sư tôn của mình không có đòi hỏi gì nhiều ngoại trừ một việc. Đó là Phi Ưng phải hỗ trợ cung cấp các loại linh thảo, kim loại hay khoáng thạch quí hiếm cho anh ta. Nếu không có đủ thì đưa ra thông tin về những thứ đó cũng được.

Đối với điều kiện này, Vương Chính sau khi đắn đo một hồi thì cũng đồng ý, nhưng anh ta yêu cầu Mộc Bình phải lập được công trạng thì mới qui đổi được. Việc này cũng dễ hiểu vì những thứ Mộc Bình yêu cầu đều là kỳ trân dị bảo mà người của Chân Võ Môn cũng muốn có. Nếu Mộc Bình không thể hiện được giá trị tương xứng thì làm sao Phi Ưng có thể bỏ ra cái giá lớn như vậy được.

Quả thật, chỉ vài ngày sau khi Mộc Bình gia nhập Phi Ưng, anh ta liền nhận được chỉ thị về nhiệm vụ đầu tiên của mình từ cấp trên. Có thể xem đây là khảo nghiệm dành cho Mộc Bình, lãnh đạo tối cao của đội đặc nhiệm muốn kiểm chứng thực lực của người đã được xem là đứng đầu trong giới trẻ của các gia tộc quân đội.

Dựa vào Mộc gia, Tiểu Hắc không khó để có được giấy tờ tùy thân cho mình, không còn là một đứa bé khuất cái không được xã hội thừa nhận nữa. Nhờ đó mà tiểu tử này cùng Đại Hắc có thể ung dung cùng với Mộc Bình ngồi máy bay di chuyển mà không cần phải lựa chọn phương tiện mất thời gian như tàu hỏa hay ô tô.

- Sư huynh, huynh thật sự không dùng phần ăn này sao? Vậy thì để đệ xử lí giúp huynh nhé.

Ngồi ở khoan hành khách phổ thông, Mộc Bình lúc này đang vô cùng xấu hổ với hành khách xung quanh. Cái tên sư đệ còn con chó của nó đúng là thứ không gan không phổi, bao tử thì chẳng có đáy. Bình thường người nào lần đầu được ngồi máy bay sẽ lo sợ bất an hoặc hưng phấn nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ. Vậy mà hai con hàng này thì chẳng buồn quan tâm đến mấy thứ đó mà chỉ chăm chăm vào ăn uống. Đôi khi Mộc Bình tự hỏi không biết có phải Tiểu Hắc là quỷ đói đầu thai không nữa.

- Ngươi muốn ăn gì thì cứ thoải mái nhưng chớ có gây chuyện phiền phức, nên nhớ nhiệm vụ của chúng ta là gì?

Khẽ nhắc nhở Tiểu Hắc một câu, Mộc Bình cũng không muốn nói thêm gì vì sợ tai vách mạch rừng. Chuyến bay này sẽ dừng tại thành phố Mộc Á tỉnh Lĩnh Tây, sau đó anh ta cần phải đón xe đường đi đến thị trấn Kiết Tường ở ngoại vi cách thành phố khoảng trăm dặm đường. Đó mới là đích đến của nhiệm vụ lần này của Mộc Bình.

Theo như thông tin từ Phi Ưng cung cấp, người của bọn họ đã theo dõi hành tung của Tra gia từ hơn hai tháng trước. Trong khoảng thời gian này, Tra gia đã phái người lén lút truyền tin qua lại với nhiều gia tộc nhập thế ở ngoài thủ đô Huyền Kinh. Trong đó, có một gia tộc thuộc vào hàng bí ẩn nhất nằm tại tỉnh Lĩnh Tây, người của Phi Ưng khi theo dõi đến đây liền đột ngột mất đi liên lạc.

Sau đó, Phi Ưng lại phái thêm một đội đi điều tra tìm kiếm những đội viên đã mất tích, kết quả cũng không khác nhau là mấy. Sau khi tiến vào Lĩnh Tây được vài hôm, đội ngũ cứu viện cũng như đá ném xuống nước, ngay cả một tín hiệu cấp cứu cũng không kịp truyền về. Vì vấn đề này mà lãnh đạo của quân đội và Phi Ưng vô cùng nhức đầu, họ không thể tiếp tục phái những đội viên bình thường đi tiếp ứng được, nếu như không muốn sự việc mất người tái diễn. Còn những thành viên lợi hại nhất của Phi Ưng cần phải trấn thủ ở Huyền Kinh để làm một số nhiệm vụ riêng.

Vì những lý do trên, việc Mộc Bình tham gia Phi Ưng vô tình đã mở ra một giải pháp. Với bản lĩnh của anh ta, khả năng tự bảo vệ mình sẽ cao hơn những đội viên khác. Do vậy, ngay lập tức cấp lãnh đạo liền phái Mộc Bình đi điều tra vụ việc khẩn cấp, xuất phát ngay trong ngày.

Còn về Tiểu Hắc có mặt trên chuyến bay lại là chủ ý của Mộc Bình. Từ khi bái sư, Mộc Bình liền thay đổi cái nhìn về tên sư đệ ham ăn của mình rất nhiều. Dù chưa bao giờ chân chính thấy Tiểu Hắc biểu diễn võ nghệ của mình nhưng Mộc Bình biết khả năng phán đoán và nhạy cảm của tên sư đệ mình không phải người bình thường có thể so sánh. Bởi lẽ đó, anh ta bèn nhờ vả Tiểu Hắc cùng tham gia vào nhiệm vụ của mình với một đống lời hứa hẹn. Và tất nhiên, với một tiểu tử ham ăn ham chơi như Tiểu Hắc thì chẳng có lý do gì để nó từ chối cả.

- Xin quý vị chú ý, chuyến bay số hiệu QRA1105 sẽ hạ cánh xuống sân bay thành phố Mộc Á trong ít phút nữa. Xin hành khách chú ý đến dây an toàn và không tự tiện rời khỏi ghế ngồi.

Giọng nói của cơ trưởng may may vang lên một cánh mạnh mẽ nhắc nhở mọi người về đúng vị trí ngồi của mình để máy bay chuẩn bị hạ cánh. Nhìn qua cửa kính, Tiểu Hắc có thể nhìn thấy một thành phố với đầy đủ các kiến trúc cổ điển nằm san sát nhau như những cây nấm mọc lên sau mưa.

- Mộc Á là một thành phố cổ lâu đời, rất nhiều tòa nhà đều thuộc về di sản cấp quốc gia đấy.

Thấy sư đệ mình có chút hiếu kỳ, Mộc Bình mỉm cười giải thích. Có thể nói Yên quốc là một nước hiện đại tiến bộ, có điều bên trong vẫn có những vùng đất mang hơi thở của những ngày xa xưa. Nghe nói một số khu vực của tỉnh Lĩnh Tây vẫn còn người dân tộc sống trong núi rừng và có những nghi thức theo bản sắc tổ tiên truyền lại. Vì vậy, vùng đất này luôn khiến du khách thích những câu truyện mạo hiểm tham quan với số lượng không ít mỗi năm.

Vừa xuống máy bay, Mộc Bình liền cùng Tiểu Hắc và Đại Hắc đón taxi đến ngay bến xe khách cách đó không xa. Để di chuyển đến những thôn trấn ở khu vực lân cận, phương tiện duy nhất chính là những chiếc xe đường trông rất cũ kỹ và đầy chật người ngồi bên trong.

Khoảng nửa canh giờ sau, chuyến xe đi đến trấn Kiết Tường cũng bắt đầu lăn bánh, với tốc độ chạy chậm rãi của mình thì chuyến xe đường này có đến nơi cũng phải đến nửa khuya. Do trên xe có đủ loại người hỗn tạp nên Mộc Bình không dám chợp mắt nghỉ ngơi, còn Tiểu Hắc và Đại Hắc thì đã say giấc nồng từ khi nào rồi, lại còn phát ra những âm thanh du dương trầm bổng nữa chứ.

Kỳ thực không phải Tiểu Hắc không cảnh giác mà do nó có thần thức. Khi lên xe tiểu tử này đã quét qua tất cả hành khách, kiểm tra xem có ai đặc biệt khả nghi hay không. Sau khi xác nhận mọi người đều là không có điểm gì chú ý, nó liền phóng tay cao gối mà ngủ một giấc ngon lành.

Vì đây là xe khách chạy đường dài nên việc hành khách lên xuống xe trên hành trình rất nhiều. Khi chuyến xe chạy trên một đoạn đường xuyên qua rừng rậm thì bỗng phía trước có một ông lão trên vai gánh một cái thúng chứa vài rau quả dại lặt vặt giơ tay ra hiệu xin lên xe. Tài xế rất thành thạo liền thắng xe lại và mở cửa cho ông lão bước lên rồi tiếp tục cho xe khởi hành.

Đi thêm một đoạn ngắn, lại có hai tên thanh niên đứng đợi xe bên rìa đường, tài xế vẫn cho xe dừng lại đón khách như mọi lần. Hai gã này vừa lên xe hai mắt đã láo liên, nhìn một lượt tất cả mọi hành khách rồi chọn chỗ ngồi cho mình. Thái độ của chúng hơi kỳ lạ khiến cho Mộc Bình khẽ nhíu máy, kinh nghiệm cho anh biết hai tên này ắt hản có vấn đề.

Quả thật khi xe chạy một đoạn tiến sâu vào địa phận vằng vẻ, hai bên hoàn toàn là rừng sâu thăm thẳm, chỉ có tiếng một vài loại thú kêu loạn xa xa vọng lại, hai tên thanh niên liền lập tức có hành động. Hai tên này từ trong người móc ra hai khẩu súng ngắn, miệng thì quát lớn:

- Cướp đây, tất cả mọi người mau giao tiền bạc, nữ trang ra. Nếu không bọn tao sẽ cho chúng mày làm mồi cho thú dữ.

Quả nhiên là cướp, Mộc Bình không muốn gây náo động nhưng nếu bọn này cản đường của anh ta thì không cần phải khách khí. Thở nhẹ một hơi, Mộc Bình liền như một bóng đen lao vụt đến tên gần mình nhất.

- Thằng kia... mày..

Tên kia còn chưa kịp nói xong câu thì chỉ thấy hành khách kia đã cho mình một cái đầu gối vào ngực, hắn ta loạng choặng một giây rồi ngã lăn ra ngay. Không dừng lại ở đó, Mộc Bình tiếp tục tung người lên dùng hai chân kẹp lấy tay cầm súng của tên còn lại vật xuống.

Chỉ sau vài chục giây ngắn ngủi, hai tên cướp vũ trang đã bị hạ đo ván. Xui cho bọn chúng, nếu gặp người khác thì cho dù đánh không lại chúng cũng có thể bắn loạn rồi bỏ chạy xuống xe. Đáng tiếc, đối đầu với cao thủ chân chính thì bọn này không hề có một chút cơ hội nào cả.

Hành khách trên xe cũng không phải dạng hiền từ gì. Thấy hai tên cướp đã bị khống chế, bọn họ liền thượng cẳng chân, hạ cẳng tay, đánh cho hai tên kêu khóc van xin liên tục mới thôi. Ngồi gần Mộc Bình, ông lão mang theo gánh đồ trên lưng mỉm cười hướng anh ta nói:

- Cám ơn cậu trai trẻ, võ nghệ của cậu thật là cao siêu. Nếu không có cậu ra tay thì mọi người sẽ khó lòng mà thoát được.

Thấy ông lão mặt mũi hiền từ cảm tạ mình, Mộc Bình vội khách khí đáp:

- Bác quá lời rồi, bọn cặn bã này cần phải được xử trí nghiêm minh mới được.

Sau vài câu khách sáo, Mộc Bình tiện thể liển hỏi thăm về nơi mình sắp đến.

- Không biết bác có thông tin gì về trấn Kiết Tường không? Cháu có người bạn đang du lịch ở đó, anh ta rủ cháu cùng đến tham gia chung góp vui.

- Trấn Kiết Tường? Thật là trùng hợp, nhà của lão cũng ở nơi đó.

Ông lão giống như giật mình, sau đó vui vẻ đáp lại. Nhìn bộ dáng thật thà chất phác của ông ta, Mộc Bình không hề có chút mảy may nghi ngờ.