Đệ Nhất Thần Thâu

Chương 163: Khách hàng đầu tiên.



Quyển 1: Tiểu tặc nước Yên.

Tác giả: Hắc Thư Sinh

Biên: Bạch Tú Tài

"Tự ý xâm phạm...Chết"

Chỉ năm chữ được viết một cách tùy ý trên một tấm bảng gỗ trước cửa biệt phủ, rất nhiều kẻ qua đường đều nhìn vào mà cười to. Khẩu khí của tên chủ nhà này cũng thật quá lớn. Mặc dù Liêu quốc không phải là quốc gia quá phát triển nhưng thời đại pháp trị này lại có kẻ dám dùng lời lẽ sặc mùi bạo lực đến vậy sao? Đúng là trò cười lố bịch mà.

Khi bình minh còn chưa ló dạng, sương mù nhè nhẹ bay bổng, một đám người nhân số hơn hai mươi đã lặng lẽ xuất hiện trước cổng biệt viện. Bọn họ nhìn vào tấm bảng năm chữ một lúc vẫn không dám tiến vào, rõ ràng là có chút do dự lẫn kiêng kỵ. Vài phút sau, lão già dẫn đầu mới trầm giọng lớn tiếng nói vọng vào:

- Lão phu là Bùi Lăng, chưởng môn của Hà Tinh Phái, xin được phép vào diện kiến gia chủ.

Bên trong biệt viện, Tiểu Hắc vươn vai ngáp nhẹ một cái rồi khẽ mỉm cười nói:

- Hắc hắc, cuối cùng cũng có người chịu đi tiên phong thử vận rồi sao? Lão Ngô, Hà Tinh Phái là môn phái gì? Có lợi hại không?

Ngô Chí mất khoảng một phút suy ngẫm liền đáp lại:

- Tiểu hắc công tử, Hà Tinh Phái này chỉ là một tiểu môn phái ở Triệu quốc. Tuy là tiểu phái nhưng bọn họ cũng có chút danh khí. Chưởng môn nhân của họ rất tham vọng và thông minh, là loại người nhìn xa trông rộng. Cho nên môn phái của họ đã phát triển rất nhanh, vượt lên tốp đầu những tiểu môn phái mạnh nhất.

- Tiểu phái đến rất tốt, nếu trung đẳng môn phái đến chẳng phải rắc rối to hay sao?

Trương Bất Phàm đang thưởng thức trà nóng góp lời. Bọn họ sau khi được Tiểu Hắc giải thích về kế hoạch của mình thì liền vui vẻ chờ đợi con mồi đầu tiên xuất hiện. Đan dược hay binh khí đều chỉ là mồi nhử, mục tiêu của bọn họ chính là có thể trao đổi lấy thứ tốt từ mấy môn phái lớn kia. Không phải dễ dàng gì mà nhiều cao thủ tụ hội lại một chỗ, lại còn mang theo không ít thứ quý giá trong người.

Còn những kẻ muốn cường hoành chiếm đoạt? Tất nhiên là không thể khoan nhượng rồi. Với tu vi tăng tiến, những kẻ đó sẽ là đá mài dao tốt nhất để cho đám người Mộc Bình có thể trong chiến đấu đột phá võ nghệ của mình. Với trận pháp hỗ trợ, bọn họ há phải sợ hãi. Phải biết rằng chiến tích ở Kiếm Sơn kia vẫn còn rung động lòng người, cho dù địa cấp cao thủ ra tay thì bọn họ cũng dám liều một trận nha.

- Không cần quản là tiểu phái hay đại phái, nếu họ có thứ ta cần thì dễ nói chuyện. Chúng ta có thể cho bọn họ một chút lợi ích, xem như quảng cáo tuyên truyền tính chân thật để dụ dỗ những con cá lớn hơn đến...Còn nếu không có gì đáng giá thì....

Haha, dĩ nhiên là phải xem tâm trạng và thái độ của đối phương rồi.

Đám người Hà Tinh Phái này cũng không phải không biết lễ nghĩa. Chí ít cũng còn cẩn thận báo tên họ ra trước, chấp nhận đứng đợi mà không tùy tiện xông vào. Rõ ràng bọn họ có thể phát triển thành một tiểu tông phái mạnh mẽ không phải không có lý do của nó.

"Được rồi, các ngươi có thể tiến vào"

Tiểu Hắc lại nhờ Diệp Thanh Hàn truyền âm cho Bùi Lăng. Chiêu trò này tuyệt đối hữu hiệu khi mà lão chưởng môn Hà Tinh Phái kia bị dọa đến xanh cả mặt. Thậm chí nếu không phải tâm lý cứng cỏi, lão ta đã xoay người kéo theo môn nhân đệ tử chạy trối chết rồi.

Truyền âm nhập mật vốn là truyền thuyết, chưa từng nghe nói có vị cao thủ chân võ môn nào có tu luyện được.

- Chưởng môn...

Một vị trưởng lão đứng ngay phía sau Bùi Lăng nhìn thấy sắc mặt của chưởng môn tái lại liền lo lắng lên tiếng.

- Tất cả nghe rõ, phải thật lễ phép khi tiến vào, không được ta cho phép không được tùy ý nói năng lung tung. Kẻ nào dám vi phạm, lão phu sẽ dùng môn quy xử phạt tại chỗ.

Lấy lại tinh thần, Bùi Lăng nghiêm mặt quát lớn khiến cho đám trưởng lão đều rối rít vâng dạ.

Vốn từ đấu Hà Tinh Phái cũng chỉ nửa tin nửa ngờ, bọn họ đã chuẩn bị hai tình huống ứng phó khác nhau. Nếu như những kẻ rao bán binh khí thánh cấp và đan dược là giả mạo thì họ sẽ không ngần ngại ra tay xử lí, đồng thời thu hoạch chút ít chỗ tốt có thể. Còn nếu là thật thì lại càng tốt hơn, cơ duyên như thế tất nhiên không nhiều, những tiểu tông môn như Hà Tinh Phái cần phải tranh thủ.

Kết quả không biết thật giả thế nào nhưng đối phương có thể truyền âm nhập mật, tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ. Dưới thực lực chênh lệch quá lớn, Bùi Lăng cảm thấy hi vọng có thể thương lượng giá cả là rất thấp. Chỉ sợ làm phật lòng còn bị những kẻ kia lột một tấm da xuống nữa chứ.

"Cạch"

Từng bước cẩn thận tiến vào, đám người Hà Tinh Phái đi được vài bước đã cảm giác có gì đó không ổn. Vốn có kinh nghiệm lịch thiệp, Bùi chưởng môn nhíu mày nói:

- Là trận pháp, không ngờ chủ nhân nơi đây lại am hiểu cả về trận đạo.

Nói đến trận đạo thì trăm người đã có hơn chín mươi nghe đến nhưng chân chính trải nghiệm thì chưa chắc có được một. Vì thế đám trưởng lão cũng tỏ ra bối rối không biết phải làm gì.

- Đây chỉ là huyễn trận, cũng không có tác dụng công kích chúng ta. Chỉ cần tìm được lối ra là được.

Nhìn thấy cảnh vật thay đổi mờ ảo, Bùi chưởng môn lắc đầu trấn an. Sau đó lão ta yêu cầu từng người phải đi sát vào nhau, tận dụng kiến thức ít ỏi của mình để phá trận. Theo như lão suy đoán thì chủ nhân nơi này đang muốn thị uy với bọn họ, cho nên dù thế nào cũng phải chịu đựng đến cùng.

- Một tên địa cấp sơ kỳ, bốn tên huyền cấp hậu kỳ, tám huyền cấp trung kỳ, mười hai huyền cấp sơ kỳ, một hoàng cấp trung kỳ. Đội hình cũng không tệ.

Tiểu Hắc nhìn vào thực lực của Hà Tinh Phái bình thản đánh giá. Nếu so sánh thì họ cũng chẳng mạnh mẽ hơn một đại gia tộc, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là họ tự do hơn. Đại gia tộc phải chịu sự khống chế của môn phái lớn, còn tiểu phái lại tự sinh tự diệt, nếu có thể phát triển tốt thì biết đâu có ngày lại trở thành trung đẳng môn phái. Thế sự khó lường, không thể nói trước điều gì.

- Khi nào chúng ta ra mặt?

Mộc Bình sắc mặt không chút biến hóa vẫn ngồi một bên quan sát bỗng nhẹ giọng hỏi. Từ khi đột phá huyền cấp, tâm tính của anh chàng này lại càng đột gột rửa, có thể nói là bình tĩnh như mặt hồ thu, sáng như ánh trăng rằm, không dễ dàng sợ hãi hay rối loạn.

- Không vội, cứ để họ trải nghiệm một chút.

Tiểu Hắc không gấp, mọi người càng không có lý do gì vội vã. Thế là họ lại ăn bánh uống trà nhàn nhã, bên ngoài nhóm người Hà Tinh Phái cứ như người mù đi trong đêm ba mươi, căn bản là cứ chạy tới chạy lui không có phương hướng cụ thể.

Nửa canh giờ lại trôi qua, không sai biệt lắm Tiểu Hắc mỉm cười vươn vai đứng dậy. Bước ra trước biệt viện, Tiểu Hắc vung tay nhẹ tay, huyễn cảnh lập tức tan biến, nhóm người của Đỗ chưởng môn có chút mệt mỏi, sửng sốt nhìn chằm chằm vào những người lạ mặt đang đứng nhìn họ như xem trò vui.

Họ Bùi rất nhanh phản ứng, liền chắp hai tay thi lễ nói:

- Tại hạ Bùi Lăng, chưởng môn Hà Tinh Phái, mạo muội bái phỏng, xin quý gia chủ lượng thứ.

Tiểu Hắc nhìn thoáng qua một lượt, chợt trông thấy ánh mắt của cô gái có tu vi hoàng cấp trung kỳ thấp nhất trong đám người đối phương đang lén quan sát mình. Khi thấy Tiểu Hắc quan sát đến mình thì cô ta lại hơi rụt đầu lại, biểu hiện có chút kỳ quái. Lưu ý điểm này, Tiểu Hắc cũng không lập tức truy hỏi mà trả lời Bùi Lăng:

- Bùi chưởng môn không cần khách khí. Chúng ta không có nhiều thời gian, nên không thích nói chuyện vòng vo. Các người đến đây vì cơ hội đột phá huyền cấp hay binh khí thánh cấp?

Rất trực tiếp, không có lời dư thừa nào cả. Bùi Lăng nhìn đứa trẻ chỉ khoảng mười tuổi đầu trước mặt, trong lòng như nổi sóng. Nếu là mấy lão già kia, hoặc chí ít thì thanh niên có khí chất sắc bén tựa bảo kiếm đứng kế bên làm người chủ đạo thì Bùi chưởng môn sẽ không có ý kiến gì. Thế nhưng nhìn vào thái độ thì dường như tất cả những người đó đang xem tiểu tử trước mặt là trung tâm để nói chuyện?

Không lẽ đây là con ông cháu cha? Hoặc là một thiên kiêu tuyệt đỉnh nào đó?

Cho dù là lý do gì thì Bùi Lăng cũng không quá lo lắng, quan trọng là những thứ kia đối phương có thật sự đưa ra được không. Nghĩ như thế, Bùi Lăng liền vội đáp:

- Chúng tôi đến đây chủ yếu vì cơ hội đột phá huyền cấp cho đệ tử bổn phái.

Vừa nói, ánh mắt của Bùi Lăng liền nhìn về phía nữ tử đứng ở giữa đám người, cũng chính là cô nàng mà Tiểu Hắc vừa chú ý tới. Nhìn bề ngoài thì cô ta chỉ vào khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn, dáng người đầy đặn, còn có hơi chút mủm mỉm. Có điều, việc này không làm cho cô nàng xấu đi mà lại tạo ra một cảm giác đáng yêu đặc biệt.

Càng lên cao, tu vi càng khó tinh tiến. Cho dù đã là hoàng cấp trung kỳ, nhưng nếu không có đủ tài nguyên và cơ duyên thì cô gái kia chưa chắc có cơ hội bước chân vào huyền cấp. Hoặc nếu có thì cũng có thể sẽ mất thời gian rất lâu.

Do đó, thiên kiêu chân chính đều phải bước vào huyền cấp trước ba mươi tuổi. Nếu không, cơ hội đạt đến địa cấp liền giảm đi rất nhiều.

- Chỉ có hoàng cấp trung kỳ, không lẽ ngươi muốn tiểu nha đầu đột phá một lúc hai cảnh giới?

Trương Bất Phàm nhíu mày lên tiếng. Thông thường thì chỉ có người đạt đến hoàng cấp hậu kỳ mới tìm kiếm cơ hội đột phá. Hoàng cấp trung kỳ lại lăn tăn muốn thử sức là sao? Tên Bùi chưởng môn kia bị cửa kẹp đầu đến lú lẫn rồi à?

- Việc này...ta cũng cảm thấy có phần hơi quá đáng. Nếu không được thì chỉ cần giúp Hâm Đình đột phá hoàng cấp hậu kỳ cũng được.

Bùi Lăng cười khổ hạ giá. Lão ta biết cho dù có đan dược kinh thế hãi tục cũng khó lòng giúp một người đột phá nhiều cảnh giới trong thời gian ngắn. Cho dù có thì hậu quả để lại cũng cực kỳ khốc liệt, mà nữ đệ tử này lại là tâm huyết của cả môn phái, không thể để nàng ta bị tổn hại căn cơ được.

- Ta có thể giúp nàng ta đột phá đến huyền cấp

Tiểu Hắc sắc mặt bình thản, không nhanh không chậm đáp lại. Lời của nó vừa thốt ra đã khiến cho Bùi Lăng và chúng trưởng lão đệ tử đều giật mình sửng sốt, có kinh hỉ, có nghi ngờ, đủ loại cảm xúc.

- Thật...là thật sao? Ngươi có thể cam đoan việc đột phá sẽ không tổn hại đến việc tu luyện sau này của đệ tử bổn phái?

Giọng nói hơi run rẩy, Bùi chưởn môn cẩn thận xác nhận lại là mình không nghe nhầm.

- Chỉ cần ngươi đưa ra được thứ đáng giá thì ta đảm bảo sẽ không có vấn đề gì cả. Tất nhiên, bọn ta không thiếu tiền nên các ngươi đừng dùng tiền để ra giá với ta.

Tiểu Hắc lạnh nhạt nói. Cái nó cần chính là thiên tài địa bảo, nếu không thể đưa ra thứ gì hữu dụng thì thật xin lỗi. Tiểu Hắc nó cũng không phải nhà từ thiện, không thể giúp người mà không có lợi ích trao đổi tương đương được.

- Cái này...

Bùi Lăng vốn dự định sẽ dùng tiền tệ để trao đổi, kết quả đối phương đã sớm chặn đứng ý tưởng này của lão. Chỉ là ngẫm lại cũng dễ hiểu, với khả năng giúp người khác đột phá tu vi, lại còn có binh khí thánh cấp không rõ thực hư trong tay, bọn họ sẽ thiếu tiền sao?

Rất rõ ràng câu trả lời là không rồi. Cơ duyên cỡ đó lại lấy ra trao đổi vào thời điểm nhạy cảm này, rõ ràng tiểu tử trước mặt đang muốn tìm kiếm những thiên tài địa bảo hiếm có để trao đổi.

Trong đầu suy nghĩ phân tích, chẳng mấy chốc Bùi chưởng môn đã hiểu thấu tình hình. Cuối cùng, lão ta quyết định đánh cược một phen, liền từ trong người cực kỳ cẩn thận lấy ra một cái hộp đen nói:

- Ở đây ta có một gốc linh thảo, tính dùng để thử vận xem có thể đột phá địa cấp trung kỳ được không. Ta nghĩ nó thừa sức trao đổi với ngươi.

Địa cấp trung kỳ?

Tiểu Hắc nghe Bùi Lăng giới thiệu thì đôi mắt lóe lên, liền dùng thần thức quét qua một cái. Bên trong là một gốc thảo dược màu vàng nhạt, còn có nhiều đóa hoa nhỏ màu trắng sữa mọc trên thân, trông không có gì đặc biệt cả.