Đệ Nhất Sủng

Chương 17: Nữ thần của anh xấu vậy à!



Cố Kính Minh thật sự đã nhìn nhầm, cho rằng con gái thứ hai dịu dàng thiện lương, không ngờ lại là một người phụ nữ độc ác như vậy!

“Đều do bà không biết dạy con, năm đó bà đã dùng những thủ đoạn này ép Tú Ảnh ra đi, bây giờ bà lại dạy con gái bà để nó cũng thấp hèn như bà”

Ông chỉ tay vào Dương Hiểu Nha, tức đến mức ngón tay cũng run rẩy.

“Tôi không có..." Dương Hiểu Nha bị tát một cái mà ngây ngẩn cả người.

Cố Vị Y cũng trợn tròn mắt, lớn thế này rồi đây là lần đầu tiên ba đánh cô ta, cũng là lần đầu tiên đánh mẹ! Nhưng...

“Thật sự con bị oan mà ba, chắc chắn là Cố Cơ Uyển, là nó bỏ độc hãm hại con và mẹ!”

“Ý con là Cơ Uyển vì hãm hại hai người mà đến mặt mình cũng không cần nữa luôn?”

Làm gì có cô gái nào không để ý khuôn mặt mình?! Lời này mà cô ta cũng nói ra được!

Tâm tư con gái còn đáng sợ hơn ông tưởng tượng: “Đổi lại là con, con có đồng ý lấy mặt mình ra để hãm hại người khác không?”

“Con... con không biết..." Cố Vị Y khóc không ra nước mắt: “Nhưng con thật sự bị oan mà”

“Kính Minh, con gái chúng ta là người thế nào ông cũng biết mà...”

“Thế nên tôi mới hoài nghi là bà dạy hư nó!” Cố Kính Minh dùng sức đẩy người phụ nữ đang quấn vào mình ra.

Dương Hiểu Nha biết hôm nay ông không thể tin hai mẹ con bà ta nữa rồi.

Mặc dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng lúc này phải bảo vệ con gái trước đãi

“Kính Minh, tôi biết sai rồi!” Dương Hiểu Nha bỗng nhiên quỳ xuống, nước mắt lăn dài: “Đều là lỗi của tôi, mọi chuyện không liên quan đến Vị Y, nó không biết gì cả.”

“Bà nói gì?” Cố Kính Minh ngẩn ra, trừng mắt nhìn bà ta.

Cố Vị Y cũng nhìn chằm chằm Dương Hiểu Nha, vẻ mặt kinh ngạc: “Mẹ, mẹ nói... là mẹ làm sao?”

Dương Hiểu Nha nhìn Cố Vị Y rồi mới nhìn Cố Kính Minh, gật đầu: “Là tôi... đều do tôi, Vị Y không biết gì cải!”

“Là tôi không muốn con nhóc chết tiệt Cố Cơ Uyển kia gả cho cậu chủ Mộ, tôi muốn ra mặt cho con gái nên

mới phạm sai lầm. Kính Minh, Vị Y là một đứa bé ngoan, nó không biết gì cả.”

Mặc dù mặt Cố Cơ Uyển bị làm hỏng nhưng có vẻ hôm nay tâm trạng cô không tệ.

Sau khi sức khoẻ đã khá hơn một chút cô tự đi dạo trong sân.

Khi Mộ Khải Trạch tới thì cô đang đứng trước bụi hoa, không biết đang nghịch lá cây gì.

Bóng lưng mảnh khảnh, góc nghiêng hoàn mỹ, cô... chẳng phải là người làm nữ tối qua anh ta nhìn thấy sao?

Mắt Mộ Khải Trạch toả sáng, nhanh chóng bước tới: “Thì ra cô ở đây! Tôi tìm cô lâu lắm đó!”

Tối qua sau khi về anh ta đã cho người điều tra toàn bộ tư liệu về tất cả người làm của nhà họ Cố vậy mà lại không tra ra người này!

Không ngờ hôm nay tới đây lại tình cờ nhìn thấy!

Chỉ nhìn thấy bóng lưng hoàn mỹ của cô thôi mà Mộ Khải Trạch đã vui vẻ như chơi thuốc: “Cô bé, còn nhớ tôi không? Tôi là...”

Bỗng nhiên mọi lời nói đều bị anh nuốt trở về.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt chi chít chấm đỏ trước mắt, Mộ Khải Trạch sau khi sững sờ thì buồn nôn.

Sao lại như vậy? Sao lại xấu xí thế này?

Đây đâu phải nữ thần của anh? Lẽ nào là tối qua trời mưa to quá nên không nhìn rõ?

Cố Cơ Uyển liếc nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ chán ghét nơi đáy mắt anh ta không hê khiến cô cảm thấy phản cảm, chỉ là nhàm chán mà thôi.

Cô quay đầu đi, tiếp tục nghiên cứu hai phiến lá cây trong tay.

Nơi không xa truyền tới tiếng gọi ai oán: “Khải Trạch.”

Mộ Khải Trạch quay đầu lại nhìn, Cố Vị Y đang đứng dưới ánh nắng mặt trời.

Váy liền màu tím nhạt khẽ tung bay trong gió, mái tóc dài như tơ mượt mà trơn bóng, còn có khuôn mặt xinh đẹp yếu đuối kia khiến người khác nhìn thấy mà yêu.

Lại nhìn cô gái trước mắt, cô gái này lập tức biến thành một con ma!

Mộ Khải Trạch dường như bị sự xấu xí của đối phương doạ đến, lập tức lùi lại phía sau hai bước, sau đó mới đi về phía Cố Vị Y.

“Vị Y, em... em sao thế? Sao lại khóc?”