Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

Chương 42: Nghi ngờ



Trong đại sảnh nhà chính của Úy phủ đầy ấp người, các loại tiếng nói tiếng cười, rất náo nhiệt.

Nhưng thời gian ba chung trà đã qua, Úy lão phu nhân ngồi ngay ngắn ở chủ vị (vị trí trên cùng), hưởng thụ đám hạ nhân dập đầu bái lạy, cũng hỏi thăm Thượng Quan Tễ Nguyệt, trong lúc bà không có ở đây, mọi chuyện trong phủ đều tốt chứ?

Thượng Quan Tễ Nguyệt tất nhiên bẩm báo hết mọi chuyện.

Cuối cùng, Úy lão phu nhân lại tính đưa tay muốn vỗ về an ủi Úy Vân Nhạc vẫn rúc vào bên người Thượng Quan Tễ Nguyệt, biểu lộ lòng từ ái của tổ mẫu.

Thế nhưng Úy Vân Nhạc chẳng những ngốc mà còn nhát như chuột, tay tổ mẫu còn chưa đụng tới mình, hắn sợ trốn ngay ra sau lưng Thượng Quan Tễ Nguyệt.

Thượng Quan Tễ Nguyệt đau lòng không thôi, chỉ đành phải nhận lỗi với Úy lão phu nhân.

"Đứa bé đáng thương." Úy lão phu nhân nhẹ nhàng thở dài, chợt, lại lộ ra vui mừng cười nói: "Chỉ là, lần này đi Vân Phật Tự, lão thân tự mình hỏi Bồ Tát cho hài tử này, Bồ Tát nói bệnh của hài tử này nhất định sẽ khỏi hẳn. Ôi, ta đây cũng yên lòng."

"Tổ nãi nãi còn vì hắn tốn ba ngàn lượng bạc tiền nhang đèn." Dòng chính nữ Chi thứ hai Úy Minh Châu nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, hơi kiêu ngạo nhìn Úy Vân Nhạc, trong lòng cực kì không cam tâm, một tiểu tử ngốc mà thôi, đã tốn nhiều bạc mời đại phu cho hắn như vậy rồi, lần này, đi lên chùa dâng hương, ai ngờ, tổ nãi nãi vừa ra tay lại là ba ngàn, nàng thấy mà muốn trợn trắng mắt.

Cái này còn chưa tính đến Úy Tuệ và Úy Vân Kiệt.

Chỉ với huynh muội ba người, tổ nãi nãi tốn một vạn bạc tiền nhang đèn, nói là phù hộ huynh muội bọn họ khỏe mạnh cát tường (may mắn).

Xì!

Nghĩ tới bên trong Đại phòng, tính thêm kẻ ngốc Úy Như Tuyết kia nữa, tổng cộng bốn huynh muội, tất cả đều là phá sản, Úy Minh Châu vô cùng khinh thường.

Nếu tổ nãi nãi đồng ý cho Chi thứ hai số bạc đó, đồng ý cho nàng, hiện tại nàng đã sớm nổi danh rồi, cần gì cả ngày phải nhắm mắt theo sau mông Úy Tuệ chứ, đến bây giờ, Thái tử điện hạ cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái.

"Con thật nhiều lời." Úy lão phu nhân quở mắng cười liếc Úy Minh Châu, đôi mắt lại tìm tòi trong đại sảnh, hơi thất vọng hỏi: "Sao Tuệ Nhi của ta không tới? Ngược lại những người khác cũng thế."

"Tuệ muội muội luôn luôn dậy trễ, sợ là lúc này vẫn còn ở trên giường đấy." Biểu cô nương Vân Phượng Kiều dịu dàng nhỏ nhẹ, khẽ cười nói.

Úy lão phu nhân cũng cười: "Đúng vậy, hài tử kia rất tham ngủ. Thôi, các ngươi đi nói cho nàng biết, đợi nàng ngủ đủ, cần phải lập tức đi tới phòng của lão thái thái ta đây. Cũng sắp hai tháng rồi, người khác còn đỡ, nhưng đứa nhỏ Tuệ Nhi này thật sự khiến cho người ta nhớ nhung mà."

Nói xong, lại hỏi Trương ma ma bên cạnh Công chúa Minh Ca, bởi vì thân thể Công chúa Minh Ca không thoải mái, không tới được nên bà tới thay.

"Mấy ngày nay lão thân không có ở đây, Nhị tiểu thư toàn bộ đều tốt chứ?"

Thật ra thì bà muốn hỏi là Nhị tiểu thư có gây họa hay không, có chọc giận Công chúa Minh Ca hay không, có lật tung Úy phủ lên không?

Trong lòng Trương ma ma cười lạnh, trên mặt vâng dạ trả lời: "Đều tốt."

"Cũng được." Úy lão phu nhân nhẹ nhàng gật đầu, nhưng mà trong lòng lại nghi ngờ, lúc trước rõ ràng nghe nói chẳng những Úy Tuệ chọc giận khiến Công chúa Minh Ca sinh bệnh, còn thiết kế làm cho người ta đánh Úy Như Tuyết tàn nhẫn, nhưng mới không qua mấy ngày, đột nhiên Úy Tuệ đổi tính, chẳng những đối với Công chúa Minh Ca ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngay cả đối với Úy Như Tuyết cũng không giống ngày trước.

Bà nhạy bén cảm thấy nhất định là có người thừa dịp lúc bà không có ở đây, động tay động chân, vì sợ không may nên lúc này mới vội vã trở về , nói ra cho oai là lo lắng quý phủ, thân thể Công chúa Minh Ca yếu đuối, sợ trông nom không chu toàn.

Mà vừa trở lại, quả nhiên bà cảm giác thấy không đúng, nếu như theo ngày trước, chỉ cần vừa phát ra tin tức bà trở về, tất nhiên Úy Tuệ là người đầu tiên bồ nhào tới, nhưng giờ phút này, bà đợi lại đợi, không để ý một đường vất vả, vậy mà nha đầu kia vẫn không tới.

Xem ra, thật sự có chuyện.

Ngay lúc sắc mặt lão thái thái không ngừng biến đổi, âm thầm nghi ngờ rốt cuộc kẻ nào đã động tay động chân ở sau lưng thì có nha hoàn báo lại, Đại tiểu thư Nhị tiểu thư tới.

Vốn nghe nói Nhị tiểu thư tới, trên mặt Úy lão phu nhân vui mừng, nhưng chờ thấy Úy Tuệ vậy mà kéo cánh tay Úy Như Tuyết cùng đi vào, vẻ vui mừng trên mặt bà cứng đờ.

Thật ra thì, cho dù ai thấy một màn thân thiết của hai tỷ muội này đều sẽ cho rằng gặp quỷ.

"Tổ mẫu, tôn nữ tới thỉnh an người." Úy Tuệ mới không thèm để ý tới vẻ mặt như gặp quỷ của mấy người trong phòng, thân thân thiết thiết kéo Úy Như Tuyết đi tới, hành lễ thỉnh an Úy lão phu nhân.

Gừng càng già càng cay, khi những đôi mắt của mấy người khác sắp lòi ra thì Úy lão phu nhân đã sớm đè nghi ngờ trong lòng xuống, từ ái vẫy các nàng.

"Mau miễn những loại nghi thức xã giao kia đi. Tuệ Nhi, nhanh đến trước mặt tổ mẫu, để tổ mẫu nhìn một chút, có mấy ngày không thấy, giống như gầy đi không ít."

Úy Như Tuyết không dấu vết muốn rút cánh tay của mình về, tất cả nơi này đều không hợp với nàng, nàng vốn không muốn tới đây, nhưng Úy Tuệ lại lôi kéo nàng, không có biện pháp.

Lúc này thấy tổ tôn (bà cháu) người ta thân thiết, bản năng nàng muốn lui sang một bên.

Nhưng Úy Tuệ vẫn kéo tay nàng không thả.

Bất đắc dĩ Úy Như Tuyết đành phải đi theo bên cạnh nàng.

"Tổ mẫu, Tuệ Nhi cũng rất nhớ người." Nhớ bà vì sao có thể hạ độc hại ta.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Tuệ chất đầy ý cười, vừa lôi kéo Úy Như Tuyết đi tới, đẩy Úy Minh Châu và Vân Phượng Kiều ra, thân thiết tựa sát vào người Úy lão phu nhân, làm nũng khoe mẽ: "Tổ mẫu, có mang thứ tốt về cho Tuệ Nhi không? Mau lấy ra cho Tuệ Nhi nhìn một chút."

"Con đó." Úy lão phu nhân nhìn bộ dáng này của nàng, lại có mấy phần đắc ý.

Không uổng công sức bà bỏ ra mấy năm nay, mặc dù có người phá rối ở sau lưng, sợ cũng không dễ dàng như vậy, nhìn nha đầu này thân thiết nhiệt tình với mình như vậy, chỉ là, đột nhiên nàng lại thân thiết với Úy Như Tuyết như vậy, lại hỏi: "Là cái gì?" Thấy bà cố ý thừa nước đục thả câu, Úy Tuệ lay cánh tay của lão phu nhân, đong đưa làm nũng, rốt cuộc khiến cho Úy lão phu nhân chịu không nổi, cười duỗi ngón tay chọt xuống cái trán của nàng.

"Nha đầu nhà ngươi, xem ra nhớ tổ mẫu là giả, nhớ đồ tốt của tổ mẫu mới là thật."

"Hì hì." Úy Tuệ nhếch miệng cười: "Lời đó của tổ mẫu sai rồi, Tuệ Nhi nhớ tổ mẫu là thật, nhớ đồ tốt của tổ mẫu cũng là thật. Hắc hắc, huống chi, tổ mẫu đối đãi với Tuệ Nhi tốt như vậy, có đồ tốt dĩ nhiên là ưu tiên cho Tuệ Nhi ."

"Xem con nói chuyện này, ngọt quá." Úy lão phu nhân cười đến không khép miệng được, một bên lệnh cho tâm phúc là Thương ma ma đi lấy đồ , sau đó nói với Úy Minh Châu và Vân Phượng Kiều bị gạt ra hai bên: " Cũng lấy lễ vật của các con mang đến, thừa dịp này đưa cho Tuệ Nhi đi, thấy nha đầu này trông mong giống như khỉ con không ăn được trái đào vậy."

Úy Minh Châu thầm trừng mắt, lấy viên trân châu to bằng trứng bồ câu từ trong túi áo ra, có chút không nỡ đưa qua.

Ngược lại Vân Phượng Kiều không có rộng rãi như nàng ta, chỉ là một bức Long Phượng Trình Tường thêu hai mặt, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp.

"Đều là cho ta à? Ừ, không tệ." Úy Tuệ xem xét cảm thấy không tệ, mặc dù hai thứ này không cách nào so sánh được với những thứ tốt trong nhà mình, nhưng là được cho không, không lấy thì thật phí.

Nàng vội kêu Thọ Nhi đứng ngoài cửa chờ hầu hạ đi vào thu hai thứ này.

Cuối cùng, thấy hai nha đầu không lên tiếng, Úy Tuệ giả bộ nghi ngờ hỏi: "Không còn nữa sao?"

"Cái gì?" Vân Phượng Kiều sững sốt, khó hiểu.

Trong mắt Úy Minh Châu có lửa: "Ngươi còn muốn cái gì?" Nàng rất không dễ dàng mới dâng minh châu Nam Hải ra được, tiểu tiện nhân này còn không biết đủ sao?

Thấy hai nàng như thế, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Tuệ trầm xuống: "Đại tỷ tỷ cũng ở đây, lễ vật của các ngươi cho nàng đâu?"