Đế Nghiệp Vô Thường

Chương 1: Phá doanh



“Vương gia ! Dân Hung Nô lại đến !” Một tiểu binh hoang mang rối loạn từ ngoài trướng chạy vào, trên mặt đầy vết máu.

“Lớn mật ! Không được phép dám can đảm chạy vào soái doanh !” Một thân hắc sắc kính trang, nam tử che nửa khuôn mặt lớn tiếng quát, tiểu binh kia sợ tới mức quỳ sụp xuống.

“Ngươi đi xuống đi.” Nam nhân tĩnh tọa trong lều trại vẫn nhắm mặt, tiểu binh liền bị bọn lính lôi ra ngoài.

“Vương gia, đã hơn một tháng, viện quân trong cung vẫn chưa thấy tới, nếu cứ như vậy, chỉ sợ khó có thể sức tiến công của quân Hung Nô.” Hắc y nam tử một quyền đập xuống mặt đất, đây không phải là bức bọn họ chết sao ?
Biên cảnh tuy có chiến sự xung đột, nhưng chưa bao giờ thảm liệt giống như lần này, chỉ vì Thiền Vu Hung Nô mệnh đã đán tịch, bọn kế vị người Hung Nô tranh nhau đánh Thiên Triều, trước mặt Thiền Vu giành lấy vài phần hảo cảm.

Mấy tháng qua, quân Hung Nô không có cách nào tiến đánh bắt đầu dùng kế sách quấy phá, mỗi đêm thừa dịp người yên nghỉ liền phái tiểu quân đến quân doanh Thiên Triều bắt đầu phóng hỏa giết người, khiến quân Thiên Triều lòng người hoang mang, chỉ nơm nớp lo sợ quân Hung Nô khi nào thì qua đây ám toán.

Tổn thất tuy nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến quân tâm.

Lúc này lại càng quấy phá ! Không thể tưởng được quân Hung Nô luôn luôn đấu đá lung tung cũng có thể là một đối thủ tàn nhẫn xảo quyệt như vậy. Nguyên Bạch Lệ cười lạnh một tiếng, nhưng nghĩ đến chỉ có vậy mà có thể đánh thắng Nguyên Bạch Lệ hắn, thì ý nghĩ đó quá đơn giản !

“Long Điệp ! Lệnh Thập Tương đến trước trướng đợi lệnh !”

“Vâng !” Trong mắt hiện lên một tia kích động, hắc nhân nam tử nhận lệnh lui ra.

Nam nhân trong trướng cười lạnh một tiếng, bắt lấy trường kiếm bên cạnh, tuốt gươm ra khỏi vỏ, lãnh quang hướng về phía doanh trại của quân địch : Nguyên Bạch Lệ hắn muốn tự mình nhìn xem, đối thủ khó dò này đến tột cùng là người phương nào.

Thiên Triều đồng nhân năm thứ sáu, quân Hung Nô cùng Thiên Triều giao chiến vùng biên cảnh, quân Thiên Triều mười vạn, mà quân Hung Nô năm mươi vạn, khổ chiến ba tháng mà chỉ có Duệ Thân Vương Nguyên Bạch Lệ chưa làm cho quân Hung Nô bước vào Trung Nguyên nửa bước.

Bên ngoài trướng Thập Tương đang chờ xuất phát, Long Điệp đứng bên cạnh Nguyên Bạch Lệ.

Nam nhân lạnh lùng nhìn xung quanh một lượt : “Cùng ta đi !” Sau ba tiếng, Nguyên Bạch Lệ không cần phải nhiều lời, khóa mã rút kiếm hướng tới quân doanh của quân Hung Nô mà tiến. Kẻ còn lại cũng không chút do dự đi theo.

Quân doanh Hung Nô nửa đêm, bọn chúng vẫn dương dương tự đắc khi bị quân Thiên Triều tập kích lại trở nên hoang mang hỗn loạn, không nghĩ được “khách nhân” chính là rút kiếm đến thăm.

Nguyên Bạch Lệ thân là nguyên soái nhưng lại tự mình mang theo mười một tướng lĩnh đi vào đại doanh Hung Nô, quân Hung Nô khi biết được thần binh này là ai, thì cũng đã đầu người rơi xuống đất.

“Quân Thiên Triều đã qua tới rồi ! Quân Thiên Triều đã qua tới rồi !” Doanh trại Hung Nô nhất thời đại loạn, hỏa quang bùng lên, nhưng lại xuất hiện một người.

Một kiếm hạ xuống, máu văng khắp nơi, Nguyên Bạch Lệ không để ý thủ hạ khuyên can, sát khai một đường thẳng đến lĩnh doanh của quân Hung Nô mà đi.

“Vương Gia !” Các tướng lĩnh ra sức chém giết ở phía sau, mắt thấy Vuơng Gia của mình lại không sợ chết tiến sâu vào trong quân doanh, mỗi người gấp đến độ đỏ mắt, đáo trong tay càng thêm mạnh.

Giục ngựa tới tận sâu trong quân doanh, quân địch lại rất ít.

Tựa như Tu La diệt thế, thanh trường kiếm tắm bao máu người nhưng vẫn không ẩn một vết máu, dưới ánh trăng lạnh lùng lại càng lóe ra ngân sắc sâm nhiên, cũng như chủ nhân của nó, cao ngạo mà lạnh lùng khiến người khác không dám nhìn, thế cường đại làm cho người ta không dám đến gần.

“Nguyên Bạch Lệ đã đến rồi đây ! Tướng quân bọn Hung Nô ở chỗ nào ?” Tiếng quát lạnh lùng, cuồng ngạo chẳng chút sợ hãi, Nguyên Bạch Lệ nắm trường kiếm quan sát nhân mã bốn phía.

“Hảo khí phách ! Đều lui ra !” Một tiếng vang lên, đem bọn người vây quanh Nguyên Bạch Lệ đều dần dần tản ra, một đại hán gương mặt đầy bột phấn trái phải ôm mỹ nữ xuất hiện trong tầm mắt Nguyên Bạch Lệ.

Đối diện ánh mắt lãnh ngạo đánh giá của Nguyên Bạch Lệ, kẻ tới quần áo không chỉnh một trận thổn thức : “Đúng là một nam nhân tuấn tú !” Một đôi mắt như bốc hỏa quét tới quét lui trên người Nguyên Bạch Lệ, thoáng nhìn chuôi kiếm lạnh như băng, ha hả cười nói, “Thanh kiếm thật lợi hại ! Hảo kiếm cùng mỹ nhân, quả nhiên là tuyệt phối !”

“Tả Hiền Vương Hách Liên Bột ?” Không chút nào để ý tới ngôn ngữ khinh bạc của kẻ đến, Nguyên Bạch Lệ nói.

“Đúng vậy.” Đem các sắc mỹ nhân trong ***g ngực đẩy ra, chỉnh chỉnh quần áo hỗn độn, Hách Liên Bột cười nói, “Vương Gia thật hưng trí, khuya khoắc còn muốn tự mình chạy tới.”

“A ! Lễ thượng vãng lai mà thôi !” Nguyên Bạch Lệ phản bác lại một câu.

“Lễ ?” Hách Liên Bột một trận trầm tư suy nghĩ, “Ta cũng không nhớ rõ ta có tặng sính lễ cho Thiên Triều, nhưng lại cả kinh Vương Gia tự mình đưa lên cửa !”

Sắc mặt Nguyên Bạch Lệ lạnh lùng, người này rõ ràng là đang đùa giỡn hắn ! Sớm nghe nói Tả Hiền Vương Hung Nô là một nam tử thích tầm hoa vấn liễu, hôm nay vừa thấy đúng là một lời nói dối, chỉ thấy nam tử trước mắt này lòng dạ cùng dã tâm không lường được.

Cười lạnh một tiếng, Nguyên Bạch Lệ giục ngựa hướng về phía Hách Liên Bột phóng tới. “Vậy để xem Hiền Vương có thể hưởng thụ nổi hay không !” Trường kiếm vung lên, ánh sáng lạnh như trăng, kẻ này phải diệt trừ !

Khom người né tránh một kiếm, Hách Liên Bột vừa thoát chết cũng không hề suy giảm khí thế, cười lớn một tiếng : “Hảo thân thủ ! Chẳng qua ngươi ở trên ngựa còn ta ở mặt đất có phải hay không rất không công bằng ?”

Hách Liên Bột lòng bàn chân đạp tới, hướng về phía Nguyên Bạch Lệ, giữ chặt yên ngựa xoay người định leo lên ngựa cùng Nguyên Bạch Lệ.