Đế Nghiệp Như Họa

Quyển 3 - Chương 4: Thái Bình đi qua



Còn năm ngày nữa là đại hôn của Tuần Ngữ và Chúc Lam, kể từ khi từ biệt ở Tuyết Hoa Cung, thời gian trôi đi thật nhanh.

Tô Lạc Tuyết vẫn luôn băn khoăn về chuyện của Vương Kiếm Đãng vàTuần Ngữ, ngay cả về đêm cũng thao thức không ngủ được, nàng chỉ sợmình bị Tử Vũ gọi dậy báo tin xấu của Tuần Ngữ.

Nhớ lúc Vương Kiếm Đãng vẽ xong tranh, nàng đã ngồi xuống nói chuyệncùng hắn. Nàng có thể nhận ra Vương Kiếm Đãng vẫn đang giãy giụa trongmâu thuẫn, nàng chỉ biết nhân cơ hội này nói rõ tính nghiêm trọng của sự việc, nàng chỉ muốn hắn đừng tự hủy hoại tương lai của mình, cũng nhưđừng hủy hoại tương lai của Tuần Ngữ.

Từ đầu đến cuối, Vương Kiếm Đãng lắng nghe rất chăm chú, nhưng nàng lại có cảm giác hắn không nghe được gì.

Nàng chỉ làm được tới đây, chuyện sau này đành phải thuận theo ý trời.

Sao nàng lại không hiểu nỗi khổ tâm của Tuần Ngữ?

Tô Lạc Tuyết nhớ tới lần đầu gặp Tuần Ngữ ở phủ Nam Chiêu Hầu dướithân phận nam sủng, Tuần Ngữ đã điên cuồng tới mức nào, bi thống tới mức nào.

Tô Lạc Tuyết biết, Tuần Ngữ chỉ muốn thoát khỏi thân phận Tam tiểuthư Tuần gia, muốn cùng người trong lòng sống tới đầu bạc răng long.

Nhưng khoảng cách về thân phận thật sự rất khó vượt qua, muốn trách thì chỉ có thể trách Vương Kiếm Đãng là một họa sĩ nghèo.

Nhưng thế gian này có bao nhiêu cặp phu thê môn đăng hộ đối yêu thương thật lòng đây?

Tô Lạc Tuyết thở dài rồi khoác thêm áo bước lại gần cửa sổ, ánh trăng mỏng như lụa phủ lên nền tuyết trắng, đẹp mà thê lương.

Tối nay, nàng luôn thấy bất an, giống như sắp có chuyện xảy ra.

“Cộc cộc cộc!”

Đột nhiên phía ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

“Nương nương, người đã ngủ chưa?” Là giọng của Tử Vũ, tuy bình tĩnh nhưng không giấu được vẻ hoảng sợ.

“Chuyện gì vậy?”

“Trưởng công chúa và họa sĩ Vương bị bắt ở Lan Hương Uyển.”

Tô Lạc Tuyết chỉ thấy đầu óc trống rỗng.

Khi lấy lại tinh thần, nàng lập tức thay quần áo, búi tóc rời khỏi tẩm cung.

“Trưởng công chúa đang ở đâu?” Tô Lạc Tuyết lo lắng hỏi.

“Ở điện Thái Hậu, nghe nói chuyện tối nay đã gây ra động tĩnh rất lớn, ngay cả Đế Quân cũng có mặt ở đó.”

Tô Lạc Tuyết vừa chạy vừa hỏi: “Tử Vũ, sao lại xảy ra chuyện này? Ngươi hãy kể tỉ mỉ cho ta nghe.”

“Nô tỳ cũng không rõ, nô tỳ chỉ nghe đám cung nhân truyền miệng, họnói Đế hậu nhận được một bức thơ nặc danh, trong thư tố giác có người ởhậu cung tư thông với nam nhân ở Lan Hương Uyển, Đế hậu liền dẫn ngườiđi bắt gian liền thấy trưởng công chúa và Vương Kiếm Đãng đang ôm nhau ở Lan Hương Uyển. Sau đó, chuyện không chỉ truyền đến tai Thái hậu mà còn đến tận chỗ Đế Quân. Lần này. . . . . đã xảy ra chuyện lớn rồi.”

Trong điện thái hậu sáng rực rỡ, thị vệ canh gác đông gấp hai ngày thường, cung nhân kính cẩn không dám thở mạnh.

“Ai gia còn nói sao cái tên Vương Kiếm Đãng này quen tai như vậy? Thì ra ngươi chính là người định dụ dỗ trưởng công chúa ở Đồng Thành nămđó!”

Tô Lạc Tuyết vừa bước vào trong đã nghe thấy câu nói này, đưa mắtnhìn quanh, Tuần Ngữ và Vương Kiếm Đãng đang quỳ gối ở giữa đại điện.Tuần Dạ và Chu Lệ Uyển ngồi ở chính giữa, sắc mặt vô cùng khó coi. HoaTuyết ngồi bên phải thờ ơ như chuyện này không có liên quan tới mình.Bên trái là Lệ Quý Phi cũng đang ngồi im lặng.

Tô Lạc Tuyết vừa bước vào trong đã thấy Tuần Ngữ nhìn mình, trong mắt chỉ có vẻ lạnh lùng xa cách.

Nàng biết Tuần Ngữ hiểu lầm nàng đi tố giác cho Đế hậu có cơ hội bắt được bọn họ. Dù sao, người biết chuyện giữa hai người họ cũng chỉ cómình Tô Lạc Tuyết nàng.

“Đã tới nước này, các ngươi còn gì để nói?” Tuần Dạ phẫn nộ nói.

“Tuần Ngữ không còn lời nào để nói, mặc cho Đế Quân xử trí.” Tuần Ngữ nguội lạnh.

“Ngươi bảo trẫm phải xử trí thế nào? Bảo trẫm nói với Định An Hầu thế nào? Cả hoàng cung đang xôn xao, trưởng công chúa thiên triều lén lútthông gian với thần tử, trở thành chuyện cười cho thiên hạ!” Nói tớiđây, Tuần Dạ vỗ mạnh xuống bàn làm nước trà sánh ra ngoài.

“Ngay từ khi còn ở Đồng Thành, Tuần Ngữ đã là chuyện cười mua vuicho thiên hạ, chẳng lẽ đến bây giờ ta lại đi quan tâm tới những thứ đósao?” Tuần Ngữ cười lạnh.

“Người đâu!” Tuần Dạ gầm lên, Tô Lạc Tuyết đứng bên Tuần Ngữ vộivàng quỳ xuống: “Đế Quân bớt giận, trưởng công chúa chỉ nhất thời hồ đồ, từ từ khuyên can . . . . .”

“Khuyên cái gì, đã nhiều năm như vậy, ta sớm đã là cái xác không hồn, nếu phải tiếp tục sống thế này, chẳng bằng ta dùng tính mạng đấu tranhcho tình yêu của mình.” Tuần Ngữ cắt ngang lời cầu tình của Tô LạcTuyết.

“Trưởng công chúa!” Tô Lạc Tuyết khẽ nói. “Chuyện đã tới nước này, ngươi muốn cả hai cùng chết sao?”

Vương Kiếm Đãng dập đầu nói: “Tất cả đều là lỗi của vi thần, là vithần chủ động dụ dỗ trưởng công chúa, là vi thần ước hẹn công chúa tớiLan Hương Uyển, là vi thần muốn một bước lên mây trở thành Phò Mã. Giờmọi chuyện bại lộ, vi thần không còn gì để nói, nhưng vi thần hy vọng Đế Quân tha cho trưởng công chúa.”

“Được lắm Vương Kiếm Đãng, ngươi dám dụ dỗ trưởng công chúa, ý đồ mưu quyền đoạt vị, người đâu, mau đưa Vương Kiếm Đãng xuống!” Chu Lệ Uyểnthấy hắn chủ động nhận tội liền lập tức hạ lệnh.

“Mẫu hậu, không phải hắn. . . . . .” Tuần Ngữ còn định nói đã thấyTô Lạc Tuyết cầm chặt tay mình, giọng nói bé đến mức chỉ đủ cho mìnhnàng nghe thấy: “Trưởng công chúa, lúc này ngươi nên tỉnh táo, chỉ cóbảo vệ được mình mới nghĩ được cách cứu hắn.”

Tuần Ngữ nghe lời nàng, bàn tay nắm chặt lại, yên lặng quỳ dưới đất.

Vương Kiếm Đãng bị mấy tên hộ vệ dẫn khỏi điện Thái hậu, không gianđang trở nên yên lặng lại nghe thấy tiếng Hoa Tuyết vang lên: “Tối naybản cung không chỉ nhận được thư nặc danh mà còn nhận được tin. Mấy ngày trước, Vương Kiếm Đãng phụng chỉ tới Tuyết Hoa Cung vẽ tranh cho Hoaphi, vẽ tranh mất bốn canh giờ, trong khi đó trưởng công chúa cũng tớichơi hai canh giờ, là trùng hợp, hay là có âm mưu từ trước?”

Tô Lạc Tuyết cười nhạt, quả nhiên Hoa Tuyết đã cho người nằm vùng, giám thị nhất cử nhất động của nàng.

Lúc lựa chọn giúp Tuần Ngữ nàng đã biết sẽ có kết quả này, thế nên, nàng cũng không kinh ngạc.

“Không nói gì, là ngươi thừa nhận mình là người ở giữa giật dây chotrưởng công chúa và Vương Kiếm Đãng làm bậy?” Hoa Tuyết tiếp tục nói.

Chu Lệ Uyển nghe đến đây liền run rẩy chỉ vào Tô Lạc Tuyết: “Thì rakhông chỉ có Vương Kiếm Đãng dụ dỗ trưởng công chúa, mà ngay cả Hoa phicũng tạo cơ hội cho bọn chúng, từ đầu đến cuối đều là do Hoa phi ngươigiật dây, là ngươi, là ngươi muốn hủy hoại thể diện của hoàng thất!”

“Thần thiếp không có ý đó, thần thiếp chỉ thương cảm cho nỗi khổtương tư giữa trưởng công chúa và họa sĩ Vương nên mới cả gan nghĩ cáchcho bọn họ gặp mặt một lần.”

“Là thương cảm cho nỗi khổ tương tư hay là cố ý hãm hại?” Chu Lệ Uyển trừng mắt nhìn Tô Lạc Tuyết rồi lại nhìn Tuần Ngữ, “Trưởng công chúa,tốt hơn con nên nghĩ cho nghĩ, rốt cuộc đây là âm mưu của ai? Là ai viết thư nặc danh gửi cho Đế hậu, hủy hoại thể diện hoàng thất? Rốt cuộc Hoa phi kia là người đáng sợ tới mức nào?”

Tuần Ngữ mê man nhìn Tô Lạc Tuyết: “Là ngươi làm sao?”

Tô Lạc Tuyết nhìn thẳng vào mắt nàng, chân thành đáp lại: “Không phải.”

“Ta tin ngươi.”

Tuần Ngữ nói ra ba chữ làm khóe mắt Tô Lạc Tuyết cay cay, Tuần Ngữ vẫn quyết định tin nàng, nàng thật may mắn khi có được bằng hữu nhưvậy. Dù mọi suy đoán đều nhằm vào nàng, Tuần Ngữ vẫn lựa chọn tin tưởng nàng.

“Ai gia thấy ngươi đã trúng cổ của Hoa phi rồi !” Chu Lệ Uyển bực tức quay sang Tuần Dạ. “Đế Quân, người thấy nên xử trí chuyện này thế nào?”

Tuần Dạ gõ gõ xuống mặt bàn, trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Đưa trưởngcông chúa về tẩm cung, chưa tới ngày đại hôn, không được bước ra ngoàinửa bước.”

“Vậy còn Hoa phi?” Chu Lệ Uyển không có ý bỏ qua cho Tô Lạc Tuyết.

Tuần Dạ chậm rãi đứng dậy, đi xuống: “Phạt Hoa phi ở trong Tuyết Hoa Cung suy nghĩ ba ngày.”

“Đế Quân, Hoa phi làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, chỉ phạtsuy nghĩ ba ngày khó có thể phục chúng.” Hoa Tuyết không cam lòng đứngdậy, Tô Lạc Tuyết phải bị phạt nặng hơn thế.

Tuần Dạ đột nhiên quay lại lạnh lùng nhìn Hoa Tuyết, nhấn mạng từngcâu từng chữ: “Vậy Đế hậu muốn thay mặt trẫm hạ chỉ xử trí Hoa phi?”

“Nói đi cũng phải nói lại, Đế Quân thiên vị Hoa phi, dù cô ta giậtdây cho trưởng công chúa và Vương Kiếm Đãng làm bậy, dù cô ta viết thưnặc danh bôi nhọ thể diện hoàng thất, ngươi vẫn không đành lòng tráchphạt cô ta. Rồi sẽ có một ngày, giang sơn Thiên triều mà sẽ bị con yêunữ này hủy hoại!”

Hoa Tuyết còn chưa nói xong, một bàn tay của Tuần Dạ quất thẳng vàomá trái nàng ta, tiếng vang thanh thúy truyền khắp đại điện, tất cả cung nhân sợ hãi quỳ xuống đất.

“Ngươi đánh ta?” Hoa Tuyết lấy tay ôm lấy chỗ bị đánh, nhìn hắn với vẻkhông thể nào tin.

“Thân là Đế hậu mà không có lòng khoan dung độ lượng sao có thể caiquản lục cung! Rốt cuộc chuyện hôm nay do người nào đứng sau thao túng,là người nào lòng dạ xấu xa. Trẫm không nói, không có nghĩa là trẫmkhông biết!” Từng câu từng chứ của Tuần Dạ đều nhằm vào Hoa Tuyết.

Hoa Tuyết nén lệ nhìn chằm chằm vào Tuần Dạ, đây là lần đầu tiên Tuần Dạ dùng thái độ này nói chuyện với nàng, đây là lần đầu tiên hắn đánhnàng trước mặt bao nhiêu người, đây cũng là lần đầu tiên, nàng cảm thấyngười đàn ông đứng trước mặt mình không còn là Tuần Dạ năm xưa nữa.

“Ý của Đế Quân, mọi chuyện hôm nay đều là ý tưởng của thiếp sao? Vậy chứng cớ đâu?”

“Trẫm không cần chứng cớ.” Ánh mắt Tuần Dạ càng lúc càng lạnh.“Ngươi nghĩ chỉ ngươi mới biết cài người nằm vùng trong Tuyết Hoa Cung,còn trẫm thì không sao?”

Hoa Tuyết vô lực lùi về phía sau, ngây ngốc không nói nên lời.

“Chuyện này đến đây là chấm dứt, nếu còn ai dám thêu dệt thêm, trẫmtuyệt không tha thứ!” Sau câu cảnh cáo, Tuần Dạ phất tay áo rời đi.

“Đế hậu cũng thật thủ đoạn, định dùng một mũi tên bắn hạ hai con chim mà không nghĩ tới Đế Quân là người thế nào.” Tuần Ngữ cười lạnh, đứngdậy nhìn thẳng vào Hoa Tuyết. “Tuần Ngữ vẫn nghĩ Đế hậu là người caoquý lỗi lạc, khinh thường việc làm ra những chuyện ti tiện như vậy,nhưng thật không ngờ, cuối cùng ta lại thua trong tay của ngươi.”

Chu Lệ Uyển cũng bước xuống nhìn Hoa Tuyết đầy căm tức: “Đế hậu khálắm, còn dám lấy nữ nhi của ai gia ra khai đao, hừ!” Bà thật không cònlời nào để nói.

“Mời trưởng công chúa.” Mấy tên thị vệ đã tiến lên, nhưng không dám động thủ mà chỉ cung kính mời.

Tuần Ngữ cười chua xót, trong mắt cũng hiện rõ vẻ kiên quyết trước nay chưa từng có.

Tô Lạc Tuyết bị cấm túc ba ngày trong Tuyết Hoa Cung, trong khoảngthời gian này, Tuần Dạ cũng không tới gặp nàng, dù nàng đã bảo Tử Vũtruyền lời, cầu xin hắn tới Tuyết Hoa Cung gặp nàng, nhưng hắn cũngkhông tới. Việc này khiến Tô Lạc Tuyết vô cùng lo lắng.

Tô Lạc Tuyết không gặp được Tuần Dạ cũng chỉ biết lệnh cho Tử Vũ thăm dò tin tức bên chỗ Tuần Ngữ, nghe nói đại hôn vẫn tiến hành đúng hạn,mà việc trưởng công chúa và Vương Kiếm Đãng bị bắt ở hoa viên đêm đócũng đã có lời giải thích hợp lý.

Vương Kiếm Đãng lòng lang dạ thú, ý đồ dụ dỗ công chúa để trở thànhPhò mà. Trưởng công chúa tâm tính đơn thuần, suýt nữa thì bị lừa gạt. . . . . .

Toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên đầu Vương Kiếm Đãng, tội danh củatrưởng công chúa được phủi rất sạch sẽ, tuy Định An Hầu biết chuyện thìsao, ông ta cũng phải hồ đồ không rõ, dù sao sau lưng trưởng công chúacòn có Đế Quân và Thái Hậu.

“Phải miễn cưỡng một mối nhân duyên như vậy, chẳng bằng thành toàncho người có tình.” Tô Lạc Tuyết cầm que bạc gẩy gẩy đàn hương trong lưlàm một luồng khói lớn ập vào mặt.

Tô Lạc Tuyết tự lẩm bẩm hồi lâu mới nghe tiếng người đẩy cửa bướcvào, có một cơn gió lạnh theo vào tẩm cung, cuốn tung lớp màn che xungquanh.

“Nương nương.” Tử Vũ ngập ngừng.

Tô Lạc Tuyết quay lại, khi nhìn thấy nét mặt Tử Vũ, nàng thấy rất sợ hãi: “Chuyện gì?”

“Trưởng công chúa, công chúa . . . . .” Giọng Tử Vũ càng lúc càng yếu. “Trưởng công chúa đã cắt cổ tay tự vẫn.”

Đầu óc trống rỗng, que bạc không có gì nắm giữ rơi xuống mặt bàn, hơi thở như đang tắc nghẽn của nàng dần thông suốt lại: “Ngươi nói gì?”

“Đêm qua Đế Quân đến thiên lao gặp Vương Kiếm Đãng, cũng không biếtĐế Quân đã nói gì với hắn mà canh ba Vương Kiếm Đãng tự vẫn trong lao.Vốn Đế Quân đã phong tỏa tất cả tin tức, nhưng không hiểu sao trưởngcông chúa lại biết được chuyện này, nghe nói lúc nhận được tin, trưởngcông chúa tỉnh táo tới mức làm người ta kinh ngạc. Mọi người đều nghĩtrưởng công chúa khổ sở một thời gian sẽ hết, nhưng ai ngờ. . . . ..sáng sớm nay mới phát hiện ra trưởng công chúa đã cắt cổ tay tự vẫntrước bàn trang điểm.”

Lẳng lặng lắng nghe, Tô Lạc Tuyết run rẩy nhặt que bạc trên bàn lêntiếp tục đùa nghịch đống đàn hương trong lư, làn khói mờ mịt không ngừng bao phủ che đi những giọt nước mắt không ngừng rơi.

“Nương nương. . . . . .” Tử Vũ lo lắng gọi.

“Ta không tin, Tuần Ngữ là một cô gái kiên cường như vậy, cô ấy sẽkhông tự vẫn. . . . . .ta không tin.” Tô Lạc Tuyết vừa lẩm bẩm vừa lắcđầu làm nước mắt không ngừng rơi xuống xuống.

“Nương nương, hãy tới gặp trưởng công chúa lần cuối.”

Giống như nghĩ ra chuyện gì, Tô Lạc Tuyết chạy như bay ra khỏi tẩm cung.

Gió bắc lạnh như dao cứa vào má nàng tới đau rát.

Nước mắt đã bị gió thổi khô, nhưng giọt lệ còn đọng trong khóe mắt mới khiến người ta cảm thấy thê lương.

Đi vào Thái Bình Cung, tất cả cung nhân đang yên lặng quỳ trên đất rơi lệ.

Tô Lạc Tuyết chạy thẳng vào tẩm cung của trưởng công chúa, nhưng thứnàng nhìn thấy chỉ có gương mặt Tuần Ngữ đã xám lại như tro tàn. TuầnNgữ đang an ổn ngủ trên giường, bên cạnh còn có cung nữ giúp cô lau đivết máu trên người.

“Trưởng công chúa, Lạc Tuyết tới trễ.” Nàng nghẹn ngào quỳ xuống váiTuần Ngữ một vái thật sâu, nước mắt không kìm được lã chã rơi xuống.

“Ngươi còn có mặt mũi tới đây sao, nếu không phải là ngươi giúp nógặp mặt Vương Kiếm Đãng, liệu có xảy ra bi kịch ngày hôm nay không?”Thái hậu khàn giọng nói.

Tô Lạc Tuyết lạnh lùng nhìn Thái hậu, nàng không nói gì mà chuyển tầm mắt nhìn Tuần Dạ đứng cạnh Thái hậu, ánh mắt của hắn vô cùng ảm đạm,hắn đang nhìn, nhìn Tuần Ngữ đã nhắm nghiền hai mắt lại.

Tô Lạc Tuyết hỏi: “Đêm qua Đế Quân đã nói gì với Vương Kiếm Đãng?”

Tuần Dạ lặng im không nói.

Nàng hỏi lại lần nữa: “Là Đế Quân đã bức tử hắn?”

Vẫn không nhận được câu trả lời. Thực ra trong lòng Tô Lạc Tuyết cũng biết, chắc chắn Tuần Dạ đã nặng lời, đã uy hiếp nên mới làm Vương KiếmĐãng nảy sinh ý nghĩ muốn chết.

Rốt cuộc, một nam nhân phải yêu một nữ nhân sâu đậm tới mức nào mới nguyện chết vì nàng ta?

Tô Lạc Tuyết có thể thấy Tuần Ngữ đang rất hạnh phúc, trong cuộc đời có một người chịu hy sinh tất cả vì nàng, nàng có chết cũng không hốitiếc.

Không biết Tô Lạc Tuyết quỳ ở tẩm cung bao lâu, Thái hậu như sắp ngất đi được dìu về điện thái hậu. Thi thể của Tuần Ngữ đã được trang điểmxong xuôi, cũng chuẩn bị bỏ vào quan tài.

Các cung nhân vây quanh đưa quan tài ra khỏi Thái Bình Cung.

Khi cả đại điện chỉ còn lại hai người họ, Tô Lạc Tuyết mới khẽ cửđộng, nhưng vì nàng đã quỳ quá lâu, cơ thể chưa có cách nào hoạt độnglại bình thường nên đành ngồi bệt xuống.

“Đế Quân, người nói Vương Kiếm Đãng thật lòng yêu Tuần Ngữ không?” Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tuần Dạ.

Ánh mắt Tuần Dạ khẽ xao động, hắn nhìn lại nàng, trầm giọng nói: “Thứ hắn thích chỉ là thân phận cao quý của Tuần Ngữ.”

“Đế Quân nghĩ vậy thật sao?”

“Là tự hắn nói với trẫm!”

“Hắn vì muốn thành toàn cho hôn sự của trưởng công chúa nên mớinguyện hy sinh bản thân mình! Người biết. Nhưng người vì thể diện hoàngthất mà làm trái lương tâm định tội hắn. Đến cuối cùng, Vương Kiếm Đãngđã dùng sinh mạng của mình để chứng minh tình yêu hắn dành cho trưởngcông. Chỉ là người đã quên trưởng công chúa yêu Vương Kiếm Đãng tới mứcnào, trưởng công chúa yêu hắn tới đồng sinh đồng tử.” Từng câu Tô LạcTuyết nói cứ vang mãi trong đại điện không dứt.

Tuần Dạ vẫn không muốn thừa nhận: “Là hắn sợ chết thôi, nếu chuyện này bại lộ, hắn cũng chỉ có một con đường chết.”

“Thật sao? Thì ra tình yêu thuần khiết trong mắt Đế Quân lại biến thành bẩn thỉu như vậy.” Tô Lạc Tuyết bật cười.

“Nàng đang trách trẫm sao?”

“Mấy ngày nay, thần thiếp liên tục phái Tử Vũ tới cầu xin Đế Quân,nhưng sao người lại trốn tránh không gặp? Là người đang sợ sao? Người sợ ta nhắc tới chuyện của trưởng công chúa sẽ làm người mềm lòng? Nhưng Đế Quân, vì sao người không thể mềm lòng một lần? Cô ấy là thân muội muộicủa người, người đã bao giờ ngồi lắng nghe tiếng lòng của cô ấy không?Cô ấy bao nuôi nam sủng ở Hầu phủ nhiều năm như vậy, người có bao giờtìm hiểu nỗi khổ tâm của cô ấy không? Người có biết cô ấy yêu Vương Kiếm Đãng sâu đậm tới mức nào không? Người làm ca ca, nhưng cái gì ngườicũng không biết. Người chỉ biết ngăn cản, chỉ biết chia rẽ, người và Nam Chiêu Hầu có gì khác nhau!” Tô Lạc Tuyết càng nói càng kích động, giọng nói yếu ớt ban đầu đã chuyển thành giọng chỉ trích đầy sắc bén.

“Tô Lạc Tuyết!” Tuần Dạ tức giận gầm lên.

“Nếu người thật sự quan tâm tới cô ấy như một ca ca quan tâm tới muội muội của mình, có lẽ bi kịch hôm nay sẽ không xảy ra. Người quá khinhthường tình cảm giữa hai bọn họ rồi. Từ khi phụ thân người ngăn cản bọnhọ ở chung một chỗ cho tới người, tình ý giữa bọn họ vẫn chưa bao giờthay đổi. Quyền lợi, địa vị, thân phận đều chỉ là nước chảy mây trôi,thứ đáng quý nhất trong cuộc sống này chỉ có chân tình. Ta nghĩ người sẽ hiểu, nhưng người thật sự không thể hiểu . .”

“Đường đường là một trưởng công chúa sao có thể gả cho một họa sĩ? Việc này còn ra thể thống gì nữa!”

“Vậy ta thì sao? Hậu nhân tội thần, sao ta có thể trở thành Hoa phi của Đế Quân?”

“Nàng không giống hắn.”

“Đều giống nhau cả thôi. Ta và Vương Kiếm Đãng đều có thân phận hènmọn như nhau, nhưng lại cùng yêu người có thân phận cao quý. Người cóthể đối địch với bá quan sắc phong cho ta, nhưng sao người không thểđứng ra bảo vệ cho Tuần Ngữ? Vì người là Đế Quân nên người không chophép muội muội mình gả cho một họa sĩ? Người không muốn làm mất thể diện hoàng gia, nhưng việc người sắc phong ta, không phải người đã làm mấtthể diện hoàng gia rồi sao?

“Tuần Dạ, ta không muốn sau khi chàng trở thành Đế Quân, từng ngườimột sẽ rời bỏ chàng, đến cuối cùng, chàng chỉ còn lại một mình cô độc . . . . .”

“Đủ rồi!” Tuần Dạ hét lên, mâu thuẫn, giãy giụa chuyển hóa thành nụcười lạnh ẩn sâu trong mắt. “Càng ngày càng càn rỡ!” Lạnh lùng nhìn nàng thêm một lần, hắn phẩy tay áo bỏ đi.

Hai chân chết lặng áp xuống nền nhà lạnh lẽo, Tô Lạc Tuyết nhìn vàochiếc giường Tuần Ngữ từng nằm, dường như nàng có thể thấy Tuần Ngữđang lặng lẽ rơi lệ trước khi chết. Rốt cuộc cô ấy cần bao nhiêu dũngkhí mới có thể quyết định kết thúc tính mạng mình, quyết định đi cùngvới Vương Kiếm Đãng?

Bất chợt, Tô Lạc Tuyết nhớ tới đêm trăng nhiều năm trước, hai ngườihọ uyển chuyển tung bay trong tuyết, cùng nhau nâng cốc nói cười.

Những thứ này, cuối cùng chỉ có thể trở thành kỉ niệm để hồi tưởng sao?

Tuần Ngữ, Tuần Ngữ.