Đế Nghiệp Như Họa

Quyển 1 - Chương 5: Tình cảm bi thương



Trên cầu không có đường thông xuống dưới, nhưng dưới cầu lại có đường thông ra ngoài.

Cái chết của Phong Ảnh cũng không làm TôLạc Tuyết gục ngã, nàng cố chống đỡ cơ thể đang bị thương tìm đường rangoài, hai ngày sau, vết thương trên lưng bắt đầu thối rữa, chỉ có thểdùng nước sông lấp đầy bao tử.

Nàng chỉ có một chấp niệm, nàng phải sống để rời khỏi đây, nàng phải sống để quay về Tô phủ.

Nàng muốn tố giác dã tâm của Tân Vương và phủ Nam Chiêu Hầu, nàng muốn bảo vệ Tô gia, không để cho bất kỳ ai đedọa tới sự ổn định của Tô gia.

Dù nàng mang họ Tô, nhưng nàng chưa baogiờ nghĩ tới chuyện tranh quyền đoạt lợi, nhưng nàng cũng biết, nếu địavị Tô gia bị uy hiếp, cả cửu tộc sẽ bị liên lụy.

Vì chấp niệm này, nàng kiên trì, bền bỉ tìm được một hang núi nhỏ, đi dọc theo hang núi là thoát khỏi suối Hoàng Tuyền.

Mà nàng cũng biết, gương mặt Thanh Ykhông thể dùng được nữa, trước khi ra khỏi hang núi, nàng đã cất mặt nạda người đi, dùng gương mặt Tô Lạc Tuyết chân chính lảo đảo bước rangoài, sau khi xác định bên ngoài không có người mới mò mẫn tìm đườngxuống núi.

Bụng đói sôi sùng sục, Tô Lạc Tuyết không còn sức để nghĩ thêm gì nữa, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, quay về nhà, quay về nhà.

Nhưng Lạc Thành cách Đồng Thành tới ngàn dặm, dựa vào sức nàng biết về nhà bằng cách nào.

“Tam tiểu thư!” Một tiếng thét kinh hãi vang lên cách đó không xa.

Tô Lạc Tuyết nheo mắt nhìn bóng người mơhồ phía xa, nàng rất muốn nhìn xem ai đang gọi nàng, nhưng có làm cáchnào cũng không nhìn thấy được, ánh mặt trời chói chang làm nàng lảo đảosuýt ngã.

Là ai đang gọi nàng, sao người đó lại biết nàng đang ở đây?

Rất nhiều câu hỏi chưa thể giải đáp, nàng chỉ có thể khẳng định, nàng đã an toàn, nàng có thể an toàn trở về nhà. . . . . .

Nghĩ đến đây, sự căng thẳng tích tụ mấy hôm cũng buông lỏng, nàng có thể yên tâm ngủ một giấc rồi.

Nhắm mắt lại, Tô Lạc Tuyết kiệt sức ngãxuống bụi cỏ ven đường, mùi cỏ xanh nhàn nhạt truyền tới, chỉ có nàngnặng nề nằm ở nơi đó.

Một tháng sau

Từ sau khi quản gia cứu được Tam tiểu thư hôn mê bất tỉnh về phủ, trên dưới Tô gia có thể cảm nhận được Tam tiểuthư đã thay đổi.

Trước đây, chỉ cần nơi nàng xuất hiện, nơi đó tràn ngập tiếng cười.

Còn hôm nay, có làm thế nào cũng không tìm lại được nụ cười đó nữa.

Trước đây, nàng là người ham vui, ngồi yên một phút đã không chịu được, còn thường xuyên trốn khỏi phủ gây họa.

Còn hôm nay, nàng yên tĩnh ngồi trên xích đu, mất hồn nhìn về một phía.

Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, mọingười chỉ thầm suy đoán, chẳng lẽ Tam tiểu thư bị bọn cướp chà đạp. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không ai dám lên tiếng hỏi, nếu để chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi Tô phủ biết để vào đâu nữa.

“Lạc Tuyết, đây là bánh táo mẫu thân tựtay làm cho con, đây là loại bánh con thích ăn nhất, còn luôn miệng đòita xuống bếp làm cho con ăn.” Tô phu nhân dịu dàng vuốt ve gương mặttiều tụy của con gái, nghĩ tới cảnh một tháng trước đây, quản gia đem Tô Lạc Tuyết thương tích đầy mình về phủ khiến bà suýt ngất. Một tháng đãqua, dù vết thương không còn gì đáng ngại, nhưng bọn họ có tẩm bổ thếnào, sắc mặt Lạc Tuyết vẫn tái nhợt như cũ, không còn dấu vết của đôi má đào hây hây nữa. Nhìn con, người làm mẫu thân như bà chỉ có thể nén sựthương xót vào trong lòng.

Bà cũng từng hỏi mấy ngày Lạc Tuyết mấttích đã xảy ra chuyện gì, nhưng lần nào nó cũng thản nhiên nói: Không có chuyện gì. Bà cũng lại không dám hỏi tiếp nữa, chỉ có thể chờ tinh thần con bé ổn định lại, chờ đến khi tự nó muốn nói cho bà biết.

“Mẫu thân, con không muốn ăn.” Tô Lạc Tuyết ủ rũ nhìn vào khu vườn trồng toàn hoa hồng trắng.

Tô phu nhân định lên tiếng khyên nhủ thì bị một giọng nói dịu dàng ngăn lại: “Mẫu thân.”

“Phù Liễu, sao con lại tới đây.” Tô phunhân đứng dậy, mỉm cười nhìn Tô Phù Liễu đang chậm rãi đi tới, gió nhẹlướt qua mái tóc trên trán nàng, càng tôn thêm vẻ động lòng người.

“Nghe phụ thân nói từ sau khi Lạc Tuyếtvề phủ vẫn luôn buồn bực không vui, con tới thăm muội ấy, tiện thể hànhuyên một chút.” Tô Phù Liễu ngồi xuống cạnh Tô phu nhân, dùng đôi mắtđẹp nhìn về phía Tô Lạc Tuyết, giữ nguyên nụ cười dịu dàng không thayđổi.

“Hai tỷ muội thân thiết từ nhỏ, con tớichuyện trò với Lạc Tuyết, mẫu thân cũng thấy yên tâm.” Tô phu nhân thởdài nói tiếp: “Nghe nói tháng trước Đế hậu phái Tân Vương tới ĐồngThành, đã có chuyện gì vậy?”

“Phù Liễu cũng không biết, hình như là có chuyện quan trọng gì đó. Mà sau khi Vương Gia về phủ, sắc mặt cũngkhông tốt chút nào.”

Một câu nói của Tô Phù Liễu đã triệu lạilinh hồn thất lạc của Tô Lạc Tuyết, nàng giật mình nhìn Tô Phù Liễu,ngập ngừng muốn nói lại thôi.

“Muội muốn nói gì?” Tô Phù Liễu đã nhận ra ánh mắt chột dạ của nàng.

“Không.” Tô Lạc Tuyết khẽ cười, cuối cùng vẫn im lặng không nói.

“Mẫu thân không làm phiền hai người nữa.” Tô phu nhân vỗ về bàn tay Tô Lạc Tuyết mới đứng dậy rời đi.

Sau khi Tô phu nhân đi khuất, Tô Lạc Tuyết và Tô Phù Liễu chuyển thành tư thế đối mặt, cả hai đều trầm mặc không nói gì.

Một lúc lâu sau, Tô Phù Liễu mới nói:“Một tháng, thứ gì cần bình phục cũng nên bình phục đi, Đế hậu đã bànbạc với phụ thân ngày tổ chức hôn lễ cho muội và Tuần Dạ, lần này Đế hậu sẽ không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.”

Tô Lạc Tuyết ngẩn người, không ngờ Đế hậu lại hành động nhanh như vậy, nhưng chuyện ở suối Hoàng Tuyền, chẳngphải Đế hậu đã bắt đầu nghi ngờ Tuần Dạ và Tân Vương sao? Đã nghi ngờ,sao vẫn bàn tới chuyện cưới hỏi.

“Lạc Tuyết, muội nói thật cho ta biết,chuyện cướp dâu lần trước có phải là chủ ý của muội?” Tô Phù Liễu sắcsảo nói trúng tim đen.

Tô Lạc Tuyết hỏi ngược lại: “Chủ ý của muội?”

“Ta đã nhìn muội lớn lên, rất hiểu tính cách của muội, là muội không muốn gả nên mới tìm cách trốn đi.”

Nàng lên tiếng phủ nhận: “Muội không cólý do gì để làm như vậy, nếu thất bại, phụ thân biết ăn nói với Đế hậuthế nào, Đế hậu biết ăn nói với Nam Chiêu Hầu thế nào.”

“Muội có lý do.” Tô Phù Liễu khẳng định.

Không gian yên tĩnh trở lại, Tô Lạc Tuyết chờ đợi lý do của Tô Phù Liễu, còn Tô Phù Liễu lại dùng ánh mắt lạnhlùng nhìn Tô Lạc Tuyết, ánh mắt kia mang theo sự xa cách trước giờ chưatừng có.

“Vì muội thích Tân Vương, muội muốn gảcho Tân Vương.” Tô Phù Liễu thản nhiên nói, gương mặt vốn đang tái nhợtcủa Tô Lạc Tuyết càng thêm ảm đạm, hai nắm tay đang khẽ run lên đã tiếtlộ tâm trạng của nàng lúc này.

“Ta không hiểu tỷ đang nói cái gì.”

“Muội giả vờ rất giỏi, muội là lừa đượctất cả mọi người, kể cả ta. Nhưng đêm thất tịch ba năm trước đây, khi ta và Tân Vương thành hôn tròn một năm, muội đã lén lút tới bờ hồ LạcThành thả hoa đăng, mà ta và Tân Vương cũng có mặt ở đó, ta đã thấy trên hoa đăng đó viết: kết tóc phu thê, một đôi ân ái. Khi đó, ta nghi ngờkhông biết muội viết cho ai. Khi muội bất cẩn ngã xuống hồ, muội sốt cao ba ngày không giảm, ta cũng ròng rã chăm sóc muội ba ngày ba đêm, trong lúc hôn mê, muội nhắc tới cái tên Nguyên Dực không biết bao nhiêu lần,khi đó ta mới biết, thì ra Tiểu Tuyết thương yêu của ta thích Tân Vương, thích phu quân của ta.” Nói tới đây, Tô Phù Liễu nhếch môi cười tựgiễu: “Lúc đó ta mới hiểu, vì sao sau khi ta thành thân, muội muội TiểuTuyết không còn thân mật với ta như xưa, thì ra là vậy. Muội biết không, trước giờ tỷ tỷ luôn yêu thương muội, vì tỷ tỷ đã chứng kiến muội lớnlên như thế nào, lúc muội kén ăn oán trời oán đất, lúc muội cười ngọtngào trong lòng ta, ta chưa bao giờ để muội phải chịu bất kỳ tổn thươngnào, nhưng đến cuối cùng, người làm tổn thương muội sâu sắc nhất lạichính là ta.”

Thì ra tỷ tỷ đã biết từ lâu, Tô Lạc Tuyết cố nuốt nước mắt vào trong, nàng không muốn tỏ ra bi thương trước mặt tỷ tỷ.

“Tỷ tỷ chưa bao giờ có ý tranh giành TânVương với muội, nhưng thân là con cháu Tô gia, chúng ta không có lựachọn nào khác. Gả cho Tân Vương cũng không phải ý của ta.” Tô Phù Liễukhẽ thở dài, nói tiếp: “Tuy không phải ý của ta, nhưng ta cũng đã yêuTân Vương.”

“Dù ta không biết thời gian qua muội gặpphải chuyện gì, vết thương trên người muội do ai tạo thành, tỷ tỷ chỉmuốn nói cho muội biết, muội không được bốc đồng đào hôn nữa. Muội không thể gả cho Tân Vương, Đế hậu sẽ không đồng ý, phụ thân sẽ không đồng ý. . . . . . Mà ngay cả tỷ tỷ cũng càng không đồng ý.” Lần này, Tô PhùLiễu kiên quyết nói, ép nàng không thể phản bác.

Móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay, cảm giác đau đớn lan khắp toàn thân: “Hôm nay tỷ tỷ tới đây để cảnh cáo Lạc Tuyết sao?”

“Dù muội có trách cứ, tỷ tỷ cũng phải nói cho muội biết, thân là con cháu Tô gia, muội có nghĩa vụ phải gả choTuần Dạ, có nghĩa vụ vì Tô gia mà hy sinh hạnh phúc cá nhân, giống nhưTĩnh Lan, muội ấy cũng không có lựa chọn nào khác.” Tô Phù Liễu nói xong liền đứng dậy, chậm rãi rời khỏi nơi này.

Sau khi Tô Phù Liễu đi khuất, những giọt nước mắt cố nén trong lòng không kìm được rơi xuống.

Ngoài mẫu thân ra, đại tỷ là người nàngtrân trọng nhất, thế nên nàng mới giấu kín tình cảm dành cho Tân vương,kể cả đêm đại tỷ thành thân, nàng vẫn cố gượng cười, vẫn thật lòng chúcphúc cho hai người họ. Nàng không muốn tranh giành, cũng không muốn pháhoại tình cảm giữa đại tỷ và Tân Vương.

Sai lầm duy nhất là nàng đã dùng thân phận Thanh Y tiếp cận Tân Vương, thổ lộ tình cảm suốt tám năm qua trước mặt Tân Vương.

Chậm rãi lấy tấm mặt nạ da người trongtúi ra, đầu ngón tay khẽ vuốt ve, thì thầm: “Phong Ảnh, thật xin lỗi, ta không thể nói với Đế hậu chuyện Tân Vương tạo phản, hắn cũng là ân nhân của ta. Nhưng……chỉ có lần này thôi.”

Hôm sau, Tô Lạc Tuyết theo Tô Thành Phong vào cung, lần này là Tô Lạc Tuyết chủ động tìm Tô Thành Phong, nói mình muốn gặp Đế hậu.

Trực giác mách bảo Tô Thành Phong lần tiến cung này không phải trò đùa, chỉ cần nhìn vào nét mặt cũng biếtnàng đang cất giấu chuyện quan trọng nào đó, vì vậy, Tô Thành Phongkhông hỏi gì thêm, dứt khoát dẫn nàng tới gặp Đế hậu.

Trong Tử Loan cung thoang thoảng mùitrầm hương, làn khói mơ hồ bao phủ đống mành rèm màu vàng, gió thu từngoài cửa thổi vào khiến tẩm cung tao nhã có thêm ít phong vị.

Đế hậu đang ngồi tựa vào ghế phượng, một tay đỡ trán, sắc mặt có vẻ mệt mỏi vô cùng.

Tô Thành Phong cung kính thi lễ với bà: “Lạc Tuyết đại nạn trở về, đặc biệt tới viếng thăm nương nương.”

Tô Lạc Tuyết yên lặng đứng một bên, cảm nhận áp lực vô hình trong phòng.

“Bản cung nghe nói, lúc trở về bị thương rất nặng.” Tô Tường Vi vẫn nhắm mắt, tỏ vẻ mệt mỏi như cũ.

“Lạc Tuyết đã đỡ hơn nhiều.” Nàng thấp giọng trả lời.

“Nghe quốc cữu nói, có người bí mậttruyền tin tới Tô phủ, nói con đang gặp nguy hiểm ở suối Hoàng TuyềnĐồng Thành, nên mới phái người tới Đồng Thành cứu con về. Bản cung thấyrất tò mò, rốt cuộc, người đưa tin này là ai.”

“Lạc Tuyết không biết.” Về chuyện này nàng cũng cảm thấy nghi ngờ, rốt cuộc là ai biết nàng gặp nạn ở suốiHoàng Tuyền, nếu là Phong Ảnh, không thể đợi tới hai ngày sau mới cóngười tới cứu nàng, mà Phong Ảnh. . . . . .”Nương nương, hôm nay LạcTuyết tới để hỏi một chuyện, không thể hỷ bỏ hôn lễ giữa Lạc Tuyết vàTuần Dạ sao?”

Tô Tường Vi mở mắt ra, ánh sáng sắc bén chiếu thẳng về phía nàng: “Lạc Tuyết không muốn gả sao?”

“Chỉ không muốn gả cho người phản lại Tô gia.”

Tô Lạc Tuyết vừa dứt lời, trong mắt Tô Tường Vi thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Con nói, Nam Chiêu Hầu phản lại Tô gia?”

“Nương nương có biết người cướp con đi là ai không? Có biết người muốn đẩy con vào chỗ chết là ai không?”

“Là Nam Chiêu Hầu sao?” Giọng nói của Tô Thành Phong chợt cao lên.

“Là trưởng tử của Nam Chiêu Hầu, Tuần Dạ.”

Sắc mặt Tô Tường Vi trắng nhợt đi nhiều, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay: “Nam Chiêu Hầu thật sự đã phản bội ta. . . . . .”

Tô Thành Phong tức giận nói: “Ta đãbảo tên Tuần Viễn không biết an phận mà. Còn tên Tuần Dạ kia lại muốngiết chết Lạc Tuyết, phải hủy bỏ hôn sự này, còn phải giết chết NamChiêu Hầu trước khi ông ta kịp đối phó với Tô gia chúng ta.”

Tô Tường Vi dường như không nghethấy, bà ngồi dựa vào ghế phượng, ngây người nhìn vào lô hương đang cháy trong phòng, trầm mặc không nói .

“Nương nương?” Tô Thành Phong khẽ gọi.

Bà dần tỉnh táo lại, chậm rãi buôngbàn tay nắm chặt ra, ánh mắt mất hồn cũng khôi phục vẻ sắc bén, cườilạnh: “Được lắm, Tuần Viễn, ngươi dám chống đối ta, vậy thì đừng tráchta bất nhân. Lạc Tuyết, nếu cô cô nói không thể hủy bỏ hôn sự lần này,con định làm như thế nào?”

Tô Lạc Tuyết ngẩn người, đưa mắt nhìn về phía phụ thân, dù trong lòng nghĩ gì cũng chỉ có thể nói: “Mọichuyện kính nhờ cô cô an bài.”

“Được rồi, chuyện hôm nay không đượcnói cho bất kỳ ai, bao gồm đại tẩu, Phù Liễu, Tĩnh Lan. Dù là người thân tín nhất cũng không được nói.”

Hôm sau, Đế Quân hạ chiếu lần hai, Tô tam tiểu thư Lạc Tuyết thành hôn với trưởng tử Nam Chiêu Hầu Tuần Dạvào ngày mùng sáu tháng chín.

Đồng thời còn phái thêm một trăm tên đới đao thị vệ hộ tống Loan kiệu, nếu có tặc nhân xâm phạm, giết chết không tha.

Tô Lạc Tuyết không đoán được tâm tưcủa Đế hậu, nàng luôn nghĩ, nếu nàng nói chuyện Nam Chiêu Hầu tạo phảncho Đế hậu biết thì nàng không cần phải thành thân với Tuần Dạ nữa. Chỉlà Đế hậu không nghĩ như vậy, bà kiên quyết ép gả nàng đi, có lẽ bà đãđoán ra kết cục này từ lâu, chỉ là luôn né tránh không thừa nhận, dù sao Đế hậu và Nam Chiêu Hầu từng có một đoạn tình cảm. Nếu không bị ép tớiđường cùng, không có ai muốn rút kiếm đâm về phía người mình yêu.

Nhưng nghĩ lại, nếu nàng không gả cho Tuần Dạ, Đế hậu cũng sẽ lại an bài một hôn sự môn đăng hộ đối cho nàng, điều khác biệt duy nhất là Tuần Dạ có ý muốn giết nàng.

Nàng nghĩ, lần này phủ Nam Chiêu Hầusẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở suối Hoàng Tuyền, Tuần Dạ cũng không dám đánh rắn động cỏ. Mũi tên đã lắpvào cung, chỉ chờ chạm vào là bắn, nếu chưa nắm chắc cơ hội, bọn họ cũng không dám đối đầu trực diện với Đế hậu, nếu không, hắn đã kháng chỉ cựhôn.

Mấy ngày sau, thánh chỉ mới được đưatới Tô gia, nàng không gặp lại Tô Phù Liễu nữa, sau đêm thất tịch thấttịch năm đó, tình cảm giữa hai tỷ muội đã có vực sâu ngăn cách, dù là ai cũng khó mà quên được.

Khắp Tô gia chìm trong không khí vuimừng, chỉ có gương mặt phụ thân không còn hay cười như trước, thỉnhthoảng còn tỏ vẻ lo lắng. Nàng hiểu, dù phụ thân ham mê quyền lực nhưngvẫn là một phụ thân yêu thương con cái. Phải gả nàng cho kẻ có âm mưubất chính với Tô gia, dù là ai cũng khó mà vui được.

Trước đêm xuất giá, Nhị tỷ Tô TĩnhLan tới, sau khi gả vào phủ Trấn Viễn tướng quân, mới có một năm, trôngnàng đã già đi nhiều, giữa hai hàng lông mày còn vẻ u sầu tích tụ quanăm tháng.

Tô Tĩnh Lan đi vào căn phòng dán đầychữ Hỷ, nhìn thấy Tô phu nhân đang cầm lược chải đầu cho Tô Lạc Tuyếtliền nói: “Mẫu thân, để Tĩnh Lan chải tóc cho muội muội.” Nàng nhận lấylược, khẽ vuốt ve mái tóc của Tô Lạc Tuyết, ánh mắt cũng trở nên sâu xa: “Quanh đi quẩn lại, Tam muội vẫn phải gả cho Tuần Dạ, cũng không thoátđược vận mệnh con cháu Tô gia.”

Tô Lạc Tuyết ngồi trước bàn trang điểm, nhìn qua gương đồng có thể thấy được nét bi thương thoáng qua trong mắt đại tỷ.

Tô phu nhân nhìn Tô Tĩnh Lan, nướcmắt khẽ lăn xuống: “Mẫu thân xin lỗi ba chị em con, nếu không phải mẫuthân sinh ra các con, các con không cần gánh vác trách nhiệm với Tô gia, cũng không cần gả cho người mình không thích . . . .”

Tô Tĩnh Lan vội nói: “Mẫu thân, ngàyđại hỉ không được khóc. Con nghe nói Tuần Dạ là một tướng tài, văn thaovõ lược, nhất định không làm khó muội muội.”

“Mẫu thân, nhị tỷ, hai người khôngcần lo lắng cho con, dù Tuần Dạ không muốn thành thân với con, nhưng đãkhông trốn tránh được thì phải cố mở lòng đón nhận.” Tô Lạc Tuyết nở nụcười ngọt ngào, càng tôn lên dáng vẻ xinh đẹp của nàng: “Nhị tỷ, mauchải đầu cho Lạc Tuyết đi.”

Tô Tĩnh Lan nhếch môi cười nhạt cườinhạt, một năm qua đi, thứ gì cần từ bỏ nàng cũng đã từ bỏ, nếu đã là sốmệnh, trốn không thoát thì đành phải tiếp nhận thôi.

Dùng cây lược gỗ nhẹ nhàng chải lênmái tóc nàng, Tô Tĩnh Lan khẽ nói: “Lạc Tuyết gả cho Tuần Dạ, nhất địnhphải hạnh phúc. Cho dù không hạnh phúc, cũng không được để nữ nhân kháclàm ảnh hưởng tới địa vị của mình, lúc nào cần dùng thủ đoạn thì phảiđộc ác, quyết tâm. Tuy Đồng Thành cách xa Lạc Thành, chúng ta là nữ nhiTô gia, không phải ai cũng có khả năng coi thường chúng ta, nếu muộimuội gặp uất ức có thể dùng bồ câu đưa tin, Đế hậu sẽ làm chủ cho muội.”

Tay Tô Lạc Tuyết khẽ run: “Nhị tỷ, tỷ biết chuyện gì. . . . . .”

“Thật ra, những điều Nhị tỷ biếtnhiều hơn mọi người tưởng tượng, đừng quên Nhị tỷ là phu nhân Trấn viễnđại tướng quân, tai mắt của ông ấy trải rộng khắp các thành trì, chỉ cần gió thổi cỏ lay, tin tức đã truyền tới phủ.” Tô Tĩnh Lan cười tự giễu:“Đây cũng là mục đích Đế hậu gả ta cho Trấn Viễn tướng quân, lôi kéođược Tướng quân cũng như lôi kéo được binh quyền và thông tin tình báo,chuyện tốt như vậy, cớ sao không làm.”

“Tĩnh Lan. . . . . .” Tô phu nhân muốn nói lại thôi.

“Mẫu thân, không sao đâu, Tĩnh Lan đã không còn để ý.” Lúc nói ra những lời này, trong mắt Tô Tĩnh Lan thoáng hiện vẻ sắc bén, hoàn toàn tương phản với vẻ dịu dàng, yếu đuối trướcđó.

Màn che uyên ương, ánh nến sáng chói rực rỡ chỉ tôn lên gương mặt tái nhợt, bi thương của mọi người.

Loan kiệu rời khỏi Lạc Thành.

Tô Lạc Tuyết ngồi ngay ngắn bên trong kiệu nghe tiếng vó ngựa của đám thị vệ hộ tống, nàng yên lặng đưa mắtnhìn về phía xa, giống như tất cả chuyện này không có liên quan tớinàng.

Nàng nhớ tới lúc mình chuẩn bị bướclên Loan kiệu, mẫu thân không nén được rơi nước mắt, chạy tới hô to cáitên Tô Lạc Tuyết, nhưng nàng không dám quay đầu lại, nàng sợ mình nhìnrồi sẽ không còn dũng khí rời khỏi đây.

Nàng dứt khoát bước vào trong Loankiệu, cỗ kiệu lắc lư đi về phía cổng chính Tô phủ, tiếng khóc lóc củamẫu thân đã bị những âm thanh ồn ào bên ngoài che khuất.

Nàng luôn cho rằng mẫu thân là ngườicó tri thức hiểu lễ nghĩa, bà cũng biết việc kêu khóc đó sẽ làm mất mặtTô gia, nhưng đây là lần thứ ba bà đưa các con của mình xuất giá, nhưngđều không phải hôn sự bọn họ mong muốn, bà cảm thấy mắc nợ các con mìnhrất nhiều.

Giờ phút này, bà không phải phu nhân quốc cữu, bà chỉ là một mẫu thân yêu thương nữ nhi của mình.

Khi giọng nói của mẫu thân biến mất,nước mắt kìm nén đã lâu tuôn trào, vào thời điểm đó, nàng biết mìnhkhông còn là Tô tam tiểu thư cao cao tại thượng, nàng chỉ là một nữ nhân đáng thương không thể tự do đi tìm hạnh phúc đời mình.

Phu quân Tuần Dạ của nàng chỉ có tâm niệm giết chết nàng.

Nước mắt tràn mi, chỉ có môi nàng vẫn nở nụ cười, nàng tự nói với bản thân, nhất định phải kiên cường, dù con đường phía trước có gian khổ tới đâu, trên vai nàng luôn có gánh nặngnghĩa vụ với Tô gia.

Nàng không muốn gánh, nhưng lại không thể không gánh.

Tuy Tô gia đang nắm giữ phân nửa giang sơn trong tay, nhưng thịnh cực tất suy, chỉ cần đi sai một quân sẽ thua cả ván cờ.

Nàng không oán Đế hậu biết đó là nơiđầm rồng hang hổ mà vẫn đẩy nàng vào, thân là con cháu Tô gia, nàng cótrách nhiệm gánh vác tính mạng cửu tộc.

Phong Ảnh, những thứ Tuần gia nợ ngươi, ta nhất định sẽ đòi lại cho ngươi.