Để Hôn Em Lần Nữa

Chương 11



Phương gật, bắt đầu giở chăn màn. Những người còn lại cũng lục tục bôikem chống muỗi, dọn dẹp chỗ nằm. Quỳnh húp gần hết chỗ nước mì, vị cayxè của nó tiếp thêm năng lượng cho cô đứng dậy. Cái cốc nhựa và chút cặn mì thơm thơm này có thể trở thành lời mời chào nồng nhiệt dành cho bọnchuột hay bất cứ loài vật đói ăn nào, cần phải đem nó ra xa, không ở hốrác sau đồi thì cũng phải là chỗ tập kết rác tạm ngoài sân.

Đêm mùa hè ở miền núi vẫn se se lạnh. Quỳnh đặt cốc mì vẫn còn ấm nhưnggần như rỗng không chỗ tập kết rác tạm rồi đi lững thững quanh sân, hít thật sâu mùi đất và cây cỏ ẩm ngai ngái, tươi mát. Cô ngửa cổ nhìn lên.Vòm trời dường như đính quá nhiều thứ lấp lánh nên có vẻ võng hẳn xuống, gợi cho người ta một ảo tưởng rằng chỉ cần kiễng chân giơ tay một cáilà túm được một góc vũ trụ. Túm được một góc vũ trụ ư? Ảo tưởng!

- Còn lâu tớ mới mắc lừa, nhé! – Quỳnh lè lưỡi với một đối tượng vô hình trên cao.

Đúng lúc ấy, ánh mắt cô vô tình liếc lại phía lớp học. Và cái lưỡi đanglè ra bỗng đột ngột rụt vào. Trời ạ, có một người đang đứng ở hàng hiênlớp học, nhìn cô như nhìn đứa tâm thần.

Quỳnh đã quen với cách phản ứng khá… kinh hãi của mọi người dành chonhững hành động không thể gọi là bình thường của chính cô. Nhưng phảnứng của người đang đứng kia thì không phải là kinh hãi hay ngạc nhiên,mà chỉ là buồn cười. Nếu bây giờ không phải mười rưỡi đêm, chắc anh tađã cười phá lên vì cái điệu bộ chẳng ra làm sao mà cô vừa vô tình trìnhdiễn. May cho Quỳnh, trời đã đủ khuya để những tiếng cười dừng lại đằngsau đôi môi mím chặt. Một lát, như đã nén xong cơn cười, anh ta chỉ tayvề phía cửa phòng của đám con gái, nghiêm mặt như ra lệnh cho Quỳnh mauđi ngủ. Quỳnh gật đầu nhưng vẫn nán lại. Cô vặn mình và co duỗi chân như để ngầm thông báo với Đăng (phải, lại là anh ta) về nguyện vọng tập thể dục, hy vọng anh ta sẽ bỏ vào trong trước.

Nhưng có lẽ Đăng không muốn tỏ ra tôn trọng nguyện vọng của một sinhviên nữ ngông nghênh gàn dở. Thay vì bỏ vào trong như Quỳnh thầm kêugọi, anh ta lại bước xuống khỏi hàng hiên, đến gần chỗ cô hơn.

- Muộn lắm rồi, bạn còn đứng đây làm gì? – Đăng hạ thấp giọng, và còn hạ thấp hơn nữa khi cố nói thật nhanh câu tiếp theo, một câu trống không – Đã hết sốt chưa?

- Thầy định đi đâu ạ? – Quỳnh trả lời Đăng bằng một câu hỏi khác, lễ phép không chê vào đâu được.

Câu hỏi tưởng như chỉ là một lời chào tầm thường bỗng làm Đăng đầu tiênthì ngắc ngứ, sau đó thì đâm quạu. Anh đã mở lời hỏi thăm tử tế thế rồimà cô ta cứ bơ đi là sao?! Phải mất mấy giây sau, anh mới lấy lại bìnhtĩnh để đáp trả bằng một câu hỏi khác, hơi mát mẻ:

- Tôi có cần phải khai báo với bạn không nhỉ?

- Chắc là… không cần ạ – Quỳnh ngập ngừng, vẻ mặt lộ rõ là đang đề cao cảnh giác.

- Bạn biết vậy thì được rồi. Mau vào ngủ đi!

Quỳnh chẳng có lý do gì mà không “vâng” một tiếng rồi quay người đi vào. Đứng ì ra trước ánh nhìn soi mói của anh ta đã chả mấy dễ chịu, cô lạicòn bị muỗi đốt cục cả chân nữa chứ. Nhưng không hiểu vì khung cảnhthanh vắng của đêm hay vì cảm giác nhớ nhà mà Đăng lại trở nên cởi mởhơn bình thường. Anh sải bước để đi lên song song với Quỳnh, biểu hiệnlừng khừng như định nói thêm điều gì. Quỳnh nhìn sang, thoáng ngạc nhiên vì thái độ gần như thân thiện và có phần hơi lúng túng của Đăng. Côdừng lại, hỏi nhẹ nhàng:

- Có chuyện gì nữa không ạ?

- Ừm… – Đăng gật đầu.

Kiểu ậm ừ của Đăng khiến cái đầu lắm liên tưởng của Quỳnh hoạt động thật nhanh. Có lẽ anh ta cắn rứt lương tâm đôi chút vì đã để cô xuống xe đibộ dưới trời mưa, làm cô ốm thêm chăng… Chẳng kịp nghĩ gì sâu hơn, côbuột miệng:

- Thầy không phải áy náy vì chuyện lúc trưa đâu ạ. Em không sao.

- Tôi không định nhắc chuyện lúc trưa – Đăng đột nhiên gắt nhỏ.

- Ơ… vâng.

Quỳnh đi thật nhanh lên trước để giấu đôi tai đỏ lựng vì tẽn tò và tứctối. Cô chỉ định tỏ ra không hẹp hòi để anh ta đỡ phải ấp úng mãi, thêmkhó xử thôi. Ai biết được tự dưng anh ta lại giãy nảy lên như thế chứ.Hừ, tốt nhất là cô đi ngủ! Dính dáng tới ông thầy dở người này thêm phút nào chắc cô chỉ bực mình thêm phút đó.