Đế Hoàng Phi

Chương 29-4



Đội quân của Khưu Tướng quân timg kiếm một mạch đên dịch trạm tiếp theo, nhưng lại được thông báo Thế tử và Công chúa Bắc Hán chưa từng đến nơi này. Sắc mặt Khưu Tướng quân biến đổi hẳn, thầm kêu không hay, không ngờ đã đi quá rồi. Đêm đó, Thế tử đuổi theo xe của Công chúa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Khưu Tướng quân không hè hay biết. Ông đàng sai người quay ngược lại phía sau tìm kiếm.

Một ngày một đêm, thị vệ quay về bẩm báo, phát hiện thanh trường kiếm của Thế tử trên một con đường nhỏ, lưỡi kiếm, chuôi kiếm đều có đầy vết máu. Sau đó, trong một khu rừng nhỏ ở gần đó cũng phát hiện ra vết máu, nhưng không phải của con người. Đám thị vệ vội vàng đi hỏi thăm những người đi qua khu vực đó, nhưng cũng không có tin tức gì. Khưu Tướng quân nghe mà toát mồ hôi lạnh, quả thực là lành ít dữ nhiều.

Sáng sớm hôm sau, bồ câu từ Sùng Kinh đưa thư tới, nói Dận vương đã dẫn quân ra ngoài thành, đi thâu đêm đến dịch trạm này để chỉ huy việc tìm kiếm. Sắc mặt Khưu Tướng quân vô cùng nặng nề, chuyện này tuy đã kinh động đến bên trên nhưng ông ta vẫn không dám khua chiêng gióng trống đi tìm Công chúa và Thế tử. Thích khách là người của ai còn chưa rõ, ông ta chỉ sợ nếu rêu rao như vậy sẽ khiến tình cảnh của Công chúa và Thế tử càng thêm khó khăn.

Trong rừng chim hót véo von, thấp thoáng có tiếng nước chảy.

Cơn đâu dữ dội ống truyền đến từ vết thương bên eo, Doãn Duật khẽ rêm một tiếng rồi tỉnh lại. Trước mắt, cảnh sắc mơ hồ, nhưng y vẫn thấp thoáng nhìn thấy một bóng người mặc quần áo bằng vải thô bên cạnh. Bàn tay đó lại một lần nữa đưa tới, Doãn Duật thầm kinh ngạc, nghiến răng cố giữ nó lại. Vừa định đứng lên, y liền nhìn thấy một bàn tay trắng nõn bên dưới ống tay áo bằng vải thô, trên những đầu ngón tay thon dài còn có thứ chất lỏng màu xanh đang tí tách nhỏ xuống. Y không khỏi ngẩn người, vội vàng buông tay, ánh mắt nhìn lên trên quả nhiên là khuôn mặt của Lệnh Viên.

Dường như nàng không ngờ y tỉnh dậy vào lúc này, chỉ ngẩn ngơ ngắm nhìn, quên cả nói.

Trong cặp mắt đen láy đó tràn ngập vẻ kinh ngạc và vui mừng, y đã hôn mê bất tỉnh suốt hai ngày rồi, nàng còn tưởng y sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

“Ta thế nào rồi? Đây là...” Nhìn quanh bốn phía, Doãn Duật cảm thấy ngạc nhiên vô cùng. Đây là một hang đất không sâu, bên ngoài cỏ cây rậm rạp, vừa khéo che khuất cửa hang. Trên người y và Lệnh Viên cũng không còn là bộ quần áo trước đó nữa, nàng mặc bộ đồ làm bằng vải thô, y cũng thế. Dường như y thấp thoáng nhớ lại điều gì, khi đó y bảo nàng đi nhặt củi, rồi cố gắng đợi nàng về, nhưng rốt cuộc vẫn không gượng được. Sau đó thì sao? Tất cả những việc này, rốt cuộc nàng đã dùng cách nào mà làm được?

Y muốn đứng dậy, nhưng bờ vai lại bị đôi tay yếu ớt kia ấn xuống. Nàng khẽ cất tiếng trách móc: “Đừng động đậy.”

Nàng đã thay thuốc cho y năm lần rồi, bên cạnh toàn là bã thuốc được nghiền nát. Lệnh Viên đắp thuốc lên cho y từng chút một, sau đó lại xoay người đưa nước cho y: “Huynh có khát không ?”

Y uống mấy ngụm nước rồi hỏi: “Nàng biết dùng thuốc?”

“Ta không biết, nhưng gần đây có mấy gia đình nông dân, họ biết cách dùng một số loại thảo dược bình thường.” Nàng lại đưa mắt nhìn y, tiếp tục giải thích: “Huynh không cần kinh ngạc, cũng không cần lo lắng, quần áo là ta ăn trộm lúc mấy cô nương đang tắm suối, sau đó lại mang cây trâm vàng của ta đến một gia đình nông dân đổi một bộ đồ dành cho nam tử về cho huynh.”

Nàng lại nhìn về phía một tấm lưới cũ sau lưng, đó là thứ nàng dùng để kéo y tới đây: “Ta đã xóa hết dấu vết rồi, không ai biết chúng ta đang ở đây đâu.” Nói xong, dường như nàng có chút đắc ý, trên khuôn mặt nở một nụ cười mà lâu lắm rồi mới xuất hiện, trông kiều diễm tựa hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Đây chính là nữ tử mà năm đó y quen giữa vùng non xanh nước biếc.

Doãn Duật nhất thời cũng cảm thấy vui mừng, y còn sợ nàng là cô bé nhát gan năm xưa, sợ nàng không có y sẽ bối rồi không biết phải làm gì. Bây giờ, xem ra nàng xử lý mọi việc đâu ra đó, đúng là y quá lo rồi.

“Đói không ?” Nàng hỏi xong, lại giống như làm ảo thuật, lấy ra hai chiếc bánh bao từ sau lưng.

Y nhìn đến ngây người, cảm giác áy láy lại trào lên trong lòng: “Là ta vô dụng.” Không ngờ y lại để nàng phải chịu khổ, để nàng phải ăn những thứ như thế này.

nàng chợt nở một nụ cười, đứng dậy, xoay tròn hai vòng trước mặt y, vui vẻ nói: “Ta thế này không phải rất tốt sao?” Tuy ăn mặc không so được với khi còn ở trong cung, nhưng tâm trạng thì vui vẻ hơn rất nhiều. Giờ đây, lúc mở mắt, nàng không còn phải đề phòng âm mưu quỷ kế của đám người Thụy vương, không cần nghĩ cách khuyên Thế Huyền lập Chiêu nhi làm thái tử, không cần vạch ngón tay đếm xem bản thân đã đắc tội với bao nhiêu người ... Nàng chỉ cần nhìn y khỏe lại từng chút một, trong lòng đã vô cùng thỏa mãn.

Y hôn mê bất tỉnh, nàng cứ ở bên cạnh y như thế, không nghĩ đến sau này, ko nghĩ đến giang sơn, nàng chỉ muốn hưởng thụ quãng thời gian yên ổn ngắn ngủi này.

Doãn Duật thật sự đã đói rồi, ăn như rồng cuốn, chẳng còn chút dáng vẻ hiên ngang, cao quý của một vị Thế tử Nam Việt. Nàng cứ nhìn, rồi không kìm được bật cười thành tiếng. Có thể ăn như thế này, sức khỏe ắt sẽ dần hồi phục, nghĩ vậy, nàng cũng cảm thấy yên tâm.

Y nhìn nàng chăm chú. Chỉ cần được thấy nàng cười thế này, y nguyện làm bất cứ điều gì.

“Kiều nhi, nàng đi tới đâu, ta sẽ theo tới đó.”

Y không tiếp tục khuyên nàng nữa, cũng không cố gắng làm cho nàng dao động. Nếu nàng đi Sùng Kinh, y sẽ đi theo nàng. Nếu nàng muốn mai danh ẩn tích từ đây, y cũng sẽ đi theo...

Lệnh Viên không lên tiếng trả lời, chỉ cúi đầu, giúp y băng lại vết thương, rồi cẩn thận kéo áo lên cho y. Hai người đều cố ý không nhắc đến đám người Khưu Tướng quân, tuy trong lòng biết rõ bị bọn họ tìm được chỉ là việc sớm muộn, nhưng rốt cuộc cũng không có ai muốn nhắc đến.

Doãn Duật bị thương quá nặng, chỉ có thể ở yên một chỗ dướng thương.

May mà trên người Lệnh Viên có nhiều đồ trang sức quý báu, nên cũng đổi được nhiều thứ cần thiết cho hai người.

Buổi tối, hai người ngồi trước cửa hang, gạt bụi cỏ ra rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng lại có cơn gió mát rượi thổi tới, mang cảm giác thư thái vô cùng. Doãn Duật hỏi nàng: “cô nương bị nàng ăn trộm quần áo đó phải làm sao?”

Lệnh Viên thoáng ngẩn ra, sau đó bèn cười đáp: “Ta đã để lại cây trâm vàng cho cô nương ấy rồi.”

Y cũng khẽ cười: “Cô nương ấy cần trâm cài tóc để làm gì? Không thể dùng làm cơm ăn, cũng không thể dùng làm quần áo mặc.”

Nàng tỏ vẻ giận hờn, trừng mắt nhìn y một cái, nghiến răng nói: “Nếu không nỡ, huynh có thể cưới cô ấy về mà an ủi cả đời. Nói cho cùng thì cô ấy cũng coi như đã có công chữa trị vết thương cho huynh, làm vậy mới thực không uổng tiếng phong lưu của Ký An Vương Thế tử.”

Y không giận dữ, đưa tay bẻ một cành cây, gạt qua gạt lại trên mặt đất: “Mạng cũng đã mất một nửa rồi, sợ là ta không có phúc được hưởng.”

“Nói xằng bậy.” Nàng không kìm được khẽ mắng y.

Nghe thấy câu mắng ấy, y lại cảm thấy thư thái, như được uống mật ngọt.

Dận vương dẫn người đi cả ngày lẫn đêm, sau hai ngày, cuối cùng cũng tới dịch trạm ở vùng xa xôi hẻo lánh này.

Giờ Dần ba khắc, trong dịch trạm vẫn đèn đuốc sáng trưng, sắc trời phía đông đã lờ mờ sáng. Khưu tướng quân ra ngoài nghênh đón, nhìn thấy Dận vương mặt mày mỏi mệt, toàn thân bụi bặm bước thẳng vào đại sảnh. Không đợi Khưu Tướng quân mở miệng, Dận vương đã trầm giọng nói: “Tướng quân hãy kể lại thật kỹ chuyện này cho bản vương nghe đi.” Tin tức truyền đến Sùng Kinh chỉ là mấy câu ngắn gọn, tình hình khi đó thế nào, hắn phải nghe Khưu Tướng quân kể lại tường tận mới được.

Khưu Tướng quân đành kể lại kỹ càng một lượt, sau đó thấy sắc mặt Dận vương tái xanh, bàn tay đang nứm lấy thành ghế gỗ nổi gân xanh: “Ngựa của Thế tử cũng bị thương sao?”

Khưu Tướng quân khẽ gật đầu, ngựa của Doãn Duật đã được tìm thấy, có vẻ như họ đã trải qua một cuộc chiến đấu dữ dội.

“Khu vực một trăm dặm quanh đây đã được lục soát, nhưng không phát hiện tung tích của Công chúa và Thế tử.” Khưu Tướng quân nói mà mồ hôi lạnh túa đầy trên trán, trong lòng đã nghĩ đến trường hợp xấu nhất.

Sắc mặt người ngồi phía trên âm trầm, không nói năng gì. Hồi lâu sau Khưu Tướng quân mới nhỏ giọng khuyên: “Vương gia hãy đi nghỉ nghơi một chút trước đã.”

“Không cần.” Dận vương hờ hững cự tuyệt, rồi lại nói: “Tập hợp tất cả người trong dịch trạm, khi trời sáng hãy theo bản vương ra ngoài tìm người.”

Khưu Tướng quân đành truyền lệnh cho phó tướng đi chuẩn bị.

Nửa canh giờ sau, một đoàn người ngựa từ dịch trạm ầm ầm đi ra, sau khi tập hợp tại cửa dịch trạm liền bắt đầu tỏa ra các hướng. Khưu Tướng quân đi sát phía sau Dận vương, ông ta đã để lạc mất Công chúa Bắc Hán và Thế tử, nếu hoàng tử lại xảy ra chuyện gì, dù ông ta có mười cái đầu e cũng không đủ chém.

Dận vương quyết định men theo đường cũ để tìm kiếm. Nếu Doãn Duật và Công chúa còn sống, nhất định là chưa đi xa, những vết máu trên đường đủ để khẳng định có người đã bị thương không nhẹ. Đang đi trên đường lớn, bọn họ chợt bắt gặp mấy thiếu nữ đang tươi cười trò chuyện, ánh mắt Dận vương bất giác ngây ra, tốc độ con ngựa hắn cưỡi cũng dần chậm lại. Khưu Tướng quân ngẩn người, tưởng rằng lúc này mà Dận vương còn có tâm tư ngắm nữ nhân, định mở miệng mấy lần nhưng rồi lại không biết nên khuyên thế nào.

Dận vương chợt dùng sức ghìm cương ngựa, nhảy xuống, chụp lấy tay một cô nương hỏi: “Cây trâm này từ đâu ra?”

Cô nương đó không biết Dận vương là ai, nhưng nhìn bộ dạng hắn thì rõ ràng là người của quan phủ. Nàng ta sợ đến nỗi mặt trắng bệch, lúng túng nói có người dùng cây trâm này để đổi lấy lương thực.

“Người ở đâu?”

Hắn lạnh lùng cất tiếng hỏi, cô nương đó sợ đến phát khóc, lắc đầu nói không biết.

Dận vương vừa buông tay, mấy thiếu nữ đó đều sợ hãi chạy đi. Hắn ngoảnh đầu, lạnh lùng nhìn Khưu Tướng quân, trầm giọng hỏi: “Tướng quân nói khu vực trăm dặm xung quanh đây đều đã lục xoát cả sao?”

Khưu Tướng quân không biết tại sao hắn lại hỏi vậy, vừa mới gật đầu, chợt nghr hắn giận dữ quát: “Khốn kiếp. Người đang ở trong khu vực trăm dặm quanh đây, còn không mau lục xoát kỹ cho bản vương.” Trên búi tóc của cô nương vừa rồi có cài một cây trâm vàng rất đẹp, hoàn toàn không phù hợp với bộ quần áo bằng vải thô trên người. Hơn nữa, xét theo lẽ thường, tại một nơi hoang vắng thế này không thể xuất hiện thứ đồ tinh xảo như vậy được.

Khưu Tướng quân o khỏi kinh ngạc, ông ta đã sai người đi tra xét những gia đình nông dân xung quanh đây, nhưng không hề tìm thấy Công chúa và Thế tử, vậy mà Dận vương lại nói cần phải lục soát kỹ khu vực này... Chẳng lẽ Công chúa và Thế tử đang trong cảnh màn trời chiếu ddaatss? Lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, ông ta quay ngựa, ra lệnh cho người dưới dốc toàn lực lượng đi tìm.

Sắc mặt vốn âm trầm của Dận vương có vẻ dễ nhìn hơn một chút. Cô nương vừa rồi dám mang theo cây trâm vàng đó ra ngoài, vậy chứng tỏ cô ta không nói dối, và Công chúa vẫn còn sống.

Khi Lệnh Viên tỉnh lại, thấy Doãn Duật đang ngồi tựa lưng vào cửa động, hai người nhìn nhau mỉm cười. Y cúi đầu gài thanh chùy thủ vào trong chiếc ủng, hít sâu một hơi, làm không khí trong lành thế này dường như đã lâu lắm rồi y chưa được hít thở. Nghỉ ngơi mấy ngày nay, vết thương của y đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng hai người lại không hề nhắc đến chuyện quay về, đều muốn ở lại đây đợi đám người kia tìm tới.

Chậm được ngày nào thì hay ngày đó.

“Muốn cải thiện bữa ăn một chút không ?” T tươi cười nhìn nàng cất tiếng hỏi.

Lệnh Viên vui vẻ nói: “Vậy huynh dậy ta cách săn bắn đi.”

Y khẽ ‘ưm’ một tiếng, trong lòng cảm thấy tức cười. Nếu không phải y quanh năm luyện bắn tên thì lwck cổ tay không thể nào mạnh như thế được, còn nàng mà ném chùy thủ, e là còn không cắm được xuống đất. Lệnh Viên đi theo y ra ngoài, bất giác cau mày: “Huynh cười cái gì?”

“Không có gì, muốn cười thì cười thôi. Cẩn thận.” Y nhẹ nhàng cất tiếng, đồng thời đưa tay kéo nàng qua. Nhưng vẫn nghe ‘xoẹt’ một tiếng, chiếc áo làm bằng vải thô của nàng bị gai nhon xé rách một mảng.

Lệnh Viên chẳng để tâm, nhưng vẫn không chịu buông tha cho y: “Huynh vừa cười ta đúng không ?”

“Không có.”

“Huynh nói dối.” Nàng quay người lại, rảo bước về phía trước, dáng vẻ tha thướt, yêu kiều như một thiếu nữ đôi mươi. Y đi theo nàng , nhưng nàng đi rất nhanh, y gọi: “Kiều nhi”, nàng cũng không trả lời. Doãn Duật hết cách, chỉ khẽ ắc đầu, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười cưng nựng. Nếu trời cao cho y thời gian một đời người, y sẽ dùng tất cả để yêu thương, chiều chuộng nàng.

Đi tới một nơi sâu trong rừng, bóng cây râm mát, chim chóc vui ca.

Lúc này, có rất nhiều loài động vật ra ngoài kiếm mồi, hai người không tiếp tục cái nhau nữa. Doãn Duật đang định ném thanh chùy thủ về phía con thỏ hoang trước mặt, sau lưng bỗng có tiếng vó ngựa ngày càng gần. Sắc mặt y biến đổi hẳn, quay người ném mạnh thanh chùy thủ đi...

Phía không xa chợt vang lên một tiếng ‘keng’ giòn tan.

Sắc mặt Doãn Duật hơi biến đổi, Lệnh Viên đưa mắt nhìn về hướng người tới. Đối phương mặc áo bào xanh, đeo thắt lưng rộng, trước ngực áo có thêu hình rồng năm vuốt, trên hai ống tay áo là hình rồng cuộn, phía sau lưng hắn còn có rất nhiều tiếng vó ngựa đang không ngừng vọng tới.

“Vương gia.” Doãn Duật quỳ một chân xuống, trên mặt chẳng còn nét cười.

Lệnh Viên cảm thấy như nghẹt thở, người vừa tới là Dận vương.

Dận vương nhảy từ trên lưng ngựa xuống, đám người sau lưng hắn cũng đã tiến lại gần. Hắn đưa mắt nhìn lướt qua Lệnh Viên, đôi hòng lông mày hơi cau lại. Thiên hạ đồn rằng Đại trưởng công chúa Bắc Hán tựa như tiên nữ, hôm nay gặp mặt, đúng là rất đẹp, nhưng nào có chút vẻ tàn bạo, sắt đá như trong lời đồn? Nàng chẳng qua chỉ giống các tiểu thư, Công chúa dòng dõi hoàng thân, quý tộc bình thường, nơi đầu mày cuối mắt đều là vẻ yêu kiều của một thiếu nữ.

Ánh mắt hắn lại nhìn về phía người đang quỳ trên mặt đất, rảo bước đi tới, đích thân đỡ y dậy, cau mày hỏi: “Vết thương thế nào rồi?”

Doãn Duật thấp giọng nói: “Thuộc hạ không sao.”

Dận vương sai người đi tới đỡ Doãn Duật, lệnh cho tất cả quay về dịch trạm ngay lập tức, sau đó liền nhảy lên lưng ngựa, đưa tay về phía Lệnh Viên: “Mời Công chúa.”

Lệnh Viên hơi ngẩng lên, muôn vàn tia sáng cùng chiếu xuống, lúc này nàng mới nhìn rõ dung mạo của vị Dận vương Nam Việt này. Khuôn mặt anh tuấn có nét giống Khánh vương, nhưng so với Khánh vương, hắn lại hơn ở ba phần sắc bén, bảy phần ngang ngược. Nàng không do dự, đặt bàn tay vào trong tay hắn. Hắn dùng sức nắm chặt, cánh tay mạnh mẽ khẽ kéo một cái, tấm thân yếu ớt của Lệnh Viên đã ở trên lưng ngựa. Hắn vòng tay ôm lấy bờ eo thon của nàng , ghé đến bên tai nàng khẽ cười nói: “Công chúa quả nhiên là trang tuyệt sắc, cho dù mặc quần áo bằng vải thô cũng khó giấu nổi nét yêu kiều.” Hắn hơi cúi đầu, ghé đến cổ nàng hít hà một hơi. Hơi thở ấm nóng của nam tử sau lưng phả ra khiến Lệnh Viên giật mình co người lại, hoang mang né tránh.

Đôi mày kiếm của Dận vương hơi cau lại, giọng nói vẻ không vui: “Bản vương sắp là phu quân của Công chúa rồi. Công chúa còn sợ bản vương sao?”

Lệnh Viên miễn cướng nở nụ cười, thấp giọng nói: “Trên người Lệnh Viên e là có mùi lạ, thực không mong để Điện hạ hít phải.”

Hắn cất tiếng cười sang sảng như rất hài lòng, rồi không nói gì thêm, hai chân kẹp vào bụng ngựa, ruổi ngựa chạy đi.

Phía bên cạnh có gã thị vệ đi nhặt thanh chùy thủ về đưa cho Doãn Duật. Khưu Tướng quân đứng trước mặt y, tấm tắc kể lại việc Dận vương anh minh thế nào, quả quyết ra sao, lại thấy Doãn Duật ngẩn ngơ đứng đó, ông ta mới chợt nhớ đến trên người y có vết thương, vội truy hỏi xem tình hình vết thương thế nào. Doãn Duật chỉ hờ hững nói: “Không sao” cho có lệ, ròi không giải thích gì thêm.

Cùng với sự trở về của Công chúa, đám mây đen bao trùm dich trạm mấy ngày nay rốt cuộc cũng tan đi.

Mấy thị nữ đã chuẩn bị nước ấm, hầu hạ Lệnh Viên tắm rửa, thay quần áo.

Bộ quần áo bằng vải thô được cởi ra, để lộ một tấm thân mịm màng, trắng nón gần như hoàn mỹ của nưa tử. Không còn nét e ấp, chớm nở của một thiếu nữ ngây thơ, thân thể này rõ ràng là đã nở rộ. Thị nữ ở bên cạnh hầu hạ nhìn đến ngẩn ngơ, dường như lúc này thị mới nhớ ra vị Công chúa Bắc Hán này đã từng có một đời chồng. Thị hơi run rẩy, đánh rơi bộ đồ đang cầm trong tay. Khẽ kêu lên một tiếng, thị vội vàng khom người để nhặt, nhưng chợt nghe ‘rầm’ một tiếng, cửa điện bị người ta đẩy ra thật mạnh.

“Công chúa .” Giọng của Anh Tịnh xuyên qua lớp lớp màn che vọng tới, Lệnh Viên ngây người ngoảnh đầu nhìn, Anh Tịnh đã gạt bức màn che cuối cùng, cất bước chạy vào. Sau khi đi vòng qua bức bình phong, thị lại càng khóc lớn hơn, cũng không để tâm xem tình cảnh hiện giờ thế nào, quỳ xụp xuống bên chân Lệnh Viên, ngẹn ngào nói: “Nô tì còn tưởng không thể nhìn thấy Công chúa nữa rồi. Hu hu... No tì lo đến chết mất.”

Lệnh Viên lại nở nụ cười, nha đầu này, giọng nói này... thời gian qua nàng nhớ nhung biết mấy.

Ngự y vừa từ phòng Doãn Duật đi ra, Dận vương đã cất bước đi vào. Ngăn không cho y đứng dậy hành lễ, Dận vương vuốt áo ngồi xuống chiếc ghế trước giường, trầm giọng hỏi: “Là người nào?”

Doãn Duật khẽ lắc đầu, xem ra Dận vương cũng chưa điều tra ra manh mối gì. Dận vương không tiếp tục truy hỏi, mà đột nhiên nói khẽ: “May mà vết thương này được xử lý kịp thời, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.”

Từ thần sắc của Dận vương không thể nhìn ra điều gì khác thường, Doãn Duật bèn nói: “Đêm đó tình hình khẩn cấp, ta lại bị thương, sợ thích khách đuổi sát tới nơi, đành tạm thời đưa Công chúa đi trốn. Đợi mấy ngày mà không thấy Khưu Tướng quân tìm tới, ta lại sợ trang phục của ta và Công chúa sẽ khiến người khác chú ý, bèn dùng đồ trang sực của Công chúa đổi lấy quần áo và lương thực. May mà Công chúa không bị thương, nếu không , thực đúng là ta thất trách rồi. Y từ nhỏ đã giao hảo với Dận vương , nhưng có một số chuyện cũng không thể nói ra được.

Dận vương khẽ mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên bờ vai y: “Ngươi cũng phải bình an mới được, nếu không bản vương khác gì mất đi một cánh tay.”

“Doãn Duật không dám. Doãn Duật còn suýt làm vương gia bị thương.” Khi ở trong rừng, Dận vương ruổi ngựa chạy đến, y còn tưởng thích khách đã tìm được bọn họ. Có điều, trong khoảng khắc nhìn thấy Dận vương , tuy trái tim y đã được thả lỏng, nhưng chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào.

Trong mắt Dận vương phản chiếu mấy tia ấm áp, hắn cười nói: “Nếu bản vương thật sự để ngươi làm bị thương, vậy rõ ràng là học nghệ không tinh, ài chẳng bằng ngươi, đâu trách ai được.”

Doãn Duật miễn cướng nở nụ cười.

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt có tin cấp bào. Người vừa tới ,ặt mày lấm lem, rõ ràng đã đi đường dài tới đây. Nhìn thấy Dận vương , hắn lập tức quỳ xuống bẩm báo: “Vương gia, không hay rồi, Liên phi nương nương chợt mắc bệnh nặng, Hoàng thượng lệnh cho ngài lập tức về kinh.