Đế Đài Xuân

Chương 6



Tháng Chạp năm Trọng Hi thứ mười bốn.

Dân đói các nơi mất đi ruộng đất vì “Ân điền lệnh” lần lượt nổi lên phản kháng, tuy rằng đều bị quan binh mạnh mẽ trấn áp nhưng chính cục vẫn không khỏi vì vậy mà rối ren một trận.

Khi đợt tuyết lớn thứ ba của mùa đông kéo đến, Mạnh Thích Thanh kết tội Tấn Vương Dương Việt quản nhân không nghiêm khiến đại án liên tiếp xảy ra, sau đó giáng Tấn Vương xuống làm Hầu, thu hồi đất phong.

Nửa tháng sau khi chỉ lệnh ban ra, một đạo tin tức tốc truyền về kinh thành.

Tấn Vương tạo phản.

Trận này phiến quân cùng quá hóa liều hấp tấp khởi binh nổi loạn, chỉ trong vòng ba tháng đã bị đại quân của Mạnh Thích Thanh đánh cho tan tác. Dương Việt cùng ba con tự vẫn, gần hai trăm mạng người của gia tộc các quan viên có liên quan trong triều cũng bị thảm sát, quân binh mười bảy châu dưới trướng Tấn Vương bị triệt bỏ và sung vào Hịch Trữ quân dưới sự cai quản của Mạnh Thích Thanh.

Nếu đương kim Hoàng đế không người nối dõi, hậu duệ gần nhất mang huyết mạch hoàng thất có thể thuận vị thừa kế ngai vàng chính là Tấn Vương. Vương gia quyền cao chức trọng như vậy lại bị Mạnh Thích Thanh gọn gàng nhanh chóng thu thập, thiên hạ càng thêm thần phục vị Quốc sư này hạ thủ không lưu tình.

Nguyên bản chính cục tưởng như dậy sóng lại lập tức bình lặng trở lại.

Vậy mà chút phong ba chốn triều ca này tựa hồ không hề ảnh hưởng đến Hoàng đế mỗi ngày ngự trên ngai vàng kia; hắn vẫn như trước, lâm triều thì chơi điểu nghịch dế, về đến hậu cung thì qua qua lại lại dây dưa không dứt với các mỹ nhân quốc sắc thiên hương mỗi người mỗi vẻ*. Hoàng hậu cùng phi tần do Mạnh Thích Thanh tuyển chọn dường như thực hợp với khẩu vị của hắn nên quấn quýt không rời, không bỏ lỡ một đêm xuân tiêu nào.

Thế nhưng đã qua nửa năm, Hoàng hậu cũng được, phi tử cũng được, hậu cung lại tuyệt không có tin vui mà Mạnh Thích Thanh ngày đêm trông ngóng.

Chỉ có một lần, Việt phi đột nhiên ngất xỉu trong Khánh Hi cung, nôn mửa không ngừng, Quốc sư đại nhân vừa mở miệng cười hai tiếng, Thái y đã hồi báo: “Nương nương ăn phải tạp phẩm bị đau bụng…”

Đêm hôm đó, Dương Thù nằm trên giường hình dung sắc mặt Mạnh Thích Thanh khi đó thoạt đen thoạt vàng, cười đến nghiêng ngả vào lòng Sùng Ưu, bộ dáng cực kỳ khoái hoạt.

“Hoàng thượng cũng đừng chỉ lo cười.” Ứng Sùng Ưu đẩy vai hắn. “Ngài uống dược của thần, ít nhất một năm này hậu cung sẽ không ai thụ thai được. Mạnh Thích Thanh nếu sốt ruột không chừng lại giở thủ đoạn, ngài cũng nên đề phòng.”

“Lão giở thủ đoạn gì ta cũng đoán được, nhưng lại phòng được sao?” Dương Thù cười lạnh nói. “Nếu lão quả thật dám đem tạp chủng tiến cung, sau này trẫm nhất định đem nỗi nhục đó trả lại cho lão gấp trăm lần!”

Thiếu niên này vừa rồi còn nói cười khanh khách như thường, đột nhiên phán một câu âm lãnh như vậy khiến Ứng Sùng Ưu có chút giật mình.

“May mắn trong cung lắm người nhòm ngó, lão già kia hãy còn muốn đội lốt liêm sỉ lễ nghĩa, nhất thời cũng chưa tìm được cách an bài thỏa đáng.” Dương Thù tức thì dịu giọng, nắm chăn xốc mạnh, bổ nhào vào người Ứng Sùng Ưu mà trêu ghẹo. “Hảo Hoàng hậu, ngươi đang lo lắng lắm phải không, vậy sinh cho trẫm một đứa đi!”

Ứng Sùng Ưu đỏ mặt, đưa tay thúc thiếu niên tinh quái ra, lên giọng trách cứ: “Ngài lại quên rồi! Quân vương phải có phong thái đường hoàng đĩnh đạc, sao lại đùa cợt lỗ mãng như vậy? Tử viết, lễ chi…”

“Ứng phu tử*…” Dương Thù vẻ mặt đau khổ xoa bóp bả vai bị đau. “Đừng giáo huấn nữa mà, bất quá ở trước mặt ngươi không phải chú ý cái gì quân thần đại lễ nên ta mới đùa một câu thôi…”

Ứng Sùng Ưu nghiêm mặt nói: “Phải biết rằng sau này rời kinh đi phiên lĩnh*, biểu hiện uy nghiêm của Thiên tử là rất quan trọng. Thần chỉ lo ngài tập thành thói quen, về sau đối với người khác cũng như vậy…”

Dương Thù nằm sấp trên gối, nghiêng mặt ôn nhu cười: “Làm gì còn ai khác nữa? Thế gian này có ngàn người vạn người thì cũng duy nhất có một Ứng Sùng Ưu mà thôi.”

Một câu này tựa hồ thuận miệng bâng quơ nói ra, nhưng vào tai người nghe lại như một đạo điện lưu đánh ngang, trong lòng đại chấn cảm động như sóng vỗ.

“Tại sao lại không nói gì? Buồn ngủ rồi sao?” Dương Thù giơ tay lắc lắc vị bằng hữu lớn tuổi hơn mình. “Ngươi còn chưa kiểm tra bài học hôm nay mà… Đúng rồi, lần trước ngươi đang nói sư phụ ngươi biết thuật thiên diễn thần toán thì có người tới giữa chừng, ta vẫn muốn hỏi ngươi, ông ấy tính có đúng hay không?”

Ứng Sùng Ưu lấy lại bình tĩnh, thấp giọng nói: “Thiên mệnh sao có thể xem nhẹ? Gia sư không thể tùy tiện tiết lộ thiên cơ được.”

“Vậy ông ấy có tính cho ngươi không?”

“…”

“Có sao? Tính ra cái gì? Có tính được việc ngươi tiến cung không? Tương lai của ngươi có công thành nghiệp tựu không?”

“Bệ hạ hỏi việc này làm gì?”

“Rõ ràng quá mà.” Dương Thù cười nói. “Vận mệnh của ngươi và ta nhất định là trói buộc với nhau, nếu biết của ngươi chẳng phải cũng biết của ta sao?”

Ứng Sùng Ưu xoay người nằm thẳng lại, nhìn đỉnh trướng thuận miệng nói: “Việc đó cũng chưa chắc, nói không chừng bệ hạ nghiệp lớn có thể thành, thần lại giữa đường vong mạng thì sao… Dù gì trên đời này cũng có chuyện có nạn cùng chia nhưng không mấy khi có phúc cùng hưởng…”

Nói xong một lúc lâu nhưng vẫn không nghe đáp lại, Ứng Sùng Ưu thấy có điểm kỳ quái, quay đầu sang thì nhận ra Hoàng đế trẻ tuổi nửa thân nhổm dậy, ánh mắt dữ dội nhìn y trừng trừng, lồng ngực phập phồng như đang cố gắng tiết chế cơn giận của mình.

“Sao vậy?”

“Lời ngươi vừa nói là thật?” Dương Thù cắn răng. “Ngươi cảm thấy được sau này ta chính là hạng người vô tình vô nghĩa như vậy ư?”

Ứng Sùng Ưu giật mình, lúc này mới phát giác lời lẽ của mình không chừng đã làm thương tổn hài tử mẫn cảm này, vội đặt tay lên vai hắn trấn an: “Ý thần chỉ là sự tình có thể có muôn vàn khả năng mà thôi, vừa rồi không có ý nói ngài… Vận mệnh mỗi người là độc lập, nào có đạo lý trói buộc cùng nhau…”

“Ta càng muốn đem vận mệnh của mình trói buộc cùng ngươi!” Dương Thù một quyền đấm xuống gối. “Còn nói không có ý, lời này của ngươi rõ ràng là có lòng nghi ngờ ta! Cái gì gọi là có nạn cùng chia không thể có phúc cùng hưởng? Ngươi đã không tin, được, ta thề cho ngươi nghe!” Nói xong đưa ngón trỏ phải lên miệng dùng sức cắn, bị Ứng Sùng Ưu cuống quít kéo xuống thì đã rách da, huyết châu nhỏ giọt.

“Thần bất quá tùy tiện nói sai, nào lại có người hấp tấp như vậy?” Ứng Sùng Ưu từ dưới gối rút ra một mảnh khăn trắng thấm máu cho Dương Thù, ngữ điệu ôn nhuận vỗ về. “Bệ hạ sau này nhất định là một Hoàng đế nhân nghĩa, thần chưa từng hoài nghi điểm này.”

Dương Thù yên lặng nhìn hắn nửa ngày, đột nhiên trở tay nắm chặt tay Sùng Ưu, nói: “Ta đã thề rồi, còn ngươi?”

Ứng Sùng Ưu nhất thời khó hiểu. “Còn thần thì sao?”

“Nếu tương lai ta có thể làm hảo Hoàng đế, không để ngươi thất vọng, ngươi liệu có thể vẫn nhớ rõ tình nghĩa hôm nay của chúng ta, vẫn giống như bây giờ, ở bên cạnh ta, quan tâm ta, dạy dỗ ta, vĩnh viễn không xa rời?”

Câu hỏi này vượt ngoài ý liệu của Ứng Sùng Ưu, nhưng sau kinh ngạc ban đầu, lan tỏa trong lồng ngực y lại là một cỗ chua xót mơ hồ. Chân tình chí ý trong lời nói của Dương Thù, Ứng Sùng Ưu tuyệt không nghi ngờ, thế nhưng đối với thế sự nhân tình, trong lòng y lại rõ ràng vô cùng.

Hài tử này cô nhi quả phụ ẩn cư thâm cung, quanh mình đều bị tai mắt lạnh lẽo theo dõi, giữa lúc phong đao sương kiếm lại có một người đáng tín nhiệm để nương tựa, đương nhiên hết mực trân quý. Có điều sau này một khi phá tan lồng sắt, tung cánh giữa thiên địa bao la, hắn mang thân phận chí tôn thiên hạ tự khắc sẽ thu hút trung thần lương tướng, đến lúc đó một Ứng Sùng Ưu nhỏ nhoi làm sao còn khiến hắn quý trọng, lo được lo mất như hiện tại nữa.

Làm bạn với đế vương, kẻ được hưởng vinh hoa ân sủng đến mãn đời, trăm ngàn năm qua liệu có mấy ai. Ứng Sùng Ưu cho tới bây giờ vẫn không cho rằng mình có thể là một trong những kẻ may mắn ít ỏi kia…

Không được y trả lời ngay lập tức, Dương Thù liền biến sắc, lông mi nhất thời dựng thẳng lên, cả giận nói: “Ngươi còn nghĩ ngợi cái gì? Chẳng lẽ…”

Ứng Sùng Ưu hé môi cười khổ, vươn ra hai tay, đưa hài tử so với chính mình đã có phần cao lớn hơn nhẹ nhàng ôm vào lòng.

“Bệ hạ yên tâm, bất luận tương lai phát sinh chuyện gì, Sùng Ưu sẽ không xa rời ngài, vĩnh viễn cũng không… Nhưng còn ngài, không nên vì cái chết của Tấn Vương mà nản chí ngã lòng, hoài nghi năng lực của mình, hiểu chưa?”

Dương Thù không nhúc nhích, lặng lẽ tựa vào lòng Ứng Sùng Ưu, hít thở mùi hương trên người y, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Quả nhiên đã bị ngươi nhìn ra… Ta còn tưởng rằng mình đã che dấu tốt lắm…”

“Ngài che dấu rất tốt, lời nói cử chỉ không có chút gì khác lạ, không còn như tiểu Hoàng đế một năm trước sơ hở đầy mình. Thần tin cho dù là cặp mắt nham hiểm của Mạnh Thích Thanh cũng sẽ không nhìn ra.”

“May mà chỉ có ngươi…”

“Không.” Ứng Sùng Ưu khẽ vẫy tay, cười nói. “Thần không nhìn ra, nhưng thần hiểu ngài. Tấn Vương há có thể coi thường, lại bị Mạnh Thích Thanh diệt trừ dễ dàng như vậy, chuyện này không thể nào không ảnh hưởng đến ngài. Thần sở dĩ vẫn không khuyên giải ngài là vì thần tin tưởng, tâm của bệ hạ đã đủ kiên cường để chống đỡ đả kích này, hơn nữa từ thất bại của Tấn Vương đã rút ra kinh nghiệm hữu ích. Một tháng nay, ngài luôn tự hỏi nguyên nhân thảm bại thật sự của Tấn Vương, đúng không?”

“Đúng!” Dương Thù ngồi thẳng dậy, đem quyền phải đánh vào lòng bàn tay trái, nghe ‘bốp’ một tiếng. “Ngươi nghe ta nói, ta cảm thấy được Tấn Vương đại bại thần tốc như vậy là vì bốn nguyên nhân: thứ nhất, hắn không biết nhìn xa, trước đó không chuẩn bị chu toàn, bị dồn đến đường cùng mới gấp gáp khởi sự; thứ hai, hắn không có danh phận vì đại nghĩa trong khi Mạnh Thích Thanh mượn danh triều đình xuất binh, hắn chính là quân phản loạn hết đường chối cãi; thứ ba, hắn không có đồng minh nên phải độc lập tác chiến, nếu không thể thế như vũ bão trực đảo Hoàng Long*, sĩ khí tự nhiên tan rã; thứ tư, hắn bản thân không nghiêm, vô phương quản giáo bộ hạ, tội trạng này bị Mạnh Thích Thanh nắm lấy cũng không oan ức. Sùng Ưu, ngươi thấy sao?”

“Bệ hạ phân tích đã chu toàn.” Ứng Sùng Ưu gật đầu khen. “Bất quá, vẫn còn thiếu một thứ.”

“Thứ gì?”

“Nhân.”

“Nhân?”

“Chính trị tranh đấu, cần nhất là nhân tài, chiến trường đối đầu, cần nhất là binh lực; cả hai đều là nhân. Trong binh pháp, lấy ít thắng nhiều không phải không có, nhưng vô cùng mạo hiểm. Trên thực tế, bảo đảm thắng lợi chính là bảo đảm số lượng quân ta vượt trội quân địch, nhất là lương tướng hiền tài. Mưu sâu kế lạ nhất thời có thể có hiệu lực, nhưng chung quy vẫn không phải chính đạo.”

“Ừ!” Dương Thù ra sức gật đầu. “Đúng vậy. Tấn Vương vừa mới khởi sự, binh lực chỉ có sáu vạn. Ta nhớ rõ lúc đó nghị sự, hầu hết mọi người đề nghị phái ra mười vạn Hịch Trữ quân dẹp loạn là đủ, thế nhưng Mạnh Thích Thanh lại nhất định phái ra hai mươi vạn, ngoại trừ quân lực phòng thủ tất yếu ra, cơ hồ là dốc toàn bộ lực lượng. Lão lúc ấy còn nói: ‘Ta có hai nắm tay, vì cái gì chỉ tung một quyền?’ Lão cáo già này quả nhiên gian ngoan lão luyện!”

“Bảo đảm ưu thế tuyệt đối của chính mình, không để cho địch quân có cơ hội trở tay, đây là chiến lược tốt nhất.” Ứng Sùng Ưu vỗ vai đệ tử. “Bệ hạ, có đối thủ đáng gờm như Mạnh Thích Thanh, ngài càng phải thêm nỗ lực!”

“Không thành vấn đề!” Dương Thù cương quyết ngẩng đầu, đáp bằng âm điệu vững vàng. “Ta không phải Tấn Vương, ta sẽ không thua!”

>Chú thích<

* Mỗi người mỗi vẻ: nguyên gốc, “Hoàn phì Yến sấu” (dịch thô: Hoàn béo Yến ốm Xd ). Hoàn đây là Dương Ngọc Hoàn Dương Quý phi (tương truyền nàng khá đầy đặn) còn Yến là Hoàng hậu của Hán Thành Đế Triệu Phi Yến (nàng này thì mảnh mai múa đẹp nổi tiếng). Câu này dùng để hình dung hai nữ tử hình thái bất đồng nhưng đều là mỹ nhân, hiểu rộng hơn là mỗi người có vẻ đẹp riêng của mình.

* Phu tử: tương tự thầy đồ hoặc lão sư, còn có thể hiểu theo nghĩa châm chọc những người đọc sách đến mốc meo tư tưởng. Ngoài lề, đây còn là cách vợ gọi chồng thời xưa.

* Phiên lĩnh: Cái này khi tìm trên Baike chỉ thấy ví dụ chứ không thấy định nghĩa chính xác, nhưng dựa trên ví dụ và định nghĩa lấy từ hệ thống “Mạc phiên thể chế” của Nhật Bản thời kỳ Edo, thì phiên lĩnh là lãnh địa với đất đai và quân đội riêng do các lãnh chúa / chư hầu cai quản.

* Trực đảo Hoàng Long: đánh thẳng vào / tiêu diệt sào huyệt địch. Câu này tương truyền có từ đời Tống, xuất xứ từ giai thoại Nhạc Phi dẫn quân trực chỉ kinh đô nhà Kim tại phủ Hoàng Long (nay thuộc tỉnh Cát Lâm) để cứu vua Tống Huy Tông và con trai Tống Khâm Tông.