Đế Đài Xuân

Chương 36



Trận hôn nhiệt liệt này kéo dài đến tận lúc cả hai đều tê rần cả lên mà vẫn chưa chịu chấm dứt. Ứng Sùng Ưu tựa vào đầu vai Dương Thù thở dốc một lúc, mới đột nhiên nhớ đến một việc:

“Dương Thù, ngài còn đang bệnh… Mau, để ta xem mạch thử! Trị bệnh sớm vẫn quan trọng hơn…”

Hoàng đế vẫn còn trong trạng thái lâng lâng ý loạn tình mê, vừa nghe mấy lời này, lập tức từ không trung rơi phịch xuống đất, vội vàng rút tay về: “Không… Không sao cả… Thật ra thuốc đã sắc xong, đem tới uống hết là được!”

“Ngài không chịu cho thái y bắt mạch, thuốc này ở đâu ra?”

“Ta tuy rằng không chịu, nhưng không phải lúc nào cũng tỉnh. Nhất định là thái y thừa dịp ta mê man chuẩn mạch, ngươi yên tâm đi!”

Ứng Sùng Ưu ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, liền sửa sang lại quần áo tóc tai bị tán loạn, đứng dậy bước ra ngoài điện gọi Cao Thành lánh ở đó từ nãy vào, bảo hắn đem thuốc sắc sẳn lên.

Cao Thành không dám chậm trễ, vội khom người lãnh mệnh, tự mình đến Ngự trà lư lấy một chén thuốc đầy, dùng mâm bạc cẩn thận bưng tới trước giường. Dương Thù vừa đưa tay định đón, lại bị Ứng Sùng Ưu giành trước uống thử một ngụm.

“A… Coi chừng đắng…” Dương Thù cản lại không kịp, trong lòng không khỏi thầm sốt ruột.

“Hương vị này có vẻ không đúng…” Ứng Sùng Ưu chau mày: “Đem phương thuốc đến cho ta xem!”

“Phương thuốc?” Khuông mặt phúng phính của Cao Thành ngơ ngác: “… Sợ là không tìm được phương thuốc…”

“Sao lại thế được?” Ứng Sùng Ưu càng nhíu chặt mày: “Đây là phương thuốc của bệ hạ, bảng ghi chép tình trạng bắt mạch cùng dược án ắt hẳn phải được lưu ở Thái y viện mới đúng. Đi lấy về cho ta xem!”

Cao Thành ngượng ngùng đáp dạ, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Dương Thù thấy tình thế không xong, vội xen vào hỏi: “Sao hả? Chén thuốc có vấn đề gì hay sao?”

“Cho dù không bắt mạch, xem thần sắc của bệ hạ cũng biết là can tì xảy ra vấn đề, nhưng chén thuốc vừa rồi trong veo nhạt nhẽo, chẳng khác nào một chén trà thảo dược. Trước nay lang băm gạt người không phải hiếm, nhưng trị liệu cho hoàng thượng cũng dám qua loa có lệ như vậy thì thật là to gan lớn mật. Đợi Cao Thành đem bệnh án đến, ta tra qua một chút là biết ngay!”

Dương Thù thấy phu tử quan tâm mình như thế trong lòng rất ngọt ngào, lại bắt đầu lâng lâng bay bổng, không còn quan tâm chuyện gì khác, lập tức đẩy vấn đề cho Ngoại điện tổng quản tự giải quyết: “Cao Thành, làm theo lời của Ứng thiếu bảo, đem kết luận mạch chứng về đây!”

“Dạ!” Cao Thành cúi đầu rời đi, không kịp lau mồ hôi đã vội vã xuất cung tìm Dương Thần.

Ước chừng nửa canh giờ sau, một bản kết luận mạch chứng đã đưa đến tay Ứng Sùng Ưu. Ứng thiếu bảo cẩn thận nghiên cứu xong, hoang mang nói: “Kết luận mạch chứng rất rành mạch, phương thuốc cũng tuyệt diệu, sao lại sắc thành hương vị kia chứ?”

“Nhất định là đám nô tài nghĩ là dù sao trẫm cũng sẽ không chịu uống, nên tùy tiện sắc để ăn bớt nguyên vật liệu ấy mà!” Dương Thù cười cười.

“Đại khái cũng chỉ có nguyên nhân này thôi!” Ứng Sùng Ưu vén góc chăn, cầm lấy tay phải của Dương Thù: “Để ta bắt mạch lại xem!”

“Không cần đâu! Không phải ngươi vừa nói phương thuốc này rất tốt sao?”

“Phương thuốc dù có tốt cũng phải xem có đúng bệnh hay không. Ngài yên tâm, y thuật của ta mặc dù không cao lắm, nhưng cũng không phải là loại thầy thuốc Mông Cổ. Nếu không chuẩn mạch lại, làm sao biết phương thuốc của thái y có thiếu sót chổ nào hay không?”

“Không… Thật sự không cần…” Dương Thù dùng sức giật tay lại, não bộ cấp tốc chuyển động tìm một cái cớ: “Đã có thái y ở đây, cần gì ngươi phải bắt mạch? Tính tình của ngươi ta còn không biết hay sao? Nếu mạch tượng không tốt, ngươi sẽ vừa lo vừa buồn. Đây cũng không phải bệnh nặng gì nên ta mới không muốn khiến ngươi âu lo, chờ lúc dưỡng bệnh khỏe lại rồi, tùy ngươi muốn chuẩn thế nào thì chuẩn, được không?”

Ứng Sùng Ưu nhịn không được phì cười: “Chờ ngài khỏe lại rồi, ta còn chuẩn làm gì nữa? Ừ thôi vậy, thỉnh thái y đến tái khám một chút, nếu bệnh tình không có gì thay đổi thì theo phương thuốc này sắc lại thuốc đi!”

“Được được!” Dương Thù lập tức luôn miệng tán thành: “Kỳ thật ta vừa nhìn thấy ngươi thì bệnh đã khỏi bảy tám phần, nói không chừng không cần uống thuốc cũng được đấy!”

“Tinh thần của ngài khá tốt, nhưng sắc mặt vẫn là quá mức u ám, không uống thuốc sao được?” Ứng Sùng Ưu đưa tay thương xót vuốt ve mặt Dương Thù: “Má hóp lại cả rồi, buổi tối ngủ không ngon hay sao?”

“Đâu có! Bởi vì trong mộng có thể nhìn thấy ngươi nên ta thường đi ngủ rất sớm.” Dương Thù thốt lời ngon tiếng ngọt.

“Bệ hạ nói nghe cứ y như nhị sư huynh ta vậy!” Ứng Sùng Ưu mặc dù không tin lời hắn nói là thật, nhưng trong lòng vẫn thấy dễ chịu, nhẹ nhàng dìu hắn tựa vào gối, dịu dàng hỏi: “Trên người có chổ nào khó chịu? Ngồi như vầy có thấy chóng mặt buồn nôn hay không?”

“Ngươi đừng quá lo” Dương Thù nghe lòng êm ái, vừa cảm động vừa áy náy, nhưng lại không dám thú tội, chỉ phải bày ra khuôn mặt tươi cười trấn an: “Ta tuổi còn trẻ, sức khỏe lại tốt, không sao đâu!”

Hai người thì thầm to nhỏ một lúc, các thái y đã ứng triệu đến hầu, theo thứ tự xuống thỉnh mạch. Khi bọn họ rời khỏi ngoại điện, Ứng Sùng Ưu cũng theo sau hỏi bệnh tình. Dương Thù không thể cùng đi, lo lắng thái y không cẩn thận lộ ra sơ hở, nằm trên long sàn mà mồ hôi ướt áo, vất vả chờ đến khi Ứng Sùng Ưu quay trở vào, vội vàng dò xét sắc mặt, thấy không có gì khác thường mới nhẹ nhàng thở ra.

“Thái y nói bệnh của bệ hạ không có gì trở ngại, y phương điều dưỡng, không bao lâu sẽ khỏe lại ngay.” Ứng Sùng Ưu không chú ý đến bộ dạng chột dạ của Dương Thù, ngồi xuống giường, thấy trán hắn đổ mồ hôi bèn rút khăn lau giúp: “Nghe Cao công công nói, Bệ hạ có khi xử lý chính vụ suốt đêm không ngủ, vậy sao được chứ? Tuy nói làm vua nên cần chính, nhưng cái gì cũng phải có mức độ, cho dù không lo lắng đến sức khỏe, lúc buồn ngủ mà phê duyệt tấu chương cũng khó tránh sơ suất. Về sau không được như vậy nữa, biết không?”

“Biết rồi!” Dương Thù nắm lấy bàn tay đang cầm khăn của Sùng Ưu áp vào ngực mình: “Đã lâu không được nghe phu tử mắng, cảm giác thật thân thiết. Mắng thêm vài câu nữa đi!”

Ứng Sùng Ưu bật cười: “Sao lại có người thích nghe người ta giáo huấn thế chứ! Nói sao thì hiện giờ bệ hạ cũng đã là thánh quân được vạn dân kính ngưỡng, làm gì còn chỗ cho ta dong dài?”

“Nơi này!” Dương Thù vỗ vỗ ngực: “Ngươi sẽ ở tại nơi này của ta, theo ta dong dài cả đời, chỗ nào cũng không cho đi!”

Ứng Sùng Ưu đặt tay lên ngực hắn nhẹ nhàng vuốt ve, không biết là nhớ tới chuyện gì, thần sắc lại đột nhiên ủ dột. Dương Thù lo lắng, vội vã ngồi dậy, vươn người ôm lấy, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Ứng Sùng Ưu cúi đầu lặng thinh, lát sau mới chậm chạp lắc đầu, thở dài: “Cả đời… Hai chữ này nói thì dễ…”

Dương Thù giật mình, mân khóe miệng, lát sau mới hít sâu một hơi, nói: “Cho dù bây giờ ta có thề độc, ngươi nghe rồi cũng cho là lời tình tự khinh bạc mà thôi, nên nói hay không cũng vậy. Ta chỉ biết là khó khăn lắm mới được nắm tay ngươi lần nữa, mặc kệ thế nào, ta cũng tuyệt đối không buông ra đâu!”

Lời nói của vị hoàng đế trẻ tuổi tuy rằng tùy hứng, nhưng nghe vào tai tình nhân cũng vừa ngọt ngào vừa chua xót, tư vị kỳ diệu, từ từ ngẫm nghĩ, lại có chút chấn động tâm thần, cảm khái khôn kể.

Thấy Sùng Ưu cúi đầu không nói gì, Dương Thù cũng không nói thêm, chỉ giang tay để y tựa vào lòng mình. Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể giao hòa, nỗi lòng cũng dần dần an ổn.

Cứ như vậy lẳng lặng gắn bó cùng nhau chừng một thời thần (khoảng nửa tiếng), không khí im lặng mới bị một thanh âm sợ sệt ngoài điện đánh vỡ: “Hồi đại nhân, thuốc của bệ hạ đã sắc xong!”

“Á!” Ứng Sùng Ưu cả kinh hoàn hồn, vội chỉnh y đứng dậy: “Nhờ Cao công công mang vào đây!”

Cửa điện bị đẩy ra, Cao Thành bê khay thuốc bước vào, đôi mắt âm thầm chuyển động ra hiệu cho Dương Thù.

“Để ta nếm thử!” Ứng Sùng Ưu bưng chén thuốc lên, nhẹ nhàng nhấp môi một cái, lúc này mới vừa lòng gật đầu nói: “Đây mới đúng là thuốc. Tuy là phương thuốc này hơi mạnh, nhưng Bệ hạ còn trẻ khỏe mạnh, chắc cũng sẽ chịu nổi thôi. Thanh trệ thông tiết[2] xong, thân thể sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Nào, bệ hạ mau nhân lúc còn nóng uống hết đi!”

“Thanh trệ… thông tiết…” Dương Thù tái mặt, không khỏi trừng mắt nhìn Cao Thành một cái: “Trẫm đâu có bị nội trệ[3] gì đâu…”

“Phương thuốc do thái y hợp nghị có thể sai sao? Uống nhanh đi!” Ứng Sùng Ưu mỉm cười cầm chén thuốc đưa tận mặt: “Bệ hạ là quân chủ huyết chiến thiên hạ, không thể giống đây sợ uống thuốc như trước được. Nhắm mắt lại, mấy ngụm là uống xong rồi, không sao đâu!”

Dương Thù đau khổ cầm chén thuốc, mùi thuốc nồng nặc lập tức xông vào mũi làm cho miệng mồm đắng nghét.

“Bệ hạ!”

Đối diện với khuôn mặt ôn nhu và nụ cười như xuân phong của phu tử thì cho dù thuốc có mạnh hơn nữa cũng chỉ có thể nhắm mắt uống hết. Dương Thù quyết tâm, nhắm tịt mắt, há miệng chuẩn bị một hơi uống cạn.

“Đủ rồi!” Ứng Sùng Ưu ngay thời điểm cuối cùng giật lại chén thuốc đặt lên bàn con cạnh giường, giận dữ nhìn Dương Thù: “Đây là thuốc thật đấy! Người không có bệnh uống vào chỉ sợ phải trên thổ dưới tả mấy ngày, ngài cũng dám uống sao?”

“Đương nhiên phải uống, không uống làm sao hết bệnh được! Đây là phương thuốc do các thái ý cân nhắc đưa ra, chắc là không có vấn đề gì đâu…” Giọng Dương Thù càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thì im hẳn.

Ứng Sùng Ưu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn học trò. Chỉ một lát sau, thằng bé liền giương cờ trắng đầu hàng.

“Thật xin lỗi, mấy ngày trước đúng là ta có bệnh thật… Nhưng bởi vì sức khỏe quá tốt, ngươi chưa tới bệnh đã hết rồi…” Dương Thù vắt óc giải thích, còn chụp lấy tay Ứng Sùng Ưu đặt lên người mình, vội vàng nói: “Tuy bệnh là giả, nhưng lòng nhớ nhung ngươi hai năm nay là thật đó! Ngươi sờ thử xem, chẳng phải ta đã gầy đi rất nhiều hay sao?”

Ứng Sùng Ưu tức giận liếc hắn một cái, nhưng lúc ngón tay chạm phải xương ngực thì tâm trạng cũng mềm đi bảy tám phần.

“Hình như có gầy đi một chút…”

“Bởi vì ta nhớ ngươi đó, ăn không vô, mà cũng không dám ăn…”

“Không dám ăn?” Ứng Sùng Ưu kỳ quái nhíu mày

“Ân tiên sinh viết thư nói ngươi gầy hơn năm đó rất nhiều, ta sợ ta ăn vào sẽ béo ra, ngươi sẽ cho là ta ăn ngon ngủ yên không hề nhớ tới ngươi…”

“Đồ ngốc…” Ứng Sùng Ưu rưng rưng mắng một tiếng, ngẫm lại không nhịn được nín khóc mỉm cười: “Ngốc đến như vậy không phải do ta dạy đâu đấy…”

“Không phải ngươi thì còn ai vào đây?” Dương Thù thấy phu tử không có vẻ gì tức giận mới yên lòng, lại nhoài tới ôm lấy: “Ta ngốc cũng được, thông minh cũng được, còn không phải đều vì ngươi hay sao?”

“Hóa trang của Bệ hạ đúng thật là tinh tế” Ứng Sùng Ưu nâng cằm Dương Thù cẩn thận quan sát: “Là tác phẩm của tam sư huynh!”

“Ừ, hắn về kinh báo cáo công tác, tiện tay giúp ta!”

“Sư thúc cũng thôi đi, ngay cả tam sư huynh mà cũng giúp ngài, ta thật sự không ngờ…”

“Bởi vì bọn họ đều biết tình cảm của chúng ta là thật. Hai người chúng ta không thể phân lìa!” Dương Thù ôm hai gò má của Ứng Sùng Ưu, thân thiết hôn lên cổ y: “Sùng Ưu, ở lại đi…”

Ứng Sùng Ưu nặng nề khép mắt lại, chậm rãi đẩy Dương Thù ra, đứng dậy khỏi ghế bước đến cạnh cửa sổ nhìn ra xa xa, im lặng không nói.

Bên ngoài bức tường đỏ thẫm của Kỳ Lân các kia chính là nội cung của hoàng gia. Năm đó đại hôn cũng là theo hướng này vào nội uyển thâm sâu, tiến đến bên cạnh tiểu hoàng đế. Chếch về hướng đông một chút là ngự điện của hoàng hậu – Chính Dương cung – cũng là nơi hai người bọn họ đồng cam cộng khổ vượt qua hai năm hoạn nạn ở cung đình, từng chút tích tụ chân tình không gì có thể thay thế được. Vẫn nhớ rõ trận hỏa hoạn ở Vĩnh Yên cung, vách đá dựng đứng ở Tây Lĩnh sơn, nhớ rõ thao luyện khắc nghiệt ở quân doanh Tuần vệ, ngoài thành đế đô quay đầu nhìn lại, nhớ rõ tâm hỏa bất diệt trong gió tuyết trên tuyệt lĩnh, nhớ rõ đại yến ở Bình Thành mỉm cười nhìn nhau, càng nhớ rõ quãng đường chinh chiến thiên hạ gắn bó không rời… Yêu nhau, điều đó không cần phải nghi ngờ, mà nay vẫn còn lo sợ nghi hoặc bất an, chính là vì không biết làm sao đối mặt và xử lý tình cảm này, để có thể đi đến kết cục bình thản yên vui nhất.

“Ngươi yên tâm!” Dương Thù cũng theo đến bên cửa sổ, đặt tay lên đầu vai ái nhân, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Hậu cung bên kia sớm đã chấp nhận tình cảm của chúng ta rồi. Thái hậu còn đích thân ra mặt khuyên bảo thái phó đấy. Đúng rồi, Ngụy phi nói nàng từng viết thư cho ngươi, ngươi có nhận được không?”

Ứng Sùng Ưu khẽ gật đầu.

“Nàng là người phụ nữ tốt, dạy dỗ hoàng nhi cũng rất khá. Thằng bé kia vì suốt ngày nghe ta và mẹ nó nhắc tới ngươi nên tò mò vô cùng, luôn muốn được gặp ngươi đấy!”

“Ngụy phi nương nương tâm địa hiền hòa khoan dung, có nàng chủ trì hậu cung là diễm phúc của bệ hạ. Nàng viết thư khuyên ta giải sầu, không cần để ý đến tồn tại của nàng, ngược lại càng khiến ta áy náy…”

“Giai nhân mặc dù tốt, khổ cho ta không thể động tình.” Dương Thù cúi người, nhìn thật sâu vào mắt Sùng Ưu: “Trong mắt trong lòng ta đều chứa đầy hình bóng của ngươi, không thể dung chứa thêm người khác nữa…”

Ứng Sùng Ưu bị ánh mắt của hắn hút lấy không thể dời mắt, tâm thần chấn động ngất ngây, không nhận ra mình đã bị lặng lẽ ôm lấy chuyển đến bên giường, hôn vội vàng mấy cái liền bị đè xuống đệm bắt đầu lộn xộn.

“Ngài… ngài đang làm cái gì…”

“Ngươi nói xem!” Dương Thù chồm tới hôn lên môi phu tử một cái, cười nói: “Lâu rồi không ở chung với nhau, chúng ta thân thiết một chút đi!”

“Nói bậy bạ gì đó?” Ứng phu tử hết hồn vùng vẫy, đẩy mạnh mặt Dương Thù ra: “Bây giờ đang là ban ngày ban mặt…”

Dương Thù chớp chớp mắt: “Ý ngươi là bảo ta cố đợi đến chiều tối, lại thêm một đêm tiêu hồn?”

“Không, không được…” Ứng Sùng Ưu rối ren chống đỡ đôi tay mất trật tự của Dương Thù: “Phụ thân biết ta tiến cung, buổi tối ta phải quay về phủ thái phó…”

“Không phải đã có Ứng Lâm ở cùng lão nhân gia rồi sao?” Dương Thù mất hứng giận dỗi: “Ban ngày không được, buổi tối cũng không được, ta đã nhịn hai năm rồi, ngươi sờ thử xem, làm sao còn nhịn được nữa chứ?”

Ứng Sùng Ưu tuy đã từng cùng hắn gần gũi da thịt, nhưng bởi trời sinh bảo thủ, thật sự vẫn không quen nói năng trắng trợn những vấn đề như vậy, mặt hồng đến tận mang tai, cơ bản đã mất năng lực dùng ngôn ngữ câu thông với đệ tử như bình thường rồi.

“Sao lại lại không nói?” Dương Thù một tay vẫn ôm lấy hông Ứng Sùng Ưu, tay kia thì mạnh mẽ nâng mặt y lên đối diện với mình: “Có gì đâu phải thẹn thùng chứ? Chúng ta là tình nhân, đương nhiên chuyện quan trọng nhất chính là…”

“Đừng nói nữa đừng nói nữa…” Ứng Sùng Ưu không hiểu nổi mình dạy dỗ kiểu gì mà dạy ra một đứa học trò không hiểu hàm súc như vậy, vừa xấu hổ, lại bị hắn xoa nắn khó tránh động tình, mặt mũi đỏ bừng như say rượu, hơi thở hỗn loạn: “Ngài mau buông ta ra trước, dường như ta nghe có tiếng bước chân…”

“Ai dám đến lúc này?” Dương Thù hừ một tiếng: “Trừ khi hắn không muốn sống…”

Lời còn chưa dứt, ngoài điện đã cất lên giọng eo éo của Cao Thành: “Khởi bẩm bệ hạ, Ứng lão thái phó cầu kiến!”

“A” Ứng Sùng Ưu cuống quít phủi mấy bàn tay của Dương Thù đang dính trên người mình: “Mau buông tay!”

“Thừa biết ngươi ở trong cung, còn cố ý chọn đúng lúc này chạy tới.” Dương Thù đang cao hứng bị đánh gãy, đầy mình mất hứng: “Xem ra lão thái phó vẫn chưa từ bó ý định, muốn phá hỏng cái gì đó mới thoải mái mà… Cao Thành, thỉnh lão thái phó vào đi!”

“Uy!” Ứng Sùng Ưu càng thêm sốt ruột: “Ngài còn chưa buông tay kìa!”

“Buông tay làm gì, để cho lão nhân gia thấy chúng ta gắn bó keo sơn, nan xá khó phân như thế này không phải tốt hơn sao?”

“Dương Thù!” Ứng Sùng Ưu nhăn mày, nóng nảy quát: “Nếu không buông tay ta giận thật đấy!”

Một câu quát này, quả nhiên coi như sư uy vẫn còn, Dương Thù tiu nghỉu buông tay, trơ mắt nhìn phu tử giãy ra, chỉnh trang y phục, ổn định hơi thở.

Chốc lát sau cửa điện mở ra, lão thái phó râu tóc bạc phơ được hai tiểu thái giám phò vào, nhìn qua nội điện một lượt rồi mới phất áo hành lễ: “Cựu thần tham kiến bệ hạ!”

“Lão thái phó đã đến!” Ngược với với khuôn mặt đỏ ửng của Ứng Sùng Ưu, Dương Thù có vẻ vô cùng trấn định, cười nói: “Mau bình thân, ban thưởng cho ngồi!”

Ứng Bác cũng chẳng thua kém, thản nhiên tạ ơn rồi ngồi xuống, nói: “Bệ hạ thánh thể bất an, cựu thần đặc biệt đến thăm hỏi. Xem khí sắc của bệ hạ, chứng bệnh này tựa hồ cũng không nhẹ nhỉ!”

“Là bệnh tương tư mà thôi!” Dương Thù chẳng thèm dấu diếm: “Không được gặp Sùng Ưu, bệnh này đương nhiên nghiêm trọng, giờ Sùng Ưu đã trở lại, không đầy vài ngày nữa trẫm sẽ khỏi hẳn.”

Ứng Bác thấy Dương Thù tỏ vẻ kiên quyết, nghĩ đến hai năm nay hắn vẫn không chịu từ bỏ đoạn tình cảm này, trong lòng đã cho phép hơn phân nửa, chỉ tại thân là phụ thân, không thể để dàng đồng ý với tên tiểu tử này được, nên ngoài mặt vẫn tỏ vẻ nghiêm túc: “Cựu thần thật sự không rõ: Bệ hạ có thiên hạ tứ hải, hậu cung ba nghìn, vì sao nhất định phải lưu luyến một mình tiểu nhi?”

Dương Thù cười nhẹ: “Lão ái khanh năm đó cũng từng là thiếu niên danh sĩ, thi tửu phong lưu, sao lại không hiểu đạo lý ‘ba nghìn nhược thủy, chỉ uống một bầu’ chứ?”

“Nhưng mà tiểu nhi cũng không phải là một bầu nước để ngài hưởng dụng.” Lão thái phó ánh mắt sáng ngời, tinh thần quắt thước: “Khoan nói đến việc hai người có quan hệ thầy trò, chỉ riêng việc Ưu nhi là thân nam nhi, nếu không để ý thế tục lễ giáo ở cạnh bệ hạ, chỉ sợ thiên hạ ô ngôn trọc ngữ không dám hướng về bệ hạ mà toàn bộ trút hết lên đầu tiểu nhi. Thần vì Đại Uyên không màn sinh tử, nhưng xin thứ cho thần không thể vì Bệ hạ nhất thời vui vẻ mà dồn tiểu nhi vào nơi vạn kiếp bất phục được!”

Tuy rằng đã sớm có chuẩn bị nhưng khi giáp mặt với vị lão thái phó miệng lưỡi như dao này Dương Thù vẫn không khỏi âm thầm thán phục, lấy lại bình tĩnh mới nói: “Thái phó có lòng thương con, chẳng lẽ sự quan tâm của trẫm đối với Sùng Ưu còn ít hơn sao? Tấm tình của trẫm không phải tự nhiên mà có, sau này trẫm đương nhiên sẽ dốc toàn lực không để cho Sùng Ưu nghe được nửa câu khó nghe, không phải chịu nửa điểm uất ức!”

“Bệ hạ vẫn còn trẻ tuổi, không biết miệng lưỡi thế gian có sức mạnh thế nào.” Ứng Bác lắc đầu, cố ý tăng thêm ngữ điệu trào phúng: “Dù sao thì tương lai khó khăn, người bị tiểu nhân công kích là Sùng Ưu chứ không phải bệ hạ. Bệ hạ một hai muốn đẩy tiểu nhi vào cảnh ngộ bị thế gian khinh miệt chẳng phải quá ích kỷ, làm trái với chân tình mà bệ hạ luôn miệng khẳng định với tiểu nhi hay sao?”

Nếu là năm đó, chỉ một câu này cũng đủ chọc cho Dương Thù nhảy dựng lên. Nhưng qua hai năm tu luyện trầm ổn hơn rất nhiều, hắn đã có thể cắn răng nhẫn nhịn, kềm chế nóng nảy, nói: “Trẫm không phải ích kỷ, trẫm đây là tự tin! Nếu trẫm giữ được Sùng Ưu bên cạnh, tất có biện pháp bảo hộ y chu toàn!”

Ứng Bác cười nhạt nói: “Bệ hạ, cựu thần là người ưa nói lý chứ không phải vì bản thân không đồng ý mà phản đối. Bệ hạ tuy rằng mở kim khẩu đồng ý, nhưng phòng được nhất vạn, không phòng được vạn nhất. Ưu nhi nhà ta xưa nay tính tình trầm lặng kín đáo, tương lai cho dù có nghe được ô ngôn uế ngữ gì cũng sẽ không tố khổ với bệ hạ. Cho nên lời của bệ hạ thật sự khó có thể thuyết phục lão phu, cứ như vậy mà đem đứa con yêu duy nhất để lại kinh thành cho người lên án. Thỉnh bệ hạ thứ lỗi!”

Dương Thù trừng trừng nhìn lão cựu thần đang dùng ngữ điệu nhu hòa ném ra những câu sắc bén như dao, trong phút chốc không tìm được lời đối đáp thỏa đáng.

Đột nhiên ngoài dự liệu của đôi bên, Ứng Sùng Ưu từ đầu vẫn nhíu mày im lặng lại ngay lúc này đối mặt với Ứng Bác bình tĩnh nói: “Phụ thân, kỳ thật con không quan tâm!”

“Cái gì?” Ứng Bác sửng sốt, vô thức hỏi lại: “Con vừa nói cái gì?”

“Tiểu nhân công kích, lời đồn bôi xấu… con đều không để ý!” Ứng Sùng Ưu hướng ánh mắt dịu dàng về phía Dương Thù, nhẹ nhàng giải thích: “Con vốn cũng rất lo lắng thanh danh của hoàng thượng sẽ vì đoạn tình duyên này với con mà lung lay. Nhưng sư thúc từng hỏi con: Nếu hoàng thượng căn bản không bận tâm cái mà thế gian gọi là tì vết này, thì tại sao con nhất định phải thay ngài để ý để rồi bỏ mặc hạnh phúc của chính mình? Tương tự, con kỳ thật cũng không bận tâm đến việc sẽ bị người hiểu lầm, bị người ác ý vu tội, phụ thân hà tất phải thay con để ý để rồi buộc con dứt bỏ mối chân tình khó gặp này chứ?”

Ứng Sùng Ưu cầm tay cha, chầm chậm quỳ xuống trước mặt ông, ngước mặt nói: “Phụ thân, người sống trên đời có rất nhiều thời điểm quyết định phải đưa ra lựa chọn dứt khoát. Không thể cam đoan tuyệt đối chính xác, nhưng bất luận về sau sẽ phát sinh chuyện gì, con hiện giờ vẫn thật sự muốn cùng hoàng thượng ở bên nhau, thỉnh cha toại nguyện cho con!”

Dương Thù vừa kinh ngạc vừa cảm động nhìn Ứng Sùng Ưu, suýt chút nhịn không được bước lên ôm y vào lòng, nhưng vì sợ trêu gan ông lão, phá hư không khí tốt đẹp hiếm có này, nên đành cố gắng nhẫn nại không dám cử động, cũng không dám nói xen vào.

“Ưu nhi!” Ứng Bác run run vỗ đầu con, đau lòng nói: “Nếu con đã rõ quân thần mến nhau tuyệt không phải chuyện dễ dàng, hà tất còn phải chọn đường khó cho mình?”

“Con cũng biết khó đi, cho nên đã một mực trốn tránh, lùi bước, do dự, thậm chí đôi khi còn lừa gạt chính mình.” Ứng Sùng Ưu nhìn phụ thân, hai mắt ươn ướt: “Đáng tiếc cảm tình là thứ khó khống chế nhất trên đời, cũng không cách nào dễ dàng vứt bỏ. Phụ thân cũng đã từng động chân tình, chẳng lẽ không hiểu được cảm thụ của con lúc này hay sao?”

Ứng Bác nhìn đứa con yêu, ánh mắt hiện lên vẻ xót xa, thật lâu mới thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Nếu con đã nói như vậy, phụ thân còn lời gì nữa chứ… Con tự lo liệu đi vậy…”

Ứng Sùng Ưu còn chưa kịp phản ứng, Dương Thù đã nhào tới nói một hơi: “Thái phó yên tâm, yên tâm! Tuy rằng bất kể trẫm nói các gì các ngươi cũng cho là hoa ngôn xảo ngữ không chịu tin, nhưng trẫm vẫn phải nói: Sùng Ưu đối với trẫm mà nói còn quan trọng hơn giang sơn, trẫm tuyệt đối sẽ không để y chịu khổ đâu!”

“Bệ hạ xin đừng hiểu lầm!” Ứng Sùng Ưu xoay người nhìn thẳng hắn, nghiêm mặt nói: “Ta nói ở cạnh ngài không có nghĩa là thần cam tâm ở lại bên cạnh ngài như một phần tử của hậu cung. Ta từ nhỏ đã mong muốn có thể du ngoạn thiên hạ, thưởng thức phong tục dân tình các nơi, nên thỉnh cầu bệ hạ đừng quản thúc hành tung của ta, để ta có thể đi lại tự do, vừa không cô phụ thâm tình của bệ hạ, lại không mai một thiên tính của chính mình…”

“Vậy một năm ngươi có thể dành bao nhiêu thời gian cho ta chứ?” Dương Thù không vui: “Làm hoàng đế thật mất tự do! Nếu không bị ngôi vị hoàng đế này quấn chân, ta cũng có thể cùng ngươi đi khắp cẩm tú sơn xuyên, du ngoạn thiên hạ.”

Ứng Sùng Ưu mỉm cười, cầm tay hắn ôn nhu nói: “Còn nhớ trước đây ta từng nói với bệ hạ: Trên đời này không có ai có thể thật sự sống theo ý mình. Với Bệ hạ hiện giờ, thiên hạ chính là trách nhiệm của ngài, kiếp này cũng không thể từ bỏ trách nhiệm. Chỉ cần chúng ta có thể thường xuyên gặp gỡ, đâu nhất thiết phải sớm tối bên nhau, lại không ngại ảnh hưởng triều chính đại cục. Một Ứng Sùng Sùng Ưu không đảm nhiệm quan chức, không liên lụy chính vụ, lúc ẩn lúc hiện tựa cái bóng bên cạnh bệ hạ, đối với mọi người mà nói có lẽ mới là lựa chọn tốt nhất. Ngài nói như vậy có được không?”

“Ngươi vẫn y như trước đây.” Dương Thù thâm sâu ánh mắt, yên lặng nhìn Ứng Sùng Ưu, thật lâu mới bất đắc dĩ nói: “Mỗi khi ngươi hỏi ta ‘được không’, ta không bao giờ có cơ hội nói ‘không được’…”

Ứng Sùng Ưu nghe lòng nhói lên, suýt chút lại rơi lệ, nhưng sợ thất thố trước mặt phụ thân nên vội nghiêng mặt che dấu.

Ứng Bác cũng thầm tán thưởng sự rộng lượng của Dương Thù nhưng không biểu hiện ra ngoài, vẫn nghiêm nghị nói: “Hai người đều nặng tình lại không vì tình mà mê loạn tâm trí, thật là diễm phúc cho thiên hạ. Nếu bệ hạ đồng ý không đem tiểu nhi quản thúc trong đế đô, cựu thần cũng không cầu xin gì cho nó nữa. Hôm nay có thể cởi bỏ khúc mắc mấy năm qua, cựu thần quả thật rất vui mừng. Giờ không còn sớm, Bệ hạ lại bệnh nặng chưa lành, không nên lao nhọc quá độ. Cựu thần xin cáo lui trước, thỉnh bệ hạ cứ nghỉ ngơi!”

Ứng Sùng Ưu vội lên tiếng: “Nếu như thế, con xin đi cùng phụ thân!”

Dương Thù lập tức xụ mặt, nhưng bắt gặp ánh mắt liếc qua của Ứng Sùng Ưu, cũng đành rầu rĩ nói: “Vậy ngươi đưa thái phó về, ngày mai lại đến nhé!”

“Thôi khỏi!” Ứng Bác thở dài, vỗ vỗ lên cánh tay đang dìu mình của con trai, nói: “Các ngươi hai năm không gặp, chắc hẳn có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau. Hơn nữa đối với tương lai, Bệ hạ tất nhiên cũng cần phải thảo luận với con. Lão phu tuy già cả nhưng vẫn còn nhận được đường trong cung, con không cần theo cha hồi phủ. Hai người tâm sự với nhau đi!”

Ứng Sùng Ưu ngượng ngùng kêu một tiếng phụ thân. Dương Thù đã vô cùng cao hứng nói: “Đa tạ thái phó chu đáo! Cao Thành, mau chuẩn bị xe liễn, thay trẫm ân cần hộ tống thái phó hồi phủ!”

Đại tổng quản đang hầu ngoài điện lập tức ứng tiếng xuất hiện, tủm tỉm cười nói: “Xe liễn đã chuẩn bị xong, lão đại nhân, nô tài dìu ngài…”

Bị hai chủ tớ bọn họ kẻ xướng người họa, Ứng Bác cũng phải bật cười, đứng dậy lắc lắc tay áo, đưa tay cho Cao Thành cẩn thận dìu ra ngoài.

“Ngươi thật là…” Ứng Sùng Ưu bị trêu đùa như vậy, mặt mày đã sớm đỏ ửng, giãy khỏi cánh tay đang lôi kéo của Dương Thù, đi ra cửa điện nhìn theo phụ thân. Xe liễn vừa khuất bóng ngoài cửa cung, sau lưng đã có một thân thể nóng rực xáp lại gần.

“Rốt cuộc lại chỉ còn có hai chúng ta!” Dương Thù nhẹ nhàng cắn yêu lên cổ Sùng Ưu, thì thầm: “Chúng ta tiếp tục đi!”

Ứng Sùng Ưu chưa kịp trả lời, cả người đã bị ôm ngang bay tới long sàn, bị đè chặt không thể nhúc nhích.

“Dương Thù…”

“Ta biết ta biết!” Hoàng đế trẻ tuổi rối rít nói: “Buông màn! Ta lập tức đi buông màn…” Nói xong liền chồm người rút kim câu giữ màn ra.

“… Ngài vẫn nên tẩy trang trên mặt trước đi! Nhìn vẻ mặt bệnh hoạn này… làm ta cứ cảm thấy sao sao…”

Dương Thù đành phải nhảy xuống giường, vọt tới chậu rửa, vội vội vàng vàng nhỏ vài giọt dung dịch tẩy trang vào nước, cuống quít nhúng khăn lau sạch lớp hóa trang trên mặt, rồi phóng về giường, ôm ái nhân bắt đầu cởi y phục của y ra.

“Cửa điện còn chưa đóng kìa…” Ứng Sùng Ưu thở hổn hển đè tay hắn lại.

Dương Thù gấp đến nỗi đổ mồ hôi đầy người, ngước lên cao giọng hô: “Cao Thành, đóng cửa điện!”

“Này…” Ứng Sùng Ưu nghe hắn gọi như vậy, khuôn mặt càng đỏ như phát sốt, nhưng chưa kịp thốt lời oán giận thì miệng đã bị đôi môi nóng bỏng khóa chặt, chỉ có thể phát ra âm thanh ậm ừ.

Ngoài cửa điện, Đại tổng quản di chuyển thân thể phục phịch, tận lực không phát ra tiếng động khép lại cửa điện. Nhưng khi tầm mắt của hắn xuyên qua khe cửa nhìn thấy bức màn kim sa thêu hoa trước giường không ngừng lay động, vẫn không nhịn được đứng bật dậy, che miệng cười thầm.

[1] Nguyên văn “拼则而已今拼了, 忘则怎生便忘得 – Bính tắc nhi dĩ kim bính liễu, vong tắc chẩm sinh tiện vong đắc”, trích trong bài từ “Đế đài xuân” của Lý Giáp thời Bắc Tống, thể loại: thương xuân từ – miêu tả cảnh xuân hoài vọng tình xưa.

Nguyên tác:

帝台春

芳草碧色, 萋萋遍南陌.

暖絮乱红, 也知人, 春愁无力.

忆得盈盈拾翠侣, 共携赏, 凤城寒食.

到今来, 海角逢春, 天涯为客.

愁旋释.

还似织.

泪暗拭.

又偷滴.

谩伫立, 遍倚危阑, 尽黄昏, 也只是, 暮云凝碧.

拼则而已今拼了, 忘则怎生便忘得.

又还问鳞鸿, 试重寻消息.

Hán Việt:

ĐẾ ĐÀI XUÂN

Phương thảo bích sắc, thê thê biến nam mạch.

Noãn nhứ loạn hồng, dã tri nhân, xuân sầu vô lực.

Ức đắc doanh doanh thập thúy lữ, cộng huề thưởng, phượng thành hàn thực.

Đáo kim lai, hải giác phùng xuân, thiên nhai vi khách.

Sầu toàn thích.

Hoàn tự chức.

Lệ ám thức.

Hựu thâu tích.

Mạn trữ lập, biến ỷ nguy lan, tẫn hoàng hôn, dã chích thị, mộ vân ngưng bích.

Bính tắc nhi dĩ kim bính liễu, vong tắc chẩm sinh tiện vong đắc.

Hựu hoàn vấn lân hồng, thí trọng tầm tiêu tức.

Tạm dịch:

ĐẾ ĐÀI XUÂN

Cỏ thơm xanh ngắt, mọc tràn ruộng nam

Noãn bông hồng rực, thế mà người, xuân sầu vô lực

Nhớ đến đôi bạn thanh xuân, chia bùi xẻ ngọt, tiết hàn thực ở Phượng thành

Mà hôm nay, xuân nơi cuối bể, người tận góc trời

Sầu thêm sầu

Dệt như lụa

Lén lau lệ

Gom từng giọt

Thẩn thờ đứng, tựa lan can không vững, tận hoàng hôn, cũng chỉ thấy mây chiều ảm đạm

Muốn bỏ mà bỏ không được, muốn quên quên cũng chẳng đành

Vẫn cố hỏi lân hồng, thử tìm thêm tin tức.

(Nguồn tham khảo & bình luận)

[2] Thanh trệ thông tiết: một cách nói văn hoa của từ “thông ruột”, trong trường hợp này có nghĩa là uống thuốc xổ

[3] Nội trệ: À ừ, chính là bị bón

– Toàn văn hoàn –