Đế Đài Xuân

Chương 29



Đầu tháng tư năm Trọng Hy thứ mười chín, thái phó Ứng Bác cáo lão hồi hương trở về nguyên quán, hoàng đế ban thưởng kim sách ngọc bút, thêm hàm công tước, ban thưởng lộc ân dưỡng. Các phục quốc công thần còn lại nhận phần thưởng đều tâm phục.

Ngày 12 tháng tư, hạ chỉ tru toàn tộc Mạnh thị, thiêu xác thành tro. Lúc hành hình tiếng khóc vang trời, cảnh trạng vô cùng thê thảm.

Hai chuyện này được giải quyết xong, triều cục lại vững vàng. Tân pháp thi hành ở các nơi đều rất thuận lợi, cuộc sống của bá tánh ngày càng ấm êm, một tháng mấy trận mưa xuân như báo trước một mùa thu hoạch bội thu. Tình hình đang tiến triển tốt đẹp, nhưng không hiểu sao hoàng đế bệ hạ được vạn dân kính ngưỡng kia lại càng ngày càng ít nói cười, cũng không ai dự đoán được sắp xảy ra một trận náo loạn kinh thiên động địa.

“Đệ nói cái gì?” Ứng Lâm nhảy dựng lên, quên mất trong tay đang cầm chén trà, kết quả là bị nước trà sánh ra ướt áo.

Ứng Sùng Ưu yên lặng đứng dậy lấy khăn vải lau cho hắn.

“Khoan hãy động vào quần áo của ta!” Ứng Lâm dựng thẳng đôi lông mày, chụp lấy tay đường đệ: “Mấy năm nay đệ phò Bệ hạ chinh chiến từ bắc đến nam, chịu không ít gian khổ khó khăn mới có được vinh quanh hôm nay, tại sao đột nhiên muốn từ quan? Đã bàn với đại bá phụ chưa?”

“Đệ định tối nay sẽ viết thư cho cha.”

“Nhưng rốt cuộc là vì chuyện gì chứ? Chẳng lẽ…” Ứng Lâm dò xét sắc của đường đệ, dè dặt hỏi: “Có phải hoàng thượng… làm khó dễ đệ?”

“Không có!” Ứng Sùng Ưu lập tức phủ nhận: “Chỉ tại đệ không thích ứng với phép tắc của triều đình, không liên quan đến hoàng thượng.”

Y phản ứng nhanh như vậy, ngược lại càng làm Ứng Lâm nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ thở dài một tiếng: “Nếu đệ cảm thấy làm như vậy tốt thì thôi vậy! Có điều, đại bá phụ một lòng muốn đệ kế thừa truyền thống Ứng gia đế sư, cũng phải cho người một lý do chính đáng.”

“Phụ thân thất vọng là khó tránh khỏi rồi, nhưng người biết tính tình xưa nay của đệ, chắc sẽ không miễn cưỡng. Huống chi lúc trước đã nói…”

“Cái gì lúc trước?”

“À thì… lúc trước hộ giá ra bắc, phụ thân từng hứa công thành rồi mọi chuyện sẽ tùy ý đệ.”

“Nói thì nói vậy thôi, trong lòng đại bá phụ vẫn ký thác kỳ vọng cho đệ rất nhiều!” Ứng Lâm bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Làm thần tử thật là khó quá! Người ta thì sợ không chiếm được lòng tin của Hoàng thượng, đệ lại thấy phiền vì ân sủng quá nhiều…”

“Lâm ca!” Ứng Sùng Ưu nghiêm mặt nói: “Sau này đừng nói những lời như thế nữa, hơn nữa trước mặt phụ thân và hoàng thượng càng phải ăn nói cẩn thận!”

“Chuyện này ta biết…”

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng xe ngựa xôn xao, Ứng Lâm Sùng Ưng kinh ngạc nhìn nhau, đồng loạt đứng dậy bước ra cửa xem có chuyện gì.

Thư viện trong Ứng phủ ngăn cách với nhà lớn bởi một vườn hoa riêng biệt. Vì gia chủ các đời của Ứng thị đều thích trực tiếp từ thư phòng vào triều nên đã xây dựng một con đường đá thông đến cửa sau, xe kiệu có thể trực tiếp ra vào nội viên vô cùng thuận lợi. Huynh đệ hai người vừa mới bước ra đã thấy một chiếc xe ngựa đen nhánh hấp tấp chạy tới, mãi đến bậc cửa mới cấp tốc dừng lại. Lão bộc Ứng Hải chạy theo bên cạnh, vẻ mặt tuy không hài lòng nhưng cũng không dám quyết liệt ngăn cản, chừng thấy hai vị thiếu chủ nhân liền tiến lên bẩm báo: “Đại thiếu gia, chất thiếu gia, là Dương đại nhân, ngài ấy nhất định đòi trực tiếp tiến vào…”

“Dương Thần?” Ứng Lâm nhíu mày, nhìn Ứng Sùng Ưu: “Đây là phủ thái phó, hắn tưởng là sư huynh của đệ thì có thể vô lễ như vậy sao?”

Chưa dứt câu, màn xe ngựa đã bị xốc lên, Dương Thần nhảy ra, thường phục hồng nhạt rách nát, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt, trán đẫm mồ hôi.

“Xảy ra chuyện gì?” Ứng Sùng Ưu vội vàng bước tới hỏi han.

Dương Thần ngóe khóe miệng, không vội trả lời mà xoay vào xe ôm một người ra.

Ứng Sừng Ưu vừa thấy người này lập tức hốt hoảng: “Tiểu Thất! Tiểu Thất làm sao vậy? Bị thương à? Mau… mau vào phòng đi…”

Dương Thần bế người bị thương, Ứng Sùng Ưng vội vã dẫn đường vào một gian phòng nhỏ. Ứng Lâm đứng lại, cảm thấy chuyện này không tầm thường, vội vàng bảo Ứng Hải: “Những người ở cửa sau biết xe ngựa chạy vào phải giữ kín, coi như chưa từng phát sinh chuyện này, cũng không được nhắc với bất kì ai, hiểu chưa?”

Ứng Hải không hiểu lắm, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của đường thiếu gia cũng không dám nhiều lời, vội vàng chạy về phía cửa sau.

Ứng Lâm lúc này mới vội vàng bước vào sương phòng. Người bị thương đã được đặt lên giường, là một thiếu niên chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nước gia ngăm ngăm, ngày thường chắc hẳn vô cùng xinh xắn đáng yêu, nhưng lúc này vì đau đớn mà nhăn nhó mặt mày làm mất đi không ít mỵ lực. Thiếu niên nắm chặt vạt áo của Ứng Sùng Ưu, không ngừng rên rỉ: “Tam sư huynh, đau quá, đau quá!”

“Cố chịu đựng một chút nữa thôi!” Ứng Sùng Ưu xót xa ôm thiếu niên vào lòng an ủi: “Tam sư huynh không có mạnh tay, nhưng vết thương vừa nhiều vừa sâu thế này phải rửa sạch rồi mới thoa thuốc được!”

“Đừng nhõng nhẽo nữa, chút nữa là ổn rồi!” Dương Thần vừa thoa thuốc vừa trừng mắt nhìn thiếu niên: “Ta còn tưởng loại người không có đầu óc như đệ không biết đau nữa chứ!”

“Tam sư huynh, bé cưng đâu rồi?” Thiếu niên thều thào hỏi

“A, suýt nữa thì quên! Vẫn còn trên xe.” Dương Thần quay lại nói với Ứng Lâm: “Trong xe còn một đứa bé đang ngủ, phiền Ứng tướng quân ra bế vào giùm!”

“Tại sao ta phải đi?”

“Trẻ con là sao?”

“Huynh ngang nhiên bỏ quên bé cưng trên xe?”

Ứng Lâm, Ứng Sùng Ưu, thiếu niên đồng loạt kêu lên, làm Dương Thần ong ong cả tai.

“Làm ơn bế nó vào trước, rồi ta sẽ kể rõ ràng mối họa mà thằng nhóc ngốc nghếch này gây ra, có được không?”

Ứng Lâm hừ một tiếng, nhưng vẫn đi ra khỏi phòng, tìm được đứa trẻ đang ngủ trong xe ngựa rồi bế nó vào phòng. Lúc này Dương Thần cũng đã xử lý xong toàn bộ vết thương trên người thiếu niên, đang dùng vải trắng băng lại.

“Quan binh có đuổi tới đây không?” Thiếu niên lo lắng hỏi.

“Đây là phủ thái phó, không có chiếu chỉ ai dám tùy tiện xông vào? Đệ có thể xả hơi một lúc rồi đấy!” Dương Thần tức giận trừng mắt nhìn thiến niên.

“Quan binh đuổi bắt đệ?” Ứng Sùng Ưu giật mình chụp lấy đầu vai của thiếu niên: “Tiếu Thất, rốt cuộc đệ đã gây ra họa gì vậy?”

“Đệ đâu có!” Tiểu Thất oan ức kêu lên: “Bé cưng là do đệ đỡ đẻ, đương nhiên là phải che chở nó rồi! Đám quan binh này cũng quá độc ác, một đứa nhỏ như vậy mà cũng muốn đuổi tận giết tuyệt…”

Ứng Sùng Ưu trừng mắt nhìn sư đệ một lúc lâu, rồi chuyển mắt sang Dương Thần: “Huynh nói đi: Đứa bé nào? Rốt cuộc sao lại thế này?”

Dương Thần rửa tay xong quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng: “Ta cũng vất vả lắm mới hỏi rõ được. Tiểu tử này xuống núi du ngoạn, gặp một thiếu phụ có thai thắp nhang xong bị té ngã bên ngoài Cẩm Hải tự, hắn liền đem người phụ nữ đó đi tìm thầy thuốc. Kết quả mới tới nửa đường, thai phụ ấy đau bụng dữ dội, sinh ra một đứa bé trai trong rừng trúc. Tiểu tử này hồ đồ đứng bên cạnh giúp đỡ chút ít liền cảm thấy đứa trẻ này do mình đỡ đẻ, vô cùng vui sướng. Ừ, chính là đứa bé Ứng Lâm đang bế…”

“Đây không phải là chuyện tốt sao, tại sao lại bị đuổi bắt?” Ứng Lâm nhìn đứa trẻ trên tay, kỳ quái hỏi.

“Ai ngờ thai phụ này lai lịch cũng không đơn giản: nàng từng là hồng bài của Vạn Hoa lâu ở kinh thành họ Thượng Quan, từng được một quý gia công tử bao dưỡng gần hai năm. Nhân tình của nàng hứa chỉ cần nàng sinh được con trai sẽ cưới nàng về làm thiếp, kết quả thế sự vô thường, trong nhà gặp biến cố lớn, ngay cả cơ hội nhìn mặt đứa trẻ cũng không có.”

“Có phải đã chết không? Chết như thế nào?”

“Mãn môn tru lục!” Dương Thần lạnh lùng thốt ra bốn chữ, vẻ mặt càng âm trầm.

Ứng Sùng Ưu giật mình kinh hãi: “Mạnh…”

“Đúng vậy, tên tình phu không may đó chính là con trai của Mạnh Thích Thanh, ỷ vào oai danh của phụ thân hoành hành nửa đời, chết cũng không oan. Đứa trẻ này mồ côi từ trong bụng mẹ, lại chưa được nhập gia phổ nên nhất thời bị bỏ sót. Nhưng chuyện Thượng Quan cô nương được bao dưỡng cả kinh thành đều biết, sau đó còn sinh ra con trai, Vạn Hoa lâu không dám giấu diếm, bẩm báo chuyện này với Kinh Triệu Doãn Đổng Tham. Theo ý chỉ mãn môn tru lục của Bệ hạ, đứa bé này cũng thuộc hàng bị tru di, nên Nội Chính Thính liền lập tức hạ lệnh tróc nã. Đúng lúc tiểu tử này đi mua lễ vật cho đứa bé mình đỡ đẻ gặp phải hành động của Tuần bổ doanh, hai bên nói không thuận liền đánh nhau. Các ngươi cũng biết cao thủ trong Tuần bổ doanh không ít, một thằng nhóc chưa ráo máu đầu như hắn còn ôm thêm đứa trẻ làm sao đánh lại người ta, bị đánh cho cả người đầy thương tích, đau khổ chống đỡ. May sao ta đi ngang nhìn thấy, vội vàng quát bảo ngưng lại, hỏi Đổng Tham mới biết sự tình. Kinh Triệu Doãn phụng chỉ tróc nã cháu nội của Mạnh Thích Thanh, ta cũng không thể ngăn cản, đành phải bỏ đi, đến nơi vắng vẻ thay đổi y phục, tìm một xe ngựa, che mặt lại cứu Tiểu Thất ra trước, không biết đi đâu đành trốn vào nhà của đệ.”

“Cháu nội của Mạnh Thích Thanh?” Ứng Lâm trợn mắt: “Ngươi… Dương Thần… không để ý đến hoạn lộ của mình đi cứu cháu nội của Mạnh Thích Thanh?”

“Ai cứu cháu nội của hắn?” Dương Thần lập tức liếc mắt qua: “Ta là phải cứu Tiểu Thất! Tuy là tiểu tử này vừa ngốc vừa lỗ mãng, nhưng tốt xấu gì cũng là con trai của sư phụ ta, ngươi nghĩ đồng môn Phù Sơn của chúng ta là gì hả?”

“Tam sư huynh, lục sư huynh, hai huynh không phải đang làm quan trong triều sao? Cứu bé cưng đi mà! Nó còn chưa tròn một tháng, phạm tội gì lớn mà nhất định phải giết chứ?” Tiểu Thất nắm lấy tay áo của Ứng Sùng Ưu ra sức lắc.

Ba vị trọng thần triều đình đưa mắt nhìn nhau, biểu tình đều có vẻ nghiêm trọng.

Trẻ con vô tội, chuyện đó ai cũng biết; nhưng từ xưa đến nay, tội phản nghịch luôn bị xử tru di cửu tộc, tuyệt không lưu lại chút hậu hoạn. Cho nên, theo quốc pháp mà nói, bất kỳ hành vi nào giúp che dấu đứa trẻ này đều có thể bị xem là che dấu phản tặc, không cách nào cãi chối được. Huống chi Mạnh Thích Thanh cầm quyền hai mươi năm, vì củng cố quyền thế đã giết hại không ít tôn thất hoàng tộc và đại thần triều đình, không ít người thân của bọn họ hiện giờ đang làm quan tại kinh thành. Những người này nếu biết chuyện, cũng tuyệt đối không buông tha cho Mạnh thị còn một kẻ nối dòng. Vì một đứa trẻ sơ sinh, làm trái thánh chỉ, xúc phạm kỷ cương, trở thành mục tiêu cho mọi người sỉ vả… nói sao cũng không phải là chuyện hay ho.

“Tiểu Thất, đệ nghe ta nói!” Dương Thần thở dài, vỗ vai sư đệ nói: “Đứa trẻ này, bọn ta dù có bản lĩnh cách mấy cũng không thể bảo vệ được!”

“Tại sao vậy?”

“Vì nó là cháu nội của Mạnh Thích Thanh.”

“Vậy thì sao chứ? Nó cũng chưa từng được gặp ông nội mà?”

“Gặp hay chưa gặp thì nó cũng là cháu nội của Mạnh Thích Thanh! Đệ có biết thế nào gọi là tru di cửu tộc không? Cao, tằng, tổ, phụ, thân, tử, tôn, tằng tôn, huyền tôn tổng cộng là cửu tộc, bất luận già trẻ lớn bé, nếu không được Hoàng thượng đặc xá, không ai có thể thoát được!”

“Vậy các huynh đi xin giùm bé cưng đi, cầu xin Hoàng thượng đặc xá cho nó!” Tiểu Thất ngây thơ nói.

“Đừng nói bậy!” Ứng Lâm cũng không dằn được trợn mắt quát: “Hoàng thượng hận Mạnh Thích Thanh đến mức nào ngươi có biết không? Năm đó Mạnh Thích Thanh giết người cũng có kể gì người già trẻ con? Nghe nói khi hắn ghép Trịnh vương gia tội phản nghịch, từng đích thân xông vào nội cung đem Trịnh vương tiểu quận chúa mà Thái hậu thu dưỡng giết chết ngay trước mặt Bệ hạ. Lúc ấy Bệ hạ mới có mười bốn tuổi, trơ mắt nhìn đường muội cùng lớn lên bị giết, tâm trạng ngài thế nào? Giờ ngươi còn muốn bọn ta đi cầu xin Hoàng thượng hạ chỉ đặc xác cho cháu nội ruột của Mạnh Thích Thanh, lấy lý do gì đây?”

Tiểu Thất tái mặt, sốt ruột nhai nhai sợi tóc của mình, vẫn cố gắng năn nỉ: “Nhưng mà… bé cưng thiệt tình không có tội mà…”

“Ngươi vẫn không chịu hiểu! Máu trong người nó là của Mạnh thị, đó chính là tội của nó!” Ứng Lâm bất đắc dĩ vung tay: “Giờ thì không chỉ là vấn đề đứa trẻ này thôi đâu, ngươi vì cứu nó mà đánh nhau với quan binh, Dương Thần vì cứu ngươi cũng ra tay đả thương người, bây giờ cả hai ngươi cũng trở thành đồng bọn phản nghịch mất rồi!”

“Tam sư huynh, lúc huynh ra tay cứu Tiểu Thất, có ai phát hiện thân phận của huynh không?” Ứng Sùng Ưu nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng.

“Ta chỉ kịp thay quần áo và che mặt, không kịp hóa trang gì khác, có lẽ sẽ có người hoài nghi. Nhưng mà ta dù sao cũng là Tĩnh quốc công thần, không có chứng cứ rõ ràng, chắc cũng chẳng có ai dám làm gì ta đâu!”

“Ừm” Ứng Sùng Ưu gật đầu: “Vậy huynh mau hồi phủ, Tiểu Thất và đứa trẻ cứ để đệ chăm lo!”

“Nhưng đệ cũng…”

“Tuy rằng phụ thân đã cáo lão hồi hương không ở kinh thành, nhưng nơi này dù sao vẫn là Thái phó phủ, không có chứng cứ rõ ràng cũng không có ai dám tự tiện xông vào đây bắt người. Cứ để bọn họ ở đây mấy ngày, để đệ suy tính biện pháp thỏa đáng rồi tính sau. Huynh hồi phủ rồi, đừng kể lại với tẩu tẩu, để chị ấy khỏi lo lắng.”

Dương Thần giật mình, vẻ mặt liền có điểm mất tự nhiên: “Đệ… đệ đã biết ta… ta…”

“Sáu năm trước lúc huynh thành thân, sư thúc đã cố ý nói cho đệ biết.”

“À… Nàng là…” Dương Thần cảm thấy nhất định phải giải thích rõ ràng: “Hôn nhân này do phụ thân ta sắp đặt, ta với nàng cũng gần ít xa nhiều. Lần này cũng do cha ta đưa nàng vào kinh…”

Ứng Sùng Ưu cười buồn, ánh mắt vẫn thản nhiên: “Sư tẩu vào kinh, đệ vốn nên lập tức sang phủ bái kiến, chỉ bởi dạo này quốc sự đa đoan nên chậm trễ, huynh về thay đệ tạ lỗi một câu. Bên ngoài nhất định vẫn còn đang điều tra, huynh nhớ cẩn thận!”

Dương Thần nhìn khuôn mặt trắng nõn an tĩnh của Sùng Ưu, trong lòng đột nhiên đau xót, trăm ngàn lời muốn nói lại không thốt nên câu.

“Được rồi, dù sao thì hai cục nợ này cũng đã bị ngươi quăng ở đây, đừng có dài dòng nữa!” Ứng Lâm mất hứng đẩy Dương Thần một cái: “Đi nhanh đi, có bị bắt cũng không được khai Tiểu Ưu ra đó!”

“Lâm ca!” Ứng Sùng Ưu nhìn đường huynh trách móc, đứng dậy tiễn Dương Thần ra cửa, chỉ đường cho hắn lặng lẽ thoát ra ngoài theo cửa hậu. Sau đó gọi Ứng Hải, căn dặn gia nhân kỹ càng, trên dưới an bài thỏa đáng rồi mới quay về phòng. Lúc này hai tên phiền toái đã ôm nhau ngủ khò, hoàn toàn không biết đến bên ngoài phong ba bão táp.

“Tiểu Ưu, đệ thật là! Đây không phải là chuyện nhất thời mềm lòng cứu con chó con mèo đâu mà là tội đồng mưu phản nghịch đấy!” Ứng Lâm tuy vẫn giúp đỡ nhưng trong lòng không mấy tán thành cách hành xử của đường đệ.

“Chuyện này quả thật khó khăn, nhưng cũng không khó để quyết định!” Ứng Sùng Ưu nhìn hai đứa trẻ trên giường đang ngủ say sưa, bất giác nở nụ cười: “Tiểu Thất đệ nhất định phải cứu, còn đứa bé kia chưa nhập vào gia phả Mạnh thị nên cũng không phải không còn đường sống. Ông trời có đức hiếu sinh, nếu nó có thể vượt qua kiếp nạn này thì coi như là phúc phận của nó!”

“Vấn đề là hiện giờ không còn như lúc chiến tranh, chuyện này cũng hoàn toàn khác với chuyện Bình Thành quân Ngụy thị năm xưa. Ta cảm thấy nếu mà bại lộ chắc chắn không phải nhỏ, hay là đi cầu xin Hoàng thượng trước…”

“Đi cầu xin thánh chỉ đặc xá có lẽ là một giải pháp hay. Nhưng đệ hiểu Hoàng thượng, ngài hận Mạnh Thích Thanh thật sự quá sâu, tính mạng của Tiểu Thất người nhất định sẽ tha, còn đứa trẻ kia thì rất khó nói. Nếu người đồng ý, khó tránh khỏi sẽ khiến cho một vài tôn thất triều đình sinh lòng oán hận. Lỡ như người không đồng ý thì…” Ứng Sùng Ưu đi đến bên giường, nhẹ nhàng điểm cái mũi nhỏ nhắn của đứa trẻ, ánh mắt lộ ra ý thương tiếc: “Nhìn đứa trẻ này xem, nếu một tháng trước nó chịu tội cùng gia tộc thì sẽ không ai buồn tiếc thương cho nó, nhưng giờ thì khác… một thân một mình, bé xíu như vậy đã bị đưa lên đoạn đầu đài, cảm xúc của người ngoài sẽ khác đi… Đệ không muốn Bệ hạ bị gán lên người cái tiếng ‘trẻ sơ sinh cũng không tha’, càng không muốn người vì chuyện này mà cảm thấy khó chịu. Cho nên, đệ nhất định phải nghĩ ra biện pháp âm thầm giải quyết ổn thỏa chuyện này!”

Ứng Lâm bất lực thõng tay, nhìn đường đệ bằng ánh mắt không còn gì để nói, thở dài: “Đệ đó, tật xấu vẫn không bỏ, chuyện gì cũng muốn lo lắng chu toàn, không muốn tổn hại ai. Dương Thần cũng phải bảo vệ, sư đệ và đứa nhỏ này cũng phải bảo vệ, ngay cà Hoàng thượng mạnh mẽ như vậy đệ cũng muốn bảo vệ đến không bị chút thiệt thòi nào, đệ có mệt hay không vậy?”

“Nếu có thể được như ý nguyện bảo hộ mọi người chu toàn, đệ có mệt một chút cũng không đáng là gì!” Ứng Sùng Ưu cười vỗ vỗ cánh tay của đường huynh: “Lâm ca, chuyện này huynh đừng xen vào, coi như chuyện gì cũng không biết là được!”

“Giờ phút này rồi mà còn nói vậy sao?” Ứng Lâm trừng mắt, cúi xuống bế đứa trẻ lên: “Cục nợ lớn kia đệ giữ đó đi, còn đứa nhỏ này ta phải bồng đi!”

“Huynh đem nó đi đâu?”

“Đem về cho chị dâu đệ chăm sóc! Đứa nhỏ này còn chưa được một tháng, phải bú sữa đó, đệ có không? Những chuyện thế này, mười ta với đệ cũng không có bản lĩnh bằng đường tẩu của đệ đâu. Tính nàng thận trọng, người cũng không ngốc, đệ yên tâm đi!”

Ứng Sùng Ưu kéo Ứng Lâm lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Huynh muốn giúp đệ cũng được, nhưng phải hứa với đệ một chuyện trước đã!”

“Chuyện gì?”

“Nếu về sau chuyện này bị tiết lộ, huynh nhất định phải nói là huynh không biết thân phận của đứa trẻ này, chị dâu cũng không biết, chỉ tại đệ nhờ hai người giúp đỡ nên mới chăm sóc nó, hiểu không?”

“Tiểu Ưu…”

“Một mình đệ chịu trách nhiệm là đủ rồi, không cần liên lụy thêm người khác! Nếu huynh không hứa, thì đứa trẻ này cứ để lại cho đệ tìm cách khác!”

“Rồi rồi” Ứng Lâm phất phất tay: “Sau này mà có bị truy ra, ta liền đem trách nhiệm phủi sạch sẽ, nói ta cái gì cũng biết, tất cả đều là do một mình đệ làm, vậy được rồi chứ?”

Ứng Sùng Ưu hoàn toàn không thấy có gì đáng cười, còn nghiêm túc nói: “Huynh là Đại tướng quân có công lớn, chỉ cần không phải cố ý nghịch quân, Hoàng thượng nhất định sẽ khoan thứ. Nếu huynh bình an vô sự, cho dù đệ có bị định tội huynh cũng có thể tìm cách cứu viện, cần gì phải cùng nhau chịu tai ương?”

Ứng Lâm nghe cũng có lý, liền gật đầu đồng ý, dùng áo choàng bao kín đứa bé, theo cửa hông lặng lẽ trở về nơi ở của mình ở đông viện Ứng phủ.

Ứng Sùng Ưu ngồi một mình bên song cửa suy tính một lúc lâu, chợt nghe phía sau có động tĩnh, quay lại thấy Tiểu Thất trở mình ngọ nguậy trên giường, có thể vì nóng nên đã đá tung mền, chân tay giang ra, tư thế ngủ vô cùng tự nhiên. Sùng Ưu thấy thế bật cười, đứng dậy sửa sang lại cho hắn, còn dùng khăn lau nước miếng trên khóe miệng thằng bé. Tiểu Thất chép chép miệng, trở mình một cái, lại tốc bỏ chăn. Ứng Sùng Ưng vội chụp lấy đắp lại một lần nữa, còn cẩn thận nhét mép chăn dưới thân hắn.

“Lục sư huynh…” Tiểu Thất vươn vai một cái, mơ màng mở mắt ra hỏi: “Giờ là lúc nào?”

“Tỉnh rồi à? Tỉnh thì ngồi dậy đi, trời sắp tối rồi.”

Tiểu Thất ngồi dậy, nhìn qua nhìn lại: “Bé cưng đâu rồi?”

“Đường ca của ta bế về đông viện rồi!”

“Oái” Tiểu Thất gãy đầu: “Lục sư huynh, đệ đói bụng!”

Ứng Sùng Ưu mang trà bánh trên bàn qua cho sư đệ. Tiểu Thất chụp lấy mấy món điểm tâm ăn lia lịa, kết quả bị nghẹn ho sù sụ, làm động đến vết thương, đau đến nhăn nhó mặt mày. Ứng Sùng Ưu vội vàng vỗ lưng cho hắn, đau lòng trách:

“Ăn uống cũng vội vàng như vậy, chừng nào đệ mới chững chạc được đây? Sư phụ chỉ có mỗi mình đệ là con, sau này có muốn làm việc gì cũng phải nghĩ đến người một chút!”

“Liên quan gì chứ?” Tiểu Thất hết nghẹn lại cắn tiếp một miếng bánh đậu đỏ, vừa nhai vừa nói: “Dù trời sụp xuống cũng đã có các sư huynh chống đỡ rồi!”

“Đệ đó, được chiều quá hóa hư, mới ngủ một giấc, thức dậy đến chuyện lớn bằng trời cũng quên mất!” Ứng Sùng Ưu yêu thương xoa đầu hắn, bất giác cảm khái: “Hắn cũng trạc tuổi đệ, vậy mà đã trải qua không ít gian nguy, biết được nhân tình ấm lạnh. May thay hắn là đứa trẻ có định lực, nếu giống đệ không biết làm sao chịu được đến ngày nay…”

“Huynh nói ai vậy?”

“Hoàng thượng…”

“Oài, hắn là Hoàng thượng, đương nhiên phải giỏi rồi!” Tiểu Thất cười ha hả

“Cho dù hắn không phải Hoàng thượng, với ta mà nói, cũng đã rất giỏi!”

“Vậy có phải hắn rất đẹp trai?”

“Tiểu Thất” Ứng Sùng Ưu dở khóc dở cười: “Đều tại nhị sư huynh dạy hư đệ cả, một người có giỏi hay không có liên quan gì đến bộ mặt của hắn chứ?”

“Nhưng hắn có đẹp trai không?”

Ứng Sùng Ưu ngẩn ngơ. Hình ảnh Dương Thù xẹt qua trong đầu: hai mắt thâm tình, hơi thở nóng rực, còn có lực của đôi tay và giọng nói trầm trầm…

“Lục sư huynh, huynh đỏ mặt cái gì?”

Nghe Tiểu Thất hồn nhiên hỏi, Ứng Sùng Ưu bối rối quay đi như muốn dấu mặt dưới bộ ấm trà trên bàn. Nhất định là bởi vì gần đây mỗi ngày vào triều đều bị hắn dùng ánh mắt tràn đầy ẩn ý nhìn chằm chằm, nên mới thất thần đến nông nỗi này…

Tiểu Thất là một đứa trẻ ngây thơ, thấy Ứng Sùng Ưu không trả lời cũng không để ý, tự bước xuống giường định ra ngoài.

“Đệ làm gì vậy?”

“Đệ đi thăm bé cưng!”

“Quay lại!” Ứng Sùng Ưu cau mày, giọng nói trở nên nghiêm khắc: “Tiểu Thất, Tam sư huynh đã nói đến vậy mà đệ còn chưa hiểu tình cảnh hiện giờ của mình ư? Khoan nói đến chuyện bên ngoài có bao nhiêu người đang lùng bắt đệ, ngay cả trong phủ này đệ cũng không được để cho nhiều người trông thấy mình. Chỉ cần sơ suất một chút, hậu quả sẽ không tưởng tượng được đâu!”

“Ở nhà huynh mà cũng phải cẩn thận?” Tiểu Thất mở to mắt ngạc nhiên

“Tội danh trong thiên hạ, nặng cách mấy cũng không qua được tội mưu phản, kẻ nào liên lụy cũng phải chịu tử tội. Ai dám che dấu đệ chứ?”

“Vậy… huynh và Tam sư huynh, chẳng lẽ cũng bị tử tội?”

“Đúng!”

“Hả? Hoàng thượng ác vậy sao?”

Ưng Sùng Ưu hơi lắc đầu, ánh mắt ảm đạm: “Không, hắn kỳ thật… là một người rất dịu dàng. Nhưng dù có dịu dàng đến mấy thì cũng là hoàng đế, có rất nhiều chuyện hắn không thể dễ dàng tha thứ, cũng không thể tha thứ. Ta và Tam sư huynh làm thế này, theo ý đệ là vì cứu giúp người cô thế, nhưng trong mắt hắn chính là phản bội. Tuy rằng thật tâm mà nói, ta và Tam sư huynh không hề muốn phản bội hắn…”

Tiểu Thất chớp chớp mắt, mặt đần ra, nhưng hắn suy nghĩ một lát liền thôi không cố hiểu đạo lý trong lời của sư huynh nữa, chỉ kết luận một câu: “Ý huynh là muốn đệ chỉ được quanh quẩn trong phòng, không để bất cứ ai nhìn thấy, đúng không?”

“Đúng!”

“Ay~~ Thôi được rồi, nhưng phải trốn như vậy bao lâu?”

“Đương nhiên là phải mau chóng đưa các ngươi ra khỏi thành. Đến lúc đó, ta sẽ an bài đứa bé đến một gia đình bình thường không biết thân thế của nó. Còn đệ phải lập tức quay về Phù Sơn, ít nhất nửa năm mới được quay ra!”

“Vậy sau này, đệ có thể thường xuyên đến thăm bé cưng không?”

“Không được! Đứa trẻ kia phải đoạn tuyệt hoàn toàn với những người biết thân thế của nó! Thật ra thì với nó mà nói, lớn lên như một đứa trẻ bình thường mới là may mắn lớn nhất, đệ đừng quấy rầy sự yên vui của nó!”

“Ừm, đệ biết rồi!” Tiểu Thất tuy không hiểu thế sự, nhưng luôn luôn vâng lời của các sư huynh dạy bảo, nghe Ứng Sùng Ưu nói vậy chỉ đành rầu rĩ gật đầu

Ứng Sùng Ưu trấn an Tiểu Thất xong, bèn để hắn ở lại thư phòng. Trong phủ ngoại trừ lão quản gia Ứng Hải, nhiều nhất chỉ có mấy tên gia đinh trông coi cửa sau mới biết từng có một xe ngựa chạy vào phủ thôi, còn lại thì không ai hay gì cả. Ứng Lâm đem đứa trẻ kia về nội viện bí mật chăm sóc càng không có sơ sót. Hôm sau lâm triều, biết được Dương Thần cũng không gặp phiền phức gì, Ứng Sùng Ưu lúc này mới hơi thở phào một chút.

Ngày thứ ba sau vụ việc trên, bốn cổng thành đều treo bảng cáo thị tầm nã Tiểu Thất, cũng tìm người báo mật về những đứa trẻ sơ sinh không rõ lai lịch. Mạnh thị trong dân gian tiếng xấu dậy trời, lại thêm có người tham bạc thưởng, chẳng bao lâu đã có rất nhiều “dũng sĩ tình báo” đổ xô đến nha môn, khiến cho Kinh Triệu Doãn Đổng Tham bị xoay như chong chóng. Bạn đang

Tuy rằng tạm thời không ai hoài nghi đến Ứng phủ thâm nghiêm, nhưng trong tình thế hiện thời, tìm một gia đình chịu nuôi đứa bé cũng không phải dễ dàng, Ứng Sùng Ưu suy tính mấy ngày liền mới nghĩ ra một người. Chính là kẻ năm đó dẫn đường cho y và Dương Thù vượt Vệ Lĩnh: anh chàng thợ săn A Thích.

Ngay trước đêm đoạt kinh, Ứng Sùng Ưu vô tình phát hiện ra A Thích vì cha anh đều qua đời nên đến đầu quân trong Diễm Linh quân, đã được thăng đến giáo quan. Năm đó Ứng Dương hai người đều dịch dung nên khi gặp mặt, A Thích quả thật không nhận ra hoàng đế Bệ hạ cùng Thiếu phủ đại nhân cao cao tại thượng kia lại là hai huynh đệ từng được mình giúp vượt qua Vệ Lĩnh. Sau khi đại công cáo thành, phát tán chư quân, Ứng Sùng Ưu liền tiến cử hiền tài A Thích đến kinh giao An Đức huyện đảm nhiệm một chức quan võ thất phẩm, còn giúp hắn tìm một nữ tử đàng hoàng thành gia an cư, hiện giờ cuộc sống cũng xem như là khá giả hạnh phúc. A Thích mỗi lần phái người về kinh công tác đều mang đặc sản địa phương đến biếu Sùng Ưu, trùng hợp hiện giờ tên quân được phái đến vẫn còn ở dịch trạm.

Nghĩ đến đó, Ứng Sùng Ưu lập tức viết một phong thư, mời A Thích năm ngày sau đích thân đến một nơi giữa An Đức và Kinh Thành để gặp mặt, rồi phái người gọi tên quân sĩ kia đến, ban tặng lộ phí, dặn hắn nhanh chóng truyền tin trở về.

An bày xong xuôi cho đứa trẻ, phần Tiểu Thất trở nên nhẹ nhàng hơn. Tuy rằng đầy đường đều dán hình của hắn, nhưng với sở trường dịch dung thuật của Phù Sơn môn hạ thì đây chẳng thành vấn đề. Chỉ cần đem được hai người bọn họ tống ra khỏi cổng thành, chuyện này coi như xong.

Điều khiến Ứng Sùng Ưu cảm thấy tạm thời an tâm là: Dương Thù đối với chuyện cháu nội của Mạnh thị được cứu đi chỉ nghe thoáng qua, không tỏ ra quá quan tâm. Tinh lực của hắn hiện giờ đều đặt lên ý chỉ vừa mới ban hành về việc đo đạc lại ruộng đất và điều tra nhân khẩu cả nước, chính vụ triều đình cũng nhiều, cơ hồ bận đến đầu tấp mặt tối. Nên vị đế sư trẻ tuổi cho rằng hoàng đế bệ hạ chắc hẳn đã quẳng chuyện này qua một bên, không thèm để ý tới.