Đế Đài Xuân

Chương 28



Mùa thu năm Trọng Hy thứ mười tám, Vương sư hồi phục sau nội chiến tiếp tục tiến quân nam hạ, vượt Lạc Thủy, chiếm Tương Giang, một đường thế như chẻ tre. Tiểu hàn[1] vừa qua, vân long vương kỳ đã phất phới bên ngoài đế đô.

Dương Thù ra lệnh hạ trại vây thành, chuẩn bị phương thức tối ưu để đoạt lấy vật đã nằm trong tầm tay này. Hội nghị bàn thảo phương án đoạt kinh vừa kết thúc, Ứng Sùng Ưu cùng các đồng liêu rời khỏi vương trướng, nhưng không lập tức quay về doanh trướng của mình nghỉ ngơi mà lại lang thang đến bên sườn núi.

Đêm đã khuya, bầu trời không trăng không sao, không trung dày đặc một màu xám xịt, mây đen trĩu nặng như một cái mi mắt khổng lồ sụp xuống, khiến cho lửa trại trong quân doanh trải dài trăm dặm có vẻ bùng lên sáng chói. Ứng Sùng Ưu vọng mắt về tòa thành phía xa xa, như có như không, như ẩn như hiện, như lạ như quen. Đó là hướng của đô thành Đại Uyên, nơi tượng trưng cho hoàng quyền tối cao trong thiên hạ. Nhưng giờ đây, nơi ấy chẳng những không còn uy quyền hiệu lệnh chư hầu mà còn bị trăm vạn hùng binh tầng tầng lớp lớp vây quanh, lặng phắt như tử thành.

Ứng Sùng Ưu nén tiếng thở dài, đưa tay vén mấy sợi tóc bị gió đêm thổi cho tán loạn. Nơi đang đứng cùng với nơi trước đây, khi trốn chạy khỏi hoàng cung quay đầu nhìn lại, cũng không xa nhau mấy, có khác chăng là khi ấy bầu trời quang đãng, dưới ánh nắng chói chang, tường thành lồng lộng hùng tráng tựa như không thể bị phá vỡ.

“Một ngày nào đó, ta sẽ trở lại đây, trở về cai trị tòa thành này, không, là trở thành chủ nhân chân chính của cả giang san này!”

Thanh âm non trẻ ấy tựa hồ còn vang vọng bên tai, mà thời gian như nước chảy qua cầu, thoáng chốc đã ba năm có lẻ. Ba năm này, ngày cũng như đêm, chưa từng hoài nghi hắn sẽ không thực hiện được lời thề; nhưng hôm nay, khi thật sự đã đứng ở dưới thành, thì trong lòng lại trăm mối ngổn ngang. Kinh thành là nơi khởi đầu cho bọn họ quen biết nhau, trái ngang thay, cũng sẽ là nơi kết thúc mọi ràng buộc.

“Ứng đại nhân, gió trở mạnh, thỉnh ngài về doanh trướng nghỉ ngơi!” Người hầu đứng bên cạnh khuyên nhủ.

Ứng Sùng Ưu vẫn phóng tầm mắt về phía xa, chậm rãi khép chặt áo choàng trên người.

“Ngươi xem, đó là Chính Dương Môn…” Sùng Ưu nói khẽ, lời vừa ra khỏi miệng liền bị gió thổi bạt đi, thị vệ phải tiến sát lại gần cố gắng lắng nghe.

“Ứng đại nhân, ở đây chắc là không thể nhìn thấy Chính Dương môn. Nhưng vài ngày nữa, chờ Bệ hạ công hãm kinh thành xong, ngài sẽ có thể quang minh chính đại đi vào Chính Dương Môn rồi!”

“Đúng vậy, công hãm kinh thành quả thực không cần đến vài ngày…” Ứng Sùng Ưu thản nhiên nở một nụ cười, nhưng giọng nói lại trĩu nặng ưu tư. Bầu trời rõ ràng không một ánh sao, mà đôi mắt y lại vẫn lóe sáng như bảo thạch, làm cho các đội quân trực đêm ở đằng xa không tự chủ được hướng mắt về phía này.

“Ứng đại nhân, đêm dài giá lạnh, ngài hãy bảo trọng thân thể!” Người hầu lo lắng lại lên tiếng thúc giục.

Đưa ngón tay gầy guộc siết chặt cổ áo, Ứng Sùng Ưu rốt cuộc thu hồi tầm mắt, chậm rãi xoay người, từ từ đi về phía doanh trướng của mình. Người hầu đi theo lập tức bước tới giúp y cởi áo choàng treo lên.

“Các ngươi nghỉ ngơi đi!”

“Dạ!”

Ngoài trướng gió reo vi vút, trong trướng rừng rực lò than, ấm áp thanh bình. Ứng Sùng Ưu hơ tay trên ngọn lửa, ngả người nửa nằm nửa ngồi trên tháp. Lúc trước, khi mới cùng thiếu niên trốn thoát, từng nửa đêm đội gió tuyết đi hơn mười dặm, từng trú trong ngôi miếu đổ nát gió lộng tư bề che chắn cho nhau. Mới đó mà đã ba năm rồi, cảnh tình đã khác, cho dù là trên đường hành quân, giường của y cũng được phủ bằng da cọp thật dày, so với cảnh khốn khó năm đó đương nhiên không thể so sánh được. Nhưng không hiểu vì sao, trong lòng lại cảm thấy không vui vẻ bằng năm ấy cùng chia hoạn nạn.

Từ sau sự kiện Bình Thành quân mưu phản, Ứng Sùng Ưu luôn tìm cách tránh xa Dương Thù, trừ những lúc công vụ trọng yếu, còn lại tuyệt không cho hắn bất cứ cơ hội nào ở riêng với nhau. Trước sự thay đổi này, với sự nhạy cảm của Dương Thù đương nhiên là đã nhận ra, nhưng không tại sao, hoàng đế cũng không giống với Ứng Sùng Ưu nghĩ sẽ dây dưa không dứt, ngược lại còn thuận theo tự nhiên, cứ như là không quá để ý đến sự bất hòa này. Quan hệ của hai người vì thế mà dần dần lãnh đạm. Đây vốn là kết quả mà Ứng Sùng Ưu một lòng mong muốn, nhưng đến khi nó thật sự xuất hiện, chàng đế sư trẻ tuổi lại thấy mất mác khó hiểu, trong lòng luôn phấp phỏm lo sợ không yên.

Ngày 20 tháng 12 năm Trọng Hy thứ mười tám. Còn mười ngày nữa là đến năm mới. Diễm Linh quân chủ soái Trịnh Lân nhận sắc mệnh, lệnh cho Ứng Lâm, Tần Ký Anh dẫn ba vạn nhân mã tiên phong bắt đầu công thành, trợ trận là tam quân đao thương san sát, thanh thế động trời. Đây là một trận chiến dễ dàng, nhưng vì hoàng chúc cấm quân không muốn làm mất mặt hoàng đế nên phải đánh cho oanh oanh liệt liệt. Thế là ngay từ đầu, các tướng lĩnh Vương sư đã xuất ra toàn bộ sở trường của mình, thế như bão táp. Chỉ trong chốc lát, quân thủ thành đã tán loạn không còn hàng ngũ, có người còn thừa cơ hoảng loạn mở cửa thành, binh sĩ đều cởi giáp quy phục Vương sư.

Trịnh Lân thúc ngựa nhập kinh, lập tức phái người bảo hộ hoàng cung, thái miếu cùng các bộ ty đầu não; bắt sạch đồng đảng Mạnh thị ra khỏi phủ đệ; thi hành toàn thành giới nghiêm, mọi việc xong xuôi mới quay về Vương trướng phục mệnh với Hoàng đế.

“Tốt!” Dương Thù ngửa mặt cười to: “Có bắt được Mạnh Thích Thanh không?”

“Dạ có, hắn định tự sát ở Chính Minh điện, nhưng có lẽ vì ham sống sợ chết chần chờ nên bị thần bắt sống!”

“Canh giữ hắn cẩn thận cho trẫm, tạm để cho hắn sống thêm vài ngày nữa. Ngọc tỷ đâu?”

“Cũng đã tìm được, kính trình Bệ hạ!”

Dương Thù vô cùng vui vẻ, khen Trịnh Lân vài câu, còn ban thưởng một mũi tên “Đoạt kinh kim tiễn”, hạ lệnh khao thưởng toàn quân.

Ngày 21 tháng 12, sau ba năm rời khỏi đế đô, Dương Thù lại bước vào Quang Minh chính điện, ngồi lên kim giao long ỷ nhìn xuống quần thần. Lúc này đây, hắn đã là đế vương chân chính. Cùng ngày, trong ngoài kinh thành dán cáo thị an dân, hiểu dụ việc thánh giá hồi loan, an ủi con dân đế đô, cũng muốn dân chúng ăn tết yên vui nên ngày hôm sau sẽ giải trừ giới nghiêm.

Dân chúng mặc dù không rõ việc hoàng quyền phân tranh, nhưng trong ý tưởng đơn thuần của bọn họ vẫn cảm thấy việc hoàng đế chân chính của Đại Uyên chấp chính là việc vô cùng hợp lý. Mấy năm gian khổ đều quy về tội nghiệt do gian thần tác loạn, bá tánh ai cũng chân thành mong mỏi: dưới sự cai trị anh minh thần võ của hoàng đế bệ hạ sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Tuy rằng chiến loạn đã yên, nhưng Dương Thù mấy năm nay vẫn bị Ứng Sùng Ưu giáo huấn quan niệm “được thiên hạ thì dễ, trị thiên hạ mới khó” nên không dám ỷ y. Để biểu thị lòng chăm lo việc nước, hắn hạ chỉ tân niên năm nay ngoại trừ lễ tế thiên tế tổ không thể miễn, ngoài ra sẽ không cử hành thêm yến nhạc nào khác.

Đầu tháng 3 năm đó, Dương Thù chính thức thăng triều. Bởi vì hắn không phải đăng cơ cũng không phải phục vị nên không cử hành nghi thức gì nổi bật, chỉ phải phát biểu giáo huấn của thiên tử suốt ba canh giờ liền, ban thưởng công lao cho chư thần, còn răn đe bọn họ không được kiêu ngạo càn rỡ.

Đầu tháng tư, Ngụy phi cùng hoàng tử mới được một tuổi từ Bình Thành đến kinh. Vì những cung phi địa vị cao trước kia hoặc ly tán hoặc tự sát chỉ còn lại một vài giai tần, Dương Thù bèn để Ngụy phi tạm thời chủ quản hậu cung.

Đầu tháng 5, Thái phó Ứng Bác phò thái hậu hồi kinh, Dương Thù dẫn theo phi tần và bá quan nghênh đón ở cửa thành. Mẫu tử gắn bó nơi thâm cung xa cách ba năm gặp lại, không nén được ôm nhau khóc ròng. Mà lão Thái phó – cựu thần uy vọng thâm sâu – xuất hiện cũng khiến cho các cựu thần và tân quan trẻ tuổi hòa hợp hơn nhiều.

Dưới sự khuyên can của Ứng Bác, Dương Thù không xử tội tất cả quan viên dưới trướng Mạnh thị, ngược lại còn xem xét từng trường hợp, hoặc truất phế, hoặc giữ lại, trên cơ bản bảo trì vận hành bình thường của các bộ ty đầu não. Những cựu pháp của tiên hoàng đã bị Mạch Thích Thanh xóa bỏ, nếu tốt liền đặc chỉ khôi phục, nếu không tốt thì giữ nguyên trạng thái hồ đồ hiện giờ. Những tân chế được ban ra từ lúc ở Bình Thành cũng được hiểu dụ thiên hạ. Chư quân Vương sư không phải toàn bộ lưu lại kinh đô, sau khi nhận thưởng đều được phân đóng ở kinh giao, còn lại phân tán ở đồn điền. Các châu quân bị phân quyền, quy về trung ương chỉ huy điều hành, đồng thời tăng cường quân lực biên cảnh, trước đẩy mạnh thế phòng thủ ứng phó với kẻ thù bên ngoài, sau dưỡng sức dân sinh mưu đồ nghiệp lớn. Một loạt hành động nhằm trấn an dân sinh, ổn định cục diện chính trị đều có tác dụng rất tốt. Chính quyền tối cao đã đạt đến mức quân thần hòa hợp nhất.

Đang lúc tình thế thiên hạ dần dần vững vàng an xương, Thái phó Ứng Bác dâng biểu nói vì nhiều năm âu lo quốc sự, mộ vong thê nhiều năm không đến viếng thăm, muốn xin nghỉ mấy ngày cùng con trai rời kinh tế phần.

Nửa năm nay Dương Thù vẫn biết Ứng Sùng Ưu đang cố ý bất hòa với hắn, nên mặc dù quân vụ quấn thân chưa từng biểu lộ ra mặt, nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc bất an, vốn định nhân mấy ngày rảnh rỗi tìm cơ hội nói chuyện với y, nào ngờ trùng với ngày giỗ của Ứng lão phu nhân. Cho dù trong lòng không muốn, nhưng người ta tế thê tế mẫu, Dương Thù cũng không tìm được lý do nào ngăn cản, đành rầu rĩ nhìn phụ tử y ly kinh mà đi.

“… Trên đây chính là phương án hiệp nghị đồn điền của thần, thỉnh Bệ hạ xem xét!” Ứng Lâm thân khoát triều phục đứng dưới điện thao thao tấu trình về việc đồn điền mà hoàng đế đã giao nửa tháng trước, nói đến khô cả cổ lại không nghe tiếng đáp lời, vội ngẩng đầu lên xem thử, thì thấy Dương Thù đang ngẩn ngơ nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ, hoàn toàn không nghe Ứng Lâm nói gì.

“Bệ hạ! Bệ hạ!”

Dương Thù giật mình sực tỉnh, đưa tay xoa xoa hai mắt, hạ giọng nói: “Để tấu chương lại đây, hôm khác trẫm sẽ xem. Sao Trịnh Lân không đến chầu?”

“Trịnh đại tướng quân bị cảm nhiễm phong hàn, Bệ hạ đã cho nghỉ ở nhà dưỡng bệnh rồi ạ!”

Dương Thù ngẫm lại quả có chuyện đó, à một tiếng, vẻ mặt vẫn còn thất thần.

“Bệ hạ ngự thể bất an ư?”

Dương Thù rầu rĩ lắc đầu.

“Sau khi nhập kinh, Bệ hạ luôn bận rộn, sao không thừa dịp cảnh xuân chưa hết, xuất cung thưởng ngoạn một phen?”

“Dù cảnh xuân có tươi đẹp đến mấy, không người cùng ngắm thì cũng có gì hay mà xem…” Dương Thù lẩm bẩm, tiện tay lướt qua dây đàn cầm để bên sườn án làm vang lên một tiếng tang. “Sùng Ưu khi nào thì trở về?”

“Đệ ấy tảo mộ bá mẫu xong sẽ trở về ạ! Chắc chừng hai ngày nữa.”

“Những hai ngày nữa?” Dương Thù giận dỗi đẩy đống tấu chương trên bàn: “Đã đi hết bảy ngày rồi đó!”

Thấy hoàng đế oán giận, Ứng Lâm không biết nên nói thế nào mới đúng, suy đi tính lại chỉ đành lảng sang chuyện khác: “Nếu Hoàng thượng thấy buồn, chi bằng triệu Dương Thần tiến cung đánh cờ với ngài?”

“Hắn sớm đã không phải đối thủ của trẫm rồi.” Dương Thù chán nản nói: “Hiện giờ ngay cả Sùng Ưu cũng không chịu đánh cờ thắng trẫm, còn ý nghĩa gì nữa đâu… Trước khi hắn nhấc tay một cái là đã giết trẫm không còn manh giáp, nhớ lại cứ như một giấc mơ.”

“Ấy bởi vì kỳ nghệ của Bệ hạ ngày càng xuất thần nhập hóa đó mà!”

“Hừ” Dương Thù lườm Ứng Lâm một cái: “Khanh là quân nhân, đừng có mà học theo cái thói nịnh hót của quan văn đấy!”

Ứng Lâm ngượng ngùng cười: “Chính bởi thần là võ tướng, trong bụng phong nhã quá ít, không biết làm sao giải sầu cho hoàng thượng, thỉnh ngài thứ tội!”

Dương Thù tâm tư bất ổn, rốt cuộc vẫn thấy ra cung đi dạo một lát tốt hơn, bèn đứng dậy: “Trịnh Lân ngã bệnh mấy ngày trẫm cũng chưa phái người đến thăm hỏi. Hôm nay không muốn xem tấu chương, chi bằng đến thăm hắn một chút.”

Hoàng đế đích thân đến thăm bệnh là ân sủng đặc biệt không dễ tiếp nhận, nên dù Trịnh Lân không có mặt, Ứng Lâm cũng lập tức thay hắn từ chối: “Đại tướng quân tịnh dưỡng mấy ngày đã ổn, ngày mai là có thể vào triều, không nên kinh động thánh giá đâu ạ!”

“Không phải khanh khuyên trẫm ra ngoài một chút cho khuây khỏa hay sao? Nếu thấy phiền phức, vậy thì dùng kiệu của khanh, trẫm cải trang lại một chút là được, không nên quấy nhiễu bá tánh!”

“Cải trang vi hành cũng không hay lắm, hay là Bệ hạ…”

“Trẫm là Hoàng đế, đến đích thân xông trận cũng đã trải qua, chẳng lẽ bây giờ thiên hạ bình định, trẫm ngược lại không dám bước ra khỏi cửa? Chẳng phải vẫn còn Đại tướng quân khanh hộ giá hay sao?”

Dương Thù đã nói như vậy, Ứng Lâm cũng chỉ đành khom người lĩnh chỉ. Nhưng hoàng đế xuất cung dù sao cũng không phải là chuyện nhỏ, Ứng Lâm thừa dịp Dương Thù thay đổi y phục, vội vàng lẻn ra ngoài thông báo với thống lĩnh của Vũ Lâm vệ đội. Lát sau, Dương Thù mặc một bộ quần áo thường ngày, trực tiếp leo lên kiệu của Ứng Lâm đang chờ sẳn trước điện, ra ngoài theo cửa hông. Ứng Lâm cưỡi ngựa theo sát bên cạnh, Vũ Lâm vệ sĩ ẩn thân xa xa, một đoàn người không dám lơ là, cẩn thận hộ giá vào Đại tướng quân phủ.

Vì là cải trang thăm bệnh, Dương Thù không muốn khiến cho phủ đệ của Trịnh Lân gà bay chó sủa nên không cho thông báo, chỉ lặng lẽ đi vào. Bọn hạ nhân của Trịnh phủ thấy Ứng đại tướng quân cung kính đi theo sau vị khách trẻ tuổi này không ngừng ra hiệu, nên tất cả đểu hiểu ý cúi đầu lui sang một bên, không dám hỏi nhiều.

Trịnh Lân có công cần vương, lại được hoàng đế trọng dụng, hiện giờ đã là nhất phẩm Đại tướng quân. Chỉ bởi hắn bản tính giản dị, quan hàm mặc dù cao nhưng phủ đệ không hề xa hoa, ngoại trừ diễn võ đường cực lớn ra, tổng cộng chỉ có ba khoảng sân, phòng ngủ cũng theo phong cách võ tướng: một hiên một thất mà thôi.

Dương Thù bước vào tư thất của Trịnh Lân, trước thong thả đi một vòng thưởng ngoạn mấy thanh bảo kiếm treo trên tường rồi mới đến trước cửa phòng. Có lẽ là vì để bay bớt mùi thuốc nên cửa phòng bằng cây tử đàn khắc hoa chỉ khép hờ, bên trong che một tấm màn trúc mỏng. Dương Thù đang định đẩy cửa bước vào thì bên trong đột nhiên vang lên một giọng nói làm hắn lập tức đứng lại.

“Thuốc này đắng lắm phải không?”

Người vừa lên tiếng có thanh âm giòn giã trong vắt, Dương Thù vừa nghe đã nhận ra là ai. Vị mao đầu tiểu tướng năm ấy tranh cường hiếu thắng, qua nhiều năm chinh chiến sát phạt đã bị chủ soái của y dạy dỗ thành ngoan ngoãn dễ bảo, nên Dương Thù cũng không lấy làm lạ tại sao y lại đến thăm Trịnh Lân. Điều làm Dương Thù kinh ngạc dừng bước kỳ thật là nội dung tiếp theo của cuộc nói chuyện.

“Đây là thuốc tự tay đệ tự tay đút cho ta uống, sao lại đắng chứ!” Từ trong giọng nói có thể nhận ra Trịnh Lân nhất định là đang vừa cười vừa nói: “Hôm nay ta luyện bắn súng một hồi, cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn nhiều, đã sắp khỏi hẳn rồi. Đệ không cần quá lo, ngoan ngoãn đi ngủ một giấc đi. Nhìn đệ xem, rõ ràng là ta ngã bệnh mà đệ lại gầy đi!”

“Tại ta lây bệnh cho huynh mà!”

“Người thì ai cũng ăn ngũ cốc hoa màu, đương nhiên cũng có khi sinh bệnh, sao lại do đệ lây bệnh chứ?”

“Rõ ràng là vậy mà! Bệnh của huynh y hệt như bệnh của ta… Nhất định là lúc đó bị nhiễm… Tuy rằng khi ấy ta bị sốt cao, nhưng kỳ thật không có hồ đồ. Tại ta cố ý giả bộ thần trí bất minh…”

“Được rồi, Ký Anh! Đây cũng không phải bệnh nghiêm trọng gì…”

“Xin lỗi huynh!” Giọng Tần Ký Anh hơi run run: “Huynh hảo tâm đến thăm ta, ta lại ỷ mình phát sốt, không nên để huynh ôm ta… kết quả hại huynh bị ta lây bệnh…”

Ứng Lâm đi theo sau hoàng đế nghe thấy mấy lời này không ổn, vội vàng định ho khan một tiếng nhắc nhở hai người bên trong, lại bị Dương Thù lạnh lùng liếc một cái, đành im lặng.

“Được rồi được rồi” Bên trong Trịnh Lân dịu dàng dỗ dành: “Cho dù là đệ lây bệnh cho ta thì giờ ta cũng đã gần khỏi rồi, đệ còn khóc lóc cái gì chứ? Nhìn đệ bây giờ làm gì còn bộ dáng tướng quân huyết chiến sa trường nữa đâu!”

Tần Ký Anh nấc một cái, lớn tiếng nói: “Huynh sao lại tốt với ta như vậy? Ta đã nói với huynh là lúc ấy ta giả vờ hồ đồ gạt huynh, sao huynh còn không mắng ta chứ?”

“Đệ làm gì sai mà muốn bị ta mắng?”

Nhìn xuyên qua màn trúc có thể thấy rõ Tần Ký Anh lúc này đã đỏ bừng mặt mày, ra sức vặn vẹo mấy ngón tay, lắp bắp nói: “Ta… ta không nên… không nên bắt ép huynh…”

Trịnh Lân thong thả ngồi dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Tần Ký Anh: “Đồ ngốc! Ta là ai chứ? Ta chính là Đại tướng quân tùy giá tiên phong, vạn địch trước mặt không đổi sắc, đệ bắt ép được sao?”

“Tại huynh tốt tính thôi… Ta có vô lễ đến mấy huynh cũng sẽ nhường nhịn ta…”

Trịnh Lân không khỏi bật cười, với tay ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi: “Ta đúng là thường xuyên nhường nhịn đệ, nhưng đệ để cho ta hôn, đây cũng là một loại nhường nhịn.”

Tuy Ứng Lâm bị che phía trước không trông thấy cảnh tình bên trong, nhưng nghe được những lời này cũng không khỏi âm thầm kêu khổ; sợ hai kẻ đang tình ý triền miên trong kia còn nói thêm những lời dựng tóc gáy khác nữa, đành bất chấp sắc mặt hoàng đế liều xông lên đẩy cửa, ai ngờ vừa mới nhấc tay lên đã bị Dương Thù túm lại, lặng lẽ kéo ra ngoại hiên.

Trịnh Lân nào phải kẻ tầm thường, mới rồi vì bận dỗ dành Tần Ký Anh, cước bộ Dương Thù lại nhẹ nhàng nên chưa phát hiện ra; bây giờ hai người ngoài cửa giằng co, bước chân hơi nặng nề, lập tức kinh động người trong phòng. Trịnh Lân vừa quát một tiếng “Ai đó?”, Tần Ký Anh đã giật phắt thanh đao treo ở đầu giường xông ra, nhưng khi nhìn rõ người bên ngoài lập tức chấn động, tay run lên, yêu đao rơi leng keng xuống đất. Trịnh Lân nghe thấy tình huống không đúng cũng xông ra, thoáng thấy Dương Thù khoanh tay đứng ở trung đình, lòng cũng trầm xuống, cuống quít lôi kéo Tần Ký Anh đang chết sững cùng nhau quỳ xuống bái chào.

Dương Thù thản nhiên quét mắt qua hai người, thấy bọn họ mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng không vì bị hoàng đế phát hiện bí mật mà tỏ ra e ngại, ngược lại còn nắm chặt tay che chở cho nhau, không khỏi cảm khái trong lòng nhưng không lộ ra mặt, chỉ lạnh lùng nói: “Hãy bình thân!”

Trịnh Tần hai người nhìn nhau, vẫn sóng vai cúi đầu quỳ, không nói tiếng nào. Ngược lại Ứng Lâm cùng bọn họ đồng chí tình thâm, vội xông lên phía trước giải thích thay: “Bệ hạ, hai người họ tuy rằng lâu ngày sinh tình, nhưng chưa bao giờ vì vậy mà làm xao lãng quốc sự, xin người…”

Dương Thù chăm chú nhìn Trịnh Lân, nhẹ giọng hỏi: “Các ngươi như thế bao lâu rồi?”

Trịnh Lân lẳng lặng đáp: “Tình sinh vô ngân, thần cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào nữa…”

“Nhưng những chuyện thế này, rốt cuộc cũng không thể che dấu được người ngoài, ngươi không nghĩ đến điểm này sao?”

“Thần không nghĩ sẽ giấu diếm một ai. Cho dù Bệ hạ không phát giác ra, thần cũng sẽ tìm một thời cơ thích hợp để bẩm báo. Nếu Bệ hạ cho rằng hành vi của thần không thể đứng trong triều đình nữa, thì thần cam nguyện trả lại quan tước, quy ẩn điền viên!”

Dương Thù nhướng mày: “Trả lại quan tước? Đây chính là công danh hiển hách mà ngươi mấy năm quyết chiến mới có được, cứ như vậy đánh mất, chẳng lẽ không thấy đáng tiếc ư?”

“Không thể tiếp tục vì Bệ hạ ra sức, thần đương nhiên cảm thấy khổ sở. Nhưng đối với thần mà nói, quan trọng nhất là không thẹn với lòng. Cho dù chỉ là đơn phương tình nguyện, thần cũng muốn được cùng Ký Anh đời này kiếp này không lìa không xa!”

“Không phải đơn phương đâu!” Tần Ký Anh trừng mắt nhìn Trịnh lân, lớn tiếng nói: “Ta cũng muốn như vậy mà!”

Dương Thù luôn cho rằng Trịnh Lân là một người cực kỳ nghiêm trang đứng đắn, hôm nay nghe hắn nói ra những lời chân tình như thế, khó tránh bị chấn động, kinh ngạc nhìn hai người bọn họ thật lâu, mới thì thào hỏi một câu: “Các ngươi chưa từng nghĩ… thích nam nhân là rất kỳ quái hay sao?”

Trịnh Lân quay lại, dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn Tần Ký Anh, mỉm cười: “Lúc mới nhận ra tình cảm của mình, quả thật rất bối rối. Bất quá, một khi đã hạ quyết tâm thì liền trở nên bình thản không chút hoài nghi. Chỉ cần có thể ở bên cạnh nhau, chúng thần cam nguyện đối mặt bất cứ khó khăn nào!”

Ánh mắt Dương Thù rung động, đăm chiêu hồi lâu lại hỏi: “Nếu ngươi thích hắn mà hắn không thích ngươi thì phải làm sao?”

Trịnh Lân không nghĩ đến việc này, sửng sốt một lúc mới nói: “Thần thật là may mắn, có thể gặp được người cùng tâm ý với mình. Cho nên… tạm thời chưa từng nghĩ qua vấn đề mà Bệ hạ vừa hỏi. Bất quá, theo tính cách của thần mà nói, nếu như không được đáp lại, chắc là cũng sẽ không cưỡng cầu đâu!”

Dương Thù mấp máy miệng, đôi mày bất giác chau lại.

“Nhưng thần thì không như vậy!” Tần Ký Anh xen vào: “Thần sẽ đeo đuổi cho bằng được mới thôi!”

“Vậy ư?” Dương Thù chuyển mắt sang Tần Kỳ Anh, khóe miệng hơi cong lên: “Như vậy có được không?”

“Đương nhiên là được rồi!” Tần Ký Anh thành thật đáp: “Trịnh Lân chính là do thần đeo đuổi được!”

Ứng Lâm vốn rất lo lắng Dương Thù sẽ vì chuyện tình cảm khác thường này mà xử phạt Trịnh Lân, bây giờ thấy hắn không giống như đang tức giận mới nhẹ nhàng thở ra, vội nhân cơ hội nói: “Bệ hạ, hai vị tướng quân này đều là rường cột của nước nhà, bởi thật sự yêu nhau nên mới không kiềm lòng được. Mong Bệ hạ có thể cảm thông cho bọn họ dù khó khăn cũng quyết bên nhau, đừng vì vậy mà khinh thường bọn họ…”

Ánh mắt Dương Thù trở nên xa vắng, hạ giọng nói: “Tại sao trẫm phải xem thường bọn họ? Dù có khó khăn thì họ cũng đồng lòng vượt qua, không giống như trẫm, cho dù có muốn liều lĩnh cũng không biết có được đáp lại hay không…”

Trịnh Lân, Ứng Lâm đều là người thông minh, hơn nữa mấy năm nay vẫn theo bên cạnh thánh giá thấy được không ít chuyện, nghe vậy giật mình, hiểu rõ ý trong lời nói của hoàng đế, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Dương Thù có lòng luyến ái Ứng Sùng Ưu, dù chưa từng biểu lộ nhưng có ít nhất bốn người đã nhận ra, nhưng bốn người này đều tự biến chuyển tâm tư, cuối cùng đưa ra kết luận vô cùng giống nhau.

Đối với Dương Thần mà nói, hắn vô cùng áy náy vì đã tổn thương Ứng Sùng Ưu trước đây, đồng thời cũng không tin vào tâm địa đế vương, hy vọng đoạn tình cảm này bị triệt tiêu càng sớm càng tốt. Mà Ứng Lâm thân là huynh trưởng, biết rõ kỳ vọng của đại bá phụ đối với đứa con độc nhất này nên càng không muốn nhìn thấy đường đệ sa vào con đường tình ái bị người đời khinh bỉ này. Trái ngược với hai người kia, Trịnh Lân là người ngoài cuộc, ánh mắt sáng suốt, lập trường khách quan, lại vô cùng đồng tình với tình cảm của Dương Thù; nhưng vì Ứng Sùng Ưu tính tình kín đáo, khiến hắn không nhận ra vị Khu tướng thiếu phủ tuấn tú này rốt cuộc có cảm giác gì với Dương Thù hay không cho nên không dám vọng ngôn. Về phần nội giám Cao Thành hầu hạ bên cạnh Dương Thù, y thì thiên cũng tốt, địa cũng tốt, miễn làm cho hoàng đế bệ hạ vui vẻ là tốt nhất; chỉ tiếc y thân phận thấp kém, căn bản không có cơ hội mở miệng phát biểu ý kiến. Tóm lại một câu, bất luận người ngoài nhìn vào có tâm tư thế nào, thì cũng không ai có thể cho Dương Thù một lời khuyên đúng đắn. Như lúc này đây, Ứng Lâm và Trịnh Lân rõ ràng biết rõ Dương Thù đang thương cảm cải gì, nhưng cũng chỉ yên lặng đứng một bên, nửa câu cũng không dám nói.

“Bệ hạ cũng thích người nào hay sao?” Ngây thơ hỏi ra câu này đương nhiên chỉ có Tần Ký Anh.

Trịnh Lân cản không kịp, chỉ đành âm thầm siết chặt tay tình nhân một cái.

“Thần nói bậy!” Tần Ký Anh lập tức rụt người, khẩn trương che miệng mình lại.

Dương Thù cười khổ, khoang tay ngước lên trời: “Ngươi cũng không có nói gì sai! Trẫm cũng giống như các ngươi, cũng là tình sinh vô ngân, không biết bắt đầu từ lúc nào…”

Tần Ký Anh vô cùng hiếu kỳ, muốn hỏi vài câu, ngặt nỗi bàn tay bị siết đến phát đau, đành cố nhịn không dám nhiều lời.

“Các ngươi có được hôm nay thì phải cố gắng quý trọng. Sau này có chuyện gì khó xử, cứ việc xin trẫm giúp đỡ!” Dương Thù nhìn đôi tướng quân từ oan gia biến thành tình nhân, tâm tình cực kỳ phức tạp, thở dài dặn dò một câu rồi rầu rĩ xoay người: “Ứng Lâm, hồi cung!”

“Dạ!” Ứng Lâm thở phào, vội vàng đi trước an bài xa giá. Trịnh Tần hai người cung tiễn hoàng đế đến tận cửa lớn, quỳ xuống đưa tiễn cho đến khi xa giá biến mất mới đứng dậy.

Tần Ký Anh vốn đã tò mò đến phát điên, nhưng ngại có hoàng đế trước mặt nên không dám nhiều lời, giờ thánh giá vừa đi, y liền lập tức túm lấy tay tình nhân hỏi: “Trịnh Lân, huynh nói người hoàng thượng thích là ai vậy?”

“Ta có biết đâu nè!”

“Huynh rõ ràng là biết, muốn gạt ta à? Rốt cuộc là ai là ai là ai ai ai ai ai?” Tần tướng quân tuổi trẻ nóng vội luôn miệng truy vấn.

Trịnh Lân cưng chìu bẹo má của hắn, thở dài nói: “Ta cũng không phải muốn gạt đệ. Người này nói ra cũng rất quen thuộc, là người mà đệ luôn ở trước mặt ta khen nào là dịu dàng nhất, hiền hòa nhất, uyên bác nhất, lương thiện nhất, nhân từ nhất… đó!”

“Hoàng đế bệ hạ thích Ứng thiếu phủ?” Tần Ký Anh thất thanh kêu lên: “Ứng thiếu phủ sao lại đáng thương thế chứ!”

“Đáng thương?” Trịnh Lân ngạc nhiên: “Đệ cảm thấy được Bệ hạ thích là đáng thương sao?”

“Đương nhiên rồi! Hoàng thượng ấy hả, là tình nhân đáng sợ nhất trên đời đó nha!”

“Sao lại nói vậy?”

“Nghĩ là biết thôi! Có câu ‘gần vua như gần cọp’, chỉ cần nói sai một câu hoặc làm sai một chuyện khiến ngài mất hứng là có thể bị mất đầu. Hai người ở cạnh nhau cần nhất là phải yêu thương lẫn nhau thì mới hạnh phúc, nếu lúc nào cũng phải cẩn thận chiều theo ý một người, dỗ dành cho hắn vui vẻ, không dám thật lòng đối đãi với hắn, vậy còn gì là tình nhân nữa đâu chứ!”

Trịnh Lân không ngờ Tần Ký Anh bộc trực thẳng tính mà cũng có quan điểm sáng suốt như vậy, không khỏi nhìn y bằng ánh mắt khác, mỉm cười nói: “Đệ nói cũng đúng, nhưng đời cũng có người vầy kẻ khác. Bệ hạ của chúng ta cũng không phải kẻ hay trở mặt vô tình, hơn nữa ngài đối với Ứng thiếu phủ yêu thương sâu nặng, xưa nay khoan dung có thừa, chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện như đệ lo lắng đâu!”

“Đương nhiên…” Tần Ký Anh cũng thấy mình khoa trương quá đáng: “Bệ hạ không dữ dằn đến vậy. Nhưng Hoàng thượng dù sao cũng là Hoàng thượng, trời sinh tài trí hơn người, không thể xem như người bình thường được… Tóm lại là không thể tùy ý tự do, nói sao cũng không được tự nhiên!”

“Cho nên đệ không đồng ý Ứng thiếu phủ và Hoàng thượng thành một đôi?”

“Không đồng ý!” Tần Ký Anh lắc đầu: “Đệ thật hy vọng Ứng thiếu phủ có thể tránh được chuyện phiền phức này, nhưng chỉ sợ…”

“Sợ cái gì?”

“Sợ ngài ấy cũng thích Hoàng thượng. Huynh biết không, con người một khi đã động tình thì chuyện gì cũng chấp nhận…” Tần Ký Anh vương hai tay ôm lấy thắt lưng của Trịnh Lân, ngửa đầu nói: “Giống như chúng ta vậy…”

Trịnh Lân ôm tình nhân vào lòng, dịu dàng vuốt tóc y, ánh mắt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

“Sao vậy?’ Tần Ký Anh lập tức cảm nhận được thay đổi, nhướng mày hỏi.

“Không có gì, chỉ là cảm thấy có chút bất an…” Diễm Linh đại tướng quân tâm tư linh mẫn lắc đầu than nhẹ, giống như trông thấy trước tương lai phức tạp khó tránh: “Hai người bọn họ quả thật không giống như chúng ta…”

*****

Hai ngày sau, Thái phó Ứng Bác tảo mộ xong, đúng hạn cùng con trai hồi kinh. Bởi đi đường mệt mỏi, nên vừa hồi phủ lão nhân gia đã cảm thấy không khỏe nằm liệt trên giường đến tối, phải mời đại phu đến chuẩn trị.

Ứng Sùng Ưu vốn định nhân mấy ngày này bẩm với với phụ thân ý định thoái ẩn của mình, khổ nổi lão Thái phó không thích ứng được với khí hậu biến đổi thất thường nên mắc bệnh ho; tuy thái y chuẩn bệnh nói là không quá nghiêm trọng, nhưng cũng không nên làm người bệnh buồn phiền, Sùng Ưng chỉ đành chuyên tâm chăm sóc phụ thân, chuyện khác đành gác sang một bên.

Nghỉ ngơi một ngày, Ứng Bác tỉnh táo hơn, liền bảo Ứng Sùng Ưu không được trì hoãn thêm, phải lập tức nhập cung gặp hoàng thượng, một là trả phép, hai là phục mệnh một công việc trọng yếu.

Sau khi thông truyền, Ứng Sùng Ưu lập tức được truyền vào Ngân An Điện. Sùng Ưu hành lễ xong bèn dâng lên một tấu chương: “Bệ hạ, phụng ý chỉ của người, thần cùng gia phụ đã cẩn thận thương nghị nhiều ngày, cuối cùng đã liệt kê ra danh sách công thần cần vương được chính thức ban thưởng. Thỉnh người xem qua!”

Dương Thù cố nén nỗi vui mừng gặp lại, cố ý hừ một tiếng, không gọi nội giám xuống nhận tấu chương. Ứng Sùng Ưu quỳ cả buổi không thấy động tĩnh, không thể không ngẩng đầu lên xem.

Dương Thù thấy y ngẩng đầu lên, lúc này mới cười ngoắc: “Ngươi mang lên đây!”

“Dạ!”

Ứng Sùng Ưu đem tấu chương đặt lên tấu chương xong lập tức lui về sau hai bước, cúi đầu đứng đợi lệnh. Dương Thù liếc tấu chương một cái, cũng không vội xem, mà với tay lấy một món điểm tâm trên bàn, làm như thuận miệng hỏi han: “Bệnh của Thái phó có nghiêm trọng không? Nhìn ngươi dường như đen hơn một chút, ở ngoài có nhớ trẫm không? Mộ của thái phu nhân sao không chuyển về kinh thành cho tiện, dù sao thì sau này ngươi cũng ở tại kinh thành mà…”

“Tạ ơn Bệ hạ quan tâm, thỉnh xem tấu sớ trước!” Ứng Sùng Ưu nghiêm chỉnh nói.

“Được, để trẫm xem qua…” Dương Thù lúc này mới mỉm cười mở tấu chương ra, chăm chú xem một lượt, không khỏi thầm khâm phục.

Lão Thái phó Ứng Bác này quả nhiên không hổ là đệ nhất lão thành mưu quốc. Việc lập danh sách thưởng công tưởng là dễ dàng, chỉ cần đối chiếu sổ ghi chép công lao là xong, kỳ thật bên trong có huyền cơ sâu xa, rất khó làm cho chu toàn. Cái gọi là công lao, được công nhận là một chuyện, cảm giác của mình lại là chuyện khác, còn có quan hệ qua lại, tiền căn hậu quả, ưu điểm khuyết điểm, thực chức ngụy chức… các mặt đều phải lo lắng, không ngờ phụ tử Ứng gia lại thương lượng chu toàn đến vậy. Quả nhiên là đế sư thế gia không giống người thường. Chẳng qua…

“Chỗ này… Đây là chuyện gì?” Dương Thù chỉ vào hai mục cuối: “Thái phó Ứng Bác xin nhận phần thưởng được về nguyên quán dưỡng lão, là có ý gì?”

“Bệ hạ, gia phụ cáo lão hồi hương có ba nguyên nhân.” Ứng Sùng Ưu bước lên một bước, hạ giọng tâu: “Thứ nhất, gia phụ tuổi tác đã cao, vì đối phó Mạnh Thích Thanh đã hao hết tinh thần, khó bề gắng gượng, cho dù có ở lại triều đình cũng không giúp được nhiều cho Hoàng thượng. Thứ hai, lần này luận công ban thưởng tuy rằng tận lực chu toàn, nhưng cũng khó tránh khỏi có người sinh lòng bất mãn, nếu với công lao của gia phụ mà còn trả chức quy điền thì những người khác càng không có gì để nói. Thứ ba, nguyên quán của Ứng gia thần vốn kế cận hoàng lăng, cách kinh thành gần trăm dặm, cũng không kể xa xôi, lấy thân phận người ngoài cuộc càng có thể nhìn rõ triều cục, bất cứ lúc nào cũng có thể giúp Hoàng thượng giải ưu. Vì vậy cho nên xin Bệ hạ hãy chuẩn tấu!”

“Nhưng mà…”

“Thần thân làm con cũng hy vọng gia phụ có thể an dưỡng tuổi già, thỉnh Bệ hạ ân chuẩn!”

Dương Thù nhìn Ứng Sùng Ưu, một lúc lâu sau mới thở dài: “Được rồi, cho dù lão Thái phó hồi hưu là hữu lý, nhưng ngươi thì sao? Khu tướng thiếu phủ vẫn giữ nguyên vị trí Chưởng chính sử, đây là tưởng thưởng của trẫm đối với ngươi à? Phụ tử ngươi khiêm tốn cũng vừa vừa thôi, thế này còn không phải muốn cho thiên hạ chê cười trẫm, nói trẫm bất công với ngươi sao?”

“Bệ hạ…”

“Không cần nói nữa! Lý do thứ nhất, thứ hai, thứ ba của lão Thái phó trẫm lỡ nghe rồi thì đành phải ân chuẩn. Còn thế này thế nọ của ngươi trẫm không nghe nữa đâu! Ngươi đứng im đó cho trẫm!” Dương Thù cầm bút son sửa điều cuối cùng thành [Khu tướng thiếu phủ Ứng Sùng Ưu thăng làm Kiểm giáo thiếu bảo, thêm hàm bá tước]. Viết xong đọc lại một lần, cười nói: “Được rồi, thưởng phạt đều xong, có thể thoải mái vài ngày rồi!”

“Ý của Bệ hạ là chuyện xử phạt tộc đảng Mạnh thị cũng đã định xong?”

“Đúng vậy!”

“Xin hỏi là…”

“Mạnh thị tru di cửu tộc. Còn vây cánh định tội xong, thủ phạm chính trảm thủ, trong gia tộc thì nam đinh lưu đày, nử tử quan mại (bán làm nô tỳ hoặc kỹ nữ)!” Dương Thù nói xong, lại liếc nhìn Ứng Sùng Ưu: “Ngươi có ý kiến gì không?”

Ứng Sùng Ưu im lặng một lúc lâu, rồi khẽ lắc đầu: “Mạnh Thích Thanh phạm phải tội tài đình, theo luật quả thật nên xử như thế. Thần tuy không đành lòng, cũng không thể cưỡng cầu Bệ hạ phế bỏ luật pháp.”

Dương Thù hơi cong khóe môi, từ tốn nói: “Ngươi hiểu được là tốt rồi… Không nói mấy chuyện này nữa! Hôm nay nắng đẹp, cùng trẫm đi dạo ngự viên một chút nào!” nói xong liền đứng dậy.

Ứng Sùng Ưu giật mình, vẻ mặt hơi chần chờ, Dương Thù đã quay đầu trừng mắt: “Làm sao vậy? Đi mau đi!”

“Dạ!”

Hai người bước ra khỏi điện, đi bộ vào ngự viên phía trước. Dọc đường đi, Dương Thù ba lần bốn lượt kéo Ứng Sùng Ưu lên sóng vai với mình, nhưng chẳng được bao lâu y lại cố ý lui về sau nửa bước. Mấy lần như vậy, tiểu hoàng đế bắt đầu mất kiên nhẫn, sắp nổi giận đến nơi.

Lúc này ở đế đô đã là cuối xuân, trong vườn đào, lý, lê, hạnh, anh đào, ngọc lan, hải đường… đều đã cành lá xanh um, hoa rụng đầy đất, hương xuân thoang thoảng khắp nơi. Kỳ thật cảnh vật này năm ấy hai người đã cùng nhau thưởng ngoạn rất nhiều lần, lần này vẫn cảnh cũ vườn xưa, nhưng tâm tình cả hai đều đã không còn như trước nữa.

“Sùng Ưu, ngươi nhìn bộ thạch bàn bên kia kìa! Lúc trước chúng ta hay ngồi ở đó làm bộ như đang đánh cờ, thật ra là đang diễn tập phương pháp hành quân bố trận. Có lần ngươi mải mê đến mức hoa rơi đầy cả chung trà, trẫm lén đổi ly khác mà ngươi cũng không phát hiện ra, bộ dạng ngơ ngác thật buồn cười, còn nhớ hay không?”

Ứng Sùng Ưu thản nhiên cười, hạ giọng nói: “Thần… không nhớ rõ!”

Dương Thù với bẻ một đóa bích ngọc đào, mạnh tay vò nát.

Hai người lại im lặng đi thêm một đoạn, rốt cuộc Dương Thù kiềm chế không được nữa, kéo Ứng Sùng Ưu đến trước mặt, trực tiếp hỏi: “Nửa năm rồi mà ngươi vẫn chưa nguôi giận hay sao?”

Ứng Sùng Ưu nao nao trong lòng, nhưng lập tức nhìn xuống: “Thần chưa từng tức giận!”

“Ngươi hiện giờ ngoại trừ công vụ, hầu như không nói thêm với trẫm câu nào, thế này còn không phải là tức giận sao? Xem ra ngươi đến giờ vẫn không quên cái chết của Ngụy Vương…

“Ngụy Vương chết đi tang lễ trọng thể, gia tộc Ngụy thị cũng không bị tru di, Bệ hạ khoan dung như thế, ai dám nhiều lời?”

“Trẫm biết rõ Ngụy Duật Bình sẽ mưu phản còn đồng ý phái ngươi đi Bình Thành doanh là trẫm không đúng. Nhưng trẫm thật sự vô tình ban tử Ngụy Vương. Lúc ấy trẫm nhất thời buồn bực, lỡ tay làm ngươi bị thương, giờ trẫm giải thích với ngươi, đừng giận dỗi nữa, có được không?”

“Thần không dám! Thần lúc trước cố tình muốn đi sứ Bình Thành doanh là vì suy tính không chu toàn, còn suýt nữa ảnh hưởng đến kế hoạch của Bệ hạ, thần thỉnh tội với Bệ hạ mới phải!”

“Ngươi nói sao cũng không chịu bỏ qua ư?” Dương Thù đụng phải thái độ ôn hòa của Ứng Sùng Ưu, cuối cùng cũng nổi nóng: “Trừ việc ở Bình Thành quân lần đó, trẫm rốt cuộc còn làm gì sai để ngươi phải đối xử lạnh nhạt với trẫm như vậy chứ?”

“Thần không phải lạnh nhạt, chỉ là tự giác trước kia quá mức sơ sẩy lễ nghi quân thần nên giờ mới cảnh tỉnh lại thôi!”

“Ngươi… Vậy trẫm đặc biệt ban chỉ cho ngươi: ở trước mặt trẫm có thể miễn đi tất cả quân thần tục lễ!”

“Chỉ này không hợp với lẽ thường, thần không dám phụng chiếu. Thỉnh Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban!”

Dương Thù nhìn Sùng Ưu chằm chằm, mím môi im lặng một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, chậm rãi lên tiếng: “Sùng Ưu, ngươi đã phát hiện ra, có phải không?”

Ứng Sùng Ưu nghe tim nhảy nhanh một nhịp, trên má hiện lên một vệt ửng hồng mất tự nhiên, né tránh ánh mắt nóng rực của Dương Thù: “Thần không biết Bệ hạ có ý gì…”

“Ngươi cố ý bất hòa với trẫm, có phải là vì người đã phát hiện ra trẫm đối với ngươi… ngoại trừ tình cảm quân thần thầy trò ra, còn có lòng luyến ái?” Dương Thù nghiến răng chọc thủng vách ngăn mỏng manh giữa hai người.

Ứng Sùng Ưu chấn động, lui về sau mấy bước, vẻ mặt hốt hoảng. Dương Thù biểu lộ tình cảm luyến mộ vốn không nằm ngoài ý muốn, ngoài ý muốn chính là hắn lại chọn lật bài nhanh như vậy, làm cho người ta trở tay không kịp.

“Ngươi không được trốn, hôm nay chúng ta nhất định phải nói cho rõ ràng!” Dương Thù nhanh chóng bước tới nắm tay Ứng Sùng Ưu kéo lại: “Tình cảm này, trẫm cũng từng cố gắng kiềm nén, nhưng vô ích… Trẫm cũng không biết từ lúc nào, chỉ cần nhìn thấy ngươi, trong lòng liền như bị thiêu đốt, dập thế nào cũng không tắt. Trước kia trẫm sợ ngươi tức giận nên cái gì cũng không dám nói, chỉ có thể nhẫn nại. Cho nên nửa năm qua, ngươi bất hòa làm trẫm vô cùng khó chịu mà trẫm cũng không nói gì. Chỉ là cách đây không lâu, trẫm lại gặp được một ví dụ rõ ràng. Thế mới biết hai nam nhân ở cùng một chỗ thật ra cũng rất hạnh phúc. Nếu bọn họ có thể làm được, vậy tại sao chúng ta lại không thể? Chúng ta có tình cảm cùng chung hoạn nạn, đồng sinh cộng tử, chẳng lẽ không sâu nặng hơn các đôi tình nhân trên đời hay sao?”

Đột nhiên phải đối mặt với màn bày tỏ nhiệt liệt thế này, Ứng Sùng Ưu suýt nữa vô phương chống đỡ, chỉ đành cố sức đè nén nỗi lòng rung chuyển của mình, duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khi mở miệng thì phát giác ra giọng nói đã hơi run run: “Bệ hạ nếu còn nhớ đến tình cảm quân thần nhiều năm, những chuyện hoang đường như vậy xin sớm quên đi, sau này đừng nhắc lại nữa!”

“Hoang đường?” Dương Thù đau xót trong lòng, mặt bắt đầu tái đi: “Đây là suy nghĩ của ngươi? Ngươi cảm thấy tình cảm của trẫm đối với ngươi là sai lầm hoang đường?”

Ứng Sùng Ưu bối rối nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng trấn tĩnh trước ánh mắt sáng quắt của hắn, thấp giọng nói: “Đích thật là sai, nhưng không phải sai của Bệ hạ mà là lỗi của thần… Thần lớn tuổi hơi ngài, lại là người dẫn đạo, là thần có hành vi sai lầm, mới làm ảnh hưởng đến Bệ hạ lầm đường lạc lối…”

“Ngươi nói đây là lạc lối?” Dương Thù nghiến răng.

“Đây hoàn toàn không phải là chính đạo của quân thần. Bệ hạ là kỳ vọng vủa thiên hạ vạn dân, không thể mê đắm tình yêu; mà thần là con trai độc nhất trong nhà cũng không thể trốn tránh trách nhiệm của mình. Chúng ta không thể mê muội vứt bỏ mọi chuyện chỉ vì cảm xúc cá nhân…”

“Sùng Ưu” Dương Thù hít sâu một hơi, đưa tay ôm lấy hai má của Ứng Sùng Ưu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve: “Chỉ một lát thôi, ngươi buông ra những trách nhiệm trói buộc đó, chỉ nói chuyện tình cảm với trẫm thôi, có được không?”

“Cảm tình?” Ứng Sùng Ưu hơi nhếch miệng cười khổ: “Ngài cho là thần không hiểu tình yêu ư? Chính bởi vì thần quá hiểu nên mới biết tình yêu hư vô đến mức nào. Năm ấy ngài ở trong cung cô đơn khốn khổ, bốn bề thọ địch, thần là bằng hữu đầu tiên của ngài nên ngài mới không muốn rời xa thần, thích thần đến như thế. Nói cho cùng, đây chẳng qua là ảnh hưởng của hai năm gắn bó không rời ấy, vài năm nữa ngài sẽ phai nhạt ngay thôi…”

“Sẽ không!” Dương Thù vội vàng ngắt lời: “Chúng ta sống trong cung hai năm, nhưng rời khỏi kinh thành những ba năm. Ba năm đó, ngươi thấy cảm tình của trẫm có phai nhạt chút nào không?”

“Đó là vì thần vẫn luôn ở bên cạnh người, một khi thần rời khỏi Bệ hạ…”

“Ngươi mơ tưởng!” Dương Thù túm lấy cánh tay của Ứng Sùng Ưu, mạnh tay kéo hắn vào lòng, hai tay giữ chặt, bắt y ngẩng mặt lên. Khuôn mặt hai người kề sát vào nhau, hơi thở lẫn lộn, không khí nháy mắt liền tràn ngập hương vị mờ ám mà nguy hiểm. Nhưng ánh mắt của Ứng Sùng Ưu lúc này lại càng trong suốt, càng câm lặng, cũng càng ưu thương, thậm chí ưu thương đến gần như thống khổ.

Dương Thù dùng ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn người trong lòng thật lâu, tình cảm bạo liệt rốt cuộc cũng mềm xuống: “Sùng Ưu, ngươi đừng như vậy… Ngươi tin tưởng trẫm, đây không phải là nhất thời mê luyến, chúng ta ở bên nhau có thể hạnh phúc hơn bất cứ ai…”

“Ngài hãy nghe thần nói!” Ứng Sùng Ưu khôi phục lại một chút hô hấp bình thường, chậm rãi nói: “Có một số cảm tình, tuy rằng không có đúng sai, nhưng luôn cần phải không chế. Ngài là Đại Uyên hoàng đế, thần là thần tử của ngài, đây mới chính là quan hệ mà thế nhân chấp nhận. Một khi vượt qua nó, quần thần bàn tán, đời sau nghị luận, sẽ nói gì về hai chúng ta?”

“Chuyện đó có gì quan trọng chứ?” Dương Thù trừng mắt: “Rõ ràng ngươi đã dạy ta là dân chúng mới quan trọng nhất; chỉ cần ta thật sự là một hảo hoàng đế, cố gắng làm cho triều trung trong sạch, dân chúng ấm no, chuyện khác ai dám nhiều lời?”

“Cho dù chúng ta không để ý người ngoài, nhưng người nhà của chúng ta thì sao? Gia phụ tuổi đã cao, Ứng gia năm đời công khanh thế gia, người làm sao cho phép con trai mình giở trò xiểm nịnh[2] như thế chứ?”

“Chúng ta không phải đang nói cùng một chuyện hay sao?” Dương Thù giận tím mặt: “Cảm tình của ta và ngươi là gì ngươi vẫn chưa rõ ư? Tại sao lại trở thành giở trò xiểm nịnh rồi?”

“Thế nhân đều nhìn những chuyện này như thế cả!”

“Thế nhân quan trọng hay ta quan trọng đây?” Dương Thù lớn tiếng nói: “Ngươi rõ ràng là có thích ta!”

Sùng Ưu ngước mắt nhìn Dương Thù, trong lòng bỗng thấy chua xót khó chịu, thật sự không biết làm sao đối mặt hắn, sợ rằng cứ tiếp tục như thế, nếu không lo sợ đến phát điên, thì cũng sẽ nhào vào lòng hắn khóc lớn mất.

“Sùng Ưu…”Dương Thù nâng mặt y lên, nhìn sâu vào trong mắt: “Ngươi có thích ta, đúng không?”

“Điều này không quan trọng, quan trọng là chúng ta không thể ở cùng nhau!” Ứng Sùng Ưu khổ sở lắc đầu: “Thần không thể không để ý đến cảm nhận của phụ thân! Bệ hạ cũng có người nhà của mình… Thái hậu nương nương sẽ phản ứng thế nào? Ngụy phi nương nương phải làm sao bây giờ?”

“Thái hậu cũng vậy, liên quan gì đến Ngụy phi?”

“Bệ hạ” Ứng Sùng Ưu thở dài: “Đây là khác biệt lớn nhất giữa thần và ngài! Thần luôn luôn lo lắng mọi mặt còn ngài thì chẳng buồn để tâm, thần hy vọng không cần vì mình mà tổn thương bất kỳ ai!”

“Chuyện đó vốn không thể làm được!” Dương Thù cười lạnh: “Ngươi nếu không muốn tổn thương bọn họ tức là phải tổn thương trẫm. Trên đời có rất nhiều chuyện không phân được đúng sai, chỉ tùy thuộc vào lựa chọn của chính mình. Nếu không có ngươi, trẫm sẽ giống như một hoàng đế bình thường, hậu cung ba nghìn mỹ nữ, không chút vấn vương. Ngươi cho là như vậy Ngụy phi sẽ hạnh phúc hơn ư?”

Ứng Sùng Ưu bị hỏi đến cứng họng, thật lâu sau mới thấp giọng nói: “Thần ý muốn nói: nếu Bệ hạ có thể buông tha chấp niệm đối với thần, có lẽ sẽ có một ngày cùng Ngụy phi…”

Dương Thù nhíu mày lắc đầu, bất mãn nói: “Ngươi cho là thích một người đơn giản như vậy sao? Nếu không có ngươi, trẫm sẽ yêu Ngụy phi hoặc một nữ nhân nào khác? Ngươi coi tình cảm của trẫm là gì chứ?”

Ứng Sùng Ưu hơi nghiêng mặt đi, ngậm miệng không đáp, ánh mắt rối loạn, trong lòng như có hàng vạn câu muốn nói nhưng lại không nói ra được. Đàm luận tình yêu với Dương Thù lúc này thật là vô nghĩa, bởi hắn lần đầu động tình, quả thật lửa tình ngùn ngụt, tự cho là có thể thiêu đốt cả đời, lại không biết rằng thời gian là phương thuốc hiệu nghiệm chữa lành mọi vết thương tình cảm, chưa bao giờ mất đi hiệu lực. Nếu thật sự nhẫn tâm cắt đứt, hắn sẽ đau lòng được bao lâu? Cũng như năm đó một mình ở lại trên núi, dõi theo bóng sư huynh khuất xa, đã tưởng sẽ thương tâm khổ sở đến suốt đời, chẳng ngờ mới ngắn ngủi có mấy năm đã có thể thản nhiên quay đầu, như xem lại một khoảng đời tuổi trẻ bồng bột. Chưa lắng đọng qua năm tháng, đó chẳng qua là tình cảm bộc phát, không phải tình yêu. Yếu đuối cũng được, tự bảo vệ mình cũng được, nam tử hai mươi bảy tuổi từng trải tang thương sớm đã không còn nhiệt huyết sôi trào, có thể bùng cháy cùng thiếu niên thanh xuân như hỏa được nữa. Cho nên, nỗi đau động lòng này tốt hơn hết nên kịp đè nén, vĩnh viễn không cần có bắt đầu.

Dương Thù thấy Ứng Sùng Ưu sau khoảng khắc dao động ngắn ngủi lại dần trở nên kiên định, trong lòng không khỏi trầm xuống, trái tim chợt thấy lạnh lẽo. Thất vọng như độc xà gặm nát lý trí, chưa kịp định thần hắn đã hung hắn áp môi xuống đôi môi lạnh lẽo của Ứng Sùng Ưu. Trong lúc giãy dụa, không biết răng của ai đã cắn phải môi ai, chỉ biết là khi vị tanh thấm vào đầu lưỡi, khóe miệng của Ứng Sùng Ưu đã đọng một vết máu tươi, trên làn da trắng bệch của y càng nổi bật khác thường.

“Trẫm vốn tưởng, trở về đế đô rồi chúng ta lại có thể giống như trước đây sớm chiều làm bạn, như bóng với hình, chuyện gì cũng nói nhau nghe…” Dương Thù kinh ngạc nhìn vết máu, lòng đau như cắt: “Vì sao ngươi nhất định phải cự tuyệt chứ? Chẳng lẽ ngươi đối với trẫm không có chút động tâm nào sao?”

Ứng Sùng Ưu cố nén cõi lòng tan nát, vẫn cúi đầu nói: “Bệ hạ là chí tôn thiên tử, thần ngưỡng mộ khó gần, nào dám ảo tưởng được đồng hành…”

“Ngươi câm miệng! Sau này không được nói những câu như thế nữa!” Dương Thù đẩy mạnh y ra: “Trẫm thành thật với ngươi, nhưng ngươi thì… Tức chết, tức chết, thật sự bị ngươi chọc cho tức chết rồi!”

Ứng Sùng Ưu bị hắn đẩy lảo đảo lui về phía sau va phải một gốc lê, làm chấn động cành hoa rơi như tuyết, phủ đầy người đầy tóc.

Dương Thù ngơ ngác nhìn cảnh ấy, lẩm bẩm: “Hoa rụng cả rồi… Hóa ra mùa xuân lại nhanh chóng trôi qua như vậy… Nhưng hoa rơi còn có thể nở, người đã thay đổi còn có thể trở lại như trước hay sao?”

“Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng[3]” Ứng Sùng Ưu nhẹ giọng thở dài: “Thần thay đổi, Bệ hạ sao lại không đổi, người trong thiên hạ có ai có thể không thay đổi đâu? Tình cảm của Bệ hạ, thứ cho thần không thể hồi báo. Thần cáo lui trước, thỉnh Bệ hạ bảo trọng…”

Trong cơn mưa hoa lất phất, Ứng Sùng Ưu vung tay áo, thong thả mà kiên quyết quay người đi. Dương Thù mắt thấy nhân ảnh xa dần cũng không có cách nào giữ lại, chỉ đành gom lấy một nắm hoa rơi dưới đất, hung hăng ném lên không trung.

Ngồi trên đế đài, cửu ngũ chí tôn, nhưng dù có uy quyền hiển hách đến mấy cũng không thể ngăn cản được cảnh xuân héo tàn, thời gian như nước trôi xa. Đoạt được thiên hạ rồi, Dương Thù mới đột nhiên nhận ra: thân ở trong bốn bức tường đế cư oai nghiêm, ngược lại chỉ thấy càng thêm cô đơn trống trải.

[1] Tiết tiểu hàn là khoảng thời gian bắt đầu từ khoảng ngày 5 hay 6 tháng 1 (khoảng 10 – 13 tháng chạp âm lịch) khi kết thúc tiết đông chí và kết thúc vào khoảng ngày 20 hay 21 tháng 1 khi tiết đại hàn bắt đầu

[2] Nguyên tác: “nịnh hạnh chi lưu” – đạo đức chẳng ra gì, chỉ chăm chăm đi nịnh nọt

[3] Hai câu này trích trong bài nhạc phủ “Đại bi bạch đầu ông” (Vịnh lão đầu bạc) của Lưu Hy Di đời Đường, đại ý “Hoa mỗi năm đều giống như nhau, nhưng người mỗi năm đã khác”

Nguyên tác:

洛阳城东桃李花,

飞来飞去落谁家?

洛阳女儿惜颜色,

坐见落花长叹息。

今年花落颜色改,

明年花开复谁在?

已见松柏摧为薪,

更闻桑田变成海。

古人无复洛城东,

今人还对落花风。

年年岁岁花相似,

岁岁年年人不同。

寄言全盛红颜子,

应怜关死白头翁。

此翁白头真可怜,

伊昔红颜美少年。

公子王孙芳树下,

清歌妙舞落花前。

光禄池台开锦绣,

将军楼阁画神仙。

一朝卧病无相识,

三春行乐在谁边?

宛转蛾眉能几时,

须臾鹤发知如丝。

但看古来歌舞地,

唯有黄昏鸟雀悲!

Hán Việt:

Lạc dương thành đông đào lý hoa,

Phi lai phi khứ lạc thùy gia?

Lạc dương nữ nhi tích nhan sắc,

Tọa kiến lạc hoa trường thán tức.

Kim niên hoa lạc nhan sắc cải,

Minh niên hoa khai phục thùy tại?

Dĩ kiến tùng bách tồi vi tân,

Canh văn tang điền biến thành hải.

Cổ nhân vô phục lạc thành đông,

Kim nhân hoàn đối lạc hoa phong.

Niên niên tuế tuế hoa tương tự,

Tuế tuế niên niên nhân bất đồng.

Ký ngôn toàn thịnh hồng nhan tử,

Ứng liên quan tử bạch đầu ông.

Thử ông bạch đầu chân khả liên,

Y tích hồng nhan mỹ thiểu niên.

Công tử vương tôn phương thụ hạ,

Thanh ca diệu vũ lạc hoa tiền.

Quang lộc trì thai khai cẩm tú,

Tương quân lâu các họa thần tiên.

Nhất triêu ngọa bệnh vô tương thức,

Tam xuân hành nhạc tại thùy biên?

Uyển chuyển nga mi năng kỷ thì,

Tu du hạc phát tri như ti.

Đãn khán cổ lai ca vũ địa,

Duy hữu hoàng hôn điểu tước bi!

Dịch thơ:

Hoa đào hoa lý Lạc Dương

Chao theo cánh gió rơi vườn nhà ai

Nhìn hoa rơi bỗng thở dài

Cấm cung khuê nữ tiếc hoài tuổi xuân

Hoa rơi sắc cũng nhạt dần

Sang năm hoa rụng ai còn nhớ ta ?

Nương dâu nay hoá biển hồ

Bách tùng rồi cũng củi khô sau vườn

Người xưa đã bỏ thành đông

Những người mới đến ngồi nhìn hoa rơi

Năm năm hoa vẫn thế thôi

Mà người mới cũ đổi dời khác xưa

Hỡi cô thiếu nữ mộng mơ

Thương dùm ông lão bạc phơ mái đầu

Nét khôi ngô có còn đâu

Tóc xanh nay đã bạc mầu thảm thương

Dưới tàn cây các vương tôn

Múa ca rộn rã trước màn hoa rơi

Lầu thơ lóng lánh hồ soi

Tướng quân ngồi vẽ trên đài thần tiên

Mai kia ngã bệnh nằm yên

Chẳng còn ai biết đến mình là ai

Nào người từng đã chung vui

Ba mùa xuân cũ ..nay đời lãng quên

Nét duyên bền được bao niên ?

Rồi ra tóc bạc rối liền đấy thôi

Những nơi rộn rịp đông vui

Chiều về chỉ thấy chim bay từng đàn

(bản dịch của Quỳnh Chi, http://chimviet.free.fr/vanco/quynhchi/qycht064.htm)

Nhạc phủ là thể loại phổ lời trên nền nhạc cổ. Bài thơ này phổ trên nền nhạc của bài nhạc cổ “Đại bạch đầu ngâm”, vốn là một bài nhạc kết hợp giữa nhạc Hán và ca Sở, lời ca thường là nam nữ quyết liệt trong tình yêu, nhưng Lưu Hy Di lại dùng nhân vật là ông lão vịnh ngâm thế sự, phú quý như mây trôi; Cấu tứ sáng tạo độc đáo, trữ tình uyển chuyển, ngôn ngữ tuyệt đẹp, âm vận hài hòa, tính nghệ thuật rất cao. Vì thế cho nên bài nhạc phủ này rất được yêu thích thời Sơ Đường.