Đế Đài Xuân

Chương 22



Ngày 13 tháng 10 năm Trọng Hy thứ mười sáu. Theo lịch thư, đây vốn là ngày không nên xuất hành, ai ngờ lại trở thành ngày tưng bừng đánh dấu công trạng huy hoàng của vị thiếu niên quân chủ. Sau nhiều tháng chuẩn bị và thao luyện tỉ mỉ, cộng thêm việc hoàng đế đích thân ngự giá khiến sĩ khí dâng cao ngùn ngụt, bất kể là chủ lực công thành Diễm Linh quân hay song quân phối hợp tác chiến Thanh Ích, Tể Châu cũng đều thề quyết rửa sạch sỉ nhục cho cho vương triều.

Đang lúc chiến hỏa liên miên, cả thiên hạ đều đổ dồn chú ý vào trận đánh mở màn này. Ngay từ lúc khai trận, vị thiếu niên thiên tử đã nhung trang chỉnh tề, ngự sừng sững ở nơi cao nhất trên sườn núi phía bắc, đứng dưới bầu trời tên bay tán loạn mà vẻ mặt vẫn trầm ổn trấn định, nhìn vào chỉ thấy ngời ngời niềm tin tất thắng. Bên dưới kia lửa ngùn ngụt cháy, cuốn theo lôi mộc, cự thạch hòa lẫn cùng máu tươi tạo thành một hương vị khó tả bốc lên tận trời, rực đỏ cả một vùng, bất bại hùng quan kiên cố lần đầu tiên đã phải run lên khiếp sợ. Đây là trận chiến xác lập uy quyền quân sự tối cao của Dương Thù, cũng là trận chiến đánh dấu chuyển biến thế mạnh yếu giữa Vương sư và Hịch Trữ quân. Diễm Linh quân non trẻ mới ra đời chưa đến một năm, từ trận Xương Tiên Quan này đã nhất chiến lưu danh, bắt đầu khai sáng một thần thoại vô địch.

Khi Ứng Sùng Ưu xử lý xong việc hậu cần chạy đến chiến trường công thành thì chủ lực của Diễm Linh quân đã đánh vào thành, Hịch Trữ quân bị ép rời khỏi tường thành, bắt đầu chiến đấu chống cự trên đường phố.

“Bệ hạ đâu?” Không thấy bóng dáng Dương Thù trong chiến xa hoàng gia nạm vàng lấp lánh phản chiếu ánh lửa, Ứng Sùng Ưu vội vàng hỏi Tần Ký Anh đang phụng mệnh lưu thủ trận địa cách đó không xa.

“Chúng tôi không ngăn được, Bệ hạ đã vào thành rồi!”

“Cái gì?” Ứng Sùng Ưu chấn động, vô thức siết chặt tay Tần Ký Anh: “Chiến sự nguy hiểm, sao lại để cho Bệ hạ đi vào? Các ngươi hộ giá thế nào vậy?”

“Bệ hạ tức giận, ai dám kháng chỉ chứ?” Tần Ký Anh oan ức biện hộ: “Không còn cách nào, mọi người đành phải theo sát bảo vệ. Để ta phải ở đây chịu mắng…”

“Đã báo với Trịnh đại tướng quân chưa?”

“Hoàng thượng không cho báo! Người bảo Trịnh đại tướng quân là chủ soái chỉ huy, không được làm hắn phân tâm, nhưng Phong đại tướng quân đã phái người báo cho Ứng tướng quân rồi…”

“Ai đi theo Hoàng thượng?”

“Khương tham tướng dẫn theo hai trăm Võ lâm vệ đội theo hộ giá, còn có Dương tuần kiểm…”

Ứng Sùng Sưu cắn môi, càng nghĩ càng lo lắng, không nhẫn nại được quay đầu ngựa phi thẳng về phía cửa thành khói đen cuồn cuộn.

“Ứng đại nhân! Ngài làm gì…? Ứng đại nhân…” Tần Kí Anh thất kinh kêu lên, thấy y không để ý tới, đành phải quay lại quát thét thuộc hạ bên cạnh, phái một tiểu đội binh mã đuổi theo sau.

Lúc này trong Xương Tiên Quan đang là lúc giằng co quyết liệt nhất. Hịch Trữ quân uy danh nhiều năm, Châu quân bình thường quả thật không thể sánh bằng, mặc dù bị ép lui ra khỏi tường thành nhưng vẫn bình tĩnh đối chiến trên đường phố trong thành, không ở thế binh bại như núi lở như người ta vẫn tưởng; có điều Diễm Linh quân sau khi đánh được vào thành khí thế cực thịnh, lại thêm Thanh Ích quân hậu viện đúng lúc, mới chém giết một trận đã chiếm được nửa thành trì.

Ứng Sùng Ưu biết Dương Thù tính còn trẻ con, nhất định sẽ chạy đến chỗ chiến sự ác liệt nhất, lập tức bỏ qua mấy điểm giao chiến lẻ tẻ, chạy thẳng về phía phủ nha trong thành. Ai ngờ vận khí không tốt, vừa vòng qua một con đường đã chạm mặt ngay một chiến đội hơn mười người của Hịch Trữ quân, không thể không giương vũ khí nghênh chiến. Tuy là Phù Sơn môn hạ nhưng Ứng Sùng Ưu từ nhỏ lắm bệnh, sư môn lại bá nghệ nhiều môn, luyện tập võ nghệ thực chất chỉ là để kiện thân hộ thể, nếu gặp mười anh nông dân tráng kiện đương nhiên có thể dễ dàng đánh ngã, nhưng phải đối đầu với binh sĩ dũng mãnh thiện chiến được huấn luyện kĩ càng thì không nắm được bao nhiêu phần thắng, đành cùng mười tên hộ vệ vừa đánh vừa lui, chẳng mấy chốc đã bị ép đến giữa đường. May mà Xương Tiên Quan đã bị công hãm hơn phân nửa, mặc dù địch quân tạm thời hơi chiếm thượng phong, nhưng nếu cố gắng chống đỡ đến khi viện binh đến thì cũng không đến nổi nào. Đáng tiếc nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, đang lúc nguy cấp thì từ một ngõ khác lại xuất hiện thêm một đám tàn binh Hịch Trữ, hai đầu giáp công, e rằng khó tránh tử thương tại đây.

Trông thấy binh sĩ bên người càng đánh càng ít, Ứng Sùng Ưu thầm kêu khổ, hơi sơ ý một chút cánh tay trái đã bị chém trúng một đao máu tuông như suối, lảo đảo mấy bước dựa lưng vào tường; lại thấy ánh đao thấp thoáng bổ tới trước mặt liền cố sức vung kiếm che chắn, nhưng cổ tay mềm nhũn không còn sức lực, đành nghiêng người tránh né. Nghe tiếng binh khí chạm nhau vang lên, nhưng tay cầm kiếm lại không cảm giác được độ mạnh yếu, hoảng hốt trợn mắt, nhìn còn chưa rõ đã bị kéo dậy ôm vào lòng, bên tai vang lên thanh âm trầm trầm lo lắng: “Tiểu Ưu, đệ sao rồi?”

Ứng Sùng Ưu định thần, lúc này mới nhận ra tình thế trên đường đã hoàn toàn đảo ngược. Một đại đội tướng sĩ cài lông vũ đỏ trên quân phục ào đến, nhanh chóng đánh cho địch quân tan tác, bảo vệ cho nhóm quân phe mình đã chiến đấu kiệt lực. Đến khi hơi thở ổn định lại, Ứng Sùng Ưu mới cảm thấy cánh tay trái đau nhức, thân mình mềm oặt không trụ nổi mà ngã xuống, được người bên cạnh một phen đỡ lấy, dìu cho ngồi tựa vào chân tường.

Ứng Sùng Ưu hít sâu một hơi, nén đau hỏi: “Bệ hạ thế nào?”

“So với đệ thì tốt hơn rất nhiều, một sợi lông cũng không mất.” Người kia ngoài miệng trào phúng nhưng động tác xử lý miệng vết thương lại cực kỳ thành thục, không bao lâu đã băng bó ổn thỏa.

“Người hiện giờ ở đâu?”

“Đã thuận lợi vào phủ nha.”

Ứng Sùng Ưu cố sức đứng dậy, gật đầu vi lễ: “Tạ ơn cứu giúp! Tam sư huynh, cho đệ mượn áo choàng của huynh một lúc.”

“Đệ nên biết giờ ta đang phụng mệnh đi niêm phong lương khố, không thể hộ tống đệ…”

“Không cần huynh lo lắng, đệ tự mình đi cũng được!”

Dương Thần khoanh hai tay trước ngực chăm chú nhìn sư đệ, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, lại có chút thương tiếc: “Tiểu Ưu, đệ lại thế nữa rồi! Ta biết đệ lo lắng cho Hoàng Thượng, nhưng ngài hiện giờ đang vây binh ở phủ nha hăng hái muốn đích thân xem chiến lợi phẩm, căn bản không rảnh nhớ tới đệ, đệ không nên đuổi theo trông chừng ngài làm gì!”

“Bởi vì đệ hiểu Hoàng Thượng,” Ứng Sùng Ưu từ tốn nói: “Ngài ở phủ nha không được bao lâu nhất định lại muốn đến ngân khố, binh khố xem thử. Đang lúc kịch chiến đao thương không có mắt, khó mà hộ vệ chu toàn, nên đệ phải đến ngăn cản ngài lại… Tam sư huynh, cho đệ mượn áo choàng trước đi!”

“Đệ thật là…” Dương Thần trừng mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Sùng Ưu, hiểu được dụng ý mượn áo choàng của y, trong lòng không khỏi có chút chua chát, lắc đầu cởi áo choàng và ngoại bào xanh nhạt của mình ra, nhẹ giọng nói: “Áo choàng khó mà che hết vết máu, mặc áo khoác này vào trước rồi hãy choàng lên!”

Ứng Sùng Ưu cúi đầu không nói, cầm lấy ngoại bào nhịn đau co tay mặc áo, che hết vết máu trên người. Quần áo có hơi rộng thùng thình một chút, cũng may là ngoại bào, bên ngoài lại khoác thêm áo choàng màu đen, thật cũng khó nhận ra.

Dương Thần xoay người phái ra hai mươi hộ vệ, lại đưa thêm một con ngựa, dặn dò bọn họ phải đi đường lớn, rồi mới nhặt lại binh khí lúc nãy đặt trên mặt đất, dắt thuộc hạ rời đi. Một tên tiểu giáo úy dắt chiến mã đến, giúp Ứng Sùng Ưu lên ngựa, hai mươi tên lính phân tán ở phía trước sau tả hữu, nhanh chóng hộ tống hắn đến trước phủ nha. Lúc này thành đã đổi chủ, thủ vệ ở trước cơ quan cao nhất thành giờ đều là Võ lâm vệ đội hoàng gia, những người này phần lớn đều do Ứng Sùng Ưu tự mình chọn lựa, nên vừa nhìn liền nhận ra Xu mật đại nhân, đồng loạt khom người thi lễ, có kẻ thông minh còn chủ động chạy tới dẫn đường.

Vừa mới tiến vào cổng, không sớm không muộn vừa lúc chạm mặt Dương Thù từ bên trong đi ra. Chúng thần tử chạy theo bên cạnh vất vả khuyên can không nên ra ngoài, hắn cũng chẳng thèm quan tâm, đi thẳng xuống bậc thang đến bên cạnh ngự kỵ tự mình cởi dây cương.

“Bệ hạ, trong thành hỗn loạn, địch tình chưa định, ngài muốn đi đâu?”

Dương Thù quay đầu lại nhìn thấy Ứng Sùng Ưu, hoảng sợ, bật thốt lên: “Trong thành còn rất nguy hiểm, sao ngươi lại tới đây?”

“Bệ hạ nếu biết nguy hiểm thì không nên tùy hứng như thế, khiến cho quần thần ưu phiền!”

“Trẫm đâu có làm gì, là do bọn họ bẩm tấu mọi chuyện đều ổn thỏa, trẫm mới theo đến đây. Hiện giờ chẳng phải đã an lành đến phủ nha, lông tóc vô thương đấy sao?” (để chạy tội trước mặt Tiểu Ưu thì việc gì Thù ca cũng làm được, kể cả việc “bán đứng quần thần” :-D)

“Vậy thỉnh Bệ hạ nhẫn nại thêm một lát nữa, lưu lại phủ nha chờ đợi tin lành!” Ứng Sùng Ưu ôn tồn khuyên nhủ: “Chiến sách này do Bệ hạ nghĩ ra, Trịnh Đại tướng quân chỉ thừa hành phát huy. Chiến sự đến đây đại cục đã định, nếu Bệ hạ lại đích thân xem xét, dường như là không tín nhiệm tam quân tướng sĩ. Lúc này động không bằng tĩnh đấy ạ!”

Dương Thù nhìn các đại thần chung quanh, lại nhìn Ứng Sùng Ưu mặc dù ngữ khí ôn hòa nhưng nét mặt nghiêm túc, rõ ràng sẽ không nhượng bộ, trong lòng biết không lay chuyển được, đành phải xoay người về chính điện. Chúng thần như trút được gánh nặng, đều cất bước theo sau.

Mấy canh giờ kế tiếp, tin tức các nơi liên tục báo đến: chiến sự vô cùng thuận lợi, kho lương, kho binh khí đều bảo tồn đầy đủ, chỉ có ngân khố bị đốt một chút, nhưng tổn thất không lớn. Nhiều lần, khi Đại tướng quân Trịnh Lân tự mình bẩm báo tình hình công thành với hoàng đế, Dương Thù vô cùng vui sướng, lập tức muốn ra ngoài xem, bị Trịnh Lân lấy lý do ‘đang thu dọn chiến trường không thể nghênh đón thánh giá’ khổ nhọc ngăn cản.

Dương Thù đứng ngồi không yên nhẫn nại suốt nửa canh giờ, bên ngoài rốt cục báo lại: trong thành đã dọn dẹp xong, cũng bố trí an phòng thỏa đáng. Trịnh Lân lúc này mới yên lòng, thỉnh hoàng đế khởi giá ra phủ nha kiểm duyệt quân dung. Từ lúc đó, tòa thành uy nghiêm phải vượt muôn vàn khó khăn mới có được chính thức thay đổi chủ nhân. Từ lúc huyết thệ xuất quân đầu năm nay, chủ lực Vương sư không ngại gian nan phụng chiếu lệnh hoàng mệnh tiến ra Lĩnh Nam, trước sau đều bị Xương Tiên Quan này ngăn trở, giờ đã thành công vuợt qua. Mắt thấy con đường Nam chinh đã thông, có thể phấn sư nam hạ, có thể tiếp tục hành trình thu phục ba mươi mốt châu Lĩnh Nam, Dương Thù đương nhiên là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa cao hứng vừa kích động, tự mình khen thưởng từng tướng lãnh công thành có công, khiến cho khu vực sát cổng thành nội tiếng hoan hô vạn tuế vang lên không dứt.

Luận công, khen thưởng, hiến phu, chúc tụng, phá thành khánh công… nghi thức tuy nhiều nhưng quân thần đều đang hưng trí bừng bừng, không ai cảm thấy mất kiên nhẫn. Binh sĩ cũng được phân tiền thưởng, rượu và đồ nhắm lại càng vui mừng, la hét ầm ĩ khiến nửa thành cũng không được yên, may mắn Trịnh Lân là một Đại tướng quân ổn trọng biết kiềm chế ước thúc được thuộc hạ, các loại công việc đều an bài thỏa đáng; thêm Ứng Sùng Ưu nhất mực lưu tâm trị an trong thành và quân kỷ phong phạm, không ngừng dặn dò Ứng Lâm chung quanh tuần tra, cuối cùng cũng duy trì được trật tự bình thường trong thành, không phát sinh chuyện gì khác thường.

Đến chiều, Dương Thù chuẩn bị tự mình viết chiếu thư, sai người trong đêm mang đến Bình Thành báo tin vui cho Ngụy Vương cùng các trọng thần phủ hầu. Tiểu hoàng đế phác thảo một phong thư, tự mình đọc lại cảm thấy tựa hồ quá mức khoe khoang tự đắc, thiếu khí độ đế vương, không hài lòng vứt sang một bên, nhưng đề bút cấu tứ trau chuốt mãi cũng không tìm được từ thích hợp; suy nghĩ một lát, liền lệnh nội thị đi thỉnh Ứng Sùng Ưu đến đây thương lượng. Ai ngờ nội thị đi một lúc lâu, trở về bẩm nói Ứng học sĩ không ở chỗ nghỉ, cũng không biết đi nơi nào. Dương Thù lúc này mới nhớ tới từ lúc rời khỏi phủ nha đã không thấy Ứng Sùng Ưu đâu nữa, không biết y có xảy ra việc gì ngoài ý muốn trong thành trì vừa mới thu phục này hay không, đột nhiên tâm hoảng ý loạn, vội phái Võ lâm thị vệ đến tra hỏi những nơi Sùng Ưu có thể đi, đều hồi báo nói không có bóng dáng. Dương Phù nhất thời bị dọa đến nỗi toàn thân lạnh ngắt, tức tốc triệu Trịnh Lân cùng Ứng Lâm đến hầu.

Nghe tin Khu mật học sĩ mất tích trong thành, hai vị tướng quân đều giật mình kinh sợ. Ứng Lâm chỉ biết là buổi chiều sau khi đường đệ đến dặn dò chuyện quân kỷ, vẫn tưởng y đã quay về nghỉ ngơi; còn Trịnh Lân thân là công thành chủ soái công việc bề bộn, lại không có lưu tâm. Hai người đều có cảm tình rất tốt với Ứng Sùng Ưu, gặp thêm Dương Thù đã gấp đến độ lửa cháy ngang mày, cơ hồ chạm đến là phát hỏa, sao dám chậm trễ, lập tức an bài nhân mã, toàn thành điều tra, náo loạn long trời lở đất.

*****

“Bên ngoài ngựa hí người la, đang làm cái gì thế nhỉ?” Ứng Sùng Ưu ghé tai sát cửa sổ nghe ngóng: “Không giống như đang khánh công, chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì?”

“Đại cục đã định, còn có thể xảy ra chuyện gì?” Dương Thần mang khăn vải dính máu đến bên thau nước cạnh cửa giặt sạch: “Thương thế của đệ không nhẹ, lại phải cố trấn tĩnh vì không muốn cho Hoàng Thượng biết. Chiều nay duyệt binh xong, sắc mặt đệ đã trắng bệch mà còn miễn cưỡng chống đỡ, nếu không phải ta thấy đệ không ổn cương quyết kéo về thay thuốc, để ngất trước mặt hoàng thượng, đến lúc đó muốn người không biết cũng khó.”

Ứng Sùng Ưu cúi đầu, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Lúc nãy trên đường phố nhờ huynh cứu giúp, đệ còn chưa cám ơn đàng hoàng……”

“Thật ra cũng không cần phải cảm tạ ta.” Dương Thần cười cười: “Lúc ấy cả đội Diễm Linh quân đều trông thấy đệ, nếu ta dám thấy chết mà không cứu, nhất định sẽ bị Hoàng Thượng băm thành thịt nát. Chỉ tiếc đệ vẫn che dấu chuyện bị thương, hại ta mất một cơ hội thỉnh công……” Dương Thần mặc dù mở miệng trêu chọc, nhưng động tác giúp Ưng Sùng Ưu xả ống tay áo lại vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận, cứ như sợ làm đau y, làm cho người ta nhịn không được hồi tưởng đến Tam sư huynh năm đó ôn nhu săn sóc.

“Nói thật, đệ bị thương cũng không phải là chuyện kinh thiên động địa gì, tại sao lại không muốn cho Hoàng Thượng biết?” Dương Thần vừa bưng chén thuốc trên bàn ghé miệng nhấp một ngụm thử độ ấm, vừa thuận miệng hỏi một câu.

Ứng Sùng Ưu cười cười, bình thản nói: “Bị thương nhẹ thôi, lén lút cũng điều dưỡng cũng được rồi. Hạ được Xương Tiên Quan, việc vặt vãnh tự nhiên càng nhiều, Ngụy Vương cũng sẽ lập tức đưa ra chuyện xử lý hợp hôn đại điển, đâu cần vào lúc này còn khiến Bệ hạ phân tâm ưu phiền.”

“Còn hơi nóng, đợi nguội thêm chút nữa!” Dương Thần buông chén thuốc, thản nhiên liếc Ứng Sùng Ưu một cái, “… Nếu biết đệ bị thương, Hoàng Thượng thực sẽ ưu phiền ư?”

Bị hắn hỏi như vậy, Ứng Sùng Ưu mới nhận ra giải thích vừa rồi của mình tựa hồ có chút không ổn, đắn đo một chút mới nói: “Kỳ thật cũng không nhất định là thế, chỉ vì Hoàng Thượng thường ngày đối đãi thần hạ đều thực tâm nhân hậu. Trước đây Tể Châu hầu mắc bệnh nhẹ, người chẳng phải đã lo lắng lắm sao? Nên chúng ta là thần tử, cũng chỉ có thể tận lực không khiến quân vương ưu phiền……”

Dương Thần nhìn Sùng Ưu thật sâu, biểu tình tuy có chút không cho là đúng, nhưng cũng không nói thêm gì, cầm một cái muỗng nhẹ nhàng quấy chén thuốc cho mau nguội.

“À… cũng được rồi, uống thuốc đi!”

“Tam sư huynh, đệ tự bưng cũng được!”

“Đừng nhúc nhích cánh tay bị thương, cẩn thận miệng vết thương lại vỡ ra!” Dương Thần ôn nhu nói: “Để ta giúp đệ. Không đắng lắm đâu, một hơi uống hết cũng được!”

Ứng Sùng Ưu không khỏi mỉm cười, nói: “Thuốc của Tam sư huynh hình như luôn không quá đắng.”

“Đệ sợ đắng mà, ta đương nhiên phải tìm cách rồi!” Dương Thần cũng cười cười, dùng thìa múc nước thuốc, từng ngụm ép Sùng Ưu uống hết, rồi đem nước trong đến cho y súc miệng, cuối cùng cẩn thận lấy khăn tay lau khóe miệng, còn chuyển chậu than ở góc tường sang bên chân y.

Mấy năm liền nhất mực chiếu cố tiểu hài tử kia, đột nhiên lại được hưởng tư vị được người chiếu cố, Ứng Sùng Ưu cảm giác có chút khác thường, nghiêng đầu tránh Tam sư huynh đưa tay lên trán đo độ ấm, nhẹ giọng nói: “Đã quấy rầy huynh hơn nửa ngày, đệ cũng nên trở về rồi!”

“Chúng ta dù gì cũng là đồng môn, đừng nói ‘quấy rầy’ như vậy nghe xa lạ quá!” Ánh mắt Dương Thần dịu dàng, chuyện xưa đột nhiên trỗi dậy trong lòng, vẻ mặt không khỏi có chút mờ mịt, thở dài nói: “Đệ trước kia cũng luôn ngại phiền người khác thế này, kỳ thật lấy tình cảm của chúng ta lúc đó……”

“Tam sư huynh!” Ứng Sùng Ưu lập tức ngắt lời hắn: “Lời không liên quan thì không nên nói, đệ thật sự phải cáo từ!”

“Chờ một chút!” Dương Thần thân nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn “Ta xem vết thương của đệ chỉ e không lâu sau sẽ phát sốt. Nên ở lại thêm nửa canh giờ, để ta chẩn đoán chính xác…”

“Không sao cả, phát sốt cũng được, ngủ một đêm sẽ ổn thôi! Dù sao ở chổ đệ cũng có thuốc của sư phụ…”

“Đệ gấp cái gì chứ, chẳng lẽ khuya như vậy mà còn có người lật ngược cả thành đi tìm đệ hay sao? Chổ đệ ở cũng không yên ổn cho lắm, nơi này là phòng ngân khố có trọng binh bảo vệ chung quanh, ngược lại rất thanh tĩnh, nghỉ ngơi thêm một chút đi!”

“Không được đâu, mỗi ngày đều có công văn từ Bình Thành gửi đến, hôm nay vẫn còn chưa xem qua, đệ phải về!”

Dương Thần biết sư đệ xưa nay dẫu rơi vào đường cùng cũng còn ngoan cố, đành với tay lấy áo choàng cho y mặc vào rồi tiễn ra ngoài. Ai ngờ mới vừa mở đại môn, hai người đều giật mình hoảng sợ. Lúc nãy bên trong đã nghe được ngoài này ồn ào, nhưng bởi vì biết tối nay không có khả năng yên lặng nên cũng không xem trọng, đến khi xuất môn mới thấy tình hình không phải hỗn loạn bình thường. Chỉ thấy từng đội nhân mã cầm đuốc sáng rực xôn xao chạy tới chạy lui, chiếu các ngã tư đường chói lọi như ban ngày, mỗi một chỗ tối ở cuối hẻm đều bị kiểm tra kĩ lưỡng.

“Không phải đã bắt được Liêu Phi Trản rồi sao? Giờ lại đang tìm ai thế kia?” Dương Thần cảm thấy nghi hoặc, thoáng thấy một tiểu giáo úy quen mặt, vội kêu lại hỏi: “Các ngươi đang làm gì mà rầm rộ đến thế này?”

“Hồi Dương đại nhân, chúng tiểu nhân phụng quân lệnh quan trên, đang……” đang nói, giáo úy kia vô tình trông thấy Ứng Sùng Ưu đứng ở một bên, nhất thời “a” lên một tiếng, á khẩu chết trân.

“Ngươi làm sao vậy?”

“Hoàng Thượng… Hoàng Thượng…” tiểu giáo úy trợn to hai mắt, bởi vì quá kinh ngạc mà lắp bắp cả buổi vẫn không trọn một câu, khiến Ứng Sùng Ưu gấp đến độ túm chặt lấy hắn hỏi: “Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?”

“Không… Hoàng Thượng… tìm Ứng đại nhân…” tiểu giáo úy nuốt nước miếng một cái: “Tìm không ra… chúng ta mới… “

Ứng Sùng Ưu sửng sốt, lúc này mới nghĩ lại, không khỏi kêu khổ: “Không xong, không ai nghĩ đến phải đến đây nơi này tìm ta… Chỉ sợ là Hoàng Thượng đã triệu kiến nháo nhào cả rồi… “

“Tuy là vậy cũng đâu cần phải hoảng hốt như vậy! Chẳng lẽ ngươi lớn thế rồi còn có thể đi lạc được sao?” Dương Thần lắc đầu không cho là đúng, đã thấy Ứng Sùng Ưu vội vã sai người dẫn ngựa đến lập tức chạy tới phủ nha nơi hoàng đế trú giá, ngay cả một tiếng nói lời từ biệt cũng không kịp nói với hắn thì không khỏi giật mình, trong lòng vừa thấy ghen tuông, cũng nổi lên một tia sự nghi ngờ.

Phủ nha bên này, Dương Thù đợi đến nửa đêm, một tin hồi âm cũng không có, tâm tình đã sớm tiêu tán không còn gì, nửa muốn đích thân ra cửa đi tìm, nửa lại sợ đúng lúc bỏ qua tin tức, gấp đến độ đứng ngồi không yên, vật dụng trong phòng đã bị đập nát hơn phân nửa, những người hầu hạ chung quanh đều nín thở không dám phát ra một chút tiếng vang.

Trống canh hai vang được một lúc, Trịnh Lân chạy vội tiến vào, quỳ xuống đất bẩm: “Đã tìm được Ứng học sĩ, không có chuyện gì, lập tức đến đây!”

Một câu ngắn ngủn đã cất được tảng đá trong lòng, Dương Thù trở lại ghế ngồi xuống, thở mạnh một hơi.

Không bao lâu, Ứng Lâm cùng đường đệ thượng chạy đến, còn chưa kịp hành lễ Dương Thù đã nhào đến kéo tay Sùng Ưu, nghiến răng mắng: “Ngươi chạy đi đâu? Có biết trẫm thiếu chút nữa đã bị ngươi dọa chết hay không?”

Ứng Sùng Ưu bị hắn lôi kéo cánh tay bị thương, đau đớn vô cùng, nhịn không được thay đổi sắc mặt. Trịnh Lân, Ứng Lâm nghĩ đến y là bởi vì bị trách cứ mà xấu hổ, liếc mắt nhìn nhau một cái rồi lén lút lui đi ra ngoài.

“Đêm hôm khuya khoắc thế này, ngươi không ngoan ngoãn ở trong phòng nghỉ ngơi, rốt cuộc đi nơi nào nói mau!” Dương Thù lần này quả thật động can hỏa, nắm lấy vai Ứng Sùng Ưu đè y ngồi xuống ghế.

“Thần thật có lỗi, bởi vì sau khi phá thành, nghĩ đến Bệ hạ nghiệp lớn có hi vọng, trong lòng có chút cảm khái nên ra ngoài dạo một vòng, gặp chỗ yên tĩnh mới ngồi lại một chút, đến lúc nghe được động tĩnh khác thường đi ra hỏi rõ, mới hay……”

“Ngươi cảm khái cái gì sao không nói với trẫm?” Dương Thù bị y chọc cho tức giận đến vô lực: “Tùy tùng đâu? Sao không thông báo với bọn họ một tiếng?”

“Là thần suy nghĩ không chu toàn, nghĩ rằng Thánh Thượng tối nay nhất định bận rộn hẳn là không có gì việc gì phải triệu kiến, cho nên nhất thời sơ sẩy, không muốn làm phiền Hoàng Thượng!” Ứng Sùng Ưu cúi đầu, thấp giọng nói nhỏ.

“Ngươi không muốn làm phiền trẫm?” Dương Thù hầm hầm quát: “Ngươi có biết trẫm tưởng ngươi xảy ra chuyện gì, quả thực sợ tới mức hồn xiêu phách lạc… Kết quả ngươi… ngươi… ” Dương Thù sắp chửi bậy đến nơi, nhưng nhìn đến Ứng Sùng Ưu không đáp một lời chỉ cúi đầu nhận sai, trên trán trên má tái nhợt như tờ giấy, trong lòng không khỏi mềm nhũn, rốt cuộc mắng không được nữa, đưa tay kéo y dậy ôm vào trong lòng. Ứng Sùng Ưu thấy bên trong không người, thêm cánh tay bị thương đau đớn vô lực giãy dụa, cũng không cự tuyệt, hiếm hoi thuận theo mà đem đầu dựa vào đầu vai Dương Thù.

“Ngươi đã không có việc gì, vậy lần này bỏ qua. Lần sau không được như vậy, nghe không?”

“Dạ…..”

“Đúng rồi, trẫm tìm ngươi vốn là để soạn thư, quýnh lên đã quên mất, vẫn còn chưa viết xong!” Dương Thù lẳng lặng ôm Sùng Ưu một lát lại nhớ tới chính sự, bèn buông tay ra, trở lại bên án thư cầm bút lên, vừa nhìn y một cái liền ngẩn ra: “Tại sao ngươi lại đổ mồ hôi lạnh đầy đầu thế kia?”

“Vừa rồi chạy vội đến, hơi nóng một chút!” Ứng Sùng Ưu lui về phía sau mấy bước định tránh vào chổ khuất ánh nến, lại bị Dương Thù giữ chặt, lấy tay mạnh mẽ sờ lên trán: “Chẳng lẽ ngươi phát sốt?”

“Không có…”

“Rõ ràng là phát sốt. Người đâu, mau triệu thái y đến!”

Ngoài cửa lập tức có người lên tiếng ứng thính. Ứng Sùng Ưu sốt ruột, lúc này muốn chủ động nhận tội đã muộn, nhất thời lại không có các giải thích khác, bị ấn ngồi trên ghế không bao lâu, Ứng Lâm đã dẫn một lão quân y đến, hành lễ xong bắt đầu bắt mạch.

“Thế nào?” Dương Thù khẩn trương hỏi han.

Lão quân y cau mày nghĩ ngợi, lại ngẩng đầu nhìn sắc diện của Ứng Sùng Ưu, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

“Nghiêm trọng lắm sao?” thấy phản ứng của ông ta như thế Ứng Lâm cũng bối rối: “Ông nói mau đi!”

“Hồi Hoàng Thượng, hồi tướng quân, mạch tượng này… còn có bệnh trạng này…” lão quân y ngập ngừng: “Dường như là do bị ngoại thương mà ra… “

“Ngoại thương?” Dương Thù cùng Ứng Lâm đều giật mình cả kinh, đồng loạt nhìn về phía Ứng Sùng Ưu, chỉ thấy y thần sắc kích động, rõ ràng là bộ dáng chột dạ.

“Ngươi mau nói thực cho trẫm biết: bị thương ra sao?” Dương Thù giận tím mặt đến thanh âm cũng thay đổi.

“Tay… Cánh tay mà thôi… “

“‘Mà’ cái gì? Chẳng lẽ cánh tay thì không quan trọng à?” Dương Thù vừa giận vừa vội, lệnh lão quân y kia: “Ngươi mau kiểm tra xem thương thế như thế nào!”

“Không cần… thần đã nhờ người khác thoa thuốc băng bó… “

“Ai biết ngươi có làm cho thành con mèo ba chân hay không! Mau để trẫm kiểm tra ngay!”

Ứng Lâm lập tức động thủ đè lại đường đệ, lão quân y cẩn thận mở băng vải ra, nhìn thấy một vết thương hình chữ bát sâu đến xương chém xéo vào cánh tay, đang tiết ra chất dịch hồng hồng trông rất đáng sợ.

“Ngươi… Ngươi thật là…” Dương Thù đau lòng đến mức toàn thân rối loạn, rất muốn mắng người, lại không đành lòng chửi rủa, dậm chân vài cái, cuối cùng cũng không nói được nửa câu.

“Thỉnh Hoàng Thượng chớ quá lo lắng! Vết thương của Ứng đại nhân cầm máu thượng dược đều xử lý rất khá, vì miệng vết thương đã sâu lại dài cho nên mới phát sốt, cẩn thận điều dưỡng sẽ không có gì nữa.” lão quân y dập đầu bẩm.

“Vậy ngươi mau viết phương thuốc. Cao Thành, giường trong phòng ngủ chuẩn bị xong chưa? “

“Bệ hạ, thần vẫn nên quay về chổ của mình… “

“Câm miệng!” Dương Thù quay đầu trừng mắt nhìn Ứng Sùng Ưu: “Ngươi đêm nay chỗ nào cũng đừng hòng đi! Chờ ngày mai hết sốt, thành thành thật thật nói cho trẫm biết làm thế nào lại bị thương.”

Ứng Sùng Ưu mấy năm nay cùng Dương Thù sớm chiều bầu bạn, nên nhìn thấy ánh mắt hắn lúc này liền tự biết không còn đường sống, đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng không nói, bị dìu đến nội thất tĩnh dưỡng. May mà y thuật của Dương Thần không tệ, chén thuốc của lão quân y trình lên sau đó cũng không sai, qua một đêm, Ứng Sùng Ưu liền hết sốt. Nhưng Dương Thù vẫn vì thương thế của y mà cảm thấy không còn hứng thú gì nữa, sau khi lệnh cho Ứng Lâm dẫn năm nghìn binh mã lưu thủ Xương Tiên Quan đã vội vàng khải hoàn trở về Bình Thành.