Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã

Chương 20: Tông Sở



Rất nhanh sau đó, cô cũng nghe thấy tiếng sột soạt vang lên trong bụi cỏ, vừa nhẹ lại dày đặc, tựa như đã bao vây kín đủ bốn phương tám hướng quanh đống lửa này rồi. Đối với việc bị ám sát, cô với Diệp Thiệu đều thuộc hàng “có kinh nghiệm phong phú”, trải qua quá nhiều rồi cho nên ai nấy đều có thể bình tĩnh ứng phó. Cô mở to mắt nhìn quanh bốn phía, Diệp Thiệu kẹp lấy cô, cả người yên lặng bò đến sau cây.

Bạch Khải nằm bên đống lửa không hề phát hiện cứ thế ngủ say khò khò, cô không đành lòng yên lặng ném một viên đá nhỏ vào hắn…

Từ nơi xa xôi trong màn đêm tĩnh lặng chợt vang lên tiếng động sắc nhọn, soạt, mấy bóng đen nhảy lên khỏi bụi cỏ, gươm đao sáng loáng phản chiếu ánh lửa phá vỡ màn đêm. Kiếm ảnh như mưa băng, hung mãnh hướng về phía Bạch Khải. Bạch Khải đang ngủ say bỗng rung một cái, nhanh nhẹn lộn nhào, tránh thoát khỏi lưỡi kiếm đang đâm xuống.

Keng keng, nhất thời đao quang kiếm ảnh đan vào nhau thành một khối, khiến cô nhìn tới hoa cả mắt.

Đến lúc này, Diệp Thiệu vẫn thờ ơ bàng quan, không hề có chút ý tứ xông ra hỗ trợ.

Đánh nhau được chừng một khắc, một mình Bạch Khải không đánh lại địch đông, thể lực dần cạn kiệt, rơi xuống thế hạ phong. Cô chọc chọc Diệp Thiệu.

Diệp Thiệu nhểnh môi cười: “Không nên dùng dao mổ trâu đi giết gà.”

Cô: “…”

Cô run run, dịch cách xa hắn. Đã coi Bạch Khải làm kẻ chết thay thì chớ, giờ còn muốn mượn tay người khác thủ tiêu Yến tam vương tử, tâm địa thật sự CMN ô uế!

Thân thủ Bạch Khải cũng tốt, khổ nỗi bên kia người đông thế mạnh, rốt cuộc cậu ta cũng không nhịn được gào thét: “Diệp Thiệu, ngươi sẽ chết không được tử tế!!! HuHuHu, ông đây có làm ma cũng sẽ không buông tha cho ngươi đâu!!!”

Cô: “…”

Lũ áo đen nhất thời chậm lại, chắc hẳn đã phát hiện ra mình dốc sức đánh rõ lâu, kết quả là lại lầm mục tiêu. Cô nghe được có một người trong số đó nhỏ giọng hỏi: “Đại ca, làm sao bây giờ?”

Một tên khác quyết đoán trả lời: “Cứ giết chết tên ngốc này trước đã!”

Cô và Bạch Khải: “…”

Bạch Khải hét lớn một tiếng: “Sĩ có thể chết chứ không chịu nhục!!!”

Sau đó, hắn lập tức bị đạp ngã xuống đất…

Mắt thấy Bạch Khải sắp tiêu tùng, Phục Linh mai phục đã lâu chợt lao ra, đánh úp lũ áo đen khiến chúng trở tay không kịp. Trong lúc mấu chốt, Bạch Khải cũng không dám lơ là, hai người hợp lực, hợp tác cùng đánh đối phương tới tan tác.

Về phần Diệp Thiệu thì sao ??? Diệp Thiệu đang nhàn nhã móc một túi hạt dưa ra bóc, chốc chốc lại đút cho cô ăn…

Cô dùng mắt trợn hắn, hắn cúi đầu nhìn cô: “Không ăn thì ta cất luôn đấy.”

“…” Cô, cô muốn ăn!

Vì thế hai chúng ta âm thầm trốn vào sau gốc cây chia sẻ túi hạt dưa, đợi Phục Linh đánh nốt tên cuối cùng, hắn mới vứt bỏ túi không, phủi phủi vạt áo, thu xếp cho cô xong mới chậm rãi đi từ sau cây ra: “Ai phái các ngươi tới?”

Mấy gã tới ám sát đều trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, mắt thấy sắp thua đều cắn thuốc độc tự sát, chỉ có một gã, thiết nghĩ là bởi răng miệng không đủ linh hoạt bị Phục Linh nhanh tay lẹ mắt bóp cằm thành ra không được như ý.

Nói thật, cô rất cảm thông với gã đó, phải đối mặt với Diệp Thiệu không bằng tự sát còn tốt hơn. Diệp thái tử mãnh như hổ à~

Gã áo đen cả người đẫm máu cuộn tròn dưới đất không nói lời nào, Phục Linh lấy viên thuốc độc ra khỏi miệng gã, lúc này gã mới khạc máu ra chửi: “Diệp Thiệu, ngươi là đồ súc sinh không bằng cầm thú.”

Bạch Khải vui vẻ: “Con mắt của vị huynh đệ này tinh thật đấy!”

Mọi người ở đây: “…”

Không thể không nói, Yến tam vương tử ngày ngày đều khẳng khái bước đi trên con đường chết rộng thênh thang, càng nói càng chết, dũng khí không để đâu cho hết.

Gã áo đen kia không ngừng chửi bới Diệp Thiệu.

Diệp Thiệu bất động không hề biến sắc, dường như cái tên “Lòng dạ rắn rết, giết người như ma” kia không phải là hắn vậy.

Bạch Khải từ nhỏ đã được dạy dỗ cẩn thận nghe mà mặt mày xám ngoét, lén hỏi Phục Linh: “Mắng đến khó nghe như vậy, vì sao hắn lại không có phản ứng gì?”

Phục Linh “mặt đơ” không hề lên tiếng.

Trái lại thì Diệp Thiệu rất bình tĩnh đáp lại một câu: “Điều hắn nói đều là sự thật, vì sao phải tức giận chứ?”

Huynh đài thích khách và Bạch Khải: “…”

Lần đầu tiên cô cảm thấy Diệp Thiệu cũng có thể tự mình hiểu ra như thế!

“Tỷ tỷ, thì ra tỷ ở đây à.” Cô đang nằm sấp rình coi chợt sau lưng vang lên tiếng trẻ con non nớt.

Cô quay đầu, mượn ánh lửa lập lòe, cô nhìn thấy một bóng người đang ngồi xuống.

Là một cậu bé chừng mười tuổi, ăn mặc rất kỳ quái, không giống người trung nguyên, cũng không giống người phiên bang, y phục mặc vào chẳng khác nào quấn một đống vải lòe loẹt hết lên trên người vậy. Nhóc đó dùng đôi con ngươi đen như thanh đồng nhìn cô chăm chú, cô chậm chạp giơ giấy lên: “Ngươi là ai?”

Nó cười ngọt ngào: “Cùng một dạng với bọn họ.”

“Bọn họ”, cô theo bản năng nhìn những thi thể xung quanh đống lửa. Chưa kịp quay đầu lại chợt một tiếng động gai người vang lên, tựa như có một mũi dao đâm mạnh vào thứ gì đó.

Cô theo bản năng nhìn xuống cái đuôi, tốt rồi, chỉ có một vết thương nhỏ, máu chảy thành dòng thấm ra ngoài vẩy cá, uốn lượn như một sợi tơ hồng.

Chủy thủ của thằng nhóc ăn mặc quái dị kia rơi xuống, trên cổ nó là thanh đoản kiếm vừa rồi Diệp Thiệu âm thầm để lại cho cô.

Nó há miệng kêu to: “Tỷ tỷ là đồ đểu! Tỷ thế mà lại đi học xấu theo tên thái tử Tề quốc kia!”

Cô: “…” Cô suýt sặc! Bị người như thế công kích vũ nhục bà đây thực sự không chịu nổi mà! Loại người đen tối chết tiệt đếnthần và người đều phẫn nộ như Diệp Thiệu, người bình thường có thể đạt tới trình độ đó sao!

Hai mắt thằng nhóc kia đỏ hồng như mắt thỏ, cực kỳ khiến người khác yêu thương, nức nở nói: “Tỷ tỷ, em sai rồi, tỷ đừng ức hiếp em mà.”

Đoản kiếm tiến lên trước một tấc, một dòng máu nhỏ chảy ra theo lưỡi kiếm, nó vụng trộm rụt tay về, lần này thì khóc thật: “Oa!” và không dám động đậy nữa.

Bọn Diệp Thiệu sớm bị động tĩnh bên này kinh động, cô không dám thả lỏng một chút nào, nắm chặt đoản kiếm dí sát vào cổ thằng nhóc. Không phải cô ngược đãi trẻ vị thành niên, mà bởi vì thằng tiểu quỷ này không thể nào đối xử như người bình thường được. Dùng gã áo đen làm mồi nhử hấp dẫn lực chú ý của bọn Diệp Thiệu, rồi yên lặng xuất hiện sau lưng cô. Nhớ tới cảnh vừa rồi, lòng cô vẫn còn sợ hãi, chỉ cần cô chậm một tẹo thôi là chủy thủ của nó đã cực kỳ chuẩn xác xẻo mất cái đuôi của cô đi rồi…

Tiểu quỷ hít hít chóp mũi hồng hồng, cảnh cáo cô: “Tỷ tỷ, cái đuôi kia tốt nhất tỷ không nên tùy tiện sờ vào.” Nó bĩu bĩu môi: “Bên trong đều là thịt người cá có thể nấu thành “cao cá” đấy.”

Cô: “…”

Cô điên lên mất! Ngoại trừ công dụng cải tử hồi sinh, trị được bách bệnh, bà đây còn có thể bị luyện thành “cao con cá” sao ???

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Diệp Thiệu băng bó miệng vết thương cho cô, ở trước mặt đám Bạch Khải cho nên hắn không thể thực hiện mấy động tác “không nên có”, chỉ đành tiếc nuối chậc lưỡi. Cô bị ánh mắt hắn nhìn tới nổi da gà, làm một phép so sánh thì hắn tựa như con hổ rình mồi nhìn chằm chằm bể cá, mà cô tựa như một con cá lúc nào cũng có thể bị móng vuốt của hắn vươn ra túm lấy, bỏ vào miệng…

Cô trợn mắt nhìn hắn, hắn ho khan ra vẻ nghiêm nghị nhưng động tác thì càng ngày càng không quy củ… Bàn tay đặt ở eo cô vuốt qua vuốt lại, cô bị hắn sờ có hơi đau, nên giận dữ trừng hắn, hắn mới chậm chạp buông tay xuống, rồi liếm liếm một chút máu dính trên đầu ngón tay, nói: “A Ngạn, hương vị của nàng vẫn tuyệt hảo như trước.”

Cô: “…” Tuyệt, tuyệt…cái đầu ngươi! Diệp thái tử, người dùng giọng điệu kỳ quái nói ra lời kịch kỳ dị vậy mà không cảm thấy sao ư! Người khác sẽ cho rằng chúng ta đã làm một số chuyện rất kỳ quái đấy!

Biết rõ hắn chỉ là yêu thích máu cô thôi nhưng cô vẫn không nhịn được đỏ mặt, tức giận gạt tay hắn ra, kéo xiêm y xuống.

Diệp Thiệu chưa từ bỏ ý định lại tiến đến, liền bị đuôi của cô vỗ lên mặt!

Diệp Thiệu: “…”

Bình thường vỗ hắn như vậy, hắn đã sớm cười ha ha trừng phạt gấp mười lần lên người cô. Nhưng hôm nay vì cô đã chịu không ít vết thương, Diệp Thiệu đành kiềm chế cơn giận, vặn hỏi thằng bé đang được Bạch Khải coi giữ, vẻ mặt hắn tản ra sát khí lạnh lẽo, không chút biểu tình hỏi: “Tên gì, từ đâu tới, vì sao tới tìm chết.”

Đừng nói thằng nhóc kia, ngay cả Bạch Khải và Phục Linh cũng đều bị cái mặt như Diêm vương của hắn dọa sợ, nhất thời xung quanh yên ắng chẳng khác nào bãi tha ma.

Thằng nhóc nơm nớp lo sợ nhìn Diệp Thiệu, Diệp Thiệu nở nụ cười lạnh đặc trưng của mình: “Còn nhỏ như vậy mà đã có tâm địa ác độc, ngày sau nhất định sẽ làm hại một phương.”

Cô: “…”

Lời này của hắn hình như có chút quen quen, Bạch Khải nuốt nước miệng nói thầm: “Sao ta cứ cảm giác hắn đang nói đến mình vậy.”

“…” Cô, cô chỉ có thể yên lặng tán đồng thôi.

Có sát thần Diệp Thiệu mặt lạnh ở đây, thằng nhóc  nhanh chóng khai ra sạch sẽ. Nó tự xưng mình chính là hậu duệ vương thất một đất nước ở phương Nam, đã bị Diệp Thiệu đem quân đi tiêu diệt, tên là Tôn Sở, bởi vì trên lưng mang theo mối huyết hải thâm thù nước mất nhà tan cho nên tìm đến Diệp Thiệu báo thù.

Cô nhớ mang máng nhiều năm trước ở phía nam Mục triều từng tồn tại một vương quốc do dòng họ Tông làm chủ, vương quốc này nước nhỏ người ít, sống giữa núi rừng rậm rạp bí ẩn, vô cùng thần bí khó lường. Vương quốc đó với Mục triều giữ mối quan hệ nước giếng không phạm nước sông chừng trăm năm cho tới một ngày Mục thiên tử đột nhiên hạ lệnh, muốn Diệp Thiệu xuất binh san bằng nó. Diệp Thiệu đang ở vùng đông nam duyên hải tiêu diệt hải tặc vui vẻ lĩnh mệnh, tiện tay đã san bằng đất nước kia.

Tuy cuối cùng trận chiến này vẫn do Diệp Thiệu giành được thắng lợi nhưng  quân đội Mục triều cũng phải trả một cái giá rất đắt, xuất chinh năm vạn binh, trở về không đủ một vạn. Theo như cô biết, sở dĩ chiến sự lại thảm hại như vậy là vì vương quốc kia thờ phụng  Thần Biển, tinh thông vu thuật, dám huyết chiến với năm vạn đại quân của Diệp Thiệu tới người cuối cùng, rồi mất nước…

Đây chính là nỗi bi ai của nước nhỏ, với bọn họ là một sự kiện hủy diệt long trời lở đất, nhưng với Mục triều, nó chăng qua chỉ là một vệt sáng trên cái lịch sử huy hoàng của Mục triều mà thôi. Trong chính trị, chẳng bao giờ có đúng hay sai, trắng hay đen, chỉ có thua và thắng. Dân chúng bình thường có rất ít người biết tới cuộc chiến kia, mà có biết như cô đi chăng nữa, phần lớn cũng chỉ thổn thức vài câu rồi vứt ra sau đầu. Chỉ là cô vẫn rất tò mò, rốt cuộc là vì sao mà khi trước Mục thiên tử lại muốn tấn công vương quốc này?

Tông Sở lau nước mắt nước mũi, cực kỳ có cốt khí, cứng cỏi hét: “Ngươi muốn giết thì cứ giết đi! Dù sao ta đây cũng bất tử, một ngày nào đó sẽ lại tìm ngươi báo thù!”

Cô lắc đầu, người trẻ tuổi ấy mà, quá không có lý trí! Ngươi xem người như Diệp Thiệu ấy à, kẻ thù nhiều tới mức đếm không xuể, nếu để lại tính mạng cho họ, nói không chừng bọn họ đã có thể lập thành Avengers – biệt đội báo thù rồi!

Diệp Thiệu thản nhiên nhìn nó: “Nói dối.”

Tông Sở cứng đờ.

Diệp Thiệu liếc cô: “Nếu ngươi tới tìm ta báo thù, vậy vì sao còn muốn giết nàng ấy?”

Mặt Tống Sở ngưng đọng, tròng mắt xoay chuyển cực nhanh, nó ưỡn ngực  cực kỳ đúng lý hợp tình đáp trả: “Bởi vì nàng ấy là thê tử của ngươi mà!”

Cô: “…”

Cô rất hối hận, thật đấy, nếu ông trời cho cô thêm một cơ hội quay trở lại, cô nhất định sẽ không đồng ý gả cho Diệp Thiệu. Cô đang dùng tính mạng mình sắm vai kẻ chết thay cho Diệp thái tử mà!

Ấy vậy mà tên khốn Diệp Thiệu này còn cực kỳ tán thành gật đầu: “Ngươi nói đúng.”

Nói đúng không có nghĩa Diệp Thiệu sẽ bỏ qua cho nó, trên đời này kẻ đắc tội với Diệp Thiệu xem chừng còn đang xếp hàng chờ tới lượt đầu thai. Diệp Thiệu không giết Tống Sở mà sai Phục Linh lục lọi người nó lấy ra mấy món đồ kỳ quái linh tinh, rồi ném ra chỗ Bạch Khải trở thành huynh đệ cùng hội cùng thuyền.

Một cuộc ám sát kỳ quái chỉ thoáng làm chậm trễ bước chân chúng ta, tu chỉnh lại một chút, chúng ta lại tiếp tục khởi hành tới biệt cung.

Cô hỏi Diệp Thiệu: vì sao ngươi lại mang theo Tông Sở?

Diệp Thiệu liếc mắt nhìn cô, nhếch môi nói: “Bản vương có dự cảm, thằng nhóc đó với việc nàng biến thành người cá có liên quan với nhau.”

Cô cảm thán, trực giác nam nhân ấy à, chính là sâu không lường được~

Trước khi tới hành cung, cô len lén hỏi Tông Sở mối nghi ngờ tồn tại đã lâu: Nếu nhóc tinh thông vu thuật , vậy sao không trực tiếp thiết đàn lập pháp hạ chú Diệp Thiệu ?

Tống Sở trợn trắng mắt nhìn cô: “Đại thẩm, tìm hiểu thêm chút kiến thức thông thường đi. Không phải ai cũng có thể hạ chú được đâu! Loại người có mệnh chân long thiên tử như Diệp Thiệu, hạ chú một cái thì mấy đời sau của ta đều chỉ có nước lượn quanh Súc sinh đạo mà thôi!”

Cô: “…”

~

Lion: Tưởng đâu em cá dễ sàm sỡ, nào đâu em ghê gớm quật đuôi vào mặt cho nhớ.

Dưới đây là danh sách 5 thành viên Biệt đội dở hơi đã xuất hiện:  :v

Tổ trưởng: Diệp Thiệu mặt lạnh

Tổ phó: Phục Linh mặt đơ

Linh thú: Cá mặt bánh bao

Sai vặt: Bạch Khải mặt ngơ

Em út kiêm y sư: Tông Sở mặt ngây (ngây thơ vô số tội).