[DBSK Fanfic] Người Tôi Yêu

Chương 23



Mất cả buổi sáng jaejoong và junsu mới dọn dẹp xong ngôi nhà, và bây giờ cả hai đang ngồi chiễm chệ trên ghế mà nhìn ngắm tác phẩm của mình, phòng khách của họ treo đầy ảnh của L và jaejoong, đâu đó lại có vài bức ảnh của junsu chen vào, nhà bếp sáng loáng và căn nhà toát lên một mùi hương quyến rũ của hoa ly- loài hoa mà cậu yêu thích nhất

_nơi này thật tuyệt đúng không junsu?- cậu nhấp một ngụm trà sữa rồi cười với người bạn đang thở phì phò bên cạnh mình

_tuyệt vời!- junsu nhắm mắt lại và mỉm cười mãn nguyện

“SU TA LÀ SU ĐẸP TRAI, SU TA LÀ SU THÔNG MINH, SU TA LÀ SU GIỎI GIANG”

_alo?- cậu dè dặt trả lời khi màn hình xuất hiện số điện thoại lạ

_SU SU!

Giọng nói mà suốt đời cậu cũng không thể nào quên được, giọng nói luôn ám ảnh cậu ngay cả lúc…đi toilet

_PARK YOOCHUN?- cậu gầm gừ- làm sao anh biết số của tui?

_em yêu! Làm sao anh không biết được chứ? Nhớ em quá đi, à, thông báo với em nhé, anh vừa mới ra viện này, lần sau em đừng đánh như thế nhá, đau chết được

_được, lần sau tui sẽ không đánh anh nữa đâu- cậu nhếch mép- mà tui sẽ giết anh, rồi đem xác anh đi băm cho cá nó ăn nhé, được không. HẢ?

_ấy ấy! em yêu ah! đừng thế mà, em đang ở đâu vậy?

_chi?

_để anh tới thăm chứ gì, mà em cần gì không? anh mua luôn cho

_vậy thì mua cho tui một con gà quay và vài chai nước khoáng luôn nha

_ok

Junsu nói địa chỉ nhà cho yoochun rồi cậu hí hửng cúp máy, thái độ đó khiến jaejoong vô cùng ngạc nhiên, cậu không ngờ mối quan hệ của 2 người này tiến triển một cách mau lẹ như thế

“jaejoong ah! nghe điện thoại! jaejoong ah! nghe điện thoại”

Tiếng chuông điện thoại cát đứt dòng suy nghĩ của cậu, nhìn vào màn hình, cậu khẽ mỉm cười

_mike!

_tôi đây! Cậu không sao chứ?

_vâng, tôi không sao, cám ơn anh đã quan tâm- jaejoong cười

_sáng nay tôi có tới nhà cậu nhưng người trong nhà nói cậu đã chuyển đi rồi?

_vâng, cũng mới chuyển thôi

_tôi có mua ít đồ cho cậu đây, cậu cho tôi biết địa chỉ đi, tôi đem tới

_phiền anh quá

_có gì đâu, bạn bè mà

_uh! Tôi ở ….@#$%^&*(

_được rồi, chờ tôi chút nha, tôi tới nhanh thôi

Jaejoong mỉm cười rồi gập máy

_jaejoonggie! Ai vậy?- junsu nhìn cậu

_là mike! Anh ta đem ít đồ đến đây

_oh! Hình như anh ta có thiện cảm với cậu hả?

_chắc là vậy

_có khi nào….anh ta thích cậu không?- junsu cười nhẹ

_không đâu, anh ta chỉ xem tớ là bạn bè hoặc anh em trong nhà thôi,

cậu đừng có nghĩ quá như thế, tới mới là người phải hỏi cậu đấy, thật ra cậu với yoochun tiến triển tới đâu rồi? hai người có vẻ thân thiết với nhau quá nhỉ?- jaejoong nhìn bạn mình một cách lém lỉnh nhưng ánh mắt vẫn không hề tồn tại một chút sức sống nào cả

_ơ….tớ…..chẳng có gì cả- junsu đỏ mặt, cậu quay đi chổ khác để tránh ánh nhìn true chọc của jaejoong

_tớ biết rồi nhá, cậu đã abc xyz với tên đó rồi phải không?- jaejoong đưa mặt sát junsu

_hả? sao cậu biết vậy?- junsu lập tức quay lại nhìn jaejoong, đôi mắt không giấu khỏi ngạc nhiên

Jaejoong cười lớn và chỉ vào junsu

_nhá! Không đánh mà tự khai nhá, L nói là cấm có sai đâu, cậu đúng

là….ha ha ha ha- jaejoong ôm bụng cười ngặt ngẽo

_cậu!- junsu đỏ bừng bừng nhìn jaejoong- cậu dám lừa tớ nhá? Dám lừa tớ

Junsu lao lại cù lét jaejoong, jaejoong cười chảy cả nước mắt mà junsu

vẫn cứ chọt hoài, đến lúc jaejoong không còn sức phản kháng nữa junsu mới để yên cho cậu, cả hai người nằm trên sàn mà cười

_hi!

Yoochun ló đầu và nhà khi thấy cửa chính không khóa, hắn ngạc nhiên khi thấy junsu và jaejoong đang nằm dưới đất cười nghiêng ngã, hoàn toàn không có dấu hiệu buồn bã của việc L ra đi cả, điều đó khiến hắn cảm thấy nghi ngại bời vì trước những cơn bão lớn, mặt biển luôn phẳng lặng một cách đáng sợ

_yoochun! Tới rồi hả?- jaejoong ngồi dậy trước, cậu chỉnh lại mái tóc

của mình rồi mở rộng cửa cho yoochun

_yeah! Tớ còn mua nhiều thức ăn cho 2 người này- yoochun lấy lại vẻ

mặt bình thường rồi bước vào nhà

Junsu lúc này cũng đã đứng lên, cậu nhìn hắn một cách ngại ngùng

_hi su su! Em đi đâu mà mấy ngày nay không tìm em được thế?- yoochun để đống đồ ăn lên bàn rồi sà xuống junsu với gương mặt đỏ bừng

_tui…tui….tui đi mỹ- junsu cúi đầu

_vậy hả?- hắn gật gù

_vậy…..anh có….nhớ tui hông?

Bất ngờ trước câu hỏi của junsu, yoochun nở một nụ cười đến tận mang tai, hắn thì thầm bên tai cậu

_nhớ chứ! Nhớ đến phát điên lên được đấy em yêu ạ!

Junsu đỏ bừng mặt, cậu nhéo hắn một cái rồi đi ra ngoài, hắn cười với jaejoong rồi cũng vội đuổi theo con cá heo dễ thương của mình

Jaejoong cười nhẹ khi thấy hai người như vậy

L ah! anh thấy không? hình như yoochun thích junsu của chúng ta đấy, mong sao cậu ấy hạnh phúc anh nhỉ?

“cốc cốc cốc”

Jaejoong vội đi lại mở cửa, cậu nở nụ cười nhẹ khi thấy Mike với rất nhiều đồ đạt ở phía sau

_xin lỗi jaejoong, công ty tôi xảy ra ít chuyện nên không quan tâm cậu được, thông cảm nha

Mike đặt túi đồ xuống sàn rồi khép nhẹ cửa lại

_không sao mà!- jaejoong cười rồi lấy cốc nước cho Mike

_cám ơn! Cậu định sống ở đây luôn à?- anh nhận lấy cốc nước rồi nhìn

xung quanh nhà- uh! ở đây cũng tuyệt lắm, không khí trong lành và rất yên tĩnh- anh gật gù

_đúng vậy, tôi rất thích nơi này- jaejoong gật đầu

_jaejoonggie! Tôi có thể gọi cậu như thế chứ?- mike nhìn cậu dò xét

_tất nhiên rồi- cậu lại cười

_làm ơn đừng cười nữa jaejoonggie!- mike nhìn thẳng vào mắt cậu,

gương mặt anh trở nên nghiêm túc khiến cho cậu bất giác im lặng- tôi ghét nụ cười vô hồn đó của cậu jaejoonggie

Jaejoong cười gượng, cậu nhìn đi nơi khác, cậu không dám nhìn thẳng

vào anh, đúng, từ khi L mất đến nay, jaejoong luôn luôn cười, chuyện gì cậu cũng có thể cười được, nhưng….đôi mắt cậu không bao giờ cười được nữa, nó nhuốm màu đau thương kể từ khi L ra đí và jaejoong thật sự không biết cái gọi là nụ cười thật sự nữa rồi

_anh….nói gì thế!- jaejoong cười gượng

_đừng cười nữa jaejoonggie! Tôi thật sự ghét nụ cười đó của cậu, tuy tôi quen cậu không bao lâu nhưng tôi xem cậu như người an hem của tôi vậy, jaejoong của một tháng trước không cười bằng miệng, cậu ấy cười bằng mắt, còn jaejoong bây giờ chỉ cười bằng miệng mà thôi- anh nhìn cậu

_mike!

_khóc đi jaejoong! Cậu đừng cố kiềm chế bản thân, đừng cố gắn làm cho

mình trở nên mạnh mẽ, những điều đó sẽ giết chết cậu mất, nếu không thoải mái, cậu có thể khóc jaejoong

_tôi….- cậu gụt đầu, đôi mắt đã đỏ hoe

_jaejoong!- mike vỗ vào vai mình- tôi cho cậu mượn cái này nè, cứ khóc

đi

Jaejoong nhìn đôi vai rắn chắc của mike, lòng không khỏi cảm động vì tìm được một người bạn thật sự tốt, nhưng đôi mắt đỏ ngầu mà ráo hoảnh đó chẳng thể nào rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa rồi, jaejoong hít một hơi dài rồi nói với mike

_tôi ổn mà mike! Tôi không sao, anh đừng lo

Mike định nói thêm điều gì nhưng tiếng chuông điện thoại của anh chợt reo lên

_alo!

_!@#$%^&*()@#$%^&*()

_CÁI GÌ? ĐƯỢC RỒI! TÔI SẼ VỀ NGAY. ĐƯỢC! ĐƯỢ! OK!

Mike vội đứng lên và đặt tay lên vai jaejoong

_tôi có chuyện phải đi ngay, có gì cậu cứ gọi cho tôi nhé, hãy xem tôi

như người anh cảu cậu vậy jaejoonggie!

_cám ơn anh

Jaejoong đứng lên tiễn mike ra xe, cậu mỉm cười bước vào nhà khi chiếc xe của anh đã khuất sau hàng cây

Công ty S.K.Y

_THẾ NÀY LÀ THẾ NÀO?- Mike quăng mạnh xấp hồ sơ xuống bàn và quát lên một cách giận dữ- TẠI SAO TRONG VÒNG 1 THÁNG MÀ J.Co LẠI CÓ THỂ VƯỢT LÊN TỚI 15%, CÓ AI GIẢI THÍCH CHO TÔI ĐIỀU NÀY KHÔNG?- anh nhìn xung quanh với đôi mắt tóe lửa

_g…giám đốc! cách đây một tháng, tổng giám đốc mới của J.Co từ Mỹ về và anh ta đã vực J.Co trở thành tập đoàn thời trang mạnh nhất hàn Quốc

_tôi không cần cô nhắc lại những chuyện đã nói với tôi đâu thư ký Yoo, điều tôi cần lại tại sao lô hàng quảng cáo thu đông của công ty lại thất bại thảm hại như thế? Chính tôi đã lên kế hoạch đó và đảm bảo rằng nó rất good, nhưng các người nhìn xem- anh chỉ tay lên màn hình- đó là gì?

Là ý tưởng của chúng ta và nó đã bị J.Co thực hiện trước một bước

Mọi người nhìn lên màn hình, trên đó đang chiếu mẫu sản phẩm thu đông của J.Co: một cô gái lọ lem bổng chốc biến thành nàng công chúa xinh đẹp chỉ với một chiếc váy đơn giản và chàng trai yếu đuối trở nên mạnh mẽ chỉ với quần jeans và áo pull ngắn tay

_điều đó có nghĩa là trong công ty có nội gián!- mike đảo mắt nhìn một lược các nhân viên của mình khiến họ xanh mặt

_thưa….thưa giám đốc, tôi chắc chắn là công ty không có, vì đây đều là những người đã gắn bó với công ty hơn 10 năm và tôi đảm bảo họ rất trung thành với công ty- một nhân viên lên tiếng

_thế thì hãy cho tôi b iết tại sao mẫu quảng cáo của chúng ta lại bị lộ? tại sao?

Cả phòng im lặng, anh ngồi phịt xuống ghế, đôi mắt hàn lên mạch máu nhỏ

_Jung Yunho! Anh được lắm! chơi tôi vố này đau thật đấy, đợi đấy, tôi không tha cho anh đâu

Mike vẫn ngồi trong phòng họp khi mọi người đã ra ngoài hết, anh thật sự không thể nào giải thích được tại sao ý tưởng quảng cáo của mình lại bị cướp một cách trắng trợn như thế, đó là lần đầu tiên trong gần 10 năm làm việc của anh và điều đó không thể nao chấp nhận được

Chợt một cái gì đó mềm mại chạm vào vai anh

_selina?- mike nhìn lên và nhìn thấy nụ cười hiền dịu của cô

_em mới từ Ý về, anh không sao chứ? Mọi chuyện em biết cả rồi- cô cười hiền

_anh không biết selina ah, anh thật sự không thể nào ngờ được chuyện này, yunho là một con cáo già, hắn thật sự là một con cáo già- mike lắc đầu và nhìn ra cửa kính

_đây không phải là lần đầu tiên công ty gặp khó khăn, anh không nên như thế, mọi người sẽ lo cho anh lắm mike!- selina ôm lưng anh thì thầm

– em lo cho anh nhiều nhất đấy

_uh!- mike cười nhẹ và cầm lấy tay cô- cám ơn em, anh không sao đâu, đừng lo cho anh, chỉ là anh hơi nóng giận thôi

_uh! Như vậy em mới yên tâm, Mike ah!

Selina ngập ngừng, cô không biết phải nói như thế nào, những này cô không có ở đây, cô đã nhờ thám tử theo dõi anh và cô luôn biết mọi hoạt động của anh ở Hàn Quốc, cô lo sợ cái người tên Kim Jaejoong đó, cô sợ cậu ta sẽ cướp anh đi từ tay cô, mất anh, cố sẽ không còn gì cả, vì tất cả của cô là anh, cô yêu anh, rất nhiều. Nhưng hôm nay cô phải nói, nhất định phải nói, cô phải có anh

_huh?- mike nhìn cô

_chúng ta kết hôn nhé!- selina mỉm cười ngọt- chúng ta kết hôn nhé!

Mike nhìn cô với đôi mắt mở to, đúng, anh yêu selina, anh yêu cô nhưng chuyện kết hôn…..anh chưa bao giờ nghĩ tới và mọi chuyện hình như có vẻ đang đảo lộn thì phải, đáng lẽ người cầu hôn sẽ phải là anh chứ, sao lại là cô được

_selina!- mike vội đẩy cô ra khiến cô vô cùng hụt hẫn- anh chưa nghĩ tới chuyện này

_nhưng chúng ta đã yêu nhau 5 năm rồi, đó không đủ sao mike?- cô cúi đầu, đôi mắt đã rơm rớm nước mắt

_không phải chuyện đủ hay không đủ mà….anh thật sự chưa nghĩ tới chuyện đó

_chưa nghĩ tới?- selina nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe- anh không muốn cưới em?

_cho anh thời gian selina, hãy cho anh thêm một thời gian nữa, được

không?- mike nhìn thẳng vào cô

Mất vài phút để selina tiếp nhận câu nói của Mike, cô nhìn anh, đau! Rồi mỉm cười nhẹ nhàng

_em chờ anh, mãi mãi chờ anh mike- cô ôm mike vào lòng- em yêu anh, anh đừng quên nhé

Cách đó nửa vòng trái đất

_ba khỏe hơn chưa ạ?- yunho ngồi ngay giường bệnh nắm tay người đàn ông hơi luốn tuổi nhưng vẫn toát lên sự uy nghiêm

_khỏe mà, chỉ là hơi chóng mặt thôi, vậy mà mẹ con….- ông cười hiền và nhìn sang người phụ nữ đang đứng phía sau con mình

_you drove me crazy! I hate you!- bà nũng nịu cười với ông, đôi mắt tuy

thâm lại nhưng vẫn ánh lên ánh nhìn vui sướng

_đấy, mẹ ghét ba rồi, làm sao đây- yunho nhìn mẹ rồi quay sang nhìn bố

_bà ấy là như thế đấy, không lo đâu, ha ha ha- ông cười giòn tan- ba muốn về nhà quá, ở đây thật ngột ngạt và không thoải mái tí nào- ông chu mỏ

_ok! Let me check out!- bà Jung cười hiền rồi bước ra ngoài

Ba người trở về ngôi biệt thự của họ ở Lasvegas, nó được xem như là biệt thự lớn nhất Lasvegas vì độ rộng cũng như địa vị của nó, mọi người ở đây kính nể gia đình họ và xem họ như những vị thánh, sao lại như thế ư? Bạn có kính nể họ không khi người đàn ông là chủ tịch của J.Co- tập đoàn kinh doanh các mặt hàng quan tọng của thế giới, từ quần áo đến xe cộ, không ở đâu mà không có sự hiện diện của J.Co và bất cứ ai sử dụng đồ của J.Co đều được xem là tầng lớp thượng lưu vì giá của nó thật sự rất mắc. Bạn có ngưỡng mộ họ không khi người phụ nữ trong gia đình là chủ của 2/3 sòng bài lớn ở Lasvegas? Bà cai quản cả một nhóm xã hội đen khét tiếng của Mỹ, không ai trong thế giới ngầm không biết đến Nicole Rose và Michael Rose- em trai bà. Họ thật sự là những con rồng của thế giới ngầm. Và kết tinh tình yêu của họ- Jung Yunho thật sự là một tạo phẩm mà thượng đế đã ban cho họ, anh tài giỏi và mưu lược, anh đã giúp tập đoàn của ba ngày càng lớn mạnh và ổn định luôn thế giới ngầm của mẹ

_mọi chuyện ở Hàn Quốc sao rồi con trai?- ông Jung ngồi xuống ghế và nhìn đứa con yêu quý của mình

_ổn cả ba à, ba đừng lo- anh cười

_còn chuyện của Hyori?( chữ đỏ là tiếng anh đấy readers)- bà Jung đưa cho ông Jung ly nước lọc rồi ngồi xuống cạnh ông- mẹ thật sự không thích con bé đó tí nào cả

_tụi con chia tay rồi mẹ- anh cười

_thật không? cuối cùng con cũng nghe lời mẹ, nói thật, con bé đó không tốt lắm đâu, mẹ lăn lộn ở cái đất này mấy mươi năm rồi nên khả năng nhìn người vô cùng chính xác đó- bà jung vui mừng nói

_vâng, con biết mà, con đã thích một người khác và con muốn lấy em ấy làm vợ- yunho nhìn 2 người một cách nghiêm túc

_làm vợ? con đùa sao?- 2 người cười gượng

_không, con yêu em ấy và con muốn em ấy là của con, bất cứ giá nào, bất cứ bao lâu, con cũng phải có được em ấy, ba mẹ ủng hộ con chứ?

_ba không biết, ba sẽ quyết định có ủng hộ con hay không nếu ba gặp nó

_mẹ cũng vậy

_ba mẹ yên tâm, con sẽ đưa em ấy về sớm thôi, nhất định là thế