[ĐBK Bộ 1] Thực Xin Lỗi, Hại Đến Ngươi

Chương 41: Hoàn



Bầu trời xanh thẳm bao la lấp lánh ánh sao. Một cơn gió thổi qua, xoáy lên mặt đất cát vàng...

Đông Phương Linh nhìn bóng lưng cô đơn của Đoàn Tam Thiếu, nhịn không được bèn bước tới gần.

Đoàn Tam Thiếu biết có người đến bên cạnh nhưng không quay lại. Hắn đã lệ rơi đầy mặt, muốn khống chế không khóc mà không được. Đông Phương Linh nghe thanh âm nghẹn ngào nén khóc, lặng im không nói, chỉ yên tĩnh đi bên cạnh hắn.

Hồi lâu sau, Đoàn Tam Thiếu ổn định tâm tình, cảm thấy rất không có ý tứ, vội vươn tay áo chùi nước mắt, hít sâu mấy hơi mới nói: “Lúc đầu ta đã nói dối ngươi Từ Hải phương trượng là sư phụ ta. Kỳ thật không phải. Có lẽ ta quá hy vọng người làm sư phụ, người đối với ta rất tốt, giống như phụ thân đã khuất vậy…”

“Vậy sao...? Ta đã biết.” Đông Phương Linh lên tiếng.

Hai nam nhân nhìn thiên địa bao la trước mắt….

Lúc trước gặp nhau, thấy võ công của hắn bê bết cũng từng hoài nghi hắn có thật sự là đồ đệ của Từ Hải?

“Còn có, ta nói đã từng đến Lan Châu, cũng là gạt ngươi. Kỳ thật đây là lần đầu tiên ta tới đây.”

Nghe vậy, Đông Phương Linh không khỏi quay đầu nhìn hắn.

Đoàn Tam Thiếu cười khổ: “Ngươi rất kinh ngạc sao? Kỳ thật ta đã lừa gạt không ít người... Ta thích nói dối, hay trộm vặt, tâm thuật bất chính, khó trách phương trượng không quan tâm ta!”

Dáng vẻ hắn bi ai thất lạc khiến Đông Phương Linh cảm thấy hết thảy đều không có ý nghĩa gì. Nếu không phải hắn trộm lệnh bài, nói dối đã qua Lan Châu thì hai người đã không ở một chỗ, phát sinh bấy nhiêu sự tình. Y không khỏi thốt ra: “Bọn hắn không muốn ngươi, ta muốn ngươi. Từ nay ngươi là người của Hắc Ưng Giáo, về sau không ai dám khi dễ ngươi.”

Đoàn Tam Thiếu lắc đầu, thẳng thắn nói: “Hảo ý của ngươi, ta tâm lĩnh...”

“Ngươi không muốn gia nhập, là xem thường 『 Ma giáo 』?” Đông Phương Linh sinh khí, nếu đổi lại là người bên ngoài muốn nhập giáo, y còn không cho.

“Không phải, ta không có ý tứ này! Ta chỉ..” Đoàn Tam Thiếu dừng lại, lời khuyên dạy của Từ Hải còn văng vẳng bên tai. Thấy Đông Phương Linh nhíu mày, nhớ lúc y đối thoại Từ Hải…ranh giới giữa chính và tà ở đâu? Hắn không biết! Có điều hắn luôn tin nhân chi sơ, tính bản thiện (con người sinh ra vốn có tính thiện). Đông Phương Linh trước mắt và trong truyền thuyết không giống nhau. Có lẽ Hắc Ưng Giáo từ nay thành nhà của hắn cũng sẽ từ từ chuyển biến tốt, không giống ngày xưa?

Chuyện tương lai, hắn không cách nào đoán trước, cũng như tương lai của chính mình.

Hắn bất đắc dĩ cười cười: “Chỉ là ta đang nghĩ ta phẩm cách không tốt, ăn chay không triệt để, vốn không thích hợp lưu lại Phật môn khiến phương trượng lo nghĩ. Ta cũng không thích hợp gia nhập các môn phái cho phiền toái. Có lẽ ta nên đi du ngoạn khắp nơi xem sao.”

Đông Phương Linh tinh tế nhận ra Đoàn Tam Thiếu nói như vậy là uyển chuyển cự tuyệt. Không cưỡng bách hắn, y thở dài: “Ngươi định đi đâu?”

Đoàn Tam Thiếu ngây người, còn chưa nghĩ tới.

“Tam Thiếu, nếu ngươi không đặc biệt tưởng nhớ chỗ nào chi bằng trước hết ở lại đây vậy?” Đông Phương Linh nhìn hắn do dự, nói tiếp: “Ngươi yên tâm, ta không ép ngươi gia nhập Hắc Ưng Giáo. Chỉ là trên người ngươi có thương tích, nên tĩnh dưỡng một hồi, cũng thừa dịp trong khoảng thời gian này, hảo hảo hiểu rõ con đường tương lai như thế nào. Chờ ngươi thân thể bình phục rời đi cũng không muộn?”

Đoàn Tam Thiếu trầm tư, cảm giác đối phương nói vô cùng có đạo lý. Đột nhiên phát giác, người kia kêu mình “Tam Thiếu” mà không phải gọi cả họ tên.

Hắn kinh ngạc: “Linh, vì sao người tốt với ta như vậy?”

Nghe nam nhân kêu tên mình, tuy lúc trước đã nói qua nhưng chưa nghe quen nên rất xấu hổ, Linh tức giận mắng: “Ta không có tốt với ngươi. Đừng hiểu lầm. Chúng ta đaax là bằng hữu, thấy người làm chuyện ngu xuẩn, ta nhìn không được mới miễn cưỡng ra tay giúp ngươi... Uy, ta là miễn cưỡng đó, không phải đặc biệt muốn lưu ngươi ở lại đâu.” Đoàn Tam Thiếu bị trục xuất Thiếu Lâm tự, truy rõ nguyên nhân đều là do y làm hại nên y muốn đền bù tổn thất cho hắn, cái này không cần nói ra.

Người vừa đối mặt Ngũ độc phái cùng đông đảo cao thủ võ lâm giờ đang đỏ bừng mặt là bởi vì ta? Đoàn Tam Thiếu vui vẻ, mỉm cười nói: “Đa tạ ngươi quan tâm... Linh, chúng ta là bằng hữu…, vậy, ta đây không khách khí, ở nhờ ngươi vài ngày.”

Đông Phương Linh đương nhiên gật đầu lia lịa, chỉ sợ hắn đang bị thương mà cứ đòi bỏ đi.

“Đúng rồi, ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi trước mặt nhiều người như vậy nói 『 ta muốn ngươi 』là có ý gì nha?”

Đột nhiên xuất hiện vấn đề làm cho Đông Phương Linh trở tay không kịp. Đôi má nóng đỏ đến có thể đun sôi cá! “Nghĩa nằm trên mặt chữ.” Y qua loa cho xong, tránh ánh mắt đối phương.

“Trên mặt chữ? Là có ý gì?”

“...”

“Ngươi nói đi. Ta không hiểu, ý trên mặt chữ đến tột cùng là có ý gì?”

“Ngươi không hiểu thì thôi, không nói nhảm nữa!”

Đoàn Tam Thiếu cười tủm tỉm, vòng tay ôm lấy người đang xây lưng trước mặt mình: “Có phải là thích nghe ta lải nhải không?”

“Ta mới không thích ngươi!” Đông Phương Linh vội la lên, người đâu võ công bết bát còn ham quản chuyện của thiên hạ, tâm địa lại không đủ hung ác, cuối cùng toàn bị người khi dễ.

Người như vậy, cùng y khác biệt quá nhiều, y mới không thích. Nhưng hắn đối với y suy nghĩ lo lắng. Y không dám nhìn người kia, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, mắc cỡ chết người, thật muốn cứ như vậy biến thành hạt cát để gió thổi mất tăm cho rồi!

Đột nhiên cảm thấy bờ môi ấm áp trên mặt mình. Đông Phương Linh bị hù sợ, vội đẩy người kia ra “Ngươi làm gì? Không đứng đắn!”

“Ôi, đau quá à...” Đoàn Tam Thiếu đưa tay bảo vệ ngực, loạng choạng muốn ngã.

Đông Phương Linh khẩn trương, vội đỡ lấy: “Động vào vết thương của ngươi sao? Thực xin lỗi...”

Mái tóc ngát thơm mềm mại quệt trên da khiến tâm trí Đoàn Tam Thiếu nhộn nhạo. Lông mi dày rợp bóng đôi mắt đẹp, khuôn mặt trái xoan tú lệ tràn ngập ân cần. Hắn tạm thời vứt bỏ tất cả phiền não, chẳng màng đến vết thương đau nhức, chỉ chuyên tâm ngắm nhìn người trước mắt.

“Linh, ta thích ngươi!”

Nghe vậy, Đông Phương Linh ngơ ngẩn, mặt đỏ tới mang tai, bối rối không dám nhìn đối phương, cảm thấy tay mình được nắm chặt, áp lên trái tim đập dồn dập. Hai chân y đứng im bất động, người kia chậm rãi ôm y vào ngực.... Phút chốc, y toàn thân tê dại, dựa vào đối phương.

Hai thân thể sát bên nhau, không cần ngôn ngữ.

            Hoàn