Dây Leo

Quyển 1 - Chương 41: Có duyên gặp lại (2)



Cô cảm thấy rất lạ, anh ta là ai vậy? Trực giác tìm không raký ức có quen biết với anh, nhưng lại cảm thấy hình như có quen anh, điều nàykhiến cô vô cùng nghi hoặc.

Nhưng anh đã giải vây giúp cô, cho nên đi qua chỗ anh, “Anhơi? Chúng ta quen biết nhau sao?”

Anh nhếch môi, vẽ ra một đường cong vô cùng nhã nhặn: “Côtên là Đường Mạn đúng không?”

Cô gật đầu.

Anh nói: “Nhìn thấy cô, so với cái ngày gặp được cô ở gần bệnhviện XX, thần sắc đã tốt hơn một chút.”

Cô thận trọng nhớ lại, lại nhìn ánh mắt ấm áp của anh, anh mỉmcười nhìn cô. Đường Mạn nghĩ đến, khóe miệng ôn hòa, kiên nhẫn dò hỏi, à, làanh ấy?

Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Là anh, là người mà hôm đó tôi gặpđược ở gần bệnh viện.”

Hóa ra là anh, thật không ngờ trong biển người mênh mong lạicó thể gặp lại người này, ngày đó khi cô té xỉu ở gần bệnh viện, người này đúnglúc ra tay giúp đỡ đưa cô trở về bệnh viện, bèo nước gặp nhau, cô không biếttên anh, chỉ nhớ rõ nụ cười ấm áp của anh, mà thật không ngờ cô gặp lại anh ởchỗ này.

Cô liền cảm thấy rất vui vẻ, anh ra hiệu bảo cô ngồi xuốngchiếc ghế trước mặt mình, “Có thể ngồi xuống nói chuyện không?”

Đường Mạn gật đầu, “Thật trùng hợp, lần trước anh đã cứu tôimột mạng, lần này lại giải vây cho tôi. Thế nhưng, làm sao anh biết được têntôi vậy?”

“Ngày đó tôi đưa cô quay lại bệnh viện, có một người đàn ôngđón lấy cô, anh ta gọi cô là Đường Mạn.”

“Trí nhớ của anh thật tốt.”

Anh lập tức nói tiếp: “Không phải, là cô quá đẹp, khiến chongười khác gặp qua là không quên được.”

Đường Mạn nhất thời đỏ mặt, người đàn ông này thật biết nịnhhót.

Cô hỏi: “Không biết phải xưng hô với anh thế nào?”

“Tôi tên là Lý Văn Khải, Lý trong Mộc Tử Thành, Văn trong họcrộng nho nhã, Khải trong chiến thắng trở về.”

Cô lập tức nhớ kỹ cái tên này.

Lý Văn Khải nói: “Cô Đường.”

Cô mỉm cười đáp: “Gọi tôi là Đường Mạn được rồi. Đúng rồi,tiền cơm lúc nãy là bao nhiêu? Tôi phải trả lại cho anh.”

Anh lắc đầu tỏ ý cô không cần khách sáo như vậy, “Chuyện nhỏthôi mà, lúc ăn cơm tôi nhìn thấy cô hơi quen quen, sau khi nhận ra cô thì ngượngngùng không dám chào hỏi, cho đến khi nhìn thấy cô lúng túng cầm ví tiền, nhớ đếncó thể cố đang lo lắng vấn đề tiền cơm, nên thuận tiện thanh toán giúp cô.”

Lời nói thoái mái tự nhiên, hệt như một người bạn cũ quen biếtĐường Mạn đã lâu.

Người phục vụ bưng hai ly nước và một dĩa trái cây đến, nhiệttình chào hỏi anh: “Giám đốc Lý, mời anh dùng thong thả.”

Đường Mạn hiếu kỳ, “Hình như rất quen với anh, giám đốc Lý,anh thường xuyên đến đây à?”

“Vâng, có thể là do thường xuyên uống rượu nên thần kinh cóhơi tê liệt, ăn thức ăn khác thì không có khẩu vị, món cay Tứ Xuyên cay mộtchút có thể kích thích dây thần kinh cảm giác.”

“Giám đốc Lý, anh làm công việc gì vậy?”

“Tôi là giám đốc tiếp thị CVS (Concurrent Versions System) ởTrung Quốc.”

Đường Mạn cảm thấy kính nể, “Xã hội càng lúc càng phát triển,anh lại làm việc tại một công ty có sức ảnh hưởng như vậy, thật sự… …” Trong đầucô cân nhắc từ: “Rất không dễ dàng.”

“Thật ra tôi cũng chỉ là một người làm công thôi.”

Cô nói tự đáy lòng: “Thật sự rất hâm mộ công việc mưu sinhthế này, lãnh đạo truyền đạt chỉ thị xuống dưới, làm lính thì chỉ cần cố gắngthật tốt rồi đến cuối tháng còn có tiền để lấy, nghĩ đến thật sự là một chuyệnrất thoải mái.”

Anh tò mò, “Cô không đi làm sao?”

Cô lắc đầu, “Chồng tôi không thích tôi ra ngoài làm việc.”

“Người nhìn thấy ở bệnh viện ngày đó, là chồng cô à?”

“Ừ.”

Lý Văn Khải cảm thấy khó hiểu, “Cô đã muốn đi làm, vì sao chồngcô lại không đồng ý?”

Đường Mạn cười gượng, bản thân tím lược qua loa: “Tính cáchcủa hai chúng tôi không hợp nhau, anh ấy thích nuôi chim, tôi lại thích nuôichó.”

Anh gục gặt mỉm cười. Chỉ cảm thấy trong lòng cô gái trẻ nàychứa đầy tâm sự, tuy rằng lạnh lùng, nhưng xinh đẹp như một quả đào, nhìn thấycô rất có cá tính.

Đề tài mở ra, hau người bất giác trò chuyện rất nhiều, Tuy rằngđều là những việc vặt vãnh, có điều trong mùa đông vắng lặng thế này, bên trongáo ấm, gặp được một người có duyên, cũng có thể nói là một chuyện vô cùng thoảimái.

“Vậy còn anh?” Đường Mạn hỏi: “Giám đốc Lý đến Sơn Đông đểcông tác sao?”

“Đúng vậy, tháng này tôi đi khảo sát thị trường Sơn Đông,thành lập văn phòng ở Thanh Đảo.”

Đường Mạn à một tiếng.

“Thật ra thì quê của tôi cũng ở Sơn Đông, chẳng qua là đến đờiba tôi thì dời đến Thượng Hải, lần này trở về quê, do ở phía nam thời gian dàinhư vậy, lần về quê này nhìn thấy tuyết rơi, thật đúng là rất phấn chấn.”

Đường Mạn cũng mỉm cười, “Ha ha, vừa nói đến chuyện tuyếtrơi, tôi liền nhớ đến bài văn viết lúc tiểu học, hàng năm vào mùa đông có tuyết,lập tức sẽ viết một bài văn về “Trận tuyết đầu tiên” Thật sự là năm nào cũng cótrận tuyết tương tự, năm nào cũng có bài văn giống nhau.”

Anh cũng cười, “Còn có Ngày nhà giáo, đến Ngày nhà giáo mỗinăm, lập tức sẽ có một bài văn viết về thầy cô giáo, bởi vì ở trường thật sựtôi học là có 4 phần, cho nên viết văn như vậy đúng là một sự tra tấn rất khổ sở,cuối cùng tôi thật sự nhịn không nổi nữa, viết lên vài chữ “Em ghét tập làmvăn” nộp lên, cuối cùng thầy giáo phạt tôi viết câu này 1000 lần, viết một mạchđến tối khi trăng lên, tôi vẫn còn chưa viết xong.”

Hai người nhìn nhau cười.

Không biết do thời gian ở nhà quá lâu, tiếp xúc ít người quáhay là do nguyên nhân nào khác, Đường Mạn có một cảm giác mới quen đã thân vớiLý Văn Khải, có cảm giác mới gặp đã hợp nhau.

Nhẩm tính thì mới gặp mặt được hai lần, lần đầu tiên chỉ cónới vài câu, hôm nay xem như mới chính thức ngồi xuống trò chuyện, bất quá, côthích tán gẫu với anh.

1: Anh ngoài 30 tuổi, nhưng ngồi trước mặt một cô gái hơn 20tuổi, không khoe khoang khoác lác, không nịnh nọt xã giao, anh có chừng mực.

2: Cách nói chuyện của anh khá dí dỏm, cử chỉ phóng khoáng,khiến người khác có cảm giác đúng mực, rất có tác phong lãnh đạo, cũng có phongthái trưởng giả. Anh có khí chất.

3: Diện mạo của anh tuy rằng không đẹp trai bằng Trương KhảiHiên, nhưng khuôn mặt anh tuấn lãng, ánh mắt sáng ngời, trên khóe môi luôn mangtheo một nụ cười khiêm tốn. Anh có phong độ.

4: Anh học rộng hiểu nhiều, kiến thức rộng rãi, trò chuyện vớianh, cho dù có mắc kẹt, nhưng anh có thể tìm được đề tài để ráp vào một cáchnhanh chóng. Anh có học vấn.

Cho nên, cô thích người bạn như vậy, cũng thích nói chuyệnphiếm với người như vậy.

Bất giác, vậy mà cũng nói chuyện không ít, cho đến khi nhữngngười khách khác đều đã đi hết rồi, lúc này Đường Mạn mới giật mình, “Chúng tanhư vậy, đã chiếm dụng thời gian của người ta, có phải không tốt lắm haykhông?”

Anh nhìn về bên kia, “Không sao, tôi quen với ông chủ mà.”

Nhưng Đường Mạn vẫn cứ xấu hổ, “Hôm nào có thời gian, tôi sẽmời anh ăn cơm.”

Đúng lúc này, điện thoại của Đường Mạn reo vang, cô lấy ra,nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là Trương Khải Hiên.

Quả nhiên, ở đầu dây bên kia, Trương Khải Hiên sốt ruột hỏicô: “Em đang ở đâu?”

“Tôi ăn cơm ở bên ngoài.”

“Em ăn cơm một mình à?” Anh nghe thấy giọng nói có chút nghingờ.

Đường Mạn đáp, “Không phải một mình, tôi cùng một người bạnkhác phái ngồi xuống nói chuyện, thế nào, anh muốn đến xem à?”

“Lập tức về nhà, có hai người bạn ở nơi khác đến gặp tôi, buổitối ăn cơm cùng bọn họ.”

Đường Mạn nổi giận, giọng điệu độc tài như vậy, anh nói tôivề thì tôi phải về sao, cô dứt khoát ngang bướng một lần với anh, “Thật xin lỗi,cuộc hẹn bên này của tôi vẫn chưa chấm dứt, nếu anh có việc, tự anh đi một mìnhlà được rồi.”