Đây Là Yêu

Chương 37



Vũ Điệu Anh Đào

Đằng Tỉnh Mục ngẩng đầu nhìn Lạc Kính Lỗi đang từ cầu thang đi xuống.

Thân người một mét tám, thon dài, cân xứng như người mẫu chuyên nghiệp trên tivi. Dáng điệu uyển chuyển chậm rãi đi xuống, chỉ là hắn chưa bao giờ biết rằng gương mặt cậu trông cũng được đến thế.

Mắt sáng mày sắc, môi răng như ngọc, cho dù chỉ là áo lông quần tây rất bình thường, mặc trên người cậu cũng không làm đánh mất đi vẻ hiên ngang.

Tay đặt trên lan can, Lạc Kính Lỗi uể oải xuống lầu. Một đôi mắt lợi hại nhìn chăm chú lên người Đằng Tỉnh Mục.

Tuy rằng không quay đầu lại, nhưng ánh mắt lạnh lẽo truyền đến khí thế mãnh liệt vẫn đánh vào người hắn. Đằng Tỉnh Mục nén lại tức giận, có cảm giác tiếng cười nhạo của cậu vang lên bên tai.

Không thể lưu, người này tuyệt đối không thể lưu lại.

“Mấy ngày trước, trong lúc đi đánh golf với phu nhân bộ trưởng bộ tài chính, bà ta hỏi em, người con trai thường ở cùng một chỗ với Thiên nhi là ai. Em cũng không biết nên trả lời bà ta như thế nào.”

“Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay, em cứ có cảm giác ánh mắt người ngoài nhìn vào đều mang theo vẻ đùa cợt.”

“Thiên nhi cũng thật là, cho dù trường hợp lớn nhỏ thế nào đều cứ mang theo cậu trai kia, còn không xem địa điểm, cứ nắm tay cậu ta mà chạy loạn khắp Tokyo. Hơn nữa, loại chuyện này là em nghe được từ miệng người khác. Anh không biết, lúc đó em đỏ cả mặt, chỉ hận không thể — haiz, quên đi. Thiên nhi lớn như vậy, cũng không thể nói được. Nó cũng có cuộc sống của nó. Chỉ là em không rõ, vì sao không để cho cậu trai kia ở nhà, hoặc không thể mua cho cậu ta một căn nhà ở bên ngoài sao? Dọn ra ngoài, đối với chúng ta, với toàn bộ gia tộc đều có lợi.”

Mấy vị phu nhân của hắn cả ngày cứ ghé vào lỗ tai hắn lải nhải việc này không ngừng nghỉ.

Đúng vậy, người con trai kia hại cả gia tộc của hắn hổ thẹn. Kéo dài như vậy, cậu ta – hẳn sẽ phản kháng!

Trước kia hắn đã từng đối xử với cậu ta như vậy, một ngày nào đó, cậu ta sẽ ỷ lại vào sự cưng chiều của Đằng Tỉnh Thiên mà phản trả lại cho hắn.

Từ trong đôi mắt thâm thúy, âm trầm kia là có thể nhìn ra được. Người con trai trước kia khúm núm tránh ở phía sau Thiên nhi cũng đã trưởng thành, càng ngày càng có dã tâm và thực lực đối kháng với hắn.

Hừ! Là như vậy sao?

Nếu thật sự là thế, người như vậy, tuyệt đối không thể lưu.

Hắn sẽ không đợi cho người kia trở nên cứng cáp, có đủ bản lĩnh để đấu đá với hắn, để rồi sau đó ngây ngốc ngồi chờ chết.

Hiện tại điều cố kỵ nhất chính là tính tình cùng tính cách Đằng Tỉnh Thiên.

Xem ra, sẽ là một hồi chiến đấu gian khổ, khó khăn.

Chỉ là, ngoại trừ đánh tiếp, hắn không còn cách nào.

Đã ba tháng rồi đi!

Còn nhớ rõ lúc đến lá phong đỏ đầy trời, hiện tại đã có vài nụ anh đào lặng lẽ nở rộ. Mềm mại hồng hào khiến người yêu mến.

Lạc Kính Lỗi bước chậm dưới tàng cây anh đào, cảm thụ tiết trời tươi mát của mùa xuân.

Duẫn Thiên Khuyết cũng sắp trở lại rồi.

Mỗi một ngày, mỗi một ngày đều có thể nhìn thấy gương mặt đầy sức sống kia. Cho dù là đi công tác, hắn cũng luôn mang theo cậu. Cho nên, có thể dùng câu “như hình với bóng” để hình dung tình trạng hiện tại của bọn họ.

Ngồi ở bên lò sưởi, Duẫn Thiên Khuyết khoá thật kỹ hắn và cậu vào chăn bông, từ phía sau lưng gắt gao ôm lấy cậu, thưởng thức những ca khúc đêm giao thừa.

“Lạc, em cảm thấy chúng ta giống một cặp vợ chồng già không? Tôi rất thích loại cảm giác này.”

Cậu không trả lời, hơi thở ấm áp vương vấn bên tai, còn cậu không phát nổi ra một âm thanh.

Sau lễ Nguyên Đán, bọn họ cùng vào đền Meiji, cùng nhau tế bái.

“Xin thần phù hộ, Lạc sẽ yêu thương con như là con yêu thương cậu ấy, vĩnh viễn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với con.”

“Lạc, hằng năm tôi đều ước nguyện điều này, cho đến khi em thật sự yêu thương tôi. Nhưng mà, tôi cũng sẽ mãi cầu nguyện như vậy, để em và tôi vĩnh viễn bên nhau.”

“Lạc, cầu nguyện của em là gì?”

Tôi cầu nguyện điều gì? Hừ, đã sớm không đạt được. Cậu không biết sao?

Tôi hy vọng gì, tôi ước nguyện gì, cậu không biết sao?

Tôi đã từng cầu nguyện, nhưng ông trời lại bán nó cho cậu, bởi vậy tôi phải chịu trừng phạt ác liệt. Cậu không biết sao?

Tôi còn thể cầu sao? Tôi còn có thể ước sao? Lời cầu nguyện đó hữu dụng ư? Thần từng chăm sóc tôi, thương yêu tôi dù chỉ một lần ư? Cậu không biết ư?

Ánh mắt Lạc Kính Lỗi trống rỗng, chết lặng cắm hương vào trong lư, không một điều nguyện vọng.

Hồ nước xanh thẳm rũ bỏ khí lạnh mùa đông, mùa xuân ấm áp soi sáng những làn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Một địa phương xinh đẹp như cảnh tiên lại là nơi ở của đám người tà ác. Cỡ nào chênh lệch.

Lạc Kính Lỗi tìm một tảng đá ngồi xuống, thưởng thức ánh nắng lấp lánh trên mặt hồ. Trong suốt như gương, nhưng không có cách nào phản chiếu lòng người.

“Xin chào.” Một giọng nói trẻ con nũng nịu vang lên.

Lạc Kính Lỗi quay đầu lại, là Fujii Reiko.

“Chào anh.” Cô bé lại cúi chào, ngọt ngào nói, nở rộ nụ cười hồn nhiên đáng yêu dịu dàng.

Lạc Kính Lỗi cúi đầu, thời gian ba tháng, đủ cho cậu nghe hiểu được một ít câu từ đơn giản.

“Xin hỏi, anh là bạn của anh hai sao?” Mái tóc dài theo gió thổi nhẹ nhàng bay bay, lại rơi xuống lần nữa. Cô bé như cô gái bước ra từ trong truyện tranh, đôi mắt thật to, tinh tế trong vắt.

Bạn bè ư? Từ này sao xa xôi quá. Đã có một thời gian cậu có loại quan hệ này với Duẫn Thiên Khuyết. Nhưng quá ngắn ngủi, khiến cậu cơ hồ quên hết mất rồi.

Lạc Kính Lỗi gật gật đầu. Cậu không muốn giải thích gì với cô gái nhỏ này.

“Vậy thì, em phải gọi anh như thế nào?” Có hai ba cánh hoa rơi nhẹ nhàng trên mái tóc cô gái nhỏ, là một vẻ đẹp ngây ngô.

Trong mắt Lạc Kính Lỗi bỗng dâng lên một tầng tối tăm thản nhiên. Cậu chỉ chỉ cổ mình, khoát tay.

“Sao?” Fujii Reiko nghiêng nghiêng đầu xem xét cậu. Cánh hoa anh đào trên tóc thuận thế chậm rãi rơi xuối, theo gió đong đưa duyên dáng một đường, cuối cùng lẳng lặng nằm dưới chân cô bé.

“A!” Fujii Reiko như bừng tỉnh. “Anh không thể nói chuyện!” Lập tức, rất nhanh, cô bé cảm giác được chính mình vô lễ, cuống quít che miệng lại, thẹn thùng cúi đầu.

Buông bàn tay nhỏ bé, cúi đầu, giọng nói buồn rầu vang lên. “Thật xin lỗi, em thất lễ.”

Lạc Kính Lỗi cười vẫy tay, ý bảo cô bé lại đây. Trên đời này còn có cô gái hiền dịu, đáng yêu như thế nào sao? Cư nhiên lại là họ Fujii, thật sự là không thể tin được.

Guốc gỗ nho nhỏ dẫm trên đất, phát ra âm thanh “cộc cộc.” Cô bé ngồi trên tảng đá bên người Lạc Kính Lỗi, ngẩng đầu lên đánh giá cậu.

“Anh thật đẹp.”

Lạc Kính Lỗi nhíu mày. Xinh đẹp? Có người sẽ thấy cậu xinh đẹp?

“Thật đó, anh thật sự rất đẹp, đẹp như là Reiko vậy.”

Lạc Kính Lỗi không khỏi tươi cười, cưng chiều sờ sờ trán cô gái nhỏ.

“Anh hai cũng rất đẹp, nhưng mà anh hai không thích nói chuyện. Em nói chuyện với anh ấy, anh ấy lại không để ý đến em. Nhưng mà anh lại khác nha, anh không thể nói chuyện, không phải không muốn để ý đến Reiko, Reiko vẫn rất là đáng yêu, đúng không anh?”

Thì ra là lo lắng về mị lực của mình. Lạc Kính Lỗi cười gật gật đầu.

“Xem đi, em biết mà! Vậy thì anh ơi, em nói, anh nghe là tốt rồi. Nếu đúng anh gật đầu, không thì lắc đầu nhé!”

Cậu gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

“Anh à, anh là bạn rất tốt với anh hai sao?” Hai chân đong đưa lúc ẩn lúc hiện, cô nghiêng đầu nhìn anh trai xinh đẹp.

Hừm… Lạc Kính Lỗi nhíu mày nghĩ nghĩ. Gật gật đầu, lại lắc đầu.

“Gật đầu, rồi lắc đầu là ý gì vậy?” Ngón tay nho nhỏ gãi gãi huyệt thái dương. Đôi mắt vòng tới vòng lui. “Có nghĩa là tốt, rồi lại không tốt sao?”

Cậu gật gật đầu.

“Ôi! Người lớn các anh thật phiền toái, tốt rồi lại không tốt. Như em và Kazu là bạn tốt, với cậu con trai xấu xa Odake kia thì không phải bạn tốt. Thật sự là không hiểu nổi các anh.” Một bàn tay vuốt vuốt mái tóc trước ngực. “Vậy anh hai thường xuyên nói chuyện với anh không?”

Cậu lại gật gật đầu. Tuy rằng không để ý tới người kia, nhưng mà hắn ta sẽ giống như không biết mệt mỏi, không ngừng nói chuyện với cậu. Xem như là vậy đi!

“Hả? Anh ấy chẳng chịu nói chuyện với em. Là vì anh đáng yêu hơn Reiko sao?” Cô bé mở to hai mắt như phát hiện được châu lục mới.

Vấn đề này… Lạc Kính Lỗi nghĩ nghĩ, vẫn là lắc đầu.

“Vậy vì sao anh hai nói chuyện với anh, mà không nói chuyện với em. Tò mò quá đi! Anh hai rất thích anh sao?”

Thích không?

Hừ! Là thích đi!

Là thích theo định nghĩa của hắn, chưa bao giờ tôn trọng suy nghĩ của cậu.

Cái loại thích bóp chết tất cả này, cũng là điều cậu không hề muốn.

Lạc Kính Lỗi quay đầu đi, không muốn trả lời vấn đề này.

Xa xa có một tầm mắt sáng rực lại vô cùng lo lắng, yên lặng nhìn chăm chú vào bọn họ.

Lạc Kính Lỗi thu hồi ánh mắt, người kia – đã trở lại sao?

Cậu nhìn về cô gái nhỏ hồn nhiên, không một chút tỳ vết nào trước mắt, đang mở to ánh mắt nhìn cậu, chờ đợi câu trả lời. Đôi mắt đen láy như trân châu, cỡ nào khiến người khác thương mến.

Chỉ tiếc, em lại mang họ Fujii –

Vì sao sinh ra lại là em gái Duẫn Thiên Khuyết…

Lạc Kính Lỗi nâng ngón tay như ngọc của cô bé, chạm nhẹ đôi môi lên phía trên, vô cùng mềm mại.

Như vậy là đủ rồi đi –

Đủ để cho người kia phát cuồng đi –

Vậy đến đây đi, đối phó với tôi, đối phó với em gái đáng yêu, thiện lương của cậu đi, tuỳ theo ý cậu, cứ việc đến đây đi!

Tôi đã chết một lần, loại đau đớn này còn có là gì? Còn có cái gì là không thể chịu được?

Về phần người nhà của cậu, tôi đã không còn dư cảm tình để thương tiếc, để lo lắng. Như vậy có phải rất không đúng, rất vô sỉ đê tiện hay không?

Nếu đau, thì để cho tất cả cùng đau đi.

Tình cảm biến thái của cậu sẽ ảnh hưởng tới tất cả những ai liên quan đến cậu!

Đằng Tỉnh Mục phải không, những đau đớn tôi đã trải qua, tất cả hoàn trả lại cho ông. Thật muốn nhìn xem, Duẫn Thiên Khuyết sẽ đối xử với cha ruột của mình như thế nào—

Ha ha…… Nhất định sẽ rất phấn khích đây! Thực không muốn bỏ qua.

“Anh ơi, anh đang mời em khiêu vũ sao?”

Giọng nói lanh lảnh như chim hoạ mi đánh thức ảo tưởng của cậu. Cậu lẳng lặng chăm chú nhìn cô gái nhỏ không hề có tâm cơ này. Em ấy, em ấy sao lại—

“Anh ơi, vậy cùng nhau nhảy đi, khiêu vũ dưới cây anh đào, thật lãng mạn đó, còn được khiêu vũ với anh trai xinh đẹp như vậy nữa, Reiko rất vui vẻ đó! Mau tới đây, tới đây, Reiko nhảy rất giỏi đó!”

Fujii Reiko dắt tay cậu, đứng ở dưới tàng cây anh đào bắt đầu khiêu vũ.

Lạc Kính Lỗi đong đưa thân thể theo bước chân của cô, có lúc gần như sắp ngã, khiến cô gái nhỏ phát hỏa răn dạy. “Anh ơi, anh ngốc quá đó, anh chưa từng khiêu vũ sao, học theo em nào, từng bước một, đúng, chính là như vậy đó…”

Lạc Kính Lỗi nở nụ cười, nắm tay một cô gái mười bốn tuổi, dưới bóng cây anh đào hoạ nên điệu nhảy đầu tiên trong cuộc đời mình.

Một tầm mắt từ phương xa vẫn một mực lặng yên nhìn chăm chú vào khuôn mặt tươi cười dưới tàng cây anh đào kia. Thật lâu không thể rời đi.

Lạc, nụ cười em không nguyện để lộ vì tôi, lại vào hôm nay, thản nhiên nở rộ.

Lạc, em đang thật sự vui vẻ sao…

Nếu là như thế, như thế… Tôi…

Nụ cười nhẹ nhàng cong lên – như vậy, tôi đã biết nên làm thế nào rồi.

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì