Dạy Hôn

Chương 36



?Nguồn: Editor Heavydizzy (Cung Quảng Hằng)?

???

Chương 36: Cùng thầy qua năm mới, mua trang phục tình lữ (trên đường)

Hơi thở năm mới càng ngày càng gần, trong siêu thị các loại biển thông báo giảm giá năm mới cũng đã treo lên, nhân viên cửa hàng nhiệt tình lôi kéo tay khách dào dạt đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm. Toàn bộ tựa như đắm chìm trong niềm vui sắp đến cuối năm, Tống Thiển Thiển cũng không ngoại lệ.

Năm nay qua năm mới sớm, học viện dự tính nghỉ bảy ngày trong tháng một, lễ giáng sinh đương nhiên có khả năng nghỉ, cơ hồ nữ sinh toàn trường đều than thở vượt qua một giáng sinh không có Santa Claus, cũng không có quà Noel, lại xếp tràn đầy bài tập và bài thi. Bởi vì ngày mùng một tháng Một vừa vặn là thứ Hai, không thể nghỉ học, vì thế học viện sắp xếp chuyển ngày, ba mươi mốt tháng mười hai nghỉ nửa ngày, mùng một tháng Một tiếp tục đi học.

Nói cách khác —— có thể cùng thầy qua năm!

Tống Thiển Thiển hậu tri hậu giác trong phòng học tràn đầy tiếng hoan hô cùng thét chói tai mơ mộng một chút.

Lại nói tiếp mặc dù ở cùng một chỗ sắp được nửa năm, nhưng hoàn toàn chưa cùng thầy chính thức hẹn hò, học viện an bài thời gian học rất kín, lần trước mua quần áo, còn đi nhà thầy, đều vội vã bận rộn. Căn bản không chân chính tỉ mỉ chuẩn bị hẹn hò ngọt ngào. Khác hẳn trong điện ảnh và truyền hình, ai không muốn ngọt ngào hẹn hò dạo phố, chỉ có thầy... Lần trước nhắc một lần thỉnh cầu hẹn hò, lấy lý do "Lập tức hết cấp III" để bác bỏ, dù cầu anh thế nào, miễn cưỡng đáp ứng hẹn hò rồi, mặc xinh xinh đẹp đẹp, không nghĩ tới lại ở nhà chuẩn bị một xấp bài kiểm tra chờ mình đến làm! Hò hẹn tương đương phụ đạo toán, thật sự là trước chưa từng có về sau càng không, lại còn không thể phản kháng, không thể cự tuyệt! Nào có hẹn hò như vậy.

Tống Thiển Thiển nhớ ngày đó mình xinh đẹp, mặc váy màu hồng đông cứng lạnh run trước cửa nhà Triệu Thuần chờ anh đi ra, không nghĩ Triệu Thuần mở cửa, mang theo kính mắt gọng vàng, mặt không chút thay đổi, trên tay chính là một bộ ba đề thi toán, liền tức đến ngứa răng.

Trên mặt anh tuấn tràn ngập trêu tức, "Đến đây, không làm xong, hẹn hò của chúng ta sẽ không viên mãn." Còn đặc biệt cắn nặng hai chữ “Làm xong".

Vì thế ——buổi chiều hôm đó chính là không nghỉ không dừng vượt qua biển đề thi.

Lịch sử đầy máu và nước mắt như thế quả thực nhiều không đếm xuể, Triệu Thuần không hổ là đại ma đầu cả khóa công nhận, cho dù đang cùng cô ye3u đương, nhưng công tư rõ ràng, lúc nên xuống tay hoàn toàn không nương tay. Nhờ phúc của anh, thành tích toán học của Tống Thiển Thiển miễn cường chen vào danh sách hai trăm, đây là chuyện nửa năm trước không thể tưởng tượng nổi! Mà Triệu Thuần chỉ thường thường thản nhiên cổ vũ cô một câu "Ừ, không tệ", sau đó... Sau đó vốn có sau đó!

Thúc thúc có thể nhịn, Thiển Thiển không thể nhịn.

Bị Tống Thiển Thiển mạnh mẽ lôi ra từ bài thi và tài liệu, Triệu Thuần thực sự không thể nhịn.

Nửa ngày nghỉ đối với học sinh mà nói rất xa xỉ, càng xa xỉ với học sinh và giáo viên ban sắp tốt nghiệp. Triệu Thuần bên kia còn có một chút việc, đang chuẩn bị lợi dụng buổi chiều khó có được này xử lý việc còn chồng chất, kết quả anh bị cô nhõng nhẽo cứng rắn, lôi kéo đi ra.

Mặt mày anh tuấn hơi hơi nhăn lại, bất đắc dĩ đến cực điểm nhìn cô túm caravat mình đi về phía trước, "Bạn học Tống Thiển Thiển, cho dù em muốn mời thầy —— cũng chính là người đàn ông của em là anh đi ra, cũng không thể kéo anh, lôi, kéo, biết không ——"

Hôm nay anh mặc một bộ áo lông màu xám, bên trong mặc áo sơmi trắng, áo khoác lông dê, xứng với một cái caravat trầm ổn màu lam xám. Mi tâm sắc bén nhíu lại, miệng hơi mân, kiểu tóc ba bảy, tóc mái hơi dài, hơi cuốn khúc, bày ra dáng vẻ mê người, đương nhiên, trong mắt Tống Thiển Thiển không lúc nào anh không tuấn mê người.

Tống Thiển Thiển không thèm để ý người khác nhìn sang bằng ánh mắt kinh ngạc, trong gió bắc rét lạnh đi đến khu mua sắm, lớn tiếng đáp: "Thầy, anh đi quá chậm—— giống ốc sên biết không, ốc sên! Hơn nữa hôm nay là đêm đón năm mới nha! Sắp hết năm rồi! Em nghe nói buổi tối chỗ này có hoạt động!"

Triệu Thuần vô cùng gian nan định giải cứu caravat đáng thương từ trong tay cô, "Anh còn có ít nhất ba xấp bài thi lớn —— bao gồm bài kiểm tra của em—— phải sửa, bên kia anh còn một đôi chuyện phải xử lý, chúng ta có thể lần sau lại hết năm hay không?"

Tống Thiển Thiển quay đầu liếc Triệu Thuần một cái, dừng bước chân.

Mùa đông trời tối rất nhanh, tuy mới bốn năm giờ, đầy trời mây dày đã nhuộm màu xám, chỉ chốc lát hoàn toàn là đêm đen đến. Người trên phố lui tới vội vã, đều quấn áo choàng, mệt mỏi mà sợ lạnh vội vã đi qua hai người.

"Chúng ta, đây là lần đầu tiên chính thức hẹn hò, thầy." Tống Thiển Thiển ánh mắt còn thật sự, "Anh biết không? Em muốn cùng anh qua năm mới, em muốn một giây vào năm mới, xác nhận anh có bên em hay không, xác nhận chúng ta có phải thật sự cùng một chỗ hay không."

Triệu Thuần sâu sắc nhận thấy Tống Thiển Thiển trong lòng có sợ hãi và bất an chưa bao giờ biến mất.

Tiếp theo anh ngắn ngủi tự hỏi một chút, tựa hồ văn kiện và bài thi cả đời đều không có khả năng giải quyết hết, vậy —— tạm thời buông bỏ?

Tựa hồ trong khoảng thời gian này, bận rộn và mệt mỏi chưa bao giờ rời khỏi ánh mắt anh, tự nhiên cũng không bận tâm bầu không khí ngày hội. Trang phục Noel còn không lấy ra, chuông năm mới phía trên quảng trường. Màu trắng, màu bạc, màu hồng... Đèn treo kết thành dây từng chuỗi quấn quanh chuông lớn màu đồng, giống tầng mây hoa trước thềm năm mới.

Năm mới, ừ, hình như đã qua một năm.

Triệu Thuần đột nhiên hỏi: "Thiển Thiển, năm ngoái, lúc đó em đang làm gì?"

Khuôn mặt cô đỏ bừng, hơi vuốt tóc mái chặn lông mi, còn thật sự tự hỏi một chút, đáp: "Em hẳn là đang... ừ... ngủ."

Anh bật cười, "Rất phù hợp cá tính em."

Tống Thiển Thiển có chút thẹn thùng, "Khi đó trong nhà chỉ có mẹ và em, mẹ em đương nhiên sẽ không cùng em qua năm, chỉ có một mình em, sẽ mơ mơ màng màng ngủ thẳng đến hôm sau."

Con ngươi anh tối đen, mang theo tia sáng, cúi đầu tiến đến trước mặt Tống Thiển Thiển, ôn nhu hỏi: "Vậy năm nay, em muốn qua thế nào?"

Cô do dự một chút, đỏ mặt, cởi xuống từng vòng khăn quàng cổ dài màu nghệ, cố kiễng chân, quấn khăn quàng lên cổ anh và cổ mình, khe khẽ như thở dài đáp, "Em nghĩ... muốn qua như vậy."

Khăn quàng cổ ấm áp kéo hai người hoàn toàn sát vào nhau, đông đêm rét lạnh, ấm áp này thật trân quý.

Anh nhíu mày, trong lòng không khỏi ấm áp, ngoài miệng lại phá hư không khí, nghiêm trang trêu tức: "Nói như thế nào đây, ừ, nếu em kiên trì thế này, chúng ta đây hẳn là đêm Thất Tịch đi ra, trên cổ mỗi người quấn một sợi dây thừng đỏ, như vậy có vẻ bắt mắt, ừ, có vẻ cũng được."

Cô bị chế nhạo, thật vất vả có dũng khí toàn tâm toàn ý liền nhụt đi, "Vậy anh trở về là được rồi, sửa bài kiểm tra đi thôi, đợi Thất Tịch sang năm lại đi ra."

Nói xong cúi người, tức giận đứng trước cái chuông.

Bỗng nhiên, một cái ôm ấm áp từ phía sau hoàn toàn vây lấy cô, thanh âm trầm thấp thuần hậu làm cho lỗ tai đông cứng đỏ lên có một tia xúc cảm tê dại.

"Anh sao bỏ được."

Hơi thở anh ôm ấp mang theo mùi thuốc lá cực nhạt.

Tống Thiển Thiển mơ mơ màng màng nghĩ, tựa hồ chưa từng thấy anh hút thuốc trước mặt mình, cho nên vì sao có thể không liên tục ngửi được hương vị thuốc lá thản nhiên này?

Đã không kịp nghĩ vấn đề này, anh tiếp tục, từ sau lưng ôm lấy cô nói, "Kỳ thực anh đã chuẩn bị quà năm mới cho Thiển Thiển. Aiz, không biết hiện tại có nên nói ra không."

Cô kinh hỉ xoay người, "Kinh hỉ? Cái gì kinh hỉ?"

Một giờ sau, anh mang cô đi đến một tiệm may thủ công.

Người phục vụ đã được huấn luyện, đưa hai người ngồi xuống sofa.

Cô mơ mơ màng màng, "Thầy, anh muốn mua quần áo sao? Em nhìn thấy đều là đồ nam nha."

Anh lại cười không nói, đến khi người phục vụ cung kính đưa hai bộ quần áo Triệu Thuần đặt ra trước mặt hai người.

Một bộ là âu phục màu đen, kiểu Triệu Thuần vẫn thích, trên cổ áo tựa hồ thêu ký hiệu. Bộ kia là váy, lấy màu đen làm chủ, lấy hình con nai màu bạc làm trang trí, phía dưới là váy âu phục cao cấp, bên trong là áo nữ tương xứng.

Cho nên... Là trang phục tình lữ?

Anh rất vừa lòng, "Thiển Thiển, thế nào, thích không?"

Tống Thiển Thiển một lời khó nói hết, trong lòng dâng lên tư vị phức tạp, "Thích —— nhưng —— có một vấn đề —— "

Anh nghi hoặc, "Vấn đề gì?"

Tống Thiển Thiển bất đắc dĩ lắc đầu, đối với Triệu Thuần chỉ thích âu phục có nhận thức càng sâu, "Trang phục tình lữ của người khác đều thoải mái... Là trang phục cùng nhau đi dạo phố... anh đặt may ra... Chúng ta là cùng nhau tham gia họp WTO sao?"

Anh tựa hồ chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, ừ. Nhưng phản ứng rất nhanh chóng, tiến đến bên tai cô thấp giọng nói, "Là muốn cùng em chơi trò chơi mới, đồng phục dụ hoặc, nhé?"

Tống Thiển Thiển quả nhiên đỡ không được dụ hoặc, trong đầu nháy mắt hiện lên cảnh Triệu Thuần âu phục giày da, nhưng mặt người dạ thú...

Cổ áo anh nửa mở, ngực lõa lồ rắn chắc, trên cổ là dấu hôn bị mình mút đi ra màu phấn hồng, ánh mắt híp lại, không còn ánh mắt sắc bén chỉ còn mê hoặc, mặt kính ngược lại mang theo sương mù mênh mông, có một loại cảm xúc tình dục yếu ớt khó nói. Đũng quần âu phục chỗ đó căng phồng, chính là không được giải phóng...

Quả thực... không thể miêu tả!

Triệu Thuần đưa tay, quơ quơ trước mắt cô, "Làm sao vậy Thiển Thiển?"

Tống Thiển Thiển mạnh mẽ phục hồi lại tinh thần, sắc mặt ửng hồng, "Không có việc gì, không có việc gì, chỉ có một chút, không thể miêu tả."

Anh nháy mắt nhíu mày.

Xong rồi, nói ra lời nói thật.

Đi dạo phố, ăn cơm, uống trà sữa, Tống Thiển Thiển muốn thế nào Triệu Thuần đều theo, một buổi tối qua nhanh. Chính là yêu cầu cuối cùng—— hy vọng lúc tiếng chuông năm mới gõ vang, trước chuông lớn hứa một tâm nguyện, bị anh mạnh mẽ bác bỏ, lý do là "Mười hai giờ phải ngủ". Vì thế lòng tràn đầy vui thích cùng một chút tiếc nuối cuối cùng, Tống Thiển Thiển nằm ở trên giường chậm rãi nhắm mắt lại.

Thật sự là không có thiên lý.

Thầy cũ kĩ như vậy là lần đầu tiên gặp phải, nhưng, cũng là, lần đầu tiên yêu phải.

Chúc mừng năm mới, thầy.

???