Dây Dưa Không Rõ - Củ Triền Bất Thanh

Chương 18



Doãn Tử Trừng đã lặng yên một mình đi tới Bắc Kinh một tháng, anh tự trả tiền đi học viện thiết kế mỹ thuật chuyên nghiệp, muốn nhanh chóng bắt kịp trào lưu thiết kế bây giờ.

Hắn mới vừa ở lại lập tức bắt đầu bôn ba tìm việc, bây giờ hắn còn không thể lấy việc nhận bản thiết kế để kiếm tiền, chỉ có thể tìm chút việc nặng để làm.

May mắn là, ở gần chỗ hắn có chỗ nhà hàng nhỏ cần người làm tạp vụ. Ông chủ ở đó nhìn thấy người xinh đẹp trẻ tuổi như Doãn Tử Trừng đến ứng tuyển thì rất kinh ngạc, nhưng không chịu nổi Doãn Tử Trừng khổ sở cầu xin đành đồng ý để cho hắn thử xem. Mấy ngày trôi qua, ông chủ đó tương đối hài lòng với người trầm mặc trẻ tuổi có năng lực này, nên để hắn tiếp tục làm thêm.

Doãn Tử Trừng rất quý trọng phần công việc này, hắn có thể đi làm vào lúc xế chiều sau khi học xong mỗi ngày, đến hơn 10 giờ tối kết thúc công việc, như vậy cũng xem như có thể có thu nhập cho bản thân rồi.

Cuộc sống của hắn cực kỳ gian khổ, tiền bạc thừa lại lúc đầu thanh toán học phí với tiền thuê nhà xong đã không còn thừa lại bao nhiêu, hắn chỉ có thể cố gắng hết mức giảm bớt sinh hoạt phí của mình, giữ lại tiền bạc mua sách với dụng cụ hội họa.

Buổi tối sau khi hắn trở về còn phải tiếp tục học tập, mỗi ngày đều phải học đến rạng sáng, ba giờ mới có thể nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau còn phải thức dậy đón xe bus đi học. Chỗ hắn ở là một căn phòng nhỏ trong một Tứ Hợp Viện cũ nát, cách trường học rất xa, nhưng tiền thuê nhà rẻ, con người hàng xóm bên cạnh cũng không tệ, Doãn Tử Trừng đã rất vừa lòng rồi.

Học sinh trong trường học gần như đều là người nhỏ hơn so với hắn, Doãn Tử Trừng hiểu được thời không đợi người, áp lực rất lớn. Mỗi ngày hắn đều kiên trì vẽ tranh, cố gắng tìm về cảm giác đối với hội họa.

Khi hắn vẽ tranh, bên cạnh luôn luôn có nhiều nam sinh nữ sinh vây quanh, nhìn hắn vẽ, nhìn đúng cơ hội nói chuyện mấy câu với hắn. Doãn Tử Trừng không biết, hắn đến viện mỹ thật đã dẫn tới rất nhiều tiếng oanh động, rất nhiều người đều muốn tìm cơ hội tiếp cận hắn. Chỉ là hắn cư xử cực kỳ lạnh lùng, ngoại trừ học tập, vẽ tranh ra, chuyện gì cũng đều không quan tâm.

“Oa,viện mỹ thuật của chúng ta năm nay thật đúng là nhiều suất ca nha! Mọi người nhìn đi, lại một suất ca!” Giữa đám nữ sinh đang vây chung quanh Doãn Tử Trừng bỗng nhiên nổi lên một trận xôn xao, mọi người liên tiếp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“A, anh ta đến rồi! Bộ dáng anh ta thật không tồi!”“Không đẹp bằng Doãn Tử Trừng…”“Không tệ a! Loại hình khác nhau thôi, anh ta giống một Mỹ Thiếu Niên đấy!”“Năm nay thật không tệ, có nhiều suất ca để nhìn như vậy…”

Doãn Tử Trừng dường như không nghe thấy vẫn tiếp tục tập trung tinh thần vẽ tranh, nhưng tiếng kêu thét chung quanh ngày càng to lên, người cũng bắt đầu di chuyển rộng ra, thậm chí chắn đến chỗ tầm mắt của anh.

Doãn Tử Trừng không thể không ngừng tay, hơi nhíu mi mắt nhìn người tới…...

“Phương Hòa Kính!” Hắn bỗng chốc ngây người…

Phương Hòa Kính mắt không nhìn đi nơi khác,đẩy mọi người ra, đi đến bên người Doãn Tử Trừng, ngây ngốc sững sờ nhìn hắn, trong mắt đều là thống khổ, cầu xin, hoảng sợ xấu hổ với thâm tình…Cậu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng tựa như băng của Doãn Tử Trừng, lập tức khổ sở quay đầu tránh đi tầm mắt của hắn.

Doãn Tử Trừng lạnh lùng liếc mắt nhìn phương Hòa Kính một cái, không để ý tới cậu ta nữa, tiếp tục vẽ tranh, Phương Hòa Kính cũng lẳng lặng đứng ở một bên không hề hé răng, không khí im lặng, kỳ dị lan tràn ở giữa hai người, mà người chung quanh hai mặt nhìn nhau khó hiểu.

Doãn Tử Trừng tức giận nhìn Phương Hòa Kính luôn luôn đi theo phía sau hắn, cho dù hắn đi tới chỗ nào, Phương Hòa Kính như hình với bóng theo sát đến cùng, như vậy quả thực sắp trở thành một đại kỳ quan, mọi người nghị luận nhao nhao, chỉ trỏ.

Phương Hòa Kính nhìn sự lạnh nhạt và xa cách trong mắt Doãn Tử Trừng, không dám nói chuyện với hắn, chỉ nhắm mắt theo đuôi, theo sát Doãn Tử Trừng, trong mắt không nhìn thấy bất kì thứ gì khác

Một khi có người nói chuyện với Doãn Tử Trừng, chỉ cần Doãn Tử Trừng đối xử người tới hơi ôn hoà một chút, hai người sẽ có thể cảm giác được ánh mắt giống như giết người, sau lưng kia làm cho người ta không chỉ lạnh run mà còn run sợ.

Doãn Tử Trừng tức giận đến muốn chết, muốn mắng to Phương Hòa Kính, khiến cậu cút đi. Nhưng mà vừa tiếp xúc với ánh mắt thương cảm, xót xa của phương Hòa Kính, hắn cũng không có cách nào tàn nhẫn mở miệng được, chỉ có thể nặng nề thở dài, coi như không có người này.

Mọi người đều biết rõ sinh viên tự túc đến viện mỹ thuật năm nay, là một người đồng tính luyến ái, sống chết theo đuổi Doãn Tử Trừng, tiếng chế giễu châm biếm không dứt bên tai. Thậm chí có người thấy mặt Phương Hòa Kính lại dùng vẻ mặt nôn mửa, mắng cậu biến thái, con thỏ, nhân yêu còn nói cậu chắc chắn bị HIV, yêu cầu trường học đuổi cậu. Mọi người không che giấu sự chán ghét gia tăng đối với cậu, tránh né giống như cậu là người bị bệnh AIDS, càng nói càng khó nghe. Doãn Tử Trừng đều cảm thấy sắp không chịu nổi, nhưng Phương Hòa Kính hoàn toàn không để ý đối với toàn bộ chuyện này, chỉ ngây ngốc nhìn Doãn Tử Trừng.

Buổi trưa lúc ăn cơm, cậu nhìn thấy mỗi lần Doãn Tử Trừng đều mua một chút dưa muối với cơm như nhau, thì đau lòng muốn chết...

Hắn còn chưa khỏi bệnh hẳn, như vậy thật sự là đang chà đạp mình, chẳng trách sắc mặt Trừng kém như vậy, người cũng càng ngày càng gầy.

Còn cậu, cậu rất muốn ôm ấp, thương yêu hắn, toàn tâm toàn ý chăm sóc Trừng... Phương Hòa Kính chua sót nghĩ, thế nhưng Trừng hận chết cậu, anh ấy không để ý tới cậu rồi... Tôi là đồ đần! Đồ ngốc này! Phương Hòa Kính ủ rũ mắng mình.

Doãn Tử Trừng vừa tan học trở về đã nhìn thấy hàng xóm đang phấn chấn vui vẻ chuyển nhà, người đàn ông kia hăng hái nói cho anh, có người ra giá cao thuê nhà của bọn họ, bút tiền thuê đó có thể cho người một nhà bọn họ thuê một căn nhà ở trong tiểu khu mới xây.

Buổi tối làm xong công việc trở về, Doãn Tử Trừng không chút kinh ngạc khi nhìn thấy Phương Hòa Kính ngồi ở chỗ cửa nhà anh, đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu nhìn anh. Doãn Tử Trừng làm như không thấy đi qua bên cạnh cậu.

“Trừng!” Phương Hòa Kính nhút nhát gọi Doãn Tử Trừng, đưa qua một tấm thẻ tín dụng, bất an nói: “Trừng, anh cứ lấy trước dùng ổn được không? Về sau anh có tiền thì trả lại em, mật mã anh vẫn thường dùng đó...” Doãn Tử Trừng không để ý tới cậu, lấy chìa khóa mở cửa.

Phương Hòa Kính theo sát phía sau hắn, vẫn thấp giọng cầu xin: “Trừng, xin anh được không? Anh sẽ mệt chết, Trừng, Trừng, em xin anh! Anh cứ trả lại em sau thôi! Trừng!”

Doãn Tử Trừng không kiên nhẫn quay người lại, mặt không chút thay đổi nhìn phương Hòa Kính. Anh nhận thẻ tín dụng, lấy tay bẻ một phát thành hai nửa, tiện tay ném xuống dưới chân Phương Hòa Kính. Anh không nhìn nước mắt nhanh chóng nổi lên trong mắt Phương Hòa Kính, nặng nề đóng cửa phòng lại.

Doãn Tử Trừng cảm thấy thân thể của chính mình càng ngày càng kém, hắn thường cảm thấy đầu váng mắt hoa, tức giận cũng không thở gấp được, cả người thật sự suy yếu.

Hắn cắn răng mang rác đi đổ, cảm thấy mình sắp hôn mê rồi. Hắn trốn ở góc phòng, tựa vào trên tường, thoáng nghỉ ngơi một chút, rồi lại chống đỡ thân thể mệt mỏi, trở lại trong tiệm tiếp tục làm việc.

Không dễ dàng gì mới chịu đựng được đến giờ tan tầm, một tay hắn đỡ vách tường, chậm rãi đi trong ngõ tối nhỏ, đi vài bước lại phải dừng lại một chút. Hắn cảm thấy đường trở nên thật dài, hắn cảm thấy không đi được đến cuối, đầu cực kỳ choáng váng, chân mềm đến mức không thể chống đỡ được thân thể của chính mình. Doãn Tử Trừng suy yếu giương mắt nhìn phía trước, buông tha ý nghĩ về thẳng nhà, chuyển tới bên cạnh, vừa trượt tường ngồi xuống tại chỗ.

Thật sự quá mệt mỏi, không kiên trì nổi, Doãn Tử Trừng suy sụp nghĩ, hắn thật sự vô dụng... Hắn suy yếu thở phì phò, tựa vào góc sáng sủa cạnh cửa nhà người ta, hai mắt vô thần nhìn thế giới tối đen trước mắt, trong lòng tràn ngập thất vọng.

Phương Hòa Kính chờ ở trước cửa lớn, thấy Doãn Tử Trừng chậm rãi đi tới, mặt trắng đến mức dọa người, cả người sắp đứng không vững nữa. Cậu giật mình hỏi: “Trừng, anh sao vậy? Bị bệnh sao?”

Doãn Tử Trừng trước sau như một vẫn không để ý tới cậu, mạnh mẽ chỗng đỡ đi tới trước cửa, lấy chìa khóa ra... Tay hắn run rẩy quá mức, chìa khóa lập tức rớt xuống đất, Phương Hòa Kính vội vã nhặt lên. Trong lòng Doãn Tử Trừng muốn tự mình nhặt, nhưng mà, hắn biết một khi mình ngồi xổm xuống để nhặt, sẽ không cách nào đứng lên được nữa.

Hắn yên lặng nhận chìa khóa, không nhìn đến ánh mắt lo lắng cực điểm của Phương Hòa Kính, đi vào trong phòng.

Một bước vào đến cửa, tất cả sức lực của hắn đều biến mất, thoáng cái ngồi té trên mặt đất, run run, ngay cả ghế dựa gần trong gang tấc cũng khôn với tới.

Hắn sững sờ ngồi yên, nhìn bốn phía đơn sơ, nhìn gió thổi lên bức màn, không có cách nào nhúc nhích thân thể của chính mình một chút... Đã qua lâu lắm, hắn mới run lẩy bẩy đứng lên, dùng nước rửa mặt, nước sôi đã lạnh ăn bánh mỳ còn lại, lật tư liệu bản thiết kế mới lên xem.

Buổi tối ngày hôm sau vừa làm xong công việc, ra khỏi cửa tiệm, Doãn Tử Trừng đã nhìn thấy Phương Hòa Kính đứng ở cửa chờ hắn. Hai người ai cũng không nói lời nào, một trước một sau đi về. Đi tới cửa, phương Hòa Kính gọi Doãn Tử Trừng lại, sợ hãi nói: “Trừng, em hầm bình canh, anh uống đi được không?”

Doãn Tử Trừng kinh ngạc giương mắt nhìn Phương Hòa Kính được nuông chiều từ bé, quay đầu đã thấy được bình thuỷ cậu đặt ở sau cửa sổ. Trong lòng bỗng chốc bị khuấy động, nhưng vẫn không chút nào để ý trở về phòng, đẩy Phương Hòa Kính ở ngoài cửa.

Từ nay về sau, mỗi ngày ban đêm Doãn Tử Trừng đều nhìn thấy Phương Hòa Kính ở cửa tiệm, cũng đều nhìn thấy có một bình thuỷ phía sau cửa sổ, nhưng tất cả hắn đều không để ý tới, lập tức trở về phòng.

Lúc đang xem sách, Doãn Tử Trừng không tự giác nghĩ, Phương Hòa Kính đi theo hắn cả ngày, lấy đâu ra thời gian làm những thứ này? Nhất định là lúc hắn đang làm việc, đi mua nguyên liệu, tự mình hầm trong phòng.

Người chưa bao giờ xuống phòng bếp như cậu, hiện tại mỗi ngày đều đi chợ mua nguyên liệu, ở nhà hầm canh chưa từng có người uống như vậy. Cứ như vậy đã gần một tháng. Hắn không dám nghĩ đến tâm tình khi Phương Hòa Kính đang hầm canh này, không dám nghĩ đến mỗi ngày Phương Hòa Kính đều ở phía sau khổ sở gọi hắn, lại nhìn mình cũng không thèm ngó nước canh cậu đã vất vả nấu ra một cái, đóng cửa lại, hắn biết mỗi lần Phương Hòa Kính đều phải ở ngoài cửa, đau khổ đứng ngây ngốc thật lâu... Trời ạ! Đừng hầm canh nữa! Đừng đi theo hắn nữa! Đừng đứng ở bên ngoài rơi nước mắt nữa!

Đừng dùng cái loại ánh mắt đau đớn đến tê tâm liệt phế này nhìn hắn... Doãn Tử Trừng buồn bực ôm lấy đầu, không cách nào nữa tập trung tinh thần đọc sách nữa..

Hắn đi ra ngoài cửa, nhìn màn đêm lành lạnh, yên tĩnh, để cho lòng đang rối loạn của mình bình tĩnh trở lại.

Nhìn thấy đèn trong phòng Phương Hòa Kính đã tắt, Doãn Tử Trừng nghĩ phương Hòa Kính mệt mỏi một ngày, cũng nên nghỉ ngơi rồi. Hắn lặng lẽ đến gần trước cửa sổ Phương Hòa Kính, tâm tình phức tạp nhìn vào cửa sổ đen tuyền.

Bỗng nhiên, một trận tiếng khóc ròng truyền đến, đó là Phương Hòa Kính đang thấp giọng khóc, hắn nán lại... Phương Hòa Kính khóc rống giống như sắp chảy máu, cái loại tiếng khóc đau thương gần chết này, giống như một thanh kiếm sắc đâm vào trong lòng Doãn Tử Trừng, hắn cảm thấy phòng tuyến trong lòng mình sắp sụp đổ rồi. Hắn bỏ chạy về trong phòng, ngã xuống giường, nhịn không được rơi nước mắt xuống.

Cứ như vậy một ngày lại một ngày vẫn qua đi trong lặng im, Doãn Tử Trừng vẫn còn đang học tập, làm công, Phương Hòa Kính vẫn còn theo sát hắn một tấc cũng không rời, mỗi ngày kiên trì hầm canh không ai uống. Chỉ có khác là, Doãn Tử Trừng cảm thấy mình sắp chống đỡ không nổi nữa, thân thể kém đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Nhưng nếu phần việc làm này mất đi, lại tìm một phần việc làm gần nhà sẽ rất khó khăn, Doãn Tử Trừng một ngày cũng không dám xin phép nghỉ, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, hắn không biết hắn có thể giữ vững tới khi nào.

Hôm nay Doãn Tử Trừng cảm thấy mình không ổn, vì không muốn ngã ở trong tiệm người ta, đành phải kiên trì xin phép, rời khỏi sớm hơn. Đầu hắn đau đến mức sắp vỡ ra, toàn thân ứa ra mồ hôi lạnh, yếu ớt đến mức sắp đi không nổi. Hắn kéo thân thể mệt mỏi, xê dịch từng bước chân một. Thế giới trước mắt mơ hồ, gió lạnh mùa thu chui thẳng vào vạt áo, hắn cảm thấy toàn thân đều đang đau đớn, đau đến sắp không chịu nổi rồi.

Chân hắn mềm nhũn, đã ngã nhào trên đất. Chậm rãi di chuyển đến trong một góc xó, Doãn Tử Trừng cảm thấy sức lực toàn thân gần như đã dùng hết rồi. Qua hơn nữa ngày mới nặng nề đứng lên, đi tới vài bước, lại té ngã... Yếu ớt đến mức ngay cả thở mạnhcũng không nổi, đau đầu đến mức sắp sửa mất đi ý thức. Trong lòng Doãn Tử Trừng cười khổ nghĩ: Hiện tại may mắn vẫn lại là mùa thu, nếu là mùa đông, có lẽ mình sẽ đông chết ở trong này, thật sự là làm cho Trung Quốc mất mặt... Hắn không muốn bị người khác nhìn thấy bộ dáng chật vật này của mình, đành thay đổi một cái đường nhỏ vắng vẻ khác trở về.

Hắn dùng thời gian nhiều gấp mấy lần so với bình thường về đến nhà, đầu đã đau đến mức thần trí mơ hồ rồi. Hắn không thấy rõ tình hình chung quanh, cả người tựa lên trên cửa, tay run run làm sao cũng không thể mở cửa ra, cả người lập tức ngã xuống.

Trong mơ hồ, dường như anh nghe được có người đang lo lắng gọi hắn. Giống như là Lôi... trước khi ngã xuống Doãn Tử Trừng đã nghĩ như vậy. Doãn Tử Trừng cảm thấy mình bị một người ôm vào trong ngực, anh mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt hoảng loạn, căng thẳng của Lôi.

“Trừng, sao em có thể làm khổ mình như vậy?” Giọng Lôi nghẹn ngào, anh vừa đi vào nhìn thấy trong phòng Doãn Tử Trừng đơn sơ lạnh lẽo đến mức dọa người.

Trên bàn bày bánh mỳ lạnh cũ, một ít cải bẹ, vài món quần áo cũ ―― khi hắn đi, ngay cả quần áo bọn họ mua cho hắn cũng không mang, chỉ lấy quần áo cũ năm đó của chính hắn, Trừng của tôi cứ ngang ngược như vậy.... Lôi đau quặn lòng ôm lấy thân thể gầy yếu đơn bạc của người trong lòng.

Doãn Tử Trừng không có một chút sức lực nào, hoàn toàn không thể đẩy cánh tay sắt của Lôi ra, hắn dùng giọng nói gần như không nghe được, kiên quyết nói: “Buông!” Lôi ngẩn người, lo lắng buông lỏng tay ra, chột dạ nhìn vẻ mặt tức giận của Doãn Tử Trừng trong lòng.

Một tay Doãn Tử Trừng vừa động đậy được đã cắn răng vùng vẫy nghiêng người qua, đột nhiên cầm lấy con dao trang trí đặt bên giường, trực tiếp kê vào trên cổ mình cắt xuống...

“Trừng!” Lôi Với Phương Hòa Kính đang bưng canh tới quá sợ hãi, chặn ngang cướp đoạt lại con dao trang trí sắc bén, lưỡi dao mỏng manh cắt qua tay Phương Hòa Kính, máu lập tức tuôn ra.

Doãn Tử Trừng cũng không thèm nhìn tới khuôn mặt bị dọa trắng bệch của bọn họ, lạnh lùng nói: “Buông!” Lôi vội vàng thu tay, mặc cho Doãn Tử Trừng tê liệt ngã xuống ở trên giường.

Doãn Tử Trừng dùng sức như vậy, toàn thân như nhũn ra, lại nặng nề rơi vào trong hôn mê...

Lần nữa tỉnh lại ánh mắt Doãn Tử Trừng rời rạc nhìn chung quanh, hơn nửa ngày mới nhìn rõ đây là một căn phòng bệnh màu trắng. Hắn sợ tới mức hét rầm lêm, bật cả người dậy từ trên giườn, cuộn mình ở đầu giường, run rẩy kịch liệt.”Hắn xong rồi, nhất định là hắn lại nổi điên, lại bị đưa đến bệnh viện tâm thần, hắn lại phát điên! Hắn lại phát điên!”

“Không....” Hắn kêu thảm, phát cuồng đánh vào đầu mình: “Mọi người để tôi đi chết đi! Xin mọi người! Để cho tôi chết đi! Hắn không muốn phát điên nữa! Xin mọi người để cho tôi chết!” Hắn khóc gào, đột nhiên đánh vào góc nhọn trên ngăn tủ trước giường...

Phương Hòa Kính liều mạng ôm Doãn Tử Trừng, liều mạng hô: “Trừng! Anh không có điên! Là thân thểanh bị kiệt sức, dẫn tới phát sốt, anh sẽ tốt hơn rất nhanh thôi! Anh chỉ là phát sốt thôi.. Trừng!” Cậu gần như không kiềm chế được Doãn Tử Trừng đang điên cuồng, Lôi xông tới cũng ôm Doãn Tử Trừng, liều mạng an ủi hắn.

Cuối cùng Doãn Tử Trừng nghe được hai người khóc kêu, biết mình cũng không có nổi điên nữa. Nhưng mà hắn sợ hãi, nắm chặt tay hai người không rời, gắt gao chôn đầu trong lòng của Phương Hòa Kính, không dừng run rẩy.

Lôi với Phương Hòa Kính ôm Doãn Tử Trừng, dịu dàng an ủi hắn. Nụ hôn mềm nhẹ giống như mưa rơi vào trên mặt trên tay Doãn Tử Trừng, vuốt lên trái tim bối rối của hắn....

Thần trí Doãn Tử Trừng bình tĩnh lại, lập tức thẳng thân thể, đẩy hai người ra. Lôi và Phương Hòa Kính cũng không dám lên tiếng nữa, thành thành thật thật đứng ở bên cạnh.

Phương Hòa Kính trông chừng Doãn Tử Trừng, Lôi chạy đi. Chỉ chốc lát sau, anh đưa mấy người lao động ở cửa hàng bán hoa về, dùng hoa sửa sang toàn bộ gian phòng bệnh. Phòng bệnh màu trắng bỗng chốc trở nên mê hoặc tráng lệ, Doãn Tử Trừng nhìn thấy, trong lòng cảm thấy yên ổn rất nhiều. Hắn cảm thấy mình sắp bị bọn họ làm dao động, bắt buộc trái tim mình phải cứng rắn lên, vùi mặt vào trong gối, cái gì cũng không nhìn...

Về đến nhà, Doãn Tử Trừng nghĩ mình hai ngày không có đi làm, có lẽ ông chủ sẽ không cần hắn nữa, vậy sinh hoạt phí về sau sẽ tạo thành vấn đề thôi anh nóng ruột đứng dậy, không dễ gì đợi cho tới buổi chiều, gắng gượng tự mình đổi tốt quần áo, chậm rãi đi ra cửa. Ở ngưỡng cửa viện, hắn nhìn thấy Phương Hòa Kính nghiêm mặt trắng xanh chắn ở cửa.

Hắn nghiêng người đi, muốn né cậu ta ra, nhưng Phương Hòa Kính vẫn che trước mặt hắn. Doãn Tử Trừng có phần kỳ quái nhìn Phương Hòa Kính, trầm giọng nói:

“Tránh ra!”

Phương Hòa kính sợ rụt một phen, nhưng lập tức đứng thẳng thân thể, kiên quyết nói: “Trừng, mặc kệ anh sẽ hận em, em cũng sẽ không cho anh đi làm công nữa, anh sẽ mệt chết!”

Doãn Tử Trừng tức giận nói: “Cái này không cần cậu quản! Tránh ra!” Đưa tay định đẩy Phương Hòa Kính ra.

Phương Hòa Kính đồng loạt bắt được tay Doãn Tử Trừng, lớn tiếng nói: “Em sẽ không tránh ra! Em không thể để cho anh chà đạp mình như vậy, anh quá khổ sở, thân thể sẽ không chịu nổi!” Cậu có phần sợ hãi vẫn nhìn thoáng qua Doãn Tử Trừng đang xanh mặt, lấy hết dũng khí kiên quyết nói: “Em mặc kệ anh nghĩ như thế nào, ví như anh còn muốn làm hại mình, em sẽ cột anh trên giường! Đời này dây dưa với anh chắc rồi!”

Doãn Tử Trừng lập tức cực kì tức giận, nhưng lại không cách nào thoát khỏi Phương Hòa Kính. Bỏ lại tay cậu phía sau, Doãn Tử Trừng oán hận xoay người trở về phòng.

Phương Hòa Kính bước nhanh theo vào, đỏ mắt ngồi bên cạnh nhìn trộm hắn, không dám nói cái gì nữa. Doãn Tử Trừng thấy tư thế này, biết phương Hòa Kính rất thực lòng, tuyệt đối sẽ nói được làm được. Hắn tức giận ngồi ở mép giường, lại nghĩ không ra biện pháp gì.

Lôi đi tới, nhìn thấy vẻ mặt phẫn hận của Doãn Tử Trừng, trong lòng nặng nề thở dài. Anh đi đến trước mặt Doãn Tử Trừng, chậm rãi quỳ xuống, ôm chân Doãn Tử Trừng, giương mắt nhìn hắn...”Trừng, anh đến Bắc Kinh mở công ty Phong Lôi, về sau chúng ta sẽ ở Bắc Kinh với em... Em cho chúng ta một cơ hội chuộc tội được không?” Doãn Tử Trừng không thèm để ý đến anh, vẫn ngồi buồn bực.

Lôi vươn tay, vô cùng yêu thương xoa mặt Doãn Tử Trừng, nói: “Trừng, chỉ cần em có thế để cho anh bên ở bên cạnh em, anh có thể vứt bỏ toàn bộ vì em, tiền tài, tôn nghiêm cái gì, anh đều có thể vứt bỏ!”

Lôi ngừng lại, tiếp tục nói: “Em đã nói, nếu anh cho em làm, em sẽ tha thứ cho anh...” Doãn Tử Trừng vừa nghe, trừng mắt ngoan độc liếc nhìn Lôi một cái. Mà Phương Hòa Kính ở bên cũng trừng lớn mắt, không biết tới cùng là Lôi muốn làm cái gì.

Lôi cười khổ, bất đắc dĩ nói: “Anh biết em không muốn chạm vào chúng ta, hơn nữa, vậy cũng lợi cho anh quá... Trừng, em cho anh cơ hội...” Lôi nói xong bắt đầu cởi quần áo mình.

Doãn Tử Trừng kinh hãi rụt về phía sau, Lôi vội vàng nói: “Trừng, anh sẽ không chạm vào em, không có việc gì!” Doãn Tử Trừng ngừng lui về phía sau, khó hiểu nhìn động tác của Lôi.

Lôi lột sạch quần áo, từ trong cái gói to mang vào lấy ra một cái que kỳ quái. Que kia rất to, mặt trên có đầy những viên bi nhỏ, còn mang theo một cái điều khiển, Doãn Tử Trừng không nhìn ra đây là cái thứ gì.

Lôi nhìn Doãn Tử Trừng thật sâu, không nỡ dời ánh mắt đi. Anh giơ vật đó lên nói: “Đây là một cây đấm bóp chạy bằng điện, đây là hiệu lớn nhất, cũng có lực cực mạnh...”

Lời anh còn chưa dứt, đánh bất ngờ đẩy thứ dọa người này vào phía sau mình, khẽ cười, nói: “Chính anh làm cho em xem...” Anh ra sức một cái, cắm thẳng que điện thô to vào phía sau mình.

Chỗ đó chưa bao giờ có cái gì tiến vào lập tức mạnh mẽ ngăn cản vật là trở ngại, đau đớn kịch liệt lan đến như toàn thân, tay Lôi lập tức mềm xuống, que điện chỉ cắm vào một phần nhỏ đã không vào được nữa anh cắn răng dùng hết sức đột nhiên đẩy lên, cả người ra sức dồn hết về sau đón đỡ ―― theo máu tươi phun ra, que điện trực tiếp xuyên tới cán chuôi!

Lôi ngã xuống nằm tê liệt ở trên đùi Doãn Tử Trừng đang kinh hãi không hiểu gì, đau đến mức mồ hôi túa ra, anh run rẩy vui sướng mà đưa remote kia cho Doãn Tử Trừng, gắng hết sức gạt bỏ đau đớn cười nói: “Em có thể cho nó động ở trong cơ thể anh, như vậy, có tính không anh bị làm chứ? Trừng, em tha cho ta đi! Đừng không để ý anh nữa! Em để cho anh làm cái gì cũng đều được, nhưng đừng không quan tâm anh, được không?”

Anh nói xong, đã tự mình dùng công tắc mở tối đa, kịch liệt chấn động liên tục xuyên thấu thân thể hắn, anh đau đến xanh cả mặt, răng môi đều cắn nát...

Doãn Tử Trừng quá sợ hãi, từ trên giường bổ xuống ôm lấy Lôi, đưa tay đến mặt sau muốn rút que điện ra. Nhưng Lôi ngăn cản hắn lại, anh ngây ngốc nhìn Doãn Tử Trừng, nhẹ nhàng nói: “Tha thứ cho anh đi, Trừng, anh yêu em! Em cũng biết anh với Tiểu Kính yêu em bao nhiêu, tha thứ cho chúng ta...”

Doãn Tử Trừng biết người có khí phách trên đời này bất kể như thế nào cũng không có cách nào làm thụ, việc này có thể tạo thành tổn thương rất lớn đối với tâm lý và thân thể hắn, mà từ trước đến nay Lôi chính là người như thế. Lôi là người sĩ diện đến mức cố chấp, mà lại làm như vậy vì hắn, bỏ xuống tất cả mặt mũi, tôn nghiêm, nhục nhã mình như vậy.

Hắn cảm động đến chảy nước mắt. Hắn không có cách nào rút thứ đáng sợ trong thân thể Lôi ra, gấp đến độ phải kêu phương Hòa Kính: “Tiểu Kính rút nó, nhổ ra! Nhanh lên!”

Lôi ngăn động tác của Phương Hòa Kính lại, kiên trì nói với Doãn Tử Trừng: “Tha thứ chúng ta! Trừng! Trước khi em đồng ý, chúng ta có thể không làm chuyện gì đối với ngươi, nhưng mà, ít nhất hãy để cho chúng ta chăm sóc em. Thân thể của em quá kém, hãy để cho chúng ta chăm sóc em đi! Trừng, anh cầu xin em!”

Doãn Tử Trừng khóc đến nói không ra lời, liều mạng gật đầu.

Phương Hòa Kính vội vàng ôm Lôi rút que điện bên trong ra, mặt trên đều có vết máu loang lổ, ngay cả cậu cũng không nhịn được chảy nước mắt...

Doãn Tử Trừng xuyên thấu qua làn nước mắt thấy Lôi đau đến toàn thân không có sức sống, và Phương Hòa Kính đang khóc, nghĩ đến từng chút yêu thương, tình cảm nồng nàn không hối tiếc của bọn họ đối với mình,... Thấy Phương Hòa Kính tiều tụy đến mức sắp sửa không còn hình người, nhớ lại cậu vẫn hầm những bình canh không người uống, những tiếng chửi rủa, ánh mắt khinh bỉ đầy trời trong trường học... Hắn bỏ thở dài, nhắm nghiền mắt...

Hắn cảm giác được mình bị hôn một cách dịu dàng, nhưng không có ngăn cản, mặc cho bọn hắn hôn. Hắn mơ mơ màng màng nghĩ: “Đời này, có lẽ ba người chúng ta sẽ tiếp tục tình trạng dây dưa không rõ này..”

Toàn Văn Hoàn