Dây Dưa Không Rõ - Củ Triền Bất Thanh

Chương 12



Đến ngày hôm sau, khi Doãn Tử Trừng còn mê man, Lôi đã về tới công ty. Anh ngồi trước bàn làm việc, xem cả đống hồ sơ trong thời gian này, chờ Phương Hòa Kính.

Nhưng đến giờ tan ca Phương Hòa Kính mới trở lại công ty, nhìn thấy Lôi nhíu mày, liền đi tới.

“Anh Lôi, đã lâu không thấy. Gần đây anh làm sao vậy? Người thì không thấy đâu, mà điện thoại cũng không nghe, xảy ra chuyện gì sao?” Phương Hòa Kính có chút khó chịu hỏi.

Lôi cũng không trả lời, chỉ đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe, nhìnPhương Hòa Kính: “Tiểu Kính, đi theo anh, anh dẫn em tới nơi này.”

Phương Hòa Kính vừa nghe, ánh mắt chợt lóe, cũng không có lên tiếng, nói vài câu với nhân viên thiết kế, liền cùng Lôi rời khỏi công ty.

Lôi chạy xe đến một dãy biệt thự, hơi thở Phương Hòa Kính có chút không yên, nhưng vẫn không nói lời nào, đi theo Lôi bước vào căn phòng.

Đứng ở phòng khách, Lôi đưa cho Phương Hòa Kính một ly nước, Anh đang nghĩ nên bắt đầu như thế nào, hai người im lặng một hồi, cuối cùng vẫn là Phương Hòa Kính nhịn không được hỏi: “Anh Lôi, đây là nhà của anh sao? Anh tìm được Trừng rồi phải không?” Anh nắm chặt cái ly trong tay, tiện tay để nó xuống.

“Đúng vậy, anh tìm được cậu ấy.” Lôi gật đầu.

Phương Hòa Kính rất kích động, ánh mắt tỏa sáng, nở nụ cười sáng lạn, hưng phấn không thôi hỏi: “Thật sao? Trừng ở đâu? Anh ấy ở đây, đúng không? Lôi, anh đừng thừa nước đục thả câu nữa, nói mau đi!”

Lôi mím môi, muốn nói lại thôi.

Phương Hòa Kính ngẩng đầu nhìn lên lầu, không nói hai lời, đi về phía lầu.

Lôi vội vàng ngăn cậu lại, nói: “Tiểu Kính, trước khi em nhìn thấy cậu ấy, anh có vài chuyện quan trọng muốn nói với em, em đừng có vội.” Phương Hòa Kính miễn cưỡng dừng lại, ánh mắt vẫn còn nhìn về phía trên lầu, nói: “Anh Lôi, anh muốn nói cái gì, anh nói nhanh đi!”

Lôi nhìn Phương Hòa Kính, thở dài nói: “Tiểu Kính, anh biết em từ nhỏ đã rất sùng bài Trừng, trong mắt em, Trừng luôn hoàn mỹ ……”

“Phải, ở trong mắt em, ai cũng không thể so với Trừng, Trừng là tốt nhất!” Phương Hòa Kính rất nhanh thừa nhận lời nói của Lôi.

“Nếu bây giờ Trừng không hoàn mỹ như trước thì sao?” Lôi ám chỉ nói.

Phương Hòa Kính lập tức mở to mắt: “Trừng đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho em biết!” Cậu kéo Lôi, bỗng dừng lại, xoay người muốn chạy lên lầu.

Lôi giữ chặt anh ta, nói: “Tiểu Kính! Em hãy nghe anh nói hết đã.”

Phương Hòa Kính liều mạng nhìn trên lầu, sốt ruột không thôi nói: “Anh muốn nói cái gì thì nói nhanh đi. Em không cần biết Trừng như thế nào. Em yêu anh ấy, em vẫn yêu anh ấy đến chết, anh còn không rõ sao?”

Nhưng Lôi vẫn ngăn ở trước mặt cậu, nói: “Nếu Trừng của hiện tại không còn giống như Trừng trong lòng em thì sao? Nếu cậu ấy thay đổi rất nhiều, hoàn toàn khác trước, em sẽ làm sao?”

Phương Hòa Kính nghiêm túc nhìn Lôi, biết tình huống của Trừng không ổn, cậu bình tĩnh lại, cũng nghiêm túc nói: “Lôi, vậy anh sẽ như thế nào? Anh sẽ vì vậy mà không thích anh ấy nữa sao? Em yêu Trừng thật lòng, mặc kệ anh ấy như thế nào. Cho dù anh ấy trở thành một người không ra người, quỷ không ra quỷ, em vẫn yêu anh ấy, em sẽ chăm sóc cho anh ấy cả đời!”

Lôi nhìn thái độ nghiêm túc của Phương Hòa Kính, giống như yên tâm, giống như tự giễu cười nói: “Anh biết em sẽ nói như vậy. Nếu em không thích cậu ấy, cũng không sao, anh sẽ chăm sóc cậu ấy.”

Phương Hòa Kính trợn mắt nhìn Lôi một cái, vội vã nói: “Bớt nói nhảm đi, Trừng ở đâu? Mau dẫn em đi, em đã vội muốn chết rồi!”

Phương Hòa Kính nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy Doãn Tử Trừng nằm sấp ngủ trên giường. Phương Hòa Kính cũng không dám thở mạnh, sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp sẽ nhanh chóng biến mất. Cậu ngây người hồi lâu, cảm thấy hốc mắt của mình nóng lên, mũi ê ẩm, nước mắt chảy ra ngoài. Ba năm, đã ba năm không nhìn thấy anh ấy……..

Cậu áp chế tâm tình kích động của mình, không tiếng động đi tới trước giường của Trừng, ngồi xổm xuống nhìn kỹ hắn. Bàn tay cậu run run đụng vào sườn mặt của hắn, được nửa đường vội vàng rụt tay lại: gương mặt tái nhợt của Trừng ở trong màu xanh nhạt của chiếc giường, yếu ớt như lúc ẩn lúc hiện, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ biến mất. Trừng của cậu thay đổi rất nhiều, trắng hơn, nhưng gầy, còn xinh đẹp như vậy, tuấn tú, khiến người ta say mê. Phương Hòa Kính cảm thấy kỳ quái nhìn thoáng qua Lôi.

Lôi cũng ngồi ở trước giường, ánh mắt luyến tiếc rời khỏi mặt Trừng trong lúc ngủ mơ, nhẹ giọng nói tìm được Trừng như thế nào, vì sao Trừng bệnh.

“Thật xin lỗi, anh không nói sớm với em. Lúc đó bác Duẫn kiên trì không cho anh nói. Tiểu Kính, em không trách anh chứ?” Lôi nhìn Phương Hòa Kính nói.

Phương Hòa Kính nghe được, rơi lệ đầy mặt, cười khổ một cái nói: “Bác Duẫn chắc rất hận em, hận em hại Trừng trở nên như vậy. Em rất tùy hứng, không có nghĩ đến việc làm của mình sẽ mang đến nhiều tổn thương cho Trừng, Có điều, ông trời vẫn thương em, trừng phạt em ba năm, bây giờ cuối cùng cũng trả Trừng lại cho em. Lần này, em tuyệt đối sẽ không để em ấy rời đi nữa, mặc kệ sử dụng thủ đoạn gì, em cũng sẽ giữ chặt em ấy bên người!”

Lôi nhìn thấy trong mắt Phương Hòa Kính có chút điên cuồng, trong lòng có một tia bất an.

Trừng giống như cảm giác được cái gì, mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn người trước mắt.

Phương Hòa Kính đè nén kích động trong lòng, thấp giọng kêu: “Trừng, là em, làm Tiểu Kính, là Tiểu Kính đây!” Nói xong, cúi người xuống hôn môi Trừng.

Con mắt Doãn Tử Trừng xoay một vòng, cho dù Phương Hòa Kính hôn, hắn cũng không hiểu trước mắt là xảy ra chuyện gì, trong miệng bắt đầu bất an liền hừ hừ.

Phương Hòa Kính lưu luyến không rời buông môi Trừng ra, lắc lắc đầu, khiến mình thanh tỉnh một chút, lại vuốt mặt hắn, nhẹ giọng nói với Doãn Tử Trừng: “Em là Tiểu Kính đó! Trừng nhớ không? Tiểu Kính!”

Doãn Tử Trừng nghe được cái tên Tiểu Kính, bắt đầu có phản ứng, cậu ngơ ngác lặp lại: “Tiểu Kính……”

Phương Hòa Kính gật đầu, vui vẻ nói: “Đúng rồi, Tiểu Kính, em là Tiểu Kính!”

“Tiểu Kính! Tiểu Kính đã chết!” Trừng điên cuồng la lên, từ trên giường ngồi dậy, hai chân đá lọan xạ, lấy tay đánh vào đầu của mình, đau đớn nhưng vẫn nói: “Tiểu Kính chết, Tiểu Kính đã chết, tôi đã hại chết Tiểu Kính, là tôi hại chết em ấy!”

Phương Hòa Kính nhìn bộ dáng điên cuồng của Doãn Tử Trừng, vô cùng đau lòng. Cậu khóc, lấy hết sức ôm Doãn Tử Trừng, liều mạng nói: “Tiểu Kính không chết! Tiểu Kính không chết! Trừng không có hại chết Tiểu Kính! Anh nhìn đi, không phải Tiểu Kính vẫn đứng ở đây sao?”

Lúc Doãn Tử Trừng bị Phương Hòa Kính và Lôi mạnh mẽ áp chế, toàn thân cứng ngắc ngã lên giường, bị buộc yên tĩnh lại, ánh mắt sững sờ nhìn chằm chằm Phương Hòa Kính. Qua hồi lâu, mới khiếp sợ kêu lên: “Tiểu Kính?”

Phương Hòa Kính lập tức trả lời: “Em đây! Em là Tiểu Kính! Anh nhìn xem, em vẫn tốt. Trừng không có hại chết Tiểu Kính!”

Doãn Tử Trừng nghe xong, bỗng nhiên khóc lên, đứt quãng nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không muốn tổn thương cậu, tôi muốn Tiểu Kínhluôn tốt,..hức…không cần hận tôi, Tiểu Kính…… đừng đi………”

Phương Hòa Kính liều mạng ôm Doãn Tử Trừng vào trong ngực, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Tiểu Kính biết, Tiểu Kính biết, Tiểu Kính không hận Trừng, Tiểu Kính yêu Trừng! Tiểu Kính mãi mãi yêu Trừng!”

Doãn Tử Trừng khóc dần nhỏ lại, vẫn thì thào nói: “Tiểu Kính chảy máu, rất đỏ, thật nhiều, nơi nơi đều là…… màu trắng, màu trắng…… Lôi cũng hận tôi, anh ấy đánh tôi! Các người đều đi, chỉ để lại tôi một mình, rất cô đơn, tôi rất sợ……………Tôi bị trừng phạt đúng tội, tội tôi đáng chết vạn lần! Cậu giết tôi đi…… Cậu đánh chết tôi…”

Phương Hòa Kính hôn môi Doãn Tử Trừng, muốn che lại tất cả từ ngữ điên khùng của hắn.

Trừng bị hôn một hồi, đột nhiên còn nói: “Cậu muốn tôi sao? Cậu muốn tôi sao? Cậu muốn đối với tôi thế nào cũng được! Cậu muốn thân thể của tôi sao? Cậu lấy đi! Cậu không cần chết…… Tiểu kính………”

Doãn Tử Trừng đột nhiên xốc chăn mền trên người, rồi cởi áo ngủ ra, lộ ra thân hình lõa lồ, hiện ra ở trước mặt Phương Hòa Kính và Lôi. Cậu chạy đến ôm Phương Hòa Kính, khiếp sợ nói: “Cậu muốn sao? Cậu còn muốn tôi sao? Tiểu Kính?”

Phương Hòa Kính bị động tác bất ngờ của Doãn Tử Trừng khiến cho trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc nhìn Doãn Tử Trừng, tay bất tri bất giác sờ lên thân thể đã nhớ thật lâu. Cậu mơn trớn hai nụ hoa trước ngực, dọc xuống cơ ngực, xẹt qua cái bụng rắn chắc vẫn đang buộc chặt, dừng ở trên bộ lông mềm mại xung quanh phân thân. A…Trừng của cậu, vẫn gợi cảm xinh đẹp như vậy, thân thể không có một chút thịt thừa, làn da trắng mịn không tì vết……… Phương Hòa Kính nhìn thân thể tuyệt đẹp đến choángváng, vẫn ngây ngốc vuốt, trầm mê tại xúc cảm tuyệt vời không thể tự thoát ra được. Doãn Tử Trừng nhìn Phương Hòa Kính giống như không có phản ứng, đau khổ nhắm mắt, tự ti cuộn tròn thân thể lui thành một đoàn, yên lặng rơi nước mắt, không dám ngẩng đầu nhìn Phương Hòa Kính.

Lôi thấy thế, vội vàng lấy tay kéo Doãn Tử Trừng ôm vào trong ngực, hôn lên mặt hắn, cũng đẩy Phương Hòa Kính đang si mê. Phương Hòa Kính cũng phản ứng lại, vội vàng kéo Doãn Tử Trừng ôm trở về, giống như dỗ trẻ con nói:”Dĩ nhiên em rất yêu Trừng, thân thể Trừng quá mê người, em thật muốn chết.” Cậu cười khẽ, còn nói: “Em còn nhớ rõ Trừng đã nói, muốn em làm gì thì làm nha!” Cậu hôn lên thân thể Trừng, cảm thấy thỏa mãn mỉm cười. Khi tay cậu mò đến phía sau của Trừng, cảm giác được thân thể đột nhiên căng cứng. Cậu liền dừng tay lại, nhìn đến bộ dáng Trừng khổ sở cau mày, nhìn lướt qua vẻ mặt mất tự nhiên của Lôi, nhẹ nhàng cởi bỏ quần ngủ của hắn, kéo hai chân ra, liền thấy miệng vết thương ở hậu đình của Trừng chưa lành.

Thật thảm! Phương Hòa Kính chợt lóe ý niệm trong đầu.

Miệng vết thương ở hậu đình có chút vỡ ra, vết máu đỏ sậm rải rác khắp nơi…… Cậu bất mãn trừng mắt nhìn Lôi một cái, nói: “Anh cũng ác độc quá đi? Làm sao biến thành như vậy?” Lôi xấu hổ nói: “Nhất thời anh không khống chế được, làm quá mức.” Anh nghĩ đến buổi ân ái kịch liệt ngày hôm qua, cảm thấy dục hỏa lại bắt đầu xông lên, mặt bất giác liền đỏ lên.

Phương Hòa Kính oán hận nhìn chằm chằm Lôi một hồi, cúi đầu nhìn mặt Trừng, tay càng không ngừng vuốt ve thân thể người yêu trong lòng. Anh cố gắng áp chế ham muốn của mình, cắn miệng đến đau.

Cả gian phòng nhất thời yên tĩnh trở lại. Một lát sau, Phương Hòa Kính chợt buông Trừng ra, đứng lên nói: “Đáng chết, em muốn đi tắm!”

Lôi ngẩng đầu nhìn cả người Phương Hòa Kính như tượng đun, nhịn không được nở nụ cười, vội vàng nén lại, nói: “Tắm rửa cũng vô dụng thôi? Cố nhịn đối với thân thể không tốt.”

“Vậy anh nói làm sao bây giờ? Trừng bị anh làm thành như vậy! Anh còn châm chọc!” Phương Hòa Kính hậm hực nói.

Lôi do dự một chút, nói: “Kỳ thật em có thể… Mặc dù bây giờ Trừng không thể làm được, nhưng vẫn có thể chịu được một người. Nói sau cậu ấy cũng thích được vuốt ve bạo lực, ngày hôm qua khi làm xong, cả đêm ngủ rất ngon, không giống trước la hét liên tục rồi thức dậy…..”

Phương Hòa Kính kinh ngạc nhìn Lôi, nói: “Anh thật sự là một người cuồng ngược đãi, trách không được lúc trước Trừng vẫn gọi anh ‘Bạo lực cuồng’!”

Lôi ngượng ngùng nói: “Anh có khuynh hướng bạo lực, anh thừa nhận! Có điều, em không làm coi như xong, coi như anh chưa nói!” Anh nói xong, tự đi hôn môi Trừng, không để ý tới Phương Hòa Kính.

Dục vọng mãnh liệt của Phương Hòa Kính bị đốt, quay đầu nhìn Trừng đang nằm ở trên giường gần như trần truồng, chần chờ. Rốt cục, cậu xoay người, vuốt mặt Doãn Tử Trừng, nhẹ giọng hỏi:”Trừng, thật sự có thể làm sao? Anh chịu được sao?”

Hai mắt Doãn Tử Trừng ướt át nhìn Phương Hòa Kính, rũ mắt xuống, kéo tay Phương Hòa Kính để trên thân thể của mình, để tay của cậu nắm lấy phân thân của mình, nhẹ nhàng xoa nắn.

Phương Hòa Kính lập tức hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn không thể chịu được nữa, cậu cúi người xuống, lấy tay nâng bộ phận phía dưới của Doãn Tử Trừng lên, khiến hậu đình đóng chặt lộ ra ngoài, cẩn thận vươn đầu lưỡi liếm nhẹ.