Dây Dưa Không Dứt

Chương 66



“Nhân viên quán bar gọi điện đến nói cho em biết Hướng Tá uống say, em không tìm được ai giúp, lại càng không dám nói với anh.”

“…”

“Em đến đón anh ta, chắc nhẫn bị rơi ở quán bar, cũng có thể, rơi ở nhà Hướng Tá.”

“…”

“Kéo dài lâu như vậy là vì, vì em uống rượu.”

“…”

“Chúng em không xảy ra chuyện gì cả, Hướng Tá cũng đã đồng ý rằng mọichuyện khi trước xóa bỏ hết, em và anh ta sẽ không còn quan hệ gì nữa.”

Lệ Trọng Mưu nghe cô nói, thấy cô không còn gì để tiếp tục, im lặng một hồi lâu, anh ngồi dậy, chỉ bật ra vài từ: “Nói hết chưa?”

Nếunhư giọng điệu anh không kiên nhẫn như vậy, có lẽ Ngô Đồng sẽ không thấy sợ hãi thế này. Cô bắt lấy tay anh, không biết nên nói gì, nên làm gì,chỉ nắm thật chặt, không chịu buông tay.

Lệ Trọng Mưu đẩy taycô ra rồi đứng dậy mặc quần áo, ngoái đầu lại nhìn Ngô Đồng đang cắnmôi, mắt cô đỏ bừng lấp lánh như chực rơi nước mắt, Lệ Trọng Mưu đứnglại: “Đừng làm điều thừa thãi.”

Nước mắt ư, tất cả chỉ là dối trá!

Lệ Trọng Mưu nhặt chiếc áo tắm rơi dưới đất, quay về hướng giường ngủ:“Chỉnh trang rồi hãy đi ra, đừng để cho thằng bé phát hiện ra điều gì.”

Anh đi thẳng ra khỏi phòng, điện cho phục vụ gọi bữa sáng. Sáng sớm Ngô Đồng vẫn chưa ra ngoài, trên bàn ăn chỉ có Lệ Trọng Mưu và Đồng Đồng.

Người làm cho đứa trẻ phải nghi ngờ chính là Lệ Trọng Mưu. Gắp cho conquả trứng, Đồng Đồng bỏ đũa xuống, chớp chớp mắt hỏi: “Ba làm sao thế?”

Lệ Trọng Mưu giật mình hoàn hồn, xoa đầu con trai: “Không có gì đâu.”

Nhìn vẻ mặt phấn chấn của con, Lệ Trọng Mưu càng nhíu chặt ấn đường.Khuôn mặt anh tỏ vẻ lạnh lung, mười người nhìn thấy cả mười người phảisợ. Anh không ngờ con mình có thể nhận ra điều gì, tránh ánh mắt củacon, anh đứng dậy nói: “Ba đi gọi mẹ con dậy ăn sáng.”

Lệ Trọng Mưu trở lại phòng ngủ, trên giường không có ai, đi theo âm thanh phátra, nhìn qua cửa phòng tắm, anh thấy người phụ nữ vẫn đứng im dưới vòihoa sen, nước bật mức lớn nhất.

Như thể việc anh vừa làm khiến thân thể cô bị vấy bẩn, có kì cọ thế nào cũng không rửa sạch được.

Trong lòng Lệ Trọng Mưu đầy phức tạp, cuối cùng sợ cô bị ngạt, anh đi vào kéo cô.

Cánh tay ướt sũng của cô nằm trong bàn tay anh, tóc tai sũng nước dínhnhẹp trên mặt, cô không động đậy, Lệ Trọng Mưu kéo tay lôi cô ra ngoài,chọn bừa khăn mặt và một bộ quần áo, vứt lên trên giường.

“Thay đi. Sau đó ra ngoài ăn cơm. Đừng có đờ mặt ra như thế.”

Lệ Trọng Mưu tự che mặt mình, gằn lên từng chữ. Ngô Đồng do dự khôngbiết phải thế nào, vô tình lại chạm vào đống thuốc súng: “Vì sao khôngchịu tin em? Mỗi lời em nói đều là thật.”

Bỗng dưng ý nghĩ muốn bóp chết cô xuất hiện, nắm tay Lệ Trọng Mưu chặt đến nỗi phát đau.

Kìm xuống nỗi phẫn hận, ngữ điệu của anh lại trở về bình thường: “Em có thể yên tâm, anh sẽ không yêu cầu em điều gì. Nhưng sau khi trở về Hồng Kông, mời em tự kiểm điểm bản thân một chút. Đừng để giới truyền thôngchụp được cái gì không-trong-sạch.”

Trước tối hôm qua anh cònmỉm cười với cô, còn chiều chuộng cô, ôm ấp cô vào lòng che chở, chỉ qua một đêm mà song gió đã ập tới, anh giờ đây hận không thể khiến cô biếnmất. Biến chuyển quá nhanh, nhanh đến mức Ngô Đồng không thể nào tinnổi.

Tưởng như đã có thể nắm được hạnh phúc trong tay, độtnhiên mọi thứ tan biến chỉ trong khoảnh khắc, nỗi buồn này chẳng khác gì một đòn trí mạng.

“Em giải thích với anh, em không nên nóidối, sau này em sẽ không bao giờ như vậy nữa.” Cô đã sai, cô biết điềuđó. Hôm qua không nói cho anh, là vì cô sợ anh sẽ như bây giờ. Không ngờ kết quả còn tệ hơn thế.

Lệ Trọng Mưu không nghe, anh lau tóccô qua loa, máy móc mặc quần áo cho cô, các ngón tay của anh nắm chặthằn lên da cô những dấu tay màu đỏ.

Sự lạnh lùng của anh cuốicùng cũng đánh vào trái tim cô, Ngô Đồng dung hết sức đẩy vai anh ra:“Rốt cuộc anh muốn thế nào? Có phải anh muốn em phải quỳ xuống van xinanh hay không?”

Đầu vai Lệ Trọng Mưu bị đẩy sang một bên, lựcđẩy ấy xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, không chút suy nghĩ, anh chộp quakéo cổ tay cô, giọng nói càng thêm lạnh lẽo: “Mặc quần áo rồi đi rangoài. Ngay. Bây. Giờ!”

“Anh luôn miệng nói yêu em, muốn kết hôn với em, nhưng căn bản cho tới lúc này, anh chưa từng tin tưởng em!”

Luôn miệng? Yêu?

Không phải cô dựa vào tình yêu của anh, rồi lấy chính nó để làm tổn thương anh đấy sao?

Anh đã trải qua sự sợ hãi, suy sụp, thống khổ, đau đớn, anh không kịp vực dậy sau những nỗi đau mà cô gây nên cho mình.

“Cô thực sự nghĩ rằng chỉ có ba tháng là có thể thu phục được tôi, chạm được đến trái tim tôi sao? Cô nghĩ xem tại sao tôi cưới cô? Tất cảnhững gì tôi làm chỉ là vì đứa con.”

Dường như tất thảy hànhđộng sai lầm trước kia của anh cùng tấn công một lượt, câu nói của LệTrọng Mưu đã phủ quyết hết cả, mọi chuyện.

Yêu? Đừng có mơ!

Lệ Trọng Mưu nắm cằm Ngô Đồng, ép mặt cô đến gần, khuôn mặt góc cạnhcủa anh như một loài hổ dữ, anh đã mất hết tỉnh táo khi nhìn vào gươngmặt cô.

Như thể chỉ muốn ép vỡ gương mặt này để thấy được lòng cô ra sao.

Thấy cô đau đớn, Lệ Trọng Mưu chợt thấy dễ chịu, anh tháo chiếc nhẫn của mình ra trước mặt cô, đi đến trước cửa sổ.

Mở cửa, vung tay, ném đi.

Chiếc nhẫn rơi xuống mất hút. Trái tim Ngô Đồng cũng rơi xuống, nhưng đáp mạnh xuống mặt đất , dập nát, be bét.

Hình như cô nghe thấy anh nói: “Cô lên giường với ai thì tùy. Nhưng trước mặt con trai, chúng ta vẫn phải là cha mẹ mẫu mực.”

****************************

Trải qua quãng đường dài, máy bay hạ cánh xuống sân bay nội bài Hồng Kông, ai ai cũng mỏi mệt, Lệ Trọng Mưu bế con trai.

Đồng Đồng tìm được tư thế thoải mái, cọ cọ đầu trên vai Lệ Trọng Mưu.

Ngô Đồng ngơ ngẩn đi theo phía sau ba bước, xuyên qua đoạn đường chuyên dụng, ánh nắng xuyên qua cánh cửa thủy tinh, khiến đôi mắt cô cảm thấyđau xót.

Ánh sáng ấy vẫn không ngừng chiếu vào.

Phóngviên vây quanh phát hiện tung tích của họ, nhanh chóng xông lên phíatrước, chặn đứng đường đi, đèn flash chớp nháy lien tục.

Cô lấy tay che mắt, bị phóng viên chèn ép không thể nhúc nhích, bỗng đụng phải cánh tay vững chai mới phát hiện ra mình đã dính sát bên người Lệ Trọng Mưu.

Tiếng camera tạch tạch khiến Đồng Đồng bừng tỉnh, lắc cổ liền thấy đám phóng viên như dòng nước lũ ào tới.

Lệ Trọng Mưu giữ chặt gáy con, một tay ôm con, tay kia kéo Ngô Đồng, cố gắng xuyên qua dám người, vì bị chặn lại nên khá chật vật.

“Anh Lệ, một nhà ba người cuối cùng cũng hạnh phúc trở về sao?”

“Cô Ngô, anh Lệ và MaNgô Đồngy chia tay có phải vì muốn cùng cô…”

Bảo vệ tiến vào ngăn cản không xong, Lệ Trọng Mưu bị ép lui về cửa antoàn, xung quanh cũng yên lặng hơn nhiều, trợ lí liên lạc khắp nơi, sắpxếp mọi thứ xong xuôi rồi chăm chú ghi chép những lời Lệ Trọng Mưu chỉdẫn nên nói gì với phóng viên. Lúc này Lệ Trọng Mưu đã bỏ tay Ngô Đồng,Đồng Đồng thì vừa tò mò vừa sợ, thỉnh thoảng lại nhoài ra nhìn.

Ngô Đồng kéo con trở lại, bỗng nghe thấy ltn dặn trợ lí: “Đã thông báochuyến đi lần này chỉ là đưa con trai đi chơi thôi, hai người lớn chẳngcó quan hệ gì, chụp cái gì lắm thế, bảo bọn họ đừng có viết lung tung,nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Đồng Đồng cũng nghe thấy, bĩu môi với Ngô Đồng.

Bề ngoài Ngô Đồng bình thản, cô sợ con mình lo lắng, cô muốn tạo vỏ bọc che đậy tình cảm của mình.

Lệ Trọng Mưu xử lí xong mọi chuyện, nhướn mày thấy Ngô Đồng đứng đócứng ngắc. Anh điều chỉnh lại cảm xúc, đi qua nhẹ giọng thầm thì bên tai cô: “Đây chẳng phải là những gì cô muốn hay sao?”

Chẳng khácnào hành động của một đôi tình nhân, Đồng Đồng gãi đầu, muốn lắm cũngkhông thể nào nghe được họ nói gì. Chỉ có mình Ngô Đồng nhận ra hận ýcủa anh.

Sự lạnh lùng cực điểm trong lời nói của anh lại thiêu cháy cô.

Có lẽ cô nên khóc lớn một trận, nhưng cô không khóc nổi, nước mắt ứ đọng trong cơ thể, không cách nào thoát ra.

Sau một hồi vất vả mới ra khỏi sân bay, ngồi trong xe, dù là kênh đài nào cũng đang đưa tin về họ.

Ngô Đồng không nghe lọt lấy một chữ, đầu óc bắt đầu loạn lên.

Trở về Hồng Kong thằng bé sẽ không thể yên ổn nữa, ngày đầu tiên về nhà họ Lệ, Đồng Đồng quăng hết lễ nghi cho tài xế, nhảy nhót đến cốp xephía sau nhìn đống quà tặng được bọc gói, tính toán ngày mai đi nhà bạntặng quà.

Lệ Trọng Mưu đi thẳng từ sân bay về công ty, lúc tạmbiệt con trai, thấy thằng bé nhõng nhẽo, anh cũng hôn phớt cô, nét mặtđầy vẻ giả bộ.

Trong mắt chỉ có sương giá.

Ngô Đồng về nhà cảm thấy gian phòng sa hoa lạnh lẽo đến đáng sợ, cầm điều khiển đổi kênh lung tung, âm thanh ồn ào thế chỗ cho không gian im ắng.

Có trang đưa tin họ ở sân bay bị phóng viên bao vây. Có người nặc danhnóivới giới truyền thông thời gian họ bay từ New York về HongKong, chảmấy chốc tin tức lan rộng.

Mặc dù trợ lí Lệ Trọng Mưu luônmiệng giải thích không có việc này, nhưng trong mắt người ngoài chẳngkhác nào giấu đầu hở đuôi, Ngô Đồng cô cuối cùng cũng được mẫu bằng tửquý, được đền bù xứng đáng. (mẫu bằng tử quý: mẹ sang nhờ con)

Ngô Đồng siết chặt điều khiển.

Đồng Đồng hào hứng tặng quà cho mọi người trong nhà, ai cũng có phần.Thằng bé sung sướng đẩy cửa bước vào, miệng liến thoắng: “Mẹ ơi, ngàymai mẹ với con sang nhà Khả Khả đi.”

Ngô Đồng run lên, nhanh chóng tắt TV.

Thực ra cô không nghe thấy con trai nói gì, xoa mắt, cô vòng vo: “Mấy ngày nữa khai giảng rồi, bài tập con đã làm xong chưa?”

“Còn một chút chút thôi, mai con mang vở sang nhà Khả Khả làm nốt.”

Ngô Đồng vẫy tay gọi thằng bé qua, Đồng Đồng nhìn đồng hồ, vuốt tóc cười gian: “Con phải gọi điện cho Khả Khả mới được.”

Cô dở khóc dở cười, không đành chen ngang cuộc nói chuyện của con.

Đồng Đồng đã đi đến cửa, tự nhiên lại quay lại, thò đầu sang cười tủm tỉm: “Mẹ, mẹ đang chờ ba về à?”

……..

……..

Đêm nay, Lệ Trọng Mưu không về nhà.

*****************************

Ngô Đồng trằn trọc không ngủ nổi, hóa ra thói quen đáng sợ như vậy,không có hơi ấm từ cơ thể anh, sinh mệnh cô như thiếu đi một phần. Côgọi điện cho anh, lần thứ nhất không ai nhấc máy, lần thứ hai vang lênba hồi chuông thì bị người ta từ chối.

Âm thanh tút tút xé rách tai Ngô Đồng, cô lắng nghe, nhăn mặt, giữ chặt lấy chiếc điện thoại.

Cô không biết mình mơ màng ngủ lúc nào, hôm sau tỉnh dậy từ sớm, trái tim đập liên hồi.

Mấy cuộc gọi tới đều là Ngô Vũ. Ngô Đồng cúi đầu, do dự hồi lâu mới bắt máy.

Ngô Vũ nghe được, anh như thở ra nhẹ nhõm: “Còn tưởng em không muốn nghe anh gọi nữa chứ.”

Vì chuyện của Đồng Đồng, cha cô gần như đã đoạn tuyệt quan hệ hai lầnvới cô, cũng không cho phép ai trong nhà liên lạc. Có một lần, Ngô Đồngmuốn đến không được, muốn đi chẳng xong,

“Có rảnh thì về nhàmột chuyến, ba thấy tin em giàu to rồi nên đồng ý. Em đưa Đồng Đồng về,nhận lỗi với ba, chắc chắn ông sẽ nguôi giận.”

Cô nghe anh nói, không trả lời, đột nhiên hỏi lại: “Anh, không phải anh cũng nghĩ em như vậy chứ?”

Ngô Vũ sửng sốt. Chần chừ không đáp lại.

Ngô Đồng tự biết câu trả lời.

Họ cũng giống như những người ngoài kia, không tin cô có thể có tìnhyêu với một người đàn ông xa vời như vậy, thà tin rằng cô bán con traimình đổi lấy vinh hoa phú quý, làm mất mặt gia đình.

Ngô Đồngvà con trai cùng ăn sáng, Đồng Đồng liếc mắt một cái cũng nhận ra mẹkhông ổn, thằng bé an ủi cô: “Sao một ngày không gặp ba mà mẹ có thể thế này chứ? Không được như vậy.”

Nói xong còn cười trộm.

Mấy người giúp việc bên cạnh cũng che miệng cười cười, Ngô Đồng miễncưỡng cong khóe miệng: “Nói bậy bạ gì đó, mau ăn nhanh lên.”

Đồng Đồng nói: “Hôm qua ba gọi điện cho con, bảo là ba bận công tác,không về ngủ được. Đàn ông phải lấy…” Thằng bé cố nhớ lại lời Lệ TrọngMưu, học theo khẩu khí của anh: “…Đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng.”

Thằng nhóc không nói thêm gì nữa, Ngô Đồng sợ mình sắp không thể chegiấu nổi, né tầm mắt con, cô hờn giận: “Mẹ cũng muốn lấy sự nghiệp làmtrọng, chờ lát nữa đi làm, nếu con không ăn nhanh lên, mẹ sẽ đi muộnmất.”

Ngô Đồng đưa con đến nhà họ Trương, rồi tự lái xe về công ty.

Đúng là nhờ có quan hệ, cô được thông báo không cần tiếp tục tham dựhợp tác với Lệ thị. Mấy tư liệu quan trọng cũng không cần cô phải chuyển giao, công ty sẽ có sắp xếp.

Ngay cả công việc bận rộn để lừabản thân cũng bị đoạt mất, Ngô Đồng ngồi suy sụp bên bàn, ánh mắt dừngtrên thư điều chuyển công tác, chậm chạp không rời đi.

Hai taytrống trơn, cô đi ra khỏi văn phòng, nhìn từng gian vuông bận rộn củađồng nghiệp, cô sờ tay vào điện thoại theo thói quen.

Ngô Đồng cố gắng kiềm chế không gọi cho bất kì ai.

Cô lái xe lang thang khắp nơi, tính thời gian về nhà họ Trương đón Đồng Đồng.

Trong mắt con trai, cô và Lệ Trọng Mưu tốt đẹp thế nào cô không biết,nhưng Ngô Đồng không nhẫn tâm phá hủy điều đó. Với con, với bản thân,hãy cho cô ích kỉ một chút.

Ngô Đồng tươi cười đi vào nhà anhtrương, đáng tiếc đêm qua không ngủ đủ, quầng mắt thâm đen cô không cheđậy nổi, Trương Thái cố tình cho thêm đường vào trà của cô.

Bị người ta phát hiện, lột bỏ lớp ngụy trang, cô xấu hổ vô cùng.

Hai đứa nhóc nháo nhào trong phòng, Ngô Đồng và Trương Thái nói mấychuyện phiếm, Đồng Đồng đột nhiên giở quyển vở của mình ra: “Nhật kí con viết hay lắm, cần ba mẹ kí tên vào.”

Khả Khả không đi cùng, chỉ thò đầu sau cửa hóng chuyện.

Ngô Đồng không biết rõ nên nhận lấy quyển nhật kí, đang định kí vào,nhìn thấy con trai hí hoáy viết thêm gì đó, ngón tay Ngô Đồng chợt cứngđờ.

“Mỗi vòng tròn này là lần mình vui vẻ, mình mong ba mẹnhanh nhanh làm đám cưới, ba người ở cùng một nhà, như thế sau này mìnhsẽ mãi mãi hạnh phúc như hôm nay.”

……

……

Đồng Đồng ôm chắc quyển nhật kí trở về phòng Trương Hàn Khả. Đúng là vui lúc đến buồn lúc đi.

Trương Hàn Khả nhanh nhẹn hỏi: “Nói mau mẹ cậu phản ứng thế nào?”

Đồng Đồng cúi đầu: “Chẳng làm gì.”

“Sao lại không làm gì chứ? Không thể nào!” Khả Khả định đi ra hỏi liền bị Đồng Đồng kéo về.

Nửa ngày sau Đồng Đồng mới thốt lên: “Mình thấy lúc mẹ đọc cái mình viết, mẹ không vui.”

*************************

Lại một đêm tĩnh lặng đáng sợ, Đồng Đồng không gọi điện cho Trương HànKhả như mọi khi, đi ngủ sớm, Ngô Đồng đứng trong phòng ngủ, cảm nhậntừng ngóc ngách đều là hơi thở của Lệ Trọng Mưu.

Cô nhớ anh.

Nỗi nhớ tràn đầy trong lòng.

Không chịu vơi đi chút nào.

Cô chỉ có thể ôm chăn đến phòng khách xem phim, là một bộ phim nhựa đen trắng xưa cũ.

Ngô Đồng tắt âm, nhìn những hình ảnh lóe sáng trong bóng tối, nỗi buồntủi luôn xen cùng tình yêu, bao nhiêu thập niên cũng không khác đi. Nếulà khi trước, Ngô Đồng sẽ không bao giờ tưởng tượng anh lại xem loạiphim này, là người phụ nữ như thế nào mới ảnh hưởng tới anh đến vậy.

Hiện tại, cô ngồi trước màn hình, cắn ngón tay, thất thần.

Ngô Đồng không đổi phim khác, xem đi xem lại bao nhiêu lần cô cũng không biết, gối đầu lên tay, cô thấy hơi buồn ngủ.

Nghe tiếng ô tô, cô lập tức tỉnh táo, cẩn thận lắng nghe, đúng là tiếng động cơ xe ấy. Cô bỏ chăn, xỏ chân vào đôi dép lê đi xuống lầu.

Tài xế đỗ xe vào gara, không được phân phó, anh ta không dám làm gì. Lệ Trọng Mưu nằm tựa ra ghế, không hề có ý xuống xe.

Ngô Đồng đứng ngoài cửa xe, cách anh có một lớp kính. Anh không thấy cô, cô lại thấy hết vẻ say khướt của anh.

Nhìn thấy Ngô Đồng, sắc mặt Lão Tống lái xe có vẻ khó xử, cung kính chào: “Cô Ngô.”

Ngô Đồng nhìn Lệ Trọng Mưu nhắm nghiền mắt, cô đành bảo: “Phiền anh giúp tôi đưa anh ấy về phòng.”

Lệ Trọng Mưu nghe tiếng, liền mở cửa xe, bước chân trì trệ nhưng khôngngả nghiêng. Ngô Đồng đi theo phía sau anh, lên lầu, vào phòng ngủ, LệTrọng Mưu ngã lên giường, ngửa đầu thở dốc.

Mùi rượu sực nức khắp phòng, không biết anh uống nhiều hay ít. “Em lấy nước giải rượu cho anh.”

Không có phản ứng.

Ngô Đồng không xác định được anh có nghe hay không, đang định bước đi, cánh tay cô bị nắm lấy.

Cô quay đầu lại, Lệ Trọng Mưu nhìn cô, ánh mắt lưu chuyển.

Cô chưa từng thấy anh như lúc này. Ánh mắt ấy, rõ rang là si mê, và hòa lẫn đau thương.

Đó là ánh mắt lăng trì cô khi cô tiếp nhận.

Cô không dám nhìn thẳng.

Lệ Trọng Mưu cười, đột nhiên nâng tay lên che khuất tầm mắt. Anh buông tay cô: “Sao em có thể…đối xử với anh…như vậy…”

******************

Ngô Đồng mang cốc nước giải rượu đến. Cô ngồi lên chiếc giường rộng lớn, giúp anh tháo cà vạt, cởi ra hai cúc áo.

Sau đó ánh mắt cô dừng lại.

Động tác cũng dừng lại.

Cô thấy trên cổ áo anh có dấu son môi.