Đấu Y

Chương 17: Bế tức hoàn



Bế tức hoàn, đó là một loại phụ trợ dược hoàn mà Nam Cung gia trong lúc vô tình luyện chế ra, có thể làm con người trong một thời gian lâm vào tình trạng chết giả, dấu hiệu sự sống hạ xuống đến mức thấp nhất.

Hoàn đan dược vừa rồi bắt Lâm Khiếu Đường ăn vào chính là bế tức hoàn, một khi ăn sẽ mất đi tri giác!

Nam Cung Bác dự liệu Lâm Uyển Nhi trước khi đi nhất định sẽ đi thăm Lâm Khiếu Đường, đến lúc đó tự nhiên phát hiện Lâm Khiếu Đường hôn mê bất tỉnh, với thực lực Lâm gia trước mắt quyết không thể tra ra nguyên nhân.

Sau đó Nam Cung Bác thuận nước giong thuyền, yêu cầu mang Lâm Khiếu Đường hôn mê bất tỉnh cùng đi, nói rằng Nam Cung gia có lẽ có biện pháp điều trị......

Chỉ là Nam Cung Bác không ngờ tới từ lúc chập tối Lâm Uyển Nhi vẫn đứng nhìn cửa phòng Lâm Khiếu Đường không rời đi.

Nhìn Nam Cung Nha Nguyệt, Lâm Khiếu Đường cực kì giận dữ, tiểu nương bì này buổi chiều mời chào không được cư nhiên muốn bắt cóc lão tử.

Lâm Khiếu Đường tức giận đến nghiến chặt răng,"Nam Cung cô nương, các ngươi đường đường nhất đại thế gia,không ngờ đối với một tên vô danh tiểu tốt như ta đây lại dùng thủ đoạn âm hiểm như vậy,không phải là chuyện bé xé ra to sao?"

"Lâm tiểu huynh, chúng ta tuyệt không có ác ý, chỉ là nghĩ đến một kế sách vạn toàn giúp ngươi thoát khỏi vũng bùn mà không làm tổn hại đến thanh danh của Lâm gia mà thôi, ngươi bái người khác làm môn hạ là chuyện phản tộc, chúng ta đang giúp ngươi nha!"Nam Cung Bác chậm rãi nói.

Lâm Khiếu Đường xoay người một cái nói,"Nam Cung tộc trưởng, trước cám ơn, tiểu nhi một thân phế vật thật không dám làm phiền lão nhân gia ngài quan tâm".

"Gia gia, đừng nghe hắn nói nhảm. Người này không biết lòng tốt của người.Cứ bắt hắn nuốt dược hoàn đó" Nam Cung Nha Nguyệt nghĩ đến chuyện buổi chiều bị người này đùa giỡn,trong lòng bốc hỏa.

Lâm Uyển Nhi lắc mình đứng trước mắt Lâm Khiếu Đường ."Không cho các ngươi khi dễ Khiếu Đường ca ca!"

Nam Cung Nha Nguyệt trào phúng nhìn thoáng qua Lâm Khiếu Đường,nói."Như thế nào? Ngươi chỉ có biết trốn sau lưng một tiểu cô nương tìm kiếm sự che chở thôi sao?"

Muốn kích lão tử.Thật xin lỗi,ta không thể để mình bị đẩy lòng vòng a, Lâm Khiếu Đường nhíu mày nói." Ta cần ngươi quản chuyện của ta sao?"

"Ngươi....... Đồ nhát gan!" Nam Cung Nha Nguyệt dậm chân nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nam Cung Bác kì quái nhìn thoáng qua Nam Cung Nha Nguyệt. Hôm nay Nguyệt Nhi làm sao vậy? Rất ít khi thấy nàng tâm tình mất khống chế như vây.Lão vội vàng xua tay ra hiệu cháu gái không nói nữa.

" Lâm tiểu huynh. Nếu ngươi đã không nguyện ý ở lại Lâm gia. Hơn nữa muốn tìm lối đi riêng. Sao không đến Nam Cung gia chúng ta làm môn khách. Chỉ cần ngươi nuốt hoàn thuốc này vào. Ta sẽ có biện pháp quang minh chính đại mang ngươi ra khỏi đại môn Lâm gia".

Lâm Khiếu Đường buồn cười nói,"Không muốn ở Lâm gia là ta muốn như vậy, tìm con đường riêng cũng là sự vui vẻ của ta, đi Nam Cung gia các ngươi, ta thực không vui, hiểu chưa?"

"Tầm mắt thật ngắn!" Nam Cung Bác đáng tiếc lắc đầu, lại nói,"Đã như vậy, vì sự an toàn của Lâm tiểu huynh, vậy không thể làm gì khác hơn là đắc tội, lão phu cam đoan không bao lâu ngươi nhất định sẽ vui vẻ ."

Thân thể Nam Cung Bác nổi lên một tầng ánh sáng nhạt, hư ảnh nhoáng lên, đã đẩy Lâm Uyển Nhi ra, mang Lâm Khiếu Đường đến tới góc phòng vững vàng khống chế hắn, ai cũng không thấy rõ động tác của Nam Cung Bác.

Cao thủ! Lâm Khiếu Đường trong lòng thầm than.

"Nuốt vào cho lão phu?"

Phanh......

Đột nhiên một tiếng trầm đục.

Phốc......

Lâm Uyển Nhi vừa mới yên lành đứng một bên trong miệng chợt phun ra một cỗ nồng đậm huyết thủy, té ngã trên mặt đất.

"Uyển Nhi muội muội!" Lâm Khiếu Đường quát to một tiếng, không để ý tới Nam Cung Bác vội vàng vọt tới.

Nam Cung Nha Nguyệt cùng Nam Cung Bác đều ngẩn người, bọn họ không rõ Lâm Uyển Nhi vì sao lại tự tàn hại chính mình, chẳng lẽ là vì tiểu tử này?

Nhìn Lâm Uyển Nhi hơi thở co rút trong lòng mình, Lâm Khiếu Đường không biết vì sao trong lòng đau xót, cả người dâng lên một cỗ hàn khí, đôi mắt màu đen xẹt qua một tia quang mang đáng sợ, tàn nhẫn liếc mắt một cái nhìn một già một trẻ đang sững sờ.

Nam Cung Bác vội vã tiến lên nắm lấy cổ tay, dò xét, rồi thở phào một hơi,"Vẫn còn tốt, không có thương tổn yếu hại, chỉ là bị nội thương."

Quang mang âm lãnh trong mắt Lâm Khiếu Đường chỉ thịnh chứ không giảm, cười lạnh nói,"Chỉ là bị điểm nội thương? Nam Cung lão nhi, ngươi nói thực nhẹ nhàng a!"

Dám gọi Nam Cung Bác là lão nhi, Nam Cung Nha Nguyệt tức giận đến cả người phát run,"Tiểu tử thúi, ngươi thật to gan, ta giết ngươi!"

Lâm Uyển Nhi giãy dụa ngồi dậy muốn bảo vệ Lâm Khiếu Đường, tuy bị thương, nhưng không chút nào sợ hãi xông lên đứng chắn trước mặt Nam Cung Nha Nguyệt, quật cường nói,"Ngươi dám!"

Nam Cung Bác yên lặng nhìn chăm chú vào thần sắc kiên định của Lâm Uyển Nhi, đoán không ra, một thân hình nho nhỏ lại chứa đựng một ý chí kinh người như thế, nàng cùng tiểu tử này đến cùng là quan hệ như thế nào? Nếu như nói chỉ là quan hệ gia tộc bình thường, thì quả là gượng ép.

Nam Cung Nha Nguyệt cũng bi khí thế của cô gái nho nhỏ trước mắt chấn nhiếp, hơn nữa cũng mơ hồ về thân thế của Lâm Uyển Nhi, Nam Cung Nha Nguyệt cũng không dám coi thường vọng động.

Lâm Uyển Nhi thở mạnh một hơi, xóa đi vết máu khóe miệng, định thần nhìn Nam Cung Bác, nghiêm mặt nói,"Nam Cung gia gia, chỉ cần ngươi đáp ứng Uyển nhi, không thương tổn Khiếu Đường ca ca, Uyển nhi nguyện ý đi trước tới Đại Châu thành, toàn tâm toàn ý đợi tại Nam Cung gia, trong vòng bốn năm tuyệt không rời đi!"

Bốn năm! Bốn năm a! Thời gian dài như thế Nam Cung bác cho tới bây giờ cũng không dám suy nghĩ, trong lòng lý tưởng bất quá là hai năm mà thôi.

Nhìn đôi mắt phát ra tia kiên quyết, Nam Cung Bác liếc mắt nhìn Lâm Khiếu Đường, cân nhắc lợi hại, tiếc hận thở dài nói,"Nguyệt Nhi, trở về phòng rót cho gia gia chén trà, cổ họng có chút hơi khô!"

"Gia gia!" Nam Cung Nha Nguyệt không cam lòng buông tay thất thanh nói.

Nam Cung Bác đã ra cửa phòng, trầm giọng nói,"Còn không mau đi châm trà cho gia gia!"

Nam Cung Nha Nguyệt trừng mắt nhìn Lâm Khiếu Đường,dáng vẻ rất không tình nguyện bước ra khỏi cửa.

"Gia gia, ngươi sao lại có kiêng kị đối với Lâm gia tiểu nha dầu? Ta cũng không tin nàng thực sự có thể vì một phế vật mà tự sát! Tiểu tử thúi mặc dù không có thực lực gì, nhưng là quái tài hiếm có, Nguyệt Nhi có một loại cảm giác, sau này chúng ta Nam Cung gia nhất định sẽ cần đến hắn". Tiến vào phòng khách, Nam Cung Nha Nguyệt vẫn không tha hỏi.

"Nguyệt Nhi, ngươi còn nhỏ, có một số việc bây giờ không cần biết, sau này ngươi sẽ minh bạch, vì việc nhỏ làm hỏng việc lớn, như vậy rất không tốt, chúng ta lần này tới mục đích chủ yếu là vì Lâm Uyển Nhi, bất cứ chuyện gì khác đều không thể đem ra so sánh, chuyện này dừng ở đây, không nên suy nghĩ nữa, tóm lại sau khi ngươi vào ngũ đạo tông, nhất định phải toàn tâm đi theo tông chủ tu luyện, không nên phụ kì vọng của tông chủ đối với ngươi, còn có hy vọng của Nam Cung gia tộc, biết không?" Nam Cung Bác hạ giọng căn dặn.

Nam Cung Nha Nguyệt mơ hồ cảm giác được cái gì, cũng không tiếp tục chấp nhất, khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại tựa hồ bị kích thích, đối với thế lực đến gia gia còn phải sợ sinh ra cảm giác tò mò. Là cái gì có thể ? Lòng hiếu thắng lặng lẽ tăng lên......

Lâm Khiếu Đường đau xót đỡ Lâm Uyển Nhi đặt nàng ngồi xuống ghế, cẩn thận kiểm tra, trừ bỏ nhịp tim có chút nhanh hơn, thật cũng không có cái gì trở ngại, nhưng nội tạng có dấu hiệu bị tổn thương.

"Nha đầu ngốc, nào có người nào cứu người giống như ngươi không!" Lâm Khiếu Đường đau lòng nói, kì thật có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng tới miệng rồi nhưng cũng không nói ra được, Uyển nhi hiển nhiên biết Nam Cung lão nhi cùng tiểu nương bì, hơn nữa giữa nhau còn tồn tại quan hệ nào đó.

Lâm Uyển Nhi như một tiểu cô nương làm sai chuyện , cúi đầu không nói, thân hình xinh xắn còn chưa phát dục hoàn toàn ngồi dựa trên ghế lớn có vẻ yếu đuối, hai chân thậm chí không hề đặt xuống mặt đất, nhẹ nhàng ngượng nghịu, nói nhỏ," Khiếu Đường ca ca, ngươi không thích Uyển nhi như vậy sao?"

Lâm Khiếu Đường hơi lộ ra vẻ trách cứ nói,"Thật là không thích nga, tự tàn hại mình thật là một hành vi ngu xuẩn, đáp ứng ca ca, sau này không được làm như vậy, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không được làm thương tổn chính mình, giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt, hảo nữ không tính thua thiệt trước mắt, chỉ cần còn sống sẽ có biện pháp, không cần phải cực đoan, hiểu chưa?"

"n, Uyển nhi hiểu được!" Cô gái nhẹ nhàng ngắc ngứ gật đầu, hai bàn tay bạch ngọc đặt ở trên đùi không yên lòng đan vào nhau.

Một trận trầm mặc.

Lâm Uyển Nhi mãnh mẽ ngẩng đầu lên," Khiếu đường ca ca, Uyển nhi phải đi, thật lâu thật lâu mới có thể trở về, ngươi có nghĩ tới Uyển nhi hay không?"