Dâu Trưởng

Chương 9



Tân hôn đêm thứ ba, lần đầu tiên Nguyên Tu Chi và Vân Thanh La không có giao hoan, khoảng cách thân thể lại kéo xa một khoảng, cả hai đều trầm mặc.

Vân Thanh La vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ, nàng thật ra muốn hỏi trượng phu cùng mẹ chồng sau đó nói chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Nguyên Tu Chi, nàng liền nhịn không được âm thầm tức giận, cho nên giận dỗi cũng không mở miệng nói chuyện.

Đêm khuya yên tĩnh, bên tai là tiếng nam nhân hít thở trầm ổn đều đặn, chứng minh hắn đã ngủ rồi.

Tâm phiền ý loạn không ngủ được, Vân Thanh La thật sự rất muốn một cước đá nam nhân này xuống giường, tốt nhất đuổi ra khỏi phòng, để cho mình nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng nàng cuối cùng làm không được, chỉ có thể tưởng tượng ở trong lòng một chút cho thỏa nguyện mà thôi.

Ngày mai, chính là ngày thứ ba lại mặt*, nàng trở lại nhà mẹ nên làm cái gì bây giờ? (vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới)

Cha và đại ca hỏi nàng cuộc sống như thế nào thì phải trả lời làm sao?

Bọn họ là chờ đợi bản thân mình có thể đạt được hạnh phúc?

Nhưng trên thực tế thì sao?

Vân Thanh La cả đêm trằn trọc không yên, sắc trời hơi sáng thì mới miễn cưỡng ngủ được một lát.

Bởi vì hôm nay Nguyên Tu Chi phải vào triều sớm, trước khi ra cửa hắn nói: "Bởi vì phải vào triều sớm, không thể cùng nàng về nhà mẹ đẻ."

"Không sao, chính sự phu quân quan trọng hơn."

Nguyên Tu Chi gật đầu một cái.

"Lễ vật thì đã sớm chuẩn bị xong, thay ta vấn an với nhạc phụ cùng đại ca."

"Vâng."

Nguyên Tu Chi nhìn nàng bởi vì thiếu ngủ mà khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tiều tụy, rất muốn ôm nàng vào lòng, hung hăng hôn nàng một cái, nhưng suy nghĩ đến kế hoạch của mình, thì tàn nhẫn quyết tâm làm ra dáng vẻ kiêu ngạo, bày ra nghi thức quyền thần đệ nhất hoàng triều, ung dung điềm tĩnh rời đi.

Qua bữa sáng không lâu, Vân Thanh Tùng đã tự mình đến đón muội muội trở về nhà.

Cô dâu gả vào nhà chồng ba ngày, cuộc sống ba ngày chạm mặt tiếp xúc ngắn ngủi, những người việc trải qua của nhà bên chồng, đối với gia đình chồng có ấn tượng cơ bản gì, thì cần phải trở về nhà mẹ báo cáo một chút tình huống, đem chuyện gia đình chồng nói rõ ràng với cha mẹ, do cha mẹ phán xét một chút là bị gả cho người không tốt, hay là đã tìm được chỗ dựa đáng giá cả đời.

Ngày thứ ba lại mặt, do huynh đệ nhà mẹ tự mình đón trở về nhà, ở nhà mẹ nghỉ lại một đêm, buổi chiều ngày kế tiếp thì do hôn phu đón về. Vân Thanh La xuất giá lần thứ hai, đối với cách làm cũ kỹ này đương nhiên không xa lạ.

Lần trước thời điểm ngày thứ ba lại mặt, ban đầu làm vợ người nàng còn tràn đầy thẹn thùng và đối với cuộc sống tương lai ước mơ hạnh phúc, cùng với bất an và suy đoán thái độ kỳ quái của Hà Hướng Nam.

Mà lần này, nàng cảm thấy lòng mình như mặt nước phẳng lặng.

Lên đường bình an trở lại nhà mẹ, dâng lên hậu lễ Nguyên Tu Chi tự mình chuẩn bị, làm cho sắc mặt Nhị nương Giang thị luôn luôn đối với nàng không tốt cũng vui vẻ ra mặt, càng không ngừng nịnh nọt cô gia mới tuổi trẻ tài cao, ra tay hào phóng, là phu quân tốt trong suy nghĩ của nữ nhi.

Ngay đêm đó, phụ thân và huynh trưởng trong thư phòng hỏi thăm Vân Thanh La cuộc sống ở Nguyên gia như thế nào, nàng chỉ chọn nói một số chủ đề thú vị.

"Cũng may, ngoại trừ bà thông gia khó thân cận chút, những người khác trong nhà đối với ngươi vẫn là rất thân thiện, nghe qua người nhà của hắn cũng không khó chung đụng." Vân phụ sau khi nghe xong yên lòng nói.

"Cha, Tu Chi là trưởng tử Nguyên gia, khó tránh khỏi được người nhà coi trọng hơn, cho nên đối với dâu trưởng như ta đây cũng khó tránh phá lệ bắt bẻ chút, cái này cũng không việc gì. Mấy đệ đệ của hắn mặc dù tính tình không giống nhau, nhưng xem ra cũng không phải cái loại con cháu quần là áo lụa được cưng chiều sinh hư. Muội muội duy nhất khéo léo động lòng người, cũng không phải là cái loại Tiểu Cô Tử (em chồng) đanh đá chua ngoa." Vân Thanh La nói.

"Tiểu Thanh La chúng ta thật đã trưởng thành, cảm thấy có phần trưởng tẩu như mẹ rồi." Vân phụ cười nói.

Mặt Vân Thanh La đỏ lên.

"Cha, người lại giễu cợt nữ nhi."

Vân Thanh Tùng thì vẫn trầm mặc không nói.

"Thanh Tùng, làm sao vậy?"

Vân Thanh Tùng há miệng nói chuyện, lại khó chịu ngột ngạt mà trả lời: "Không có gì."

"Tính tình ngươi nhịn không được bí mật gì, có chuyện thì nói mau, đừng giấu giếm ta. Có phải có liên quan đến muội muội ngươi hay không?"

Vân Thanh Tùng nắm chặt quyền, tức giận nói: "Nghe Chi Nhi nói, Nguyên gia dự định để Nguyên Tu Chi cưới biểu muội Trịnh gia hắn, còn nói cái gì bình thê. Khốn kiếp, lão tử hiện tại liền muốn đi đánh tên kia một trận, cho hắn biết phụ muội muội ta là cái tư vị gì!"

Thật ra thì Vân Thanh Tùng là nam nhân duy nhất hiện nay của Vân gia, gánh vác trách nhiệm quan trọng truyền thừa hương khói, trừ chánh thê ra, còn có hai thiếp, hai ba nha đầu thông phòng. Nhưng mà bản thân hắn hoa tâm không sao, nếu như có nam nhân dám phụ lòng muội muội mình, hắn liền tức giận quá mức.

Thật là điển hình "Khoan dung với bản thân, nghiêm khắc với người người khác".

Vân phụ im lặng, thật lâu sau mới hỏi Vân Thanh La: "Chuyện này, quyết định rồi?"

"Ngày hôm qua vừa nghe mẹ chồng nhắc đến, quyết định hay không còn chưa biết." Vân Thanh La nhẹ giọng nói.

"Vậy tối hôm qua ngươi cũng không có hỏi thử Tu Chi?"

Vân Thanh La cắn môi, không trả lời.

Vân phụ nhìn bộ dáng không được tự nhiên của nữ nhi, trong lòng thở dài.

"Thanh La, mẫu thân của ngươi phải đi trước, thuở nhỏ thiếu thốn mẫu thân chăm sóc, tính tình khó tránh khỏi lạnh lùng, có những lời vốn nên do mẫu thân như là dạy bảo nữ nhi khuê phòng nói riêng với nhau, nhưng theo như hiện tại cha không thể không nói."

Hai mắt Vân Thanh La đỏ lên, đầu nhỏ lại càng thêm cúi xuống.

"Thanh La, tính tình ngươi thanh cao kiêu ngạo, từ trước đến giờ không chịu quỳ gối cầu xin tình thương, từ nhỏ đã như vậy, thấy bọn muội muội làm nũng, ngươi cho dù hâm mộ cũng không chịu làm theo, cho dù oán giận phụ thân không yêu thương ngươi, cũng không chịu mở miệng nói. Ngươi nói, có phải như vậy hay không?"

Vân Thanh La gật gật đầu.

"Nhưng mà nữ nhi à, quan hệ giữa người và người thường thường chính là dựa vào những hành động làm nũng này để củng cố à, cãi nhau ầm ĩ cười cười nói nói, thậm chí ngay cả nói nhao nhao huyên náo cũng có thể làm cho tình cảm càng tiến thêm một bước, có chút hành động dù sao so với ngươi chờ người khác chủ động đến quan tâm ngươi phải mạnh hơn nhiều. Không có ai thích luôn phải bỏ ra chủ động, nếu như bỏ ra không có hồi báo tương ứng, cho dù trong lòng tình cảm nồng nàn cũng sẽ trở nên nhạt nhẽo. Ngươi hiểu không?"

Vân Thanh La như có điều suy nghĩ.

"Nguyên Tu Chi người thanh niên này, tuổi còn trẻ đã ngồi ở chức vị cao, hắn chức cao nhưng mà không tự ý chuyên quyền, quyền trọng mà không hống hách, lại thực sự chịu khó, làm thuộc hạ ở cùng hoàng đế như cá gặp nước, khó có được trên dưới nhất trí khen ngợi. Phần năng lực này, coi như từ ngàn xưa tới nay cộng thêm danh thần (ý nói bầy tôi giỏi trong triều), cũng không có mấy người. Hắn là một người tài ba chân chính."

"Như vậy thật sự, Nguyên Tu Chi tuổi trẻ người có địa vị cao, mà còn không kiêu ngạo không nóng nảy, hiếm thấy." Vân Thanh Tùng phụ họa.

Vân phụ lại tiếp tục nói: "Cho nên, nữ nhi, trước khi hắn chưa có thật phụ lòng ngươi, ngươi cần phải chủ động hơn một chút, nữ hài tử thì phải chủ động tỏ ra yếu đuối, nũng nịu chút, cho hắn biết ngươi để ý hắn, coi trọng hắn, hắn mới có thể càng để ý ngươi, coi trọng ngươi."

Vân Thanh La chợt ngẩng đầu hỏi: "Năm đó, có phải mẹ ta chính là bởi vì không biết làm nũng khiến người vui lòng, mới bị Nhị nương chèn ép, buồn bực sầu não mà chết hay không?"

Sắc mặt Vân phụ liền thay đổi.

Vân Thanh Tùng cũng nhíu nhíu mày.

"Muội muội, đừng nói bậy."

Vân Thanh La nhẹ nhàng gật gật đầu.

"Cha, con hiểu rõ ý của người, lần này con sẽ không dễ dàng mà hòa ly."

Nói là nói như thế, nhưng chiếu theo tính cách của Vân Thanh La, buổi chiều ngày hôm sau khi Nguyên Tu Chi đón nàng về nhà, sắc mặt đối với Nguyên Tu Chi vẫn như cũ không có gì mới.

Giống nhau, vẻ mặt Nguyên Tu Chi cũng cứng ngắc, không hề có ý lấy lòng nàng.

Chi Nhi và Diệp Nhi nhìn nhau không nói gì, im lặng mà lo lắng thay tiểu thư.

Tiểu thư nhà các nàng, làm sao vừa yêu đã giận dỗi như vậy đây?

Loại không khí ngột ngạt này vẫn kéo dài đến tối đi ngủ.

Vân Thanh La trước khi ngủ, thật ra thì mấy lần nổi lên dũng khí muốn lấy lòng, muốn hỏi về chuyện Trịnh Phi Quỳnh thế nào, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú âm trầm của Nguyên Tu Chi, vẻ mặt không chút biểu tình thì nàng nhất thời tức giận, dứt khoát lưng đưa về phía hắn nhắm mắt lại.

Nàng mới không cần quan tâm chuyện của nam nhân xấu xa này, hắn yêu ai cưới ai thì cưới đi, dù sao chỉ cần hắn cưới người khác, sẽ không bao giờ để cho hắn ngủ cùng giường với nàng nữa!

Nửa đêm, Vân Thanh La từ trong ánh trăng mờ mịt tỉnh lại, cảm giác mình bị ôm lấy thật chặt, hạ thể lại truyền đến từng trận khoái cảm tê dại quen thuộc.

Tim nàng đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát, mới hiểu được tình huống ── Nam nhân vô sỉ kia, lại còn thừa dịp lúc nàng đang ngủ xâm phạm nàng?

"Vật nhỏ, đã tỉnh?"

"Phu quân vẫn còn tức giận sao?"

Vân Thanh La cũng không cam khuất phục, dùng sức giãy dụa, thế nhưng điều này sẽ chỉ làm cho dục vọng của nam nhân nóng bỏng hơn, khoái cảm mãnh liệt kích thích nàng, khiến cho tay chân nàng cũng càng trở nên mềm mại vô lực.

Thay vì nói là giãy dụa phản kháng, không bằng nói là nghênh hợp làm nũng.

Nam nhân hiển nhiên rất yêu thích loại thái độ này của nàng, mút cắn chơi đùa nụ hoa của nàng, hạ thân dùng sức nhanh chóng rút ra cắm vào, thở gấp khan khàn nói: "Bảo bối, chỉ có lúc này nàng mới có thể ngoan ngoãn, thân thể so với cái miệng nhỏ nhắn của nàng thành thực hơn."

"Suy nghĩ một chút, ta nếu có thể làm cho nàng sung sướng thế này, cũng có thể làm cho nữ nhân khác sung sướng giống vậy, có phải hay không? Nói không chừng những nữ nhân khác so với nàng còn dâm đãng hơn, sẽ càng khiến cho lòng ta vui sướng đấy?"

Vân Thanh La rốt cuộc không nhịn được tức giận, khóc lóc hô lên: "Không cần! Không cho phép! Không được!"

Bị cảnh tượng nam nhân miêu tả kích thích, hai tay nàng vòng lên cổ hắn, còn có thể cố sức rời khỏi vị trí xoay ngược lại đè ép hắn dưới thân, nàng vượt qua cưỡi ở trên người hắn, cao cao tại thượng nhìn xuống ánh mắt thâm thúy không lường được của hắn, thân thể dùng lực kẹp chặt vật thô dài to lớn của hắn.

"Chàng là của ta, từ đầu đến chân đều là của ta, chỗ này cũng thế. . . . . . Tất cả đều là của ta."

Ánh mắt nam nhân trở nên sáng rực kỳ quái.

"Thật không?"

"Thật! Nếu như chàng dám không ngoan, thiếp thân sẽ khiến cho chàng không có khả năng giao hợp!"

"Ồ. . . . . . Xem ra về sau ta nhất định phải ngoan ngoãn rồi?" Ánh mắt nam nhân nguy hiểm ưỡn eo một cái.

Vân Thanh La cắn cắn môi, chủ động lắc lư chiếc eo nhỏ nhắn, liều chết khống chế cảm giác xấu hổ khó nén được của mình. Nàng cũng phải bất cứ giá nào, nên vì tương lai hạnh phúc bản thân mà có chút cố gắng, muốn làm cho nam nhân này không thể rời bỏ nàng, ngoại trừ nàng ai cũng đừng mơ tưởng.

Chỉ có khi bỏ ra cố gắng lớn nhất, kết quả cho dù là thất bại cũng sẽ không có gì tiếc nuối à?