Đấu Trường Sinh Tử 3: Húng Nhại

Chương 28: Vĩ Thanh



Chúng tung tăng chơi trên Đồng cỏ. Đứa bé gái đang nhảy nhót tóc đen mắt xanh. Đứa bé trai tóc quăn vàng mắt xám, lật đật đuổi theo chị trên đôi chân lẫm chẫm bụ bẫm. Phải mất năm, mười, mười lăm năm tôi mới đồng ý. Nhưng Peeta muốn có chúng vô cùng. Lần đầu cảm thấy con bé cựa quậy trong mình, tôi bị ám ảnh với nỗi sợ muôn thuở. Chỉ có niềm vui ẵm nó trên tay mới chế ngự được cảm giác ấy. Mang thai thằng bé thì đỡ hơn một chút, nhưng không nhiều.

Những câu hỏi mới chỉ bắt đầu. Trường đấu đã bị phá hủy hoàn toàn, các đài tưởng niệm được dựng lên, không còn Đấu trường Sinh tử nữa. Nhưng ở trường người ta dạy cho lũ trẻ biết về điều đó, và con bé biết rằng chúng tôi từng tham gia vào sự kiện ấy. Vài năm nữa thằng bé cũng sẽ hay. Làm sao tôi có thể kể cho các con nghe về thế giới này mà không làm chúng sợ chết khiếp. Các con tôi, những đứa trẻ chỉ coi lời bài hát này chỉ như những ca từ bình thường:

Trên đồng cỏ nơi tơ liễu buông mành

Có chiếc giường xanh và gối dịu êm

Ngả đầu em hỡi, nhắm mắt ngủ đi em

Mở mắt ra xem, mặt trời rồi sẽ sáng

Ở đây có bình yên và nắng ấm

Có cúc dại xóa tan mọi mất mát

Có giấc mộng ngọt ngào

Mà ngày mai sẽ biến thành hiện thực

Ở đây có chị rất mực yêu em.

Các con tôi, những đứa trẻ không biết rằng chúng đang chơi trên một nghĩa trang.

Peeta nói mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Chúng tôi có nhau. Và cuốn sách. Chúng tôi có thể giúp chúng hiểu theo cách giúp chúng mạnh mẽ hơn. Nhưng một ngày tôi sẽ phải giải thích về những cơn ác mộng của mình. Tại sao chúng đến. Tại sao chúng sẽ chẳng bao giờ thực sự biến mất.

Tôi sẽ kể cho chúng nghe mình sống sót thế nào. Tôi sẽ kể cho chúng nghe rằng vào những buổi sáng tồi tệ, tôi có cảm giác như không thể vui thú với bất cứ thứ gì vì sợ khoảnh khắc đó bị cướp đi mất. Đó là khi tôi nhẩm trong đầu mình một danh sách từng hành động tốt đẹp mà tôi thấy người khác làm. Giống như một trò chơi vậy. Lặp đi lặp lại. Thậm chí còn có phần nhạt nhẽo sau hơn hai mươi năm.

Nhưng còn có nhiều trò chơi khác tồi tệ hơn nhiều.

Lời cảm ơn

Tôi xin bày tỏ lời tri ân đến những người sau đây vì đã dành thời gian, tài năng cũng như sự ủng hộ cho bộ Đấu trường Sinh tử.

Đầu tiên, tôi nhất định phải cảm ơn bộ ba biên tập viên quyền lực xuất sắc. Kate Egan, sự sáng suốt, óc hài hước và hiểu biết của cô đã dẫn dắt tôi qua tám tiểu thuyết; Jen Rees, tầm nhìn sáng rõ nắm bắt những vấn đề mà những người còn lại trong chúng tôi bỏ qua; và David Levithan, người đảm đương trơn tru nhiều vai trò từ nhà chú thích, chuyên gia đặt tên cho đến chủ bút.

Qua những bản thảo nháp, vụ ngộ độc thực phẩm, hay mỗi bước thăng trầm, chị đều ở bên tôi, Rosemary Stimola, vừa là nhà tư vấn sáng tạo tài ba kiêm người bảo vệ chuyên nghiệp, vừa là đại diện văn học đồng thời là bạn tôi. Và Jason Dravis, đại diện giải trí lâu năm của tôi, tôi cảm thấy may mắn vô cùng khi được anh giám sát trong quá trình đưa tác phẩm lên màn ảnh rộng.

Nhờ có nhà thiết kế Elizabeth B. Parisi và họa sĩ Tim O'Brien tạo ra những bìa sách tuyệt đẹp mà cuốn sách đã thu hút mạnh mẽ cả lũ húng nhại lẫn độc giả.

Xin hoan nghênh đội ngũ tuyệt vời tại Scholastic vì đã đỡ đầu bộ Đấu trường Sinh tử: Sherila Marie Everett, Tracy van, Straaten, Rachel Coun, Leslie Garych, Adrienne Vrettos, Nick Martin, Jacky Harper, Lizette Serrano, Kathleen Donohoe, John Mason, Stephanie Nooney, Karyn Browne, Joy Simpkins, Jess White, Dick Robinson, Ellie Berger, Suzanne Murphy, Andrea Davis Pinkney, toàn bộ đội ngũ kinh doanh Scholastic, và nhiều người khác đã cống hiến biết bao công sức, trí tuệ và hiểu biết cho bộ truyện này.

Năm người bạn văn mà tôi đã dựa dẫm quá nhiều, Richard Register, Mary Beth Bass, Christopher Santos, Perter Bakalian và James Proimos, xin cảm ơn những lời khuyên, quan điểm cũng như tiếng cười của các bạn.

Tình yêu đặc biệt xin dành cho người cha quá cố của tôi, Michael Collins, người đã đặt nền móng cho bộ truyện này với lời cam kết sâu sắc về việc dạy dỗ các con mình về chiến tranh và hòa bình, và mẹ tôi, Jane Collins, người đã giới thiệu cho tôi về người Hy Lạp, khoa học viễn tưởng và thời trang (dù mục cuối tôi không sành lắm); các chị gái của tôi, Kathy và Joanie; anh trai tôi, Drew; chị dâu anh rể, Dixie và Charles Pryor; và nhiều thành viên khác trong đại gia đình chúng tôi mà lòng nhiệt tình cũng như sự ủng hộ của họ đã giúp tôi tiến bước.

Và cuối cùng, tôi dành lời cảm ơn cho chồng tôi, Cap Pryor, người đã đọc bộ Đấu trường Sinh tử từ lúc bản thảo còn sơ khai nhất, kiên quyết đòi nghe trả lời cho những câu hỏi mà tôi thậm chí còn không tưởng tượng ra, và vẫn luôn là người kiểm nghiệm xuyên suốt bộ truyện. Cảm ơn anh và những người con tuyệt vời của tôi vì tình yêu, lòng kiên nhẫn và niềm vui họ mang đến chuyện tôi mỗi ngày.

HẾT