Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 43: Bức vẽ



Buổi sáng.

"Văn Ý." Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng gọi tên cô.

Văn Ý đắp kín chăn, không để ý đến anh. Đêm hôm qua đã xảy ra chuyện không thể miêu tả được, bây giờ cô không biết làm sao để đối mặt với Thẩm Ôn Đình.

"Giận à?" Thẩm Ôn Đình hỏi cô, giúp cô kéo chăn xuống một chút, nhỏ giọng nói, "Đừng khó chịu nữa."

"Không giận." Văn Ý trốn ở trong chăn, thanh âm hơi khó chịu. Lồng ngực anh dán sát vào lưng cô, mùi trà vô cùng nhạt xộc vào trong chóp mũi cô, còn có nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh.

Ánh mắt Thẩm Ôn Đình rơi trên vành tai sắp bị thiêu đốt của cô, anh nhẹ nhàng véo một cái, "Cô nhóc lưu manh cũng biết ngại à?"

Văn Ý khó chịu, cô hất tay anh ra. Cô xoay người lại đẩy anh ra, "Anh mau đi rửa mặt đi."

"Được." Nhìn thấy Văn Ý thẹn quá hóa giận, Thẩm Ôn Đình cũng không trêu cô nữa.

Mãi cho đến khi nhà vệ sinh vang lên tiếng nước chảy đều đều, Văn Ý mới vội vàng bò dậy. Cô chọn một chiếc váy dài trong tủ quần áo, cô vừa mới cởi đồ ngủ, cửa nhà vệ sinh lại mở ra.

Văn Ý nghe thấy tiếng thì quay lại, cô đối mặt với ánh mắt của Thẩm Ôn Đình, cả người đứng im tại chỗ.

Tối hôm qua đi ngủ cô không mặc nội y, bây giờ cô hoàn toàn trần như nhộng trước mặt người đàn ông này!

Vòng eo nhỏ nhắn, trên người cô không có miếng thịt dư nào. Làn da trắng trẻo như ngọc, nổi bật dưới ánh đèn, như đang phát ra ánh sáng. Lên trên nữa, là nơi trắng nõn khiến người khác phải tưởng tượng.

Thẩm Ôn Đình cũng không ngờ rằng vừa đi ra sẽ thấy một khung cảnh xinh đẹp thế này. Vành tai anh đỏ lên, anh lịch lãm xoay người lại, "Xin lỗi."

Nhưng trong đầu anh vẫn là hình ảnh trắng như tuyết kia. Cô vợ nhỏ của anh nuôi không tệ, cái nên có thì có, cái nên nhỏ thì nhỏ.

Văn Ý vừa giận vừa bực, vội vàng thay quần áo, nhìn Thẩm Ôn Đình đang quay lưng về phía mình, nhỏ giọng nói, "Anh nhìn thấy rồi?"

"Ừ." Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng đáp lời, anh xoay người lại, anh lại thấy Văn Ý mặc một chiếc váy dài ngắn tay. Anh hơi nhíu mày lại, anh nói, "Bên ngoài lạnh, mặc thêm áo khoác đi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Ý đỏ bừng lên, cô tức giận nhìn Thẩm Ôn Đình. Dáng vẻ này của cô, nhìn giống như đang quyến rũ anh vậy. Cảm giác đêm quá giống như vẫn còn ở đây, Thẩm Ôn Đình thở dài, "Em ngoan một chút đi."

"Ồ."

Văn Ý đi vào nhà vệ sinh, lúc rửa mặt cô vô thức mình vào tay mình. Xấu hổ quá đi mất! Cô không nên bị sắc đẹp mê hoặc rồi làm ra loại chuyện đó.

Nhưng sau đó cô lại nhớ đến vẻ mặt nhẹ nhõm của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý nhỏ tiếng lầm bầm một câu, "Ai bảo anh ấy quyến rũ như vậy làm gì."

Trang điểm xong, Văn Ý nhìn đồng hồ, khoác một cái balo nhỏ sau lưng rồi đi ra ngoài.

Tốc độ của Thẩm Ôn Đình rất nhanh, anh đã mua xong quần áo đang đứng ở đại sảnh nhìn cô. Nhìn thấy Văn Ý, anh lấy áo khoác từ trong túi ra. Văn Ý liếc mắt nhìn xem, là một chiếc áo khoác denim, bình thường cũng có thể mặc được. Cô miễn cưỡng đưa tay về phía Thẩm Ôn Đình, cô làm nũng, "Giúp em mặc vào đi."

Thẩm Ôn Đình dung túng cho đứa trẻ to xác trước mặt mình, giúp cô mặc áo khoác lên, nhưng lúc anh cài cúc, anh phát hiện ra mình mua hơi nhỏ một chút, hoặc là cô vợ nhỏ của mình phát triển quá tốt.

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ngực cô, khiến Văn Ý tức giận trừng mắt nhìn anh. Anh lịch sự buông tay ra, nhẹ nhàng nói, "Mua một cái nữa nhé?"

"Không cài nữa." Văn Ý đỏ mặt ngẩng đầu nhìn Thẩm Ôn Đình, "Anh đang nghĩ gì vậy?"

Thẩm Ôn Đình nhìn đi chỗ khác, ánh mắt rơi trên mặt cô, "Không có gì."

"Lưu manh!" Văn Ý không nhịn được mà mắng một câu.

Thẩm Ôn Đình hoàn toàn không biết phải làm sao, anh đưa cô ra ngoài, "Em muốn ăn gì nào?"

"Đều được." Đồ ăn nước ngoài, đều không hợp khẩu vị của cô.

"Văn Ý." Thẩm Ôn Đình hơi cúi người, đầu ngón tay lành lạnh chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của cô, "Em xấu hổ gì vậy?"

"Sớm muộn gì chúng ta cũng phải thành thật với nhau thôi."

Văn Ý: "!" Anh đang đùa giỡn lưu manh, hơn nữa em còn có chứng cứ đấy!

Nhà của Bối Lệ và Khải Ân là một căn biệt thự nhỏ, chỉ có hai tầng, phong cảnh cũng rất đẹp. Bối Lệ đưa Văn Ý vào trong, cô cười nói, "Lúc này đàn ông bọn họ đang bận rộn, đến lúc phụ nữ chúng ta trò chuyện rồi."

Văn Ý chớp chớp mắt, cô nhìn căn biệt thự nhỏ kiểu phương Tây này. Diện tích không tính là lớn, nhưng được bày trí rất cẩn thận. Vách tường đều là màu be nhạt, nhìn rất thoải mái.

"Đến đây, bên này." Bối Lệ đưa tay về phía Văn Ý, cô vỗ vỗ lên ghế sofa, "Thoải mái ngồi đi, đừng khách sáo."

Văn Ý sờ lên ghế sofa, ghế sofa rất mềm, rất thoải mái. Cô nghĩ, nhà mình cũng có thể đổi sang bộ sofa giống vậy.

Bối Lệ nhìn Văn Ý, ngoại hình của cô rất xinh, đôi mắt cũng rất đẹp, lúc cô yên lặng ngồi đó thì chính là một vị tiểu thư tao nhã thanh lịch. Mặc dù chỉ mới gặp qua hai lần, nhưng cô lại rất thích Văn Ý. "Cô và đàn anh Thẩm quen nhau từ rất sớm sao?"

Văn Ý: "Từ khi bắt đầu có ký ức."

"Thanh mai trúc mã á." Bối Lệ mỉm cười, lấy một hộp sữa chua từ trong tủ lạnh ra đưa cho Văn Ý, "Đàn anh Thẩm là người không thích nói chuyện, chi tiết về cô tôi cũng không biết nhiều, thỉnh thoảng lại nghe thấy hai người nói chuyện điện thoại."

Thẩm Ôn Đình học đại học trước cô hai năm, lúc đó Văn Ý vẫn còn đang học lớp mười một, chính là độ tuổi khó dạy nhất. Thẩm Ôn Đình vì không để cô lầm đường lạc lối, anh thường xuyên gọi điện thoại và gọi video đến giám sát cô, cho đến khi Văn Ý ngoan ngoãn học xong cấp ba.

Sau đó Thẩm Ôn Đình bắt đầu tham gia một số dự án vào năm ba đại học, anh rất bận rộn, anh bắt đầu nới lỏng giám sát Văn Ý. Lúc Văn Ý mới vào đại học, cô lấy được tự do, cuộc sống phóng khoáng, thường xuyên đến quán bar, thậm chí còn tán tỉnh những anh chàng đẹp trai.

"Lúc học lớp mười một, đúng là mỗi ngày anh ấy đều gọi cho tôi." Nhắc đến trước kia, Văn Ý thở dài một hơi, "Chủ yếu là vì giám sát tôi học. Rất hung dữ, vì thế khi đó tôi rất sợ anh ấy."

Bối Lệ hết sức tán thành, "Vẻ mặt lạnh lùng của đàn anh Thẩm, bình thường con gái nhìn vào sẽ cảm thấy sợ hãi."

Cô vừa nói vừa lật tung cái tủ, lấy từ bên trong ra một quyển sách vẽ được bảo vệ rất tốt, đưa cho Văn Ý, "Mở ra xem một chút đi?"

Đây chính là bí mật nhỏ của Thẩm Ôn Đình?

Văn Ý hít một hơi thật sâu, cô không dám mở ra, "Khụ, không thích hợp dành cho trẻ em à?" Dù sao thì đàn ông lúc học đại học xem truyện tranh 18+ cũng là bình thường.

Bối Lệ hơi dừng lại, khuôn mặt đỏ lên, cô cười nói, "Đừng nghĩ nhiều, là bất ngờ đó."

Văn Ý cố gắng bình tĩnh lại, cô mở vở vẽ ra. Bên trong là từng bức từng bức vẽ đơn lẻ, mỗi một bức đều là cô.

Văn Ý nhìn chằm chằm vào những bức chân dung xấu xí với chiếc mũi méo trước mặt mình, "Đây là tôi à?"

Mặc dù cô không xinh đẹp đến nỗi nghiêng nước nghiêng thành làm điên đảo chúng sinh, nhưng dù gì cô cũng là một tiểu tiên nữ mà, từ lúc nào lại xấu như vậy chứ?

Bối Lệ cũng nhìn theo cô, không nhịn được mà bật cười, "Vậy chắc là lúc đàn anh Thẩm vừa mới học phác họa, đang luyện bút đấy. Mấy bức sau không tệ đâu."

Văn Ý hoài nghi nhìn Bối Lệ, tiếp tục lật xem.

Đúng là, những bức vẽ sau càng ngày càng tốt, lực bút cũng càng ngày càng ổn định. Cho đến vài bức vẽ cuối cùng, Văn Ý có thể khẳng định rằng, ngay cả chính bản thân cô cũng không vẽ ra được thế này.

Từng bức từng bức một, anh đều vẽ cô, chúng thể hiện tình yêu của Thẩm Ôn Đình dành cho cô.

Vốn dĩ Văn Ý còn tưởng rằng, Thẩm Ôn Đình sau khi kết hôn, hoặc là sau khi về nước, từ từ sống cùng cô nên mới thích cô. Nhưng bây giờ nghĩ lại một chút, dường như năm đó Thẩm Ôn Đình rời đi, anh đã thích cô rồi.

"Rất bất ngờ sao?" Bối Lệ nhìn biểu cảm của Văn Ý, cô trêu chọc nói, "Dù sao thì đàn anh Thẩm cả ngày đều bày ra vẻ mặt lạnh lùng, không đoán ra cũng rất bình thường."

Đương nhiên.

Ấn tượng trước đây của Văn Ý về Thẩm Ôn Đình, có thể nói cô đã xem anh là thầy giáo rồi. Anh còn nghiêm khắc hơn cả ông nội Thẩm, mỗi ngày đều quản cô, giám sát cô học tập. Lâu dần, Văn Ý làm gì có thể rung động trước Thẩm Ôn Đình được chứ.

"Tôi có thể nhìn ra được, đàn anh Thẩm thật sự rất thích cô." Bối Lệ nói, cô rót một ly nước nóng, từ từ nói với Văn Ý, "Khi đó lúc mà vừa có triển lãm tranh gì đó, đàn anh Thẩm đều trốn học để đi."

"Sau đó thấy anh ấy học vẽ, tôi còn tưởng là anh ấy thích. Sau này Khải Ân gửi cho anh ấy vài bức tranh, tôi mới biết là, những thứ kia đều vì cô mà mua."

Mũi hơi cay cay.

Văn Ý nghi ngờ rằng có phải mình lớn tuổi rồi không, vì thế mới không nghe được những thứ này. Nghĩ lại cô cũng chỉ mới hai mươi lăm, còn thích khóc hơn cả lúc còn bé.

"Anh ấy rất tốt với tôi." Văn Ý nhẹ giọng nói, còn tốt hơn so với tưởng tượng của cô nhiều.

Bối Lệ gật đầu, cô chống cằm, "Trước kia tôi rất tò mò, kiểu con gái mà đàn anh Thẩm thích sẽ như thế nào. Tôi luôn cho rằng, sẽ là một người xuất sắc giống như anh ấy vậy, người mà anh ấy thích cũng sẽ là một cô gái thanh lịch tao nhã, có tri thức hiểu lễ nghĩa."

Văn Ý: "..." Đợi đã, sao mấy lời này nghe có gì đó không đúng?

"Cô Văn là một cô gái rất hoạt bát tỏa nắng." Bối Lệ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi bực bội của Văn Ý, cô tiếp tục nói, "Đàn anh Thẩm quen với việc cô đơn một mình, có một cô gái vui vẻ hoạt bát bên cạnh, chắc sẽ không còn cảm giác buồn chán nhỉ."

Văn Ý dọn dẹp các bức vẽ, cô nghiêm túc nhìn Bối Lệ, "Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện này."

Bối Lệ nghiêng đầu, "Nếu muốn cảm ơn, có thể cho tôi hôn một cái nữa không?"

Văn Ý: "??"

Hai vết son môi trên mặt, Văn Ý ôm chiếc hộp đi ra ngoài, cô nghiêm túc nhìn Thẩm Ôn Đình, "Bối Lệ thật sự thích đàn ông sao?"

Thẩm Ôn Đình bật cười, anh lấy khăn giấy ra, lau mặt cho cô, "Khải Ân đã từng nói, Bối Lệ thích những cô gái xinh đẹp."

Văn Ý: "? Sở thích gì vậy chứ?"

Thẩm Ôn Đình hơi trầm tư, "Có lẽ giống với việc em nhìn thấy những chàng trai đẹp trai thì muốn trêu chọc một chút đấy."

Văn Ý: "..." Nói chuyện cho đàng hoàng xem nào, không có chuyện gì lại đi nhắc chuyện năm xưa!

Nhà của Bối Lệ cách khách sạn không xa, hai người đặt xe, nhàn nhã tản bộ.

ĐIểm khác biệt nhất giữa nước ngoài và trong nước là nhịp sống ở đây chậm hơn một chút, không giống như ở trong nước, có rất nhiều việc chồng chất lên nhau, mỗi ngày đều vội vội vàng vàng. Ở thành phố này, mọi người chú trọng đến việc tận hưởng cuộc sống nhiều hơn, nhịp sống cũng chậm hơn.

Anh cầm chiếc hộp giúp Văn Ý, Thẩm Ôn Đình hỏi cô, "Bối Lệ tặng quà cho em à?"

"Không phải." Văn Ý chớp mắt nhìn anh, khóe miệng nhếch lên, "Là anh tặng cho em."

Thẩm Ôn Đình hơi dừng lại một chút, anh vừa nghĩ ra bên trong là cái gì, "Em có thích bức vẽ không?"

"Mấy bức ban đầu thảm đến không nỡ nhìn, mấy bức sau thì miễng cưỡng nhìn được." Văn Ý hết sức kiêu ngạo nói, "Anh biết vẽ tranh sao không nói với em?"

Thẩm Ôn Đình liếc nhìn Văn Ý, "Không muốn cướp đi chén cơm của em."

Văn Ý: "..." Sao lại không công bằng như vậy chứ, có vài người nghiệp dư còn lợi hại hơn cả người chuyên nghiệp như cô?

Hàng cây hai bên đương rậm rạp, có lá cây rũ xuống, cơn gió nhẹ thoảng qua, rất thoải mái.

"Thẩm Ôn Đình..." Văn Ý cắn môi, nhìnngười đàn ông bên cạnh, "Lúc anh lên đại học đã bắt đầu thích em rồi sao? Khi đó em vẫn còn là trẻ vị thành niên, anh là cầm thú à!"

Bước chân của Thẩm Ôn Đình hơi dừng lại, anh ôn tồn nhắc nhở cô, "Nếu như anh là cầm thú, còn đợi em đến bây giờ?" Nhất định là đã ăn cô sạch sẽ, ngay từ lúc hợp pháp rồi.

Văn Ý quay mặt đi chỗ khác, trong đầu lại lóe lên hình ảnh không hợp với thiếu nhi tối qua. Cô ho nhẹ một tiếng rồi chuyển chủ đề, "Bối Lệ còn nói, cô ấy nói em hoạt bát còn anh thì lạnh lùng, tính cách vừa vặn bổ sung cho nhau."

"Không phải." Tay của Thẩm Ôn Đình giữ lấy cằm Văn Ý, để cô đối mặt với mình. Đôi mắt trong trẻo của anh nghiêm túc nhìn cô, "Nếu như chỉ là vì tính cách của em hoạt bát, vậy chẳng phải anh đang đùa giỡn với em sao?"

Văn Ý: "...??"

"Văn Ý, anh thích em, chỉ vì em là em."

Không liên quan đến những thứ khác.

-

Hôn lễ của Bối Lệ và Khải Ân cũng không lớn, chỉ mời một số người thân và bạn bè. Rất nhiều bạn bè thời đại học cũng đến, Văn Ý được xem thành quốc bảo được mọi người vây xem, cũng có rất nhiều người đàn ông nước ngoài đẹp trai không tiện đến Trung Quốc, bọn họ dựa theo lễ nghi của Trung Quốc mà cho cô bao lì xì.

Văn Ý vẫn còn đắm chìm trong những anh chàng đẹp trai này, cho đến khi cô nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông đang đi tới tối xuống, cô mới tỉnh táo lại, ánh mắt cô sáng lên, "Thẩm Ôn Đình, giá trị nhan sắc của bạn bè thời đại học của anh cao quá đi."

Nói sớm đi, cô sẽ ra nước ngoài học đại học, còn có một khoảng thời gian vui vẻ trước khi kết hôn.

Thẩm Ôn Đình cầm lấy điện thoại của cô, anh nhắc nhở một câu, "Bọn họ không có WeChat."

Văn Ý nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, "Em biết mà, vì thế em đã tải ứng dụng xuống rồi, tiện sau này liên lạc."

Thẩm Ôn Đình không thu điện thoại của cô, anh lạnh lùng nhìn cô, "Uống bao nhiêu rượu rồi?"

"Chỉ... Một chai?" Văn Ý cũng không chắc lắm, cô nhìn vẻ mặt của Thẩm Ôn Đình càng ngày càng đen, Văn Ý vội vàng nói, "Sẽ không say đâu."

Ba điều thỏa thuận em vẫn chưa quên đâu.

"Thẩm!" Bên cạnh có người đang gọi tên của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý vội vàng nói, "Anh đi trước đi, em chơi thêm lát nữa."

Thẩm Ôn Đình không yên tâm về cô, "Đừng có chạy lung tung."

"Ừ ừ." Văn Ý thuận miệng trả lời cho có lệ, cô ăn một chút, bên này bọn họ bắt đầu ném hoa cưới.

Văn Ý vô tình cuốn vào, cũng không biết ai đụng phải cô, cô trực tiếp ngã vào giữa. Còn chưa kịp tỉnh dậy, lại có một bó hoa cưới rơi xuống đầu cô.

Văn Ý: "..." Đây là muốn cô cưới lần hai à?

Cô nhìn chằm chằm bó hoa cưới trong lòng mình, Văn Ý ngơ ngác đứng dậy, Thẩm Ôn Đình đã đi đến trước mặt, anh bất đắc dĩ nhìn cô, "Mới vài phút không nhìn thấy em, lại định hồng hạnh vượt tường."

Em không có!

Ôm lấy Văn Ý, Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng nói, "Sao lại ngã vậy?"

"Vô tình bị đẩy thôi." Văn Ý nói, cô chọc chọc vào cánh tay anh, đưa nhìn chiếc váy cưới trắng tinh trên người Bối Lệ, trả hoa cưới lại cho cô ấy, "Nếu không cô ném lại một lần đi?"

"Vậy thì không được." Bối Lệ lắc đầu, lại hôn lên mặt Văn Ý một cái, "Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử."

Cầm lấy bó hoa, Văn Ý chớp chớp mắt, được Thẩm Ôn Đình ôm vào lòng, "Chơi vui không?"

"Tạm được." Nhiều anh chàng đẹp trai, rượu cũng rất ngon, bánh ngọt cũng không tệ.

"Muốn tổ chức lại hôn lễ không?" Thẩm Ôn Đình hỏi cô, giọng hơi trầm, nghe có vẻ hơi nguy hiểm.

Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình đang ghen, "Một bó hoa mà thôi, Thẩm Ôn Ôn, anh định rơi vào thùng giấm à?"

Thẩm Ôn Đình không nói gì, anh dắt cô đến bên cạnh rồi ngồi xuống. Ánh nắng ấm áp dừng lại trên khuôn mặt của Thẩm Ôn Đình, phác họa rõ nét đường nét trên khuôn mặt anh, giọng nói anh trầm thấp, rất có cảm giác, "Sợ lòng yêu cái đẹp của em nổi lên."

"Em cũng có nguyên tắc đấy!" Văn Ý tức lên, cô nắm lấy tay anh. Nhìn hôn lễ náo nhiệt, cô có chút phiền muộn, "Em rất thích cuộc sống ở đây, chậm rãi thoải mái.". Đam Mỹ Hiện Đại

Thẩm Ôn Đình vạch trần cô, "Bởi vì em lười." Cuộc sống ở đây thích hợp cho Văn Ý làm một chu cá mặn hơn.

Văn Ý tức giận, cá mặn cũng có tôn nghiêm của mình có được không!

Khuôn mặt cô được Thẩm Ôn Đình dịu dàng hôn lên, cô được anh ôm vào trong lòng, "Nếu thích, sau này chúng ta thường xuyên tới."

"Ừ."

-

Sau hôn lễ, hai người phải rời đi. Trong nước có rất nhiều chuyện, cho dù Văn Ý rảnh, Thẩm Ôn Đình cũng bận rộn chuyện của công ty.

Hôm về nước, sáng sớm, Văn Ý còn chưa tỉnh, đã nhận được cuộc gọi của Cố Phương Nguyên, "Văn Ý, tôi bị trap rồi!"

Văn Ý còn chưa tỉnh ngủ, nghe được câu này, cô bước đến gần Thẩm Ôn Đình bên này, được người đàn ông tự nhiên ôm vào lòng. Cô cọ cọ một cái, lầm bầm nói, "Cũng không phải là lần đầu tiên."

"Là tôi bị trap!" Âm lượng của Cố Phương Nguyên tăng thêm một ít, thanh âm ồn ào làm Văn Ý tỉnh ngủ.

Cô ngơ ngác dụi dụi mắt, "Lục Y Y?"

"Ừ!"

"Trên đời này làm gì có chỗ nào không có cỏ thơm, đây không phải là cậu nói sao?" Văn Ý ngáp một cái, Thẩm Ôn Đình nhìn cô, "Phải dậy rồi."

Văn Ý gật đầu, gật đầu, hơi nhích người lên, dựa vào giường, nghe bên kia tố cáo, "Nhưng mà cô ấy cũng không thể đối xử với tôi như vậy chứ!"

Haiz. Mấy tên cặn bã như Cố đại thiếu gia đã quen với việc trap người khác, bây giờ nhất thời chênh lệch quá lớn, có chút không thể tiếp nhận được.

Nhìn Thẩm Ôn Đình thu dọn đồ đạc, Văn Ý tiếp tục nói, "Vậy bây giờ cậu định thế nào? Lại trap lại à?"

"Không có đâu." Thanh âm ở đầu bên kia thấp xuống.

"Cậu uống say?"Lúc này Văn Ý mới nhận ra có cái gì không đúng.

Tửu lượng Cố Phương Nguyên, ngàn ly không say. Dù sao cũng là chủ quán bar, làm sao có thể không có chút căn cơ này được. Văn Ý cũng từng uống rượu với Cố Phương Nguyên, cuối cùng cô bại thảm hại. Nhiều năm như vậy rồi, cô chưa từng nhìn thấy tên hoa hoa công tử này uống say.

"Văn Ý, tôi hơi hối hận." Cố Phương Nguyên thật sự say rồi, bắt đầu nói nhảm, lảm nhảm một lúc, Văn Ý hơi đau lòng, "Ngoan, chúng ta còn có thể nhìn về tương lai."

"Tôi không quan tâm! Cuộc hôn nhân này không thoát được!" Cố Phương Nguyên hét lên, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.

Văn Ý: "..." Cô gửi WeChat cho Ngải Tư Ngôn, bảo cô để Phương Dịch đến dọn xác cho Cố Phương Nguyên.

"Cố Phương Nguyên?" Thẩm Ôn Đình đã thu dọn xong vali của mình, anh đang thu dọn vali của cô.

Nhìn thấy tay anh đang xếp nội y của mình, mặt Văn Ý nóng lên, "Hình như cậu ta bị trap thật rồi."

Thẩm Ôn Đình dừng lại một chút, giống như là nhất thời không biết nên nói gì.

Văn Ý lấy quần áo đi thay, lúc cô đi ra Thẩm Ôn Đình đang sắp xếp lại các bức vẽ. Cô đầu ra ngoài, ho nhẹ một tiếng, "Thật ra thì vẽ cũng không tệ lắm."

Thẩm Ôn Đình: "Thích à?"

"Tạm được."

Nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn ngượng ngùng của cô, ánh mắt Thẩm Ôn Đình dần trở nên ấm áp.

"Những bức vẽ này năm đó sao anh không mang về?" Văn Ý tức giận nhìn anh ắn.

Vẽ đẹp như vậy! Tường nhà bọn họ nhiều tường trống như vậy, là thời điểm nên tăng thêm một ít xinh đẹp đi lên.

Thẩm Ôn Đình dọn dẹp lại mấy bức vẽ, nghe vậy anh dừng động tác lại, đôi mắt trong trẻo phản chiếu hình ảnh của cô.

"Em ở bên cạnh anh, còn cần mấy bức vẽ này làm gì?"

Văn Ý: "..."

Thẩm Ôn Ôn nhà cô biến thành Thẩm Trêu Trêu rồi.