Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 42: Chân thành thuần khiết



Ở trong phòng làm việc của Thẩm Ôn Đình náo loạn một lúc, Bạch Tiêu mới cầm tài liệu đi vào, Bạch Tiêu đưa cho Văn Ý, "Phu nhân, đây là tài liệu về Tô Vũ Kiều."

Văn Ý nhìn lướt qua, không giống như là bây giờ mới điều tra, giống như là đã chuẩn bị xong từ lâu rồi. Cô không nhịn được mà nhìn người đàn ông đang chuyên tâm xử lý tài liệu, "Trước đó anh đã điều tra Tô Vũ Kiều rồi à?"

"Anh không yên tâm." Đối với những người gần gũi bên cạnh Văn Ý, Thẩm Ôn Đình ít nhiều gì cũng có chút không yên lòng.

Tô Vũ Kiều quá thân thiết với cô, càng ngày càng lún sâu vào, thì lại càng không dễ dàng nhận ra sự thay đổi của cậu ta. Cho dù là khi vừa mới quen biết nhau, cậu vẫn còn là một cậu thiếu niên hiền lành. Nhưng mà ở trong giới giải trí vài năm, mấy ai có thể thật sự giữ được ý định ban đầu chứ?

-

Ra khỏi nghĩa trang, Tô Vũ Kiều ngẩng đầu nhìn cảnh sắc tươi đẹp. Lúc nhìn đi chỗ khác, cậu nhìn thấy Văn Ý đang đứng cách mình không xa, hôm nay cô mặc đồ ấm hơn hôm qua rất nhiều, "Buổi chiều bay à?"

Cô hỏi rất bình tĩnh, giống như là chuyện ngày hôm qua chưa từng xảy ra vậy.

Tô Vũ Kiều gật đầu, đi về phía cô, ánh mắt cậu nhìn qua thì nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đang đứng bên cạnh. Ánh mắt cậu lóe lên.

Chắc là cô biết rồi.

"Tại sao không nói với chị?" Văn Ý tức giận, nhưng cô không thể làm gì. Đây là chuyện nhà của Tô Vũ Kiều, giữa bọn họ, nói khó nghe một chút thì chính là không quen không biết, Tô Vũ Kiều cũng không cần thiết phải nói với cô những chuyện này.

Nhưng mà cô cho rằng bọn họ là người, ít nhất thì có rất nhiều chuyện Văn Ý cũng đã chia sẻ với cậu ta. Tô Vũ Kiều thì ngược lại, cậu ấy giấu giếm tất cả mọi chuyện với cô, không chịu tiết lộ cho Văn Ý một chút nào.

Tô Vũ Kiều im lặng vài giây, trên khuôn mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, "Cũng không phải là chuyện lớn gì." Ban đầu mẹ cậu bị bệnh ung thư rồi qua đời, sự nghiệp của cậu rơi xuống đáy cốc, nợ rất nhiều tiền.

Bên trong chiếc thùng nhuộm đầy mưu mô đó, vốn dĩ cậu nghĩ rằng chỉ cần không mong không cầu gì sống hết đời này là được. Nhưng thường thì mọi thứ không diễn ra như kế hoạch đã định.

Dù sao thì cậu cũng phải sống, cứ mãi không tranh không đoạt như vậy, sau này quay đầu nhìn lại thì chẳng còn gì cả. Ít nhất số tiền nợ phải trả xong, đến lúc đó, sau đó cậu sẽ lui về ở ẩn, tìm một nơi tĩnh lặng, nghỉ ngơi thật tốt.

Còn Văn Ý, nếu như không phải là lần ngoài ý muốn khi đó, bọn họ sẽ không quen biết nhau. Chuyện nhà của cậu, cậu không muốn kéo Văn Ý vào. Có những người, có thể quen với nhau, đã là rất may mắn rồi.

Lúc này Văn Ý vừa tức giận vừa đau lòng, thảo nào đón Tết không chịu về nhà, thảo nào rõ ràng có nhà nhưng lại đi thuê nhà.

Ngôi nhà mà không có người thân, thì không thể xem là nhà được.

"Chị không trách em." Văn Ý buồn bực nói, cô nghiêm túc nhìn Tô Vũ Kiều, "Tranh giành cũng tốt. Em tốt như vậy, vinh quang kia cậu cũng nên đi xem thử một chút."

Tô Vũ Kiều rất xuất sắc, cậu ấy xứng đáng đứng trên đỉnh cao nhất của ngọn núi.

Tô Vũ Kiều hơi run lên.

Cậu vẫn luôn biết rằng tính tình của Văn Ý rất nóng nảy, làm việc gì cũng không nghĩ đến hậu quả, nhưng mà có rất nhiều chuyện, trong lòng cô đã nhìn thấu rồi.

"Có thể ôm một cái không?" Tô Vũ Kiều hỏi cô.

Văn Ý gật đầu, cô chủ động tiến lên, ôm lấy Tô Vũ Kiều.

Cái ôm của cậu rất ấm áp, có mùi của hoa dành dành. Văn Ý có thể cảm giác được ánh mắt của Thẩm Ôn Đình ở sau lưng mình càng ngày càng nóng, cô cố gắng lờ đi, chẳng qua chỉ là ở trước mặt anh ôm Tô Vũ Kiều thôi mà, "Chuyện của bác gái, chị rất xin lỗi, không thể ở cùng em khi em cần. Sau này có chuyện gì thì đừng lừa chị."

"Được." Tô Vũ Kiều nói, trước đây luôn là Văn Ý nói muốn đứng ở trước mặt cậu, bảo vệ cậu. Nhưng mà bây giờ mới biết được, cô nhỏ nhắn như vậy, "Chuyện em nằm viện, là em để cho bọn họ làm lớn chuyện."

Lần đó gãy xương phải nằm viện, Văn Ý dặn dò Lý Ngọc Mẫn không được để lộ ra, nhưng nó vẫn bị truyền ra ngoài. Trong lúc cậu đang ở đáy cốc, dù sao thì cũng phải có tin tức gì được tung ra, lấy được hảo cảm của người đi đường và người hâm mộ.

"Chuyện này không tính." Văn Ý cố chấp nói, giống như là cô đang liều mạng cứu vãn tình cảm giữa bọn họ.

Nếu như đây là cách để Tô Vũ Kiều sống sót trong giới giải trí, Văn Ý vẫn sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy. Dường như cô cũng hiểu ra rất nhiều chuyện, nếu như là trước đây, cô sẽ trực tiếp giúp Tô Vũ Kiều trả xong món nợ. Nhưng mà bây giờ, cô không nói một tiếng nào.

Tô Vũ Kiều buông cô ra, thấp giọng trêu chọc một câu, "Còn không buông ra, em sợ là Thẩm tổng sẽ qua đây mất."

Xe đến đón Tô Vũ Kiều đã đến, quản lý của cậu ấy ngồi ở phía sau, nhìn thấy Văn Ý ở đây, cũng không dám lộ mặt.

"Văn Ý, vào giới giải trí, em thật sự không hối hận." Tô Vũ Kiều nói với cô.

"Cho nên, sau này chị đừng cảm thấy chị nợ em."

Văn Ý gật đầu, cô nhìn Tô Vũ Kiều lên xe.

Cô biết, mặc dù như vậy, bọn họ cũng sẽ không giống trước đây được nữa.

Cậu thiếu niên ấm áp khi đó, cũng đã đi trên con đường càng đi càng xa, cuối cùng chỉ còn lại một ít ký ức.

Quản lý nhìn Tô Vũ Kiều, ném hợp đồng qua cho cậu, "Không bỏ được?"

Tô Vũ Kiều lắc đầu, "Như vậy cũng rất tốt." Cậu vốn dĩ đã tính xong rồi, sẽ không được Văn Ý tha thứ.

Quản lý thở dài một hơi, "Đoạn đường mà cậu đi cũng không dễ dàng gì, cho dù những thứ cậu ghét, tôi vẫn phải giúp cậu làm. Những món nợ kia, không phải là một con số nhỏ."

"Tôi biết."

Im lặng một lúc lâu, quản lý lại hỏi, "Cậu thích cô ấy à?"

Tô Vũ Kiều không trả lời.

Trên đường trở về, dọc đường đi, hoa tử kinh rơi đầy xuống đất.

Chiếc xe rời đi, Văn Ý mới chịu đưa mắt nhìn Thẩm Ôn Đình bên cạnh, người đã đứng một lúc lâu. Anh đứng ở đó, dáng người cao thẳng, tỷ lệ dáng người đẹp đến nỗi khiến người khác ghen tị. Đôi chân dài thẳng tắp, mỗi một bộ phận đều hoàn hảo, giống như được ông trời ưu ái vậy.

Văn Ý chép miệng, vươn tay về phía anh, "Anh có muốn đến ôm cục cưng của anh một lúc không?"

Với Tô Vũ Kiều, Thẩm Ôn Đình vẫn rất để ý. Mặc dù anh biết Văn Ý không có tình yêu nam nữ với cậu ta, nhưng anh vẫn rất để ý. Chẳng qua là do trong lòng Văn Ý cảm thấy thẹn, mặc dù anh không hài lòng, nhưng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Anh ôm Văn Ý đang khổ sở vào trong lòng mình, Thẩm Ôn Đình thấp giọng nói, "Muốn khóc à?"

Vốn dĩ hốc mắt của Văn Ý đang ngập nước, nghe được câu này, cô gắng gượng nuốt nước mắt vào trong, "Làm gì!"

"Định tìm thứ gì đó nhặt lên." Thẩm Ôn Đình trả lời.

Văn Ý: "..." Trí nhớ của anh, sao lại tốt! như vậy! chứ!

-

Thẩm Ôn Đình phát hiện ra rằng, từ sau khi Tô Vũ Kiều rời đi, thời gian mà Văn Ý quấn lấy anh nhiều hơn trước kia rất nhiều. Trừ những lúc cô phải đến studion, dường như Văn Ý đem toàn bộ công việc chuyển đến phòng làm việc của anh.

"Thẩm Ôn Đình..."

Bạch Tiêu vẫn đang làm hết bổn phận, báo cáo công việc với Thẩm Ôn Đình, nhưng đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên từ trong phòng nghỉ.

Anh duy trì biểu cảm trên khuôn mặt, tiếp tục bình tĩnh báo cáo. Miệng anh vừa mới mở ra định nói, trước mặt Thẩm tổng đã có người rồi, "Tạm ngừng."

Vào trong phòng nghỉ, Thẩm Ôn Đình bật đèn lớn lên, anh nhìn thứ nhô lên trên giường. Anh vừa đi tới, Văn Ý đã bò đến, cái miệng nhỏ lầm bầm nói, "Em muốn ăn bánh donut, ta muốn uống coca đá, muốn ăn Takoyaki."

Thẩm Ôn Đình lạnh lùng nói, "Vậy em cứ tiếp tục ngủ, trong mơ cái gì cũng có."

Văn Ý: "..." Có thể ngay lập tức khiến cô từ trạng thái mơ mơ màng màng chuyển sang tỉnh táo hoàn toàn, cũng chỉ có tên đàn ông chó không hiểu sự lãng mạn này thôi!

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình nổi hứng trêu chọc cô, "Trong mơ còn có cánh gà rán, hamburger và lẩu nữa đấy."

Văn Ý: "..." Nói sao mà nước miếng của cô cũng sắp rơi xuống rồi.

Không nằm nổi nữa, Văn Ý vén chăn lên, cô vừa mới đứng dậy lại bị Thẩm Ôn Đình kéo xuống. Cô nhìn lại, nghiêm túc nói, "Em không muốn làm cá mặn nữa." Cô muốn đi ăn cá mặn.

Thẩm Ôn Đình hơi đau đầu, nhắc nhở nàng, "Bà dì của em tới."

Văn Ý nghiêng đầu nhìn lại, trên giường có một vết bẩn nhỏ. Cô vội vàng đứng đối diện với Thẩm Ôn Đình, không để cho anh nhìn thấy, "Chỗ anh có quần áo của em không?"

"Không có." Thẩm Ôn Đình đứng dậy.

Khuôn mặt của Văn Ý ở bên cạnh đỏ lên, cô cúi đầu, giống như là một chú chim cút vừa mắc phải sai lầm. Thanh âm của Thẩm Ôn Đình mang theo ý cười, "Em vào nhà vệ sinh trước đi, anh bảo Bạch Cảnh chuẩn bị quần áo cho em."

Văn Ý gật đầu, cô đi thẳng ra phía sau Thẩm Ôn Đình. Thẩm Ôn Đình biết cô xấu hổ, anh ga lăng đưa lưng về phía Văn Ý, vén chăn lên, kéo ga giường bên trong ra.

Mấy ngày nữa là hôn lễ của Bối Lệ, Văn Ý dành thời gian ra, cố gắng làm xong bản thảo. Hơn nữa gần đây vì chuyện của Tô Vũ Kiều mà tâm trạng của cô không được tốt lắm, áp lực chồng chất lên nhau, bà dì cả vui vẻ "chăm sóc" cô hai lần.

Sau khi cô mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài, ga trải giường đã được thay mới. Cô nhìn chằm chằm bộ ga trải giường màu xám tro kia, Văn Ý luôn cảm thấy hơi xấu hổ.

Mở cửa phòng nghỉ ra, Thẩm Ôn Đình đang mở hộp cơm, nhìn thấy Văn Ý, anh bình tĩnh nói, "Chỉ có cơm thôi."

Văn Ý nhìn qua, đều là món mà Thẩm Ôn Đình thích. Bởi vì bà dì cả của cô đến nên không có một chút vị cay nào. Văn Ý ủ rũ ngồi xuống, cô ngồi xuống cạnh Thẩm Ôn Đình, rất là phiền muộn, "Không bằng đi ngủ cho rồi."

"Còn ngủ nữa sẽ thành heo đó." Thẩm Ôn Đình đưa cho cô một ly nước đường đỏ, "Uống trước một chút đi."

Văn Ý ngoan ngoãn uống nước đường đỏ, ngoan ngoãn ăn cơm. Sau khi ăn xong, nghỉ ngơi được một lúc, cô lại ngoan ngoãn làm việc.

Hôm nay công việc của Thẩm Ôn Đình không nhiều lắm, anh xử lý xong công việc rồi, Văn Ý ở bên cạnh vẫn còn đang nghiêm túc tô màu. Nhìn thấy Thẩm Ôn Đình, cô đặt cây bút trong tay xuống, đưa tay về phía anh.

Khoảng thời gian này Văn Ý không có cảm giác an toàn, cô luôn phải ôm anh một cái. Thẩm Ôn Đình hơi cúi người xuống, ôm lấy Văn Ý, "Em sợ cái gì?"

Văn Ý buồn bực, không nói lời nào.

Thời gian là một thứ rất đáng sợ, trước đây Văn Ý không cảm thấy vậy, bây giờ cô thật sự sợ rồi.

"Văn Ý, anh sẽ không thay đổi." Thẩm Ôn Đình hôn lên khóe miệng cô, nhẹ nhàng an ủi, "Cũng sẽ không rời đi."

-

Chiều hôm đó máy bay đáp xuống, Khải Ân và Bối Lệ đến sân bay đón.

Văn Ý thật sự rất buồn ngủ, vừa lên xe, cô lên tiếng chào hỏi đơn giản rồi lại tựa vào vai Thẩm Ôn Đình ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Đợi đến khi cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã gần đến giờ ăn khuya.

Thẩm Ôn Đình và Khải Ân đi ra ngoài rồi, Văn Ý ra khỏi phòng đi tìm đồ ăn, cô nhìn thấy Bối Lệ ngồi trong quán cà phê gần đó. Cô ấy mặc một chiếc váy, trên đầu đội một chiếc mũ, trông cô ấy cực kỳ giống như một tiểu thư quý tộc đến từ châu Âu vào thế kỷ trước.

"Cô Văn." Bối Lệ lên tiếng chào hỏi Văn Ý, "Muốn ăn chút gì không?"

Văn Ý gật đầu, cô không quen uống cà phê, chỉ gọi một ít bánh ngọt và sữa bò.

Bối Lệ uống cà phê, cô sửa sang lại vạt váy, nhìn thấy ánh mắt của Văn Ý rơi trên người mình, cô bật cười, "Tôi thật sự rất thích kiểu váy này, cô Văn muốn mặc không?"

Văn Ý lắc đầu, "Chỉ là cảm thấy... Rất hợp với cô."

"Khải Ân cũng cảm thấy vậy, hầu hết quần áo trong tủ của tôi đều là như vậy." Nhắc đến chồng sắp cưới của mình, trên khuôn mặt Bối Lệ lại thêm vài phần thẹn thùng, sau đó lại dịu dàng hỏi cô, "Đàn anh Thẩm chắc là cũng vậy nhỉ, sẽ mua quần áo mà cô thích cho cô."

Vừa nghĩ tới Thẩm Ôn Đình mua cho cô quần dài và áo khoác nhung, Văn Ý đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu, cô ngượng ngùng mỉm cười, "Khẩu vị của anh ấy khá độc đáo, người bình thường đều không chịu nổi."

"Sao vậy?" Bối Lệ hơi không hiểu, "Bốn năm đại học đàn anh Thẩm ăn mặc rất đẹp, tôi còn bảo Khải Ân học nữa mà."

Văn Ý: "..." Đó đều là đồ cô chọn cho, có thể không đẹp sao.

Ăn hai miếng bánh ngọt vào bụng, Văn Ý không ăn nổi nữa. Khác hẳn với mùi vị trong nước, cô nhất thời ăn không quen.

Lại uống một ngụm sữa bò, lúc này Văn Ý mới nhớ đến chuyện mà Bối Lệ đã từng nói, cô ho nhẹ một tiếng, cô đạo, "Bối Lệ, bí mật nhỏ mà trước đây cô nói là gì vậy?"

"Đừng vội, trước khi cô về nước tôi sẽ đưa cho cô." Bối Lệ mỉm cười thần bí, cố ý kích thích tính tò mò của Văn Ý, "Ngày mai cô và đàn anh đến trường học của bọn tôi xem một chút đi, phong cảnh ở trường học bọn tôi không tệ đâu."

Bị bí mật nhỏ này làm cho lòng cô ngứa ngáy, buổi tối lúc về khách sạn, Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh, nghiêm túc nhìn anh, "Lúc học đại học anh có làm gì có lỗi với em không?"

Thẩm Ôn Đình vừa mới bàn giao xong công việc ở trong nước cho Bạch Cảnh, anh lại nghe thấy cô vợ nhỏ nhà mình bắt đầu nói nhảm, anh đóng laptop lại rồi nói, "Em đang nói đến khía cạnh nào?"

Khía cạnh nào á?

Tiếng chuông báo động trong lòng Văn Ý lập tức vang lên, "Cả tinh thần lẫn thể xác!" Dừng lại một chút, Văn Ý nói câu nói mà trước đây Thẩm Ôn Đình từng giải thích, "Lúc anh học đại học đã đính hôn với em, anh không thể hồng hạnh vượt tường được!"

Thẩm Ôn Đình bắt lấy cái tay đang làm loạn của cô, "Năm ba đại học anh mới đính hôn với em, đàn ông không thể dùng từ hồng hạnh vượt tường."

Văn Ý ncẩn thận tra cứu vốn từ vựng tiếng Trung có hạn của mình, "Trêu hoa ghẹo nguyệt? Qua lại với người khác?"

Đợi đã, sao Thẩm Ôn Đình lại bắt đầu dạy cô tiếng Trung rồi?

Bỏ cái ý nghĩ này đi, Văn Ý xụ mặt nhìn anh, "Rốt cuộc có hay không!"

"Trừ em ra, anh chưa từng có bạn gái." Thẩm Ôn Đình thành thật nói.

Lúc anh ra nước ngoài, cô nhóc này mới học lớp mười một, là khoảng thời gian cô nổi loạn, không tim không phổi. Khi đó Thẩm Ôn Đình lo cho cô, anh chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành xong việc học để về nước với cô, làm gì có thời gian để yêu đương. Hơn nữa, muốn yêu đương thì sẽ yêu đương với cô.

Văn Ý hài lòng, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như dáng vẻ của một chú cáo nhỏ. Nhưng mà vài giây sau, cô lại hỏi, "Vậy anh... Khụ, có từng hẹn hò với người phụ nữ khác chưa?"

Trong nước không giống với nước ngoài, ở nước ngoài cho dù không yêu đương, chuyện này cũng rất bình thường.

Vửa hỏi xong, sắc mặt Thẩm Ôn Đình ngay lập tức tối sầm lại, anh liếc nhìn Văn Ý, lạnh lùng nói, "Không có."

"Hihi." Văn Ý mỉm cười, cô nịnh nọt hôn lên má anh.

Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh rất bất mãn, "Ở trong lòng em anh là loại người như vậy à?"

"Đương nhiên không phải!" Văn Ý vội vàng nịnh anh, "Chồng em giữ mình tốt như vậy, chắc chắn sẽ không làm bậy đâu."

Thẩm Ôn Đình: "..."

Sau khi kết thúc, Văn Ý yên lòng. Mặc dù cô vẫn rất tò mò về bí mật nhỏ kia, nhưng mà cô cũng không vội.

Chui vào trong chăn, Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh, cũng không biết cô lấy đâu ra cũng khí mà nói, "Vậy chẳng phải anh vẫn chưa mất 'lần đầu' sao?"

Lúc này Thẩm Ôn Đình hoàn toàn bị cô chọc giận, anh cúi người xuống, mạnh mẽ hôn Văn Ý, lòng bàn tay nóng như lửa đốt có chút không an phận, đưa vào bên trong quần áo ngủ của cô.

Làn da dưới lòng bàn tay vô cùng mềm mại, Văn Ý cảm giác được hô hấp của Thẩm Ôn Đình có chút không ổn định, đầu lưỡi anh câu lấy lưỡi cô, không còn kiên nhẫn như vừa rồi.

Văn Ý bối rối nhìn anh chằm chằm, lại nhìn thấy Thẩm Ôn Đình rút tay về, "Thẩm Ôn Đình?"

"Bà dì của em vẫn chưa đi." Giọng nói của Thẩm Ôn Đình rõ ràng là đang nhẫn nhịn.

Ồ... vội vàng nộp cho xong bản thảo, nội tiết của Văn Ý hoàn toàn mất cân bằng, mặc dù bà dì cả lần này đến không nhiều, nhưng vẫn chưa chịu đi, dày vò người khác. Vốn dĩ cô định đến bệnh viện khám một chút, Khải Ân bên này lại giục bọn họ, đành phải chờ đến sau khi hôn lễ kết thúc rồi mới đi được.

Văn Ý không nhịn được mà nhìn anh.

Dày vò một lúc, trên trán Thẩm Ôn Đình đã lấm tấm mồ hôi. Vốn dĩ là đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, bây giờ lại nhuốm đầy dục vọng, có lẽ là nhẫn nhịn rất khó chịu, đỏ lên hết rồi.

Có chút mê hoặc lòng người...

Văn Ý thầm nghĩ, người đàn ông này lúc động tình, còn quyến rũ hơn cả phụ nữ. Nếu như không phải do bà dì cả đến, cô nhất định sẽ không chút do dự mà gieo mình xuống.

"Em ngủ trước đi." Bây giờ toàn thân Thẩm Ôn Đình giống như lửa đốt, không buồn ngủ chút nào.

Thấy Thẩm Ôn Đình nhẫn nhịn khó chịu như vậy, Văn Ý chọc chọc lên cánh tay anh, hai tai cô nóng bừng lên, "Nghe nói nhẫn nhịn nhiều quá sẽ... Khụ, anh có muốn em giúp một tay không?"