Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 32: Đánh mạt chượt



Mùng sáu Tết, tuyết rơi dày đặc.

Sáng sớm Văn Ý tỉnh lại, Thẩm Ôn Đình đã không còn ở trên giường. Anh mặc bộ đồ ngủ một mình đứng bên cửa sổ, rèm cửa được kéo lại chỉ chừa một chút. Văn Ý không nhìn thấy được khuôn mặt của Thẩm Ôn Đình, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của anh.

Mặc dù ông nội Thẩm là người thân thiện dễ gần, nhưng trong phương diện lễ nghi, yêu cầu của ông đối với Thẩm Ôn Đình rất cao. Không giống với Văn Ý, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, lại còn trở thành một chú cá mặn.

"Thẩm Ôn Đình." Văn Ý mơ mơ màng màng bước xuống giường, đi đến bên cạnh Thẩm Ôn Đình bên người, dựa vào vai anh, nhìn ra bên ngoài

Bầu trời và mặt đất được bao phủ bởi một màu trắng xóa, và những bông tuyết không ngừng rơi xuống, dày đặc.

"Tuyết rơi rồi." Văn Ý kéo rèm ra, tùy tiện lau cửa sổ một chút, lộ ra cảnh tuyết rơi bên ngoài. Quả thật là tuyết rơi, tụ lại trên mặt đất không ít.

Thẩm Ôn Đình nắm lấy tay Văn Ý, giúp cô làm ấm, "Đi rửa mặt trước đi."

"Không muốn động đậy." Văn Ý nhìn Thẩm Ôn Đình đang đứng thẳng người, cả người giống như không có xương, trực tiếp dựa vào Thẩm Ôn Đình, cô lười biếng nói, "Bên ngoài lạnh lắm."

Nhưng mà cô lại muốn đắp người tuyết.

Thẩm Ôn Đình: "Bên ngoài lạnh như vậy."

Cái tên trai thẳng này trả lời kiểu gì vậy...

Văn Ý chán ghét đẩy Thẩm Ôn Đình ra, cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Lúc cô đi ra thì nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đứng ngay ngắn trước tủ quần áo, trên tay cầm một chiếc quần len màu đen. Thấy Văn Ý đi ra, Thẩm Ôn Đình vẫy tay với cô, "Mặc quần len vào."

Cả người Văn Ý cứng đờ, trên mặt cô đầy vẻ từ chối, "Chiều nay em định ra ngoài tụ tập, anh đi cùng em đi."

Trước đó cô đã nói với Thẩm Ôn Đình, phải đi chúc tết Phương Dịch và Ngải Tư Ngôn, Cố Phương Nguyên đặc biệt đặt chỗ trước, Văn Ý chuẩn bị xong sẽ đãi anh một bữa.

"Vậy mặc nhiều một chút." Thẩm Ôn Đình dường như không phát hiện ra Văn Ý đang từ chối, anh không nói tiếng nào mà đưa quần len cho cô, "Mặc vào đi, anh ở bên ngoài chờ em."

"Em đã có quần dài rồi." Văn Ý không chịu, cô đứng bất động cầm chiếc quần len kia, "Vậy anh có mặc không?"

Thẩm Ôn Đình: "Anh không lạnh."

Văn Ý: "..." Suýt chút nữa là em tin rồi đấy. Là tay chân của ai lạnh vậy, mỗi ngày còn dựa vào em sưởi ấm?

Chỉ là Văn Ý không muốn cũng không có cách nào, ở nhà địa vị của cô không cao bằng Thẩm Ôn Đình. Kỳ kèo một lúc lâu, Văn Ý mới bất đắc dĩ mặc quần len vào.

Đi xuống lầu, Văn Ý cố ý tìm một vị trí cách xa Thẩm Ôn Đình một chút, cô vừa ăn sáng vừa nói chuyện với ông nội Thẩm, "Ông nội, lát nữa con và Thẩm Ôn Đình sẽ ra ngoài một chuyến, tối về ăn cơm với ông nhé."

Ông nội Thẩm cười nói, "Đi hẹn hò à?"

"Không phải đâu ạ." Văn Ý nhỏ giọng thầm thì một câu, "Thẩm Ôn Đình không có lãng mạn như vậy."



Mặc dù cô lẩm bẩm nhưng thanh âm thật sự không nhỏ, Thẩm Ôn Đình nghe vậy thì nhìn cô, ông chậm rãi nói, "Không phải do con nấn ná mãi không chịu ra ngoài sao?"

Hiếm khi có mấy ngày làm cá mặn, Văn Ý tranh thủ làm trạch nữ, cô vẫn luôn chê rằng bên ngoài quá lạnh, ở nhà hết mấy ngày. Được cơm bưng nước rót, nhân tiện còn có ông nội Thẩm chống lưng, cô thoải mái chỉ huy Thẩm Ôn Đình, cuộc sống như vậy rất thoải mái.

Văn Ý nghẹn lại, cô nói thầm một câu rồi cúi đầu xuống ăn cơm.

-

Biệt thự Yên Thủy ở khá xa, hơn nữa trên đường đi có hơi kẹt xe, lúc Thẩm Ôn Đình và Văn Ý đến nơi, ba người kia đã bắt đầu chơi đấu địa chủ rồi.

"Ôi chao, Văn đại tiểu thư đến rồi à." Cố Phương Nguyên vẫy tay về phía Văn Ý, "Vừa đủ bốn người, chúng ta đánh mạt chược đi." Nói xong, Cố Phương Nguyên nhìn Thẩm Ôn Đình, ngượng ngùng bật cười, "Thẩm tổng, anh không để ý chứ?"

"Không để ý." Thẩm Ôn Đình không phải là người cổ hủ gì, bình thường anh sẽ để cho Văn Ý chơi một chút, chỉ cần không ham mê đánh cược là được.

"Vậy thì cậu đợi đó, hôm nay cho cậu thua sạch." Văn Ý vội vàng nhét chiếc túi xách vào trong ngực Thẩm Ôn Đình, cô đắc ý nói, "Giúp Tiểu Lộ của anh một tay."

Năm ngoái Văn Ý chơi bài, cũng không biết có phải là do xung khắc với Thần Tài hay không, bài đến tay cô rất xấu, cô thua Cố Phương Nguyên một cái nhà hàng, vì chuyện này mà cô than thở với Ngải Tư Ngôn rất lâu.

Cố Phương Nguyên vui vẻ, "Được chứ, chờ cậu thắng số tiền năm ngoái về."

Còn chưa dứt lời, Văn Ý đã tức lên. Cô trừng mắt nhìn Cố Phương Nguyên, Văn Ý đẩy toàn bộ mạt chược vào, nhấn nút một cái, "Bớt nói nhảm lại."

Ngải Tư Ngôn vỗ vai Văn Ý, cô nghiêm túc nói, " Cục cưng, cố gắng lên."

Thẩm Ôn Đình thấy vậy, anh thuận thế ngồi xuống, ngồi ở giữa Phương Dịch và Văn Ý.

Đối với kỹ năng chơi bài của Văn Ý, Phương Dịch cũng đã tự mình trải nghiệm. Trong lúc xếp bài, anh trêu chọc Thẩm Ôn Đình, "Thật sự không cản cô vợ nhỏ nhà cậu lại à? Tôi thật sự sợ em ấy sẽ thua hết bốn căn hộ ở khu Thanh Hà đấy."

"Không sao." Thẩm Ôn Đình lại rất bao che, anh nhìn Văn Ý đang tức giận, anh bình tĩnh nói, "Nhà bọn tôi giàu, thua được."

Văn Ý cố ý dịu dàng nói, "Hi hi hi, chồng tốt với em nhất."

Ba người: "..." Cậu im miệng lại đi.

Ba người không hiểu tại sao lại bị cho ăn cơm chó, lặng lẽ nhìn Văn Ý, bắt đầu nghiêm túc xem bài. Ở đây không có tình yêu, dù gì bọn họ cũng có tiền mà.

Trong tay Phương Dịch còn có một ly trà sữa, trên đó còn có dấu son, anh làm như không thấy, hoặc là đang cố ý, trực tiếp đưa tay lên uống một hớp.

"Đó là trà sữa của em!" Ngải Tư Ngôn nổi khùng.

Phương Dịch nhẹ nhàng nhếch khóe môi, một tay lật mạt chược, thản nhiên nhìn cô, "Xin lỗi, anh vô tình uống nhầm đồ uống."

Ngải Tư Ngôn: "..." Giả bộ cái rắm, không có gọi trà sữa, lại còn vô tình uống nhầm!

Trà sữa đã bị Phương Dịch uống rồi, Ngải Tư Ngôn cũng không thèm uống nữa. Dùng anh mắt giết người nhìn Phương Dịch mấy hồi, Phương Dịch hoàn toàn không nhận ra, anh vẫn nhàn nhạt mỉm cười với cô.

Cố Phương Nguyên: "..." Cmn, sao người đầu tiên bị loại là tôi? Sớm biết như vậy anh đã dẫn thêm mấy cô người mẫu trẻ đến.

Trong phương diện may mắn, Văn Ý quả thật rất kem, bất kể là mạt chược hay là bài, từ trước đến nay cô đều thua hết.

Sau khi thua liên tiếp vài ván, Cố Phương Nguyên, người nhận tiền đến nỗi mềm tay, anh cười híp mắt nói, "Văn đại tiểu thư chơi bài giỏi quá nhỉ."

Mặc dù anh không có tình yêu, nhưng anh có tiền.

Văn Ý nổi giận, cô cắn răng nghiến lợi, nhưng không thể làm gì.

"Tôi chơi một ván." Thẩm Ôn Đình đột nhiên lên tiếng, đối mặt với ánh mắt còn đang nén lửa giận của Văn Ý, anh thấp giọng nói, "Ở cạnh anh nghỉ ngơi một lát, nhé?"

"Anh biết à?" Thẩm Ôn Đình là học sinh giỏi, trong ấn tượng của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình vốn dĩ chưa từng tiếp xúc qua thứ này. Cô nghĩ một chút, Văn Ý kéo lấy ống tay áo của Thẩm Ôn Đình, cô nhỏ giọng nói, "Thôi vậy, đợi lát nữa lại thua hết sạch tiền."

Mặc dù nhà họ Thẩm có tiền, nhưng mà chúng ta không thể cho không nhiều tiền như vậy được.

"Không thiếu chút tiền này." Thẩm Ôn Đình nhìn bàn ăn ở bên cạnh, "Có bánh ngọt mà em thích ăn đó, đi lấy mấy cái đi."



Bây giờ ăn bánh hay không không phải là vấn để. Nếu thật sự để cho Thẩm Ôn Đình chơi, đó là chuyện thua mất cả một cửa hàng bánh ngọt.

Văn Ý rất vướng bận, nhưng Cố Phương Nguyên lại đổ thêm dầu vào lửa, "Không sao, cậu nghỉ ngơi đi, cậu thua nhiều như vậy, Thẩm tổng của cậu đã nhìn không nổi nữa rồi, dù thế nào cũng phải thua nhiều hơn cậu."

Có lẽ là vì đang ăn Tết, cộng thêm việc thắng tiền, lúc này Cố Phương Nguyên rất có hứng, nói một mạch không chừa một lời nào. Cô nhìn Thẩm Ôn Đình, nhưng phát hiện vẻ mặt anh vẫn như thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhìn bài của mình.

Ngải Tư Ngôn cũng bổ sung thêm một câu, "Haiz, chúng ta không hiểu được tình yêu của người có tiền."

Phương Dịch cũng nhanh chóng xếp bài, "Hôm nay tôi sẽ kiếm đủ tiền lương cho năm nay trước."

Văn Ý: "..." Hết rồi.

Cô thở dài một tiếng, Văn Ý cũng không để ý nữa. Dù sao ăn Tết cũng chính là để vui vẻ, thua ít tiền cũng không sao. Cô nhìn bài Thẩm Ôn Đình, trái tim của Văn Ý càng đau, nhà này sắp thua sạch thật rồi.

Cô không đành lòng nhìn bi kịch, Văn Ý đi đến bên cạnh, im lặng làm một tiểu tiên nữ, vừa ăn bánh ngọt vừa chụp hình. Thẩm Ôn Đình đánh mạt chược, ngàn năm mới thấy một lần, cũng nên chụp lại, khi về cho ông nội xem.

Ăn hai cái bánh ngọt vào bụng, Văn Ý có hơi no, chán nản bấm điện thoại, lại nghe thấy Cố Phương Nguyên kêu thảm một tiếng, "Cùng một màu? Chết tiệt!"

Văn Ý nhìn lướt qua, ngoại trừ Thẩm Ôn Đình, sắc mặt của ba người còn lại đều không đúng lắm. Bánh đã không còn thơm nữa, cô tò mò nghiêng người qua, "Ai thắng vậy?"

Ngải Tư Ngôn nhếch mép một cái, "Chồng cậu."

Văn Ý nhìn một cái, thật đúng là như vậy, đều đồng loạt ù rồi.

"Đưa tiền đưa tiền." Văn Ý nhanh tay nhanh mắt, sau khi đưa mã QR ra, cô nhìn Thẩm Ôn Đình, "Chồng ơi cố lên!"

Sắc mặt của Thẩm Ôn Đình không thay đổi, anh nhìn chằm chằm khóe miệng còn dính vụn bánh của Văn Ý, anh giúp cô lau đi, "Ăn ngon không?"

"Tạm được, chỉ là ăn nhiều một chút thì hơi ngấy, không ngon bằng tiệm đối diện công ty." Đối với phương diện này, Văn Ý cũng rất biết chọn.

Thẩm Ôn Đình: "Qua Tết dẫn em đi ăn."

Văn Ý: "Được!" Cô nhìn bàn mạt chược, cười hì hì rồi ngồi xuống, "Tiếp tục tiếp tục."

Cố Phương Nguyên: "..." Tình yêu không có phần của mình, tiền cũng mất luôn.

Sự thật chứng minh, phỏng đoán của Cố Phương Nguyên thực sự đúng. Trong hai giờ tiếp theo, anh ta suýt chút nữa mất luôn quán bar của mình.

Trước khi ra ngoài, Cố Phương Nguyên giống như là đang tiễn Phật vậy, nói một tràng lời hay ý đẹp, đưa người ra cửa xong, anh nhanh tay nhanh chân đóng cửa lại.

Trong tuyết, Văn Ý nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, cô khẽ thở dài: "Vương giả, luôn khiến người khác phải ghen tị."

Thẩm Ôn Đình nhìn cô, "Đi thôi, đưa em đi hẹn hò."

Hai mắt Văn Ý sáng lên, cô giả vờ bình tĩnh, "Sao đột nhiên lại muốn đưa em đi hẹn hò?"

Thẩm Ôn Đình giúp cô đội cái nón nhỏ phía sau lên, gần như che khuất đôi mắt của cô. Những gì mà trước mắt cô có thể nhìn thấy được là những chiếc cúc áo trên ngực anh và khoảng trắng rộng lớn phía sau anh.

"Sợ em chê anh không lãng mạn." Anh nói.

Bàn tay hơi lạnh nắm lấy tay cô, vững vàng nắm chặt lấy.

Đôi mắt Văn Ý cong cong, "Thẩm Ôn Đình, anh biết đánh mạt chược từ lúc nào vậy?"

"Nhìn các em chơi một lúc." Năng lực học tập của Thẩm Ôn Đình vẫn luôn rất nhanh, trước đây Văn Ý đã hơn một lần nói qua, khi Thượng Đế tạo ra con người, nhất định là đã ưu ái cho Thái Bình Dương.

Văn Ý phồng má, cô buồn bực nói: "Không công bằng."

Thẩm Ôn Đình không nói gì, anh nắm lấy tay cô, in dấu chân của hai người một lớn một nhỏ trên tuyết.

Mùa đông rất lạnh, Thẩm Ôn Đình rất vui khi mùa đông đến có cô ở bên cạnh thế này.



"Thẩm Ôn Đình." Văn Ý ở bên cạnh đột nhiên gọi anh, Thẩm Ôn Đình nghiêng đầu qua nhìn, cái mũ chắn mất đôi mắt cô, chỉ có nửa khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ngoài, "Ừ?"

Đôi môi đỏ mọng mấp máy, Văn Ý hơi kéo cái mũ lên, để lộ đôi mắt sáng rỡ, "Hình như đây là lần đầu tiên anh chơi cùng bọn họ nhỉ."

Mặc dù mọi người quen biết nhau từ nhỏ, nhưng mà tính tình của Thẩm Ôn Đình lạnh lùng, từ trước đến nay chưa bao giờ tham gia hoạt động cùng bọn họ. Anh cô đơn, không thích nói chuyện, luôn giữ khoảng cách với người khác. Ngoại trừ Văn Ý, không ai thật lòng muốn đến gần anh cả.

"Chắc vậy." Thẩm Ôn Đình nhẹ giọng nói, lông mày hơi nhíu lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Văn Ý cười nói, "Em thấy bọn họ cũng không sợ anh như vậy, sau này em dẫn anh đi cùng, đỡ phải để cho bọn họ bắt nạt em."

Thẩm Ôn Đình im lặng mỉm cười, nụ cười ngay lập tức biến mất, "Không phải em bắt nạt bọn họ à?"

"Đương nhiên không phải rồi, ví dụ như là đánh mạt chược, năm ngoái em thua Cố Phương Nguyên một cái nhà hàng đấy. Mỗi lần đến quán bar của Cố Phương Nguyên, cậu ta đều lừa em!" Văn Ý tức giận tố cáo.

"Còn có Phương Dịch, chỉ số thông minh của anh ta cao hơn em, cứ chê em mãi. Ngay cả Tư Ngôn cũng vậy, suốt ngày trêu em là cá mặn."

"..."

Đằng sau bọn họ là gió và tuyết, nhưng nó chỉ là một khung cảnh mà thôi.

Thẩm Ôn Đình rất tốt, Văn Ý hy vọng trong cuộc sống của anh có thể gặp được nhiều người ấm áp hơn, biết cách hòa thuận với trẻ em, hoàn thuận với bạn bè. Cô muốn Thẩm Ôn Đình có cuộc sống của riêng mình, trải nghiệm những thứ mà anh chưa từng trải qua.

Mùng tám Tết, sáng sớm Thẩm Vạn Quân đã ly hôn với Ninh Uyển. Thẩm Ôn Đình và Văn Ý đợi ở bên ngoài, người đến ly hôn không nhiều, chỉ một lát, đã nhìn thấy bọn họ đi ra.

Thẩm Vạn Quân cũng không nhìn Thẩm Ôn Đình, ông trực tiếp lái xe rời đi.

Vẻ mặt Ninh Uyển có chút mệt mỏi, theo như Văn Ý biết được, ngày hôm qua Ninh Uyểnvẫn còn đang làm việc, hôm nay lại bay sớm, vừa hạ cánh đã vội vàng chạy đến đây.

Ninh Uyển áy náy nhìn Văn Ý, "Mẹ muốn nói chuyện riêng với Ôn Đình, Văn Ý, con có thể tránh một lúc được không?"

Văn Ý gật đầu, "Vậy con đi chơi người tuyết."

Tìm một quán cà phê, Văn Ý không thích uống cà phê, cô tháo găng tay ra, bắt đầu đắp người tuyết bên ngoài.

Ánh mắt của Thẩm Ôn Đình vẫn luôn rơi trên người Văn Ý đang ở bên ngoài, nhìn lòng bàn tay ửng đỏ của cô, anh im lặng, nhìn đi chỗ khác thì đối diện với ánh mắt trong trẻo của Ninh Uyển, "Trước đây mẹ luôn cho rằng, con là con trai của ông ấy, ít nhiều gì cũng sẽ giống ông ấy."

Thẩm Ôn Đình và Ninh Uyển không ở cùng nhau nhiều, nhiều năm như vậy, anh thật sự không biết nên ở cùng với người được gọi là "Mẹ" này như thế nào. Anh cầm ly cà phê trước mặt lên, anh khẽ nhấp một ngụm, hơi đắng, khác với vị trà.

"Chỉ là không ngờ rằng, con không giống ông ấy chút nào." Ninh Uyển nở một nụ cười hiếm thấy, "Tình cảm sâu nặng của con cũng vậy."

Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng nói, "Con rất vui vì con không giống ông ấy."

Bên ngoài, Văn Ý đang nặn quả cầu tuyết, có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của anh, cô xoay đầu lại, vẫy tay về phía anh, nụ cười có chút ngốc nghếch.