Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 30: Lâu dài



Trong gian bếp màu gỗ, đèn đuốc sáng trưng, ​​cửa sổ trong góc đóng chặt lại, xuyên qua cửa sổ vẫn có thể nhìn thấy bên ngoài lạnh lẽo, có bông tuyết mịn đột nhiên rơi xuống. Từng cái từng cái một, rất mỏng, gần như không thể nhìn ra được.

Thẩm Ôn Đình ôm Văn Ý vào trong lòng mình, giọng nói trầm thấp mang thêm chút thêm dịu dàng, "Văn Ý, đừng quyến rũ anh."

Anh cũng chỉ mới hai mươi sáu tuổi, vẫn đang trong độ tuổi sức lực dồi dào. Mặc dù anh vẫn khăng khăng với tác phong làm việc của trường phái cũ, nhưng anh ấy phải thừa nhận rằng, Văn Ý đối với anh, sức ảnh hưởng vẫn rất lớn.

Văn Ý nhìn anh nháy mắt một cái, ánh mắt cong cong, "Hôn đi."

Vừa dứt lời, đôi môi mỏng mang hương trà in lên. Mới đầu là bình tĩnh thăm dò, nhẹ nhàng dán lên đôi môi đỏ mọng của cô, chỉ nhẹ nhàng liếm.

Văn Ý hừ một tiếng, khinh thường hành động chậm chạp của anh, vòng tay qua vòng eo cường tráng của Thẩm Ôn Đình, cô hơi ngẩng đầu, cắn lên đôi môi mỏng của anh. Thẩm Ôn Đình bị đau, nhân lúc này, Văn Ý cạy hàm răng của anh ra. Kỹ thuật thì cô không rành lắm, chỉ lướt qua lướt lại một cách tùy tiện.

Trêu đùa thành công, Văn Ý định rút lui hoàn toàn, nhưng cô không biết rằng Thẩm Ôn Đình đã đốt lên ngọn lửa từ lâu rồi. Không đợi cô rút lui ra, anh tấn công lại, hôn cô thật sâu.

Cửa phòng bếp vẫn hơi hé, mặc dù không phải thiết kế trong suốt, nhưng chỉ cần Thẩm Vạn Quân và Ninh Uyển đi tới một chút, thì có thể nhìn thấy hai người đang ôm hôn.

(*) Éc rất xin lỗi mọi người, mẹ nam chính tên Ninh Uyển (宁婉), hôm trước mắt mình quáng gà nên nhầm chữ Ninh 宁 thành Vu 于 (シ..)シ

Văn Ý dù sao cũng rất nhát gan, ban đầu người đòi hôn là cô, bây giờ người không chịu tiếp tục cũng là cô.

Cô đẩy ngực của Thẩm Ôn Đình ra, Văn Ý lầm bà lầm bầm nói, "Ba mẹ ở bên ngoài."

"Không quan tâm." Giọng nam cực kỳ khàn vang lên.

Văn Ý hơi ngẩn người ra, sau đó nụ hôn lại rơi xuống. Tê tê, khiến cô mất hết khả năng suy nghĩ. ngôn tình tổng tài

Rất ít khi Văn Ý thấy Thẩm Ôn Đình điên cuồng như vậy, đáy mắt anh như có ngọn lửa sáng rực, đốt cháy hoàn toàn vẻ lạnh lùng thường ngày, trở nên ấm áp hơn, khiến cô càng muốn đến gần anh hơn.

Cho đến cuối cùng, Văn Ý mềm nhũn treo trên người Thẩm Ôn Đình, anh mới buông Văn Ý ra theo đúng ý cô.

Cô gái trong lòng có hơi ngẩn người, môi đỏ mọng ươn ướt, nhìn kỹ một chút có thể thấy dấu vết mập mờ.

Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng vuốt tóc Văn Ý, giọng anh khàn khàn có chút không biết phải làm sao, "Lần sau còn dám nữa không?"

"Dám!" Tính tình bướng bỉnh của Văn Ý lại nổi lên, cô liếc nhìn thấy sự ấm áp trong đáy mắt Thẩm Ôn Đình, cô lại hơi căng thẳng. Vội vàng chui ra khỏi ngực Thẩm Ôn Đình, cô đứng bên cạnh, sờ lên cái bụng nhỏ, "Em đói."

"Được, đợi một lát." Trong lòng không còn cô nhóc nóng nảy nữa, hơi trống không. Cũng chỉ trong một cái chớp mắt, Thẩm Ôn Đình điều chỉnh lại cảm xúc của mình, vẻ mặt bình tĩnh nấu mì.

"Thêm hai quả trứng." Văn Ý nghiêng người đến bên cạnh Thẩm Ôn Đình.

Nói là đến để trợ giúp, thật ra thì Văn Ý cũng chỉ đến xem một chút. Nấu mì vốn dĩ không khó, Thẩm Ôn Đình hoàn toàn có thể giải quyết một mình. Văn Ý thật sự không muốn đi ra ngoài một mình đối diện với Thẩm Vạn Quân và Ninh Uyển, chỉ có thể quấn lấy Thẩm Ôn Đình.

"Được." Thẩm Ôn Đình đập hai quả trứng gà vào, anh nghĩ một chút rồi hỏi cô, "Muốn ăn thịt không? Tối nay nấu thịt bò."



"Em đi xem một chút." Văn Ý đi kiểm tra tủ lạnh, quả nhiên vẫn còn chút đồ ăn thừa. Tuy rằng nhà họ Thẩm không thiếu tiền, nhưng dù sao ông nội Thẩm cũng xuất thân từ thời đại đó, bọn họ từ nhỏ đã không được phép lãng phí. Xét về mặt tác phong, nhà họ Thẩm không có sự xa hoa lãng phí của một gia đình quý tộc giàu có, ngược lại trông đơn giản chất phác hơn.

Nhìn thấy món gà cay, hai mắt Văn Ý sáng rực lên, vội vàng lấy xuống.

Thẩm Ôn Đình đang bận múc mì, anh nhìn Văn Ý, ánh mắt liếc nhìn đĩa gà cay trước mặt cô, sắc mặt có chút khó coi, "Không được phép ăn, đổi thành thịt bò."

"Tại sao chứ?" Văn Ý lâu rồi không được ăn đồ cay, lúc này lại đang thèm ăn. Ớt chuông lần trước tên đàn ông chó này không cất đi, nhưng mà anh nghiêm khắc giới hạn số lượng mỗi ngày của cô.

Thẩm Ôn Đình: "Cay, bụng em đang đói không nên ăn cay."

"Không đói, ở nhà họ Văn em ăn một chút lót dạ rồi." Văn Ý bất mãn, cô nhanh tay cho đĩa gà vào trong lò vi sóng, sau đó chọn mốc thời gian. Cô quay đầu lại thì thấy ánh mắt không vui của Thẩm Ôn Đình, cô bình tĩnh nói, "Hôm nay là ba mươi tết."

Năm mới cảnh mới, cho nên Thẩm Ôn Đình không thể nổi giận với cô.

Chút tính toán nhỏ nhặt trong lòng cô, Thẩm Ôn Đình không cần nghĩ cũng biết. Anh vớt mì ra, Thẩm Ôn Đình bưng mì đi ra ngoài, lúc đi tới cửa còn không quên liếc nhìn Văn Ý đang nhìn chằm chằm vào lò vi sóng, "Đi ra ăn mì."

"Ừ." Văn Ý rửa tay, đi theo Thẩm Ôn Đình ra ngoài.

Phòng khách và phòng ăn thông nhau, tuy có khoảng cách nhưng tầm nhìn không bị cản trở. Chỉ cần Văn Ý hơi nghiêng đầu, cô có thể nhìn thấy hai người im lặng ngồi đó. Cái này cũng xem như là cách thức hòa thuận giữa hai người bọn họ, bọn họ đều im lặng xem Gala Lễ hội mùa xuân, không có chủ đề nói chuyện, cũng không cãi nhau.

"Đinh!" Có âm thanh vang lên trong phòng bếp, Văn Ý vội vàng chạy vào, lấy mấy tờ khăn giấy lót vào mép, cẩn thận mang ra.

Cô cẩn thận nhìn sắc mặt của Thẩm Ôn Đình, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường, lúc này Văn Ý mới yên tâm mà ăn.

Cũng không biết có phải do mì quá thơm hay không, vốn dĩ Văn Ý lẳng lặng ăn một mình, nhưng ánh mắt của hai người trong phòng khách thỉnh thoảng lại nhìn qua khiến cô khá căng thẳng.

Còn nữa, Thẩm Ôn Đình, người giống như người giám sát trước mặt cô, ngồi bất động nhìn cô.

Đột nhiên cô cảm thấy mì trước mặt không thơm nữa rồi, Văn Ý ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ôn Đình, "Anh có muốn ăn một miếng không?"

"Anh không đói." Lúc ăn cơm tối, ông nội Thẩm nói anh gầy, gắp không ít đồ ăn cho anh. Lúc này, Thẩm Ôn Đình không chỉ không đói, ngược lại còn hơi no.

Văn Ý "Ồ" một tiếng, lại cúi đầu xuống. Chỉ là lần này, tốc độ ăn mì của cô nhanh hơn nhiều.

Một nửa đĩa gà cay đã gần như sạch sẽ, chỉ còn lại hai miếng cuối cùng. Văn Ý nghĩ một chút, cô đút một miếng vào miệng Thẩm Ôn Đình, "Thử đi?"

Thẩm Ôn Đình do dự vài giây, dùng đũa của Văn Ý ăn. Ngay lập tức, vị cay lan tỏa ra khắp miệng. Thẩm Ôn Đình bị sặc phải ho khan mấy tiếng, khuôn mặt cũng ửng đỏ.

Văn Ý vội vàng rót cho anh một ly nước ấm, "Cái này hình như không cay lắm."

Thẩm Ôn Đình uống mấy ngụ, nước ấm, lúc này mới hồi phục lại, "Ừ, bị sặc."

Văn Ý: "..." Suýt chút nữa em tin lời anh nói rồi đấy.

Ninh Uyển vẫn luôn chú ý đến bọn họ, nhìn thấy Văn Ý ăn xong rồi, lúc này mới lên tiếng, "Tới ngồi chung một lát đi, sau này cũng không cơ hội nữa."

Đúng thật. Tình cảm giữa hai người vốn không sâu đậm, lần này nếu ly dị rồi, sau này có lẽ khó có thể gặp lại.

"Nghe nói sau khi tốt nghiệp con mở một studio, công việc bình thường có nhiều không?" Ninh Uyển lần này khá lá khác thường, ngồi bên cạnh Văn Ý hỏi những câu hỏi mà người lớn hay hỏi.

Văn Ý đều trả lời từng câu một.

Thanh âm của TV xen lẫn với giọng nói của cô, loáng một cái đã đến mười hai giờ, một năm mới lại đến.

Thẩm Vạn Quân đứng dậy, ông nhìn Thẩm Ôn Đình, "Mấy ngày nửa chuẩn bị xong thỏa thuận, năm sau ba mẹ đi lấy giấy chứng nhận."

"Ừ." Thẩm Ôn Đình nói, anh nhìn Văn Ý đang ăn dâu tây, "Đi thôi, về phòng tắm nước nóng đi."

"Văn Ý." Ninh Uyển bỗng nhiên lên tiếng Văn Ý, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn Thẩm Ôn Đình, ánh mắt Văn Ý lóe lên một cảm xúc có hiểu, cuối cùng chỉ để lại một câu, "Năm mới vui vẻ."

-

Tắm xong, trong phòng đang mở lò sưởi. Văn Ý lau tóc đi về phía cửa sổ bên cạnh Thẩm Ôn Đình.

Cô không thích mở rèm cửa, luôn cảm thấy cơ thể của mình sẽ bị người khác nhìn thấy. Nhưng mà Thẩm Ôn Đình lại thích mở rèm cửa nhìn phong cảnh bên ngoài.



"Đến lượt anh rồi, mau đi tắm đi." Văn Ý giục Thẩm Ôn Đình.

"Đợi thêm một lát." Dáng người Thẩm Ôn Đình rất cao, đường nét trên khuôn mặt rất đẹp mắt, và khuôn mặt khiến cô chảy nước miếng đó tràn đầy vẻ lạnh lùng. Thỉnh thoảng, ánh trăng chiếu vào, phản chiếu một tia sáng mờ ảo trên khuôn mặt anh, khiến anh trở nên lạnh lùng hơn.

Văn Ý không lau tóc nữa, đứng cùng anh bên cạnh cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là sân. Vào mùa đông, cây cối trơ trụi, thậm chí bụi cây cũng hơi ảm đạm. Khung cảnh này thực sự không đẹp.

"Tuyết rơi rồi à?" Văn Ý hơi kinh ngạc.

Những bông tuyết nhỏ đến nỗi chúng biến mất khi chạm xuống đất. Cách một cánh cửa sổ, cô không nhìn thấy rõ lắm.

"Năm nay tuyết rơi hơi muộn."

Thẩm Ôn Đình nhìn mảnh đất cằn cỗi phía dưới, anh chậm rãi nói, "Có lẽ trong năm sẽ có một trận bão tuyết."

Tâm trạng ngày hôm nay của Thẩm Ôn Đình thật sự không tốt, ngoại trừ nụ hôn điên cuồng hôm nay ra, người đàn ông này giống như một vũng nước tù đọng, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ.

Tuyết dường như đã ngừng rơi, Văn Ý cẩn thận nhìn ra. Sau khi chắc chắn rằng trên bầu trời không còn bông tuyết nhỏ nào nữa, cô mới nhìn đi chỗ khác.

Cửa sổ trước mặt phủ một tầng sương trắng, chắn tầm nhìn ra bên ngoài. Văn Ý đưa tay ra chọc chọc, quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cô đưa tay ra, viết lên đó:

Thẩm Ôn Ôn.

Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm ba chữ kia, vẻ mặt anh nhàn nhạt, "Tay không lạnh à?"

"Vẫn ổn." Văn Ý dùng ngón tay chọc chọc vào mặt Thẩm Ôn Đình, "Đã đến chưa?"

"Ừ." Thẩm Ôn Đình bắt lấy cái tay đang làm loạn của cô, giúp cô sưởi ấm, "Năm sau bọn họ sẽ ly hôn, dựa theo thỏa thuận, ta cần chia cho bọn họ mười phần trăm cổ phần."

Mười phần trăm.

Văn Ý nghĩ một chút, xem như cũng nhiều. Cô nhớ số cổ phần trong tay Thẩm Ôn Đình cũng chỉ có ba mươi bốn mươi phần trăm. Đưa ra như vậy, anh rất có thể không phải là người có nhiều cổ phần nhất Thẩm thị.

"Vậy em đưa cổ phần của em cho anh." Văn Ý nhìn anh mỉm cười, "Em còn chín phần trăm cổ phần đấy."

Cái này không nói đến thì cô cũng đã quên rồi, ban đầu khi kết hôn, ông nội Thẩm vì để chúc mừng cho cuộc hôn nhân lâu dài của bọn họ, ông đặc biệt cho Văn Ý chín phần trăm cổ phần. Chỉ là Văn Ý không biết quản lý tài chính, hàng năm tiền đều giao cho Thẩm Ôn Đình quản lý.

Nói như vậy, chính cô cũng là một tiểu phú bà. Cho nên, những năm nay sao cô lại phải tiêu tiền của Thẩm Ôn Đình chứ?

Lại còn... Tiêu rất thoải mái?

"Anh không phải đang tiếc chút cổ phần kia." Thẩm Ôn Đình dừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói, "Chỉ là muốn nói với em."

Văn Ý gật đầu, cô im lặng một lúc rồi đột nhiên lên tiếng, "Chuyện ba mẹ ly hôn sao anh không nói với em?"

Thẩm Ôn Đình im lặng.

Bên ngoài ánh trăng càng ngày càng tối, ánh sáng trong mắt anh chập chờn rồi chập chờn. Một lúc sau, Văn Ý mới nghe thấy anh nói, "Văn Ý, anh không muốn em thất vọng về cuộc hôn nhân của mình."

Bất luận là anh hay là Văn Ý, hôn nhân của ba mẹ đều thất bại. Mặc dù Thẩm Ôn Đình biết tính cánh Văn Ý cởi mở, có thể nhìn được rõ ràng, nhưng cuối cùng anh vẫn sợ. Anh sợ hai cuộc hôn nhân thất bại này sẽ để lại vết tích trong lòng Văn Ý.

Mũi lại có chút chua xót, Văn Ý cũng không biết làm sao, gần đây cô cứ muốn khóc. Khịt mũi một cái, Văn Ý hôn lên mặt anh, nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt Thẩm Ôn Đình, cô nghiêm túc nhìn Thẩm Ôn Đình, "Bọn họ là bọn họ, chúng ta không giống vậy."

"Thẩm Ôn Đình, chúng ta sẽ luôn lâu dài mãi mãi."

Trên đỉnh đầu có giọt nước ấm không ngừng rơi xuống, lướt qua khuôn mặt và lồng ngực của Thẩm Ôn Đình.

Chờ đợi là điều vô cùng vô vọng. Phương Dịch cũng đã từng hỏi Thẩm Ôn Đình, nếu như anh dùng cả đời cũng không đổi được tấm chân tình của Văn Ý thì anh nên làm gì?

Anh nói, một đời rất nhanh.

Nhưng mà hôm nay, Văn Ý sẵn lòng ở bên cạnh anh lúc anh suy sụp, sẽ làm nũng với anh, cũng sẽ ở cùng anh thật lâu, anh hy vọng một đời này có thể lâu một chút. Văn Ý như vậy, một đời cũng không đủ.



Ra khỏi phòng tắm, vốn tưởng rằng Văn Ý chắc đã ngủ rồi, đúng lúc đối mặt với ánh mắt của Thẩm Ôn Đình, cô vội vàng nhắm mắt ngủ.

Thẩm Ôn Đình đi về phía cô, ánh mắt anh đảo qua, trên cửa sổ vẫn còn nét chữ mờ nhạt.

Thẩm Ôn Ôn phải vui vẻ mỗi ngày đấy.

Giống như là trẻ con vậy, Thẩm Ôn Đình chợt nhớ đến ngày anh mười tuổi, Đoàn Tử, mới bảy tám tuổi, ngồi xổm trước cửa nhà anh, tay cầm một cành cây và viết những từ giống nhau lên trên lớp tuyết dày.

Chỉ là qua vài giây, nét chữ bị sương trắng bao phủ.

Văn Ý vẫn còn đang giả vờ ngủ, bên cạnh cô lõm xuống. Cô quay đầu nhìn lại, đột nhiên một bóng người đổ xuống. Đôi môi mỏng ấm áp in lên trán cô,

"Văn Ý, năm mới vui vẻ."

Bỏ cũ đón mới, tất cả những chuyện không tốt, đều đã là quá khứ. Năm mới ai cũng muốn được hạnh phúc.

Sáng mùng một, Văn Ý nằm trên giường. Lúc cô đi xuống lầu, ông nội Thẩm và mọi người đang chuẩn bị ăn cơm trưa.

"Tiểu Ý tỉnh rồi, đến đây đến đây, ông nội đặc biệt bảo Ôn Đình làm đậu hủ cay cho con đây." Ông nội Thẩm mỉm cười vẫy tay với cô.

Văn Ý cười hì hì bước tới, đầu tiên là cô chúc Tết ông nội Thẩm, "Ông nội năm mới vui vẻ, chúc ông nội một năm mới hạnh phúc an khang, sống lâu trăm tuổi."

"Được được được." Ông nội Thẩm vui vẻ ra mặt, ông cầm một bao lì xì thật to đưa cho Văn Ý, "Cũng chúc Tiểu Ý của chúng ta ngày càng xinh đẹp, sớm sinh cháu gái cho ông nội."

"Con không cần." Văn Ý giả vờ kiêu ngạo, "Sau khi sinh con gái, con sẽ không được ông nội yêu thương nhất."

"Nói bậy." Ông nội Thẩm tức giận vỗ lên cái đầu nhỏ của Văn Ý, "Con vẫn là đứa mà ông nội yêu thương nhất."

"Hi hi, quả nhiên ông nội hiểu con nhất." Văn Ý bóp vai cho ông nội Thẩm, "Ông nội hôm nay ông định ra ngoài ạ?"

Ăn mặc chỉnh tề, vẫn mặc bộ đồ nhà Đường, ngay cả tóc cũng chải cẩn thận.

"Ông nội đi thăm một người bạn cũ. Đã lâu không gặp, giờ cũng nên gặp rồi."

Đối với người già bọn họ mà nói, có một vài người bạn nếu không gặp nhau, có thể một ngày nào đó sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.

"Vậy ông nội nhớ chú ý giữ ấm đấy." Văn Ý sờ lên bộ đồ nhà Đường của ông nội Thẩm, "Cái này không được, quá mỏng, con bảo Thẩm Ôn Đình chọn cho ông một bộ, anh ấy chọn cho ông."

Không có tính thẩm mỹ, nhưng khả năng giữ ấm lại là hạng nhất. Ngay cả mấy cái quần xấu xí còn sót lại anh cũng bới ra được rồi bắt cô mặc vào.

"Áo khoác cho ông nội đã chuẩn bị xong, em an phận một chút, ngồi xuống ăn cơm đi." Thẩm Ôn Đình nói, đưa tay về phía cô, "Đến đây."

Văn Ý ngoan ngoãn đi qua, cô bước đến cạnh anh, nghịch ngợm chớp chớp mắt, "Thẩm Ôn Đình, bao lì xì của em đâu?"