Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 29: Đòi hôn



Lúc Thẩm Ôn Đình tỉnh dậy, Văn Ý vẫn đang ngủ say. Anh cũng không quấy rầy Văn Ý, lặng lẽ đánh răng rửa mặt rồi đến công ty.

"Ôi chao, sao hôm nay đến sớm vậy? Tôi còn tưởng rằng 'quân vương không tảo triều' chứ." Phương Dịch cầm theo đồ ăn sáng, một tay huơ huơ về phía Thẩm Ôn Đình, ánh mắt rơi trên đôi môi mỏng của Thẩm Ôn Đình, anh bật cười, "Có vẻ như trận chiến đêm qua rất khốc liệt."

Ngày hôm qua Văn Ý cắn hơi mạnh một chút, nên đã để lại một số dấu vết trên môi Thẩm Ôn Đình.

Thẩm Ôn Đình nhìn anh, đi thẳng vào trong thang máy, "Ngải Tư Ngôn đâu?"

"Chạy rồi." Nói đến đây Phương Dịch tức điên lên, "Mua dư một ly sữa đậu nành, cậu lấy không?"

Thẩm Ôn Đình không nhận, "Tôi không uống."

"Được rồi được rồi được rồi, quên là cậu không uống mấy thứ này." Phương Dịch cắm ống hút lên, tự mình uống, anh nhanh mắt nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay Thẩm Ôn Đình, "Chậc chậc chậc, chiếc nhẫn này nhìn không tệ."

Thẩm Ôn Đình: "Hâm mộ à?"

Phương Dịch tức giận, "Hâm mộ cái gì? Chẳng phải chỉ là một chiếc nhẫn thôi sao? Tôi muốn mua chẳng phải chỉ cần vài phút thôi sao."

Thẩm Ôn Đình dừng lại một lát rồi nói, "Tôi đang nói chuyện kết hôn."

Phương Dịch: "..." Đm, cậu có cô vợ nhỏ!

Đã rất lâu rồi Văn Ý không uống nhiều rượu như vậy, tửu lượng kém đi một chút. Hơn nữa đám người bọn họ lâu rồi không tụ tập cùng nhau, cứ rót cho cô một ly rồi lại một ly, sau đó thì cô cũng không được tỉnh táo cho lắm.

Lúc tỉnh lại, xung quanh cô đã không còn ai. Văn Ý xoa xoa huyệt thái dương, miễn cưỡng chui ra khỏi chăn, dựa vào trên giường.

Ngón tay cô đeo thêm một chiếc nhẫn vừa tinh xảo vừa khiêm tốn, Văn Ý cúi đầu nhìn. So với chiếc nhẫn kim cương lớn lấp lánh trước đó, chiếc nhẫn này nhỏ hơn, trên phương diện thiết kế cũng đã dành không ít tâm tư.

Cô không lấy chiếc nhẫn trên cổ xuống, Văn Ý suy nghĩ một chút, trực tiếp cùng đeo lên người.

Cô nhìn điện thoại, tối hôm qua Tô Vũ Kiều gửi tin nhắn chúc mừng đến.

Tô Vũ Kiều: Sinh nhật vui vẻ, tối nay em có hoạt động giao thừa nên không đến được, ngày mai chị có thời gian rảnh không?

Văn Ý trả lời cậu: Tối hôm qua không nhìn thấy tin nhắn, bây giờ em đang ở thành phố này à?

Ném điện thoại đi, Văn Ý chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc cô say thì vẫn luôn nhớ nhớ quên quên, ký ức về ngày hôm qua cũng không được trọn vẹn cho lắm. Lúc ở quán bar, hình như cô đã hát.

Đau đầu.

Văn Ý bực bội rửa mặt, nước ấm xẹt qua mặt, cảnh tượng đêm qua lại vụt lên. Cô cuộn tròn trên người Thẩm Ôn Đình, chủ động hôn người đàn ông này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, Văn Ý ngước mắt lên nhìn bản thân mình trong gương. Hai tai đỏ lên, hốc mắt hơi ươn ướt.

Mẹ kiếp, sớm muộn gì cô cũng sẽ hạ gục được Thẩm Ôn Đình, đỡ phải lo lắng cả ngày.

Ăn xong bữa trưa, Văn Ý hẹn Tô Vũ Kiều ăn tối, sau đó đón xe đến studio. Mặc dù là Tết Nguyên Đán, nhưng cũng sắp đến cuối năm, cô có nhiều việc phải làm hơn. Còn có vài bức tranh không có ý tưởng gì, Thẩm Ôn Đình cũng vậy, có lẽ bây giờ anh cũng đang tăng ca.

Lúc này trong studio không có ai, Văn Ý quét dọn lại một chút, sau đó cô bắt đầu vùi đầu vào trong công việc.

Loáng một cái mặt trời cũng đã xuống núi, Văn Ý mới vội vội vàng vàng dừng bút lại. Gần đây là một khu vực buôn bán, Văn Ý rất quen thuộc với khu vực này, cô dẫn Tô Vũ Kiều đi ăn đồ tây. Trước cửa hàng trang trí rất đẹp, không đặc biệt sang trọng quý phái, mà rất đơn giản, tông màu cũng là màu Văn Ý cực kỳ thích.

Sau khi đặt xong phòng bao, Tô Vũ Kiều mới cởi chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, để lộ ra khuôn mặt có vẻ mệt mỏi.

Văn Ý nhìn cậu, rồi rót cho cậu một ly nước ấm, "Không nghỉ ngơi tốt à?"

"Gần đây công việc hơi nhiều." Tô Vũ Kiều cau mày, cậu nhàn nhạt bật cười, "Công ty nhận cho em một bộ phim, nửa tháng nữa khai máy, quay ở thành phố này."

Cái này thì Văn Ý biết, là một bộ phim đề tài gián điệp. Gần đây thể loại phim này cũng không được tính là quá nhiều, hơn nữa muốn diễn tốt cũng rất khó. Ngoại hình của Tô Vũ Kiều ôn hòa, nhưng muốn diễn ra một vị cảnh sát đầy thù hận, ngược lại cũng là một loại thử thách, cũng là điểm mấu chốt cho sự chuyển mình trong sự nghiệp của cậu ấy.



"Vậy chị và Tư Ngôn có thể đến thăm đoàn làm phim rồi." Văn Ý nói, món ăn nhẹ được dọn lên trước, cô đẩy qua cho Tô Vũ Kiều, "Nếm thử một chút đi." Ở đây mặc dù là nhà hàng tây, nhưng cũng có làm một vài món ăn nhẹ của Trung Quốc, Văn Ý cũng rất thích.

Tô Vũ Kiều cắn một miếng, "Chuyện của nhà họ Văn, em có nghe nói rồi."

Văn Ý nhướng mày, "Ồn ào lớn như vậy à?" Cô còn tưởng rằng tin tức sẽ bị đè xuống chứ.

"Dù sao thì công ty của em cũng dưới trướng nhà họ Văn, đương nhiên là em cũng biết được một ít." Tô Vũ Kiều nói, lại có chút lo lắng nhìn Văn Ý, "Chị vẫn ổn chứ?"

"Vẫn ổn, xử lý xong hết rồi." Văn Ý ngước mặt lên. Văn Viễn lựa chọn vứt bỏ đứa bé, cũng dứt khoát đoạn tuyệt với cô gái kia, kết quả này nằm trong dự liệu của cô.

Tô Vũ Kiều thấy vậy, cậu không tiếp tục nói chủ đề này nữa. Cậu lấy từ trong túi ra một cái hộp quà nhỏ, "Về phần quà sinh nhật, hy vọng chị không để ý."

"Tô đại minh tinh trong lúc bận rộn lại còn tặng quà cho chị, sao chị lại để ý chứ." Văn Ý nhìn cậu mỉm cười rồi nhận lấy, "Tết này có lịch trình gì không?"

Tô Vũ Kiều lắc đầu: "Không có."

"Vậy thì tốt rồi, cậu có thể về nhà sum vầy với gia đình." Văn Ý mở hộp ra, bên trong là một chiếc trâm hoa văn đặc sắc của các dân tộc thiểu số, có hoa văn tinh xảo. Văn Ý nhớ là, hồi năm ba đại học lúc đi ký họa, cô đã rất thích hoa văn này.

Tô Vũ Kiều im lặng, cậu không trả lời, chuyển đề tài, "Văn Ý, có chuyện này em muốn nhờ chị giúp một tay."

"Ừ?" Tô Vũ Kiều rất ít khi nhờ cô giúp đỡ.

"Mấy tháng tới, em sẽ ở lại thành phố này, em muốn thuê nhà."

Văn Ý hiểu rồi, dù sao thì Tô Vũ Kiều cũng là người của công chúng, hơn nữa mặc dù cậu ấy học ở đây bốn năm, nhưng lại ra mắt sớm, vốn dĩ không quá quen thuộc với nơi này. Điều kiêng kỵ nhất của người nổi tiếng là để cho người hâm mộ biết chỗ ở của mình. "Đúng lúc, Thẩm Ôn Đình có mua cho chị mấy căn hộ, em tùy tiện chọn một căn đi. Chỉ là vẫn còn đang trong giai đoạn thiết kế, sẽ cố gắng để đầu năm sau em dọn vào."

Tô Vũ Kiều ngẩn người ra, trên khuôn mặt ôn nhu như ngọc lộ ra ý cười, cậu trêu Văn Ý một câu, "Thẩm tổng đang định kim ốc tàng kiều à?"

Văn Ý tức giận liếc cậu một cái, "Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, chủ yếu là rắc rối của Chu Vũ Lạc."

Tô Vũ Kiều hơi suy nghĩ một chút, có lẽ cậu cũng hiểu được đại khái, "Nghe nói cô ấy xin vào một trường ở nước ngoài, có lẽ là đi học tiếp."

Chẳng trách mấy ngày nay cô không nhìn thấy người này. Ngay cả khi em gái ruột nhà mình xảy ra loại chuyện thế này, Văn Ý cũng không nhìn thấy bóng dáng của Chu Vũ Lạc đâu. Chẳng lẽ là cô ta cố ý tránh cô? Nghĩ đến lần trước Thẩm Ôn Đình nói, Văn Ý cảm thấy cũng không phải là không thể.

Hơn tám giờ, Tô Vũ Kiều đưa Văn Ý về khu Thanh Hà, "Những thứ này đều là chuẩn bị cho Thẩm tổng à?"

"Ừ." Văn Ý cúi đầu nhìn túi lớn túi nhỏ, "Thẩm Ôn Đình mang thể hàn, đến mùa đông là tay chân lạnh như băng, cho nên chị định nấu chút canh bồi bổ cho anh ấy."

"Chị biết nấu canh?" Tô Vũ Kiều đậu xe xong, cậu xuống xe. Hơi nghiêng đầu qua, nhìn cô lắc đầu một cái, giọng nói nghe có vẻ mờ mịt, "Không phải cứ tùy lượng mà thêm nước sao?"

Tô Vũ Kiều bật cười, nói chi tiết cho cô.

Trí nhớ của Văn Ý không được tốt lắm, cô mở ghi chú trong điện thoại ra rồi ghi lại.

Tô Vũ Kiều nhìn Văn Ý dưới ánh đèn mờ ảo, cậu bỗng khẽ thở dài. Lần đầu tiên nhìn thấy Văn Ý, cô đang trong độ tuổi tùy tiện phóng túng, từ nhỏ đã được nuông chiều, nhìn cô có vẻ kiêu căng, nhưng con người lại rất hiền lành. Tuy tùy tiện, nhưng lại đầy phong cách của một cô công chúa nhỏ.

Bây giờ đã kết hôn rồi, tính tình cũng kiềm chế lại không ít. Cô gái liều lĩnh và kiêu ngạo đó, bất tri bất giác đã bắt đầu từ từ học được cách làm thế nào để chăm sóc cho người khác. Có lẽ chính bản thân cô cũng không nhận ra được, Thẩm Ôn Đình đối với cô, rất quan trọng.

Sau vài ngày âm thầm lặng lẽ ở nhà, Văn Ý đã trở nên thành thạo hơn. Canh còn đang nấu, ngoài cửa vang lên tiếng vặn nắm cửa, Văn Ý ló cái đầu nhỏ ra xem, "Về rồi à?"

Thẩm Ôn Đình còn chưa thay giày, đã nhìn thấy Văn Ý đang ở trong phòng bếp, cô đưa nửa người ra, còn có một cái đầu nhỏ không chịu an phận, vẻ mặt anh ấm áp hẳn đi, "Ừ, đang nấu cháo à?"

Tài nấu nướng của Văn Ý cũng chỉ có cháo là nhất.

"Nấu canh cho anh đấy." Văn Ý nói, cô mở nắp ra nhìn, múc một muỗng nếm thử. Mùi vị tạm được, chỉ là quá nhạt, hình như cô bỏ hơi ít muối.

Thẩm Ôn Đình thay giày, anh đi vào trong phòng bếp nhìn một cái, không tính là rất loạn, chỉ là trên thớt có hơi lộn xộn.

Thẩm Ôn Đình rửa tay, anh tiện tay xử lý cái đống lộn xộn trên thớt, "Sao lại nghĩ đến chuyện nấu canh vậy?"

Văn Ý không phải một người thích xuống bếp, sau khi cô học nấu cháo xong thì không học nữa.

"Cho anh bổ cơ thể." Văn Ý tùy tiện trả lời, "Khoảng thời gian này anh phải tăng ca, dù sao thì công việc của em làm ở nhà cũng được, nấu một bát canh, đợi anh về là có thể ăn rồi."

Động tác của Thẩm Ôn Đình dừng lại một chút, anh bình tĩnh nhìn cô. Ánh đèn nhàn nhạt rơi trên khuôn mặt cô. Văn Ý hơi cúi đầu xuống, cô đang xem nồi canh.

"Được rồi." Văn Ý tắt bếp, cô xoay người lại thì bị Thẩm Ôn Đình kéo vào trong lòng.

Đôi môi mỏng lành lạnh của anh hôn lên môi cô một cái, Thẩm Ôn Đình định nếm thử một chút mà thôi, nhưng anh lại không cam lòng mà hôn lên trán cô, anh khẽ thở dài, "Vất vả rồi."

-

Văn Ý dường như đã tìm được niềm vui khi nấu canh, cô nấu vài loại canh. Dù thành công hay thất bại, Thẩm Ôn Đình vẫn ngoan ngoãn ăn hết.

Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý của Văn Ý hay không, cô luôn cảm thấy rằng tay của Thẩm Ôn Đình dường như đã ấm hơn trước kia một ít.

Loáng một cái đã đến ba mươi tết, Văn Ý ở nhà cả nửa ngày, cuối cùng cô vẫn bị Thẩm Ôn Đình kéo ra khỏi chăn, "Đi rửa mặt trước đi, anh đưa em đến nhà họ Văn."

"Anh lại không đi cùng em." Văn Ý dựa lên trên vai Thẩm Ôn Đình, cô buồn buồn không vui.

Thẩm Ôn Đình cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé có vẻ không vui của cô, "Vậy chúng ta không đi nữa."

Văn Ý dựa lên người Thẩm Ôn Đình thêm một lúc nữa, đang mơ mơ màng màng, cuối cùng cô nói, "Vẫn phải qua thôi. Anh qua đó với ông nội trước đi, bên này xong rồi em qua đó."

"Ừ." Thẩm Ôn Đình thả người xuống, "Hôm nay nhiệt độ hạ xuống, mặc nhiều một chút."

"Được." Văn Ý gật đầu, bị Thẩm Ôn Đình lấy cho cô hai cái áo len. Nửa tháng qua toàn ăn canh thịt, dinh dưỡng dư rồi, toàn bộ đều chuyển thành mỡ. Không những không gầy xuống mà còn mập thêm 2 cân. Lúc mặc cái áo len thứ hai, cô sắp không chui ra được nữa, vẫn là Thẩm Ôn Đình giúp cô giữ lấy mép áo nên mới chui ra được.



Nhịn một hồi, Văn Ý mới cảm nhận được bầu không khí trong lành, cô nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thẩm Ôn Đình, "Có phải em lại mập lên rồi không?"

Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi tròn của cô, thành thật gật đầu.

Văn Ý đẩy Thẩm Ôn Đình đang nắm lấy áo len của cô ra, "Em muốn giảm cân, không ăn thịt nũa!"

Thẩm Ôn Đình đưa áo khoác cho cô, anh nhắc nhở một câu, "Nửa tháng trước em đã nói rồi."

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang buồn bực của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình an ủi một câu, "Mùa đông mập một chút mới tốt, không dễ bị đông cứng đâu."

Văn Ý: "..." Mặc dù anh đang an ủi em, nhưng em lại thấy không đúng chỗ nào ấy.

-

Nhà họ Văn ăn cơm giao thừa rất sơm, Văn Ý chỉ ăn một chút rồi ra ngoài, lúc này mới sáu giờ.

Văn Kỷ Niên đang vì chuyện của Văn Viễn mà nổi trận lôi đình, hơn nữa phần lớn hợp tác giữa Thẩm thị và Văn thị đều bị hủy bỏ, Văn Kỷ Niên đương nhiên sẽ không cho Văn Ý sắc mặt tốt gì. Vừa nghĩ tới chuyện mình vừa mất đi đứa cháu trai, tự nhiên ông lại muốn Văn Ý đi nhanh lên. Ngay cả bình thường ông ra vẻ thuyết phục cũng không còn nữa, nhìn thấy Văn Ý đi rồi, ông không nói câu nào.

Ban đêm ở bên ngoài lạnh đến nỗi không chịu đựng được, Văn Ý đợi một lúc cũng không bắt được xe, còn bị Chu Thiến Thiến đuổi theo.

"Văn Ý." Chu Thiến Thiến ở phía sau gọi cô, giọng nói có chút the thé, "Đang nghỉ Tết, khó bắt xe, nếu cô không sợ chết thì tôi đưa cô qua đó."

Văn Ý quay đầu lại nhìn Chu Thiến Thiến, sau đó nhìn lên bầu trời, cô hỏi Chu Thiến Thiến, "Cô bị ma nhập hả?" Cô và Chu Thiến Thiến không thân đến mức này.

"Có đi hay không!" Chu Thiến Thiến nhìn cô, khuôn mặt gầy đi không ít, chiếc áo khoác bông lớn trên người cô trống rỗng đến đáng sợ, "Không muốn ngồi thì cứ tiếp tục hóng gió, cóng chết cô!"

Phải rồi, vẫn là Chu Thiến Thiến của trước đây, vừa mở miệng sẽ khiến cho Văn Ý muốn đánh cô ta.

"Không ngồi, Tết nhất mà ngồi xe của cô, xui xẻo." Văn Ý không để ý đến cô ta, cô cúi đầu nhìn điện thoại của mình, tiếp tục tìm xe.

Bên ngoài cũng thật là lạnh, Văn Ý vừa nghĩ xem có nên gọi Thẩm Ôn Đình đến đón cô không. Chỉ là đi đi lại lại như vậy, có lẽ bây giờ Thẩm Ôn Đình đã mệt rồi.

"Cô!" Chu Thiến Thiến tức giận, cô ta nghiến răng, "Tôi chính là ghét cái dáng vẻ này của cô!"

Văn Ý miễn cưỡng nói, "Vậy thật là trùng hợp, tôi nhìn cô cũng không vừa mắt."

Cô chờ không nổi nữa, cô gửi cho Cố Phương Nguyên một tin nhắn. Cố Phương Nguyên giao thiệp rộng, đương nhiên sẽ quen biết với những tài xế muốn kiếm thêm tiền trong dịp Tết Nguyên đán.

Cố Phương Nguyên: Liên lạc xong rồi, mười lăm phút nữa sẽ đến, biển số xe là XXXXX, họ Mộ, đừng có lên nhầm xe đấy.

Văn Ý: Cảm ơn.

Chu Thiến Thiến tức giận giậm chân, nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Văn Ý, cô nói, "Hôm nay tôi đến không phải để cãi nhau với cô."

Văn Ý liếc nhìn Chu Thiến Thiến một cái, ánh mắt vẫn đang đánh giá cô, dường như đang suy nghĩ gì đó.

"Chuyện lần này, cảm ơn cô." Chu Thiến Thiến hít một hơi thật sâu, lợi ích của gia tộc khiến cô trở thành một cô con gái nhỏ được nuông chiều, ba cô cũng hy vọng cô bao dung độ lượng một chút. Thậm chí còn nghĩ đến chuyện giữ lại đứa bé kia, cho nhà họ Văn nợ họ một ân tình.

"Cảm ơn tôi làm gì, tôi cũng đâu phải vì giúp cô." Văn Ý quấn chặt áo khoác ngoài, thời tiết này, thật sự rất lạnh.

"Bất kể là như thế nào, vẫn là cảm ơn cô." Chu Thiến Thiến nói, "Mặc dù tôi vẫn thấy cô không vừa mắt, nhưng dường như tôi cũng hiểu được một chút." Nhà họ Văn không ai quan tâm đến Văn Ý, nếu cô không kiêu ngạo liều lĩnh, cô sẽ bị xem thường.

Văn Ý kỳ lạ liếc nhìn Chu Thiến Thiến, cô lắc đầu thở dài, "Nhìn cô thuận mắt hơn chị cô một chút."

Hai sự lựa chọn, Văn Viễn chỉ có thể chọn một trong hai. Hoặc là giữ lấy hôn nhân này, hoặc là theo đuổi tình yêu đích thực. Thay vì giống như mẹ cô, chịu đựng sự không cam lòng rồi chết do trầm cảm vì Văn Kỷ Niên muốn cả hai.

Cô không giúp Chu Thiến Thiến, mà là giúp bản thân mình năm đó không làm được gì. Chẳng qua là cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng năm đó thêm một lần nữa mà thôi, cho dù người này là Chu Thiến Thiến mà cô ghét.

Chu Thiến Thiến cười lạnh, "Nhìn cô cũng thuận mắt hơn trước đây một chút."

Xe đã đến, Văn Ý nhìn biển số xe, "Năm mới đến, không có quà, tặng cô một câu."

"Cái gì?"

Văn Ý: "Cuộc hôn nhân như vậy, sớm muộn gì cũng nên kết thúc đi."

Chu Thiến Thiến đơ người ra, sau đó cô lắc đầu, "Cô không hiểu, tôi yêu Văn Viễn."

Văn Ý cạn lời, yêu người khiến bản thân mình khốn đốn như vậy. Nghĩ đến Chu Thiến Thiến kiêu ngạo trước đây, lại nhìn cô bây giờ tiều tụy, Văn Ý chớp mắt, "Tùy cô vậy."

"Nhân tiện, một câu hỏi cuối cùng." Văn Ý nhìn chằm chằm Chu Thiến Thiến, đôi lông mày xinh đẹp khẽ cau lại.

"Cái gì?"

Văn Ý: "Sao cô lại gầy như vậy?"

Chu Thiến Thiến: "..."

-

Đêm giao thừa, đường xá hơi kẹt, Văn Ý nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn bên ngoài, trong lòng đột nhiên có chút phiền muộn.

Cô không phải là người thích sống trong quá khứ, cũng sẽ không nghĩ đến mẹ mình vào một ngày náo nhiệt như vậy. Người phụ nữ này không ở bên cô nhiều nhưng lại dành cho cô tất cả tình yêu thương của người mẹ.

Cô mở điện thoại lên, Văn Ý mở WeChat của Thẩm Ôn Đình: Đang trên đường đi, hơi kẹt xe, ông nội ăn cơm rồi à?



Đầu bên kia vẫn chưa trả lời, Văn Ý đợi một lúc, lại gửi vài tin nhắn qua, vẫn là không trả lời.

Xe chạy ra khỏi trung tâm thành phố, cũng không còn kẹt xe nữa. Không nửa tiếng đã đến biệt thự Yên Thủy, Văn Ý trả tiền gấp ba lần cho tài xế, sau đó cô cầm túi xuống xe.

Không khí lạnh ở bên ngoài ập đến, Văn Ý lạnh đến nỗi cô bước nhanh hơn, chạy một mạnh vào biệt thự Yên Thủy.

"Ông nội." Văn Ý mở cửa, đang chuẩn bị tiện tay ném túi xuống, cô nhìn thấy trong phòng khách có hai người.

"Ba, mẹ." Văn Ý lập tức ngoan ngoãn đứng ngay ngắn chào hỏi.

Vu Uyển nhìn cô, vẻ mặt nhàn nhạt, "Về rồi thì đến đây ngồi một lát đi."

Văn Ý thận trọng gật đầu, đi dép bông vào rồi ngồi bên cạnh Vu Uyển. Tính đi tính lại, lần trước gặp Vu Uyển, hình như là trong hôn lễ. Vu Uyển cả đời làm bác sĩ, tính tình lạnh lùng, điềm tĩnh nhưng lại rất quyết liệt trong chuyện tình cảm và công việc.

"Bên ngoài có lạnh không?" Vu Uyển đột nhiên hỏi, Văn Ý lắc đầu, ánh mắt lén lút tìm kiếm xung quanh, cũng không nhìn thấy ông nội Thẩm và Thẩm Văn Đình đâu.

"Bọn họ đang ở phòng làm việc trên lầu." Vu Uyển nói, "Chuyện ly hôn còn một vài thứ phải giải quyết."

"Ly hôn ạ?" Văn Ý hơi kinh ngạc, cô vẫn luôn biết là mối quan hệ giữa Thẩm Vạn Quân và Vu Uyển vẫn luôn không tốt, nhưng cô cũng không nghĩ đến chuyện bọn họ đột nhiên nhắc đến chuyên ly hôn.

"Cảm thấy bất ngờ à?" Thẩm Vạn Quân cầm ly trà trước mặt lên, nhấp một ngụm, giống như là thấy đắng, sau đó lại buông xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Văn Ý, khiến Văn Ý có chút không được tự nhiên, "Thẩm Ôn Đình không có nói với con sao?"

Thẩm Ôn Đình hiếm khi nhắc đến chuyện của ba mẹ mình trước mặt cô, giống như cô vậy. Có một số chuyện, cho dù là người thân thiết nhất, cũng không muốn nhắc đến.

"Mẹ và Thẩm Vạn Quân đã có một thỏa thuận từ lâu, và hai chúng tôi chỉ có thể ly hôn khi Ôn Đình có thể tự mình quản lý công ty." Vu Uyển giải thích cho cô, nhìn dáng vẻ vừa mới biết chuyện của cô, lại bình tĩnh nói thêm một câu, "Có lẽ nó sợ sau này con sẽ lo lắng."

Lo lắng gì?

Lúc này Văn Ý có chút mờ mịt, cô tiếp thu quá nhiều thông tin, khiến cô có chút không biết nên phản ứng thế nào.

Ở cùng hai người một lúc rồi Văn Ý mới đi lên lầu.

Thẩm Ôn Đình và ông nội Thẩm vừa mới nói chuyện xong, Văn Ý vừa lên lầu đã nhìn thấy Thẩm Ôn Đình đi ra khỏi phòng làm việc. Đèn trên hành lang hơi tối, anh đứng ở đó, bất động nhìn Văn Ý.

Văn Ý không biết làm sao, bỗng nhiên cô có chút chua xót, cô chạy về phía anh, chui vào trong lòng Thẩm Ôn Đình, "Nói chuyện xong rồi à?"

"Ừ." Thẩm Ôn Đình chạm vào khuôn mặt cô. Văn Ý vẫn luôn rất ấm áp, hôm nay khuôn mặt cô lại lạnh như băng. Giúp cô làm ấm mặt, Thẩm Ôn Đình nói, "Hôm nay ông nội mệt rồi, ông đã ngủ, lát nữa anh cùng em đón giao thừa."

"Được." Văn Ý ở trong lòng anh, cô chớp mắt, do dự vài giây rồi mới lên tiếng, "Chuyện thỏa thuận, anh bắt đầu biết từ khi nào vậy?"

"Lúc còn rất nhỏ."

Văn Ý dừng lại một chút, cô nhất thời không biết nên nói gì.

Thẩm Ôn Đình dắt Văn Ý xuống lầu, "Muốn ăn mì hay là cơm chiên?"

Văn Ý ở nhà họ Văn, cũng không ăn được bao nhiêu. Vốn dĩ là anh cùng Văn Ý đến đó, nhưng mà Thẩm Vạn Quân và Vu Uyển đột nhiên trở về, cắt đứt toàn bộ kế hoạch của anh.

"Mì đi." Văn Ý nhìn hai người trong phòng khách, cô nhỏ giọng hỏi anh, "Em cùng anh qua đó."

Hai người đều là trưởng bối, hơn nữa Văn Ý có chút câu nệ, không muốn ở cùng bọn họ một mình.

"Vậy thì vào giúp anh." Thẩm Ôn Đình nói, ánh mắt anh rơi trên chóp mũi hồng hồng của cô, "Bên ngoài lạnh lắm à?"

"Đứng đợi xe một lúc." Văn Ý sụt sịt, cô không nhịn được mà nhìn ra ngoài, rồi vươn tay về phía Thẩm Ôn Đình, "Em muốn ôm anh."

Đáy mắt Thẩm Ôn Đình có ý cười nhàn nhạt, anh ôm lấy Văn Ý, "Sao bỗng nhiên lại làm nũng vậy?"

Văn Ý không trả lời, cô ngước đầu nhỏ lên, "Còn muốn hôn anh."