Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 26: Giải quyết hậu quả



Ngày về nước hôm đó, Văn Ý ngủ quên trên máy bay, lúc xuống máy bay cô bị Thẩm Ôn Đình dắt sau lưng, dáng vẻ của cô giống như vẫn chưa tỉnh ngủ.

Thẩm Ôn Đình cũng không vội, anh chậm rãi đi theo nhịp bước của cô

Ngải Tư Ngôn nhìn qua, lắc đầu thở dài. Tốc độ chậm như rùa vậy, ra khỏi sân bay, ước chừng phải mất hơn nửa giờ.

"Buồn ngủ." Văn Ý ngáp một cái. Cô không thích đi xa, cô học đại học ở gần nhà, đều là vì không muốn đi qua đi lại.

Thẩm Ôn Đình nhìn cô, ngoài trời rất lạnh, anh giúp cô đội mũ lên, "Về đến nhà rồi ngủ tiếp."

Văn Ý ngoan ngoãn gật đầu, đợi đến khi ra khỏi sân bay, cả người cô dựa lên cánh tay của Thẩm Ôn Đình, "Xe đâu?"

"Bạch Tiêu đi chuẩn bị rồi, đợi thêm một lát nữa."

"Ngải Tư Ngôn!" Một giọng nói hung dữ vang lên, còn rất lớn tiếng, Văn Ý giật mình, cô mơ mơ màng màng nhìn sang, cơn buồn ngủ gần như biến mất.

Không biết Phương Dịch đến từ lúc nào, anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh đen, đi về phía bọn họ. Nhắc đến Phương Dịch, ngoại hình xem như cũng được, bình thường có hơi cà lơ phất phơ, nhưng mà lúc anh không lên tiếng nói chuyện, lại có vài phần dáng vẻ của một chính nhân quân tử.

Chỉ là anh lúc này, trên mặt bùng lên lửa giận, vẻ mặt rất đen, hoàn toàn không liên quan gì đến chính nhân quân tử.

"Sao anh lại đến đây?" Ngải Tư Ngôn trốn ra sau lưng Văn Ý, cô vừa ló đầu ra đã đối mặt với đôi mắt lạnh lùng của Thẩm Ôn Đình, cô bước chân sang chỗ khác.

Được, vợ anh, em không chạm vào.

"Nghe nói em ở nước ngoài không tệ?" Phương Dịch cười nhạt, "Người đẹp cảnh đẹp, cuộc sống cũng khá là dễ chịu nhỉ."

Ồ, đến để hỏi tội đây mà.

Văn Ý lúc này tỉnh táo hơn rồi, cô gạt tay Thẩm Ôn Đình ra chuẩn bị xem kịch hay, lại bị Thẩm Ôn Đình kéo đi.

"Đợi đã, chúng ta xem thêm một chút nữa đi." Văn Ý không muốn đi.

"Chuyện của bọn họ, để bọn họ tự mình giải quyết đi." Thẩm Ôn Đình không có hứng thú với chuyện tình cảm của người khác. Ngải Tư Ngôn không có công việc đàng hoàng, vừa ra nước ngoài đã gặp gỡ đàn ông, may là không có đưa Văn Ý đi theo, nếu không chất định sẽ phải trả giá cho chuyện này.

"Lỡ như Tư Ngôn chịu thiệt, em có xông lên giúp đỡ!"

Thẩm Ôn Đình liếc nhìn Văn Ý từ trên xuống dưới, nhìn xong, anh đưa ra một kết luận, "Rất dũng cảm, nhưng thực lực không đủ."

Văn Ý: "...??" Em cảm thấy anh đang xem thường em!

Thẩm Ôn Đình vừa đi vừa nói với cô, "Phương Dịch từng là quán quân tán thủ."

(*) Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa. Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng: Tán thủ Thể thao: Đòn thế thể thao; Tán thủ Dân sự: Đòn thế dân sự; Wikipedia.

Văn Ý: "..." Thất lễ, thất lễ rồi.

Bỗng nhiên cô thấy Ngải Tư Ngôn ở cùng với anh ta lâu như vậy mà không hề bị thương chút nào, đây chắc chắn là tình yêu đích thực.

Về đến nhà, đã là mười hai giờ khuya rồi. Tắm xong, Văn Ý nằm sấp ở trên giường, buôn chuyện với Ngải Tư Ngôn ở đầu bên kia, "Vòng bạn bè của cậu không ẩn Phương Dịch à?"

"Từ trước đến giờ tiểu thư đây đăng trạng thái lên vòng bạn bè chưa bao giờ giấu giếm!" Ngải Tư Ngôn ở đầu bên kia rất kiên quyết.

Văn Ý lật một trang truyện tranh, trả lời cô, "Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?"

"Xem thêm chút nữa đi, nhưng mà dáng vẻ ghen tuông của anh ấy rất đáng yêu." Ngải Tư Ngôn mỉm cười ngượng ngùng, tiếp tục tám chuyện với cô.

Văn Ý bình tĩnh nghe Ngải Tư Ngôn phát thức ăn cho chó cho mình, "Nghe tớ khuyên một câu, thấy được rồi thì thu tay."

Màn đêm buông xuống, Thẩm Ôn Đình nghe Bạch Cảnh báo cáo.

"Văn Kỷ Niên đã hẹn anh nhiều lần, ông ấy nói là muốn hợp tác một chút, anh xem có muốn đi gặp một chút không?"

"Đẩy qua năm sau." Thẩm Ôn Đình nhìn lịch, sắp tới sinh nhật của Văn Ý, chiếc nhẫn mà trước đó anh hứa cũng sắp làm xong rồi, đúng lúc làm quà sinh nhật cho Văn Ý.

"Được." Bạch Cảnh trả lời, cô nghĩ một chút rồi lại nói, "Thẩm tổng, trong tay phu nhân vẫn còn 10% cổ phẩn của Văn thị, bây giờ Văn Viễn vừa mới nhậm chức, có lẽ sẽ có ý kiến."

Ánh mắt Thẩm Ôn Đình dừng lại, sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối, "Tra được gì rồi?"

"Phu nhân có vài căn hộ chuẩn bị cho thuê, Văn Viễn hình như cũng có vài người khách."

Nhà để cho thuê, nếu như có chuyện gì xảy ra, Văn Ý nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm. Đến lúc đó Văn Viễn lại nhảy ra, lợi dụng điểm yếu của người khác để uy hiếp lấy cổ phần.

"Tôi biết rồi." Thẩm Ôn Đình cúp điện thoại, màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của Văn Viễn.

Văn Viễn: Thẩm tổng, tôi lại mua cho Văn Ý một chút quà, cậu xem, lúc nào mang đến công ty cho cậu thì được?

Trả lời Văn Viễn xong, Thẩm Ôn Đình dọn dẹp tài liệu, bước vào phòng, anh nghe thấy Văn Ý nói, "Tin tớ đi, đàn ông chỉ ăn bộ này, nhất định phải hạ gục Phương Dịch, thuần phục anh ta ngoan ngoãn vâng lời!"

"Ừ ừ, chờ tin của cậu, cúp máy đây, chồng tớ đến rồi, bọn tớ phải đi ngủ đây."

Văn Ý vui vẻ buông điện thoại xuống, cô nhìn Thẩm Ôn Đình, "Giải quyết xong việc rồi à?"

"Ừ." Thẩm Ôn Đình mệt mỏi cau mày lại, "Em nói chuyện gì với Ngải Tư Ngôn vậy?"

"Dạy cậu ấy làm thế nào để khiến một người đàn ông đã chết tâm một lòng một dạ với mình." Văn Ý đóng quyển truyện tranh lại, cô nhét vào tủ ở đầu giường, cô ngáp một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Thẩm Ôn Đình đứng ở mép giường, chiều cao một mét tám mươi mấy, vẻ mặt lạnh lùng, đường nét tinh tế.

Văn Ý hài lòng thưởng thức người đàn ông đẹp trai trước mặt, cô lại nghe thấy Thẩm Ôn Đình hỏi mình, "Em rất có kinh nghiệm nhỉ?"

Văn Ý đắc ý nói, "Đương nhiên rồi, người theo đuổi em giống như mua trà sữa vậy."

"Gì chứ?" Thẩm Ôn Đình không lướt mạng, đương nhiên anh không biết những chuyện kia.

"Có thể đi vòng quanh trái đất vài vòng đấy." Văn Ý nói.

Thẩm Ôn Đình nhìn cô, "Khuya rồi, ngủ thôi."

Ý nói cô ngoan ngoãn nằm mơ đi, trong mơ cái gì cũng có.

Văn Ý: "??" Cô cảm thấy là tên đàn ông chó này đang nghi ngờ sự quyến rũ của cô!

-

Sau khi về nước, hai người đều bắt đầu bận rộn trở lại. Ngải Tư Ngôn cũng tìm việc làm, vừa mới thực tập, công việc còn bận hơn cô.

Trên mạng có rất nhiều người thúc giục Văn Ý mau ra truyện tranh, sau một khoảng thời gian dài không đọc tin nhắn, Văn Ý mới phát ra Tiểu Minh, biên tập viên lần trước, đã gửi cho cô một tin nhắn khác.

Tiểu Minh MMan: Cô có thể cân nhắc. Tôi đã đọc các bình luận dưới Weibo của cô, có rất nhiều người ở đây đang mong chờ câu chuyện này. Tôi đoán đây là câu chuyện của riêng cô, vẽ thành truyện tranh, cũng xem như là một kỷ niệm.

Kỷ niệm à?

Văn Ý nhìn chằm chằm điện thoại, cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: Được, tôi sẽ suy nghĩ lại, đầu năm cho cậu câu trả lời được chứ?

Tiểu Minh ở đầu bên kia cũng online: Được được, đây là WeChat của tôi, nếu như cô nghĩ kỹ rồi có thể trực tiếp liên lạc với tôi.

Văn Ý chụp màn hình lại, đặt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục vẽ.

Hai nhân vật chính của cô dường như cũng có một cuộc sống của riêng họ. Cô chỉ là đơn giản vẽ lại, rồi đăng lên Weibo. Cũng không biết là có phải có người đã tuyên truyền giúp cô hay không, lượng người theo dõi trên Weibo tăng lên năm mươi sáu mươi ngàn, cũng có người bắt đầu tìm cô để quảng cáo.

Văn Ý từ chối tất cả, cô vừa thoát khỏi Weibo, Văn Kỷ Niên đã gọi một cuộc điện thoại đến.

"Tiếu Ý, tối nay con và Ôn Đình về nhà một chuyến đi." Giọng nói nặng nề của Văn Kỷ Niên vang lên từ đầu bên kia.

Giọng điệu này... Văn Ý nhíu mày, "Nhà họ Văn phá sản rồi à?"

"Nói nhăng nói cuội cái gì đó!" Cơn giận của Văn Kỷ Niên ngay lập tức đi lên, nhà họ Văn là tâm huyết cả đời của ông, có thế nào cũng sẽ không để cho nhà họ Văn bị phá hủy trong tay ông được, "Chuyện của anh con."

"Ồ." Vậy thì cô biết rồi, chẳng qua là Chu Thiến Thiến bước vào mùa xuân sớm hơn mà thôi.

Xoay xoay cái cổ tay đang đau nhức, Văn Ý trang điểm rồi đi tìm Thẩm Ôn Đình.

Thẩm Ôn Đình còn bận hơn cả cô, còn một tháng nữa thì hết năm, khoảng thời gian này bận rộn đủ thứ chuyện.Nghĩ một chút, Văn Ý đến nhà hàng mua cơm mang đến cho anh.

Đợi lát nữa đến nhà họ Văn, đoán chừng sẽ lại ồn ào một đống chuyện, ăn không ngon, không bằng bây giờ ở đây ăn trước.

"Chậc chậc chậc." Phương Dịch vừa đẩy cửa ra, đã nghe thấy mùi thơm của thức ăn, "Thẩm Ôn Đình, trước đây tôi uống cà phê ở đây cũng không được, cậu tiêu chuẩn kép quá đấy."

Thẩm Ôn Đình nhìn anh, đôi môi mỏng của anh khẽ mở, "Cậu và cô ấy không giống nhau."

Đúng là không giống nhau, một người là cô vợ nhỏ, một người là anh em tốt. Giữa anh em và vợ mình, Phương Dịch không cần hỏi cũng biết Thẩm Ôn Đình nhất định sẽ chọn Văn Ý.

Nhìn Văn Ý đang ăn uống ngon lành, Phương Dịch có chút không biết phải làm sao, "Văn đại tiểu thư?"

Văn Ý đang bận rộn nhưng vẫn nhín thời gian nhìn Phương Dịch, "Sao vậy?"

Phương Dịch mỉm cười nịnh nọt, "Gần đây em không bận gì à?"

Văn Ý: "Cũng được, nếu anh đến tìm em để cùng nhau kiếm tiền thì em cũng không bận gì."

Phương Dịch khẽ ho một cái, "Nếu không như vậy đi, anh sắp xếp cho em một ít chuyện để làm, em đừng có cả ngày đưa cho Ngải Tư Ngôn mấy cái ý tưởng kia nữa."

Văn Ý ăn xong miếng cuối cùng, cô đưa một bát canh sang bên cạnh, "Ăn canh dưỡng dạ dày."

Văn Ý không muốn ăn canh lắm, cô vừa định nói chuyện, kết quả lại bị Thẩm Ôn Đình không nặng không nhẹ liếc nhìn cô một cái, cô ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Được rồi, nghe theo Thẩm Ôn Ôn đi, sống đến chín mươi chín tuổi.

Lúc này cô thật sự rất bận, miệng cô còn phải ăn canh, không để ý tới Phương Dịch.

Thẩm Ôn Đình đã ăn xong, anh dọn dẹp xong, nhìn Phương Dịch đang đứng ở một bên, "Mình không theo đuổi được thì trách ai."

Phương Dịch: "??" Chẳng lẽ không phải là cô vợ nhỏ nhà cậu ngày ngày đưa ra mấy ý tưởng tồi tệ ngăn tôi theo đuổi vợ à?

Phương Dịch tức giận trợn mắt nhìn hai người họ, "Nói chuyện chính đây, chuyện hợp tác với nhà họ Văn nên chấm dứt càng sớm càng tốt. Gần đây nhà họ Văn đầu tư thất bại, cổ phiếu lao dốc, hiện tại đã ổn rồi. Bây giờ chưa có chuyện gì, về lâu về dài, chúng ta lại đang hợp tác chặt chẽ với nhau, có thể cũng sẽ bị tổn thất một phần."

Dừng lại một chút, anh nhận được ánh mắt của Thẩm Ôn Đình, Phương Dịch nhắm mắt làm ngơ, anh tiếp tục nói, "Cậu cũng đừng trách tôi, ngay trước mặt Văn Ý tôi phải nói rõ ràng. Những năm nay bởi vì Văn thị, chúng ta cũng đã mất rất nhiều, vậy là đủ rồi."

Thẩm Ôn Đình có tiền đi chăng nữa, Thẩm thị có lợi hại hơn nữa, cũng không thể chịu đựng như vậy nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị nhà họ Văn kéo xuống.

Thẩm Ôn Đình đóng nắp hộp lại, thanh âm cũng lạnh đi một ít, "Sau này rồi nói."

"Đừng mà, hôm nay nói rõ ràng đi." Văn Ý ngước mặt lên, cô vui vẻ lắng nghe, "Nhà họ Văn thu được bao nhiêu lợi nhuận từ Thẩm thị vậy? Bị cắt bao nhiêu dự án?"

Phương Dịch: "Cái này xem ra cũng nhiều, trong chốc lát không tính rõ được."

Thẩm Ôn Đình nhìn Phương Dịch, anh đứng dậy, rồi lại nhìn Văn Ý, "Đi thôi."

"Thẩm Ôn Đình, em còn có cổ phần ở Văn thị." Văn Ý nắm lấy tay Thẩm Ôn Đình, người đàn ông dừng lại nhìn cô. Về nước, Văn Ý lại đi uốn tóc, không phải sóng mà là xoăn nhẹ ở đuôi tóc.

Bình thường lúc vừa mới ngủ dậy có vài phần hiên ngang mạnh mẽ, hôm nay tùy ý buông lơi trước ngực, nhìn có chút kiều mỵ.

Anh hỏi, "Em muốn làm gì?"

"Cũng không có gì, ta chỉ là em muốn Phương Dịch lập một danh sách, yêu cầu Văn Viễn trả lại tiền, sau đó em sẽ chia cổ phần lại cho anh ấy." Văn Ý đang tính toán một chút. Cô thật sự không muốn dính dáng gì đến nhà họ Văn nữa, mặc dù cổ phiếu hàng năm thu về không ít, nhưng phần lớn đều bị cô dùng làm từ thiện hoặc mua tranh rồi.

Có cũng được không có cũng được. Không bằng trực tiếp đổi thành tiền, cô xài cũng thoải mái hơn nhiều, đỡ phải chịu ánh mắt lom dom của Văn Viễn.

Thẩm Ôn Đình nhìn cô, "Nghĩ xong rồi à?"

"Nghĩ xong rồi." Văn Ý gật đầu, "Chỉ là không biết Văn Viễn có cho hay không." Đoán chừng số tiền này cũng không nhỏ.

Mượn lực từ tay của Thẩm Ôn Đình đứng dậy, Văn Ý dựa vào cánh tay anh, cô cười khanh khách, "Nếu như Văn Viễn không cho, anh giúp em uy hiếp anh ta. Em có thể cho anh tiền hoa hồng!"

Cái dáng vẻ mê tiền này, cũng không biết học được từ đâu. Thẩm Ôn Đình bình tĩnh nói, "Không cần."

"Cũng phải, coi như là anh nuôi em rồi." Văn Ý yên tâm làm theo, hoàn toàn không để ý tới Phương Dịch, "Nhớ xử lý lại một chút, đây xem như là quà Tết em tặng cho Văn Viễn."

Phương Dịch nhếch mép, món quà này, sợ rằng Văn Viễn khó mà chịu nổi.

-

Lâu rồi không về nhà họ Văn, ngay cả chó trong nhà cũng không nhận ra Văn Ý. Vừa nhìn thấy cô thì sủa to lên, kết quả vừa nhìn thấy Thẩm Ôn Đình, lập tức im lặng.

"Con chó này thật biết nịnh." Văn Ý chán ghét, "Chỉ hung dữ với em, hôm khác bắt nó về làm canh!"

Mấy năm trước khi hai người vừa mới kết hôn, con chó này đã từng muốn vồ lấy Thẩm Ôn Đình, nhưng đã bị vệ sĩ phía sau Thẩm Ôn Đình dạy cho một bài học, sau đó, con chó này nhìn thấy Thẩm Ôn Đình sẽ tránh đi.

Ngược lại, với Văn Ý đã quen biết từ lâu, nó vẫn hung dữ như vậy.

Nhìn Văn Ý đang bất bình giận dữ ở bên cạnh, Thẩm Ôn Đình khẽ thở dài, "Nhìn em dễ bắt nạt."

Văn Ý rất là bất mãn, cái miệng nhỏ nhắn lại đáp lại, "Ai bảo em đáng yêu như vậy, có em làm vợ anh, anh chắc vui lắm nhỉ."

Thẩm Ôn Đình từ chối cho ý kiến.

Ngoại hình quả thật đáng yêu, chỉ là tính cách muốn lên trời rồi.

Cửa vừa mở ra, Văn Ý đi vào trước, cô nhìn thấy một vật gì đó bay về phía mình. Đầu óc choáng váng, Văn Ý còn chưa kịp phản ứng, đã bị một vòng tay ấm áp ôm lấy.

Có vật gì đó đập vào người Thẩm Ôn Đình, anh kêu lên.

Văn Ý vội vàng đẩy Thẩm Ôn Đình ra, "Có đau không anh?"

Dưới chân là một cái hộp tròn, to bằng lòng bàn tay của Văn Ý. Văn Ý đá một cái, cũng khá nặng.

"Không đau." Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, "Sợ à?"

Văn Ý lắc đầu, cô vừa giận vừa lo: "Thật sự không sao chứ?"

"Chỉ bị đập một cái thôi." Thẩm Ôn Đình an ủi cô. Mùa đông mặc dày, có hơi đau, nhưng cũng không có gì đáng ngại.

Ở đây cởi quần áo ra xem cũng không được hay cho lắm, Văn Ý nén giận nhìn về phía phòng khách.

Chu Thiến Thiến đang đập đồ, trong phòng khách trở nên lộn xộn. Khi còn nhỏ cô được cưng chiều, tính cách vẫn luôn rất nóng nảy. Lần này phát hiện mình bị cắm sừng, cô làm loạn một buổi chiều.

Đến khi không còn đồ để ném nữa, Chu Thiến Thiến mới nhìn Văn Viễn, "Cút, anh lập tức cút đi!"

Văn Ý nhìn chằm chằm Chu Thiến Thiến vài giây, bỗng nhiên cô tiến lên.

"Bốp" một tiếng, một cái tát nặng nề đánh vào mặt Chu Thiến Thiến, "Muốn gây sự thì tùy, nhưng hãy gây sự một mình, đừng liên lụy đến chúng tôi. Văn Viễn này có đức hạnh gì cô còn không biết sao? Tôi cũng đã tặng cô nói xanh mà vẫn không sáng suốt ra được chút nào?"

Lần này chỉ là cái hộp, lỡ như thứ ném tới là dao, chẳng phải Thẩm Ôn Đình sẽ vì chuyện này của bọn họ mà bị đưa vào bệnh viện sao?

"Cô, cô..." Chu Thiến Thiến có lẽ không ngờ rằng Văn Ý lại đột nhiên xuất hiện như vậy, cô ngẩn người ra, bước đến bên cạnh Văn Ý, "Văn Ý, cô..."

"Bốp!" Lại là một cái tát.

Văn Ý cũng cảm thấy lòng bàn tay mình đau rồi, "Anh cũng vậy, giống hệt như ba anh, không quản lý được nửa thân dưới. Không học cái gì hay chỉ học cái xấu, tôi nhìn thôi cũng thấy tức."

"Văn Ý con đang làm gì vậy!" Văn Kỷ Niên ở bên cạnh tức giận nói.

Văn Ý không hoảng không loạn, cô xoay cổ tay, "Gọi tôi về, là muốn mượn tay Chu Thiến Thiến mưu sát tôi?"

Văn Kỷ Niên có chút lúng túng, "Ba cũng không ngờ rằng sẽ náo loạn thành như vậy."

"Đương nhiên là ông không ngờ tới rồi, dù sao thì năm đó ông ngoại tình, mẹ tôi vẫn luôn im hơi lặng tiếng." Văn Ý cười lạnh, "Thế nào, không ngờ rằng con trai mình đụng phải người không hiền lành đúng không?"

"Văn Ý! Ba để còn về không phải để con vô lễ với anh trai và chị dâu!" Văn Kỷ Niên nhìn Thẩm Ôn Đình, "Anh con cũng là nhất thời hồ đồ, dù gì cũng là người một nhà, con với Ôn Đình về khuyên nhủ một chút cũng tốt. Chúng ta thương lượng một chút, chuyện này nên làm như thế nào."

Ở đây khuyên nhủ, gọi Văn Ý về là giả, dùng Thẩm Ôn Đình để cáo mượn oai hùm mới là thật. Chu Thiến Thiến có như thế nào đi chăng nữa, cũng phải kiêng kỵ nhà họ Thẩm. Hôm nay nhà họ Văn liên hôn với nhà họ Thẩm, Văn Kỷ Niên muốn dùng Thẩm Ôn Đình để cáo mượn oai hùm, nói cho Chu Thiến Thiến biết, nếu như muốn ly hôn, sẽ phải đứng về phía đối lập với nhà họ Văn và nhà họ Thẩm.

Văn Kỷ Niên từ trước đến nay vẫn là như vậy, chỉ khi ông muốn lợi dụng Văn Ý, thì mới gọi cô đến.

Thẩm Ôn Đình biết rõ tính tình của Văn Kỷ Niên, anh lạnh lùng nói, "Văn tổng, bây giờ Văn Ý là phu nhân nhà họ Thẩm. Chuyện của nhà các người, không liên quan gì đến cô ấy."

Vẻ mặt Văn Kỷ Niên cứng đờ, "Ôn Đình, dù gì Văn Ý cũng là con gái của ba."

"Vậy Văn tổng có từng xem Văn Ý là con gái không?" Giọng nói của anh rất lạnh, vẻ mặt lại lạnh lùng giống như sương lạnh vậy.

Quen biết nhau hơn hai mươi năm, lần đầu tiên Văn Ý nhìn thấy Thẩm Ôn Đình như vậy. Trước đây cho dù anh tức giận, tâm trạng của anh cũng sẽ không dao động lớn như vậy.

"Ôn Đình con đang trách ba không đối xử tốt với Văn Ý sao?" Văn Kỷ Niên cười khổ, "Người cha nào lại đối xử tệ bạc với con gái mình chứ? Ba chỉ muốn rèn luyện nó một chút mà thôi."

"Tôi thấy anh Văn cũng rất cần được rèn luyện, không bằng từ nay về sau, Thẩm thị sẽ không giúp Văn thị thêm lần nào nữa." Thẩm Ôn Đình nói.

Văn Kỷ Niên ngẩn người ra, còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Ôn Đình nói, "Văn tổng muốn thiên vị anh ta?"

"Không có, rèn luyện cũng rất tốt." Văn Kỷ Niên không phải là kẻ ngốc, Thẩm Ôn Đình đang giận vì chuyện của Văn Ý, người sáng suốt sẽ không chọc giận anh vào lúc này.

Ngang ngược!

Nếu không phải bây giờ tình thế không được ổn, Văn Ý thật sự muốn vỗ tay cho Thẩm Ôn Đình.

Tát vào mặt Văn Viễn và Chu Thiến Thiến, còn Văn Kỷ Niên cô không dám đánh, không ngờ rằng Thẩm Ôn Đình lại dùng cách này giúp cô đánh lại.

Thoải mái!

Thẩm Ôn Đình: "Văn tổng đồng ý là được rồi. Chuyện của nhà họ Văn, tôi và Văn Ý không nhúng tay vào, chúng tôi đi trước."

Văn Ý nắm tay Thẩm Ôn Đình đi ra ngoài, ngâm nga một bài hát nhỏ.

"Vui như vậy sao?" Thẩm Ôn Đình nhờ ánh đèn bên ngoài nhìn Văn Ý, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn càng ngày càng mê người.

"Đương nhiên!" Văn Ý chỉ là thích dáng vẻ ngẩn người không nói lên lời của Văn Kỷ Niên, cô thưởng cho Thẩm Ôn Đình một cái hôn lên má, cô cười híp mắt nói, "Đi thôi! Về nhà ngủ!"

Tốc độ quá nhanh, Thẩm Ôn Đình bỏ lỡ mất thời cơ hôn trả lại, hết lần này tới lần khác Văn Ý vẫn mang dáng vẻ không tim không phổi như vậy, hôn xong thì cô bắt đầu khoe chiến tích hôm nay với Ngải Tư Ngôn.

Dặn dò Bạch Tiêu xong, Bạch Tiêu do dự một lát rồi mới hỏi, "Vậy hạng mục chúng ta đang làm bây giờ?"

"Ngoại trừ dự án Tân Hà, tất cả các hợp đồng đều sẽ chấm dứt."

Bạch Tiêu: "Được."

Xem ra lần này Thẩm tổng của bọn họ bị kích thích không nhẹ, trước kia Phương phó tổng có khuyên anh thế nào cũng đều vô dụng, hiện tại lại vô cùng tàn nhẫn.

Về đến nhà, Văn Ý lập tức giục Thẩm Ôn Đình đi tắm. Hai người mỗi người một cái nhà tắm. Văn Ý tắm chậm, đến khi cô đi ra, Thẩm Ôn Đình đã tắm xong rồi, đang đứng bên cạnh cửa sổ gọi điện thoại.

Văn Ý đợi anh gọi điện thoại xong, lúc này mới bắt đầu, "Cởi quần áo."

Thẩm Ôn Đình nhìn cô, "Không đau."

"Vậy em cũng phải xem." Văn Ý nhìn anh không động đậy, cô trực tiếp vén quần áo lên. Thẩm Ôn Đình quá cao, Văn Ý dứt khoát đứng lên trên giường, kéo quần áo của Thẩm Ôn Đình lên, đôi chân nhỏ không ngừng giẫm ở trên giường.

"Đừng nhảy." Thẩm Ôn Đình trách mắng cô, anh tránh tay Văn Ý, tự mình cởi xuống.

Cơ bụng săn chắc hiện lên trước mặt Văn Ý, cô còn chưa nhìn đủ, Thẩm Ôn Đình đã quay người lại.

"Thật sự không đau à?" Văn Ý nhìn một mảng đỏ đỏ sau lưng Thẩm Ôn Đình, cô quan sát lưng anh.

Dáng người thật sự không tệ, không hổ danh là eo chó đực.

"Ừ." Có lẽ anh cảm nhận được ánh mắt nóng như lửa đốt của Văn Ý, Thẩm Ôn Đình với lấy quần áo ngủ ở bên cạnh, anh mặc lên, che đi thân hình đẹp mà Văn Ý đang thèm muốn.

Văn Ý tiếc nuối nhìn đi chỗ khác. Người đàn ông này đúng là hẹp hòi, cho cô nhìn thêm vài lần thì sao.

"Anh cản thay em làm gì, cũng không phải là em không tự tránh được." Văn Ý đá tung chăn, chui vào trong chăn. Khi mùa đông càng trở lạnh, cô ngày càng thích nằm trên giường hơn.

"Nếu không tránh được thì sao?" Thẩm Ôn Đình bình tĩnh hỏi ngược lại cô, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên khuôn mặt cô, anh chậm rãi nói, "Được cưng chiều, em chịu được oan ức à?"

"Đây còn không phải là do anh với ông nội cưng chiều em sao." Văn Ý đối với việc này không hề xấu hổ, ngược lại cô rất tự tin.

"Vậy nên anh phải chịu trách nhiệm giải quyết tốt hậu quả." Thẩm Ôn Đình nói.

Những lời này đã chiếm được trái tim cô. Văn Ý hài lòng xoay người lại, cô quấn mình trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.

Nhìn Văn Ý bọc mình lại giống như con tằm, Thẩm Ôn Đình nhìn đồng hồ, anh nằm xuống. Văn Ý thấy vậy, cô vét chăn lên, chia cho anh một nửa, "Đây, giúp anh làm ấm chăn rồi."

Chăn vừa đến, Văn Ý cũng đến, cô giống như bạch tuộc treo trên người anh, "Anh có lạnh không? Mấy ngày nữa em đi Trung Y, lấy cho anh ít thuốc."

"Anh không lạnh, cũng không cần bồi bổ, em ngủ ngon là được." Thẩm Ôn Đình kéo tay cô ra.

"Ồ." Thẩm Ôn Đình không để cho cô ôm anh ngủ, Văn Ý cũng đã quen rồi, cô xoay người lại ôm búp bê của mình.

Văn Ý vẫn luôn ngủ không yên giấc, hôm nay có lẽ là bị Văn Viễn chọc giận, cô nằm bên cạnh anh lăn qua lộn lại. Đột nhiên cô xoay người lại chọc vào cánh tay anh, đồng thời nghịch ngón tay anh, nói rõ là cô không ngủ được, cũng sẽ không để cho Thẩm Văn Đình ngủ.

Thẩm Ôn Đình bị quấy rầy không làm gì được, anh chỉ có thể nhẹ giọng nói, "Ngoan nào ngủ đi."

"Em không ngủ được." Thanh âm của Văn Ý ù ù, nghe kỹ còn thấy có chút tủi thân, "Thẩm Ôn Đình, anh nói xem vài người tồi tệ như thế mà vẫn làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng vậy?"

Văn Ý quả thật rất ghét Chu Thiến Thiến, nhưng Chu Thiến Thiến cũng rất đáng thương. Cô ta có thể không đối xử tốt với mình, nhưng mà cô ta thật lòng thật dạ với Văn Viễn, từ khi còn nhỏ đã như vậy rồi.

Khi đó mẹ Văn Ý vẫn còn sống, dựa vào địa vị của mình, cô gây khó dễ cho Văn Viễn không ít, vì vật Chu Thiến Thiến và cô đã đánh nhau không ít lần. Sau khi kết hôn, cô ta vì Văn Viễn mà làm rất nhiều chuyện, đổi lại kết cục này.

"Có hàng ngàn loại người, có người tốt có người xấu, bản chất như vậy rồi, không thay đổi được." Thẩm Ôn Đình hơi quay đầu lại, nhìn thấy chăn sau lưng cô đã bị kéo lên, anh vươn tay ra che lại cho cô.

Văn Ý có hơi tủi thân, "Bọn họ là những người độc ác, sao bọn họ còn muốn gieo họa chúng ta?" Chu Thiến Thiến còn chưa mang thai, sau khi ly hôn có thể an toàn rút lui. Nhưng mẹ cô năm đó, không thể rút lui được nữa, cuối cùng bị trầm cảm rồi kết thúc cuộc đời.

"Văn Ý, trên thế giới này, những người không thích em có rất nhiều. Có một số người cố tình làm tổn thương em, có một số người vì lợi ích mà làm tổn thương em." Thẩm Ôn Đình dừng lại một chút, anh nhìn vào đôi mắt trong suốt của Văn Ý, "Lòng người chính là như vậy, đối với những chuyện kia, em không cần phải để ý."

Văn Ý nhìn anh, ánh mắt của Thẩm Ôn Đình có tia ấm áp. Không biết bắt đầu từ lúc nào, lúc Thẩm Ôn Đình nhìn cô, luôn để lộ ra một vẻ dịu dàng không dễ nhận ra. Anh quá lạnh lùng, mà Văn Ý lại sơ ý, cô chưa bao giờ để ý đến khía cạnh này, cho đến tận hôm nay, cô mới chắc chắn rằng Thẩm Ôn Đình đối xử với cô rất khác.

Ngay cả khi gặp nguy hiểm, anh vẫn bảo vệ cô trước.

"Không thích nhà họ Văn thì không về nữa, bây giờ em là vợ của Thẩm Ôn Đình. Muốn làm gì, muốn nói gì, bọn họ muốn bàn luận gì, cũng phải cân nhắc đến thân phận của mình." Thẩm Ôn Đình nói với cô.

"Vậy anh thì sao?"

Thẩm Ôn Đình im lặng một lát, "Chúng ta là vợ chồng, anh sẽ bảo vệ em cả đời."

"Nhưng mà một đời rất dài."

Thẩm Ôn Đình nhắm hai mắt lại, "Dài một chút cũng tốt."

Trả lời một nẻo.

Văn Ý hừ một tiếng, cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Ôn Đình. Lông mi của anh rất dài rất mảnh, đường nét rắn rỏi. Ở trên thương trường cũng vậy, ánh mắt độc đáo, nhưng rất quang minh lỗi lạc. Người đàn ông này quả nhiên có tư cách khiến vô số phụ nữ đổ xô về phía anh. Nhưng đang lúc tráng niên lại cưới sớm, cưới cô rồi.

"Mặc dù Thẩm Ôn Đình hiếu thảo, nhưng anh ấy cũng không phải người sẽ lấy hạnh phúc cả đời của mình ra làm trò đùa. Cậu chưa từng nghĩ tới, tại sao những người phụ nữ ưu tú bên cạnh anh ta nhiều như vậy, nhưng anh ta chỉ chọn cậu sao?"

Chuyện này, Ngải Tư Ngôn không chỉ một lần. Mỗi lần, Văn Ý cũng không để tâm, chỉ nói đây là ý của ông nội Thẩm.

Nhưng mà, với tư cách là một người chồng, Thẩm Ôn Đình đã làm hết bổn phận của mình rồi. Ngoại trừ chuyện tình cảm, Văn Ý nghĩ một chút, cô nắm lấy tay Thẩm Ôn Đình.

"Em vẫn cảm thấy con người anh không quá chân thật, anh giấu rất nhiều chuyện. Em không đoán ra được tâm tư của anh, chỉ có thể trực tiếp hỏi anh." Văn Ý lại gần Thẩm Ôn Đình, cái chân nhỏ treo trên người anh.

Rất hiếm khi Thẩm Ôn Đình nhìn thấy Văn Ý nghiêm túc như vậy, anh nghiêng đầu nhìn cô.

Văn Ý nhìn chằm chằm khuôn mặt anh vài giây, nhẹ giọng lên tiếng, "Thẩm Ôn Đình, có phải anh thích em không?"

Hàng mi Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng rũ xuống, Văn Ý không nhìn thấy rõ.

Bên trong phòng yên lặng, chỉ có tiếng hít thở của hai người. Văn Ý đợi một lúc lâu, mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của Thẩm Ôn Đình.

"Ừ."