Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 23: Khiêu khích



Khi màn đêm buông xuống, Văn Ý tắm rửa xong rồi lên giường. Trong chăn hơi lạnh, nàng theo bản năng hướng bên cạnh đích Thẩm Ôn Đình bên kia rụt lại.

Thẩm Ôn Đình có thể hàn, tay chân anh còn lạnh hơn cô. Cô lạnh nên run cầm cập, Thẩm Ôn Đình đã lùi lại, anh chỉnh lại nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút.

"Sao lại lạnh như vậy?" Văn Ý vòng tay ra ôm lấy tay Thẩm Ôn Đình, cô kiểm tra nhiệt độ, lạnh như băng.

Thẩm Ôn Đình nhẹ nhàng véo tay cô một cái, ý bảo cô buông ra, Văn Ý vẫn cứ quấn lấy không buông, anh đành phải thấp giọng nói, "Lạnh."

"Vừa hay sưởi ấm cho anh." Văn Ý nói, cô tiến lên trước, hai chân câu lấy chân của Thẩm Ôn Đình. Nhưng Thẩm Ôn Đình quá cao, cô chỉ có thể di chuyển xuống dưới, gần nửa cái đầu bị che khuất.

Thẩm Ôn Đình sợ lạnh, cũng hay bị ớn lạnh, vào mùa đông tay chân anh lạnh như băng. Bây giờ cũng đã là tháng mười một rồi, thời tiết trở lạnh, lúc ngủ ở khu Thanh Hà, dù thế nào Văn Ý cũng chuẩn bị một cái khăn ấm để anh đắp lên chân.

Thẩm Ôn Đình kéo chăn xuống, tránh để cho Văn Ý khó thở, "Anh không sao, em đừng để mình lạnh."

"Không đâu." Văn Ý lắc đầu, đôi chân nhỏ cọ cọ vào chân anh, hơi nghiêng người, gần như cả người cô đều áp lên người Thẩm Ôn Đình, đôi tay nhỏ bé nắm lấy cánh tay anh, dần dần trở nên ấm áp, "Ông nội nói gì với anh vậy?"

Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý, anh đành phải nhịn xuống. Anh nói, "Nói chút chuyện trong nhà thôi."

"Ồ." Văn Ý nằm một lúc cũng mệt, cô dứt khoát nằm trực tiếp lên người Thẩm Ôn Đình, đầu cô đặt trên ngực anh, "Có phải gần đây em nhẹ hơn một chút rồi không?"

Mặc dù không đến được phòng gym, nhưng mà Văn Ý cũng đã nhịn ăn mấy ngày, có lẽ đã gầy rồi.

Thẩm Ôn Đình nhắm mắt lại, Văn Ý thật sự không có bất cứ phòng bị nào với anh. Cứ tùy ý như vậy tựa vào người anh, cơ thể nhỏ bé ấm áp, giống như một cái lò sưởi nhỏ vậy. Lúc cô ngẩng đầu lên nói chuyện với anh, hơi thở ấm áp phả vào trong cổ anh.

Anh vỗ vai Văn Ý, Thẩm Ôn Đình nói, "Gầy rồi, em xuống đi."

"Sưởi ấm thêm cho anh đấy." Văn Ý buồn ngủ ngáp một cái, đôi chân nhỏ nhắn cọ cọ vào chân anh, "Lạnh như vậy sao, hôm nào em lấy thuốc bắc cho anh uống thử một chút."

Một bàn tay to đang giữ chặt lấy đôi chân đang loạng choạng của Văn Ý, thanh âm khàn khàn của Thẩm Ôn Đình vang lên trên đỉnh đầu cô, "Đừng động đậy."

Văn Ý: "..." Mặc dù cô là một cô gái nhỏ thiếu kinh nghiệm, nhưng cô cũng không phải là không biết gì, chưa kể vẫn còn một Ngải Tư Ngôn lúc nào cũng phổ biến cho cô về phương diện này.

Sau khi cẩn thận di chuyển, Văn Ý rõ ràng cảm nhận được phản ứng của Thẩm Ôn Đình.

Ừ... Chồng nhà cô không có chút vấn đề nào cả.

"Văn Ý!" Thanh âm của anh dường như mang vẻ tức giận, bàn tay anh đặt lên eo Văn Ý, mang theo vài phần lực. Lúc này, cô thật sự không thể động đậy.

"Em, em không động đậy nữa." Văn Ý căng thẳng đến nỗi ngay cả tay cô cũng không dám động đậy, cô khóc không ra nước mắt, Thẩm Ôn Ôn nhà cô thật sự rất tuyệt vời.

Thẩm Ôn Đình chậm lại một chút, anh cố gắng chống cự trước cám dỗ trước mắt, một lúc lâu sau, anh mới nhìn Văn Ý đang ở trong lòng mình. Văn Ý ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy hàng mi dài của cô, cái mũi xinh xắn của cô, đôi môi đỏ mọng hơi chu ra, càng thêm quyến rũ.

"Sợ rồi à?"

Văn Ý lắc đầu, cái đầu nhỏ cọ vào ngực anh, sau đó mới xoay người lăn ra. Cô nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Thẩm Ôn Đình, dường như phảng phất ánh lửa, như muốn thiêu đốt cô vậy.

Văn Ý chớp chớp mắt, cô khó khăn nói, "Như thế này, có phải đã ấm lên rồi không?"

Thẩm Ôn Đình: "..." Cô gái nhỏ có gan làm mà không có gan chịu, mới đó đã bị dọa rồi?

"Cái đó, anh không lạnh thì mau ngủ đi." Văn Ý hít một hơi thật sâu, cô trở mình, chỉ để lại một cái gáy cho Thẩm Ôn Đình.

Cô cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, nếu như thật sự phải làm, có lẽ cô vẫn còn hơi sợ. Vốn dĩ cô còn cho rằng Thẩm Ôn Đình không có hứng thú với cô, vì thế cô mới không thèm kiêng dè gì mà khiêu khích anh, kết quả lần này, không cẩn thận trêu chọc anh quá lố, cô bắt đầu cảm thấy sợ rồi.

Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ đang quay lưng lại anh vài giây, anh khẽ thở dài một hơi, giải thích với cô, "Đây là phản ứng bình thường."

"Ồ." Hai tai Văn Ý đỏ lên, cô nói, "Ngủ thôi."



"Ừ."

Ở biệt thự Yên Thủy hai ngày, sau đó hai người lại quay về. Chẳng qua là có lẽ vì chuyện đêm đó, Văn Ý nhìn vào ánh mắt của Thẩm Ôn Đình, sẽ luôn có chút tránh né.

Cũng may sau khi trở về, hai người đều có rất nhiều việc phải làm, loáng một cái đã nửa tháng, mỗi ngày trừ sáng và tối ra, hai người dường như không có cơ hội gặp mặt.

Văn Ý cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, nghĩ đến việc Thẩm Ôn Đình mấy ngày nay phải làm việc liên tục như vậy, lo lắng cho sức khỏe của anh, cô mang đồ ăn đến cho ăn. Lúc cô đến thang máy, đúng lúc nhìn thấy Phương Dịch tan làm.

Phương Dịch nhìn hộp cơm trong tay cô, cảm thấy hơi ghen tị, "Ôi chao, vội vàng đến đây đem cơm cho Thẩm Ôn Đình nhà em à?"

"Đúng vậy, hâm mộ không?" Văn Ý mỉm cười, cô lại nói, "Người nào đó vẫn còn độc thân nhỉ."

Phương Dịch: "Còn em là phụ nữ đã kết hôn."

Văn Ý bình tĩnh sửa lại, "Em là phụ nữ đã kết hôn giàu có."

Phương Dịch: "..."

Lúc Văn Ý bước vào, trên bàn của Thẩm Ôn Đình có một đống tài liệu, nghe thấy tiếng mở cửa, anh nhìn Văn Ý, "Sao em lại đến đây?"

"Sợ anh không ăn cơm, đặc biệt mang cơm cho anh." Văn Ý đặt hộp cơm lên trên bàn, đi tới trước bàn làm việc, chỉ vào một chồng tài liệu, "Chỗ này đều phải xử lý sao?"

"Ừ, ngày mốt còn phải đi công tác một chuyến." Thẩm Ôn Đình nghĩ một chút, anh hỏi cô, "Muốn đi cùng anh không?"

"Muốn chứ!" Đôi mắt Văn Ý sáng lên, "Em có thể đưa Ngải Tư Ngôn đi cùng không?"

Thẩm Ôn Đình mím môi, dường như có chút không vui, nhưng vẫn là nghe theo.

"Đến lúc đó anh bận chuyện của anh, em với Ngải Tư Ngôn đi chơi là được rồi." Ngược lại Văn Ý cảm thấy đi chơi cùng Thẩm Ôn Đình không có gì vui, người này quá cổ hủ, không cho uống đồ lạnh cũng không cho ăn đồ cay, thật sự rất nhàm chán.

Thấy anh làm việc vất vả như vậy, Văn Ý cũng không quấy rầy anh nữa, cô im lặng ngồi xuống chơi điện thoại. Được chừng mười phút, cô nhìn thấy đồ ăn sắp nguội rồi, Văn Ý không nhịn được nữa mà gọi anh, "Thẩm Ôn Đình, anh không ăn thì sẽ nguội đấy."

Thẩm Ôn Đình không ngẩng đầu lên, "Còn mấy cái nữa."

Cô buồn bực nhìn hộp cơm, Văn Ý tự mở ra, sau đó đi về phía Thẩm Ôn Đình, cô xụ mặt nhìn anh, "Há miệng ra."

Thẩm Ôn Đình nhìn cô, Văn Ý cũng mặc kệ, Thẩm Ôn Đình mỗi khi bị bệnh dạ dày thì đau đến nỗi rất khó chịu. Bản thân anh mà anh không quan tâm, Văn Ý nhìn thấy thôi cũng thấy khó chịu.

"Há miệng ra." Văn Ý nói lại lần nữa, Thẩm Ôn Đình không có cách nào, "Sắp xong rồi."

"Anh ăn cơm của anh, lại còn không chậm trễ công việc." Văn Ý không tin vào lời của người đàn ông này, nói một hồi nói hết rồi mấy lần, đến lúc đó đau còn chưa phải là dày vò nàng.

Thẩm Ôn Đình cũng không để cho Văn Ý đút cho mình anh, anh đi theo cô đến ghế sofa rồi ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm. Văn Ý nhìn anh ăn cơm, lúc này mới lấy lá trà đi pha trà. Trà pha để lâu, đều nguội cả rồi.

"Không tránh anh à?" Thẩm Ôn Đình bỗng nhiên lên tiếng.

Tay đang cầm bình trà của Văn Ý run lên, vô tình làm bỏng mình, cô kêu lên một tiếng rồi đặt bình trà xuống.

Vốn dĩ Văn Ý muốn kiểm tra xem một chút, nhưng lại có một cánh tay nhanh hơn tay cô, "Bị bỏng rồi à?"

"Có chút." Văn Ý gật đầu, cô bất mãn trách anh, "Ai bảo anh đột nhiên nói chuyện làm gì."

"Không phải vì em chột dạ à?" Da của Văn Ý mỏng, cũng hơi đỏ lên rồi, nhìn có chút dọa người, để một lát thì không sao nữa.

Văn Ý nhìn vào đôi mắt của Thẩm Ôn Đình, quá lạnh lùng, yên tĩnh giống như một dòng suối lạnh. Nhưng mà đêm đó, Văn Ý rõ ràng đã nhìn thấy ánh lửa sáng rực trong đôi mắt anh. Ngoảnh mặt đi, cô phản bác lại, "Em không có chột dạ."

Thẩm Ôn Đình buông tay ra, "Nửa tháng nay chẳng phải em đang tránh anh sao?"

"Không có tránh!" Văn Ý cao giọng nói, "Là ngươi công việc quá bận rộn."

Thẩm Ôn Đình dừng một chút, "Em đang tránh anh." Câu này là một câu khẳng định, đầu ngón tay lành lạnh lướt qua lọn tóc Văn Ý. Anh nhìn Văn Ý, anh biết cô đang lo lắng chuyện gì, anh chậm rãi nói, "Sợ thú tính của anh bộc phát à?"

Văn Ý không lên tiếng, đôi mắt sáng rỡ này đã nói lên tất cả.

Thẩm Ôn Đình thu ngón tay lại, anh lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng kia, "Không cần phải lo lắng."

Văn Ý thở phào nhẹ nhõm, Thẩm Ôn Đình luôn là người nói lời giữ lời.

"So với em, người càng phải lo lắng là anh."

Văn Ý: "..." Chẳng phải cô chỉ quyến rũ anh hai lần thôi à! Trí nhớ của anh có cần phải tốt như vậy không!

Nhận được sự đảm bảo của Thẩm Ôn Đình, Văn Ý lại tìm kiếm trên mạng. Ừ, có phản ứng là bình thường, không phản ứng thì cô nên khóc rồi. Nhưng có phản ứng cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa đã ngủ với nhau lâu như vậy, nên làm thì đã sớm làm rồi.

Văn Ý thở phào nhẹ nhõm, đêm nay cô lại quấn lấy Thẩm Ôn Đình như bạch tuộc, bị anh khiển trách mấy lần, cô mới chậm rãi buông ra, quay lưng lại ậm ừ nói: "Đồ keo kiệt!"

Giữa mùa đông, chỗ nào cũng ấm chỉ có trong chăn không ấm. Ôm anh sưởi ấm cho anh thì sao nào

-

Tháng mười hai ở Pháp, là mùa đông giá rét. Văn Ý rất yêu cái đẹp, cô cầm cái váy ngắn trong tay không chịu buông ra, "Không lạnh, trong phòng có lò sưởi."

Thẩm Ôn Đình đưa áo khoác cho cô, "Mặc vào đi."



Văn Ý không muốn,cố gắng đấu tranh đến cuối cùng, "Áo khoác quá xấu, anh cũng không mặc mà." Hơn nữa hôm nay cô và Ngải Tư Ngôn muốn chụp ảnh thật xinh đẹp, sao có thể ăn mặc như một chú chim cánh cụt chụp ảnh cùng Ngải Tư Ngôn chứ.

Thấy cô không chịu nghe lời, Thẩm Ôn Đình hơi nheo mắt lại, thanh âm cũng lạnh đi vài phần, "Văn Ý."

Văn Ý lập tức sợ hãi, cô ngoan ngoãn đưa chiếc váy ngắn cho Thẩm Ôn Đình, cô mặc áo len vào, cuối cùng là áo khoác, cô sống chết không chịu lấy.

Thẩm Ôn Đình thấy vậy, anh trực tiếp cầm áo khoác lên, nhìn đứa trẻ trước mặt đang ầm ĩ lên, "Giang tay ra."

Văn Ý bất đắc dĩ giang hai tay ra, cô để mặc cho Thẩm Ôn Đình giúp mình mặc áo khoác vào. Cuối cùng, cô còn thẳng thừng chạm vào mặt của Thẩm Ôn Đình, xem như là trút giận, "Tiểu Ôn Tử phục vụ không tệ."

Thẩm Ôn Đình làm ngơ trước sự trêu chọc của cô, "Đeo khăn choàng với khẩu trang."

Thẩm mỹ của trai thẳng!

Bọc cô lại giống như bánh chưng vậy, Thẩm Ôn Đình cuối cùng cũng để cô ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, Ngải Tư Ngôn, người đã sớm đợi cô ở bên ngoài, hai người bốn mắt nhìn nhau, không nhịn được mà phá lên cười, "Ha ha ha ha ha sao cậu mặc nhiều như vậy?"

"Thẩm Ôn Đình bắt tớ mặc." Văn Ý nghiến răng, cô nói với Ngải Tư Ngôn đang cười, "Đi nhanh lên."

Cho đến khi đến trung tâm thương mại, Ngải Tư Ngôn vẫn là không nhịn được mà đi một vòng xung quanh Văn Ý, "Cậu mặc mấy cái vậy?"

"Bốn cái." Văn Ý bị Thẩm Ôn Đình hành hạ đến suýt chút nữa mất đi cảm giác. Một chiếc áo khoác giữ nhiệt và hai chiếc áo len, cô có thể cảm nhận được tình yêu của tĩnh điện khi cởi bỏ quần áo ra tối nay.

"Không tệ không tệ, đây là tình yêu sâu sắc của Thẩm tổng dành cho cậu." Ngải Tư Ngôn vỗ vai Văn Ý, ôm lấy cánh tay cô, vô thức so sánh một chút, "Sao tớ cảm thấy giống như đang ôm chân giò vậy."

Văn Ý hất bay Ngải Tư Ngôn ra, "Cậu có thể im miệng lại không."

"Được rồi được rồi, không cười cậu nữa." Ngải Tư Ngôn, "Hôm nay chúng ta đến chơi, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng."

"Tâm trạng của tớ không tốt nữa rồi." Văn Ý mỉm cười.

Ngải Tư Ngôn lại thấy vui vẻ, nhìn thấy ánh mắt của Văn Ý liếc tới, cô ngoan ngoãn im miệng lại, "Nói thật lòng, cậu phải tin tưởng vào suy đoán của tớ, Thẩm Ôn Đình chắc chắn thích cậu!"

"Như vậy, chúng ta cũng đừng làm màu nữa, cậu trực tiếp hỏi anh ấy đi." Ngải Tư Ngôn động viên cô.

"Nói sau đi." Văn Ý cũng không biết nên mở miệng thế nào, nếu như Thẩm Ôn Đình chối, vậy chẳng phải cô đang tự luyến sao? Nếu như Thẩm Ôn Đình thừa nhận, Văn Ý thật sự không biết nên làm thế nào để đối mặt với Thẩm Ôn Đình nữa.

Ở lại Pháp vài ngày, Thẩm Ôn Đình đi giải quyết chuyện công việc, Văn Ý và Ngải Tư Ngôn du ngoạn khắp nơi. Đi loanh quanh cả ngày, hai người tìm một quán lẩu ngồi xuống.

"Tìm một quán lẩu ở nước ngoài, đúng là không dễ dàng gì." Ngải Tư Ngôn thở dài, ở đây cái gì cũng tốt, chỉ là đồ ăn không hợp với khẩu vị của cô cho lắm. Trong vài ngày ngắn ngủi, cô cảm thấy những nơi mà cô đã check-in trong mùa đông này quá nhiều rồi.

"Mệt chết tớ rồi." Văn Ý dựa người ra phía sau, không thèm để ý đến hình tượng nữa. Làm còn tròn như một quả bóng, thực sự giống như một chú chim cánh cụt mập mạp.

Ngải Tư Ngôn lén chụp một tấm, Văn Ý tức giận trừng mắt nhìn cô, "Đưa hình ra đây!"

-

"Thẩm tổng, bức họa của đại sư Ân Nặc đang được bán đấu giá lần thứ năm. Đây là ảnh." Bạch Tiêu nói.

"Ừ." Lúc này buổi đấu giá vừa mới bắt đầu, chờ đợi quả thực rất nhàm chán, anh xem vòng bạn bè. Mười mấy phút trước Văn Ý vừa đăng một bài viết mới.

Văn Ý: Bị Thẩm Ôn Đình bọc thành một quả bóng.

Phía dưới là tấm hình cô ngồi trong tiệm ăn cơm, cô mặc quần áo quá dày, nhìn phồng cả lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, ánh mắt ngơ ngác, ngược lại lại có cảm giác lười biếng.

Thẩm Ôn Đình lặng lẽ lưu hình về, anh mở WeChat của Văn Ý ra, đeo tai nghe bluetooth lên, gọi một cuộc gọi video cho Văn Ý.

"Hi." Văn Ý ở đầu bên kia ăn no rồi vẫy tay với anh, nụ cười có hơi ngốc nghếch, cô hiếu kỳ nhìn vào camera, "Anh ở đâu vậy?"

Thẩm Ôn Đình: "Buổi đấu giá."

Chụp ảnh xong, Thẩm Ôn Đình điều chỉnh lại camera, "Em thích bức nào?"

Văn Ý nhìn thử, cả hai đều có ưu điểm riêng, thật khó để lựa chọn. Suy nghĩ một chút, cô chọn bức bên trái.

Nhìn ra được tâm trạng của Văn Ý thật sự rất tốt, ngày nào cũng ăn uống, ở Pháp có rất nhiều mỹ nam, chồng cô lại rất hiểu chuyện, giọng nói tràn ngập sự vui thích, "Thẩm Ôn Đình, đợi anh xong việc, chúng ta đến khu vui chơi hẹn hò nhé?"

"Được." Ánh mắt Thẩm Ôn Đình dịu dàng hẳn đi.

Giữa bọn họ, từ lâu đã trực tiếp nhảy qua bước làm người yêu, trực tiếp kết hôn. Mặc dù cũng không tệ, nhưng mà người khác đều có giai đoạn yêu đương thế này. Trước đây Văn Ý không nhắc đến thì anh cứ mặc kệ, hôm nay Văn Ý đã nói ra, anh đương nhiên là đồng ý với cô rồi.

"Vậy em cúp trước nhé, lát nữa bọn em dạo phố thêm chút nữa." Văn Ý nói.

"Đợi một chút!" Vừa định tắt video, Văn Ý đột nhiên nói, "Sau anh là cái gì vậy?"

Thẩm Ôn Đình còn chưa kịp quay đầu lại nhìn xem, đã nghe thấy một giọng nói êm ái, "Ôn Đình, trùng hợp quá."

"Tút." Văn Ý ở đầu bên kia trực tiếp cúp điện thoại. Thẩm Ôn Đình hơi nhức đầu, anh không nhịn được mà quay đầu lại, giọng điệu của anh vừa lịch sự vừa hời hợt, "Cô Chu."

"Ôn Đình anh đến tham gia buổi đấu giá à?" Chu Vũ Lạc mỉm cười, "Em có thể ngồi bên cạnh anh không? Những người ở đây, em không quen thuộc với bọn họ cho lắm." Cô cũng chỉ biết bên này có buổi đấu giá, muốn thử vận may nên mới đến đây.

Bạch Tiêu dừng lại một chút, anh đặt mông ngồi xuống bên trái Thẩm Ôn Đình, mà bên phải anh đã có người rồi.



"Rất xin lỗi, cô Chu, nếu không cô đổi chỗ khác?" Bạch Tiêu vờ như vô cùng áy náy. Chị anh có nói, bên ngoài hoa thơm cỏ lạ rất nhiều, những lúc cần thiết, hiến thân vì sếp cũng rất quan trọng.

Vẻ mặt Chu Vũ Lạc cứng đờ, cuối cùng vẫn là ngồi sau lưng Thẩm Ôn Đình.

Thẩm Ôn Đình cúi đầu xem WeChat: Còn muốn không?

Văn Ý: Không muốn! Anh mà dám đem bức tranh về, chúng ta sẽ ở riêng!

Cô thực sự rất tức giận. Thẩm Ôn Đình trả lời: Anh không biết cô ta ở đây.

Văn Ý không trả lời tin nhắn của anh.

Thẩm Ôn Đình tắt màn hình điện thoại, đã đấu giá đến món đồ thứ năm. Chu Vũ Lạc ngồi ở phía sau giơ bảng lên đấu giá, Thẩm Ôn Đình cũng không có phản ứng gì.

Bạch Tiêu ở bên cạnh dè dặt hỏi anh một câu, "Phu nhân tức giận rồi?"

"Ừ."

Bạch Tiêu do dự một lát, "Vậy bức tranh này có đấu giá nữa không?" Còn không đấu giá thì sẽ bị người khác lấy mất.

"Không." Thẩm Ôn Đình nói xong, anh dựa vào ghế nghỉ ngơi một lát, sau đó cầm áo khoác đi ra ngoài.

Ngoài sảnh có hơi lạnh, Thẩm Ôn Đình sắp đi đến cửa, nghe thấy được tiếng bước chân dồn dập phía sau, là tiếng giày cao gót, khiến người khác cảm thấy phiền lòng.

"Ôn Đình, đợi em đã." Chu Vũ Lạc ở phía sau đang ôm một bức tranh trong tay, cô chạy đến trước mặt anh, thở phào nhẹ nhõm rồi đưa bức tranh cho anh, "Em biết anh thích tranh, nên em đã đặc biệt lấy nó về để tặng anh."

Thẩm Ôn Đình không nhận, anh chỉ nói, "Tôi không thích tranh."

Chu Vũ Lạc cho rằng anh cố tình nói như vậy, nụ cười trên mặt dần tan đi, cô vẫn kiên trì nói, "Lúc ở nước ngoài anh thường xuyên đi xem triển lãm tranh, còn mua không ít tranh..."

Bỗng nhiên cô không nói ra được, một ý nghĩ khủng khiếp đang nảy sinh trong đầu cô.

Văn Ý thích.

Cô vẫn cho rằng Thẩm Ôn Đình sinh ra trong một gia đình khoa bảng, đây là lý do tại sao anh thích tranh, nhưng cô chưa bao giờ liên tưởng chuyện này với Văn Ý.

Giọng nói của Chu Vũ Lạc dần yếu đi, cô hỏi, "Anh mua vì Văn Ý?"

"Ừ." Vốn dĩ Thẩm Ôn Đình không muốn ở lại lâu, chỉ là sự xuất hiện của Chu Vũ Lạc, khiến Văn Ý không vui, anh định hôm nay sẽ nói cho rõ ràng.

"Từ lúc còn học đại học, anh bắt đầu thường xuyên mua tranh." Chu Vũ Lạc hơi không thể tin được, nếu như những thứ này anh đều mua vì Văn Ý, vậy Thẩm Ôn Đình đã thích Văn Ý từ bao lâu nay?

"Anh với Văn Ý..." Sắc mặt Chu Vũ Lạc càng thêm ảm đạm, "Chuyện của khu Thanh Hà, là anh làm, hay là yêu cầu của Văn Ý?" Sau đó cô định mua lại nhà của người khác, nhưng không ai sẵn sàng bán cho cô.

Với địa vị của nhà họ Chu, loại chuyện này dường như không thể nào xảy ra được, điều duy nhất có thể lý giải, chính là phía sau có một thế lực nào đó làm những chuyện này. Trừ nhà họ Thẩm ra, không có ai khác.

"Có gì khác nhau sao?" Thẩm Ôn Đình hỏi ngược lại, anh lạnh lùng nhìn Chu Vũ Lạc, "Tôi và Văn Ý là vợ chồng."

Vì vậy, là Văn Ý hay là Thẩm Ôn Đình, đều giống nhau cả.

Chu Vũ Lạc cắn môi, ngón tay dường như cấu vào da thịt, "Anh thích cô ta đúng không?"

Thẩm Ôn Đình: "Không chỉ như vậy."

Cơ thể Chu Vũ Lạc run lên.

"Vì thế xin cô Chu hãy tự trọng."