Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 18: Người chồng nghiêm khắc



Vốn dĩ Văn Ý cho rằng Thẩm Ôn Đình chẳng qua chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, không ngờ rằng anh thật sự để cô ngủ ở phòng làm việc một đêm.

Giường trong phòng làm việc khá hẹp, vì lúc thiết kế chỉ nghĩ rằng đây chỉ là nơi nghỉ ngơi tạm thời, không hề êm ái chút nào. Ngay cả giường cũng hơi cứng, Văn Ý đã quen ngủ giường lớn, hơn nữa lần đầu tiên Thẩm Ôn Đình chủ động để cho cô ngủ ở phòng làm việc, cô tức giận lăn qua lộn lại.

Cổ lại đau, cô không dám động đậy, Văn Ý đành phải cứng cổ xem phim tiếp.

Gần đây, cô thích một bộ phim truyền hình, nam chính rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt xanh nhạt đó, khi ánh mắt đó nhìn vào ống kính, Văn Ý cảm thấy giống như người đàn ông đó đang thả thính mình.

Nếu không phải anh ta ở nước ngoài, Văn Ý rất có thể đi Văn thị tìm kịch bản cho anh ta đóng vai nam chính, sau đó ngày ngày cô chạy đến đoàn làm phim, nhân tiện đóng một vai diễn nhỏ để chiêm ngưỡng sắc đẹp của anh ta.

Thoáng một cái, sắc trời bên ngoài càng ngày càng sáng, ngoài cửa có tiếng vang khe khẽ. Văn Ý giật mình, cô vội vàng tắt điện thoại giả vờ ngủ.

Thẩm Ôn Đình không thích Văn Ý thức đêm, bình thường lúc ngủ chung với cô, anh đều nghiêm khắc ra lệnh cấm cô thức khuya xem phim. Mỗi lần cô đều lầm bà lầm bầm, Thẩm Ôn Đình lại nói ra mấy câu giải thích giống như thế hệ trước, nào là thức khuya có hại gì đến sức khỏe, nào là ngủ sớm có lợi thế nào cho sức khỏe, vân vân mây mây. Anh biết Văn Ý không nghe lọt tai, cuối cùng Thẩm Ôn Đình trực tiếp lấy điện thoại đi, giải quyết vấn đề từ gốc rễ.

Có tiếng mở cửa, hô hấp của Văn Ý trở nên căng thẳng.

Người đàn ông bước đi rất nhẹ, Văn Ý nhắm mắt một lúc vẫn không xác định được rằng anh có bước vào hay không.

Thẩm Ôn Đình nhìn Văn Ý đang nằm thẳng tắp, môi mỏng của anh mím chặt lại, cô giả vờ ngủ, nhưng lại không biết nên giả vờ như thế nào.

Đèn ngủ ở đầu giường vẫn còn sáng đèn, không tính là quá tôi. Hàng mi dài của Văn Ý khẽ run lên, rất rõ ràng.

Thẩm Ôn Đình cũng không có ý định vạch trần Văn Ý, anh chỉ ngồi ở đầu giường, giúp cô kéo chăn lại. Anh liếc nhìn chiếc điện thoại ở bên cạnh, anh với tay lấy nó, ngón tay vô tình chạm vào mũi cô.

"Hắt xì!" Văn Ý ngứa mũi, hắt xì một cái thật mạnh. Cô vô thức mở mắt ra, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Ôn Đình.

Đầu óc không linh hoạt của Văn Ý đang quay cuồng, cô ngay lập tức thấp giọng nói, "Ừm..."

Thẩm Ôn Đình không trả lời cô, anh mở điện thoại của Văn Ý ra, trên đó là một người đàn ông ngoại quốc, nhìn khoảng chừng hai mươi tuổi.

"Xem đến tận bây giờ?" Thẩm Ôn Đình muốn đuổi kịp chuyến bay, bây giờ đã gần bốn giờ.

"Đâu, đâu có." Văn Ý ngay lập tức chối, "Mười hai giờ em ngủ rồi."

Thẩm Ôn Đình cũng không thèm để ý chuyện này với cô, anh nhìn lướt qua cổ cô, "Còn đau à?"



"Đau chứ!" Nói đến nỗi tủi thân của Văn Ý, "Giường trong phòng làm việc cứng chết đi được, vừa hẹp vừa không ngủ được. Thẩm Ôn Đình, hay là chúng ta sửa phòng ngủ phụ đi?" Để sau này cô cãi nhau với Thẩm Ôn Đình còn có chỗ để đi.

Thẩm Ôn Đình nhìn cô, "Có thể sửa sân thượng."

Căn phòng này vốn dĩ không nên có chiếc giường thứ hai, nếu không phải sợ Văn Ý vẽ mệt, chiếc giường này cũng sẽ không tồn tại.

Văn Ý thường thích nằm trên sân thượng: "... Hay là thôi vậy, đổi chiếc giường là được rồi."

Thẩm Ôn Đình nhàn nhạt nhìn cô, giọng anh trầm trầm, "Sao vậy, định ở thư phòng luôn à?"

Văn Ý: "..." Sao em cứ cảm thấy giọng điệu của anh có gì đó không đúng vậy?

Trong bóng tối, cô nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Ôn Đình có chút không tốt, Văn Ý chớp mắt nhìn anh, "Chẳng phải anh bảo em ngủ trong phòng làm việc à?"

Thẩm Ôn Đình im lặng vài giây, "Anh nói với em nhiều như vậy, em chỉ nghe lời anh mỗi câu này."

Văn Ý: "..." Vậy nên anh có cho em ngủ trong phòng làm việc không vậy? Mọi người đều nói tâm ý phụ nữ như mò kim đáy bể, Văn Ý ngược lại cảm thấy tâm tư của Thẩm Ôn Đình mới không dễ đoán.

Khu Thanh Hà không gần sân bay, Thẩm Ôn Đình cũng không nán lại quá lâu.

Sau khi Thẩm Ôn Đình đi, Văn Ý bò vào phòng ngủ chính rồi ngủ đến tám giờ mới chịu dậy. Cô đến biệt thự Yên Thủy thăm ông nội Thẩm trước, sau đó mới đến studio làm việc.

Khoảng thời gian gần đây, có thể nói là Văn Ý đã ngoan ngoãn hơn trước kia rất nhiều. Không đu idol cũng không đến quán bar, ngay cả Ngải Tư Ngôn cũng trêu chọc cô, "Từ khi Thẩm Ôn Đình quay lại, cậu hoàn lương rồi."

Văn Ý thở dài, cô sờ chiếc nhẫn trên ngực, "Không hoàn lương không được, trong nhà quản nghiêm."

Ngải Tư Ngôn không hề khách khí chút nào mà cười cô, "Hôn nhân quả nhiên là nấm mồ của phụ nữ."

Văn Ý chớp mắt nhìn Ngải Tư Ngôn, cô tiếp tục vẽ manga.

Ngải Tư Ngôn cảm thấy nhàm chán, đi một vòng quanh studion, chỉ vào hai bức tranh, hơi kinh ngạc nói: "Đây chẳng phải là Mao đại sư vẽ sao? Tớ nhớ là cũng ngàn vàng khó sánh được."

Ba Ngải cũng là một người thích thư pháp và hội họa, mấy ngày trước Ngải Tư Ngôn còn nghe được ba nhà mình cảm khái rằng bức tranh này có tiền cũng vô dụng, ngay cả tranh cũng không mua được. Kết quả lại nằm trong tay cô bạn thân nhà mình?

Văn Ý nhìn lướt qua, "Ồ, đó là quà Thẩm Ôn Đình tặng cho tớ."

"Lại tặng à?" Ngải Tư Ngôn biết Thẩm Ôn Đình thỉnh thoảng sẽ tặng những bức họa nổi tiếng cho Văn Ý, nhưng mà tháng này, đã là lần thứ tư rồi nhỉ! Những bức tranh này không phải là hàng rong ven đường, không chỉ đắt, mà còn rất khó mua.

Văn Ý kiêu ngạo nhìn qua, "Không có cách nào, ai bảo chồng tớ cưng chiều tớ chứ."

Ngải Tư Ngôn: "..." Mẹ nó, tớ muốn vào mộ rồi.

-

Hoàn lương là điều không thể nào, là khi Thẩm Ôn Đình ở đây cô nhẫn nhịn một chút. Thẩm Ôn Đình không có ở đây, Văn Ý bắt đầu buông thả bản thân.

Cô thay đồ, trang điểm rồi đến quán bar, kết quả còn chưa vào trong đã bị người ta cản lại, "Xin lỗi, cô Văn, ông chủ chúng tôi có nói, cô không thể vào quán bar."

Tiền đã chuẩn bị xong rồi, kết quả là cậu nói với tôi cái này?

Nghĩ đến hai mươi bốn năm Văn Ý sống buông thả, đây là lần đầu tiên cô bị người khác chặn ở cửa. Ngoài mặt cô mỉm cười rất bình tĩnh, Văn Ý nói, "Gọi ông chủ các cậu ra đây."



Người kia như đang bị làm khó, "Ông chủ ra đây cũng vậy thôi."

Văn Ý nghiến răng, "Bảo cậu đi thì đi đi, đừng có nói nhảm."

Người kia có lẽ cũng biết thân phận đặc biệt của Văn Ý, anh không dám trêu chọc, đi vào bên trong gọi, "Sếp Cố."

"Đến đây đến đây." Cố Phương Nguyên vừa mới đi đến cửa, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, âm thầm kêu một tiếng, còn chưa kịp chạy trốn, đã bị Văn Ý gọi lại.

"Cố Phương Nguyên." Văn Ý khoanh hai tay trước ngực, "Là tiền không thơm, hay là cậu ngứa da hả?"

Cố Phương Nguyên đau đầu, hai vợ chồng, không ai là dễ đối phó cả. Mang vẻ mặt tươi cười tiến lên, Cố Phương Nguyên vội vàng nói, "Tiền đương nhiên là thơm rồi." Cái mạng này cũng quan trọng nữa.

"Quán bar của tôi chỉ là một miếu nhỏ, sao cậu không đổi quán khác đi?" Dù sao anh cũng chỉ đồng ý với Thẩm Ôn Đình không cho Văn Ý đến quán bar của mình, về phần cô có đến những quán bar khác hay không, chuyện này anh không xen vào.

Văn Ý nghi ngờ nhìn Cố Phương Nguyên, "Cậu mất trí rồi à?" Thường ngày Cố Phương Nguyên rất vui khi cô đến đây để tiêu tiền như rác.

Cố Phương Nguyên vừa định giải thích, một cuộc điện thoại gọi đến.

"Cô Văn, Tô Vũ Kiều sơ ý ngã xuống, bị gãy tay rồi." Thanh âm của Lý Ngọc Mẫn từ đầu bên kia truyền đến.

-

Sau khi ngồi chuyến bay gần nhất để qua đó, Văn Ý đi thẳng đến bệnh viện địa phương ở trung tâm thành phố.

Lý Ngọc Mẫn đang đứng canh ở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Văn Ý, vội vàng chạy tới đón,"Bác sĩ đã xem qua, cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là gãy xương cần một thời gian để hồi phục. Chỉ là cảnh quay bị chậm trễ, lát nữa tôi xin phép đạo diễn."

"Vậy xin nghỉ phép đi. Nếu đoàn làm phim không chú ý, chúng ta không kiện bọn họ đã tận tình tận nghĩa lắm rồi." Vẻ mặt Văn Ý không kiên nhẫn, cô nhìn phòng bệnh, "Tỉnh rồi à?"

Lý Ngọc Mẫn gật đầu, "Tỉnh rồi. Chỉ là vẫn chưa ăn cơm tối, cô Văn có thể vào thăm một chút, tôi đã nhờ người mang cơm tối đến rồi."

Văn Ý gật đầu, "Được."

"Cô Văn." Văn Ý đi đến cửa, Lý Ngọc Mẫn lại hỏi một câu, "Chuyện này có nên nói cho bên truyền thông biết không?"

Bởi vì những hành động của Chu Thiến Thiến trước đây, Tô Vũ Kiều xem như là bị đóng băng một khoảng thời gian. Bây giờ còn đang trong thời gian quay phim, cũng không có xuất hiện. Công bố thông tin bị thương ra ngoài, có thể gây được sự chú ý.

Văn Ý nghĩ một chút, vẫn lắc đầu, "Không cần, để cho cậu ấy nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Hướng truyền thông trong giớ giải trí là phiền toái nhất, bây giờ Tô Vũ Kiều còn đang bị thương, cậu ấy thích hợp nghỉ ngơi hơn.

Mở cửa ra, Tô Vũ Kiều đang ngồi ở trên giường, xem một bộ phim tình cảm lãng mạn trên TV. Thấy cô đến, cậu mỉm cười, "Chị đến rồi."

"Có đau không?" Cánh tay bị quấn chặt, còn bó bột. Mặc dù Văn Ý chưa từng bị gãy xương, nhưng nhìn như vậy, cũng không thấy dễ chịu chỗ nào.

"Tạm được, bây giờ không đau." Tô Vũ Kiều nói, "Để chị phí sức chạy đến đây một chuyến. Thật ra thì chị không cần đến đây đâu..."

"Tô Vũ Kiều." Văn Ý cắt đứt lời cậu, "Tôi xem cậu là em trai mà đối đãi, cậu bị thương mà lại bảo tôi không đến?"

Tô Vũ Kiều ngẩn người ra, hơi ngượng ngùng giải thích, "Xin lỗi, chỉ là em sợ làm phiền đến chị."

"Khách sáo như vậy sao?" Văn Ý có chút bất mãn, bị thái độ khách sáo này của cậu làm cho rất không thoải mái, liếc nhìn TV, bắt đầu chỉ trích, "Kỹ năng diễn xuất như này cũng có thể diễn, hiện tại giới giải trí không có ai sao?"



Tô Vũ Kiều biết trong lòng cô đang tức giận, trấn tĩnh lại, cậu ôn hòa nói, " Chị, em khát rồi."

Văn Ý nhìn cậu, "Còn biết sai bảo chị à?"

Tô Vũ Kiều khẽ cười, "Dù sao thì chị là chị em."

Sắc mặt của Văn Ý lúc này mới hòa hoãn một chút, cô rót cho cậu ly nước, "Có người làm hay chỉ là sự cố?"

Tô Vũ Kiều do dự vài giây, "Chắc là sự cố."

"Chị bảo Lý Ngọc Mẫn đi thăm dò, em yên tâm dưỡng thương đi."

Tô Vũ Kiều nhận lấy ly nước kia, dừng lại một chút rồi nói, "Chị, em không phải là trẻ con." Ý nói là không muốn Văn Ý nhúng tay vào chuyện này.

Văn Ý im lặng một lát, cũng không định khăng khăng nói nừa, "Ừ, có phiền phức gì thì đến tìm chị."

Ở chỗ Tô Vũ Kiều được một lúc thì Văn Ý về khách sạn.

Ngày hôm sau tỉnh lại, cô muốn nói cho Thẩm Ôn Đình biết chuyện này, cô gọi một cuộc gọi video qua.

Thẩm Ôn Đình ở đầu bên kia vừa mới đđược mời tham gia một sự kiện, nhìn thấy cuộc gọi video của Văn Ý, anh đi sang một bên. Bạch Tiêu thấy vậy, vội vàng đi theo sau anh.

Cuộc gọi video được kết nối, Thẩm Ôn Đình nhìn thấy sau lưng Văn Ý ở đầu bên kia là một bức tường trắng, phong cách bày trí cũng khác hoàn toàn ở nhà, "Ở đâu vậy?"

"Ở khách sạn." Văn Ý vừa cầm quần áo vừa nhìn vào điện thoại.

"A a a a Thẩm Ôn Đình!"

Đột nhiên từ trong điện thoại truyền đến một tiếng hét, cả người Bạch Tiêu run lên, có chút bối rối, bình thường Thẩm tổng đi công tác, cũng không thấy phu nhân nhiệt tình như vậy.

Chân mày Thẩm Ôn Đình hơi cau lại: "Văn Ý..."

"Thẩm Ôn Đình anh mau tránh sang một bên, đừng có cản em nhìn Tể Tể!"

Ồ, thật trùng hợp, một trong những khách mời trong sự kiện mà Thẩm Ôn Đình tham gia là nam chính của bộ phim mà gần đây Văn Ý thức khuya xem.