Đầu Ngón Tay Ấm Áp

Chương 17: Mất kiểm soát



Tâm trạng của Văn Ý thật sự không tệ, cô cũng biết Văn Viễn sẽ làm như vậy, có lẽ là vì Thẩm Ôn Đình đã ra tay. Hiếm khi cô cảm thấy vui vẻ, Văn Ý nhất thời mất não mà trêu chọc Thẩm Ôn Đình.

Thật ra thì câu nói vừa rồi vừa nói ra cô đã hối hận. Sao mà cô cứ cảm thấy bây giờ cô giống như đang đùa giỡn con trai nhà lành vậy. Chẳng qua là cô ngẫm nghĩ lại, có lẽ bây giờ Thẩm Ôn Đình đang ở công ty, Thẩm thị cách chỗ này rất xa, lái xe đến đây cũng phải nửa giờ.

Hạ quyết tâm xong, Văn Ý cúp điện thoại, cô tiếp tục ăn bánh ngọt của mình. Bánh ngọt làm rất ngon, cuối cùng cũng át đi được vị đắng của cà phê vừa rồi.

Cô còn chưa ăn xong miếng bánh ngọt, trước mắt cô hiện lên đôi chân thẳng tắp của một người đàn ông. Đôi giày rất quen thuộc, đã nằm trong tủ giày nhà cô một khoảng thời gian rồi.

Cô nhìn đôi chân dài rồi ngẩng đầu lên, Văn Ý chớp chớp mắt, cô nhìn Thẩm Ôn Đình bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mình, cô cố gắng nuốt kem trong miệng xuống, trái tim cô không hiểu sao lại đập mạnh, "Anh, sao anh lại đến đây?"

Anh là máy bay à? Tốc độ nhanh như vậy.

"Đúng lúc có việc ở gần đây." Thẩm Ôn Đình ngồi xuống đối diện cô, anh liếc nhìn một bàn bánh ngọt, "Đừng ăn nhiều quá."

"Ồ." Văn Ý ngoan ngoãn gật đầu, cô đẩy một cái bánh ngọt đến, "Phần thưởng của anh."

Thẩm Ôn Đình liếc nhìn, anh không động vào.

Đôi mắt anh chăm chú nhìn Văn Ý, cảm xúc có phần không rõ. Rõ ràng là một đôi mắt hết sức lạnh lùng, nhưng bây giờ Văn Ý cảm thấy đôi mắt ấy có vài phần nóng bỏng như lửa. Như thể chỉ cần một cái gì đó kích động đến, nó sẽ dấy lên vậy.

Cô nghĩ đến những lời mình đã nói trong điện thoại, Văn Ý càng ngàycàng chột dạ, cô không dám nhìn vào đôi mắt của Thẩm Ôn Đình nữa, đành phải vội vàng đổi đề tài, "Bảo Văn Viễn và Chu Thiến Thiến đến xin lỗi em, là anh làm à?"

"Ừ." Thẩm Ôn Đình nói, "Không chỉ như vậy."

Còn có gì nữa vậy?

Văn Ý nhìn anh, nhưng người đàn ông này lại không nói gì. Hai má cô phồng lên, Văn Ý rất là buồn bực.

Mỗi lần đều chỉ nói được một nửa, bực mình!

Gọi nhiều bánh ngọt nên Văn Ý chưa ăn xong, cô chia mấy miếng bánh cho lũ trẻ ven đường.

Thẩm Ôn Đình dẫn cô đi trước, Bạch Tiêu đã chờ ở trong xe, nhìn thấy hai người, anh kính cẩn nói, "Thẩm tổng, phu nhân."

Văn Ý đá hòn đá dưới chân, cô nhìn Bạch Tiêu, xác định rằng Thẩm Ôn Đình có việc ở gần đây, lúc này cô mới lên xe.

Thẩm Ôn Đình không chịu nói, Văn Ý ngồi trên xe im lặng rất lâu, cô nghĩ rất lâu vẫn không đoán ra được. Cuối cùng cô từ bỏ, quay sang quấn lấy Thẩm Ôn Đình, "Anh nói anh còn làm gì nữa đi, để em vui vẻ một chút."

Thẩm Ôn Đình ngồi im không động đậy, anh chỉ nhìn cô, vẻ mặt nhàn nhạt giáo huấn cô, "Ngồi đàng hoàng nào."

Văn Ý khó chịu, tên đàn ông chó này vừa mới dịu dàng được hai ngày, lại khôi phục lại cái dáng vẻ lạnh lùng kiểu mẫu kia. Cô tức giận quay đầu đi, "Không nói thì thôi, em cũng không muốn biết nữa."



Người đàn ông bên cạnh im lặng.

Trong lòng Văn Ý ngứa ngáy khó chịu, cô không thích nhiều chuyện nhưng lại rất vui vẻ khi nhìn thấy dáng vẻ thảm thương của đối thủ! Ho nhẹ một cái, cô lơ đãng nói, "Nếu như anh muốn nói, em sẽ bất đắc dĩ lắng nghe."

"Phụt..."

Bạch Tiêu thật sự không nhịn được nữa, anh bật cười. Qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy khuôn mặt Văn Ý đang nổi giận đùng đùng, anh lập tức lấy lại bình tĩnh, vội vàng nói, "Phu nhân, vừa rồi là mặt tôi không cẩn thận giật một cái."

Văn Ý: "Ồ, vậy cậu giật cái nữa cho tôi xem."

Bạch Tiêu lập tức ngoan ngoãn im lặng, làm như không khí, tập trung lái xe.

Cho đến khi về đến nhà, Văn Ý vẫn không thể khiến Thẩm Ôn Đình nói ra.

Văn Ý đạp gót giày rồi thay giày, cô ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ôn Đình trước mặt. Rõ ràng là người đàn ông này khiến trong lòng cô cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nhưng anh vẫn vờ như không có chuyện gì.

Cô ném túi xách sang một bên, Văn Ý tức giận nói, "Anh được huấn luyện như đặc chủng sao? Có hỏi bao nhiêu cũng không cạy miệng anh được."

Nếu đặt vào thời đại cách mạng thì dấn thân vào hoạt động tình báo là lẽ đương nhiên.

Thẩm Ôn Đình trước mặt cô bỗng dưng dừng bước lại, Văn Ý nhất thời không chú ý đến, cô trực tiếp đụng phải anh, "Thẩm Ôn Đình, anh..."

Những lời còn sót lại bị nuốt chửng giữa răng môi.

Nụ hôn của Thẩm Ôn Đình đến quá vội vàng, không đợi đến khi cô kịp chuẩn bị, anh đã tấn công vào thành trì. Chóp mũi thoang thoảng mùi trà dễ chịu trên người anh, hòa lẫn với mùi thơm của bánh ngọt.

Nhẹ nhàng mà dồn dập. Văn Ý hoàn toàn không thể chịu đựng được, ngón tay cô níu chặt lấy vạt áo của Thẩm Ôn Đình, bị động làm theo anh.

Cảm thấy đầu óc choáng váng, Thẩm Ôn Đình mới dần chậm lại. Anh rời đi một chút, đôi môi mỏng hôn nhẹ lên môi cô, nhưng chỉ vài giây sau, anh lại quay lại.

Văn Ý không biết nụ hôn này đã kéo dài bao lâu, khi màu đỏ từ sau tai lan ra đến mặt, Thẩm Ôn Đình mới hoàn toàn buông Văn Ý ra.

Giữa răng và môi có mùi vị ngọt ngào. Khẩu vị của Thẩm Ôn Đình từ trước đến nay vẫn luôn thanh đạm, anh thật sự không thích mấy thứ vừa ngọt vừa ngấy. Chẳng qua là, hôm nay thử một chút, cảm thấy rất hài lòng.

Hai chân Văn Ý đã mềm nhũn từ lâu, nếu như không phải do Thẩm Ôn Đình ôm cô, có lẽ cô đã đứng không vững.

Bên tai còn có tiếng hít thở đều đều của Thẩm Ôn Đình, có chút nặng nề. Đầu ngón tay thon dài và ấm áp của anh đỡ lấy cổ cô, cảm giác da thịt chạm vào nhau, rất quyến rũ.

Đã kết hôn với Thẩm Ôn Đình lâu như vậy rồi, nhiều lần hôn nhau, nhưng đây là lần đầu tiên, Văn Ý nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng như vậy của Thẩm Ôn Đình. Hoàn toàn không giống với dáng vẻ khắc chế thường ngày, trước đây chưa từng nhìn thấy anh khát khao Văn Ý như vậy.

Trái tim Văn Ý bị sắc đẹp làm cho lóa mắt, ngón tay cô nắm lấy cà vạt của Thẩm Ôn Đình.

"Mở miệng ra." Anh nói.

Văn Ý: "..."

Ồ.

-

Có lẽ là do nụ hôn đó, trong lúc nhất thời Văn Ý không biết phải làm thế nào để đối mặt với anh. Buổi tối lúc đi ngủ, cô còn mượn cớ muốn xem phim truyền hình, không đợi Thẩm Ôn Đình đồng ý, cô trực tiếp chạy đến phòng làm việc.

Cô không biết mình đã ngủ thế nào, ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã treo trên đỉnh đầu, Thẩm Ôn Đình đã không còn ở nhà.

Cô ấn vào cái cổ đang đau nhức, Văn Ý bò dậy khỏi dường. Trước đây lúc cô xem phim truyền hình rồi ngủ quên, nửa đêm Thẩm Ôn Đình tỉnh giấc đều sẽ bế cô về. Tối hôm qua không có Thẩm Ôn Đình ở bên cạnh, cô ngủ quên không có ai để ý đến, vinh hạnh bị trật cổ rồi.

Cái cổ cứng ngắc, Văn Ý từ từ bò dậy đi rửa mặt. Cô ăn gì đó đơn giản rồi đến studio.

Gần đây quá lười biếng, Văn Ý cảm thấy đây cũng là lúc mình nên hăng hái một phen.

"Đẹp trai quá, chồng nhà cậu đẹp trai quá đi!" Vừa mới chuẩn bị xong dụng cụ vẽ, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói phấn khích của Ngải Tư Ngôn, tiếp theo là một cơ thể mềm mại dán sau lưng cô, Văn Ý bị Ngải Tư Ngôn ôm chặt lấy.



"Chậm một chút, chậm một chút, tớ bị trật cổ rồi." Văn Ý bị cô ôm bất ngờ như vậy, cổ đau đến suýt chút nữa rơi nước mắt.

Ngải Tư Ngôn nhanh chóng buông Văn Ý ra, nhìn xung quanh rồi nhìn chằm chằm Văn Ý đang ôm chặt đầu, cô không hề khách khí chút nào mà bật cười thành tiếng, "Ha ha ha tớ thật sự rất muốn chụp cho cậu bức ảnh."

Văn Ý: "Im miệng, nói chuyện chính đi."

"Không có chuyện gì, chỉ là tới nhiều chuyện một chút thôi." Ngải Tư Ngôn cầm lấy cái ghế, ngồi xuống trước mặt Văn Ý, "Lần này chồng cậu đã làm rất tốt. Tớ nghe nói, Chu Thiến Thiến bị ba cô ta dạy dỗ cho một trận, nghe nói còn bị đánh."

Văn Ý như đang suy nghĩ gì đó, thảo nào ngày hôm đó mặt của Chu Thiến Thiến hơi đỏ, phấn cũng không che được.

Lúc ấy cô còn hơi cảm thấy có lỗi, cô cho rằng "thiết sa chưởng" của mình đã đủ tốt rồi, bốn năm ngày vẫn không hết sưng, lại còn bị ba cho thêm một chưởng nữa.

"Đúng thế đúng thế, Văn Viễn cũng đã tuyên bố rồi. Nói cái gì mà Chu Thiến Thiến sẽ không được phép tham gia vào bất kỳ công việc chính sự nào của nhà họ Văn nữa." Ngải Tư Ngôn ngẩn người ra, "Tớ đang có một suy đoán vô cùng đáng sợ..."

Thảo nào Văn Ý xuôi chèo mát mái, chuyện có phiền phức cỡ nào cũng sẽ nhanh chóng được xử lý, ngay cả lần trước Chu Thiến Thiến bị đuổi ra ngoài trước mặt mọi người cũng vậy. Vốn dĩ cô cho rằng đây là ý của ông nội Thẩm, nhưng bây giờ nghĩ lại, ông nội Thẩm ở biệt thự tĩnh dưỡng, sẽ không để ý đến những chuyện này.

Ngải Tư Ngôn chuyển đề tài, cô cảm thấy ngưỡng mộ, "Sao chồng cậu xuất sắc như vậy, mà tớ lại còn độc thân vậy!"

Văn Ý định vỗ vỗ vai Ngải Tư Ngôn an ủi, "Thật ra thì độc thân cũng tốt mà."

Ngải Tư Ngôn nhìn cô, vẻ mặt đầy mong đợi, "Ví dụ thử xem?"

Văn Ý: "... Ví dụ như là, cậu và tớ chính là cô gái trẻ độc thân và gái đã có chồng."

Ngải Tư Ngôn gật đầu, "Hình như cũng có lý."

Nhìn Văn Ý vẽ một lúc, Ngải Tư Ngôn cũng không quấy rầy cô, im lặng ngồi một bên, lấy quyển sổ nhỏ ra xem.

Những bức tranh lần trước lại có tiến triển mới. Cô gái trong truyện chăm sóc người đàn ông, cho anh uống thuốc, giúp anh làm ấm bụng.

Haiz, đồ ăn cho chó này.

-

Gần đây công việc phải xử lý rất nhiều, Thẩm Ôn Đình làm xong công việc của ngày hôm nay cũng đã bốn giờ rồi.

WeChat im lặng, anh biết Văn Ý đang tránh anh, hôm nay Thẩm Ôn Đình rời giường rất sớm. Suốt cả ngày, chẳng có tin tức gì.

Vòng bạn bè của anh cũng rất sạch sẽ, trên đó toàn bộ là trạng thái của Văn Ý.

Văn Ý: Phần thứ hai của truyện tranh!

Thời gian là hơn một giờ trước. Trên ảnh vẽ lần trước anh bị dạ dày, Văn Ý đã chăm sóc anh.

Thẩm Ôn Đình mở ra xem một chút, không được vẽ cẩn thận lắm, hầu hết đều được vẽ tùy tiện, nhưng cũng đã vẽ ra được những thứ quan trọng.

"Thẩm tổng. Bên ngoài có tiếng của Bạch Cảnh, sau đó đẩy cửa bước vào, theo sau là Bạch Tiêu. Trong tay Bạch Cảnh còn cầm một bức tranh lớn, vẻ mặt hơi khó xử, "Thẩm tổng, đây là quà anh Văn tặng cho cô Văn, nhờ Thẩm tổng chuyển lại."

Thẩm Ôn Đình lưu ảnh lại, sau đó đặt điện thoại xuống, "Cho tôi xem một chút."

Bạch Cảnh gật đầu, cẩn thận đưa bức tranh cho Thẩm Ôn Đình, suy nghĩ một chút, "Thẩm tổng, anh Văn còn đưa không ít quần áo và trang sức đến."

Văn Viễn không lấy được dự án Hoa Nghệ, đương nhiên là khó giữ được địa vị của mình. Nếu như không phải do số cổ phần trong tay Văn Kỷ Niên khá nhiều, có lẽ Văn Viễn đã phải từ chức từ lâu rồi. Đối với Văn Viễn mà nói nói, cách tốt nhất là nịnh nọt nhà họ Thẩm. Mà điểm quan trọng, chính là Văn Ý.

Tranh vẽ rất đẹp, nét cọ lưu loát, liền mạch, màu sắc không tươi sáng nhưng lại có cảm giác giống như tranh thủy mặc.

Thẩm Ôn Đình nhìn lướt qua, "Treo ở công ty."

Không đưa cho phu nhân sao? Bạch Tiêu theo bản năng nhìn bức tranh trong văn phòng, "Thẩm tổng, anh muốn đổi lại bức này không?"



Vừa dứt lời, Thẩm Ôn Đình lạnh lùng liếc nhìn Bạch Tiêu, Bạch Tiêu rùng mình một cái, vội vàng chuyển chủ đề: "Thẩm tổng, sáu giờ sáng mai còn có một chuyến bay đường dài, vì thế anh về nghỉ ngơi đi."

Thẩm Ôn Đình: "Ừ."

Lần này Thẩm Ôn Đình đi công tác, Văn Ý không biết. Lúc cô ôm cái cổ cứng ngắc về nhà, Thẩm Ôn Đình đang nấu cơm. Nhìn thấy vali trong phòng khách, cô hỏi, "Anh phải đi công tác à?"

Thanh âm không giấu được vẻ vui mừng.

"Sáng sớm ngày mai bay." Thẩm Ôn Đình bưng thức ăn ra, anh nhìn thấy Văn Ý đứng thẳng trong phòng khách, "Rửa tay ăn cơm."

Văn Ý xoay người một cách máy móc, hỏi anh, "Lần này anh đi công tác bao lâu?"

"Không chắc chắn." Không nói thời gian cho cô biết cũng tốt, cô đỡ phải chuẩn bị.

"Đi đâu vậy?"

"Canada."

"Ồ." Văn Ý nghĩ một chút, sau đó xoay người đi vào phòng, lấy đồ cho anh.

Thẩm Ôn Đình sợ lạnh, nhưng anh lại không thích nói ra ngoài, nếu như không phải người rất thân thiết với anh, chắc sẽ không biết được tật xấu này của anh.

"Mùa này, Canada bắt đầu trở lạnh." Cô đưa túi chườm nóng và trà gừng cho Thẩm Ôn Đình, Văn Ý chỉ vào vali, "Tự anh nhét vào đi."

Thẩm Ôn Đình nhìn chằm chằm Văn Ý vài giây, ánh mắt anh lướt qua cổ cô, "Trật cổ rồi à?"

Văn Ý vươn cổ ra, cô trả lời, "Có chút."

Thẩm Ôn Đình không có vẻ gì là đau lòng, bình tĩnh hỏi cô, "Khó chịu à?"

Văn Ý trợn tròn mắt, đây chẳng phải là nói nhảm sao? Anh bị trật cổ có khó chịu không? Hôm nay khi vẽ, cô gần như không dám cử động, sợ cử động sẽ đau cả cổ.

Thẩm Ôn Đình nhướng mày, giọng điệu lạnh lùng: "Ngủ ở phòng làm việc thoải mái không?"

Văn Ý: "..." Giọng điệu của tên đàn ông chó này sao vậy!

Hừ một tiếng, Văn Ý nói, "Đương nhiên rất thoải mái."

"Vậy tối nay em cứ tiếp tục." Thẩm Ôn Đình ngồi xuống, anh xem như không có người khác, xới cơm cho mình, "Sáng mai anh dậy sớm, không quấy rầy đến em."

Văn Ý: "..."