Đau Lòng Vợ Trước

Chương 3-1



Hiểu Vũ làm theo lời phân phó của Diêm Đằng, tự cầm đĩa đi lấy thức ăn.

Có lẽ do Diêm Đằng không ở bên cạnh cô, nên cô cũng không khách khí mà ăn thật nhiều, cho đến khi cảm thấy dạ dày sắp nổ tung mới dừng tay.

Cô mong muốn ngay cả phần ăn cho bữa sáng ngày mai cũng ăn luôn, nhưng hình như cô đã tính toán sai lầm rồi, bây giờ cô quá no, sắp phun hết ra rồi.

Cô sợ mình sẽ thật sự phun ra, vội vàng đi ra ngoài.

Trước kia cũng có kinh nghiệm tương tự, bộ phận thư ký tổ chức một buổi gặp gỡ tại một bữa tiệc buffet cao cấp, cô cũng thầm nghĩ ăn nhiều một chút, để hôm sau không cần ăn nữa, kết quả vừa đi ra khỏi cổng nhà hàng, đã ói ra ngay ở cống thoát nước, quá mất mặt.

Vì phòng ngừa lại xảy ra chuyện như vậy lần nữa, cô vẫn nên đợi ở bên ngoài trước thì tương đối an toàn hơn, bản thân cô mất mặt là chuyện nhỏ, nếu như để Diêm Đằng thấy cô ăn nhiều đến mức phát ói, cô cũng không muốn sống nữa.

Nhưng, nói đi nói lại, nhà của người giàu có thật đúng là xa hoa!

Chẳng những kiến trúc chủ đạo giống phong cách cổ xưa của Châu Âu, mà ngay cả vườn hoa cũng giống như vườn hoa trên tivi, cây cối cao lớn, hoa dọc theo đường mòn, các loại hương hoa xông vào mũi thật lãng mạn, còn có tượng thần tình yêu cùng đài phun nước, nếu như lúc này xuất hiện một cỗ xe ngựa chậm rãi dong ruổi tới, cô cũng sẽ không cảm thấy quá kỳ quái.

Cô bước đi lững thững, tiêu hóa thức ăn trong dạ dày, bất tri bất giác đi tới kiến trúc chủ đạo ở trung tâm vườn hoa.

Trong bóng đêm, gió nhẹ nhẹ phe phẩy ngọn cây cùng hoa lá, mơ hồ còn nghe thấy tiếng nhạc từ trong nhà truyền ra.

Muốn có được cuộc sống chất lượng như thế này, sợ rằng thật sự phải gặp một trận mưa tiền thì mới có được.

Đời này cô đừng vọng tưởng có thể sống ở một nơi như thế này rồi, nói không chừng người giúp việc của bọn họ cũng phải tốt nghiệp đại học đâu. . . . . .

Đang miên mang suy nghĩ thì một trận tiếng cãi vã khiến cô phải dừng bước.

Cô đứng bên cạnh hoa viên tròn, ở giữa trồng khoảng 5,6 gốc dừa, tạo nên cảnh phong tình của Nam Dương, cũng bởi vì như vậy, cô không nhìn thấy ai ở chỗ nào cả.

"Anh buông em ra! Diêm Đằng!" Giọng tức giận của cô gái.

Hiểu Vũ sợ hết hồn, nhận ra đó là giọng của Bạch Nhã Hân.

Bạch Nhã Hân và Diêm Đằng ở chỗ này làm cái gì? Không phải Diêm Đằng đang xã giao với khách sao? Ra ngoài từ lúc nào vậy?

"Cho nên, em thật sự coi anh như bánh xe dự bị trong tình yêu của em sao? Trả lời anh!"

Giọng nói chất vấn đầy tức giận của Diêm Đằng truyền tới, tại vườn hoa yên tĩnh này có vẻ rất rõ ràng.

Trời ơi, anh ấy rất tức giận, bọn họ tranh chấp đã bao lâu?

Hiểu Vũ cảm thấy cổ họng của mình thắt chặt lại, trái tim cũng không yên mà đập loạn lên.

"Đúng!" Bạch Nhã Hân sảng khoái thừa nhận."Em chưa từng bảo anh chờ em, cũng chưa từng nói muốn kết hôn với anh, em cảm thấy rất phiền, nếu như anh muốn kết hôn đến vậy, hãy đi tìm một người phụ nữ khác mà kết hôn, đừng mơ tưởng trói chặt lấy em!"

"Đừng nói ra lời sẽ khiến em hối hận!" Diêm Đằng trầm giọng nói, "Anh Kính Triết coi em là em gái, em nên sớm nhận ra sự thật đi, không nên ảo tưởng như vậy, nếu không đến cuối cùng, người bị thương sẽ là em!"

"Anh quan tâm việc em bị thương hay không bị thương làm gì?" Bạch Nhã Hân không khách khí cắt lời anh, giọng nói cũng lớn hơn, "Em tình nguyện bị thương, cũng không muốn kết hôn với anh! Em cầu xin anh, đừng vì em là người phụ nữ đầu tiên của anh mà anh không chịu buông tha em, bây giờ còn kiểu người đàn ông chỉ yêu người phụ nữ đầu tiên của mình thì rất buồn cười!"

"Không buông tha cho em? Hàaa...! Thật hay cho câu không chịu buông tha cho em!" Giọng nói của Diêm Đằng mạnh mẽ, hô hấp nặng trọc."Vì sao anh không bỏ được em? Đó là bởi vì em luôn dán vào trong lòng anh mà nói, ở trên thế giới này, chỉ có anh sẽ yêu em, chỉ có anh luôn bên cạnh em, chỉ có anh sẽ bất chấp tất cả coi em là ưu tiên, cho nên anh mới có thể cho em một cơ hội nữa, nếu như anh biết những lời ngon tiếng ngọt kia của em, cũng chỉ là vì coi anh như bánh xe dự bị trong trò chơi tình yêu của em, thì em cho rằng anh có buông tha cho em hay không!"

"Vậy bây giờ anh biết rồi? Anh thấy rõ rồi chứ? Người đàn ông mà tôi muốn, từ trước đến giờ vẫn luôn là anh Kính Triết, không có được anh ấy, em không cam lòng, cá tính của em chính là như vậy!"

Cổ họng của Hiểu Vũ bắt đầu cảm thấy khô và phát ra vị chát, cô động cũng không dám động, sợ rằng bọn họ sẽ phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Đáng chết! Cuộc cãi nhau riêng tư như vậy, có ai vui mừng khi bị bắt gặp chứ? Ngộ nhỡ bị bọn họ phát hiện thì nguy mất rồi, không chỉ bọn họ, mà cô cũng sẽ rất xấu hổ.

"Em chỉ muốn chinh phục anh Kính Triết, chứ em không hề yêu anh ấy." Diêm Đằng nói trúng tim đen của cô ấy.

"Đúng! Em không yêu anh Kính Triết, vậy thì sao chứ? Ít nhất thì em cũng muốn chinh phục anh ấy, nhưng em lại không muốn chinh phục anh chút nào. Diêm Đằng, đối với em mà nói, anh đã không có lực hút nữa rồi, anh quá dễ dàng chinh phục, bát đầu từ ngày chúng ta xảy ra quan hệ đó, thì anh liền khăng khăng một mực với em, chưa bao giờ nhìn một cô gái nào khác, ngay cả khi đặt một cô gái bị cởi sạch lên giường của anh, anh cũng sẽ không hề động đến cô ta, anh chính là một người đàn ông như vậy, rất cố chấp, em không chịu nổi!"

Ôi trời ơi!!! Hiểu Vũ trợn to hai mắt.

Tại sao Bạch Nhã Hân có thể nói như vậy? Tại sao cô ta có thể chỉ trích một người đàn ông yêu cô ta như vậy? Cô ta đúng là người đàn ở trong phúc mà không biết hưởng!

Nhất định cô ta sẽ hối hận! Chờ sau khi mất đi, cô ta sẽ hối hận!

Trời, sao Diêm Đằng lại không nói lời nào? Cứ để mặc cho cô ta chà đạp lên tình cảm của anh như vậy, mà anh cũng không giận sao?

Nói đi chứ! Dù là lời nói dối cũng được, nói cho Bạch Nhã Hân, anh đã có người yêu khác, khiến cô ta tức chết đi. . . . . .

"Cho nên ý của em là, chung tình cũng là một loại sai lầm?" Sau một lúc lâu, cô mới nghe thấy Diêm Đằng trầm giọng, hỏi từng chữ từng chữ.

Cô tức giận chờ Bạch Nhã Hân trả lời, cô gái này sẽ nói ra lời nói quỷ quái gì đây, cô thật tò mò!

Haiz, thật ra thì cô lo lắng Bạch Nhã Hân sẽ không biết lựa lời nói hơn, sẽ hung hăng làm tổn thương Diêm Đằng một lần nữa.

"Chung tình là rất tốt, nhưng nếu dùng trên người một cô gái đã không còn tình yêu đối với anh thì chính là một sai lầm!"

Trong giọng nói của Bạch Nhã Hân đầy khinh thường, hô hấp của cô ta cũng hơi sốt ruột, giống như một con chim đang nóng lòng muốn thoát khỏi cái lồng tre vậy !

"Còn nữa, việc anh cứ một mực chờ đợi phía sau lưng em khiến cho em càng chán ghét, anh bao dung che chở không oán không hối cũng làm em rất chán ghét, anh làm cho em sắp không thể thở nổi, ở bên cạnh anh, em hoàn toàn không thể hô hấp!"

Hống hống hống rống rống! Hiểu Vũ cắn răng, ở trong lòng không ngừng mắng Bạch Nhã Hân.

Thật đáng giận, được tiện nghi còn ra vẻ, loại phụ nữ này có chỗ nào đáng giá để Diêm Đằng yêu như vậy chứ?

Tại sao anh lại để tâm như vậy chứ, giờ phút này cô tình nguyện anh phong lưu cũng không muốn anh cố chấp với một người phụ nữ không còn yêu mình như vậy!

"Em có từng yêu anh sao?" Diêm Đằng nuốt xuống cổ họng, giọng trầm thấp hỏi, "Trả lời anh, em có từng yêu anh sao?"

Gió đêm thổi lất phất, mấy phiến lá từ trên cây không tiếng động bay xuống.

Nghe được vấn đề này, tim của Hiểu Vũ đập mạnh, càng không dám lộn xộn.

Nhưng. . . . . . Cái mũi của cô ngứa quá. . . . . . Thật sự rất ngứa. . . . . .

"Ắt xì!"

Hiểu Vũ che miệng che mũi, cả người cứng đờ.

Đáng chết! Cô lại nhày mũi vào đúng thời khắc mấu chốt quan trọng này?

"Ai?" Giọng nói Diêm Đằng rét lạnh.

Xong rồi. . . . . . Cô thầm rên rỉ trong lòng.

"Ai? Còn không ra?" Trong giọng nói của Diêm Đằng chứa nhiều hàm ý cảnh cáo.

"Là tôi. . . . . ." Hiểu Vũ dùng đầu lưỡi nhuận đôi môi, cô nhắm mắt đi ra ngoài, tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi vậy.

"Đây không phải là thư ký của anh sao?" Trong mắt Bạch Nhã Hân tràn đầy không thể tin.

Cô nhìn Hiểu Vũ, lại nhìn sang Diêm Đằng, trong nháy mắt giống như một con mèo hoang bị chọc giận, cô giận không kiềm chế được hỏi Diêm Đằng.

"Anh phái thư ký trốn ở bên trong đó làm cái gì? Anh cái đồ tiểu nhân hèn hạ, anh muốn làm gì? Muốn quay phim hay ghi âm? Anh muốn đưa cho anh Kính Triết xem sao? Anh muốn dùng cái này để phá hoại tình cảm của tôi với anh ấy đúng không?"

Tâm tình của cô hoàn toàn mất khống chế, bắt đầu điên khùng xông qua đánh vào lồng ngực Diêm Đằng.

"Em ——" Diêm Đằng cắn răng bắt hai tay của cô, anh không nhìn được nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên buông tay đẩy cô đang giống như một người đàn bà chanh chua ra, anh sải bước về phía Hiểu Vũ đang sững sờ, một tay kéo cô vào trong ngực.

Đột nhiên, Hiểu Vũ bị anh ôm thật chặt!

Cô bị động trợn to hai mắt, chỉ thấy ánh mắt của Diêm Đằng đang giận dữ, cảm thấy hô hấp nặng nề của anh thổi lất phất ở trên mặt mình, ánh mắt của anh khiến cô hoảng hốt, khiến cô khẩn trương, khiến cả người cô không biết làm sao, nhưng cũng khiến cô cảm thấy tim đập mạnh huyết mạch sôi sục!

"Bạch Nhã Hân!" Diêm Đằng ôm lấy Hiểu Vũ, lạnh lùng nói: "Đừng cho là tôi sẽ một mực chờ đợi phía sau em, tôi cũng chán ghét trò chơi của em như vậy, đối với tôi mà nói, em cũng đã không còn lực hút nữa, hiện tại tôi đã có đối tượng kết hôn, chính là cô ấy, thư ký của tôi, đồng thời cũng là người tình bí mật của tôi —— Thành Hiểu Vũ!"

Trái tim của Hiểu Vũ nhảy lên, cô mở to mắt nhìn anh, sợ hãi không biết tại sao anh lại nói lời nói dối tày trời như vậy.

Mặc dù cô từng mong đợi anh nói lời như vậy để làm Bạch Nhã Hân tức chết, nhưng tại sao là cô chứ? Đối tượng của anh làm sao có thể là cô chứ? Cô. . . . . . Cô hoàn toàn không xứng với anh!

"Anh nói cái cô gái bình thường không có gì nổi bật này là đối tượng kết hôn của anh?" Bạch Nhã Hun không thể tin trừng mắt nhìn bọn họ, cảm giác bản thân bị cho vào bẫy.

"Xin cô không nên làm nhục vợ chưa cưới của tôi!" Diêm Đằng ôm chặt eo của Hiểu Vũ, mạnh mà có lực nói: "Cô ấy không hề bình thường chút nào, trên thực tế, kể từ sau khi ở bên cô ấy, tôi mới biết cái gì gọi là tình yêu, những gì với cô trước kia là trò chơi lúc nhỏ thôi, không đáng giá được nhắc tới."

"Anh nói cái gì? Lúc nhỏ. . . . . . Trò chơi?" Bạch Nhã Hun nheo đôi mắt đẹp lại, giọng nói bỗng lên cao vút."Vậy anh gọi tôi ra làm gì? Anh rõ ràng. . . . . ."

"Câm mồm!" Anh trầm mặt, không khách khí cắt lời Bạch Nhã Hân."Nghe cho kỹ, tôi với cô đã kết thúc, tôi gọi cô ra ngoài là vì tôi đã thuộc về một cô gái khác, tôi muốn xác định cô sẽ không dây dưa với tôi, sẽ không làm cho người phụ nữ của tôi cảm thấy không thoải mái trong lòng, chỉ đơn giản như vậy thôi."

"Tôi dây dưa với anh? Ai muốn dây dưa với anh? Thật là buồn cười!" Hô hấp của Bạch Nhã Hân dồn dập chuyển hướng sang Hiểu Vũ, tương đối nghiêm nghị nhìn chăm chú vào cô."Cô thật sự là người phụ nữ của Diêm Đằng sao? Cô phải kết hôn với anh ấy?"

"Tôi. . . . . ." Hiểu Vũ cảm thấy tay Diêm Đằng đang ôm eo cô trở nên căng thẳng, giống như đang ám chỉ cô phối hợp, vì vậy cô bật thốt lên, "Đúng là chúng tôi muốn kết hôn, anh ấy đã cầu hôn tôi rồi, tôi cũng đã đồng ý, ngày cưới vào. . . . . . vào cuối tháng!"

Trời ạ, cô nói láo còn rất trơn tru! Liếc thấy sắc mặt Bạch Nhã Hân cũng thay đổi, giống như bây giờ mới tin tưởng Diêm Đằng là nghiêm túc, nét mặt của cô ta thật là ngàn vàng khó mua, lời nói láo này cũng đáng giá!

"Cuối tháng? Cô nói cuối tháng?" Bạch Nhã Hun nhìn chằm chằm Diêm Đằng, mấy phút sau, cô không hề giương nanh múa vuốt nữa, mà chợt cười lạnh một tiếng, "Diêm Đằng, tôi còn không hiểu anh sao? Trong lòng của anh chỉ có một mình tôi, nhưng, nếu như anh nói muốn kết hôn, vậy thì tôi sẽ chờ xem, chờ xem hai người kết hôn, tôi cũng không tin anh thật sự sẽ kết hôn với cô ta!"

Hai mắt Bạch Nhã Hân hết sức lạnh lùng, cô nâng cao cằm nhọn hoàn mỹ của mình, bước qua bọn họ một cách cao quý như công chúa, mà Hiểu Vũ thì chân sắp mềm nhũn rồi.