[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 3: Trấn Phong Lang



Trấn nhỏ chỗ bọn họ đây được gọi là trấn Phong Lang. Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc đều là tồn tại vô cùng cường đại, ít nhất từ lời nói của heo nương nương là vậy.

Mà nhân loại ở thế giới này chính là nô ɭệ thấp kém nhất. Những hài tử như bọn họ đều được thống nhất nuôi lớn, sau đó tiếp nhận giáo dục nô dịch, rồi trở thành nô ɭệ quý tộc. Đơn giản mà nói, hắn hiện tại coi như là tài sản của Phong Lang đại nhân ở trấn Phong Lang này, là chủng tộc không đáng giá tiền nhất.

Số lượng nhân loại hẳn là không ít, từ lời nói của heo mụ mụ có thể thấy, nhân loại là chủng tộc duy nhất có khả năng sinh sản. Mà năng lực sinh dục của hai tộc yêu tinh có sự chênh lệch tương đối nên đây cũng là cơ sở sinh tồn của nhân loại.

Khuyết điểm của nhân loại thế giới này là quá mức gầy yếu, trong mắt Yêu Quái Tộc và Tinh Quái Tộc, nhân loại không làm được những việc tốn sức. Nhưng nhân loại thông minh hơn so với các chủng tộc đầy tớ khác, có thể làm một số việc tinh tế. Còn có một nguyên nhân nữa là, đối với Yêu Quái Tộc cùng Tinh Quái Tộc, da thịt nhân loại non mịn, là đồ ăn tương đối tốt.

Nô ɭệ, đồ ăn ...

Dường như đã thảm lại càng thảm hơn rồi!

Đường Tam chỉ có thể lặng lẽ an ủi mình, đều đã thảm như vậy rồi, sau này nếu có biến hoá tốt, vậy nhất định sẽ có cảm giác hạnh phúc.

Hắn hiện tại lo lắng duy nhất là, vợ của hắn sẽ chuyển thế ở chỗ nào, có hay không cũng thảm như mình?

Không thể không nói, sữa của heo mụ mụ có dinh dưỡng hơn nhiều so với mẫu thân mình. Tối thiểu hắn luôn no bụng.

Đợi đến lúc hắn được nửa tuổi, Đường Tam tự mình cảm giác được chênh lệch với hài tử thế giới bình thường không chỉ ở vấn đề thân thể.

Với thân thể này làm cho hắn nhìn béo hơn một chút so với các hài tử nhỏ yếu khác. Lúc nửa tuổi cũng chỉ là béo hơn một chút thôi. Điều này cũng làm cho heo mụ mụ với hắn thiên vị nhiều hơn một ít. Trên thế giới này tựa hồ cường tráng là xinh đẹp.

Nhưng mà đến nửa tuổi cũng không chỉ ăn sữa, thay vào đó là một loại đồ ăn với cháo. Chậu nhỏ được ném trực tiếp bên cạnh những hài tử, chính mình lấy tay mà ăn. Ăn được bao nhiêu thì phải xem mình có thể lấy được bao nhiêu đồ ăn.

Đại đa số hài tử đều không thể ngồi hay đứng. Heo mụ mụ nhiều khi không kiên nhẫn phải dùng thìa đút cho bọn họ.

Lúc đó, Đường Tam lại càng làm cho heo mụ mụ yêu thích, hắn có thể dùng bàn tay nhỏ bé của mình từ trong chậu cầm lấy ăn.

Cho nên hiển nhiên hắn ăn được nhiều hơn một chút, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể ban thưởng uống sữa.

Không biết ăn cái gì, dù sao có thể ăn no là được.

Đường Tam ăn no rồi thì nằm tại tổ cỏ, đột nhiên có chút muốn cười. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ lại kiếp trước, mình có một vị hảo hữu thường xuyên nói, cây cỏ trong ổ cũng có Kim Phượng Hoàng.

Chính mình vậy mà cũng là cây cỏ lớn lên trong ổ, không biết đồng bạn mà biết sẽ có biểu hiện như thế nào.

Tâm tư hiện lên, Đường Tam nhắm hai mắt lại, lặng lẽ kéo một ít cỏ tranh quanh mình để giữ ấm. Sau đó yên lặng dùng ý niệm dẫn dắt huyết mạch thân thể của mình.

Đây không phải lần đầu tiên hắn sống lại. Trước đó lần thứ nhất trùng sinh tại Đấu La Đại Lục, so với lần kia thì lần này thê thảm hơn nhiều. Nhưng cuối cùng hiện tại vẫn có cơ hội sống sót. Cho nên, hắn trước tiên phải cố gắng trở nên mạnh mẽ mới được.

Huyền Thiên Công, là công pháp cơ bản nhất năm đó hắn tu luyện. Công chính bình thản, không có cái gì thích hợp hơn.

Lần trùng sinh trước, lúc sáu tuổi hắn đã luyện thành Huyền Thiên Công tầng thứ nhất. Do đó trở thành trụ cột để thành Thần Vương.

Ở kiếp này, hắn đối với lý giải Huyền Thiên Công so với lần trước không biết sâu sắc hơn bao nhiêu. Vấn đề duy nhất là, cỗ thân thể này quá mức gầy yếu, chỉ có thể đi từng bước từng bước nhỏ.

Nửa tuổi, kì thật hắn cũng không làm được cái gì, cũng không bởi vì trùng sinh mà có thể tu luyện ra cái gì. Thân thể còn nhỏ, kinh mạch nhỏ yếu, coi như Huyền Thiên Công, hắn cũng không thể chính thức vận chuyển. Điều duy nhất có thể làm là, thông qua pháp môn Huyền Thiên Công, thêm một đám thần thức kia của mình, miễn cưỡng đi cảm thụ thiên địa linh khí trong không khí, lặng yên không tiếng động hấp thu một chút, thử nghiệm tẩm bổ cho thân thể này.

Hắn bắt đầu thử nghiệm từ mấy ngày trước, nửa tuổi, thân thể có thể làm được, tuy rằng không cường tráng, nhưng không phải là loại tuỳ thời suy yếu, tựa hồ muốn gặp khảo nghiệm sinh tử.

Mà khi Đường Tam lần đầu thử nghiệm, thông qua thần thức cảm nhận thế giới này, hắn kinh ngạc phát hiện, trong vô số tinh cầu nhân loại, linh khí ở đây nồng đậm đến mức doạ người.

Trấn Phong Lang, cũng không phải là bảo địa, chỉ là lãnh địa bình thường nhất trong lãnh địa Yêu Quái Tộc, nhưng khi cảm giác thế giới này, hắn rõ ràng cảm nhận được, linh khí nơi này cực kì nồng đậm, tinh khiết. Nếu so với lúc trước hắn trùng sinh ở Đấu La Đại Lục còn muốn nồng đậm hơn nhiều. Coi như là Đấu La Tinh sau khi tiến hoá linh khí có nồng đậm như vậy hay không hắn đều không thể xác định.

Hắn kỳ thật đang thử dò xét, nội tâm là xoắn xuýt lo lắng, sợ ràng đây là một thời đại mạt pháp, không có chút linh khí cùng thiên địa nguyên khí. Cái gọi là không bột đố gột lên hồ, bản thân nhân loại là nô ɭệ, tương lai hầu như là ăn bữa hôm lo bữa mai, nếu tiến độ tu luyện lại chậm đến đáng thương, vậy khi đối mặt với những Yêu Quái, Tinh Quái cường đại phải làm như thế nào, chẳng nhẽ tuỳ thời đều bị bóp chết sao?

Mà linh khí nồng đậm làm cho Đường Tam nhẹ nhàng thở ra, đây là tin tức tốt nhất từ lúc đi vào thế giới này. Tối thiểu đã có linh khí nồng đậm, một khi có thể bắt đầu tu luyện, hắn sẽ tu luyện dễ dàng hơn nhiều.

Mỗi ngày hấp thu một chút, lặng yên cải thiện thân thể của mình, chẳng qua là cải thiện từ bên trong mà không phải mặt ngoài. Nhìn bên ngoài, hắn cũng chỉ có phấn chấn hơn một chút so với hài tử bình thường, còn thân thể vẫn tương đối gầy yếu.

Thời gian dần dần trôi qua, bọn nhỏ bắt đầu biết nói chuyện. Trong đó ước chừng có một phần tư hài tử lặng yên chết đi.

Nơi này cũng không có phương pháp chữa bệnh, chỉ có ăn thôi. Cũng không có ai tới dạy bảo cái gì. Muốn nói chuyện thì chính mình tự học.

Đến một tuổi, bọn họ được đưa đến một chỗ khác, do một Trư Yêu nghiêm khắc quản lí. Đồng dạng là cỏ tranh đầy đất, nhà gỗ miễn cưỡng không lạnh. Một phòng hai trăm mét vuông, hai trăm hài tử nhân loại được đưa đến đây. Mà số lượng đồ ăn, chỉ đủ cho một trăm năm mươi đứa bé.

Từ cuộc trò chuyện giữa Trư Yêu và Lang Yêu, Đường Tam có thể nghe hiểu, đồ ăn mà phải cạnh tranh để ăn có thể làm cho thân thể cường tráng hơn một chút, tương lai làm nô ɭệ mới có thể kiền trì lâu hơn. Với những thân thể yếu kém cũng không cần phải lãng phí lương thực.

Trừ cảm thấy bi ai cho nhân loại ở thế giới này và trong nội tâm gieo xuống một hạt giống phản kháng, chỉ có một tuổi, hắn cái gì cũng không làm được.

Hấp thu linh khí tẩm bổ, thân thể Đường Tam mạnh hơn nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, nhưng mỗi ngày hắn chỉ lấy phần đồ ăn cần thiết cho bản thân, còn lại nhường cho người khác. Hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn những đứa bé rất gầy yếu hấp hối rồi được mang đi, cái gì cũng không làm được.

Mỗi đêm lúc vắng người, hắn đều hấp thu linh khí và yên lặng suy tư.

Đi vào thế giới này đã được một năm, mắt thấy nhân loại sinh hoạt không bằng con heo con chó, nội tâm hắn rất lo lắng, thống khổ. Hắn căn bản không dám nghĩ, nếu thê tử của mình chuyển thế cũng sinh hoạt như vậy, nàng có phải là hài tử hấp hối được mang đi không, vậy phải làm thế nào? Phải biết rằng, nàng thật sự là chuyển thế, sẽ quên hết tất cả kiếp trước.

Mỗi khi nghĩ tới đây, trong nội tâm hắn đối với thế giới này không khỏi tăng thêm một phần phẫn nộ mãnh liệt. Vì cái gì nhân loại ở đây lại nhỏ yếu như thế? Tiểu Vũ, ngươi đang ở đâu?

Hắn thật sự rất muốn làm cho mình nhanh lớn lên, nhanh chóng trở nên mạnh mẽ. Như vậy hắn mới có thể đi tìm Tiểu Vũ của mình.

Nàng nhất định còn sống! Nhất định sẽ sống thật tốt!