Đấu La Chi Lăng Thanh

Chương 44: Sắc bất ba đào, dị nịch nhân *



*Sắc bất ba đào, dị nịch nhân nghĩa là sắc đẹp không phải là sóng mà có thể làm đắm người.

(Câu đối hoàn chỉnh là:

"Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách

Sắc bất ba đào dị nịch nhân"

Có thể hiểu là: Mưa không là khóa mà có thể giữ được chân khách, sắc đẹp không là sóng mà có thể nhấn chìm người.)

*********************************************************

Sau khi chạy xong hai vòng phạt trở về, Phong Lăng phát hiện Đại Sư cũng “đại tài khí thô”, chuẩn bị sẵn dược vật cho bọn đệ tử ngâm mình. Vì sao Phong Lăng biết là Đại Sư bút tích ư, vì đơn giản là Học Viện này nghèo a. Nghèo từ Viện trưởng đến lão sư, dĩ nhiên không thể ra tay hào phóng như vậy được. Tuy chỉ là một vài loại dược thảo để thư giãn gân cốt cùng hoạt huyết, nhưng cũng là dược thảo a, vẫn là đến không ít tiền.
Từ nhỏ đã được tiếp xúc với dược liệu như Phong Lăng, chỉ cần ngửi thấy mùi hương là đã có thể phân biệt được. Đây có lẽ cũng là lý do vì sao Phong Lăng khá nhạy cảm với mùi hương đi.

Vì vậy, chỉ mới ở ngoài hành lang, Phong Lăng đã nhận ra Đại Sư chuẩn bị dược để ngâm mình mà không cần phải tận mắt nhìn thấy.

Đến khi vào phòng, Phong Lăng mới sững sờ nhìn một màn trước mắt. Nữ tử da thịt tuyết trắng, bởi vì hôn mê nên mất đi vẻ thanh lãnh thường thấy, cả người toát ra vẻ nhu mỹ phiêu dật, làn tóc cũng vì ướt nên có vài sợi dán lên gương mặt, hắc bạch đối lập, càng toát lên diện mạo tiên tư ngọc sắc của nàng.

Bởi vì nữ tử trước mặt đang hôn mê, Phong Lăng không kiêng dè gì mà chăm chú quan sát ngũ quan của nàng. Mi thanh mục tú, cái mũi cao thẳng, môi nhỏ hồng nhuận, ướŧ áŧ, không khỏi khơi dậy du͙© vọиɠ muốn chậm rãi nhấm nháp, cẩn thận cảm nhận hương vị thơm ngọt từ nó.
Nghĩ đến đây, gương mặt Phong Lăng lập tức nóng lên, cả gương mặt không khỏi ngượng ngùng, hai chỉ tai đỏ bừng. Có thể là vì vấn đề thể chất, Phong Lăng xấu hồ thì mặt không hồng mà là hai tai của cô. Tự phỉ nhổ chính mình bị sắc đẹp làm hôn đầu, Phong Lăng đổ lỗi cho Chu Trúc Thanh quá mức mỹ lệ, khiến ai cũng sẽ nảy sinh tư tưởng không an phận như vậy.

Tiểu Bạch đã vô ngữ với Phong Lăng về vấn đề tình cảm, nó chỉ lẳng lặng mở ra tiểu sổ sách, ghi chép lại suy nghĩ “lừa mình dối người” này của cô. Tiểu Bạch đặt tên cho tiểu sách vở này là “Nhật ký tự vả mặt của Phong Lăng”. Nó chờ một ngày Phong Lăng nhận ra tình cảm của mình đối với Chu Trúc Thanh là loại tình cảm gì, nó sẽ ở trong đầu cô lặp đi lặp lại cuốn nhật ký này. Chỉ mới nghĩ tới thôi đã thấy phấn khích!
Vừa bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng Phong Lăng vẫn còn đủ tỉnh táo để đi ngâm thuốc tắm. Bởi vì không thiếu dược, cho nên cô tiện thể dùng dược mà gia gia chuẩn bị để hòa vào thùng nước thuốc mà Đại Sư đã chuẩn bị. Dù sao gia gia chuẩn bị thuốc vẫn là tốt hơn nhiều, cơ thể Phong Lăng cũng cần đến dược lực mạnh hơn, cho nên cả hai dùng một lúc vậy.

Phong Lăng cũng không quên lấy ra dược thảo phù hợp với cơ thể Chu Trúc Thanh hiện giờ, đổ thêm vào thùng cho nàng. Dĩ nhiên toàn bộ quá trình “phong bế” thị giác a.

Cơ thể Phong Lăng có thể chịu tải được cường độ huấn luyện khủng khϊếp như vậy, ngoài việc được Tiểu Bạch cải tạo cơ thể, còn có thuốc tắm mà Lão Phong cho cô dùng từ khi còn nhỏ. Cho nên, tố chất thân thể của Phong Lăng cường hơn các Hồn Sư đồng cấp không biết bao nhiêu lần. Phong Hàn ngoài việc là kiếm si, lão còn đam mê tìm hiểu về dược vật. Không chỉ đam mê, Lão Phong có thể được xem như là bậc thầy ở lĩnh vực này. Thành tựu cả một đời lão, xem ra đều dừng ở trên người Phong Lăng.
Ngâm mình không sai biệt lắm, Phong Lăng từ trong nước đứng dậy, tẩy sạch trên người nước thuốc, thay một thân sạch sẽ quần áo, đeo vào “Trọng Thiết”. Phong Lăng vẫn giữ nguyên trọng lượng 200 cân đã điều chỉnh vào buổi trưa, dù sao cũng để rèn luyện, vậy thì trực tiếp tăng lên đi.

Lúc này Phong Lăng mới để ý ở gần thùng gỗ có dán một tờ giấy, mặt trên có chữ viết của Đại Sư, “Không cần kinh hoàng, quần áo các ngươi là do thôn nữ hỗ trợ cởi ra. Đến thực đường ăn cơm.” Nhìn đến ăn cơm hai chữ, Phong Lăng không khỏi nhớ đến trù nghệ của Đại Sư, nhất thời cảm giác trong bụng sôi ùng ục, vừa nghĩ đến thôi đã cảm thấy đói bụng.

Nhưng nghĩ đến Chu Trúc Thanh vẫn còn hôn mê, trong chốc lát vẫn chưa thể tỉnh lại, Phong Lăng liền ngồi lên giường đả tọa, đợi nàng tỉnh rồi đi ăn cùng.
Cũng may là Phong Lăng nhắm mắt đả tọa, nếu nhìn thấy Chu Trúc Thanh xuất thủy bộ dáng, cô có thể hoảng thành lão cẩu!

___________________

Phong Lăng cùng Chu Trúc Thanh ra ngoài thời điểm, trên trời đã đầy sao. Trong ban đêm yên tĩnh, tiếng côn trùng và tiếng chim kêu vang, làm cho người ta có một cảm giác yên tĩnh. Cũng như Phong Lăng cùng Chu Trúc Thanh ở chung hình thức, lời tuy không nhiều lắm, nhưng mạc danh hòa hợp tự nhiên.

Xa xa đã có thể chứng kiến ánh đèn thực đường tỏa sáng, khi cả hai đi vào bên trong, phát hiện đã có ba người. Tiểu Vũ không có một chút bộ dáng thục nữ nào với đống đồ ăn trước mặt. Đối diện có hai tên uể oải dựa vào bàn ăn, đó là Đường Tam và Đới Mộc Bạch, có vẻ đã ăn xong.

“Các ngươi ăn xong rồi sao?” Phong Lăng tiến vào, mở miệng chào hỏi Đường Tam cùng Đới Mộc Bạch.
Cả hai đồng loạt gật gật đầu, một bộ uể oải ỉu xìu, không muốn mở miệng.

Trên bàn trong thực đường còn 5 phần thức ăn để riêng biệt, hiển nhiên là chuẩn bị sẵn cho bọn đệ tử. Trên bàn đồng dạng lưu lại mẫu giấy có chữ viết của Đại Sư, “Cơm nước xong, đem bát đũa rửa sạch sẽ. Dọn dẹp thùng gỗ trong phòng, thanh tẩy sạch sẽ. Không được ngủ, phải tu luyện Hồn Lực cho đến lúc hừng đông. Sáng sớm tập hợp đi học.”

Bữa cơm này thập phần thịnh soạn, một chén lớn thịt bốc mùi thơm nức mũi, năm cái bánh bao lớn trắng như tuyết, còn có một chén súp, rau và một ít hoa quả. Phần ăn của nữ hài tử thì bớt đi hai cái bánh bao, nhưng Phong Lăng vẫn là ngoại lệ. Khẩu phần của Phong Lăng tương đương với bọn nam hài, là 5 cái bánh bao. Có lẽ Đại Sư cân nhắc đến thân thể của Phong Lăng tương đối vượt trội, lại còn là Hồn Vương.
Chu Trúc Thanh ăn cái gì động tác liền phải so Tiểu Vũ ưu nhã nhiều, nhai kỹ nuốt chậm, mỗi một động tác nhìn qua đều là như vậy tuyệt đẹp, ở duyên dáng động tác sau lưng, là tốc độ. Nếu không phải mắt thấy nàng trước mặt đồ ăn bay nhanh giảm bớt, Phong Lăng thật sự rất khó tin tưởng lấy nàng loại này nhìn qua chậm rì rì động tác cư nhiên có thể ăn nhanh như vậy.

Nhìn nàng ăn uống ưu nhã như vậy, Phong Lăng cũng ngượng ngùng mồm to mà cho đồ ăn vào, liền nhai kỹ nuốt chậm, từ tốn giải quyết phần ăn của mình.

"Thoải mái thật. Ăn no rồi." Tiểu Vũ không chút tị hiềm trực tiếp tựa vào vai Đường Tam, "Đường Tam, ngươi lúc sau có chạy thêm hai vòng không?"

Đường Tam cười khổ lắc đầu, "Không, sau khi ngươi té xỉu, ta cùng Mộc Bạch cũng hôn mê bất tỉnh. Tỉnh lại thì đã thấy đang nằm trong thùng gỗ chứa dược thuỷ."
Tiểu Vũ mặt cười đột nhiên đỏ lên, ngồi thẳng người, thấp giọng hỏi ,"Lúc đó ngươi không mặc quần áo đúng không?" Đường Tam sửng sốt, gật đầu.

Tiểu Vũ le lưỡi, "Tại túc xá chúng ta có lưu lại tờ giấy, trên đó viết, không cần kinh hoàng, quần áo các ngươi là do thôn nữ hỗ trợ cởi ra. Đến thực đường ăn cơm."

Đường Tam cười ha ha, nói, "Tiểu Vũ, bộ dáng ngươi đỏ mặt thật đáng yêu, giống như quả táo chín vậy." Vừa nói hắn vừa đưa tay ra nhéo má Tiểu Vũ.

Tiểu Vũ bất mãn trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng cũng không ngăn cản động tác của hắn.

“Lúc sau ngươi có chạy thêm hai vòng không?” Chu Trúc Thanh nhỏ giọng hỏi Phong Lăng.

“Có a.” Phong Lăng cho nàng một cái gật đầu khẳng định, “Xin lỗi ngươi, ta không có thực hiện được lời hứa mang người về ký túc xá a. Bất quá, ngươi không có ngã xuống đất dơ hề hề như bọn họ. Ta nói cho ngươi, bọn họ bộ dáng lúc đó, ha hả, thảm không nỡ nhìn, toàn thân đầy bùn đất, mặt mũi cũng lấm lem.”
Nhìn bộ dáng đắc ý của Phong Lăng, Chu Trúc Thanh không khỏi mỉm cười, “Thật cảm ơn ngươi a.”

Nhìn Chu Trúc Thanh mỉm cười, Đới Mộc Bạch không khỏi sửng sốt. Lần đầu tiên hắn thấy Chu Trúc Thanh mỉm cười, người ta nói không sai, lãnh mỹ nhân một khi cười lên, tựa xuân phong đông giải, nhất tiếu khuynh tâm, khiến hắn tim đập như nổi trống. Chỉ đáng tiếc, mỹ nhân cười, lại không phải dành cho hắn.

Nhớ tới sự thật này, hắn không khỏi ỉu xìu, Chu Trúc Thanh còn chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt. Nhìn thấy đối diện hai người nói cười yến yến, hắn không khỏi cảm thấy khó chịu. Bằng vào trực giác của hắn, hắn cảm thấy giữa hai người này có miêu nị, không khí giữa hai người luôn có một loại mạc danh hài hòa, khiến người khác không chen vào được.

Nhưng Phong Lăng cũng là nữ tử, tỷ tỷ muội muội ở bên nhau, tựa như Ninh Vinh Vinh cùng Tiểu Vũ, thân mật cũng thực bình thường. Hắn lắc đầu, khiến cho suy nghĩ nực cười về Phong Lăng và Chu Trúc Thanh bay ra khỏi đầu mình. Ý định chinh phục Chu Trúc Thanh của hắn lại sôi sục lên, sau ngày hôm nay thì hắn càng chắc chắn, Chu Trúc Thanh là hắn phải có được.
Vứt bỏ những cái đó suy nghĩ, Đới Mộc Bạch nói, “Oscar bọn họ ba cái còn không có tới, nhìn dáng vẻ là mệt đến thảm. Chúng ta trở về tu luyện đi, còn không biết ngày mai Đại Sư sẽ mang cho chúng ta như thế nào ma quỷ huấn luyện.”

Đường Tam gật gật đầu, liền phải đi thu thập chính mình bộ đồ ăn, lại bị Tiểu Vũ ngăn trở, “Đi thôi, này xoát nồi rửa chén cũng không phải là các ngươi nam nhân nên làm sự tình. Giao cho chúng ta hảo.”

Đường Tam hơi hơi mỉm cười, sờ sờ Tiểu Vũ đầu, xoay người liền hướng ra phía ngoài đi đến.

Nhìn thấy Đới Mộc Bạch ánh mắt lạc hướng Chu Trúc Thanh trên người. Phong Lăng liền nhướng mày, nói, “Chính Tiểu Vũ nói muốn xoát giúp, hai ta lại không có ý định này. Nếu muốn đến nhờ Tiểu Vũ, chúng ta quan điểm nam nữ bình đẳng, không phải chỉ có nữ nhân mới xoát nồi rửa chén. Phiền toái không cần nhìn về phía này.”
Không ai phát hiện, Chu Trúc Thanh nghe xong những lời này, tươi cười trên mặt càng sâu.

Đới Mộc Bạch chỉ cảm giác nghẹn khuất, hậm hực mà tự mình đi rửa lấy. Hắn không dám cãi lại Phong Lăng, cũng không mặt dày đến mức đi nhờ Tiểu Vũ xoát thay hắn.

Tiểu Vũ lúc này cũng lên tiếng, “Này xoát nồi rửa chén không phải các ngươi nam nhân nên làm, bất quá những cái đó đại thùng thủy nhưng để lại cho các ngươi. Ngày mai buổi sáng nhớ rõ sớm một chút lên giúp chúng ta nga.”

Đường Tam dưới chân một cái lảo đảo, suýt nữa bị ngạch cửa vướng ngã, quay đầu nhìn về phía Tiểu Vũ, vừa lúc nhìn đến trên mặt nàng kia giảo hoạt tươi cười. Chính hướng tới hắn phất phất tay.

Đới Mộc Bạch cũng đã biết rõ Đường Tam đây là bị gài, nhưng hắn cũng rất vui lòng bị gài như vậy a. Lại lần nữa hướng ánh mắt nhìn về phía Chu Trúc Thanh, thấy Phong Lăng cười như không cười nhìn hắn, lập tức xoay người đi rửa chén.
Hắn làm sao có thể quên Phong Lăng là như thế nào treo hắn lên đánh. Đừng nói dọn thùng thủy nặng nhọc, nhân gia mười thùng còn nâng được, căn bản là không cần tới hắn giúp đỡ! Đường Tam cùng Tiểu Vũ là tiểu tình nhân ve vãn đánh yêu với nhau, hắn đây là hồ đồ mới hướng Chu Trúc Thanh phương diện kia tưởng.

Người ta không phải đã nói, muốn có được nữ nhân trước tiên phải qua được khuê mật của nàng sao. Hắn phải tới lấy lòng Phong Lăng!

Tiểu Bạch mà biết được suy nghĩ này của hắn, nó chắc phải cười bò. Chưa ra trận đã tá giáp, Đới Mộc Bạch đây là hướng tình địch lấy lòng, khác nào đưa người mình thích trao tận tay cho đối thủ. Đưa dê vào miệng cọp, hắn đây là không có lấy một sợi lông dê để hưởng dụng a ~

*****************************************************************************************************
Hôm nay tg mới phát hiện Đấu La Chi Lăng Thanh có hơn 10k views rồi a 😍

Tg không nghĩ là sẽ có nhiều bạn đọc đến như vậy đâu. Giờ tg càng có động lực để viết tiếp rồi! 💪

Cảm ơn mn đã quan tâm và theo dõi bộ này nha 💕