Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 22: Miếng bánh hay là cạm bẫy?



Partirou cũng là sinh viên năm ba phân viện chiến sĩ, đồng thời là chiến sĩ tiên phong của chiến đội cốt lõi, vẫn luôn nổi tiếng với sự tàn bạo, các đàn em ở phân viện chiến sĩ đều khá sợ hắn, người này ra tay luôn không nhẹ cũng không nặng, vừa động vào đã đưa đối thủ luyện tập vào bệnh viện.

Grace mỉm cười, không hề nổi nóng: “Đây cũng là một quan điểm.”

Partirou sắc mặt không thay đổi ngồi xuống, anh ta đến từ thành phố Stoegler, chỉ vì đắc tội với người ta, gia tộc liền đưa anh ta đến đây, anh ta không có cảm giác thuộc về nơi này, càng không thèm để ý đến việc Grace sẽ đánh giá như thế nào.

Grace nhìn Vương Trọng, tên tiểu tử này thú vị đó, không để ý đến việc người khác nói mình như thế nào, vẫn thoải mái tự tại, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến, nếu như dễ dàng bị đả kích như vậy, thì lần này cô tới đây là vô ích rồi.

“Vương Trọng, ta thấy về mặt này em rất tâm đắc, hãy nói một chút cho mọi người nghe xem sao.” Lần này đã là lần thứ hai gọi đích danh Vương Trọng, đám đông đều có chút ngạc nhiên, đến Scarlett cũng tỏ ra hết sức ngạc nhiên, tuy bài văn của Vương Trọng viết không tệ, nhưng không đến mức như vậy, huống hồ thực lực cá nhân của anh quá yếu, ở môi trường hiện tại này luôn bị chỉ trích.

Vương Trọng ngược lại không quan tâm: “Cá nhân em thấy, nếu như người vô địch thiên hạ có tồn tại, thì người đó cũng không phải là em, cho nên nhất định sẽ gặp phải đối thủ tương đương, cho dù ở tình huống ta ít địch đông, kỹ năng chiến đấu khống chế mức độ tiêu hao khá ít, có thể tấn công, có thể phòng thủ, nếu như là sự phối hợp chiến đội là điều rất quan trọng, thì có thể nói, đây là điều không thể thiếu.”

Grace vỗ tay: “Ta cũng nghĩ như vậy, kỹ năng chiến đấu khống chế ưu tú đem đến lợi ích rất cao trên chiến trường, đồng thời hiểu biết hồn lực chi tiết như vậy không hề gây trở ngại cho việc theo đuổi kỹ năng chiến đấu mạnh mẽ...”

Tiếp theo Grace bắt đầu giảng bài bằng cách kết hợp với quá trình thực tế của bản thân, cô không đề cập cụ thể kỹ năng chiến đấu khống chế, mà đề cập về khái niệm. Truyền thụ cho người khác kiến thức về cá, không bằng truyền thụ cho người khác cách câu cá, rõ ràng là Grace không giống những giáo viên truyền thống khác, cô xuất phát từ thực tiễn, chia sẻ những hiểu biết trong quá trình bản thân trưởng thành.

Rất nhanh cả giảng đường yên lặng, chỉ có tiếng của Grace, nữ chiến thần của Thiên Kinh có sức hấp dẫn rất lớn, ở những cấp học khác nhau thì có những hiểu biết khác nhau, đây mới là cảnh giới cao nhất của việc dạy học, khơi dậy tư tưởng tự học của học sinh.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt tiết học đã sắp kết thúc, Grace nhìn những học sinh đứng chen chúc bên ngoài, đang lúc cân nhắc có nên để cho những học sinh bên ngoài một cơ hội không, thì một tiểu nha đầu thông minh tinh quái đã nhào vô.

Đó chính là Emily, điều này nếu như không nhìn ra được, thì cô là đồ ngốc rồi.

“Giáo sư Grace, em tên là Emily, em có thắc mắc muốn hỏi!” Vừa nói xong cô liền mở to đôi mắt ngây thơ long lanh đáng yêu, đám huynh đệ ở trong ngoài phòng học đang chuẩn bị mắng cũng ngừng phê bình, họ đều không nỡ mở lời với cô gái nhỏ bé đáng yêu chăm chỉ này.

“Emily của Assassin, hoan nghênh em đến học viện Thiên Kinh.” Grace cười nói.

Đám đông được một trận bàn tán sôi nổi, thì ra là người của gia tộc thích khách giết người không chớp mắt, may mà lúc nãy chưa mắng chửi.

“Em có dị năng hỏa diệm, nhưng em không muốn trở thành dị năng sư thông thường, mà muốn trở thành chiến sĩ dị năng, cô có ý kiến gì không ạ?”

Emily rất hy vọng, bởi vì vị trước mắt đây cũng là một dị năng hỏa diệm, nhưng sau đó lại trở thành một chiến sĩ dị năng hỏa diệm mạnh mẽ.

“Dị năng hỏa diệm thuộc loại dị năng mạnh, cũng tương đối nhiều, nhưng phương thức của mỗi người đều không cố định, thế hệ mới có hai người nổi bật, Shermie của thành hỏa diệm, được xem như một nhân vật phát ra dị năng thuần theo kiểu truyền thống, năng lực hỏa diệm của cô phát ra nghiêng về hướng bùng nổ, hơn nữa hồn hải cũng mạnh mẽ khác thường. Người còn lại là Laura của thành Capoefer, sở hữu bạo gấu hỏa diệm thông linh hồn thú, cô ấy rất chú trọng bồi đắp hồn thú của mình, mỗi người đều có đặc điểm riêng, cho nên chiến sĩ anh hồn là những người phát huy sở trưởng của mình, chỉ có thể làm chính mình, mới có thể bồi dưỡng thành kẻ mạnh!”

Lúc Grace nói xong, cả giảng đường đều đứng dậy vỗ tay, bên ngoài cũng vang lên tiếng vỗ tay như tiếng sấm.

Hết tiết rồi, một đám người đông đúc đuổi theo hình bóng của Grace, trong giảng đường bỗng chốc yên tĩnh.

Mã Đông Đông hưng phấn: “Ôi trời, người anh em, cậu thảm rồi, mình sao cứ thấy nữ chiến thần của chúng ta không có ý tốt, có phải cậu là đã xem lén người ta tắm rồi phải không... không đúng, nếu như vậy thì mình cũng không thể thấy cậu nữa rồi.”

Vương Trọng xoa xoa mũi: “Miệng cẩu không nôn ra được ngà voi.”

“Hìhì, bạn đang bị kẹt trên lửa cháy rồi, tôi thấy bọn Rivis không muốn nhìn thấy bạn nữa đâu." Mã Đông biết, bọn phái thực tiễn như Rivis, ghét nhất là loại không có bản lĩnh gì còn thích chỉ điểm tầm bậy.

“Mã Đông Đông, đồ yếu đuối, ra ngoài đừng có nói anh là anh họ của em đó nha!” Emily nói: “Anh Vương Trọng, ai ức hiếp anh, thì em đánh bọn họ cho bò ra luôn!”

“Này, này, anh mới là anh của em đó, em đừng có gây phiền phức cho Vương Trọng.” Mã Đông tuy là cả ngày ồn ào vui vẻ, nhưng EQ cao hơn người khác, phàm là những kẻ có bối cảnh gia tộc, cho dù ra tay cũng phải nắm được trình độ của người ta, không dễ dàng ra tay độc ác, nhưng đối với những người thông thường thì không dễ nói.

“Cắt, biết rồi, dài dòng quá, em không ngốc đâu!” Emily cười: “Anh Vương Trọng, em mời anh cơm trưa, cảm ơn lần trước đã khuyên bảo.”

“Được, chế tạo vũ khí xong chưa?”

“Không có, em từ chối rồi!” Emily nói.

“Sao, vũ khí của lão Mooer mà em còn không cần sao, điên rồi sao!” Mã Đông ngạc nhiên hét lên.

“Em thấy ở giai đoạn này không nên dùng vũ khí tốt như vậy, sẽ hình thành nên tính ỷ lại, không có lợi đối với việc bồi dưỡng anh hồn, giống như anh Vương Trọng nói, chỉ có mài giũa mới có thể nuôi dưỡng thánh kiếm!” Emily cười nói.

Vương Trọng ngẩn người ra, mình đã nói lời có triết lý như vậy khi nào ta.

“Bạn học Vương Trọng, chúc mừng cậu, cuối cùng cũng được công nhận rồi.” Một giọng nói trong trẻo vang lên, Scarlett cười dịu dàng.

“Hội trưởng Scarlett, xin chào xin chào, hội Wonderful của chúng tôi ở bên cạnh cậu, chúng ta bây giờ là hàng xóm rồi.” Mã Đông vô cùng nhiệt tình nói.

“Vậy à, hoan nghênh, Vương Trọng, cuối tuần này, nhà mình có một buổi tiệc, cậu có thể đến không?”

Nhìn ba người đều đang đứng đờ người ra, Mã Đông hích người Vương Trọng một phát: “Đương nhiên là không có vấn đề rồi, cuối tuần cậu ấy rảnh!”

Scarlet mỉm cười: “Vậy thứ bảy, bảy giờ tối nhé, sẽ có điều ngạc nhiên.”

Đợi Scarlet rời khỏi, Mã Đông đã không nhịn được quàng chặt cổ Vương Trọng: “Tên tiểu tử này được nha, còn nói không có quan hệ gì, người ta đã mời cậu đến tham gia buổi tiệc riêng tư rồi, mình thấy cô ấy có ý gì với cậu rồi!”

Vương Trọng có chút ngạc nhiên, nói thẳng ra, anh thấy Scarlett rất xuất sắc, tính cách cũng tốt, nhưng...

“Mình hình như không quen cô ấy.”

“Ôi dào, tên đầu heo này, giữa nam nữ với nhau qua qua lại lại là quen thôi à, hơn nữa có được lời mời của người đẹp như vậy, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đi, yên tâm, mình sẽ cho cậu mượn bí kíp cưa gái, bảo đảm ngầu!” Mã Đông dường như còn nôn nóng hơn cả Vương Trọng.

Emily ở bên cạnh bĩu môi: “Mã Đông đừng có khờ như vậy, có trời mới biết cô ta có ý đồ gì.”

“Con nít không hiểu, đừng xía mỏ vào, đây là thế giới của người lớn!” Mã Đông nói: “Đây là Scarlett, chứ không phải là ác phụ Milami kia...”

Mã Đông đột nhiên ngừng lại, phía xa, có một người đang từ từ đứng dậy, thu dọn đồ đạc, bóng dáng này... không phải là Milami sao?