Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 13: Emily muốn ngủ lại



Trận đấu này Laura xem hết toàn trận, nói thẳng sau trận đấu trước, cô đi tìm hiểu một chút về tình hình của Nhà Vua Mạnh Miệng, chưa bao giờ gặp qua tình huống quái dị như vậy. Thậm chí cô cũng cảm thấy có chút ngẫu nhiên, vũ trụ nhỏ bạo phát rồi?

Sau đó qua trận đấu này, cô chắc chắn, Nhà Vua Mạnh Miệng này vô cùng đáng sợ.

Tất cả mọi người đều bị Hỏa Vũ Liên Hoa mê hoặc, mặc dù vũ khí của Emily có vấn đề, nhưng mà uy lực của Hỏa Vũ Liên Hoa không yếu, kĩ thuật chiến đấu này cho dù ngọn lửa đao sắc chưa hoàn thành hình dáng cũng vẫn có lực sát thương khá. Nhưng anh ta từ đầu đến cuối đều dùng hồn lực tiêu chuẩn thấp nhất để phòng ngự, dường như hoàn toàn có thể chắc chắn đối thủ đánh không nổi anh ta.

Phân tích cảnh quay chậm, quỹ đạo và tần suất né tránh của anh đều được đánh dấu ra.

Lần này người trên diễn đàn cũng trầm ngâm, nhịp bước như hình với bóng!

Chỉ có những người tự tin phá vỡ, hoàn toàn nhìn rõ đối thủ mới dám sử dụng những bước đi này, cũng chính là nói Emily bất luận thế nào đều không thể tấn công đối thủ, động tác của cô hoàn toàn đã bị nhìn thấu rồi.

Có một khoảng cách gọi là chiếm thế thượng phong rồi!

Laura tắt thiên tấn, đối với những tranh luận ồn ào phía sau cô không mấy hứng thú, nhìn Anluoe và Arno: “Nếu các ngươi còn tưởng rằng có thể dễ dàng thắng được hắn, thì tôn nghiêm của chiến đội cuồng thú chúng ta có thể nguy hiểm rồi.”

Người này thật thú vị, nói thế nào nhỉ, kỹ thuật không tệ, nhưng mà tâm quá mềm yếu, đối thủ là một đứa con gái thì liền không nỡ xuống tay, đây chính là  một khiếm khuyết lớn, rất nhiều lúc e rằng sẽ khá là nguy hiểm đến tính mạng.

Đương nhiên Laura không cần thiết phải nói những điểm này ra.

Lúc này tại một tòa lầu giáo viên của phân viện phù văn Thiên Kinh.

Viện trưởng Moore rót một ly trà cho Emily còn chìm đắm trong chán nản: “Tiểu nha đầu, tại sao phải chán nản, bởi vì một trận thua hả? không, con nên mừng mới đúng.”

“Ông Moore, chẳng lẻ con không thích hợp đi theo hướng một thích khách sao?”

Moore cười cười: “Cái này phải hỏi bản thân con, không ai có thể quyết định cuộc đời của một người khác, nhưng mà điều đối thủ của con nói thì ta cũng có chút tán đồng, chính là con nên có bộ vũ khí cho riêng mình, kiếm phù văn dài quá.”

Emily nhẹ ngẩn người: “Thua cũng được sao?”

“Con bé ngốc này, ông chỉ là giải thích tình hình của con, một trận thắng thua không nói lên được điều gì, nếu con có thể thông qua chiến đấu học được thêm cái gì đó, thì đó càng là việc đáng vui mừng.”

“Cảm ơn ông, con hiểu rồi!” Nói xong, Emily cong người chào và nhanh chóng chạy đi.

Moore không kiềm được lắc lắc đầu, tuổi trẻ thời nay sôi nổi mạnh mẽ, lúc nắng lúc mưa, ông vốn định đo lường tạo ra cho Emily một đôi kiếm phù văn, bây giờ xem ra, đoản kiếm thích hợp với cô bé hơn.

Kết thúc trận đấu với Emily xong, Vương Trọng đi rèn luyện thân thể như thường lệ, càng có biểu hiện giống như vậy, Vương Trọng càng cảm thấy tầm quan trọng của sức khỏe thân thể, hồn lực không nghi ngờ gì là điều mọi người ai cũng coi trọng, nhưng không có đủ cường độ luyện tập, thì cuối cùng vẫn là khuyết điểm.

Nha đầu Emily này cũng đã lớn rồi, lại có thể nắm được những kỹ thuật chiến đấu đáng sợ đến như vậy, tôi luyện thêm nhất định sẽ trở thành cao thủ nổi danh thiên hạ.

Từ lúc tỉnh ngủ dậy, sức ăn của Vương Trọng đột nhiên lớn hơn rất nhiều, khẩu vị cũng vô cùng tốt, mua đồ ăn về ký túc xá, thì phát hiện ngoài cổng có một người đang đợi.

“Emily, sao em lại ở đây?” Vương Trọng tò mò hỏi.

Trong lòng Emily còn ôm một chai rượu lớn: “Anh Vương Trọng, đến đây, hôm nay Emily rất vui, chúng ta cùng nhau uống rượu chúc mừng một chút nhé!”

Vương Trọng nhìn Emily một cái, lấy rượu xuống: “Để anh bảo quản thay cho em, con nít uống rượu cái gì!”

Nha đầu này muốn tạo phản à, đương nhiên trong lòng Vương Trọng khá rõ vấn đề nằm ở đâu, thiên chất hơn người, trải qua một trận thất bại, trong lòng nhất định có chút vướng mắc.

“Cắt, là rượu cổ đó, anh không muốn uống với em, em đi kiếm người trên đường uống cùng!”

Emily nhăn nhăn mũi nói.

Emily cũng không khách khí, bụng cô cũng đói rồi, tiêu hao của chiến sĩ anh hồn rất lớn, càng có năng lượng mạnh thì càng cần bổ sung nhiều, cho nên trên cơ bản đều là những người ăn nhiều.

Vương Trọng không ăn bao nhiêu, thì một nửa bị Emily ăn rồi, Emily vừa ăn vừa uống cũng giống như mở cái đài phát thanh, cô từ trong đầu óc nhớ lại và tường thuật lại toàn bộ sự việc ngày hôm nay. 

“Anh Vương Trọng, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vào hai năm trước không, đó là lúc em bi quan nhất, là lời của anh đã khiến cho em tìm lại được sự tự tin, mới có được ngày hôm nay!” Emily nói.

“A, thật sao.” Vương Trọng xoa xoa mũi, mình đã nói những gì, anh cũng không nhớ nữa.

May thay Emily không để ý, mà đang dần bước vào hồi ức, lúc đó mọi người đều đang sắp xếp tương lai của cô, cô liền chạy trốn đến Thiên Kinh, ngày gặp Vương Trọng là ngày vui nhất của cô, thật sự, hơn nữa chỉ có Vương Trọng ủng hộ sự lựa chọn của cô, hơn nữa con đường thích khách bây giờ của cô cũng là do lúc đó Vương Trọng chỉ điểm, trời sinh có tài tất có chỗ dùng, thân hình bé nhỏ nghĩa là sự nhanh nhẹn của cô cao hơn người khác, mỗi người đều có thiên chất của mình.

“Em nhất định sẽ thành công!” Emily đột nhiên đứng dậy nói lớn.

Vương Trọng hết hồn: “Tiểu tổ tông, mau ngồi xuống đi, đây là ký túc xá, không được lớn tiếng huyên náo.”

“Hi hi, anh sợ có người biết trong phòng anh có con gái phải không.” Emily gian xảo nói: “Anh có bạn gái chưa?”

Cái này Vương Trọng ngại ngùng: “Còn con nít đừng có quản chuyện của người lớn!”

“Cắt, anh cũng chỉ lớn hơn em một chút, lớn cái gì mà lớn, nhưng mà anh yên tâm, em sẽ giúp anh lựa chọn, dù sao không thể thua Mã Đông Đông được.” Emily cười nói.

“Emily, anh thấy viện trưởng Moore rất giỏi, với thể hình của em, nếu như sửa thành song đoản kiếm, có thể phát huy sở trường của em, nhìn bề ngoài giống như là mất đi ưu thế, giống như chiến đấu giáp lá cà không có lợi đối với em, nhưng mà với một thanh ngắn một thanh nguy hiểm, cộng với sự nhạy bén của em, và sự thông minh đối với chiến đấu giáp lá cà, nói không chừng sẽ có hiệu quả đặc biệt.” Vương Trọng vội vàng chuyển chủ đề.

Emily trầm ngâm một lúc, ánh mắt phát ra màu sắc kinh người: “Tại sao, mọi người đều cho rằng, thân hình của em căn bản không có lợi với đánh giáp lá cà.”

“Hợp hay không hợp là một cảm giác về linh hồn, em có xu hướng mãnh mẽ dữ dội, hơn nữa không có chứng sợ và bất tiện khi đánh giáp lá cà, ngược lại có cảm giác như cá gặp nước, điều này cho thấy là em phù hợp, vấn đề duy nhất là cần phải kiếm được phương pháp chiêu trò chiến đấu thích hợp, ví dụ, anh thấy đoản kiếm của em nên tăng thêm một chút về độ cong, như vậy càng thích hợp với tấn công đột phá, để tốc độ của em nhanh hơn, giống như ảo ảnh.” Vương Trọng nói, anh vừa đánh xong với Emily, rất hiểu sự tự tin bạo phát khi đánh giáp lá cà của nha đầu này, nếu như sửa thành hai đoản kiếm cong để phát ra Võ Vũ Liên Hoa… nghĩ tới thôi cũng thấy rợn tóc gáy rồi.

Emily vào mạch suy nghĩ, hai tay tự dưng nhảy múa: “Thật giống… cảm giác không tệ, ngày mai em đi nói với Ông Moore, em biết anh chính là người anh tri kỷ của em mà, đáng tin cậy hơn Mã Đông Đông nhiều, đến đây ôm thưởng một cái.”

Vương Trọng chảy mồ hôi: “Được rồi, đồ ăn cũng ăn rồi, vướng mắc trong lòng cũng giải rồi, em nên về ký túc xá rồi.”

“Không muốn, buổi tối em muốn ở đây, dù sao Mã Đông Đông cũng không bao giờ về ký túc xá.” Emily nói.