Dật Nhiên Tùy Phong

Chương 42: Bộc bạch tình cảm



Bạch Thụ ra ngoài, là đi gặp Chu Diên.

Hẹn trong một trung tâm giải trí Chu Diên quản lý.

Phòng tiếp khách là một gian phòng theo phong cách Tây Phương tao nhã, Bạch Thụ được Chu Diên đích thân nghênh tiếp vào phòng, Chu Diên bảo thư kí đi pha trà, hắn tự mình châm trà cho Bạch Thụ, bảo thư kí ra ngoài.

Bạch Thụ ngồi trên ghế sofa, thấy Chu Diên quả thật là một người ưu tú, hơn nữa Chu Diên và Tào Dật Nhiên chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, khó trách Tào Dật Nhiên khi không có người khác để gửi gắm tình cảm sẽ cho rằng mình yêu Chu Diên.

Thật ra tình yêu là thứ rất khó nói, mọi người cực lực phủ nhận tình cảm của Tào Dật Nhiên đối với Chu Diên không phải tình yêu, Bạch Thụ ở trước mặt Tào Dật Nhiên cũng biểu hiện như vậy, thế nhưng trong lòng y lại biết, ai mà biết trong đó đến cùng có trộn lẫn tình yêu hay không, có lẽ là có, nếu như có cơ hội, mầm tình yêu này thật sự nảy mầm đồng thời mạnh mẽ lớn lên, ai nói rõ được.

Cho nên, hiện tại Bạch Thụ tới tìm Chu Diên, chính là muốn diệt trừ triệt để mần tình yêu này của Tào Dật Nhiên đối với Chu Diên.

Không nói tới Tào Dật Nhiên, nói Chu Diên, Bạch Thụ biết Chu Diên đối với Tào Dật Nhiên hoàn toàn là tình cảm anh em, mang theo tình cảmânh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bởi vì tuổi lớn hơn Tào Dật Nhiên, hơn nữa trời sinh hiểu thế sự và có khí chất anh lớn hơn Tào Dật Nhiên, cho nên, hắn đối với Tào Dật Nhiên hẳn là còn có một loại bảo vệ và che chở của anh trai đối với em trai. có lẽ, còn có một loại thương tiếc.

(@@ không phải 2 người này học cùng lớp sao, lớn hơn là thế nào?!!)

Tuy rằng Tào Dật Nhiên luôn tỏ ra hỗn loạn hơn nữa hung ác độc địa, nhưng mà, chỉ cần chân chính đem ánh mắt và tình cảm đặt lên người hắn, sẽ tìm được điểm yếu đuối làm người khác đau lòng trên người hắn, sẽ không tự chủ được thương tiếc hắn.

Chỉ là, tuy rằng thương tiếc hắn, lại không thể cho hắn biết.

Bởi vì hắn không muốn để người khác biết điểm yếu đuối kia.

Cũng bởi vì biết cảm tình của Chu Diên dành cho Tào Dật Nhiên là tình thân anh em thuần túy, cho nên Bạch Thụ mới không có ý thức tình địch với hắn.

Chu Diên biết chủ đề chung mình và Bạch Thụ có thể nói có lẽ cũng chỉ có Tào Dật Nhiên, hơn nữa thời gian của hai người đều rất gấp, cho nên không lãng phí nhiều thời gian hàn huyên nữa, đi thẳng vào vấn đề chính.

Chu Diên vẫn là kính Bạch Thụ một tiếng ‘anh’ (đại ca), dù sao Bạch Thụ lớn hơn vài tuổi.

Chu Diên hỏi hắn, “Hôm qua Tào Dật Nhiên làm sao trở về, lúc đó tôi có việc không gọi điện hỏi.”

Bạch Thụ nói, “Cậu ấy tới nhà tôi qua đêm, lúc sau tâm tình cậu ấy vẫn không quá tốt, còn có chút khác thường. Tôi nghĩ chắc là trong lòng có chuyện, bất quá, việc này tôi lại không tiện hỏi, có hỏi cậu ấy cũng không trả lời.”

Chu Diên bưng tách trà nhấp một ngụm, sắc mặt hắn nghiêm túc, hơn nữa trong mắt còn có lo lắng, nói, “Cho nên muốn tới hỏi tôi?”

Chu Diên gật đầu, “Có lẽ có thể từ chỗ cậu biết một chút khúc mắt của Dật Nhiên. Lại nói, hôm qua cũng không phải lần đầu tiên tôi nghe mấy lời phát cuồng của cậu ấy, lúc trước đã nghe qua.”

Bạch Thụ nói như vậy, Chu Diên hình như có chút tức giận, nhưng hắn áp chế tức giận dưới khuôn mặt bình tĩnh, nói, “Tâm tình hắn vốn thường xuyên bất ổn, lẽ nào anh thường khích hắn?”

Bạch Thụ cười khổ một cái, nói, “Tôi làm sao có thể thường khích cậu ấy, hôm qua tôi cũng tức lên mới nói như vậy. Tôi và cậu ấy đã hẹn ước rồi, chúng tôi là hẹn hò, trung thành lẫn nhau là thường thức, cậu ấy còn ra ngoài xằng bậy, cái này cậu chắc chắn hiểu rõ tính tình cậu ấy, luôn luôn không quản được mình hơn nữa cũng không muốn quản, cái này đủ làm người ta buồn bực, phải để cậu ấy sửa lại mới được, mà cậu ấy lại còn ngang nhiên nói với tôi chỉ là chơi đùa, cậu nói xem, ai chịu nổi điều này, hôm qua tôi nói vậy cũng chỉ là để cậu ấy cảm nhận một chút cảm giác bị người khác phụ lòng là thế nào thôi, ít nhất sau khi hiểu cậu ấy sẽ không tùy ý nói những thứ này ra miệng nữa. Tôi thật không nghĩ tới cậu ấy sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, nếu như sớm biết, tôi làm sao sẽ khích cậu ấy.”

Bạch Thụ nhíu mày hạ mắt, trong giọng nói trầm ổn mang theo bất đắc dĩ và bi ai nồng đậm, nghe vào tai Chu Diên, hắn hoàn toàn có thể hiểu tâm tình Bạch Thụ, hơn nữa cũng hiểu y.

Chu Diên là người thông minh, hơn nữa còn là anh em chân chính quan tâm Tào Dật Nhiên và hiểu Tào Dật Nhiên, Bạch Thụ ở trước mặt hắn đương nhiên là cần thái độ chân thành nhất nói lời thật lòng nhất, y như vậy, Chu Diên có thể thông cảm y hơn nữa đứng về phía y, bởi vì Chu Diên cũng hy vọng trái tim và tương lai Tào Dật Nhiên có một chỗ dựa.

Chu Diên nóim “Mới vừa rồi là tôi hiểu lầm anh. Anh nói những thứ này, tôi đều hiểu. Dật Nhiên… Hắn thường xuyên miệng ác tâm không ác, khi còn bé hắn bị tổn thương, vì vậy trong tính cách có lẽ có chỗ thiếu hụt, thế nhưng, kỳ thật hắn cũng không tệ, ít nhất trong mắt tôi, hắn không phải người khi dễ kẻ yếu, làm việc cũng có nguyên tắc nhất định, có thể người bình thường nhìn không ra chút nguyên tắc này của hắn, nhưng tôi biết có điểm mấu chốt. Từ chuyện hôm qua, tôi biết hắn có tình cảm thật với anh, hơn nữa cảm tình còn rất sâu, nếu không, hắn sẽ không bởi vì một câu nói của anh lại đột nhiên phát điên, có lẽ anh muốn dùng câu nói kia để hắn có thể suy bụng ta ra bụng người, thế nhưng, anh biết có vài người không chịu nổi lời nói như thế, Dật Nhiên hắn không chịu được nhất chính là phản bội tình cảm, anh Bạch, tôi thật tâm mong về sau anh không cần dùng loại chuyện cãi nhau với Dật Nhiên. Đương nhiên, hắn cũng cần chịu chút giáo huấn mới biết được phải tôn trọng tình cảm của người khác, bất quá, tôi nghĩ có thể dùng phương pháp ôn hòa hơn một chút.”

Bạch Thụ chăm chú nghe Chu Diên nói, thái độ rất chân thành gật đầu.

Chu Diên cùng Bạch Thụ nói về chuyện tình cảm của Tào Dật Nhiên cảm thấy rất bình thản, dần dần liền bỏ xuống tâm phòng bị vốn có, hắn tình cảm giữa Bạch Thụ và Tào Dật Nhiên.

Đây vốn là chuyện không nên tìm hiểu, Bạch Thụ có thể từ chối trả lời, bất quá Bạch Thụ không làm vậy, y đại khái kể lại chuyện giữa mình và Tào Dật Nhiên, ví dụ như gặp nhau, ví dụ như lúc ra ngoài du lịch, thậm chí chuyện Tào Dật Nhiên đến nhà y gặp được ba mẹ y, hơn nữa được ba mẹ y nhận thức, y cho Tào Dật Nhiên thật lòng thật dạ, cho nên, làm ra dự định cả đời, thế nhưng y phát hiện thế giới quan và tính cách của Tào Dật Nhiên kém rất xa người bình thường, rất nhiều lúc, y phi thường tức giận với một vài hành vi không tuân thủ quy tắc tình cảm của Tào Dật Nhiên, nhưng lại không có biện pháp nào với hắn, cho nên, y mong Chu Diên có thể giúp mình.

Khi Bạch Thụ nói y đã làm dự định cả đời muốn ở chung với Tào Dật Nhiên, bàn tay muốn bưng tách trà của Chu Diên dừng một chút, hắn biết loại tâm tình này, cho nên có đồng minh với Bạch Thụ, hơn nữa, hắn cũng thật hy vọng điều tốt cho Tào Dật Nhiên, đồng thời cho rằng Tào Dật Nhiên có thể bỏ đi tật ăn không ngồi rồi đi lang thang là một chuyện tốt, cho nên hắn tuyệt đối ủng hộ Bạch Thụ.

Thế nhưng, Chu Diên lại đáp, “Tình cảm là chuyện của hai người, cho dù tôi có thể giúp, cũng là chút chuyện nhỏ, chân chính quyết định thành quả, vẫn là chính anh.”

Bạch Thụ nói, “Cái này đương nhiên.” Nói đến đây, y cười cười, trong nụ cười mang theo thần thái thẳng thắn mà kiên định, có cảm giác ánh mặt trời rực rỡ, “Tôi chuẩn bị đánh lâu dài với cậu ấy, tôi còn không tin tôi không mài được cậu ấy. Tuy rằng như thế, nhưng tôi càng hy vọng cậu ấy có thể bỏ đi tâm ma, có thể bước ra khỏi ác mộng, có thể dùng tâm tính tương đối tích cực đối mặt nhân sinh và thế giới. Tôi nghĩ đấy mới là quan trọng nhất. Cậu thân với cậu ấy như vậy, không biết khi cậu cùng một chỗ với cậu ấy, có từng ngủ gặp ác mộng nói mới, tương tự như hôm qua ở bãi đỗ xe không.”

Chu Diên vì lời này sửng sốt một chút, ngón tay ở trên bàn gõ hai cái, hắn và Tào Dật Nhiên thân như vậy, thời gian ở chung chính là toàn bộ thời niên thiếu, đương nhiên không có khả năng không biết chuyện Tào Dật Nhiên gặp ác mộng, bất quá, hắn cũng không có cách nào khiến Tào Dật Nhiên bước ra khỏi ác mộng này, thậm chí không có cách nào hỏi, cho nên vẫn như vậy cho tới bây giờ.

Hắn cảm thấy Bạch Thụ có thể tin được, thế nhưng cho dù đáng tin, hắn cũng sẽ không nói ra toàn bộ chân tướng, chỉ là nói, “Tôi biết hắn đôi khi gặp ác mộng, bất quá, không biết hắn gặp ác mộng gì. Khi còn bé hắn có một gia sư, người nhà hắn quá bận rộn công việc, hắn do gia sư quản lớn lên, thế nhưng hắn và gia sư quan hệ không tốt, hắn thường xuyên không muốn về nhà, tôi nghĩ, đây hẳn là nguồn gốc ác mộng của hắn.”

Thật ra Bạch Thụ đã nghi ngời chuyện này, y cũng không phải hoàn toàn không biết gì về Tào Dật Nhiên, y đã điều tra thời thơ ấu của Tào Dật Nhiên, bởi vì có Tào gia che giấu, đương nhiên y không tra được nhiều lắm, cho nên y còn chưa có chứng cứ xác thực, thế nhưng nghe Chu Diên nói như vậy, y liền biết phỏng chừng chuyện chính là như vậy.

Mặc dù biết nguồn gốc ác mộng của Tào Dật Nhiên, thế nhưng muốn giải quyết chuyện này cũng không dễ dàng vậy.

Cho tới nay y muốn kéo hắn khỏi cái vòng sinh hoạt của hắn, kéo đến một thế giới khác, cho rằng như vậy sẽ làm Tào Dật Nhiên tốt hơn, thế nhưng, công việc y quá bận rộn, thời gian có thể ở cùng Tào Dật Nhiên có hạn, cho nên, hiệu quả có được thực sự có hạn.

Bạch Thụ không khỏi thở dài một tiếng.

Chu Diên và Bạch Thụ đều lâm vào trong suy nghĩ của mình, Chu Diên là đang nghĩ chuyện khi còn bé, hắn trưởng thành cũng không vui vẻ, Tào Dật Nhiên trưởng thành gần như càng hỏng bét hơn hắn, thế nhưng, Chu Diên cảm thấy thống khổ của mình người khác vẫn có thể hiểu, thống khổ của Tào Dật Nhiên người khác lại không hiểu hơn nữa cũng không thể để người khác hiểu.

Hiện tại Chu Diên đã rõ cái chết kì quái của vị gia sư kia là Tào Dật Nhiên gây nên, vì thế hắn càng thương tiếc Tào Dật Nhiên, đồng thời nghĩ, nếu mình có thể sớm có năng lực, nói không chừng có thể dùng phương pháp khác khiến người kia bị trừng phạt đúng tội, mà không phải để Tào Dật Nhiên phải cõng trên lưng thương tổn khi còn bé còn phải cõng trên lưng gánh nặng và tộc ác giết người.

Trước kia Bạch Thụ chưa bao giờ nghĩ tới muốn bỏ nghề nghiệp này, đây là lần đầu tiên, y đang nghĩ muốn tốn thời gian mang Tào Dật Nhiên ra khỏi bóng ma, cân nhắc có lẽ nên bỏ việc hiện tại, đi làm việc khác, ví dụ như, cùng Tào Dật Nhiên đi chu du thế giới.

Bạch Thụ trầm mặc rất lâu mới hỏi Chu Diên, “Dật Nhiên có thể sợ hãi và gặp ác mộng với một chuyện đã nhiều năm như vậy, tôi thấy, nhất định là sự kiện gây nên ảnh hưởng quá lớn tới quá trình trưởng thành của cậu ấy, thậm chí là một chuyện sinh ra ảnh hưởng liên tục. Không biết cậu có thể nói chuyện này cho tôi biết không, bởi vì sau khi biết chuyện này, tôi mới có thể nghĩ đến biện pháp tương ứng khiến Dật Nhiên thoát khỏi ảnh hưởng của nó. Chỉ khi cậu ấy bước ra khỏi ảnh hưởng này, về sau mới có thể tốt hơn trở nên vui vẻ tiến tới.”

Chu Diên nghe y nói vậy, đau khổ cúi thấp đầu, giọng áp lực thống khổ, “Khi đó bọn tôi đều quá nhỏ, không có năng lực đối phó với người lớn, bọn tôi không biết phải làm sao. Mà anh, anh có thể bảo đảm tấm lòng của anh đối với Tào Dật Nhiên vĩnh viễn không thay đổi, nếu như có thể đảm bảo, tôi mới có thể đem suy đoán của tôi nói cho anh biết.”

Bạch Thụ nhìn hắn, giống như một ngọn núi, thâm trầm mà nghiêm túc, giống như có thể cứ luôn bất biến bất động, y nói, “Nhà họ Bạch chúng tôi, từ mấy trăm năm trước chính là chế độ một vợ một chồng, chưa bao giờ có ví dụ của phản bội, chúng tôi thà rằng độc thân suốt đời cũng không muốn tùy ý kết hôn. Có lẽ từ đáy lòng cậu không thể tin tưởng tình cảm của tôi đối với td có thể duy trì liên tục bao lâu, cho nên, tôi chỉ có thể lấy gia tộc tôi ra cho cậu tin. Xã hội hiện tại, hết thảy đều biến hóa quá nhanh, thế nhưng nếu có cái gì vững chắc không đổi, tôi cảm thấy chỉ có cảm tình, bởi vì lịch sử nhân loại dài như vậy, âm nhạc đời đời của nhân loại đều là tình cảm, tình thân, và tình yêu. Tôi là người nguyện ý một đời tử thủ phần tình cảm này, bởi vì không muốn vì tình cảm thay đổi mà khiến cả người không có chỗ dựa.”

Lần đầu tiên Chu Diên nghe người khác nói về tình cảm như thế, không khỏi trong lúc nhất thời cả đầu óc đều là Dật Ninh, hắn giống như đột nhiên hiểu rõ, tại sao mình sẽ thương cậu như thế, trong đó có một nguyên nhân, có lẽ cũng bởi vì Dật Ninh là tồn tại cho hắn tử thủ ở nơi đó vĩnh viễn yên bình, người của hắn là yên ổn bình anh, tình cảm của hắn là yên ổn an bình mà kiên trinh, bởi vì thế giới bên ngoài của bản thân quá mức phù hoa biến hóa quá nhanh, cho nên, Dật Ninh mang cho hắn một thiên đường vững chắc, mới là thánh địa hắn suốt đời không muốn bỏ qua và muốn vĩnh viễn giữ lấy dưới đáy lòng.

Chu Diên cảm động, thậm chí ngón tay có chút run rẩy, hắn hít sâu một hơi, nói với Bạch Thụ, “Dật Nhiên khi còn bé, trường kỳ bị vị gia sư nam kia của hắn dâm loạn, chuyện này, tôi cũng là tự mình quan sát suy đoánh ra, khi đó cha mẹ hắn không biết. Dật Nhiên nhìn có vẻ phóng túng, kỳ thật sĩ diện hảo nhất, hơn nữa loại chuyện này không có cách nào nói, hắn nhịn tất cả, tình nguyện mọi người đều không biết.”

Tuy Bạch Thụ suy đoán khi bé Tào Dật Nhiên bị đối xử không công bằng, thế nhưng, không nghĩ tới là loại chuyện này, trong nháy mắt đó, sắc mặt y trắng bệch, ánh mắt càng triệt để lạnh xuống, lạnh lùng trong mắt giống như sông băng ngàn năm, hơn nữa đau thấu xương.