Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Chương 19



Editor: Thienyetkomanhme

Đại đội trưởng vừa dứt lời, các thôn dân đều lên tiếng đáp lời, không khí vui vẻ giống như ăn tết.

Thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, Hứa Thanh Thanh muốn nói chuyện hang động, há mồm, nhớ tới bên trong còn có vũ khí nguy hiểm, cuối cùng vẫn không trực tiếp nói ra, mà chỉ nói riêng cho đại đội trưởng và đội quân nhân kia.

"Làm sao vậy?" Đại đội trưởng và nhóm quân nhân nhìn về phía cô bé đang vẫy tay với bọn họ, tươi cười đầy mặt đi tới.

Hứa Thanh Thanh thấy bọn họ lại đây, nhỏ giọng đem chuyện vừa rồi mình ngã xuống sườn dốc rơi vào một cái hang động nói cho bọn họ.

Nghe cô nói mình mới vừa rồi bị rơi vào một cái hang động, nụ cười trên mặt đại đội trưởng cùng mấy người quân nhân dần dần biến mất, mặc dù cô hiện tại nguyên vẹn trên lưng anh trai, cũng nhịn không được cảm thấy nghĩ mà sợ.

Chờ tiếp tục nghe, biết được trong động có lương thực, còn có vũ khí, biểu tình của bọn họ tức khắc biến đổi.

"Cháu nói đều là sự thật?" Trung đội trưởng trong nhóm quân nhân vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn về phía cô.

Hứa Thanh Thanh gật đầu, cũng không cảm thấy sợ hãi, mà chỉ vào súng trường trên lưng hắn nói: "Trên mặt đất có một cái gần giống cái này."

"Cô bé thật không tồi, nếu là thật, có thể lập được công lớn!" Trung đội trưởng duỗi vuốt đnhr đầu cô, không dám trì hoãn, trực tiếp phất tay mang theo mấy quân nhân khác lao xuống sườn dốc.

Một trăm cân cá nhìn không ít, chia theo đầu người, mỗi người cũng có thể được hơn một cân, tính lại cũng không ăn được bao lâu.

Nói thẳng, thịt cá tuy tốt nhưng lương thực càng tốt hơn.

Nghĩ đến trong thôn rất nhiều người đều sắp nghèo rớt mồng tơi, đại đội trưởng do dự hai giây, xoay người đem trong tay đưa cho một người, dặn người trong thôn mang theo hai đứa nhỏ về trước.

"Đừng hỏi nhiều, mang theo cá cùng hai đứa nhỏ trở về trước." Đại đội trưởng nói xong, cũng trực tiếp lao xuống sườn dốc một bên hồ nước.

Người trong thôn hai mặt nhìn nhau, không khỏi nhìn về phía Hứa Thanh Thanh, tò mò cô bé vừa nói gì mà làm nhóm quân nhân cùng đại đội trưởng phản ứng lớn như vậy, bất quá nghĩ đến lời dặn của đại đội trưởng, vẫn không hỏi cái gì, mang theo hai đứa nhỏ xuống núi.

Người thôn Dương Thụ đều không tồi, ngày thường ngẫu nhiên có tranh chấp, nhưng thật sự gặp vấn để vẫn rất đoàn kết hữu ái.

Lúc này, nghe nói Hứa Thanh Thanh có khả năng đã đi vào nhầm núi sâu, rất nhiều người đều lo lắng chờ ở chân núi.

"Bà nói đứa nhỏ này, sao lại chạy vào sâu trong núi như thế chứ."

"Còn không phải do cuộc sống đè ép, nếu không đứa nhỏ bình thường, ai sẽ đi vào núi sâu chứ."

"Đứa nhỏ không có cha mẹ thật đáng thương......"

Nhóm phụ nữ trong thôn thở dài, đôi mắt còn nhịn không được nghiêng về hướng bên cạnh, cảm thấy bà Hứa cũng là bà lão nhẫn tâm, nói như thế nào Hứa Thanh Thanh cũng là huyết mạch Hứa gia, thế nhưng không thèm đón cô về nhà nuôi.

"Mấy người nhìn tôi làm gì, là chính con bé không chịu dọn tới, cũng không phải tôi không cho nó ở!" Bà Hứa cũng không phải là dễ bị bắt nạt, huống chi tuy rằng bà bởi vì một ít chuyện cũ năm xưa không thích vợ chồng Hứa Ái Quốc, lại cũng không keo kiệt đến mức tính toán lên đầu một con bé, phía trước hai người con trai nói muốn đón đứa nhỏ về, bà chưa nói đồng ý cũng chưa nói không đồng ý, xem như cam chịu, cho nên lúc này sẽ trực tiếp đúng lý hợp tình mà đáp trả.

"Đứa bé còn nhỏ, thân thể lại không tốt, nó không chịu dọn, mấy người làm bà nội làm chú không có việc gì cũng nên qau thăm nhiều một chút!" Bà cô lo lắng đứa nhỏ xảy ra chuyện, trong lòng vẫn không vừa mắt người Hứa gia, cảm thấy nếu ông nội đứa nhà còn khẳng định đã sớm đón người trở về.

Bà Hứa còn muốn giải thích vài câu, đột nhiên có người hướng về phía trên núi kêu lên: "Bọn họ đã trở lại, tôi nhìn thấy Thanh Thanh, con bé được anh nó cõng kìa!"

"Ai, ngươi xem trên tay bọn họ là cái gì? Có phải cá không?"

Theo hai câu này vừa dứt, nam nữ già trẻ ở chân núi như một tổ ong ùa lên.

"Thanh Thanh không có việc gì chứ?"

Một đám người quan tâm đứa nhỏ một chút, thấy cô lắc đầu tỏ vẻ không có việc gì, lập tức mồm năm miệng mười hỏi.

"Hổ Tử, cá ở đâu ra?"

"Oa! Cá đều không nhỏ, từ đâu ra?"

Từ trên núi xuống, trên mặt mỗi người đều mang theo tươi cười, nghe được hương thân hỏi chuyện, Hổ Tử nói giỡn: "Dù sao không phải rơi từ trên trời xuống."

"Đừng vô nghĩa! Nói chuyện hẳn hoi." Mẹ Hổ Tử tức giận mà đẩy hắn một cái.

Theo sau, mấy người đàn ông xách theo cá ngươi một câu ta một câu giải thích.

Biết được là Hứa Thanh Thanh ở trên núi phát hiện ra cá, mọi người lại sôi nổi quay đầu khen cô.

Hứa Thanh Thanh không biết đáp lại như thế nào, liền chỉ nhấp môi cười, ngay sau đó vỗ Thẩm Khang Bình đặt mình xuống dưới.

"Anh không mệt." Mới vừa suýt đánh mất em gái một lần, thiếu niên ước gì có thể luôn cõng cô, phe phẩy đầu không chịu bỏ cô xuống dưới.

Lúc hai anh em đang thì thầm, vợ đại đội trưởng nhịn không được hỏi: "Ông chồng nhà tôi đâu? Sao không về cùng mọi người?"

"Đại đội trưởng cùng nhóm giải phóng quân hình như còn có chút việc." Hổ Tử nói.

Đại đội trưởng còn chưa có xuống núi, cá tự nhiên không thể chia, Hứa Thanh Thanh thấy Thẩm Khang Bình bướng bỉnh không bỏ mình xuống dưới, chỉ có thể để hắn mang mình về nhà trước.

Bà cô lại quan tâm cô vài câu, để cho bọn họ về nhà.

Thẩm Khang Bình cõng cô đi được một đoạn, Hứa Thanh Thanh vẫn có thể nghe các hương thân phía sau nói giỡn, tức khắc cảm thấy mấy con cá này cũng không vô ích.

Chính là đáng tiếc không còn sống......

Trong lòng Hứa Thanh Thanh vẫn có chút tiếc nuối.

Hai anh em về nhà, trên núi, nhóm quân nhân cùng đại đội trưởng trước sau tìm được hầm ngầm.

Phát hiện đại đội trưởng cùng tới đây, nhóm quân nhân không khỏi nhìn hắn một cái.

Đại đội trưởng cười cười, không nói chuyện.

Không có biện pháp, đổi thành lúc mùa màng tốt, việc này hắn khẳng định sẽ không đi theo, nhưng lúc này, người trong đội đều sắp chết đói, hắn cũng không rảnh lo nhiều như vậy, như thế nào cũng muốn lấy chút lương thực trở về, rốt cuộc người phát hiện cái hang động này chính là người thôn bọn họ.

Đoàn người nhảy theo sườn dốc chậm rãi trượt xuống cửa động, nhìn đến cảnh tượng trong hang động đều có điểm khiếp sợ.

So với nhóm quân nhân vừa tiến vào liền đi xem vũ khí, đại đội trưởng lại là trực tiếp chạy đến đống bao tải đang xếp chồng chất trước, tùy tay kéo xuống một bao, cởi ra.

Bao tải bên trong không phải cái khác, mà là hạt kê, cũng chính là gạo kê. Cái này cũng bình thường, rốt cuộc trong ngũ cốc, gạo kê chính là thứ có thể lưu trữ lâu nhất, nếu cất giữ tốt, dù để mười mấy năm vẫn có thể ăn.

"Nhiều lương thực như vậy! Thật tốt quá!" Phát hiện bao tải hạt kê tuy rằng có chút hở, nhưng không bị mốc, đại đội trưởng nhìn bao tải xếp thành núi, ít cũng có mấy chục tấn kích động hô lên.

Nhiều hạt kê như vậy, người trong thôn bọn họ phát hiện được, không nói nhiều, mấy ngàn cân cũng phải cho bọn họ đi? Có mấy ngàn cân lương thực, một năm kế tiếp người trong thôn đồ sẽ không cần âu sầu về chuyện ăn uống!

Đại đội trưởng cầm bao tải hạt kê vui vẻ, mấy người quân nhân mơ hồ xem qua đống vũ khí một lần rồi cũng vây lại đây, nhìn đến có nhiều lương thực như vậy, cũng có chút kích động.

Phải biết rằng, hiện tại thiếu lương thực cũng không phải là một, hai thôn, nhỏ thì toàn bộ công xã, toàn bộ huyện, lớn thì hiện tại vài tỉnh đều đang gặp hoạ, cho nên nhìn thấy nhiều lương thực như vậy, bọn họ sao có thể không cao hứng.

Kích động xong, một bộ phận quân nhân canh giữ tại chỗ này, trong đó mấy người cùng đại đội trưởng đi tới công xã thông báo cho lãnh đạo trong huyện.

***

Hứa gia. . Truyện mới cập nhật

Về đến nhà, Thẩm Khang Bình cuối cùng chịu để Hứa Thanh Thanh từ trên lưng xuống.

Hứa Thanh Thanh bảo hắn múc giúp một chậu nước đặt trong phòng, lấy một cái bánh đậu buổi sáng chưa ăn hết để hắn ăn trước, chính mình thì vào phòng lau người, thay quần áo.

Thu thập xong, thuận tay giặt quần áo bẩn ở trong bồn, cô bưng bồn từ trong phòng ra.

"Còn chưa có ăn xong sao?" Thấy Thẩm Khang Bình ăn một cái bánh mì đến bây giờ còn có hơn nửa, Hứa Thanh Thanh nhịn không được nói.

Thẩm Khang Bình nhìn thấy cô đi ra, lập tức đi qua đem bánh mì đưa vào miệng cô: "Em gái ăn!"

Hắn chính là tâm tính trẻ con, mà trẻ con muốn chia sẻ lại không thành công, nhiều ít sẽ có điểm thất vọng.

Không muốn hắn thất vọng, Hứa Thanh Thanh duỗi tay véo một chút bánh đưa vào trong miệng, đi phòng bếp đổi bồn nước giặt lại quần áo một lần nữa để phơi.

Lăn lộn một hồi, chân lại có chút đau, Hứa Thanh Thanh dứt khoát về phòng nằm xuống, sau đó hỏi Thẩm Khang Bình: "Giữa trưa muốn ăn cái gì?"

Thẩm Khang Bình nhìn bánh mì trong tay, biểu tình có chút nghi hoặc.

"Có muốn ăn thịt không?" Hứa Thanh Thanh trực tiếp hỏi hắn.

Hiển nhiên, hôm nay nhờ họa được phúc có một số tiền, lại xác định vàng có thể nạp phí, không sợ bàn tay vàng không còn tiền sẽ biến thành đồ bỏ, hơn nữa phát hiện hang động lương thực...... Như thế làm Hứa Thanh Thanh cảm thấy, hôm nay có thể xa xỉ một chút, trực tiếp đặt cơm hộp ăn.

Thịt ai không muốn ăn, Thẩm Khang Bình tự nhiên gật đầu nói muốn.

"Vậy anh đi ra ngoài giữ cửa, chờ em gọi anh." Hứa Thanh Thanh nói.

Thẩm Khang Bình nghe lời mà đi ra ngoài, đem cửa cổng, cửa chính đóng hết lại, ngồi ở nhà chính tiếp tục gặm bánh mì.

Cảm xúc của hắn tới nhanh đi cũng nhanh, phía trước ở trên núi ôm em gái khóc đến rối tinh rối mù, lúc này cùng em gái về đến nhà, ăn bánh mì thơm ngọt ngon miệng, nghĩ đến em gái còn nói có thịt ăn, liền lại vui vẻ lên, gót chân điểm trên mặt đất nhún nhún.

Trong phòng, Hứa Thanh Thanh đã mở ra giao diện cơm hộp.

Nói là ăn thịt, một chốc một lát cô cũng chưa nghĩ ra muốn ăn loại nào, vì thế ở trang chủ nhìn một chút.

"Nhà này đồ chiên thoạt nhìn không tồi......"

Gần đây ăn màn thầu, cháo, mì sợi nhiều, mặc dù ăn kèm tương ớt, cô vẫn là cảm thấy trong miệng không có hương vị, muốn ăn mấy món khẩu vị nặng.

Nhìn thấy một nhà chuyên bán đồ chiên, cô nhịn không được đi vào, phát hiện có ưu đãi, lập tức quyết định ăn nhà này.

Hoa lan, ngó sen, cánh hoa, cá chiên, bắp, thịt ba chỉ......

Hứa Thanh Thanh ăn chỗ này là đủ rồi, bất quá sợ Thẩm Khang Bình ăn không đủ no, cố ý bỏ thêm hai xiên bánh mật đủ 50 đồng được giảm 22 đồng.

Bất luận đã dùng vài lần, Hứa Thanh Thanh vẫn muốn cảm thán một chút, vừa đặt đơn xong liền lập tức thu được cơm hộp, cảm giác quả thực quá tốt!

"Khang Bình, mau vào ăn cơm!" Cô một bên mở ra hộp cơm, mới vừa mở ra đã nghe được một mùi hương mê người.

"Tới đây!" Thẩm Khang Bình nghe cô gọi, giây tiếp theo liền đẩy cửa tiến vào, ngửi được mùi thơm trong phòng yết hầu không tự chủ mà nuốt một cái.

"Mau tới đây ăn." Hứa Thanh Thanh đau chân không muốn nhúc nhích, đem vỏ nilon lót ở trên giường, mình dịch đến phía thành giường, cầm lấy một chuỗi hoa lan chiên.

Nhà này đồ ăn được chiên vừa phải, cắn xuống một ngụm liền phát ra tiếng "Răng rắc" xốp giòn, tinh tế nhai nuốt, hương cay mang theo vị hơi ngọt cùng với mùi hạt mè, rất mỹ vị.

Hứa Thanh Thanh trước kia cũng ăn qua không ít đồ chiên, nhưng thật đúng là không gặp nhà nào có vị xốp giòn như vậy, tức khắc cảm thấy đã mua đúng nhà rồi.

So với cô, Thẩm Khang Bình lại cầm lấy một chuỗi cánh gà lên ăn trước.

Mặt ngoài vàng ruộm lại có điểm ửng đỏ của nước sốt trông rất mê người, một ngụm cắn xuống, da xốp giòn thơm, thịt bên trong tươi mới ngon miệng, làm Thẩm Khang Bình nhịn không được kêu lên: "Ngon quá, ngon quá......"

Khác với cánh gà trong tay, phía trước bánh mì đậu đỏ hắn luyến tiếc ăn nhanh cũng không thấy thơm bằng.

Hứa Thanh Thanh nhìn hắn mấy miếng giải quyết sạch một xiên, hai tay cầm cánh gà ăn không cả ngẩng đầu lên, nhịn không được vươn tay cầm lấy một cái cánh khác.

Một ngụm cắn xuống, tư vụ xốp giòn làm Hứa Thanh Thanh tán đồng gật đầu, cảm thấy xác thật ăn ngon.

Tay năm tay mười giải quyết xong hoa lan chiên cùng cánh gà, Hứa Thanh Thanh lại cầm lấy cá chiên.

Ngoài giòn trong mềm, tiên hương ngon miệng cá chiên cũng rất ngon, cô đều cảm thấy ngon, Thẩm Khang Bình ăn đến đầu cá, xương cá cũng không buông tha.

Thịt ba chỉ, ngó sen cũng rất ngon miệng, nhiều đồ ăn như vậy chỉ có hương vị của bắp hơi thiếu chút, bất quá Hứa Thanh Thanh cảm thấy chủ yếu vẫn là bởi vì bắp vốn dĩ thích hợp ăn nướng hơn chiên.

Ăn ăn, Hứa Thanh Thanh cảm giác, nguyên liệu nấu ăn cửa hàng này mới mẻ, tay nghề đầu bếp cũng thực không tồi, khuyết điểm duy nhất chính là ăn nhiều hai miếng liền có chút dầu mỡ, nếu có thể lót giấy thấm dầu phía dưới đồ ăn, khả năng sẽ càng tốt hơn.

Bất quá, hiển nhiên Thẩm Khang Bình không cảm thấy dầu mỡ, thậm chí còn cố ý dùng bánh mật lăn một vòng vào dầu ở đáy hợp rồi mới tiếp tục ăn.

Ăn xong, không cần Hứa Thanh Thanh hỏi, Thẩm Khang Bình lập tức nói ăn ngon.

Thấy hắn ăn đến vẻ mặt thỏa mãn, Hứa Thanh Thanh cười nói: "Đi lấy cái chén tới."

Thẩm Khang Bình bỏ xiên tre đang liếm trong tay xuống, không nói hai lời liền chạy tới bên ngoài cầm cái chén vào.

Hứa Thanh Thanh mở ra bình Coca nhỏ của hàng tặng kèm, đổ hơn phân nửa vào chén của hắn, chính mình ngửa đầu uống một ngụm, ngay sau đó sảng khoái thở ra một hơi.

Đây đã không phải lần đầu tiên Thẩm Khang Bình uống Coca, nhìn nước dủi bọt trong chén, hai mắt hơi mở lớn bắt đầu uống.

Ăn uống no đủ, Hứa Thanh Thanh cảm thấy có chút buồn ngủ, nói với hắn một tiếng mình buồn ngủ, sau khi hắn rời khỏi đây, thu hết rác rưởi xong, liền nằm ở trên giường ngủ say.

Cô ngủ, Thẩm Khang Bình không chạy ra bên ngoài, mà ngồi ở nhà chính, cũng ghé vào trên bàn ngủ.

Bên ngoài, các thôn dân còn ngóng trông việc chia cá, chờ đại đội trưởng từ trên núi xuống, hắn lại nói có việc rời đi, chỉ có thể tiếp tục chờ.

Chờ chờ, vẫn luôn chờ đến buổi chiều, đại đội trưởng rốt cuộc mang theo tươi cười trở về, lại không có lập tức chia cá, mà bảo các thôn dân đều về nhà không được ra ngoài, chờ hắn gõ chuông rồi đi ra.

Các thôn dân hỏi hắn vì cái gì, hắn cũng không nói, cuối cùng chỉ có thể mang theo đầy dấu chấm hỏi về nhà.

Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, trong thôn vang lên tiếng chuông dùng để báo bắt đầu làm việc hoặc là triệu tập mở họp bắt đầu vang lên, mọi người nghe được tiếng chuông, sôi nổi từ trong nhà ra tới.

Hứa gia, hai anh em đang ngủ cũng nghe được tiếng chuông.

Hứa Thanh Thanh xoa đôi mắt từ trên giường ngồi dậy, phát hiện thế nhưng một giấc ngủ tới buổi chiều, xuống giường đi ra khỏi phòng.

Mới vừa bước ra cửa phòng, liền diện với Thẩm Khang Bình vừa tỉnh lại, Hứa Thanh Thanh nói: "Đi, đi ra ngoài nhìn xem."

Trong thôn chuông vang một tiếng, tất nhiên là có chuyện, cô suy đoán có thể là muốn chia cá, hoặc là còn lương thực để chia.

Mới vừa tỉnh Thẩm Khang Bình gật gật đầu còn có chút ngây ngốc, đi theo co cùng ra cửa.

Chân Hứa Thanh Thanh hiện tại không quá đau, bất quá đi đường vẫn có chút chậm, chờ cô mang theo Thẩm Khang Bình đi vào sân đập lúa, người trong thôn trên cơ bản đều đã tới rồi.

"Cuối cùng đã có thể chia cá, tôi sắp thèm chết rồi."

"Còn nói, msay thằng nhóc nhà tôi đều ở nhà ồn ào nói cá cá một buổi trưa, còn may hôm nay có thể chia, bằng không đầu tôi muốn to ra."

"Cũng không biết đại đội trưởng bận gì cả một buổi trưa, tới thời gian chia cá cũng không có."

Các thôn dân đều nhớ thương cá, Hứa Thanh Thanh lại là xuyên qua đám người, nhìn đến mấy bao tải phía sau đại đội trưởng, lập tức đoán được, hôm nay đại khái có hi vọng chia lương thực.

Cô không để bụng chút lương thực này, có thể tưởng tượng nếu chia ra, cuộc sống người trong thôn sẽ tốt hơn rất nhiều, trong lòng liền thay bọn họ cảm thấy cao hứng.

"Thanh Thanh cười đến vui vẻ như vậy, có phải hay không cũng muốn ăn cá?" Có người phụ nữ quay đầu nhìn thấy Hứa Thanh Thanh, cười trêu ghẹo.

"Cá chính là Thanh Thanh phát hiện, con bé muốn ăn là bình thường." Thím Lưu bao che nói.

Hứa Thanh Thanh cười cười, không tham dự vào đối thoại của bọn họ.

Theo sau, mọi người đợi một hồi thấy đại đội trưởng còn không bắt đầu chia cá, nhịn không được hét lên: "Đại đội trưởng còn chờ gì vậy? trời sắp tối đen rồi!"

Đại đội trưởng mới vừa ở trong đám người nhìn đến Hứa Thanh Thanh, nghe được lời này, lập tức nói: "Thanh Thanh, cháu tới phía trước, phía trước."

Các thôn dân nghe được lời này, theo tầm mắt nhìn về Hứa Thanh Thanh phía sau, sau đó tránh ra một con đường.

Hứa Thanh Thanh đại khái đoán được nguyên nhân đại đội trưởng kêu chính mình tiến lên phía trước, trong lòng kỳ thật có điểm không muốn đi, bất quá thấy mọi người đều nhìn, hắn lại cười vẫy vẫy tay, cuối cùng vẫn chậm rãi đi qua.

Thẩm Khang Bình thấy cô đi lên phía trước, tự nhiên nhấc chân theo sau.

Đại đội trưởng chờ cô đi tới, đối với các thôn dân trước mặt lớn tiếng nói: "Hôm nay chúng ta đều phải cơm ơn Thanh Thanh thật tốt......"

Các thôn dân cho rằng hắn nói chính là chuyện có cá, lời nói hắn còn chưa nói xong, một đám đã người nửa nghiêm túc nửa vui đùa cảm ơn Hứa Thanh Thanh.

Hứa Thanh Thanh xua xua tay ý bảo bọn họ không cần khách khí, các thôn dân lại thúc giục lên: "Đại đội trưởng, chúng ta tạ cũng đã cảm ơn, có thể bắt đầu chia cá chưa?"

Đại đội trưởng cũng không giận, nghe bọn hắn nháo xong mới tiếp tục nói: "Vậy được, trước chia cá trước, sau đó chúng ta lại bắt đầu chia lương thực."

"Được!"

Kêu một tiếng xong, mọi người đột nhiên phản ứng lại—— chia lương thực?...... lương thực?!!!

"Đại đội trưởng, lương thực từ đâu ra?"

"Chẳng lẽ là quốc gia phát lương thực cứu tế cho chúng ta?"

"Thật tốt quá!"

Đại đội trưởng giơ tay làm cho bọn họ đừng kích động như vậy sau đó mới giải thích nói: "Cũng coi như là lương thực cứu tế đi, bất quá chúng ta vẫn phải cảm ơn Thanh Thanh, nếu không phải con bé ngã từ trên núi xuống, nhờ họa được phúc phát hiện hang động lương thực, chúng ta cũng không có lương thực để chia!"

Nhiều lương thực như vậy lại không có khả năng đột nhiên biến ra, cũng không định gạt mọi người, cho nên đại đội trưởng chỉ giấu đi chuyện trong đó vũ khí mà thôi.

Các thôn dân nghe nói nguyên lai Hứa Thanh Thanh ở trên núi không những phát hiện cá, thế nhưng còn phát hiện lương thực, ồ lên, trong lòng đều cảm kích cô.

Đặc biệt là mấy người trong nhà sắp nghèo rớt mồng tơi, càng là kích động đến hốc mắt đều đỏ.

"Thanh Thanh, thím thật cảm ơn cháu, cháu đây là cứu người cả một nhà thím!"

"Đứa trẻ ngoan, thật là đứa trẻ tốt của thôn chúng ta!"

"Không chê, Thanh Thanh con bé này về sau chính là con gái ruột của tôi......"

"Phi! Đừng hòng chiếm tiện nghi, ông còn muốn có đứa con gái xinh đẹp như vậy."

"Thanh Thanh làm tốt lắm......"

So với chỉ có cá cứu đói nhất thời, có lương thực, thôn dân đối với Hứa Thanh Thanh quả thực cảm động đến rơi nước mắt, mỗi người đều đem cô khen tới trời rồi.

Bà cô càng cảm động, tỏ vẻ Hứa Thanh Thanh thật là đứa nhỏ tốt, phía trước chính mình chỉ cho con bé một khối bánh cám, về sau cô liền đáp ơn mấy cân củ mài.

Nghe lời này, ông Lý không cam lòng yếu thế nói: "Phía trước đứa nhỏ này nghe bụng tôi kêu, đem đồ ăn của chính mình cho tôi, tôi nói không cần con bé liền khóc......"

"Thật là đứa bé tốt, không giống nhà ta, có chút đồ ăn liền chỉ biết hướng vào trong miệng chính mình, một chút cũng không biết đau lòng người khác."

"Đây là giống cha mẹ con bé, đứa nhỏ này thiện tâm......"

Hứa Thanh Thanh nghe bọn họ khen mình sắp lên trời, quả thực là Lôi Phong tái thế, mặt đều đỏ.

"Được rồi, đừng dọa đứa nhỏ, chúng ta vẫn thừa dịp trời chưa tối hẳn nhanh đem cá cùng lương thực chia ra." Đại đội trưởng nhìn thấy bọn họ kích động một đám vây lại cô bé, nước miếng bay tứ tung, nhanh nói.

Nghe được lời này, các thôn dân lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại, mỗi nhà đều phái vài người về nhà lấy túi đựng lương thực.

Theo sau, đại đội trưởng trước tổ chức bắt đầu chia cá.

Trong thôn tổng cộng gần hai mươi hộ gia đình, cũng có hơn một trăm người, ấn đầu người chia ra, mỗi hộ đều được mấy cân cá.

Bất quá trước lúc chia, đại đội trưởng đã nói rõ, cá sẽ cho Hứa Thanh Thanh mười cân, người trong thôn tuy rằng hâm mộ, nhưng cũng không có ý kiến.

Có thể nói Hứa Thanh Thanh thật ra không muốn nhiều cá như vậy, nhưng chuyện trong nhà vẫn cần một ít che giấu với bên ngoài, hơn nữa những năm nay, biểu hiện quá không để bụng tới đồ ăn, dễ dàng khiến cho người ta hoài nghi, cô cuối cùng vẫn chưa nói cái gì.

Chia xong cá, đại đội trưởng lại cho Hứa Thanh Thanh 300 cân lương thực, ngay sau đó mới chia cho người trong đội.

Trong đội, mọi người không được nhiều như vậy, mỗi hộ cũng nhận được khoảng hai trăm cân, giống ông Lý goá bụa, cũng chỉ có mấy chục cân.

Đừng nhìn hơn hai trăm cân không khác lắm với 300 cân, cần phải biết, Hứa gia chỉ có hai người, mà nhà khác, chậm thì ba bốn miệng ăn, nhiều thì sáu bảy miệng, thậm chí nhiều hơn cũng có.

Bất quá, các thôn dân cũng không chê ít, rốt cuộc bọn họ ngày xưa thu hoạch chia lương, cũng không nhiều hơn chỗ này bao nhiêu.

"Thật tốt quá, có hạt kê, tiết kiệm kiên trì một năm cũng không có vấn đề gì."

"Chúng ta bên này ít trồng hạt kê, trong nhà thật ra đã lâu không có nhiều hạt kê như vậy."

Nhìn các thôn dân cầm hạt kê cao hứng, phấn chấn mà nói chuyện phiếm, đại đội trưởng nhắc nhở nói: "Chuyện chia lương thực, thôn chúng ta tự mình vụng trộm vui vẻ là được, đừng đi bên ngoài ồn ào nghe không?"

Hôm nay có lương thực là do đại đội trưởng mặt dày, lì lợm la liếm mới lấy về được. Đương nhiên, cũng không phải nói lãnh đạo phía trên không chịu cho, mà là định thống nhất quy hoạch sau lại chậm rãi phân xuống các thôn bên dưới, nhưng đại đội trưởng sợ đêm dài lắm mộng, lúc này mới luôn nói do người trong thôn bọn họ phát hiện ra, chính là lúc chở đồ trong hang động ra, lưu lại này mấy ngàn cân lương thực này, bất quá cũng bảo đảm với lãnh đạo, tin tức do phía trên thông báo, tuyệt đối không tự tiện truyền ra ngoài.

P/S: mấy chương này dài quớ T.T