Đập Nồi Bán Sắt Dưỡng Vương Gia

Chương 3: Là độc không phải bệnh



Ngày hôm sau, không biết gà trống nhà ai thấy trời sáng liền cao giọng gáy, ở kiếp trước Ngư Tiểu Nhàn chưa từng làm việc và nghỉ ngơi đúng quy luật, vốn dĩ khi xuyên đến đây, nàng rất muốn ngủ nướng nhưng mấy ngày này cứ trời sáng lên là gà bắt đầu gáy, muốn ngủ nướng cũng không có cơ hội, mỗi ngày cứ trôi qua như vậy, nàng đành phải sắp xếp thời gian hợp lý, khi gà gáy là đã có thể thức dậy.

Nàng xuống giường rồi đi múc nước rửa mặt, dùng muối tinh đánh răng, lúc ấy Điền Thập Tứ còn chưa tỉnh.

Giường đất có chỗ tốt chính là khá lớn, hai người có thể ngủ thoải mái mà nước sông không phạm nước giếng, chỉ cần không cố ý tạo ra tiếng động cũng sẽ không ảnh hưởng đến người còn lại.

Thật ra thì trong nhà chỉ có một cái chăn, một cái giường, trên danh nghĩa hắn là trượng phu của nàng, hai người ngủ chung là hợp tình hợp lý, nhưng mặc dù Ngư Tiểu Nhàn nàng là người hiện đại từ trong xương, cũng không để ý quá nhiều đến việc nam nữ cùng phòng, nhưng rốt cuộc nàng vẫn hi vọng người cùng mình chung chăn chung gối là nam nhân mà mình thích.

Vừa xuyên không đến đây đã buộc phải ở cùng hắn, còn chưa nói tới tình cảm với nam nhân đã trở thành phu quân của nàng, chẳng lẽ nàng sẽ phải chấp nhận mọi chuyện như vậy sao?

Vì hắn đang là bệnh nhân, nên nàng đem cái chăn duy nhất trong nhà nhường cho hắn, mình chấp nhận đắp áo đi ngủ, như vậy từng ngày cũng trôi qua.

Cũng may là bây giờ còn không quá lạnh, ra ngoài chỉ cần khoác thêm một cái áo cũng không lo bị cảm lạnh mà, nhưng khi nàng có dư bạc một chút, nhất định nàng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mua cái chăn, cái giường khác!

Như thường ngày, nàng đưa tay dò xét hơi thở của hắn, mặc dù hơi thở khá yếu nhưng cũng không phải là không có, xác định hắn còn hô hấp, là người còn sống, nàng kệ hắn, không quan tâm tới nữa.

Không muốn phải mất công làm bánh nướng áp chảo hoặc nấu nồi cháo mới, hơn nữa nàng nhớ tối hôm qua còn chút thức ăn dư lại, nên nàng liền lấy đồ ăn tối qua ra ăn sạch, đến một lá rau cũng không để lại.

Lương thực trong nhà đều là đổi với người khác mới có được, nên phải dùng tiết kiệm, có thể nhịn một bữa cơm thì cũng không cần ăn .

Uống xong ngụm nước ấm, hôm nay nàng sẽ đi lên trấn trên với An tẩu tử.

An tẩu tử từng nói cho nàng biết, từ thôn quả phụ đi đến trấn Ô Đào mất khoảng một canh giờ, cũng không tính là quá xa, một chuyến đi đi về về mất không tới hai canh giờ, căn cứ theo kinh nghiệm mấy ngày nay, mỗi lần bất tỉnh, Điền Thập Tứ đều sẽ ngủ tầm vài ngày, nếu trong ngày hôm nay hắn tỉnh lại, khi nàng trở về sẽ làm thêm thức ăn cho hắn, cũng sẽ không để hắn quá đói.

Trong một tháng, trấn Ô Đào có năm ngày họp chợ đó là ngày mùng năm đầu tháng, mùng mười, mười lăm, hai mươi và ngày hai mươi lăm, nông hộ và tiểu thương lưu động ở mười thôn trong vòng tám dặm xung quanh đều sẽ tới mở quán bán chút đồ bình thường khó có thể mua, người trong thôn quả phụ cũng sẽ nhân cơ hội làm chút ít mua bán, kiếm thêm chút tiền chi tiêu trong gia đình.

Ngư Tiểu Nhàn đi chợ thuần túy là vì mua công cụ, dĩ nhiên cũng thuận tiện nhìn một chút xem trong chợ mọi người bán những gì, chuyện này đối với nàng mà nói chưa phải là đi điều tra thị trường, chỉ đơn giản là đi nhìn ngắm một phen mà thôi.

Ngư Tiểu Nhàn vội vàng chải đầu, mặc xiêm áo, xác định xem đã mang theo toàn bộ gia sản chưa, đang muốn ra khỏi cửa, thì An tẩu tử đã tới gõ cửa trước.

An tẩu tử vẫn ăn mặc một thân xiêm áo gọn gàng, một áo đoản sam cũ bằng vải xanh in hoa, tay cầm theo một giỏ trúc.

" Tuấn ca nhi thì sao?"

"Đã có Tranh nhi rồi. Muội không cần lo lắng, có Tranh nhi thì sẽ không có gì đáng ngại đâu." An Tranh là tiểu thúc của An tẩu tử, phu thê An lão gia tử có hai nhi tử, đối với An tẩu tử mà nói, thay vì nói An Tranh là tiểu thúc, thì chẳng bằng nói An Tranh là hài tử của An tẩu tử.

Mặt trời còn chưa lên cao nên hai người vội vã lên đường đi trấn Ô Đào, dọc hai bên đường đi, các nàng cũng gặp rất nhiều thôn nhân đang đi lên trấn giống như hai người các nàng, bây giờ mặc dù Ngư Tiểu Nhàn không dám nhận là thôn dân từ đầu đến cuối thôn đều biết nàng, nhưng thôn nhân thấy nàng có thái độ thỏa đáng với mọi người lại là người sạch sẽ, nàng lại mang lại cảm giác có chút bất đồng với người khác, và lại chuyện nàng lấy vật đổi vật đã lan rộng, nên ở thôn quả phụ nàng vẫn có chút danh tiếng.

Mặc dù đây là xã hội phong kiến, đối với nữ nhân, mọi người vẫn còn nghiêng về yêu cầu quy củ lễ giáo, nữ nhân càng khiêm tốn, danh tiếng càng tốt, cũng may là Ngư Tiểu Nhàn treo biển "Đã thành hôn", hơn nữa nàng còn đem danh phải chăm sóc phu quân bị bệnh nặng làm bè, một nữ tử yếu đuối phải chăm sóc phu quân bệnh nặng, cộng thêm gia cảnh nghèo khó, ai cũng có thể nghĩ cuộc sống của nữ tử ấy sẽ khổ cực cỡ nào, vì vậy ai sẽ không có lương tâm mà đi so đo chuyện nàng không để ý liêm sỉ mà xuất đầu lộ diện?

Cộng thêm việc thôn quả phụ cơ hồ đều là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, không thiếu nữ tử cũng bận rộn vì kế sinh nhai, ai sẽ nói nàng nửa điểm không đúng ? !

Gặp được những đại thẩm, đại thúc này, nàng sẽ mở miệng chào hỏi đại nương sớm, đại thúc sớm, thái độ chân thành tha thiết lại thành khẩn, không chút nào dối trá, có Vương đại nương vì nói chuyện với nàng rất hợp mà vội vàng truyền thụ mấy chuyện tâm đắc, nói cho nàng biết gian hàng nào bán được nhiều hàng, cái nào có thể không cần đi đến xem, dọc theo đường đi cũng rất hoà hợp êm thấm.

Chuyện khiến Ngư Tiểu Nhàn nghi hoặc là nhà Vương Đại nương và An tẩu tử vốn chỉ cách một rãnh nước, nhưng thái độ của Vương Đại nương đối với An tẩu tử hình như có chút kiêng kỵ, thái độ lạnh nhạt không nói, ngôn từ trong lời nói cũng không có chút thân thiện.

An tẩu tử chú ý tới nghi ngờ của nàng, cười chua chát một tiếng, "Ta là quả phụ, đi quá gần ta bọn họ sẽ sợ bị dính xúi quẩy."

"Tẩu ngàn vạn lần đừng để trong lòng, An đại ca hồng phúc tề thiên, nhất định sẽ bình an vô sự trở lại đoàn tụ cùng tẩu!"

Nàng lại gần, siết chặt cánh tay An tẩu tử, thật tâm thật ý nói.

An tẩu tử cười khổ một hồi, "Ta muốn so đo thì sớm đã không sống nổi nữa, sao có thể chống cự được đến hiện tại?" Chỉ là nàng vẫn luôn ôm hi vọng nhỏ bé mỏng manh. . . . . ."Nếu muội tử cũng lo lắng ta xúi quẩy sẽ lây dính sang ngươi, muốn trở thành người xa lạ, ta cũng sẽ không trách ngươi."

Ngư Tiểu Nhàn vội la lên: "Ta sợ, thật sợ . . . . . . Sợ nhất là tẩu không để ý tới ta." Sau lại ba chân bốn cẳng, giống như bạch tuộc tám chân quấn trên người An tẩu tử.

Đầu tiên, An tẩu tử tiên cũng bị hai câu nói phía trước của nàng dọa, tâm tư xuống thấp, nhưng không ngờ nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, sau thái độ của nàng với An tẩu là thân thiết không xa rời, bị Ngư Tiểu Nhàn trêu chọc, tâm tình An tẩu tử vừa đau vừa ngọt, không biết nên cảm thấy uất ức hay là nên trừng phạt Ngư Tiểu Nhàn mới phải.

"Nha đầu thối này!"

Trấn Ô Đào và thôn quả phụ cũng không cách nhau quá xa, nhưng so sánh với trước kia chỉ cần ra cửa thì có xe, tàu điện ngầm, xe buýt, xe lửa, tắc xi, tùy chúng ta lựa chọn, khắp nơi đều là phương tiện giao thông tiện lợi, hoàn toàn không cần phải dùng đến hai chân, nhưng tới nơi này, đi đâu cũng phải dựa vào hai chân, việc này đối với một người có thói quen hay gọi xe như Ngư Tiểu Nhàn mà nói, quả thật là vô cùng khổ cực, ngắn ngủi một giờ đi đường, nàng đã phải dừng lại nghỉ ngơi hai lần, khiến An tẩu tử chỉ biết cười mà lắc đầu.

Thật vất vả mới vào được trấn, mặt trời đã lặng lẽ lên cao.

Nàng và An tẩu tử chia nhau làm việc, hẹn xong việc thì hai người gặp nhau ở đầu chợ, hai người liền chia tay.

Khi Ngư Tiểu Nhàn về đến nhà đã đến gần buổi trưa.

Chuyện đi bộ này, nàng quả thật là thiếu hụt rèn luyện, nhưng lúc đi và lúc về không giống nhau, lúc đi hai tay nàng trống trơn, nhưng khi trở về, trong tay, trên lưng nàng đều mang đồ. . . . . . Nếu không phải là không bỏ được tám văn tiền mướn xe trâu thì sao nàng phải khổ cực như vậy.

Lúc đầu nàng cũng định thuê xe nhưng nàng vừa nghĩ đến tám văn tiền có thể mua được hai thước vải đay nàng liền thu hồi ý định này lại, chấp nhận từng bước đem đồ vật cho “ Mang” trở về.

Quả thật đồ nàng mua có chút nhiều, không phải là tiêu tiền không biết tiết chế, mà là trên tay chỉ có một chút tiền, nhưng những đồ vật nàng cần mua cũng không ít, vô luận như thế nào cũng khó mà tiết kiệm được.

Nàng phải mua hết những công cụ cần thiết, dùng khuôn mặt tươi cười cò kè mặc cả với lão bản của lò rèn, nói hết lời, hứa hẹn về sau nếu có cần, nhất định sẽ tới đây mua hàng của hắn, lão bản đau lòng nhìn cô nương có mắt cười cong cong, đang đeo bám dai dẳng cuối cùng nhịn đau đồng ý bán hàng với giá 20 văn.

Hắn thật không ngờ sau này nhờ có Ngư Tiểu Nhàn, mà lò rèn ít mối làm ăn này có thêm không ít mối buôn bán.

Ngư Tiểu Nhàn cũng biết chế tạo công cụ từ sắt như lò rèn thật ra cũng không có lời lãi nhiều, ở niên đại này, muối sắt do triều đình quản chế, như vậy là trừ nông cụ, dụng cụ gia đình là có thể tự do mua bán, chế tạo những đồ sắt khác đều bị, bị phạt, những người được gọi là trên giang hồ hiệp khách, những đồ mang trên người đều là hàng cấm.

Biết là biết, nhưng thật sự nàng chỉ là một người nghèo, không thể làm gì khác hơn là thật xin lỗi lão bản lò rèn.

Trong túi còn dư lại một lượng bạc, nàng liền đi đến chỗ buôn vải, vải bố thô màu xanh dương vân ba văn tiền một thước, so với vải đay màu xanh thì rẻ hơn một đồng, suy nghĩ một chút Điền Thập Tứ ngay cả quần áo để tắm rửa cũng không có, cuộc sống mà bị bệnh đã rất khó chịu, nếu có thể mặc quần áo thoải mái một chút, không chừng thân thể và tâm lý cũng sẽ thoải mái hơn, vì vậy nàng không chút do dự chọn sáu thước vải đay, chuẩn bị làm cho Điền Thập Tứ một cái áo mỏng.

Nhìn thời gian không sai biệt lắm, nàng liền đi dạo một vòng, thời điểm náo nhiệt nhất của phiên chợ có lẽ đã qua, đi lang thang mấy nơi nàng thấy người đi chợ không còn nhiều lắm, chợt nàng nhìn thấy gian hàng bán thức ăn, một mùi vị thơm ngát chui vào mũi, lúc này nàng mới phát hiện ra sáng sớm mình chỉ có uống hai gáo nước giờ nàng đói bụng đến không được,tốn sáu văn tiền mua một cân bánh vừng đường, một cân bánh quai chẻo cuốn, nàng ăn một khối, ưmh, nàng xuyên tới đây lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên được ăn đồ ngọt, Ngư Tiểu Nhàn sợ mình ba ngụm đem đồ ăn ăn sạch, đành vội vàng bỏ vào trong bao vải, nhắm mắt làm ngơ, bụng đã có chút đồ ăn, như vậy sẽ không tác quái chứ?

Đi đến nơi đã hẹn với An tẩu tử, nàng liền hỏi hỏi thăm về y quán của lang trung, nàng muốn mời đại phu đến khám cho Điền Thập Tứ.

Vì vậy hai người lại đến y quán ở trấn mời một Lão lang trung nguyện ý đến khám bệnh tại nhà, nói rõ bệnh tình của Điền Thập Tứ, rồi mời hắn đến thôn quả phụ một chuyến.

Lão lang trung không nói nhiều, thu thập hòm thuốc, bảo tiểu đồng trông nhà, liền sảng khoái cùng các nàng đến thôn quả phụ.

Ngư Tiểu Nhàn và An tẩu tử chia tay ở ngã ba, nàng đem bánh vừng đường và bánh quai chẻo cuốn ra kín đáo đưa cho An tẩu tử, bảo là muốn cho nhà hai đứa bé ăn một chút.

"Chính mình cũng không dư dả gì, muội còn mua cái này làm gì? Nào có ai như cưng chiều đứa bé như muội?" An tẩu tử chết sống cũng không chịu cầm.

"Chỉ là một chút gì thức ăn, thì sao gọi là cưng chiều? Tuấn nhi và Tranh nhi đều rất nghe lời, lại biết chăm lo việc nhà, để tẩu có thể yên tâm ra ngoài làm việc, đứa bé biết nghe lời nên thì nên khen thưởng." Nàng biết hôm nay, An tẩu tử là cố ý đi trấn trên cùng nàng. Khiến nàng phải để hai đứa trẻ ở nhà mà cùng mình đi lên chợ trấn trên, nàng vô cùng băn khoăn.

"Nói giống như đại lão gia vậy, còn muốn thưởng phạt phân minh nữa, đồ ta sẽ nhận, ta sẽ bảo hai anh em tới cám ơn muội." Không từ chối được tấm lòng thành của Ngư Tiểu Nhàn, lại nghĩ đến hai đứa trẻ trong nhà, An tẩu tử đành phải nhận lấy.

"Là hàng xóm láng giềng, tẩu khách khí với ta làm gì?" Ngư Tiểu Nhàn phất tay một cái, vội vàng dẫn Lão lang trung vào cửa.

Điền Thập Tứ vẫn còn duy trì tư thế lúc nàng ra cửa, chắc là từ sáng đến giờ hắn chưa tỉnh lại.

Nàng cáo lỗi với lão lang trung, đem đồ trong tay để xuống, ra múc nước rửa tay, lúc nàng đi vào, lão lang trung đang bắt mạch cho Điền Thập Tứ.

Ngư Tiểu Nhàn nắm tay chặt tay, cũng khôngnói gì, chỉ nhìn chằm chằm ngón tay bắt mạch của Lão lang trung.

Thật lâu sau, Lão lang trung mới trầm mặc để tay Điền Thập Tứ vàotrong chăn, đứng dậy, trầm ngâm không nói.

"Đại phu?"

"Bệnh nhân mạch tượng hết sức kỳ lạ, Kỳ Kinh Bát Mạch ( mạch đập kì lạ, là chuyện hiếm có khó tìm) ứ đọng rối loạn, sắc mặt trắng bệch, lòng bàn tay lạnh như băng, lão hủ bản lĩnh kém cỏi, thật sự không nhìn ra bệnh nhân bị bệnh gì, chỉ có thể nỗ lực kê mấy phương thuốc, bảo vệ kinh mạch, giảm bớt đau đớn cho bệnh nhân, lão hủ khuyên cô nương vẫn thỉnh cao minh khác thì tốt hơn." Vuốt râu bạc, trên mặt đã đầy nếp nhăn của Lão lang trung không có quá nhiều biểu tình.

"Vậy mời đại phu kê đơn thuốc." Không ngờ bệnh của hắn phức tạp như vậy!

Lão lang trung ngồi xuống, cầm lên giấy bút chuẩn bị kê đơn, đắn đo mãi mới viết xong phương thuốc, viết xong thổi cho khô mực mới nói:" Cô nương có thể tìm người cùng lão hủ đi lấy thuốc không?"

Lúc này cửa mở ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tranh "Nhàn di, ta đi!"

"Tranh nhi, sao con lại tới đây?"

An Tranh đã chín tuổi, da mặt trắng noãn, ngũ quan thanh tú, năm nay tính cả tuổi mụ là vừa tròn mười, hắn không giống mấy đứa trẻ trong thôn hay đi đuổi gà đuổi chó, vui chơi thỏa thích, tuổi tuy nhỏ nhưng lại thành thục ổn trọng, trong lòng có lẽ đã biết là biết tẩu tử chăm lo việc nhà không dễ, bất luận là lúc bận rộn ở ruộng đồng, hay cho gà, vịt ăn, hắn luôn mang theo Tuấn Sinh nhỏ hơn hai tuổi, có lúc còn có thể nói là dẫn cháu ra ngoài chơi thật ra là đi đưa nước uống cho An tẩu tử.

Đứa bé ở nông thôn hiếm có khi có đồ ăn vặt, hắn và Tuấn Sinh thấy An tẩu tử trở lại cư nhiên còn cho bọn hắn đồ ngọt, quả thật rất mừng rỡ, vừa ăn, vừa nghe nói là do Ngư Tiểu Nhàn mua, hắn liền xung phong nhận việc tới đây nói cảm ơn nàng.

"Con có thể cùng đại phu đi trấn trên lấy thuốc."

"Ngươi biết đường sao?"

An Tranh không khỏi lộ ra cười xấu hổ, nụ cười này khiến má lúm đồng tiền bên má lộ ra: " Mỗi ngày, khi con đi đến học đường thì đều phải đi qua ngã ba trấn trên.”

"Vậy phiền con rồi." Nàng móc ra một lượng bạc còn sót lại giao cho An Tranh.

"Cho quá nhiều, một bọc thuốc 60 văn, trước tiên cứ lấy ba thuốc uống xem thế nào đã, phí đến khám bệnh tại nhà là 50 văn, trừ số lẻ, cô nương cho lão hủ hai trăm văn là được, đừng cho đứa bé mang nhiều tiền như vậy đi trên đường, rất nguy hiểm." Thật là, gặp phải một cô nương không am hiểu về cuộc sống, tiêu tiền như nước, khiến hắn rất xem thường.

Ngư Tiểu Nhàn gãi gãi đầu, có chút xấu hổ ,không phải nàng hào phóng, vốn trong tay chỉ còn khối bạc vụn như vậy, không lấy ra, thì cũng không bạc khác để trả.

An Tranh ngộ tính cao, rất nhanh đã kịp phản ứng:" Phu Tử của ta đã dạy ta tính toán đấy, ta biết tính còn thừa bao nhiêu bạc."

Ngư Tiểu Nhàn hài lòng gật đầu, trẻ con dễ dạy, đứa nhỏ này thật thông tuệ, nàng nói cám ơn Lão lang trung: "Đa tạ đại phu chỉ dạy! Ta sẽ ghi nhớ trong lòng, đa tạ ngài đã đến đây một chuyến!"

Lão lang trung là một người thiện tâm, thấy nàng có gia cảnh khó khăn liền ngắt đầu bỏ đuôi, trừ số lẻ bạc.

"Đây là việc nằm trong phận sự của ta, đừng trách lão hủ lắm mồm, nếu có thể cô nương nên nhanh chóng đi huyện thành đi tìm cao minh khác, bệnh tình của phu quân cô mới có thể sớm được trị khỏi." Lão lang trung có tấm lòng rộng rãi, không chút nào kiêng kỵ khẳng định y thuật mình không tinh, muốn nàng mau tìm cao minh khác.

Vì vậy Ngư Tiểu Nhàn lại lần nữa nói cám ơn lão lang trung, sau đó hắn mang theo An Tranh đi y quán.

Nàng quay đầu lại liếc nhìn người đang nằm ở trên giường Điền Thập Tứ, không ngờhắn đã tỉnh lại, mở mắt thật to, có chút quật cường, ánh mắt bình tĩnh tựa như có thể hiểu rõ tất cả, nhưng lại có mấy phần uy nghi làm cho người ta nhìn không thấu.

"Đã tỉnh rồi hả ? Muốn ta đỡ ngươi dậy không?" Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, không biết vì sao, Ngư Tiểu Nhàn giống như không làm được mặt lạnh, chỉ có thể đoán tâm ý của hắn rồi hỏi một câu như vậy.

Hắn cũng không có khách khí gật đầu, bộ dạng sẽ chờ nàng tới đây đỡ.

Nàng dễ dàng đỡ Điền Thập Tứ dậy, đợi hắn ngồi vững, nàng nhìn hắn, ánh mắt mang ý cười, nhưng không nói lời nào mà chỉ nhìn hắn chằm chằm.

Hắn bị Ngư Tiểu Nhàn trừng có chút sợ hãi trong lòng, kéo tay của nàng, viết: "Có chuyện gì xảy ra sao?"

" Ta chờ ngươi nói cảm ơn."

Nam nhân này có phải đã đem chuyện nàng hầu hạ hắn thành chuyện đương nhiên không, nàng làm nhiều việc cho hắn như vậy, nhưng chưa từng nghe hắn nói cảm ơn với nàng.

Nam nhân như vậy không thể nuông chiều, nam nhân là phải dạy, dạy dỗ nhiều mới có thể làm người tốt.

Thời đại này nữ tử đều coi trượng phu là trời, chịu đủ mọi mệt nhọc, lại mặc cho trượng phu đánh, mặc cho trượng phu mắng, nàng biết mình không làm được như thế, có lẽ đợi nàng thật sự yêu một nam nhân, nàng có thể thay hắn làm bất cứ chuyện gì, nhưng "Bạn cùng phòng" này còn chưa có quyền lợi như vậy.

Cũng không phải là nàng thiếu tiếng cảm ơn của hắn, mà chính là không ưa dáng vẻ đương nhiên như vậy của hắn!

Điền Thập Tứ nheo lại mắt, cắn răng nghiến lợi, đây là chất vấn giáo dưỡng của hắn sao?

Ngư Tiểu Nhàn cơ hồ đã nghe được tiếng nghiến răng của hắn, nhưng nàng rất vui vẻ:"Không có ai có nghĩa vụ phải giúp ngươi làm mọi chuyện, mặc dù ngươi là trượng phu của ta, ta là thê tử của ngươi, ta vẫn nên được ngươi kính trọng."

Điền Thập Tứ nhìn nàng chằm chằm, nói nàng cả gan làm loạn một chút cũng không sai, nhưng những lời nàng nói khiến cho người ta tìm không ra sai lầm.

Xác thực, một ngày nàng phải bận rộn xuống bếp nấu hai bữa cơm cho hắn, cho hắn ăn mặc; mỗi lần hắn mở mắt, có thể nhìn thấy ngoài sân có hai dây phơi quần áo bằng dây thừng, phía trên đều treo quần áo của hắn, theo gió, những bộ quần áo ấy cũng lên lên xuống xuống, nàng còn nhân dịp cốc vũ(một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư ) mà trồng dưa đậu, dưa đậu cũng đã nảy mần mang đến cảm giác tràn đầy sinh lực.

Nếu như hai người có thể tiếp tục sống như vậy. . . . . . Nghĩ tới đây, hắn cư nhiên lại cảm thấy như vậy cũng tốt. . . . . .

Hắn im lặng một hồi lâu, mới dùng lực viết trên tay nàng "Cám ơn."

Ngư Tiểu Nhàn mặc kệ trong lòng Điền Thập Tứ nghĩ cái gì, tóm lại nàng đang rất hài lòng.

Chỉ như vậy? Thấy nàng lộ ra nét cười hài lòng, trong lòng Điền Thập Tứ không sao hiểu được.

Quả thực, điều Ngư Tiểu Nhàn muốn cũng chỉ có như vậy.

Trong quan niệm của nàng, nữ nhân chưa bao giờ phải phụ thuộc vào nam nhân, ta vì ngươi mà làm việc, có thể được, nhưng xong chuyện ngươi phải cảm ơn ta, vô luận là bằng hữu cũng tốt, cấp trên hay thuộc hạ cũng được, đây cũng là cách hành xử lễ phép, đúng mực của con người.

Nàng làm nhiều việc cho hắn như vậy, nàng muốn một câu cảm ơn cũng không quá phận đi!

Nhưng mà hắn cũng không phải là đèn đã cạn dầu, lập tức lấy lại danh dự: "Cho ta một chén nước."

"Dạ, lão gia." Có thù tất báo đúng là tiểu nhân!

Nàng đổ nước, đem ly trà nhét vào trong tay hắn, "Lời đại phu vừa nói ngươi đều nghe thấy?"

Lúc nàng nhìn thấy hắn đã mở mắt, ánh mắt hắn trong suốt, không giống người mới tỉnh lại.

Hắn liếc nàng một cái, một hơi uống sạch ly trà đầy.

Ngư Tiểu Nhàn thấy hắn phản ứng như vậy nghĩa là từ đầu đến đuôi hắn đều nghe rõ ràng: "Đến cùng là có chuyện gì xảy ra mà ngươi bị bệnh nặng như vậy?"

Hắn kéo bàn tay của nàng, viết:"Nói ra rất dài dòng."

"Vậy thì nói tóm tắt thôi." Nàng cũng không thích dài dòng, đầu ngón tay viết chữ vào lòng bàn tay nàng khiến nàng có chút ngứa ngáy.

Ánh mắt Điền Thập Tứ trầm xuống: "Bị kẻ thù làm hại."

"Cùng người kết thù, thế lực sau lưng đối phương có mạnh không? Ngươi không giống kiểu người tranh cường hiếu thắng, chẳng lẽ là vì nữ nhân? Bạc? Vẫn là nghĩa khí tranh giành sao? Hừ hừ, nam nhân đánh nhau còn không phải vì mấy dạng này sao? Thôi, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là thương thế của ngươi phải xem đại phu kiểu gì? Mới vừa rồi, lão lang trung nói hắn không thể trị hết bệnh, vậy ngươi có ý tưởng gì khác không?"

Nàng nói chuyện quả thật là đến nơi đến chốn, vô cùng ăn nhập, khiến trực giác của Điền Thập Tứ có chút không phản ứng kịp.

"Đối phương bị ta giết chết, ta cùng hắn đều bị ngã vào cống sông, mới có thể biến thành bộ dáng này."

"Muốn ta đi huyện thành tìm lang trung không?" Đánh đánh giết giết, hắn không phải là loại người giang hồ trong võ hiệp tiểu thuyết chứ?

"Độc này ta có thể tự mình trị." Chỉ cần tìm cho hắn một chỗ an tĩnh và thời gian.

Chỉ có khôi phục võ công mới có thể thay đổi hiện trạng, thật ra thì hắn đã có thể cảm nhận mỗi ngày khi hắn không bị gián đoạn chuyện điều khí dưỡng khí, thì nội lực sẽ từ từ rót vào tứ chi bách hài, thân thể càng ngày càng tốt hơn.

"Được rồi, nhưng mà đã tốn bạc mua thuốc cho ngươi, ngươi nhất định phải uống."

Ánh mắt nàng trong trẻo, dáng vẻ cực kỳ rực rỡ, vẻ mặt nhìn hắn dịu dàng giống như nước trà xuân trong suốt, cảm giác mùi thơm ngát lan khắp bốn phía.

Nhưng là, chậm đã! Chẳng lẽ nàng không biết thuốc có 3 phần độc, hắn không cần!

Thấy hắn một bộ dáng không tình nguyện, nàng nhỏ giọng uy hiếp: "Một bọc 60 văn, rất đáng quý!" Đau lòng a! Bằng ấy bạc cần bao lâu mới có thể kiếm về?

Nghĩ đến mình trước kia tuy không nói là đại tài phiệt cũng không phải là kim chi ngọc diệp, nhưng ít nhất không phải lo về cái ăn cái mặc, không ngờ đi tới nơi này. . . . . . Trong lòng nàng lặng lẽ hướng Thượng Đế giơ lên ngón tay giữa!

Nông dân một ngày chỉ ăn hai bữa cơm.

Trong nhà nếu là có nam nhân, nam hài hay là lão nhân, mới có thêm bữa trưa.

Có bữa cơm này vì nam nhân là lao động chính trong nhà, ăn thì mới có hơi sức làm việc, về phần nhi tử, đó là hi vọng nối dõi tông đường, ai cũng có thể đói bụng chứ không thể để hắn đói bụng, về phần lão nhân gia, kể từ khi lập quốc Bạch Bích hoàng triều luôn tôn trọng hiếu đạo, không cho lão nhân gia ăn uống, không phải là lộ điểm yếu cho người khác đâm sao?

Nói như vậy là nữ nhân ở đây không được ăn cơm trưa.

Ngư Tiểu Nhàn cũng mặc kệ những điều này, nàng muốn ăn ba bữa cơm, nàng phải lao lực làm việc nhà, nàng không ăn no, tìm cách làm ra tiền thì nam nhân nhà nàng ăn cái gì?

Rất nhanh nàng đã thu xếp xong bữa cơm trưa, vốn là đi chợ trở lại đã muộn, lại mời Lão Lang Trung đến nhà nên càng trễ nãi, bất tri bất giác buổi trưa đã trôi qua, bánh đường buổi sáng sớm đã tiêu hóa hết, lúc này ngược lại do đói quá mức khiến nàng không có cảm giác gì.

Nàng cũng không để ý tới Điền Thập Tứ, chọn thức ăn ngon, đem nồi rửa sạch, ở trong bếp bận rộn làm mấy món ăn.

Nguyên liệu nấu ăn có hạn, đồ gia vị cũng ít đến đáng thương, nàng quyết định đem toàn bộ số rau dại còn lại làm thành canh, sau đó dùng bột mỳ nhào thành viên, rồi nấu chín, cái này gọi là cháo rau dại, mỹ vị lại ăn no.

Nàng nghĩ thân thể Điền Thập Tứ gầy như que củi, không tự chủ được mà lấy hai quả trứng từ trong giỏ xách, làm món trứng ốp.

"Còn cần ta đút cơm không?" Nàng lấy hai quả trứng trơn mềm đặt vào bát ở trước mặt Điền Thập Tứ.

"Ta tự ăn." Mùi vị này lập tức hấp dẫn hắn.

Trải qua mấy ngày nay, dường như càng ngày hắn càng không thể chịu đói bụng.

Chỉ là, hai quả trứng này đều là của hắn sao? Nàng biết hắn thích trứng rán nửa chín sao?

Trong lòng hắn sinh ra một cảm giác hư vinh mà chính mình cũng không hiểu chỉ vì hai quả trứng nửa chín mà nàng làm cho hắn. Chỉ là hắn đã trở nên ngây thơ như vậy từ lúc nào rồi, chỉ cần hai quả trứng ốp là có thể khiến cho hắn vui vẻ như vậy?

Không, trước kia "Nàng" chưa từng như vậy, đừng nói một ngày có hai bữa cơm, mấy ngày liền nàng đều để hắn bụng rỗng, khi đó hắn còn nghĩ mình đã cách cái chết không xa, nhưng kể từ "Nàng" tỉnh lại, luôn mang đến cho hắn những bất ngờ, nên bây giờ hắn cũng bắt đầu có yêu cầu về cái ăn rồi.

Ngư Tiểu Nhàn cũng đã bắt đầu cầm đũa lên ăn.

Nàng ăn luôn dịu dàng im lặng, thế nhưng Điền Thập Tứ cảm thấy có chút vui tai vui mắt.

Ăn cơm xong, nàng lại đi dọn dẹp, theo thường lệ lại rót cho hắn ly trà, sau đó cầm công cụ mới mua về lên, đi ra ngoài bắt đầu làm mộc.

Điền Thập Tứ ngồi yên ở trong phòng một lát, uống trà, cảm giác tiêu thực không sai biệt lắm, mới trở lại trên giường gạch, ngã đầu ngủ trưa, khi tỉnh lại, lần nữa hắn nhìn xuyên qua cửa số thấy gò má và hai cánh tay không ngừng làm việc của Ngư Tiểu Nhàn.

Nàng phải dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, một người phải làm mọi việc trong nhà, quá cực khổ.

Ngược lại một nam tử như hắn lại nằm cả một buổi chiều, hắn đoán cánh tay nàng cũng không khỏe như hắn, nếu nàng vẫn phải làm nhiều như vậy, nhất định là vô cùng mệt mỏi, nhưng hắn lại không thể làm việc, đều nói gặp chuyện Phượng Hoàng không bằng Gà, mới chẳng bao lâu, hắn - Điền Thập Tứ đã rơi xuống đến mức phải nhờ một nữ nhân nuôi hắn?

Gân xanh dần nổi lên trên thái dương, năm ngón tay hắn đã nắm thành quyền.