Đáp Lại Lời Yêu

CHƯƠNG 44



Tiếng vỗ tay vang dội như sấm sét như muốn nổ tung cả căn phòng.

Ai cũng biết Tưởng Thành sùng bái Sầm Diễn nhất nên nhiệm vụ bắn pháo giấy không nghi ngờ gì là giao cho anh ấy, Tưởng Thành vừa hướng về phía sau ra hiệu mọi người vỗ tay sôi nổi hơn chút nhưng mới quay lại đã thấy thần sắc Sầm Diễn hình như không thích hợp.

Nhưng anh ấy cũng không quan tâm, dù sao Sầm Diễn vẫn luôn là người không có biểu cảm gì.

“Tứ ca.” Anh ấy nhếch miệng cười vui vẻ còn thò đầu tới nhìn, “Nhiễm Nhiễm đâu? Sao em ấy không đến đây? A, không đúng, có phải nên sửa miệng gọi là Tứ tẩu không nhỉ?”

Sầm Vi Nịnh cũng kích động chạy tới, thật lòng vì hai người mà cao hứng: “Đúng vậy, Tứ ca, Nhiễm Nhiễm đâu, em gửi WeChat mà cậu ấy cũng không trả lời, hai người không ở cùng nhau sao?”

Cô ấy cười rộ lên, ánh mắt lấp lánh.

“Tứ ca, cảm giác lĩnh chứng thế nào vậy? Hắc hắc, anh có phải rất hạnh phúc không?” Cô ấy hỏi tiếp, “Em đã chuẩn bị cho hai người….”

“Không lĩnh chứng.”

Một câu cực kỳ đơn giản, không hề có cảm xúc dư thừa gợn sóng.

Sầm Vi Nịnh còn cho rằng mình nghe nhầm: “Dạ?”

Tưởng Thành ngược lại nghe rất rõ, nhưng anh chưa suy nghĩ mà đã nhanh miệng thốt ra: “Tứ ca còn biết nói đùa sao? Đừng giấu bọn em nữa, anh Ngộ Hàn nói hai người hôm nay lĩnh chứng nên bọn em mới chuẩn bị….”

Còn chưa nói hết lời anh ấy rốt cục cũng ý thức được chuyện gì đó.

“……Tứ ca?” Anh ấy trừng mắt, khiếp sợ nhìn Sầm Diễn.

Sầm Diễn vẫn một vẻ nghiêm nghị, giống như vĩnh viễn không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

“Không lĩnh chứng, không ở cùng nhau.” Sầm Diễn nói.

Lần này, tất cả mọi người đều nghe được rõ ràng.

Sự im lặng quỷ dị lan rộng trong phòng.

Tưởng Thành vẫn cứ không có đầu óc hét lên : “Tứ ca anh…bị đá?”

Tiêu Hạo đứng phía sau: “……”

Mẹ kiếp.

Tưởng Thành quả nhiên là một tên ngốc bạch ngọt trong nhóm bọn họ mà.

Ngu xuẩn.

Có mắt như mù.

Anh ấy bất chấp đưa tay túm Tưởng Thành lại để anh câm miệng.

Nhưng…lại chậm một bước.

“Không phải đâu nhỉ?” Giọng Tưởng Thành khiếp sợ, “Tứ ca, anh bị đá thật luôn? Nhiễm Nhiễm…không thích anh sao? Không thể nào, Nhiễm Nhiễm thích anh vậy mà, cũng quyết định lĩnh chứng….đừng!”

Tiêu Hạo bịt miệng kéo anh ấy về sau đồng thời bảo Chu Diệc để ý Tứ ca.

Bầu không khí đã trở nên đáng sợ hơn.

Chu Diệc cũng vừa hồi thần từ trận kinh hãi vừa rồi.

“Không phải hai người….”

“Không phải nói đến đánh bài sao?” Sầm Diễn kéo cà vạt, sắc mặt không đổi nhấc chân dài đi vào trong, “Ai tới?”

Vừa đến gần anh đã thấy Thời Ngộ Hàn ngồi trên sô pha nhả khói cùng với Tô Thiển.

Thời Ngộ Hàn đứng lên.

“A Diễn.” Ấn tắt đầu thuốc vào gạt tàn ý bảo Sầm Diễn ra ngoài cùng anh, lại nói với Chu Diệc, “Mọi người chơi trước đi.”

Sầm Diễn nhìn anh một cái, không từ chối.

Hình bóng hai người rất nhanh liền biến mất.

Mọi người trong phòng tôi nhìn anh anh nhìn tôi sững sờ, nhưng dù sao cũng đã tụ tập cùng nhau liền quyết định bát quái một chút.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Cuối cùng là Hàn ca nói đùa hay Tứ ca thật sự bị Nhiễm Nhiễm vứt bỏ?”

“Nhất định là Nhiễm Nhiễm bị Tứ ca vứt bỏ, không phải Tứ ca rất không muốn lĩnh chứng sao? Ai không biết Tứ ca không thích Nhiễm Nhiễm, tôi cảm thấy là anh ấy đổi ý, nếu thật sự bị bỏ thì người đàn ông nào có thể bình tĩnh vậy chứ?”

“Vậy là…Tứ ca là người không tốt sao?”

“Đến, đánh cược một ván đi? Tôi cược một chiếc xe là Nhiễm Nhiễm vứt bỏ Tứ ca.”

“A, tôi cược Tứ ca đổi ý!”

“……”

Sầm Vi Nịnh rốt cục từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, cô cảm thấy tâm tình hôm nay giống như ngồi tàu lượn cao tốc, vốn đang phấn khích vui mừng chuẩn bị quà cưới tặng cho Tứ ca và Nhiễm Nhiễm mà bây giờ lại vậy.

Cô đã tính rồi, chờ Nhiễm Nhiễm đến nhất định phải hỏi cho rõ ràng rồi ‘tức giận’ một phen, tin tức tốt như vậy mà còn giấu diếm cô để cho cô chuyện gì cũng phải tự đoán, phải trừng trị Nhiễm Nhiễm một lần mới được.

Ai ngờ được….

Đến tột cùng chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Không được không được, cô phải lập tức tìm Nhiễm Nhiễm hỏi rõ ràng.

Sầm Vi Nịnh vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Thời Nhiễm, nhưng vẫn như cũ không cách nào kết nối, lúc trước cô còn tưởng rằng Nhiễm Nhiễm đang cùng Tứ ca hưởng thụ cuộc sống hai người nên mới tắt máy nhưng hiện tại…

Càng nghĩ càng sốt ruột, cô nhịn không được cắn môi ngẩng đầu lên.

Vừa nhìn…

Nguy rồi!

“Anh Chu Diệc!” Cô mạnh mẽ bắt lấy tay Chu Diệc chuẩn bị đi vào trong lôi kéo anh ra khỏi cửa.

Chu Diệc cau mày: “Làm sao vậy?”

Sầm Vi Nịnh nóng nảy không yên, trong mắt tràn đầy ảo não hối hận: “Là…Tô Thiển đó, em biết cô ta thích Tứ ca nên sau khi nghe tin Nhiễm Nhiễm và Tứ ca hôm nay đi lĩnh chứng liền cô ý gọi cô ta tới đây, vốn định để cô ta chết tâm.”

“Nhưng bây giờ…” Cô gấp đến độ dậm chân, “Tứ ca không cùng Nhiễm Nhiễm lĩnh chứng, cũng không ở cùng nhau, Tô Thiển đối với Tứ ca có thể tro tàn lại cháy không, em dường như giúp càng thêm phiền rồi.”

Sợ Chu Diệc không tin, cô còn nói: “Anh Chu Diệc, anh đừng không tin, Tô Thiển thật sự thích Tứ ca đó, đàn ông mấy anh có thể nhìn không ra nhưng con gái chúng em vừa nhìn liền biết, ánh mắt cô ta nhìn Tứ ca rõ ràng không giấu được!”

Chu Diệc chưa từng không tin, ngược lại đã sớm nhìn ra, hơn nữa không chỉ có mình anh nhìn ra.

“Anh Chu Diệc, làm sao bây giờ? Nếu không bây giờ em đuổi cô ta đi rồi cảnh cáo cô ta lần nữa? Cô ta không được thích Tứ ca!” Đầu óc rối loạn làm Sầm Vi Nịnh nói chuyện thiếu suy nghĩ mà bày ra chủ kiến tồi tệ.

Nhưng cô rất có thể thật sự làm được vậy.

Chu Diệc ấn mi tâm: “Gia cho anh đi.”

Sầm Vi Nịnh há miệng thở dốc muốn nói cái gì đó cuối cùng chỉ biết thở dài.

“Ai.”

Chu Diệc biết lý do cô đang thở dài, không nói gì mà chỉ vỗ vỗ bả vai cô muốn nói cho cô biết cảm xúc của giữa Sầm Diễn và Thời Nhiễm người ngoài không có cách nào xen vào, không ngờ Sầm Vi Nịnh đột nhiên hô nhỏ một tiếng.

“Hỏng rồi!”

Sầm Vi Nịnh cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp vặn vẹo thành một khối, cô quả thực khóc không ra nước mắt.

“Em….em nhất thời vui mừng không nhịn được mà đem chuyện lĩnh chứng nói cho bà nội rồi….”

“Chuyện gì vậy?” Thời Ngộ Hàn nhả khói hỏi.

Sầm Diễn không chút để ý châm điếu thuốc, khói trắng bao phủ làm gương mặt anh có chút mơ hồ.

“Không phải nghe rõ rồi sao?” Anh hỏi ngược lại.

Thời Ngộ Hàn quan sát anh từ trên xuống dưới, không hề che giấu sự vui sướng cùng xem kịch vui khi người gặp họa trong mắt mình: “Thật sự bị vứt bỏ?”

“Ừ.”

Thời Ngộ Hàn yên lặng nhìn anh hai giây.

“Đáng đời.” Anh đánh giá.

Sầm Diễn không phản biện, lẳng lặng hút thuốc.

Thời Ngộ Hàn cười hết sức sáng lạn, không hề cảm thấy mình đang chọc dao vào lòng người khác: “Chậc, tôi đã nói sao Nhiễm Nhiễm lại đột nhiên đổi tính, thì ra là trả đũa cậu, thế nào, khổ sở không, đau lòng không?”

Như là nghĩ đến chuyện gì anh lại nói: “Nhiễm Nhiễm cũng thật là, lẽ ra tôi là anh trai phải sớm biết, tối nay vốn không phải chúc mừng cậu trở thành người đàn ông đã kết hôn mà nên chuẩn bị pháo hoa chúc mừng cậu bị vứt bỏ mới đúng, còn muốn tất cả mọi người biết đến chuyện này.”

Sầm Diễn chậm rãi nhả ra một vòng khói, lạnh lùng liếc anh một cái: “Nói xong?”

“Đương nhiên là chưa.”

“……”

Thời Ngộ Hàn thấy hài lòng liền không tiếp tục chế giễu nữa mà chuyển sang không đứng đắn nói: “Xem ra chưa ai biết Nhiễm Nhiễm đang trả thù cậu nhỉ?”

Sầm Diễn không lên tiếng.

Thời Ngộ Hàn biết, anh đã đoán đúng rồi.

“Chuyện của hai người tôi mặc kệ, cậu thừa biết Nhiễm Nhiễm quyết định thế nào thì người làm anh này đều ủng hộ.” Hút một hơi thuốc tiếp tục nói, “Chuyện của cậu và Nhiễm Nhiễm….không ai có thể giúp cậu.”

“Biết.” Sầm Diễn mở giọng, ngữ điệu vẫn nhàn nhạt như cũ.

Thời Ngộ Hàn nhìn thấy biểu cảm này liền muốn cười nhạo anh lần nữa, nhưng cuối cùng vẫn không làm.

“Đúng rồi.” Anh ngược lại hỏi sang chuyện khác, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Chuyện kia của Nhiễm Nhiễm hỏi không ra, đề tài liên quan đến bốn năm này con bé đều cố ý lãng tránh mà tôi cố gắng điều tra cũng không tra được.”

“Cậu thì sao?” Thời Ngộ Hàn hỏi.

Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, cháy đỏ lúc sáng lúc tối, ánh mắt Sầm Diễn vô cùng sâu: “Cũng không tra được, giống như có người cố ý xỏa bỏ dấu vết nhưng điểm quan trọng hẳn là ở trên người tên Kiều Việt kia.”

Kiều Việt…

Lại là cái tên này.

Thời Ngộ Hàn cau mày, người này anh cũng không tra ra bất kỳ tư liệu nào, điểm này vô cùng bất hợp lý, khả năng duy nhất như Sầm Diễn nói chính là có người cố ý động tay vào.

“Cậu định điều tra thế nào?” Thời Ngộ Hàn lại hỏi.

“Không có dự định.” Lời nói không có nhiệt độ phát ra từ môi mỏng của Sầm Diễn.

“……”

“A.” Thời Ngộ Hàn trào phúng.

“Chờ Khương Họa từ đoàn làm phim trở về.” Một lúc lâu sau anh mới nói.

Khương Họa….

Đúng rồi, cô ấy và Nhiễm Nhiễm quen biết nhau lúc ở nước ngoài.

Thời Ngộ Hàn gật gật đầu: “Tiện thể điều tra Khương Họa, cô ấy có lẽ cũng là một đầu mối bất ngờ.”

Sầm Diễn cúi đầu ừ một tiếng.

Thời Ngộ Hàn nghiêng mặt nhìn anh một lát.

“A Diễn.”

“Ừm.”

Thời Ngộ Hàn cười cười, vỗ vai anh: “Nhiễm Nhiễm đã có ý muốn trốn cậu thì chắc chắn sẽ không để cậu tìm được không bằng cậu chết tâm đi, dù sao cũng không thích con bé, quên đi, buông tha cho Nhiễm Nhiễm, được không?”

Quên đi?

Buông tha?

A.

Làm sao để quên?

Làm sao để buông tha?

Sầm Diễn thản nhiên nghĩ, làm sao có thể.

Anh buông tha Thời Nhiễm thì ai sẽ buông tha anh?

“Hai người không có khả năng.” Thời Ngộ Hàn triệt để đâm vào lòng anh, “Được rồi, chúng ta vào thôi, chúc mừng cậu không được trở thành người đàn ông đã kết hôn, đừng lãng phí, chúc mừng cậu bị Thời Nhiễm vứt bỏ mới là chuyện vui nhất tối nay.”

Sầm Diễn mặc kệ anh ấy.

Anh giơ tay lên ý bảo còn muốn hút thuốc, hoặc là Thời Ngộ Hàn ở lại cùng mình hút thuốc, hoặc là tự rời đi trước.

Thời Ngộ Hàn giả vờ không hiểu, nhếch môi cười: “Được, vậy tôi vào trước chuẩn bị chúc mừng cậu bị bỏ rơi mà tiếp tục sống lẻ loi một mình, cậu biết tôi chờ ngày này rất lâu rồi mà.”

Nói xong anh lại sâu xa nhìn Sầm Diễn một cái thẳng đến khi bắt được ánh mắt trở nên u ám mới xoay người rời đi.

Lửa đã cháy lên đến tận cùng Sầm Diễn mới ấn tắt.

Ánh trăng nhàn nhạt đổ xuống bao phủ trên người anh lại là thêm vài phần cô độc, dáng người của anh vẫn luôn thu hút người khác nhưng đồng thời cũng lạnh lẽo dị thường, chưa từng có chút độ ấm.

Anh im lặng đứng đó hút thuốc như mọt tác phẩm điêu khắc, không ai có thể hiểu được suy nghĩ của anh.

Thẳng đến khi có tiếng động vang lên —

“Tứ ca.”