Đáp Lại Lời Yêu

CHƯƠNG 41



Lúc Thời Nhiễm trở về biệt thự Thời gia đã là 12 giờ trưa, chính Sầm Diễn tự mình lái xe đưa cô đến bên ngoài biệt thự.

Tháo dây an toàn xuống xe, cô cũng không nhìn người đàn ông một cái, trực tiếp đóng cửa.

Thời Ngộ Hàn đã đợi ở cửa từ sớm.

Bình thường nếu thấy Sầm Diễn anh sẽ đâm chọc đôi câu, nhưng giờ phút này, nói đúng hơn từ sáng đến giờ anh một chút tâm trạng đùa giỡn cũng không có, thậm chí còn không có tinh thần nhìn Sầm Diễn.

“Nhiễm Nhiễm.” Anh chỉ nắm lấy tay Thời Nhiễm trầm giọng trấn an cô, “Đừng lo lắng, có anh ở đây, còn có ba mẹ anh, ai cũng sẽ không để em chịu thiệt.”

“Dạ…” Thời Nhiễm rũ mắt, mím môi thấp giọng nói, “Vào thôi anh.”

Thấy cô như vậy Thời Ngộ Hàn càng thêm đau lòng, muốn nói thêm gì nữa lại bị cô kéo thẳng vào nhà.

Bầu không khí trong phòng khách thực sự rất quỷ dị.

Thời Nhiễm bước vào liền thấy một người phụ nữ trung niên trên người mặc quần áo xa xỉ lỗi thời, trang điểm thật đậm đang cố gắng duy trì nụ cười đoan trang, mới nhìn thấy cô cặp mắt phượng lập tức sáng ngời.

Thời Nhiễm nghe Thời Ngộ Hàn thấp giọng nói bên tai cô: “Còn ấn tượng gì không, lúc trước đón em ở sân bay về đây, chính là ngày Tưởng Thành mở quán bar, ở cửa lớn có người phụ nữ nhìn đông nhìn tây, chính là bà ta, lúc ấy hai chúng ta đều không để tâm.”

Câu nói cuối cùng anh nói với ngữ điệu cực kỳ lạnh lẽo, ngay cả nội tâm cũng rét lạnh.

Hối hận lúc ấy không để tâm, nếu sớm phát hiện đem sự tình xử lý ổn thòa thì nào có cảnh tượng hôm nay?

Thật không may cuộc sống không có nếu.

“Đây là Nhiễm Nhiễm phải không?” Người phụ nữ mỉm cười đứng dậy mang theo chút ý tứ lấy lòng.

Thời Nhiễm nhíu mày.

“Đúng, chào dì.” Tuy rằng lớn lên có chút kiêu ngạo nhưng khi đối diện với người ngoài Thời Nhiễm luôn lễ phép, không giống như trong tưởng tượng của Thời Ngộ Hàn rằng cô sẽ nổi nóng, bây giờ tâm tình cô thậm chí còn rất tốt mà gật đầu với bà ta.

Đôi mắt của người phụ nữ càng sáng hơn, muốn nói điều gì đó, cuối cùng bà ta nhìn về phía Thời Bách Lợi ngồi bên kia.

Thời Nhiễm cũng nhìn về phía ông ta cùng với Tô Vân bên cạnh.

Đã lâu không gặp.

Cuối cùng cô đã gặp lại cha mình.

Thời Bách Lợi đối mặt với cô vẻ mặt vĩnh viễn lạnh nhạt, không giống như nhìn con gái, cũng không giống nhìn người xa lạ, mà giống như nhìn kẻ thù.

“Cô ấy là dì Dương của cô.” Ông ta cau mày giới thiệu.

“Ồ…” Ngữ điệu kéo dài, môi Thời Nhiễm gợi lên vài phần độ cong, “Sau đó thì sao?”

Thời Bách Lợi nhất thời bị thái độ của cô chọc giận.

“Thái độ của mày là sao?” Ông ta cáu gắt đặt câu hỏi.

“Vậy thái độ của chú là gì!” Tống Thanh cười lạnh từ trên lầu đi xuống nhìn thấy Thời Nhiễm liền buông cánh tay Thời Húc Nham ra đi đến bên cạnh nắm lấy tay cô.

“Bác gái…” Thời Nhiễm nháy mắt làm nũng với bà.

Tống Thanh nhìn cô cảm thấy cực kỳ đau lòng, ngay cả oán khí đối với Thời Bách Lợi mấy năm nay đều bị câu ra xông thẳng vào lồng ngực.

Thời Bách Lợi đối với anh cả cùng chị dâu mình vẫn luôn tôn kính nhưng trước mắt nhiều người như vậy bị quát một câu ít nhiều cũng khó chịu, lạnh mặt không lên tiếng cũng không nhìn Thời Nhiễm một cái.

Tống Thanh càng thêm tức giận.

“Ồ.” Bà cười lạnh, “Thời …”

“Chị dâu, chị đừng tức giận, là thái độ của Bách Lợi không đúng.” Tô Vân đứng lên áy náy nhận lỗi, ánh mặt có chút phức tạp nhìn về phía Thời Nhiễm, “Nhiễm Nhiễm, ba con…”

Thời Nhiễm khẽ cười, lễ phép nhưng xa cách cắt đứt lời bà ta: “Ông bà nội không có cách từ nước ngoài trở về nhưng thời khắc họp mặt gia đình quan trọng như vậy, nếu Tô Thiển cũng ở Giang Thành, không gọi cô ta đến là không nên.”

Tô Vân sửng sốt, không nghĩ tới cô đột nhiên nhắc tới Tô Thiển, theo bản năng liền nói: “Thiển Thiển con bé làm việc…”

“Tôi đã báo cho cô ta biết rồi, chắc cũng sắp đến, chờ cô ta đến rồi nói cũng không muộn.” Thời Nhiễm không cho Tô Vân cơ hội nói chuyện, trực tiếp nắm tay Tống Thanh làm nũng, “Bác gái, con khát nước rồi.”

Tống Thanh xót cô vội vàng kêu Thời Ngộ Hàn vào bếp đem món tráng miệng và trà hoa chuẩn bị sẵn ra cho cô.

“Cảm ơn bác gái, cảm ơn anh trai.” Thời Nhiễm nhất thời cười đến mặt mày cong cong, bộ dáng không hề bị Thời Bách Lợi làm ảnh hưởng đến tâm trạng.

Tô Thiển nhận được điện thoại của Thời Nhiễm một giờ trước thông báo cho cô trở về biệt thự Thời gia, vừa vặn hôm nay cũng kết thúc cảnh quay sớm, sau khi nói với đạo diễn xong thì liền rời khỏi đoàn làm phim.

Từ xa, cô ấy thấy một chiếc xe không thể quen thuộc hơn còn tưởng bản thân hoa mắt, nhưng khi xuống khỏi xe bảo mẫu đi đến gần mới phát hiện không phải ảo giác mà là thật… đó là xe của Tứ ca.

Giờ phút này, một tay anh đặt lên cửa sổ xe, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc.

Anh….

Tim Tô Thiển đột nhiên đập dồn dập.

“Tứ ca…” Kiềm chế cảm xúc rối loạn của mình, cô cố ra vẻ trấn định chào anh.

Nhưng mà, người đàn ông chỉ liếc mắt nhìn cô rồi khẽ gật đầu, sau đó…không còn sau đó nữa.

Cảm giác chua xót ảm đạm mạnh mẽ dâng lên, trong nháy mắt lan khắp người Tô Thiển.

Cuối cùng cô ấy cũng không cố nói thêm gì nữa, càng không hỏi anh tại sao lại ở đây, cho dù không hỏi, cô ấy làm sao không đoán được, anh rất ít khi đến biệt thự Thời gia, chỉ có mấy đều là do tìm Thời Nhiễm.

Bao gồm cả bây giờ.

Tô Thiển vào nhà.

“Thiển Thiển.” Tô Vân thấy cô ấy đầu tiên liền vẫy tay gọi.

Thời Nhiễm vốn đang ăn món tráng miệng nghe vậy thì buông nĩa xuống cầm lấy khăn giấy tao nhã nhẹ nhàng lau khóe miệng, lúc này mới nhìn về phía Thời Bách Lợi ở phía sau Tô Thiển cười khẽ nói: “Mọi người đã đến đông đủ, ba có thể bắt đầu nói.”

Thời Bách Lợi vẫn không thích thái độ nói chuyện của cô, nghe vậy tức giận đến run người.

Thời Nhiễm thấy thế vô tội nhíu mày, dứt khoát nhìn về phía Thời Ngộ Hàn: “Anh ơi, hay là anh nói cho em biết mọi chuyện đi, em đã trở lại còn muốn giấu giếm sao?”

Thời Ngộ Hàn dù kính trọng Thời Bách Lợi nhưng trong lòng anh Nhiễm Nhiễm càng thân thiết hơn, anh chỉ quan tâm Thời Nhiễm, cô là em gái nhỏ anh yêu thương từ bé đến giờ.

Nghe vậy, đáy mắt anh hiếm khi hiện lên vẻ châm chọc trước mặt mọi người.

Anh nói lại đầu đuôi theo thứ tự những gì Thời Bách Lợi đã kể: “Chú và chồng của dì Dương này đã nhiều năm không gặp, khi còn trẻ có một lần chú ra ngoài chơi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng vừa vặn được chồng của dì đây cứu, hai người liền cùng nhau uống quá nhiều rượu đùa giỡn nói chuyện hứa hôn cho con mình từ bé.”

“Đâu phải nói giỡn, tất cả mọi người đều nghiêm túc.” Dì Dương nghe xong lập tức phản bác, nhưng dưới gương mặt lạnh lùng của Thời Ngộ Hàn có chút ngượng ngùng, thanh âm cũng nhỏ hơn vài phần, “Có tín vật.”

Thời Nhiễm nghe vậy nhẹ nhàng mỉm cười.

“Cho nên…” Cô nhìn Thời Bách Lợi, như cười như không hỏi, “Ba lâu ngày không xuất hiện, đến khi xuất hiện liền muốn tôi tuân theo cái gọi là ‘sự sắp đặt của cha mẹ’, thật buồn cười, ‘hứa hôn từ nhỏ’?”

Thời Bách Lợi lạnh mặt.

Thời Nhiễm chậc chậc một tiếng, chậm rãi tiếp tục: “Nhưng con gái ba không chỉ có một mình tôi nha, Tô Thiển cũng là con gái ruột của ba đấy, dựa vào cái gì phải là tôi mà không phải cô ta?”

Tô Thiển bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Thời Nhiễm rất thản nhiên đối mặt với cô ấy: “Tôi nói đúng không?”

“Lúc ấy còn chưa biết có Thiển Thiển!” Thời Bách Lợi trầm mặt quát lớn, “Mày đừng có lôi chuyện đến trên người Thiển Thiển.”

Tống Thanh nghe không nổi nữa: “Chú…”

Thời Nhiễm nắm lấy tay bà lắc đầu, còn tinh nghịch nháy mắt một cái.

Tống Thanh hiểu ý tứ của cô, là cô muốn tự mình giải quyết, cô cũng sẽ không để bản thân chịu thiệt thòi, cho nên mặc dù có lo lắng nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.

Trấn an Tống Thanh xong, lúc này Thời Nhiễm mới nhìn Thời Bách Lợi.

Lần này, cô không chút che giấu trào phúng: “Tôi chỉ nói thật, những thứ khác còn chưa nói mà ba cứ như vậy bảo vệ Tô Thiển đem mọi thứ đổ lên người tôi, chậc chậc… thật sự là một người cha tốt khiến người ta hâm mộ, tình cảm thật sâu đậm a.”

Tô Thiển nghe vậy hơi nhíu mày, theo bản năng muốn nói cái gì: “Nhiễm Nhiễm…”

“Mày ở đó âm dương quái khí cái gì?” Thời Bách Lợi vỗ mạnh lên bàn trà có vẻ như đã bị cô chọc giận đến cực hạn.

Ý cười trên khóe môi Thời Nhiễm từng chút từng chút thu liễm lại.

“Ba.” Cô yếu ớt gọi, tầm mắt nhìn thẳng vào ông ta, “Ngài rất chán ghét tôi đúng không?”

“Không còn là ba nữa mà gọi là ngài.”

Xa lạ, không tình cảm.

Sắc mặt Thời Bách Lợi càng lúc càng khó coi.

“Mày…”

“Nhưng ngài có tư cách gì ghét tôi?” Thời Nhiễm đứng lên, cười nhạt, từng chữ từng chữ một nói lớn, “Hay là cho rằng chán ghét tôi thì có thể quên đi chuyện phóng đãng khi còn trẻ?”

Ý giận của Thời Bách Lợi dùng mắt thường cũng thấy được đang dâng lên rất nhanh.

Thời Nhiễm cũng không sợ.

Đôi mắt sáng long lanh, tiếp tục: “Kỳ thật lúc đầu khi dì Tô và Tô Thiển đến tôi rất ghét, tôi cảm thấy họ cướp đi vị trí của mẹ mình đồng thời cũng chứng minh được ông thật sự có lỗi với mẹ tôi.”

Tô Vân nghe xong, muốn giải thích: “Nhiễm Nhiễm…”

“Ông không thích tôi, chán ghét tôi, nhưng suy cho cùng phải là tôi ghét ông mới đúng, ông là người không có tư cách ghét tôi nhất.”

Không thèm để ý đến sự tức giận trong mắt Thời Bách Lợi, cô khăng khăng kéo lớp mặt nạ cuối cùng của ông ta xuống: “Đúng vậy, dì Tô là người phụ nữ mà ông yêu còn Tô Thiển là đứa con gái mà ông thấy áy náy hơn mười năm, nhưng người tạo nên tất cả mọi chuyện không phải chính là bản thân ông sao?”

Cô nhìn ông ta: “Khi còn trẻ, ông ấy à, chính là công tử đào hoa cùng dì Tô cãi nhau ầm ĩ chia tay, tuy ngoài miệng không nói gì, mỗi ngày đổi một người bạn gái nhưng thật ra trong lòng ông không quên được dì Tô, nhưng ông yêu thì yêu, kéo người khác xuống nước theo mình làm gì?”

Khóe môi vẫn cong chỉ là ý cười không đạt đến đáy mắt, có thể nói là vô cùng châm chọc.

“Đúng vậy, là mẹ tôi yêu thầm ông nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nói rõ với ông, mà trái lại là ông sau khi say rượu lại kéo bà ấy lên giường làm cho bà mang thai, người đó không phải ông sao? Không phải chính ông đề nghị muốn kết hôn khi biết được mẹ tôi mang thai ngoài ý muốn sao?”

Từng chữ từng chữ một, cực kỳ rét lạnh.

Mà trong nháy mắt khi lời nói của cô phát ra, bầu không khí dường như tĩnh trệ, đột ngột biến đổi.

Tống Thanh khiếp sợ mở to mắt, đứng mạnh lên.

Nhiễm Nhiễm vậy mà…

“Đúng, con vẫn luôn biết, từ lâu đã điều tra tất cả.” Thời Nhiễm hiểu được suy nghĩ của Tống Thanh, làm vẻ thoải mái nói. “Bác gái, con cũng muốn biết về mẹ mình ngày trước.”

Cô không có mẹ nhưng điều đó không có nghĩa là cô không nhớ bà.

Hốc mắt Tống Thanh thoáng cái liền đỏ lên.

Trong phút chốc, bà không biết nên nói cái gì, kỳ thật bà cũng từng do dự bàn với chồng có nên nói cho Thời Nhiễm biết chuyện của mẹ mình không, nhưng bà sợ quan hệ giữa cô và Thời Bách Lợi sẽ càng xấu hơn nên cuối cùng không nói.

Nhưng không ngờ…

Thấy vậy, Thời Nhiễm nắm tay bà thấp giọng dỗ dành: “Đừng khóc mà, bằng không lớp trang điểm sẽ trôi mất nhìn rất xấu, hơn nữa bác luôn biết con chỉ xem bác gái cùng bác trai là cha mẹ của mình thôi mà.”

“Ừm…” Tống Thanh gật đầu.

Thời Nhiễm lúc này mới tạm thời buông tay bà ra.

Một lần nữa đối diện với ánh mắt đầy tơ máu của Thời Bách Lợi, cô cười nhạo một tiếng, tiếp tục nói xong những lời còn lại: “Sau đó dì Tô trở về nhưng biết ông và mẹ tôi ở bên nhau lại thương tâm rời đi, khi đó dì đã có Tô Thiển.”

“Mày câm miệng!” Thời Bách Lợi tức giận nói.

Thời Nhiễm kiên cường nâng cằm: “Ông tự mình làm sai, làm tổn thương người khác ngược lại còn tự cảm thấy bản thân vô tội nhất, đáng thương nhất, cảm thấy mẹ tôi hại ông và dì Tô phải chia cách nhiều năm, hại Tô Thiển không có cha, cho dù mẹ tôi mất rồi ông vẫn sẽ đem phần oán hận đó đổ lên đầu tôi, dựa vào cái gì?”

Thời Bách Lợi bước nhanh đến trước mặt cô.

“Mày!”

“Ai ép ông ngủ với mẹ tôi, hay có ai ép ông cưới bà sao?”

Thời Bách Lợi giơ tay lên.

“Thời Bách Lợi, chú muốn làm gì? Đừng khốn nạn!” Thời Húc Nham tức giận nhanh tay bóp cổ tay ông ta đồng thời đem Thời Nhiễm bảo vệ phía sau mình.

Trong lòng Thời Nhiễm ấm áp.

Nhưng cô từ trước đến nay không phải người dễ bị dọa sợ, từ phía sau Thời Húc Nham bước ra cười khanh khách nhìn Thời Bách Lợi, “Tôi không nợ ông, là ông bà nội cùng bác trai bác gái đã nuôi dưỡng tôi từ nhỏ, cho tôi tình thân, cho tôi đầy đủ điều kiện, yêu thương chiều chuộng tôi đều là họ, ông chưa bao giờ có trách nhiệm của người làm cha dù chỉ một ngày.”

“Cho nên…” Cô dừng một chút, không che giấu sự mỉa mai trong mắt, “Muốn tuân thủ ước định hôn sự gì đó thì đừng tìm tôi, muốn gả thì để Tô Thiển gả đi, cô ta mới là con gái bảo bối của ông mà.”

Trán Thời Bách Lợi lập tức nổi đầy gân xanh.

Ông ta nhìn khuôn mặt Thời Nhiễm, cực kỳ tức giận la lên: “Không gả cũng phải gả!”

Thời Nhiễm thở dài,: “Không được đâu ba à, tôi đã có đối tượng kết hôn rồi, trùng hôn là phạm pháp, hơn nữa, hôn nhân là tự do cho thù thế nào ngài cũng không có quyền nhúng tay vào, cho dù trên danh nghĩa ngài có là cha của tôi đi nữa.”

Lời này vừa nói ra, tầm mắt của mọi người trong nháy mắt tập trung trên người Thời Nhiễm.

Tống Thanh kinh ngạc thốt lên: “Nhiễm Nhiễm, con kết hôn với ai?”

Thời Ngộ Hàn chậm một bước chưa thốt ra nhưng anh có cảm giác cực kỳ mãnh liệt là bản thân đoán chính xác.

Mà Tô Thiển…

Hô hấp mạnh mẽ ngừng lại, trong đầu trống rỗng, tim đập loạn, lần đầu tiên, trước mặt Thời Nhiễm mất kiểm soát cảm xúc, cơ hồ là không khống chế được nhìn chằm chằm cô.

Cô ấy nghĩ đến chiếc xe bên ngoài.

Chẳng lẽ…

Một giây sau, lời nói từ trong đôi môi đỏ ửng phát ra không chút lưu tình phá vỡ hi vọng xa vời cuối cùng của cô ta —

“Là Tứ ca.”

Tứ ca…

Sầm Diễn.

Bọn họ… sắp kết hôn à?

Tô Thiển sững sờ, chỉ cảm thấy máu cả người tức khắc ngừng lưu, thân thể càng trở nên cứng nhắc.

Lông mi run rẩy, chua xót trực tiếp trào lên.

Cô ấy vội vàng cúi đầu che giấu.

“Không có khả năng!” Thời Bách Lợi trong cơn giận dữ ngược lại thanh tỉnh, hừ lạnh, “Thời Nhiễm, nói dối cũng phải tìm đúng người, trong giới ai không biết Sầm Diễn đối với mày không có nửa phần tình cảm nam nữ, cậu ta làm sao có thể…”

“Ôi.” Thời Nhiễm thở dài.

Cô hướng về Thời Bách Lợi cười thật vui vẻ sau đó trước mặt ông ta lấy điện thoại ra gọi cho Sầm Diễn, “Tứ ca, anh đang ở đâu? Đến nhà đón em được không?”

Bên kia chỉ có một chữ lạnh lùng —

“Được.”

Thời Bách Lợi nhíu mày thật chặt, sau khi phản ứng lại còn muốn nói cái gì, lại thấy người giúp việc dẫn Sầm Diễn vào phòng khách.

Ông ta ngẩn ra.

Nhanh vậy sao?

“Tứ ca.” Thời Nhiễm nhìn người đàn ông đang bước đến gần mình cuối cùng đứng cạnh cô, Thời Nhiễm cong môi, ngón út cong lại móc lấy ngón tay anh nghịch nghịch, “Tứ ca.”

Giọng nói mềm mại ấm áp, làm dâng lên tầng cảm xúc khác lạ.

“Ừm.” Sầm Diễn cúi đầu.

Thời Nhiễm nhìn anh, đôi mắt sáng lên: “Tối qua anh nói chỉ muốn tôi, tôi còn nhớ rõ, vậy anh có muốn cưới tôi không?”

Nhịp tim bất ngờ đập dồn dập.

Cô ngẩng mặt đối diện với tầm mắt anh làm trái tim anh mất kiểm soát.

“Muốn.” Anh nói.

Một chữ không thể nào đơn giản hơn, giọng nói trầm khàn như đang tận lực phát ra từ sâu trong cổ họng.

Ý cười trong mắt Thời Nhiễm ngày càng sâu.

Tất cả sự chú ý đều tập trung lên người anh, ngón tay tinh nghịch cọ qua cọ lại trong lòng bàn tay anh, hỏi: “Vậy…thứ năm này chúng đi đến Cục dân chính, được không? Tôi thích Tứ ca như vậy muốn lập tức để cho mọi người biết anh là người của tôi.”

Thanh âm mềm mại, mềm đến nỗi làm anh hận không thể dâng tất cả đến trước mặt cô, bao gồm cả trái tim và sinh mệnh của mình.

Sầm Diễn say mê nhìn cô, nói: “Được.”

Trong lúc nói anh còn trở tay nắm chặt tay cô, mười ngón chặt chẽ đan xen mặc cho ai cũng không thể tách rời hai người.

Sầm Diễn nắm tay Thời Nhiễm dẫn cô rời khỏi biệt thự Thời gia.

Sau đó, dì Dương xem toàn bộ vở kịch biết được mọi chuyện liền đứng dậy trừng mắt chất vấn Thời Bách Lợi: “Con gái ông sắp kết hôn sao? Vậy còn thỏa thuận giữa chúng ta thì sao?”

Sắc mặt Thời Bách Lợi đã không còn có thể dùng hai chữ khó coi để hình dung, trong cơn giận dữ, lồng ngực ông ta phập phồng.

Tô Vân nhìn ông cuối cùng lo lắng nắm lấy tay Tô Thiển, nắm chặt mới phát hiện tay cô rất lạnh nên cho rằng cô lo lắng chuyện hôn ước sẽ rơi vào người mình, vội vàng thấp giọng an ủi: “Thiển Thiển, đừng lo lắng…”

Ngược lại Tô Thiển âm thanh gì cũng không nghe vào tai, đầu óc cô rất loạn liên tục lặp đi lặp lại hình ảnh Tứ ca cùng Thời Nhiễm mười ngón đan chặt, anh còn dùng ánh mắt cưng chiều mà nói muốn cưới Thời Nhiễm….

Tống Thanh nhìn một màn hỗn loạn này cũng không che giấu sự tức giận của mình: “Bách Lợi, chính chú làm ra chuyện đó thì tự mình giải quyết!” Nói xong, bà nhìn con trai và chồng mình, “Chúng ta đi, mặc kệ ông ta!”

Thẳng đến khi đến cổng lớn bà mới lo lắng sốt ruột: “Nhiễm Nhiễm và A Diễn…”

Lời đến bên miệng nhưng không cách nào nói ra, càng không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ đành thở dài, bà đau lòng Nhiễm Nhiễm nhà mình.

Bà bỗng nhiên nhớ lại, lúc còn bé Nhiễm Nhiễm tập nói, tiếng đầu tiên con bé nói được chính là gọi bà và chồng mình là ba mẹ.

Chiếc Bently đen lặng lề dừng lại bên đường.

Sầm Diễn một tay đặt trên vô lăng, tầm mắt khóa chặt người phụ nữ bên cạnh: “Không phải thích Kỷ Thanh Nhượng sao?”

“Tứ ca đổi ý?” Thời Nhiễm cười trào phúng, “Nhưng tôi đâu còn lựa chọn nào khác, anh không phải nói với mọi người trong giới tôi là người của anh rồi sao, cả Giang Thành này còn ai dám theo đuổi tôi nữa?”

Cô dừng một chút, dường như thở dài sau đó buồn bã nói: “Nếu Tứ ca không muốn cưới mà chỉ giúp tôi giải vây, vậy cũng không sao, tôi…”

Tay cô bị bắt lấy không thể nào thoát ra.

“Tứ ca?”

“Cưới.” Ngón tay vuốt ve mặt cô, đôi mắt Sầm Diễn đầy ôn nhu, “Sẽ không đổi ý, em cũng không có cơ hội đổi ý.”

“Tứ ca.” Học theo động tác của anh nhẹ nhàng sờ sườn mặt anh, như trước đây quấn lấy anh chọc chọc, khẽ bĩu môi, “Tôi đói bụng, nửa ngày còn chưa ăn gì đâu, còn đang bệnh…”

“Muốn uống cháo anh nấu được không? Chính là cháo lúc trước anh bảo Từ Tùy đưa đến đó, là anh nấu phải không?”

Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng nũng nịu cực kỳ giống trước đây.