Đảo Sao Băng (Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhị Lưu Tinh Tự)

Chương 18



Ngày tựa như mặt hồ đóng băng, lẳng lặng trôi về đêm cực nhanh. Nhưng mà, mặt băng trên hồ lại có một vết nứt, càng lúc nứt càng lớn, càng ngày càng khó liền lại.

Hoa Vi từ khi gả về cho mặt trời lúc ban trưa kia thì liền nghỉ việc để ở nhà làm thiếu phu nhân. Hôn lễ theo kiểu Tây cử hành ở giáo đường, người tham dự cũng không nhiều.

Bên nhà gái cũng chỉ có Tiêu Thạch làm gia trưởng thu hút sự chú ý của người khác (Hoa Vi Vi lúc nào cũng gọi y là “anh hai”, cũng không ai dám dị nghị bọn họ cả ) cùng quản lí Khâu Hạo Xuyên của “Lưu Tinh Tự”, mà nhà trai ngoại trừ họ hàng cực thân, thì cũng chỉ có Hác Đại cùng hai người con gái cỡ mười sáu mười bảy tuổi.

Thấy hai người con gái cũng gần bằng Vi Vi, miệng cười cứng ngắc của Tiêu Thạch không tài nào mềm đi được, chỉ khi Hoa Vi Vi lần nữa cam kết rằng sẽ không ở chung với con riêng của Hác Đại Sơn, đồng thời cũng đã chuẩn bị tâm lý làm một bà mẹ kế thật chu đáo, y mới yên tâm được một ít.

Nói chung, tâm tình hiện tại của y, có chút giống đa số những người cha tội nghiệp, chăm lo con gái mình đến lớn rồi phải bịn rịn gả đi, trong lòng như dỡ đi một nỗi lo lại cảm thấy lưu luyến.

Không có Hoa Vi Vi sống cùng, nhà trọ thoáng chốc quạnh quẽ đi rất nhiều, Tiêu Thạch liền trả lại nhà, sang chỗ gần đó thuê một căn phòng nhỏ chỉ đủ chỗ cho một người sống. Mỗi chủ nhật, y đều đi thăm mẹ ở trung tâm trị liệu, bà nhìn qua tốt hơn trước rất nhiều, trị liệu thực sự rất có hiệu quả.

Mọi chuyện dường như cứ phát triển theo hướng tốt, càng làm người ta thú vị chính là đồng nghiệp Hứa Tiểu Nhiên ở “Lưu Tinh Tự” chạy đi tỏ tình với quản lý Khâu Hạo Xuyên!

Đương nhiên lần đầu là bị dứt khoát từ chối kèm theo xấu hổ, nhưng mà Hứa Tiểu Nhiên vẫn kiên nhẫn, nắm được điểm yếu của Khâu Hạo Xuyên cậu liền mạnh mẽ tiến công, không kiên trì được lâu, Khâu Hạo Xuyên đã buông giáp đầu hàng.

Cũng do Tiêu Thạch xúi bậy, vậy mà thật ngạc nhiên là cậu cư nhiên nghe theo rồi cố gắng làm được! Tiêu Thạch không biết Hứa Tiểu Nhiên làm cách nào , nhưng không thể không bội phục dũng khí của cậu. Nếu như, y có được một phần mười dũng khí đó, y sẽ không lại lâm vào cảnh mất ngủ từng đêm.

Thống khổ đến thế nàu là do đâu? Thật ra chính y, sau đêm đó, không còn gặp được Cảnh Mộ Chi nữa.

Lần « không gặp » này, thật khác với lần « không gặp » quyết liệt trước đây, người kia cũng không còn dứt khoát tránh mặt y, chỉ là lãnh đạm tạo khoảng cách. Không hề chờ y tan tầm, không hề hẹn y đi cùng, y gọi điện thoại đến cũng chỉ lạnh lùng vài câu rồi cúp máy, nhìn ra được hắn mất dần kiên nhẫn. Sau vài lần tìm cách lại gần hắn không được, Tiêu Thạch cũng không còn dám quấy rầy hắn nữa.

Tựa như một bước vô tình chạm vào « điểm đen », làm thành một trận sét đánh tung miếng khăn che đi sự thật, mặc kệ có nỗ lực duy trì bình yên như thế nào, cũng không thể quay lại như trước được nữa.

Người kia giữ im lặng làm cho y cảm thấy đau đớn, chẳng thà thẳng thắn nói rằng y chỉ là vật thay thế, nói không chừng hai bên đều có thể giải thoát, chỉ là, cái gì đều không giải thích, làm y còn nghĩ chính mình không đáng làm thế thân.

Tuy rằng là họa vô đơn chí, nhưng, đây là sự thực.

Lòng dần nguội lạnh, y bắt đầu thường xuyên lui tới chỗ trọ của Cảnh Thần Chi.

Cô đơn này, là do y quá yêu người kia sao ? Nói chung, thay vì ở nhà tịch mịch trằn trọc, chẳng thà y tự tìm khổ nơi khuôn mặt song sinh của hắn.

Ở dưới sự hướng dẫn của Thần Chi, y cũng dần dần học đòi uống rượu. Cảm giác say rồi rất tốt, bay bay bổng bổng , tay múa chân quay, nằm ở trên ghế sa lon tựa như bềnh bồng giữa biển, ý thức cùng thân thể chia lìa… Cái gì cũng không suy nghĩ, cũng sẽ không còn phiền não.

Lúc tỉnh thì lại cùng Cảnh Thần Chi nói chuyện đông chuyện tây, hợp ý nhau nói không hết chuyện, không có đề cập đến Kha Tiểu Thuần dù chỉ một chút. Chỉ là thỉnh thoảng, lúc Cảnh Thần Chi như có điều gì suy nghĩ mà nhìn y, hoặc là lời nói lại toát ra một chút tiếc nuối, Tiêu Thạch đoán rằng, có thể anh ta lại nghĩ đến Kha Tiểu Thuần?

Ánh nhìn đó thật giống Cảnh Mộ Chi, vậy trước đây hắn nhìn y, cũng là thường nhớ lại Kha Tiểu Thuần?

Y đoán việc này chắc là vô dụng rồi, càng uống nhiều rượu, lại càng đau lòng, càng thấy khó thở hơn… Biến mất vĩnh viễn là tốt nhất, nếu có một ngày kia, y mất đi, hắn sẽ nhớ y chứ, giống như là nhớ tiểu Thuần của hắn ấy?

Một đôi tay đưa qua, thay y che lại ánh sáng.

“Làm gì?” Y đẩy tay hắn ta ra.

“Không làm như vậy, cậu sẽ lại khóc nhè cho xem.”

Cảnh Mộ Chi… Không, là Cảnh Thần Chi nhìn y.

“Tôi không sao.”

“Nếu như vẫn có thể lừa mình dối người như vậy, cũng có thể xem là một loại hạnh phúc.”

“Tôi thực sự không có việc gì.”

Gương mặt tái nhợt của y lộ ra một chút kiên cường khiến hắn vừa ghét vừa thương. Rõ ràng đau đớn đến thế, nhưng vẫn là cắn răng không rên một tiếng, giống hệt tiểu Thuần.

“Cảnh Mộ Chi rốt cuộc có chỗ nào tốt hơn tôi?”

Chuyện xa xưa đó, như nham thạch trào dâng, cuồn cuộn tầng tầng lớp lớp đổ xuống.

Hắn nhớ rõ, những lời này, lúc trước hắn cũng từng hỏi Kha Tiểu Thuần. Khi đó hắn hiểu lầm người tiểu Thuần yêu là em trai hắn, mà sau mới biết tiểu Thuần chỉ là cố ý lừa hắn mà thôi.

Khi đó, Kha Tiểu Thuần chỉ gắt gao cắn chặt môi dưới, nghiêm mặt không chịu nhìn hắn, cho dù bị hắn nâng mặt khuôn cằm lên, trong tròng mắt cậu ấy cũng chỉ là thương tâm tràn đầy. Nhìn thế nào cũng không đành lòng, làm ngay lúc đó hắn vừa tức vừa giận , nổi trận lôi đình, hoàn toàn quên đi thương tâm trong mắt cậu ấy.

Hắn bị tức giận che mờ mắt, tạo thành vết rạn nứt giữa hai người, trở thành nỗi hối hận cả đời của hắn.

“Không biết. Vừa nhìn thấy đã để ý, cũng rất thích, rất thích… Rất kỳ quái sao…” Gương mặt thanh tú mảnh gầy, hiện lên một chút buồn rầu.

“Không kỳ quái, đây là duyên phận an bài.”

“Duyên phận an bài sao? Thật êm tai a…” Tiêu Thạch có chút xuất thần.

“Cậu không tin duyên phận?”

“Tôi cũng tin. Nhưng tôi lại không tin chính tôi bắt được duyên số ấy, hơn nữa, đã có duyên phận, cũng chưa chắc sẽ có kết cục tốt đẹp.”

“Lời này nghe rất bi quan.”

“Đúng vậy sao?” Tiêu Thạch cười ảm đạm.

“Có tiếng gì đó?”

Trong không khí truyền tiếng động bất thường.

“Là điện thoại di động của tôi.” Tiêu Thạch móc ra điện thoại di động không thường sử dụng trong túi quần, nhấn phím nghe, ” Vâng?”

Ống nghe phát ra thanh âm xa lạ, ” là Tiêu Thạch tiên sinh sao?”

“Là tôi, xin hỏi anh là…”

Dãy số này, chỉ có mẹ cùng Hoa Vi Vi biết, thế nào đột nhiên có người xa lạ gọi tới?

“Tôi là bác sĩ Mã của Viện Nhân Ái, là bác sĩ chịu trách nhiệm trị liệu chính của mẹ cậu.”

“Hóa ra là bác sĩ Mã. Bác sĩ gọi trễ thế này, chẳng lẽ là do mẹ của tôi xảy ra chuyện gì?”

“Không sai, là về mẹ cậu . Sự tình là như thế này… À, mẹ cậu gặp chuyện… Đó là tin xấu, trước khi nghe tôi nói, xin cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt…”

Không bao lâu, ” cạch” một tiếng, điện thoại di động nặng nề rơi.

“Làm sao vậy?” Cảnh Thần Chi lo lắng nhìn y.

Tiêu Thạch sợ run vài giây, đột nhiên sau đó nhảy dựng lên muốn chạy thẳng ra ngoài.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Hắn vội vã kéo y lại.

“Mau… Mau đưa tôi đến Viện Nhân Ái… Nhanh một chút… Mẹ tôi… Bà đã xảy ra chuyện…”

Môi tái ngắt, người vì quá mức khiếp sợ mà run nhè nhẹ.



* * *

Muốn tới phòng cấp cứu phải đi qua một dãy hành lang ồn ào đầy người, Tiêu Thạch lảo đảo đi đến bên giường bệnh…

“Mẹ!”

Trên giường bệnh, Ngũ Tuệ Quyên bình yên khép mắt.

Tiêu Thạch chẳng bao giờ thấy qua dáng vẻ yên lặng của mẹ mình, bà luôn luôn giống như con rồng chỉ thấy đầu khó mà thấy đuôi ( xuất quỷ nhập thần), bình thường ở nhà nếu không phải cà khịa nhõng nhẽo y cho tiền đánh bạc thì cũng chửi bới kết tội y là 『quỷ đòi nợ』.

Mẹ yên tĩnh như thế, mẹ hiền hòa nét mặt như thế, trước đây y chưa từng thấy, y chậm rãi khép mắt lại một chút, hít vào một hơi.

“Tiêu Thạch tiên sinh, xin đừng nên khổ sở, mẹ cậu đã tắt thở cách đây năm phút, thật tiếc, cậu đã lỡ dịp nhìn bà lần cuối.” Bác sĩ chịu trách nhiệm tiếc nuối mà chỉnh lại mắt kiếng.

” bác sĩ Mã… Chuyện này… Rốt cuộc là thế nào?” Tiêu Thạch trắc trở lên tiếng hỏi.

“Là tai nạn xe cộ. Ngũ phu nhân nửa đêm bỏ trốn, đến ngã tư đường thì vượt đèn đỏ rồi bị xe đi trái chiều va quẹt, xuất huyết não tại chỗ, sau khi đưa đến phòng cấp cứu thì do mất máu quá nhiều mà tử nạn. Xin lỗi, trung tâm mặc dù có phòng bị kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng cẩn thận mấy cũng có lúc sơ sót.” Bác sĩ Mã đơn giản giải thích.

“Chạy trốn? Mẹ tôi không phải là đang được điều trị tốt rồi sao , vì sao muốn chạy trốn? Bà định đến nơi nào?”

“Ngũ phu nhân là bị nạn ở đường Tây Hải . Kỳ thực lúc trước, Ngũ phu nhân cũng đã có chút xúc động, chúng ta mặc dù có cẩn thận khám, nhưng không ngờ rằng, bà lại nhân lúc y tá không chú ý mà bỏ trốn.”

Vòng qua đường Tây Hải, không phải là đường duy nhất dẫn ra bến tàu sao?

Nguyên lai bà thật muốn như lời đã nói, chết cũng muốn chết ở Ma Cao, quả nhiên phải làm cho được.

Đau khổ và tức giận khó tả, Tiêu Thạch chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, thiếu chút nữa đứng không vững.

“Cẩn thận.” Cảnh Thần Chi nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy y.

“Tiếu tiên sinh khí sắc không tốt lắm, nhanh ngồi xuống nghỉ một chút đi.”

Hai người hợp lực dìu Tiêu Thạch đến ghế nghỉ bên ngoài phòng cấp cứu.

“Xin nén bi thương, tôi sẽ giúp cậu xử lý một chút công việc liên quan.” bác sĩ Mã chậm rãi ly khai.

Hành lang dài tối tăm dường như không có điểm kết thúc, mùi thuốc sát trùng cay mũi, khí lạnh tràn ngập, Tiêu Thạch lạnh lẽo vòng tay ôm lấy chính mình.

“Nào, uống chút nước.”

Một chén trà nóng xuất hiện trước mặt y.

Tiêu Thạch buồn rầu đón lấy.

“Không nghĩ được mẹ tôi lại nghiện cờ bạc nghiêm trọng như thế. Trước đây bà đã nói qua, muốn bà không đánh bạc thì cũng chỉ có cách giết bà, còn nói rằng nếu chết, cũng muốn chết ở Ma Cao. Hiện tại tuy rằng không phải ở Ma Cao, nhưng ít ra, cũng là trên đường đến Ma Cao, cũng coi như… đạt thành tâm nguyện rồi…”

Đau đớn không thể tả xiết.

“Không thể gặp mẹ lần cuối. Thế mà lòng tôi lại không có bao nhiêu cảm giác đau thương. Lẽ nào tôi là động vật máu lạnh sao? Hay là tình thân máu mủ cũng đã bị cái tính ham mê cờ bạc điên cuồng của bà ngày đêm gặm nhấm mất đi hết rồi? Không ngờ cuối cùng là như vậy, ba bỏ chúng tôi mà đi, giờ mẹ cũng đi, này tất cả, đều là lỗi của tôi đúng không!”

“Đứa ngốc, đương nhiên cậu không sai mà. Cậu không cần gánh lấy cái sai của người khác lên vai mình đâu.” Cảnh Thần Chi dùng cánh tay thon dài kéo y lại, vỗ về lưng y.

“Muốn khóc thì khóc lên, không nên kiềm nén vất vả như vậy, tôi sẽ không chê cười cậu đâu.”

“Tôi khóc không được.”

Thân thể suy yếu không thể gượng nổi, chỉ có thể tựa ở trong lòng ngực của hắn, miễn cưỡng duy trì.

“Không sao mà, khóc không được thì đừng khóc. Tôi sẽ vẫn ở bên cạnh cậu, cậu yên tâm được rồi.”

Khuôn mặt dịu dàng kia thật giống Cảnh Mộ Chi, Tiêu Thạch nhìn hắn, ngực lại nhói đau.

“Có muốn tôi gọi Mộ Chi đến không?”

“Không nên.” Y bỗng nhiên cả kinh, vô ý thức nắm cánh tay hắn, lắc đầu liên tục.

“Vì sao không nên? Lúc này, hắn đến cậu sẽ thấy tốt hơn đó.”

“Không nên… Không nên…” Tiêu Thạch thật giống cô gái sợ sệt, liều mạng lắc đầu.

Cảnh Thần Chi chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ ý định đó đi, ” được rồi, tôi đây đưa cậu về nhà hảo hảo nghỉ ngơi một chút, sắc mặt của cậu tệ đến mức hù chết người. Ở đây chờ một lát, giao cho tôi xử lý là được.”

“Cảm tạ.”

Lúc này còn người ở bên cạnh y lo lắng, y cảm thấy thật sự an tâm. Người đàn ông này tuy rằng luôn luôn lộ ra thái độ đùa cợt cùng biểu cảm chán chường, nhưng khi gặp chuyện quan trong lại đáng tin hơn rất nhiều người. Nếu như không có Cảnh Mộ Chi, nói không chừng y sẽ bị hắn hấp dẫn.

Nhưng mà chuyện đó là không thể , duyên phận an bài, suốt đời, chỉ có một lần.

Người y yêu, cũng chỉ có một mà thôi.

Mặc kệ là hắn có không cần, mặc kệ là hắn không đáp lại, chỉ cần hắn biết mình yêu hắn, như vậy đủ rồi. Cho dù giờ phút chia lìa nhau có đến bất ngờ, Tiêu Thạch cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Một đêm này dài đằng đẵng, cho đến sáng sớm, hừng đông xuất hiện, mọi thủ tục cần thiết mới được xử lý xong.

Tiêu Thạch cũng không có cự tuyệt yêu cầu của Cảnh Thần Chi là đưa y về, hắn hiển nhiên là lo lắng cho y, mà thật ra y cũng rất cần một người bạn.

Nhưng mà, dưới cửa của nhà trọ tồi tàn lại có một người yên lặng đứng chờ.

Nam nhân có cùng dáng vóc và đường nét với Cảnh Thần Chi, nhưng lại toát ra khí chất khác biệt hoàn toàn.

“Em trai thân yêu, không ngờ lại thấy em ở đây nha, thực sự là quá vinh hạnh rồi.” Cảnh Thần Chi không đứng đắn cười, tay phải nhẹ nhàng ôm chặt Tiêu Thạch, kéo y vào ngực mình.

Quả nhiên, Cảnh Mộ Chi nhìn thấy liền muốn phóng lửa đến nơi.

Một đêm không về, sáng sớm hai người lại ôm nhau xuất hiện, loạng choạng bước đi, che giấu không được sắc mặt tiều tụy… Có ngu đến mấy cũng hiểu đã xảy ra cái gì!

Cảnh Mộ Chi không để ý tới hắn, đi thẳng tới trước mặt Tiêu Thạch.

“Tôi ở đây chờ em một buổi tối, thế mà em lại đến chỗ hắn sao?”

Trước đây ánh mắt sắc bén thâm trầm của người kia luôn làm y hoảng sợ gấp gáp, thế mà hiện tại, y chỉ cảm thấy mệt mỏi và chán chường.

“Tôi cùng anh ấy chỉ là bằng hữu, chuyện gì cũng không có.”

“Em nói anh tin như thế nào đây?”

“Xin lỗi, tôi đang rất mệt. Có chuyện gì, để đến ngày mai được không.” Tiêu Thạch khổ sở nghiêm mặt. Hắn không tin y cũng không quan tâm.

“Em trai, ngày mai anh sẽ giải thích, hôm nay em tha cho y đi, y thực sự mệt mỏi rồi, cần phải được nghỉ ngơi.” Cảnh Thần Chi tiếp lời.

“Tôi đã sớm nói chuyện của chúng tôi không cần anh nhúng tay!” Mắt của Cảnh Mộ Chi lại càng tối hơn

“Em như vậy, sẽ chỉ làm y khó xửa.” Cảnh Thần Chi chặn trước mặt hắn, đỡ lấy vai Tiêu Thạch, “Tiêu Thạch, chúng ta vào nhà thôi.”

Vừa mới nói xong, Cảnh Mộ Chi đột nhiên mở miệng, lạnh lẽo cực độ.

“Nói cho tôi biết, này là sự lựa chọn cuối cùng của em? !”

Rất sợ vừa mở miệng sẽ làm chính mình tan vỡ, Tiêu Thạch chậm rãi nhắm mắt, sau đó nhấc chân bước nặng nề qua mặt hắn.

Cửa bị nhẹ nhàng đóng lại, tiếng bước chân của nam nhân nhỏ dần rồi biến mất sau cánh cửa… Tim y vỡ tan, vỡ thành từng mảnh trong suốt, tan vào cơ thể cứng còng của y.

“Tôi đi kêu hắn lại nha?”

“Không nên đi…”

“Thực sự không nên? Cậu xác định sẽ không hối hận?”

“Quên đi…”

Coi như hết, cứ như vậy đi, nếu như lúc này kết thúc tất cả, cũng là một chuyện tốt.

Y đã quá mệt mỏi, phần cảm tình này thật là làm y mệt mỏi rã rời, quá hèn mọn, quá thống khổ khó khăn. Cho dù y lại có thể chịu đựng, nhưng rồi cũng sẽ đến giới hạn mà thôi.

Chậm rãi trượt dài phía sau cửa, y ngã ngồi trên đất, chôn đầu vào chân…

Chuyện cũ như ánh chớp thoảng qua, làm y không khỏi lã chã lệ rơi.

Hóa ra, chỉ cần một đêm đen, y đã đánh mất tất cả mọi thứ trong cuộc đời này.