Đào Sắc Hãm Tỉnh

Chương 6





Editor: Lệ Cung Chủ

Đảo mắt, lại đã qua trăm năm.

U Hỏa còn đang sống lây lất dưới sự gian khổ ‘ngày thao đêm thao’ của Phỉ Thúy.

Các loại hành hạ từ cực tới khổ này vẫn không làm mòn đi tâm báo thù của U Hỏa, vì đánh bại Phỉ Thúy, U Hỏa vốn ghét nhất tu luyện, thế nhưng lại xuất ra mười phần quyết tâm, đau khổ tu luyện, nhưng, nói cao một thước, ma cao một trượng, mỗi một lần kết cục đều na ná như nhau.

U Đại Vương tràn đầy tự tin xông pha chiến trường, hoa rơi nước chảy thảm bại mà về, cộng thêm ở trên giường nằm úp sấp ba ngày. ( BACK: vì sao mà nằm úp sấp, ha hả… trong lòng tự hiểu.) (Lệ Nhi: vâng, đã hiểu =]]])

Pháp thuật không cao bằng y, nắm đấm không cứng rắn bằng y, ngay cả trí tuệ cũng thua y một mảng lớn, U Hỏa xoay người, ngày đó xem ra chắc sẽ không bao giờ đến.

****

Bên trong gian phòng hôn ám tràn ngập hơi thở ***, hai cỗ thân thể nam tính tinh khiết gắt gao dây dưa cùng nhau.

Mây mưa qua đi, Phỉ Thúy tựa đầu dựa lên trước ngực U Hỏa, nghỉ ngơi một chút.

“Uy, bắt đầu từ ngày mai trong vòng một tháng ngươi đừng tới được không?” U Hỏa hỏi.

“Vì cái gì?”

“Bởi vì ta đệ đệ đã trở về, ta muốn chăm sóc nó.”

“Ngươi đối đệ đệ của ngươi thật tốt.”

“Không có biện pháp a, ai bảo ta chỉ có một đệ đệ như vậy, không đối tốt với nó, thì đối tốt với ai chứ!”

“Ta thực ngưỡng mộ nó.” Nếu ngươi có thể đem một phần vạn yêu thương đối với đệ đệ của ngươi đặt ở trên người của ta, ta liền cảm thấy mỹ mãn.

“Ngươi nói cái gì?”

“Không có!” Bích mâu mỏi mệt chậm rãi khép lại, che lại yếu ớt không muốn ai biết.

****

Thiên giới

Phỉ Thúy lấy tốc độ nhanh nhất hướng Tội Chi điện chạy đến.

Vừa mới đến cửa đại điện Tội Chi, Tử Tinh khóc hai mắt đỏ bừng vừa thấy y đến lập tức nhào vào trong lòng y khóc thét không thôi.

“Tại sao có thể như vậy?” Phỉ Thúy sốt ruột hỏi.

“…... Ô… Tiểu Thúy... Lão sư muốn xử quyết Lam Lưu... Ô…”

Xử quyết? Vì cái gì? Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn cùng Ngân Sa mến nhau! Bởi vì bọn họ đều là nam tính! Bởi vì... Thiên lý không cho phép…

“Không được, ta muốn đi ngăn cản lão sư!!”

“Không” trong Tội Chi điện truyền đến tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Ngân Sa.

Phỉ Thúy biết không còn kịp rồi.

Đại môn Tội Chi điện từ từ mở ra.

Đại tế sư Trạm Thiên đang cầm một viên ngọc màu lam đi ra.

“Lão sư! Vì cái gì phải làm như vậy? Lam Lưu cùng Ngân Sa làm sai gì chứ, sao ngươi phải xử quyết Lam Lưu!”

“Lam Lưu là vì Ngân Sa mà chết, hắn không đành lòng thấy Ngân Sa bị phạt, lấy tánh mạng của mình đổi lấy tự do cho Ngân Sa!”

Hoang đường! Lam Lưu là người nhát gan, thế nhưng ích kỷ dùng cái chết để trốn tránh hết thảy, ngươi có nghĩ tới hay không Ngân Sa bị ngươi để lại một mình phải làm cái gì bây giờ? Mất đi ngươi, muốn hắn phải tiếp tục sống thế nào!

“Hủy diệt hắn!” Trạm Thiên đưa lam châu trên tay giao vào trong lòng Phỉ Thúy.

“Hủy diệt? Lão sư! Như thế có phần quá mức, hủy diệt nguyên thần của Lam Lưu, hắn sẽ trọn đời không được siêu sinh!”

“Lời giống vậy đừng để cho ta nói lần thứ hai.” Ngữ tất, Trạm Thiên xoay người rời đi.

“… Ô... Tiểu Thúy... Vì sao lại trở nên như vậy? Ngày hôm qua mọi chuyện đều tốt... Vì sao hiện tại... Liền… Lão sư... Lão sư vì sao tàn nhẫn như vậy... Ông luôn luôn dạy chúng ta phải có tâm từ bi... Vì sao ngay cả nguyên thần của Lam Lưu cũng không buông tha... Ô…”

Đúng vậy? Vì sao? Y cũng không rõ, bọn họ có lỗi gì, bọn họ chỉ là yêu thương một người giống mình mà thôi, vì sao phải gánh chịu loại đối đãi vô tình này.

Ôm chặt Tử Tinh khóc đến bất lực, Phỉ Thúy xúc động vô hạn.

****

“... A… Được rồi... A…”

Ngọc thủ gắt gao cuốn lấy mạch sắc đại thủ (mạch sắc = màu vàng lúa mạch), không để ý đến trong cơ thể chặt khít của U Hỏa mà tiến vào.

Một vòng chiến đấu kịch liệt qua đi, Phỉ Thúy tựa vào trong ngực rắn chắc, lắng nghe quy luật tim đập của U Hỏa.

Nhiệt độ cơ thể, tim đập, đây là căn cứ xác thực sự sinh tồn, gắt gao ôm thân thể của hắn, là điều duy nhất khiến y như có thể nắm bắt được gì đó.

Nghĩ muốn ôm ngươi thật chặt, nghĩ muốn tiến vào ngươi thật sâu, đem tình cảm của ta rót vào trong cơ thể ngươi, cho ngươi cảm nhận được trái tim ta đang nhảy lên vì ngươi. Ta phải như thế nào mới có thể khiến cho ngươi hiểu được tình cảm ta đối với ngươi, ta phải như thế nào biểu đạt đau đớn không thể nói ra khỏi miệng trong lòng ta, nếu có một ngày ta vĩnh viễn biến mất khỏi vòm trời này, ta có thể khẩn cầu một giọt nước mắt của ngươi hay không…

****

Trong đêm đen, một thân ảnh mảnh khảnh, chậm rãi đi vào linh giới cấm Luân Hồi điện.

Dừng lại ở trước đại môn sơn màu đỏ thật lớn, Phỉ Thúy nhẹ phất ngọc thủ, hai cánh cửa thật lớn của đại môn, tự động hướng trái phải mở ra.

Lúc này hai chim thần từ bên trong cửa thoát ra, chúng nó như người thủ hộ của Luân Hồi điện, chúng nó là thủ vệ trung thành, cũng là kẻ giết chóc tàn nhẫn, trừ Diêm Vương, người tự tiện xông vào Luân Hồi điện, đều bị chúng nó xé xác ăn vào bụng.

Phỉ Thúy không trốn tránh, không sợ hãi chút nào.

Hai chim thần ở trên người Phỉ Thúy ngửi ngửi, trong chốc lát sau, hai thực nhân thú hung mãnh thế nhưng lại giống như hai đại cẩu nghe lời ngồi chồm hổm bên cạnh người Phỉ Thúy, lộ ra biểu tình lấy lòng.

Chim thần không có năng lực nhận thức người, chúng nó phân biệt người toàn dựa vào khứu giác của chúng nó, vừa mới cùng U Hỏa kịch liệt hoan ái, hơi thở của hắn vẫn lưu ở trên người y.

Ngọc thủ nhẹ nhàng sờ sờ đầu hai chim thần, Phỉ Thúy bước vào cấm địa cao nhất linh giới này, chim thần trung thành đi theo phía sau.

Đứng ở trước Luân Hồi trụ, Phỉ Thúy từ trong lòng lấy ra mệnh châu màu lam, tiếp theo đó ở trên mệnh châu thi triển tầng chú ngữ bảo hộ, tự tay đem mệnh châu đưa vào giữa quang trụ màu trắng.

Lam Lưu, đây là việc duy nhất ta có thể làm vì ngươi, có thể vãn hồi hạnh phúc của ngươi hay không, phải dựa vào chính ngươi.

Nhẹ gõ ngón tay một tiếng, Phỉ Thúy nháy mắt biến mất khỏi Luân Hồi điện.

****

Lục quang hiện lên, Phỉ Thúy đã ở Linh Đan phòng cất giữ cửu dương linh đan của thiên giới.

Mỗi viên linh đan đều lóe kim quang, tựa như bầu trời đầy sao trôi nổi trong phòng.

Linh đan có linh tính, muốn bắt được nó cũng không dễ dàng.

Phỉ Thúy nhìn viên linh đan chuẩn nhất, phi thân nhào lên, mắt thấy dễ như trở bàn tay, linh đan nho nhỏ kia huyên náo một tiếng, nhân lúc Phỉ Thúy sơ hở liền trốn đi.

Chết tiệt!

Xoay người nhào về phía một viên linh đan khác, cũng chẳng khác gì, đến thời điểm ngàn quân nguy kịch lại để nó chuồn mất, cứ như thế lặp lại mấy lần, khiến Phỉ Thúy rất nổi giận.

Linh đan nghịch ngợm kia giống như châm chọc vây quanh Phỉ Thúy xoay quanh, nếu chúng nó có miệng, nhất định có thể nghe được tiếng cười nhạo của chúng nó.

Bích mâu vừa chuyển, tính kế trong lòng.

Giả vờ mệt mỏi nằm trên mặt đất, đám tiểu linh đan thấy Phỉ Thúy sau một lúc lâu không động tĩnh, không khỏi tò mò, đều tiến lên dò xét quan sát.

Nhưng vào lúc này, Phỉ Thúy trở người nhanh chóng một cái ba trăm sáu mươi độ, bình ngọc trong tay chuẩn xác chế trụ một viên linh đan cách y gần đó, đậy chặt nắp bình, Phỉ Thúy nhướng mày cười, đem linh đan thu vào trong lòng định rời đi.

Nhưng y lại đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn xem Linh Đan phòng một lúc, trong giây lát lại niệm động chú ngữ, trên kết giới Linh Đan phòng nứt ra cái lổ nhỏ, y vì sao phải làm như vậy, kỳ thật chính y cũng không rõ, chỉ có thể nói là một loại dự cảm, y có dự cảm y không phải là kẻ trộm cuối cùng tiến vào Linh Đan phòng này.

Kết giới bốn phía của Linh Đan phòng cực kỳ cao thâm, là do lão sư của hắn Trạm Thiên tự tay bày ra, phóng nhãn ngũ đại giới, người có thể đi vào kết giới của Trạm Thiên trừ y ra không có người khác, lổ nhỏ này là y cho hậu nhân dũng cảm phản kháng một phần thưởng nhỏ.

****

Bên ngoài Tội Chi điện

Ngân Sa ôm di vật của người yêu si ngốc chảy nước mắt.

Lam Lưu là bị Trạm Thiên dùng thánh hỏa tam sắc đốt giết, trừ vòng tay màu xanh trên tay hắn ra cái gì cũng không còn.

“Ngươi còn muốn ở trong này khóc bao lâu?” Thanh âm Phỉ Thúy từ trong tĩnh lặng vang lên.

Ngân Sa tựa như mất hồn, ánh mắt dại ra, đem thân mình lui thành một đoàn giấu ở trong góc.

Ai ~~~~ Tiểu tử ngốc này!

“Ngươi không muốn gặp Lam Lưu sao?”

‘Lam Lưu’ hai chữ này rốt cục đánh thức Ngân Sa đang đau kịch liệt.

“Lam... Lưu…” Khóc đến thanh âm khàn đặc khiến người nào nghe được cũng sẽ cảm thấy lòng bội lần chua xót.

Phỉ Thúy đem cái bình trong lòng giao vào trên tay hắn.

Ngân Sa nhìn nhìn cái bình trên tay, nghi hoặc nhìn Phỉ Thúy.

“Ta đem Lam Lưu đưa vào đường Luân Hồi, hắn sẽ chuyển thế đến nhân gian, vì không cho lão sư tìm được hắn, ta ở trên người hắn niệm chú ngữ che lại toàn bộ sức mạnh của hắn. Mang theo viên linh đan này đi tìm hắn đi, ở thế giới kia bắt đầu lại hạnh phúc của các ngươi!”

“Thật sao?” Đôi mắt suy sụp rốt cục dấy lên một tia sức sống.

Phỉ Thúy mỉm cười nói: “Ta từng lừa gạt ngươi chưa?”

“Chưa từng! Phỉ Thúy nhất định không gạt người.” Lau đi nước mắt nơi khóe mắt, Ngân Sa vừa cười vừa khóc nói.

Nhẹ vỗ về mái tóc dài màu bạc của Ngân Sa, Phỉ Thúy trong mắt tràn đầy ôn nhu.

“Tốt lắm, nên đi đi, ta đã giúp ngươi mở thông đạo, tới nhân gian rồi thì phải cố gắng không được sử dụng linh lực biết chưa?”

“Nếu ta đi rồi, ngươi làm sao bây giờ?”

“Đừng ngốc thế, cước trường ở trên người của ngươi, ngươi không thấy, chẳng lẽ còn có thể lại đến trên người của ta sao.” (chẳng biết cước trường là cái gì T>T) Ngọc thủ cưng chìu vỗ vỗ đầu Ngân Sa, nắm tay hắn đưa hắn đến chỗ giao giới giữa thiên giới và nhân giới.

“Đi thôi!” Nhẹ nhàng đưa hắn đẩy hướng cửa vào Toại Đạo.

Ngân Sa chậm rãi đi hướng Toại Đạo, đột nhiên hắn dừng bước, quay người chạy đến bên cạnh Phỉ Thúy, ôm chặt lấy y, nức nở nói: “Cám ơn ngươi! Ta không biết, không biết nên như thế nào biểu đạt lòng biết ơn của ta!”

“Nếu muốn cảm tạ ta, hãy cùng Lam Lưu tiếp tục cuộc sống hạnh phúc, đó là hồi báo tốt nhất với ta rồi!”

“Ta sẽ như thế!” Trong đàn mâu (con ngươi màu gỗ) là kiên định tuyệt đối, lần này hắn nhất định sẽ giữ chặt lấy người yêu của hắn, tuyệt sẽ không để cho người kia trốn nữa.

“Đi nhanh đi, trời gần sáng rồi, chần chừ nữa sẽ đi không được.”

“Ta đi đây, bảo trọng!”

“Bảo trọng!”

Lau đi tàn lệ khóe mắt, Ngân Sa hướng về thế gian hoàn toàn mới kia tiến đến.

Thẳng đến khi thân ảnh Ngân Sa hoàn toàn biến mất vào màu đen của Toại Đạo, Phỉ Thúy mới niệm động chú ngữ, che lại Toại Đạo.

Lam Lưu, Ngân Sa, chúc các ngươi hạnh phúc, các ngươi phải thay ta hạnh phúc sống sót.

****

Lúc Phỉ Thúy trở lại trong phòng U Hỏa, phía chân trời đã lộ ánh sáng nhàn nhạt.

Trong một đêm chạy đi chạy lại ba nơi, rất nhanh làm cho y mệt mỏi, gối lên trước ngực U Hỏa, khép lại bích mâu một đêm chưa nhắm.

Y còn có thể dựa vào trong ***g ngực này bao lâu?, sẽ không còn lâu nữa, nhưng trước khi tới ngày đó, hãy để cho y hấp thụ thêm chút ấm áp từ hắn, vì sau ấm áp chính là đêm buốt hàn tâm.

****

“Đứng lên! Ngươi đứng lên cho ta!” U Hỏa vừa tỉnh liền không chút khách khí lay tỉnh người bên cạnh.

“Để làm gì?” Phỉ Thúy xoa mắt buồn ngủ, mệt mỏi bò người dậy.

“Để làm gì? Ta còn muốn hỏi ngươi để làm gì đấy? Không phải bảo ngươi trong một tháng đừng tới tìm ta sao? Còn nữa, ngươi tối hôm qua nổi điên hay sao a, làm nhiều lần như vậy, thắt lưng của ta a ~~~~~~~~~” Ác ma đáng giận, xem ra hôm nay hắn đừng nghĩ xuống giường.

“Ngươi sợ đệ đệ của ngươi biết chuyện ngươi cùng ta như vậy sao?”

Nói thừa? Hắn sao có thể để cho đệ đệ biết lão ca hắn bị… bị một nam tử mảnh khảnh như vậy đặt ở dưới thân, như thế chẳng phải uy nghiêm của hắn sẽ bị mất sạch sao “Biểu đệ còn nhỏ, ta không muốn nó bị ảnh hưởng bởi loại giáo dục bất lương này!”

Phải không? Bất quá, chỉ sợ đã muộn, bởi vì ngày đó hắn nhìn thấy… Ha hả…... Bí mật!

“U Hỏa! Ta hỏi ngươi.” Thân thể mệt mỏi nằm quay về trên giường, “Nếu... Nếu có một ngày, ta tiêu thất, ngươi có thể đau buồn vì ta hay không?”

Tâm không hề phòng bị mãnh liệt đập, “Vì cái gì vô duyên vô cớ nói chuyện đó?”

“Không có gì, thuận miệng hỏi một chút.”

“A... Vậy thì thật sảng khoái a, ta có thể thoát khỏi loại cuộc sống không thuộc về mình này, thực sự nếu có ngày đó, ta nhất định đại yến tứ phương, bốn phía chúc mừng.” Vì sao lúc nói những lời này, tâm lại đau đớn một trận.

“Đúng vậy sao? Ta chỉ biết! Bất quá, ngươi chỉ muốn thoát khỏi ta, cũng không dễ dàng như vậy.” Mệt mỏi quá!! Ngủ tiếp một lát đi, y đã mệt đến không muốn cử động.

Nhìn Phỉ Thúy yên lặng ngủ, U Hỏa không biết từ đâu cảm thấy một trận hoảng hốt, đại thủ cầm lấy bàn tay tuyết trắng mềm mại kia nắm trong lòng bàn tay cảm nhận, để cho tâm bối rối chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Sao lại thế này? Hắn không phải ước gì y biến mất sao? Vì cái gì vừa nghĩ tới y sẽ biến mất, tâm đau đớn tựa như bị người ta cắt đi một miếng thịt. Rốt cuộc là có chỗ nào không đúng chứ??

****

Phỉ Thúy tỉnh lại, đã là đêm khuya ngày thứ ba, vừa mở mắt ra, ánh vào mi mắt chính là khuôn mặt tuấn tú đầy lo lắng của U Hỏa.

“Ngươi rốt cục tỉnh rồi!” Nhìn thấy bích mâu trong suốt mở, U Hỏa lúc này nhẹ lòng.

“Ta ngủ bao lâu rồi?”

“Ba ngày!” Ngủ? Phải là hôn mê mới đúng, kêu thế nào cũng không tỉnh!

Ngọc thủ vỗ về khuôn mặt tuấn tú thanh thanh nói: “Ngươi đang lo lắng cho ta sao?”

“Nào… nào có!” Mạnh miệng không muốn thừa nhận chính mình vì lo lắng cho y mà ăn không vô, ngủ không được, ở cạnh giường tử thủ ba ngày ba đêm.”Ta là sợ ngươi chết ở chỗ này, dơ phòng của ta.” Tâm bị lời nói vô tình của chính mình đâm tổn thương.

“Yên tâm, sẽ không đâu.” Cho dù thế, cũng sẽ không ở trước mặt ngươi.

Giãy dụa đứng dậy, lại phát hiện toàn thân hư nhuyễn vô lực.

Đây là chuyện đương nhiên, trong một đêm xông vào hai giới cấm địa, lại mở ra Toại Đạo thông hướng nhân giới, cho dù linh lực của y cao tới đâu, thân thể cũng không chịu nổi.

“Ngươi muốn làm gì?” U Hỏa chế trụ thân thể rục rịch của y, thân thể suy yếu như vậy vẫn không thể tùy ý lộn xộn.

“Ta hơi khát.”

“Ngươi chờ chút, ta rót cho ngươi chén nước.”

Rót một chén nước trong, nâng thân thể trên giường dậy, đặt y tựa vào ngực mình, đút y uống nước.

“Đa tạ.” Thân thể vì hao lực quá độ vẫn như cũ suy yếu, nhưng ý nghĩ lại thanh tỉnh khác thường, ngọc thủ nắm chặt vạt áo trước của U Hỏa, đem cả người rút vào trong cái ôm ấm áp.

Thật sự... Không muốn rời đi... Lại vô lực ngăn cản... Lần đầu cảm thấy sức lực của chính mình nhỏ bé như vậy, thậm chí vô lực tạo ra một mảnh bầu trời riêng cho bọn hắn, ít nhất... Ít nhất, y còn có năng lực cam đoan hắn sẽ không bị thương tổn.

“Ngươi làm sao vậy? Khí tức của ngươi rất loạn.” Giờ phút này bộ dáng giống con mèo nhỏ nằm trong lòng của hắn, thật là Phỉ Thúy có cái gì không làm được sao? Có lẽ… Y cũng không kiên cường giống như tưởng tượng.

Phỉ Thúy như vậy làm hắn cảm thấy thật xa lạ, cũng làm hắn đau lòng, mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng hắn không muốn nhìn thấy Phỉ Thúy yếu ớt như vậy, nóng lòng muốn xóa đi ưu sầu nơi đáy mắt của y, hắn ngốc nghếch lại không biết nói câu gì cho thích hợp, chỉ có thể dùng ngôn ngữ thành thật như quả đất biểu đạt tình cảm trong lòng, “Ngươi không vui sao? Ta cảm giác được, tuy rằng... Ta có thể không thể giúp ngươi việc gì, nhưng ít ra có thể làm đối tượng để cho ngươi nói hết tất cả.”

Bích mâu hiện lên một tia kinh ngạc, giây lát, lại khôi phục bình tĩnh trong quá khứ, chỉ là đáy mắt thêm một phần cười nhàn nhạt.

“Đa tạ! Ngươi cho ta mượn bờ vai tựa một chút.”

Được rồi, như vậy là đủ rồi, có những lời này của hắn, đủ để y biết trả giá cho tình cảm của y là không uổng phí, cho dù tương lai gặp phải trừng phạt nghiêm khắc nhất, y vẫn không oán không hối hận.

Có được sức mạnh lên trời xuống đất vẫn đánh không vỡ trói buộc của phong ấn, không ai thông minh bằng vẫn không cách nào để cho ta vĩnh viễn ở lại bên cạnh ngươi. Rất muốn chính miệng hướng ngươi nói ra tình yêu của ta, nhưng ta vẫn là không thể tiếp nhận hậu quả, sợ nhìn thấy vẻ mặt hèn mọn của ngươi, càng sợ ngươi cùng ta có tâm tình giống nhau, sợ cái ngày mộng đẹp chấm dứt, sẽ gây thương tổn lớn lao cho ngươi, so với như vậy, ta tình nguyện đem tình yêu sâu đậm này đối với ngươi giấu vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng. Đem tình yêu đối với ngươi hóa thành dũng khí vô cùng, để cho ta giữ vững tín niệm trong lòng, dũng cảm đối mặt tương lai không đoán trước. Vô luận tiền đồ hung hiểm như thế nào, ta tuyệt sẽ không để cho ngươi bị một tia thương tổn, tuyệt không!!

****

Tựa như phản ứng dây chuyền, chuyện xấu vĩnh viễn không chịu cô đơn, liên tiếp xuất hiện.

Kế sau Lam Lưu, người thứ hai yêu người không nên yêu chính là Kim Ly.

Thiên giới điều tra thiên Kim Ly thế nhưng yêu một con quỷ hút máu!

Này không thể không nói là một đại trêu ngươi sao, thượng đế rất tức giận, mệnh Kim Ly tự tay tiêu diệt con quỷ hút máu kia!

Quỷ hút máu là một loại sinh vật khác nằm ngoài ngũ giới, bọn họ không có linh hồn nên có sinh mệnh vĩnh hằng, dựa vào hút máu tươi mà sống, thiên giới luôn luôn nghêu ngao tuyên bố hòa bình chính nghĩa lại có thể nào dễ dàng tha thứ cho đoạn dị giới luyến này của Kim Ly.

Phỉ Thúy ngồi ở trên thềm đá ngoài Tội Chi điện, y không muốn đi vào, bởi vì nơi đó không phải nơi thẩm lí và phán quyết tội nghiệt, mà là nơi tạo ra tội nghiệt.

Không biết qua bao lâu, đại môn Tội Chi điện lại mở ra, Trạm Thiên dẫn trước đi ra, đi theo phía sau hắn là Kim Ly.

Trạm Thiên sau khi răn dạy Kim Ly vài câu, liền rời đi.

Kim Ly phi thường bi thương, mắt vàng rưng rưng, lại cứng rắn chịu đựng không khóc lên.

“Ngươi vì sao ở trong này?” Kim Ly hỏi Phỉ Thúy đang ngồi trên thềm đá.

“Đang đợi ngươi?”

“Chờ ta? Vì cái gì?”

“Bởi vì ta biết ngươi cần một nơi để khóc.” Phỉ Thúy ôn nhu nhìn nàng, hướng nàng vươn hai tay.

Điều đó giống ánh mặt trời ấm áp tan chảy tầng ngụy trang cuối cùng nơi đáy lòng của nàng, không khống chế được tình cảm khiến nàng cũng vô pháp tự mình thừa nhận phần đau xót này.

Kim Ly nhào vào trong lòng Phỉ Thúy, khóc rống không thôi “… A… Ta thương hắn... Ta thật sự thương hắn…”

“Ta biết!” Phỉ Thúy đau lòng ôm chặt nàng, mặc cho lệ của nàng thấm vào trong lòng y.

“... Lúc ta… Đem kiếm đâm vào trong ngực hắn… Hắn cười nói với ta hắn yêu ta… A… Phỉ Thúy lòng ta đau quá… Ta rất yêu thương hắn… So với để hắn chết ở trong tay những người khác… Không bằng tự ta chấm dứt tánh mạng của hắn... A…”

“Ta tin tưởng hắn sẽ hiểu rõ đây là phương thức ngươi thương hắn.”

Ngươi có thể ở trong lòng ta tận tình khóc, mà mắt của ta lệ lại lạc ở nơi nào, có phải hay không yêu một người không nên yêu, sẽ vĩnh viễn mất đi tư cách được hạnh phúc. Cùng là một phần yêu vì cái gì không giành được chúc phúc, nếu đây không phải là yêu, ta tự hỏi tình về nơi nào?

****

Đem Kim Ly khóc mệt đưa trở về phòng, Phỉ Thúy đi tới xem thiên thai. (thai = đài)

Bầu trời đêm tối đen không có một tia ánh sáng, tựa như tâm tình hiện tại của y.

Nhìn thấy trên thiên thai sớm đã có người.

“Lão sư!”

Trạm Thiên quay đầu, nhìn Phỉ Thúy thật sâu liếc mắt một cái, nói; “Ngươi cũng tới.”

“Đúng vậy.” Cùng Trạm Thiên song song đứng nhìn bầu trời đêm trống rỗng không một vật.

“Nói cho ta biết Phỉ Thúy, ngươi có phải cảm thấy ta quá tàn nhẫn hay không!”

Phỉ Thúy không nói!

Trạm Thiên thấy y không nói lời nào, nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi không nói lời nào vậy là đúng rồi, bởi vì Phỉ Thúy không nói dối gạt người!”

“Ngẩng đầu nhìn xem, nói cho ta biết ngươi nhìn thấy gì?”

“Không trung, không trung màu đen.”

“Ngươi có biết vì sao không nhìn thấy sao?”

Phỉ Thúy nghi hoặc nhìn Trạm Thiên, lắc lắc đầu.

“Muốn sao trở về, là phải trả cái giá rất lớn.”

“Lão sư, ngài lời này là có ý gì?”

Trạm Thiên không trả lời, ông cởi áo choàng trên người phủ ở trên người Phỉ Thúy, nhẹ nhàng thay y buộc lại áo choàng, nói: “Phỉ Thúy! Ngươi luôn luôn thực kiên cường, nhưng kiên cường là có hạn độ, một mình ngươi gánh chịu không được nhiều bi thương như vậy, tìm một người với ngươi cùng nhau chia sẻ thống khổ, để cho trái tim kiên cường kia nghỉ ngơi một chút.” Ngữ tất, Trạm Thiên ở trên trán Phỉ Thúy khẽ hôn chúc phúc, liền xoay người rời đi.

Tìm một người chia sẻ thống khổ… Ai có thể hiểu được tổn thương trong lòng y... Ai có thể lắng nghe y khóc lóc kể lể... Ai…

Lúc y lấy lại tinh thần, y đã đến linh giới, đứng ở ngoài phòng ngủ của U Hỏa.

Trong phòng ngủ truyền đến từng đợt tiếng cười rộn rã.

Từ cửa sổ hướng nhìn vào phía trong, trong phòng là một cảnh tượng vui vẻ ấm áp.

U Hỏa cùng đệ đệ của hắn không biết đang nói những thứ gì, hai người cười thành một đoàn.

Phỉ Thúy lẳng lặng nhìn, y chưa từng thấy U Hỏa cười vui vẻ đến như vậy, ở trước mặt y hắn luôn võ trang phòng bị đầy đủ, có lẽ đây là lần duy nhất y nhìn thấy bộ dáng tươi cười của hắn, đem một màn này in thật sâu trong lòng, Phỉ Thúy giờ phút này cảm thấy may mắn vì U Hỏa không yêu thương y giống như chính y yêu hắn, như vậy lúc ngày đó đến, mới không tạo cho hắn bất cứ thương tổn nào.

Như vậy là đủ rồi, người y yêu nhất có thể khoái hoạt, đã là tâm nguyện suốt đời của y.

U Hỏa trong lúc nói cười đột nhiên cảm thấy có cảm giác gì đó khác thường, không tự chủ được hướng ngoài cửa sổ nhìn.

Ngoài cửa sổ trừ bóng đêm tối đen cái gì cũng không có?

“Ca, ngươi nhìn cái gì vậy?”

“Không, không có gì.” Kỳ quái, hắn như thế nào cảm thấy Phỉ Thúy hình như vừa mới tới.

Nhất định là tên ác ma kia rất thích xuất quỷ nhập thần, khiến cho thần kinh của hắn cũng suy nhược, đáng giận!! Đừng tưởng rằng ngươi thắng, một ngày nào đó, ta sẽ lật ngược tình thế!!!