Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 50



Trần Ngọc, cứu người, ngoài bến cảng Yên Đài phía đông nam, ta chờ ngươi.

Trần Ngọc nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, câu cứu người cùng ta chờ ngươi khiến cho cậu run sợ, ngồi cũng không yên, nhất là dưới tình huống phụ thân và Phong Hàn đều không rõ tung tích.

“Tiểu Trần Ngọc, chuyện này ngươi thấy thế nào? Trước đừng hoảng hốt, nếu như ngươi chuẩn bị đi cứu người, ca đi cùng ngươi.” Mã Văn Thanh thấy sắc mặt Trần Ngọc tái nhợt, an ủi bằng cách dùng sức vỗ vỗ bả vai của cậu.

Số gọi tới cũng không phải là của Trần Sâm, ngay từ lúc Trần Sâm biến mất, điện thoại của ông cũng đã mất liên lạc. Trần Ngọc cố gắng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện vẫn chăm chú vào hai người bọn cậu, khó khăn mở miệng: “Ta muốn qua đó xem thử.” Bất kể không phải là Trần Sâm hoặc Phong Hàn, người gọi điện quen biết cậu, là điều có thể khẳng định chắc chắn.

Tầm mắt của Kiều Dật từ ngón tay thon dài có phần run rẩy nắm chặt tờ giấy di chuyển đến khuôn mặt xinh đẹp không thể coi nhẹ của Trần Ngọc, con ngươi đen láy chợt lóe, chậm rãi nói: “Đừng vội ra quyết định, ít nhất chờ ta điều tra xong đã rồi hẵng đi. Ta đã cho người đi thăm dò bến cảng Yên Đài cùng hải vực phía đông nam có tình huống khác thường gì đó xuất hiện không, ta muốn ngươi đừng nên lỗ mãng chạy tới đó, bởi vì thiếu hụt điều tra cùng chuẩn bị, ngược lại không cứu được người.”

Thấy Trần Ngọc há mồm tựa hồ muốn nói, Kiều Dật nhấn mạnh cường điệu lên tiếng: “Để ngươi cứ thế mà đi, ta không yên lòng. Việc điều tra ngày mai sẽ có kết quả, ở lại đây thêm một ngày nữa. Dục tốc tắc bất đạt (nóng vội thì không thành công), tin ta, sẽ giúp ngươi an bài ổn thỏa.”

Mã Văn Thanh mặc dù biết Trần Ngọc gấp gáp, nhưng Kiều Dật nói cũng có lý, bèn khuyên nhủ: “Chỉ ở lại có một ngày, ngươi xem gia trong lúc trăm công nghìn việc ở đây chờ cùng ngươi, còn chưa nói năng gì.”

Trần Ngọc giương mắt, thật sâu nhìn chăm chú vào Mã Văn Thanh, khi Mã Văn Thanh dương dương tự đắc cho là cậu đã cảm động đến mức tột đỉnh, Trần Ngọc mới híp mắt nói: “Đồ của ngươi khi nào thì bán ra?”

“Xế chiều hôm nay —” Mã Văn Thanh vội vàng khựng lại, nhưng như cũ đã bại lộ mục đích mình nguyện ý ở lại thủ đô thêm một ngày, nhất thời ho khan một tiếng, nói: “Niệm tình chúng ta cùng đến nơi đó, chờ bán xong đồ chia cho ngươi hai phần.” Đồ là Mã Văn Thanh mang ra từ quỷ thành trong sa mạc.

Trần Ngọc ngay lập tức nói: “Bốn phần, còn của Phong Hàn nữa.” Theo thói quen cùng Mã Văn Thanh cò kè mặc cả.

“Ta kháo, sao ngươi không tính luôn cả phần của báo con?!” Mã Văn Thanh nổi giận, Phong Hàn quả thật giúp đỡ mọi người không ít, nhưng tình hình bây giờ, lại là cái cớ để Trần Ngọc lừa gạt hắn?

“Nếu như ngươi nguyện ý, dĩ nhiên có thể chia một phần cho báo con.” Trần Ngọc không do dự đáp, trong lòng tính toán, sau này một người một vật đều do mình nuôi, đều phải cần tiền. Thứ nhất, báo con coi như dưỡng tử (con trai nuôi); về phần Phong Hàn, hoàn toàn là coi như cha ruột mà hầu hạ, coi như con trai mà nuỗi dưỡng.

Trần Ngọc dừng ý nghĩ của mình lại, lặng lẽ lệ rơi đầy mặt, những thứ này đều không đáng sợ, đáng sợ chính là tại sao cậu lại tự giác nhận nuôi một vật một người kia…

Thấy mặt Mã Văn Thanh đã đen đến mức muốn lập tức bộc phát, Trần Ngọc hơi nhỏ giọng nói: “Cái kia, thật ra thì khi ta dọn dẹp hành lý, phát hiện những thứ ngươi nhét vào balô của ta chưa ném hết ra ngoài, còn rớt lại một món.” Trần Ngọc nói rồi từ trong balô móc ra một hạt châu to bằng ngón tay cái, phía ngoài dùng tơ vàng mà quấn, nhìn kỹ, tơ vàng mơ hồ quấn thành hình rồng, bao quanh hạt châu.

“Ngươi thuần túy chỉ muốn đả kích ta…” Mã Văn Thanh trông thấy hạt châu kia đầu tiên là vui mừng, ngay sau đó giậm chân đấm ngực: sớm biết cầm những bảo bối kia sẽ không gặp chuyện, lúc trước sao còn ném hết đi! Càng không ngừng oán giận ca ca A Bố Lạp của A Cát.

“Bỏ đi, dù sao chúng ta cũng không đi một chuyến uổng công. Cầm quá nhiều, chọc cho nữ vương tức giận, liền thả cái bóng ra, nói không chừng chúng ta đều mất đường về.” Trần Ngọc an ủi.

Cứ như vậy, Trần Ngọc ở lại nhà của Kiều Dật thêm một ngày.

Không chỉ vì Mã Văn Thanh cần đem những thứ trên người bán đi, mà Trần Ngọc cũng nhất định phải thu xếp một chút. Nếu như cậu muốn đến cảng Yên Đài, hộp sắt A Cát cho cậu chắc chắn không thể tùy thân mang theo. Chiều hôm đó, Trần Ngọc nói vài tiếng với Kiều Dật, gói kỹ hộp sắt, để vào trong ngực rồi ra ngoài.

Trần Ngọc thuê xe đến phố đồ cổ, quẹo trái quẹo phải dừng trước một tiểu ***. Bên trong tiểu *** cổ hương cổ sắc, bày không ít chính phẩm, rất có ý nhị. Một vị tiểu nhị đang tựa vào sau quầy, trong miệng ngâm nga một khúc hý kịch. Đợi đến lúc thấy rõ được mặt Trần Ngọc, lập tức từ nụ mang tính chuyên nghiệp chuyển thành vui mừng nói: “Ơ, tiểu thiếu gia tới, thật sự là khó gặp!”

Trần Ngọc cười cười, lấy cái bọc trong ngực ra, giao cho tiểu nhị, nói: “Đưa vật này cho lão gia tử, bảo ta nhờ ông bảo quản giúp.”

Tiểu nhị cười ha hả nhận lấy món đồ trong tay Trần Ngọc, dứt khoát nói: “Tiểu thiếu gia yên tâm, ta nhất định tìm người đáng tin giao đến tận tay Tam thái gia.” Thấy Trần Ngọc đứng ở cửa, lại nói: “Tiểu thiếu gia lần này tới Bắc Kinh mấy ngày, mau vào trong nghỉ ngơi, tiệm chúng ta vừa đúng có trà Long Tỉnh thượng hạng, ta pha cho ngài liền đây.”

“Không cần, ngày mai ta sẽ đi.”

“Tiểu thiếu gia sao lúc nào cũng vội vội vàng vàng như vậy, hôm trước Liên ca cũng thế.”

Trần Ngọc nghe thấy câu này, kinh ngạc nhìn về phía tiểu nhị, “Liên ca bên cạnh lão thái gia? Chuyện gì khiến hắn phải tới đây?”

“Cũng không hẳn, nghe nói là Tam thái gia tự thân an bài, từ chỗ ta cầm đồ đi —”

Lúc hai người đang nói chuyện thì có khách nhân bước vào, tiểu nhị lập tức dừng lại, Trần Ngọc mỉm cười nói: “Ngươi cứ làm việc đi, ta còn có chuyện, đi trước.”

Tiểu nhị bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ thầm chờ khách nhân rời đi, tức khắc phải báo với lão thái gia.

Trần Ngọc rời khỏi ***, mặt trời lúc hoàng hôn mệt mỏi ló ra nửa khuôn mặt trên các tòa nhà cao tầng, người đi trên đường cũng trở nên vội vã. Trần Ngọc không tự chủ tìm kiếm trong đám người, một lúc sau mới tỉnh ngộ chỉ một mình cậu tới đây. Đáy lòng tựa hồ có chút xíu gì đó trầm xuống, Trần Ngọc chợt trở nên hoang mang mù mịt.

Phong Hàn rất lợi hại, dường như không có gì có thể vây khốn hắn, làm khó hắn.

Thế nhưng không thấy hắn đâu nữa.

Lẽ nào, là hắn tự mình rời đi?

Thoáng chốc, Trần Ngọc lại nhớ tới đôi mắt đen nhánh của hắn chuyên chú mà chân thành nhìn mình, nói: ta sẽ phụng bồi ngươi.

Trần Ngọc lại thở dài, cái người bá đạo kia, khiến cho cậu thỉnh thoảng không giải thích được mà nhớ hắn, cậu chưa bao nghĩ mình lại là người quyến luyến với bạn bè. Cảm giác này, rất kỳ quái.

Khi Trần Ngọc trở lại nhà Kiều Dật, sắc trời đã tối hẳn, Mã Văn Thanh vẻ mặt hưng phấn đang ngồi ở đại sảnh uống trà. Thấy Trần Ngọc đi vào, lập tức lôi kéo cậu đến chỗ không người nói: “Gia sớm cảm thấy lá cây ngọc thạch kia rất đáng giá, chí ít cũng là vật từ thời Hán Triều, lại ở bên kia Tây Vực, hôm nay gặp được người mua có ánh mắt không tồi, số này.” Mã Văn Thanh đưa ra một ngón tay, thấy mắt Trần Ngọc sáng quắc, lập tức có dự cảm xấu, dịch sang bên cạnh.

Khuôn mặt Trần Ngọc mới vừa còn kéo căng hết mực thoắt cái đã trở nên vui mừng, kéo tay Mã Văn Thanh, hoan hỷ lên tiếng: “Văn Thanh ca — ”

Mã Văn Thanh cố gắng giữ bình tĩnh, lại thấy Trần Ngọc như không xương dán lên người mình, đôi mắt phượng long lanh nháy a nháy, rốt cuộc thỏa hiệp: “Được rồi, ta đã gửi trực tiếp bốn phần vào tài khoản của ngươi.”

Trần Ngọc hài lòng đứng thẳng lại, tính toán, bốn mươi vạn, vấn đề sinh kế trong vài năm tới đã được giải quyết.

Mã Văn Thanh hai chân bắt chéo ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, gọi Trần Ngọc: “Tới, con gái, pha trà cho đại gia!”

Trần Ngọc đi hai bước, tựa như có cảm giác, ngẩng đầu lên, Kiều Dật đang tựa vào cạnh cửa, cười nhìn cậu.

“Vẫn giống như trước đây a, nhắc mới nhớ, lâu rồi không được ăn cơm Trần Ngọc nấu, thật là vô cùng hoài niệm.” Kiều Dật vừa đi vào trong vừa cười nhẹ lên tiếng. Trước kia khi ở trường học, Kiều Dật ở khu trọ cấp A, phòng riêng biệt, có cả nhà vệ sinh và bếp. Kể từ khi biết Trần Ngọc biết nấu cơm, có lúc còn xách Trần Ngọc đến khai hỏa. Bởi vì có thể ăn chùa, hơn nữa Trần phụ cưỡng chế ra lệnh cậu phải tạo quan hệ cho tốt, nên Trần Ngọc cũng không cự tuyệt.

“Chờ ta thất nghiệp, sẽ tới nhà ngươi làm đầu bếp.” Trần Ngọc buồn buồn nói.

“Đến lúc đó ngươi đừng quên.” Kiều Dật mang theo thâm ý thoáng liếc Trần Ngọc.

Trần Ngọc chợt nhớ tới chính sự, vội hỏi: “Có tin tức gì sao?”

Kiều Dật sắc mặt vô cùng nghiêm túc, gật đầu, đáp: “Thật là có.”

Thấy hai người tức khắc giương mắt nhìn sang, Kiều Dật nói: “Tin tức nội bộ của Sở nghiên cứu Khảo cổ, hải vực phía đông nam sát cảng Yên Đài, phát hiện dưới đáy biển có thuyền đắm, nhân viên khảo cổ cùng các ngành tương quan đang tổ chức khảo sát trục vớt, nhưng chuyện này hiện tại vẫn còn trong giai đoạn giữ bí mật, chỉ là bốn phía hải vực chỗ thuyền đắm đã bị phong tỏa. Nghe nói, thuyền đắm cách đây ít nhất cũng phải hai ngàn năm, mà vẫn được bảo tồn hoàn hảo.”

“Thời Tần Hán?”

“Bảo tồn hoàn hảo? Có không ít đồ?!” Trần Ngọc cùng Mã Văn Thanh đều kinh hãi.

Kiều Dật khẳng định, hắn thích nhìn thấy nhãn thần Trần Ngọc phát sáng, sự cuồng nhiệt nho nhỏ đó đối với khảo cổ hoặc là tài phú khiến cho hắn cảm thấy hết sức khả ái động lòng người.

“Người của Sở nghiên cứu Khảo cổ nhận được chỉ thị, nghiêm cấm để lộ tin tức ra ngoài, cho nên dò la tương đối khó khăn.Thật may bên kia cha ta có quen biết một vị giáo sư, ta đã đánh tiếng với bên đó, ngày mai mang các ngươi đi xem thử tình huống cụ thể.”

Mã Văn Thanh cực kỳ ghen tỵ, đặc quyền giai cấp! Hơn nữa giai cấp đặc quyền này lại anh tuấn phong lưu như vậy, thật đáng ghét, chẳng trách trước đây ngay cả mỹ nữ ngoài hệ đều chủ động tiếp cận Kiều Dật. Đây chính là hành vi bất chính… Nhưng đặc quyền giai cấp lần này chính mình cũng được lợi, Mã Văn Thanh ngậm chặt miệng, chuẩn bị ngày mai cùng đi xem thử.

Trần Ngọc nhìn về phía Kiều Dật, để Kiều Dật đến tận ga xe lửa đón bọn họ đã có chút bất đắc dĩ, nói thật, trước đây hai người chung đụng, Kiều Dật vẫn một mực quan tâm chiếu cố cậu, mà Trần Ngọc chẳng qua chỉ là ra vẻ, có thể xa liền xa, người hiểu chuyện như Kiều Dật không thể nào không biết.

Nhưng mấy ngày này nhờ vả Kiều Dật rất nhiều chuyện phiền toái, Kiều Dật không do dự đều tận tâm giúp đỡ, khiến cho Trần Ngọc hơi băn khoăn.

Cậu ngượng ngùng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Lần này thật đã làm phiền ngươi, đa tạ.”

Kiều Dật nhìn Trần Ngọc một hồi, khóe miệng khẽ nhếch, nói: “Không cần khách khí, ta sẽ thu tạ lễ.”

Trần Ngọc nghĩ cha mình và cha Kiều Dật nhất định có qua lại vì lợi ích, vì vậy cười cười không tiếp tục đề tài này nữa.

Buổi tối hôm đó, điện thoại của Trần Ngọc không nhận được bất cứ một cuộc gọi nào. Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng tăng thêm vài phần nôn nóng. Không có tín hiệu, nếu vậy người đó có phải gặp nguy hiểm lớn rồi hay không?

Sáng hôm sau, Kiều Dật lái xe mang hai người đến Sở nghiên cứu Khảo cổ. Người quen cũ của cha Kiều Dật là giáo sư Chu đeo kính, tầm tuổi trung niên vóc dáng khôi ngô, đối với Kiều Dật tốt nghiệp hệ Khảo cổ tựa hồ có ấn tượng rất tốt. Vừa dẫn đường vừa ở phía trước thân thiện nói chuyện cùng Kiều Dật. Kiều Dật rất có phong phạm, mơ hồ có thể nhận ra điệu bộ khéo léo của Kiều phụ.

Thế nhưng giáo sư Chu mang đến cho bọn họ một tin tức khiếp sợ, tiểu tổ do Sở nghiên cứu Khảo cổ phái đi khảo sát, tối hôm qua đã mất tích, mười mấy người đến nay vẫn hoàn toàn bật vô âm tín.

“Ở đây chúng ta có chương trình giám sát và điều khiển từ xa, video cũng chỉ đến tối hôm qua, chừng năm giờ rạng sáng nay, trên màn hình đột nhiên tối đen, cho đến tận một giờ sau đó. Tiếp đến chúng ta phát hiện, đội viên khảo cổ trên thuyền cũng không thấy đâu nữa, bao gồm cả mấy chuyên gia ngoài ngành. Cho nên hôm nay Sở nghiên cứu đặc biệt bận rộn, nhất định lập tức nghĩ ra một phương án khả thi, trước tìm kiếm những người mất tích trên biển.”

Kiều Dật trầm tư, nói: “Giáo sư Chu, chúng ta có thể xem thử video tối hôm qua hay không?”

Giáo sư Chu gật đầu, đưa ba người tới trước một cánh cửa, quét thẻ rồi vào phòng. Bên trong có hai thanh niên đang bận bịu, trông thấy giáo sư Chu, bèn đứng dậy chào hỏi.

“Đây là phụ tá của ta, bật video hôm qua lên cho ba người bọn họ xem thử.” Nửa câu sau là Chu giáo sư nói với hai người phụ tá.

Trần Ngọc nhạy bén phát giác vị nữ phụ tá kia khi nhìn thấy Kiều Dật ánh mắt liền sáng lên, xem ra đại danh của Kiều Dật đã truyền tới Sở nghiên cứu, chỉ có điều do bầu không khí trong phòng ngăn trở, nữ phụ tá chưa từng có biểu hiện muốn thân thiện. Mà vị nam phụ tá còn lại thì diện vô biểu tình liếc mấy người một cái, bật video trong máy vi tính lên.

Tầm mắt của Trần Ngọc ngay sau đó bị cảnh tượng đáy biển tĩnh mịch trong màn hình hấp dẫn, đáy biển không biết sâu bao nhiêu, bốn phía bố trí chục chiếc đèn thăm dò không thấm nước, miễn cưỡng có thể nhìn thấy mọi thứ trong phạm vi bốn năm thước. Đối diện ống kính là một cửa động đen ngòm, quan sát kỹ mới phát hiện động này nằm trên một con thuyền khổng lồ, sau đó ánh đèn nhoáng lên, có người từ một bên xuất hiện tiến vào cửa động. Nguyên một bộ thiết bị lặn xuống nước, trên lưng là bình dưỡng khí.

“Đây là nhân viên khảo cổ chúng ta phái tới nơi đó làm việc dưới nước.” Giáo sư Chu nói.

Những đội viên khảo cổ này tiến tiến xuất xuất, có lúc còn mang một số thứ ra ngoài. Camera được đặt gần đèn không thấm nước, có khi còn nhìn thấy cả những con cá màu đen bơi qua.

Tiếp đó hình ảnh khẽ chuyển, đã ở bên trên mặt nước, có người nhô lên từ trong nước, cũng có người đang chuẩn bị nhảy xuống. Hiển nhiên đây là thuyền neo đậu ở mặt biển của các nhà khảo cổ học.

“Đều đang quay phim, bây giờ để cho họ xem một chút video chừng rạng sáng năm giờ.” Giáo sư Chu nói.

“Đợi đã!” Trần Ngọc chợt lên tiếng, sắc mặt cậu có phần khó coi, chỉ vào một người ở bên trái màn hình đang chuẩn bị nhảy xuống nước rồi lên tiếng: “Ta muốn thấy người này trước khi mặc đồ lặn, hắn trông thế nào?”

Nữ phụ tá đảo mắt về phía Kiều Dật, tiện tay đem video lùi lại. Người kia như cũ chỉ có một bên mặt, bởi vì ở trong góc, thỉnh thoáng mới trông thấy, sau đó, video dừng lại trước cảnh người đó đội lên mũ lặn bảo hộ.

“Sao thế?” Kiều Dật tiến sát lại hỏi.

“Người đó, là ông già ta.” Trần Ngọc khẳng định nói.

Cậu vừa nói như thế, Mã Văn Thanh cùng Kiều Dật cũng nhận ra, người kia thực sự rất giống Trần Sâm. Bất quá, chỉ thấy một bên mặt, thật ra cũng không rõ lắm. Mã Văn Thanh nói: “Ngươi không phải vì sốt ruột tìm phụ thân mà thấy người tương tự liền loạn nhận đi.”

Trần Ngọc phiền não cắt ngang, “Tuyệt đối sẽ không.”

Giáo sư Chu nhìn Trần Ngọc một cái, nói với nữ phụ tá: “Kéo trở lại.” Sau đó là đoạn video lúc năm giờ sáng.

Tựa hồ ngay cả cá cũng đang ngủ say, cá trong đám san hô không hề trông thấy, nhưng tiếp đến, trong màn hình chợt xuất hiện rất nhiều người. Có chừng mười người, bơi về phía cửa động. Bất thình lình. Màn hình tối thui, thật ra nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy màn hình đang đung đưa.

Đèn lập tức phụt tắt, hình ảnh trong nước khó phân biệt. Ước chừng qua mười phút, đèn không thấm nước một lần nữa bật sáng, ống kính liền đứng yên. Cửa động trên thuyền không thấy có một ai đi ra nữa.

Camera đặt trên thuyền neo đậu trên mặt biển, cũng không có bất cứ người nào.

“Kể từ lúc này, nhân viên phụ trách liên lạc với chúng ta không còn phát tin tức về đây nữa.” Giáo sư Chu nói, “Đã bắt được liên lạc với bộ đội phía cảng Yên Đài, khi bọn họ vội vàng tới được đó, thuyền trên mặt biển không có một bóng người.”

“Đây là toàn bộ nhân viên của đội khảo cổ đi Yên Đài, các ngươi xem xem có người mà mình quen biết hay không.” Nói xong, một bức ảnh phóng to được lôi ra ngoài, Trần Sâm quả nhiên đứng ở hàng phía sau đầu tiên bên trái.

“Ta nhớ Trần thúc hình như không phải là đội viên khảo cổ?” Mã Văn Thanh nghi hoặc, người làm khảo cổ tương đối ghét những kẻ trộm mộ.

Giáo sư Chu thở dài, mang theo chút thương hại nhìn Trần Ngọc, nói: “Ở đây không chỉ có đội viên khảo cổ, còn có ba vị chuyên gia ngoài ngành.”

Kiều Dật liếc nhìn sắc mặt Trần Ngọc, đưa tay kéo cậu, nói cám ơn với giáo sư Chu, đem người trở về.

Trở lại Kiều gia, Trần Ngọc tựa hồ đã tỉnh táo, đứng bật dậy nói: “Vô luận như thế nào ta cũng phải đi, phụ thân ta đang ở đó.”

Mã Văn Thanh tiến tới vỗ vỗ khuôn mặt của Trần Ngọc, nói: “Ừ, Trần thúc ở đâu, chúng ta nhất định phải tới đó một chuyến. Chỉ có điều, bây giờ ngẫm lại những cuộc gọi vào nửa đêm kia, căn bản không phải là Trần thúc, vì Trần thúc tối hôm quá mới mất tích, cuộc gọi đầu tiên cũng từ ba hôm trước,  tối hôm qua lại cố tình không gọi nữa.”

Trần Ngọc cả kình, vậy người ở tận Nam hải chờ cậu đến tột cùng là ai?

Kiều Dật nói: “Chuyện các ngươi ra biển ta sẽ phụ trách an bài, mới vừa ra khỏi cửa ta đã trao đối với giáo sư Chu, cứu viện của bọn họ sáng ngày mai xuất phát từ cảng Yên Đài, ta sẽ nghĩ cách để bọn họ mang theo hai người các ngươi.”

“Được.”

Những ngày qua không đi đâu cả, Trần Ngọc thật ra thì muốn ở đây chờ tin tức của Phong Hàn, nhưng vị đại ca này cư nhiên trốn kỹ đến mức Kiều Dật ngay cả nửa điểm tin tức cũng không tra ra được.

Bất quá, bấy giờ đã không còn thời gian ngồi đợi Phong Hàn thêm nữa.



Lăng Vân nhìn Phong Hàn đang đứng trước cửa sổ, qua hồi lâu. Rốt cuộc cũng lấy đủ dũng khí khuyên nhủ: “Phong, đừng đi nữa, e là không còn kịp nữa rồi.”

Phong Hàn rũ mắt nhàn nhạt liếc báo con đang ở trên bàn gặm đùi dê, cùng máy ảnh kỹ thuật số không xa bên cạnh báo con, lông mi thật dài che lấp cặp mắt lạnh lẽo, khóe niệng khẽ nhếch tiết lộ chủ nhân không hề vui mừng.

Mặc dù một Phong Hàn như vậy nhưng vẫn hoàn mỹ không tỳ vết, Lăng Văn than thở thầm nghĩ. Báo con đem đám xương còn lại vứt qua một bên, ngẩng đầu nhìn Phong Hàn một lúc, khóe miệng khả nghi giật giật, run rẩy vươn móng vuốt, tựa hồ muốn bám vào trên tay áo của Phong Hàn. Một giây đồng hồ tiếp theo, ngón tay thon dài đeo nhẫn túm lấy lông trên cổ báo con, quẳng nó xuống chỗ khăn mặt. Báo con tức giận lấy móng vuốt trảo trảo cái khăn, đảo mắt đem dầu mỡ lâu khô sạch sẽ.

Khóe miệng Phong Hàn tựa hồ cong lên, cái loại ánh mắt vô ý thúc tinh khiết đo có sự hấp dẫn không gì sánh kịp. Khiến cho Lăng Vân cùng Vưu bộ trưởng ở cạnh cửa kinh ngạc mà nhìn, quên khuấy mục đích mình vào đây.

“Được, ngày mai ta rời đi.” Phong Hàn lãnh đạm nói.

“Tại sao ngài quyết định không tìm hắn?” Lăng Vân tò mò hỏi, không thể nghi ngờ, đối với bọn họ mà nói, đây là chuyện tốt.

“Bởi vì ta biết hắn sẽ ổn, hơn nữa, ta sẽ tìm được hắn.”

-END 50-

Lời tác giả: Đáy biển sẽ có lời giải cho một phần chân tướng sự việc, ít nhất là về Trần Ngọc…