Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 2 - Chương 8: Giở trời rồi



Tôi bước theo cô ta vào khoang thuyền,bên trong chất từng đống từng đống đồ, gần như ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, xem ra họ chuẩn bị vô cùng gấp gáp, tất cả trang thiết bị còn chưa kịp xếp ngay ngắn vào khoang, vứt tứ tung trên lối vào. Tôi vừa đi vừa quan sát, phát hiện ra chủ yếu là thiết bị lặn, máy móc cỡ lớn, đồăn, dây thừng, trong đó bình dưỡng khí chiếm phần lớn.

Chúng tôi bước qua đống trang thiết bịtới khoang sau liền với phòng đặt máy, ở đây bày ra vài tấm phản xếp lộn xộn, phía trên phủ một tấm thảm đã bẩn đến mức biến thành màu đen. Trên một tấm phản có một gã trung niên hơi mập và hói đang ngồi, mặt mũibóng loáng. Thấy tôi bước vào, gã đứng lên bắt tay tôi như điên, nói:“Hân hạnh, hân hạnh, tôi họ Trương.”

Ấn tượng đầutiên của tôi với người này không tốt chút nào, có điều vì lịch sự, tôivẫn bắt tay gã một cái. Đôi tay hắn rất khỏe, có lẽ trước đây từng làmviệc lao động chân tay.

Ninh tiểu thư giới thiệu với tôi. “NgàiTrương đây là cố vấn công ty chúng tôi đặc biệt mời tới, là chuyên gianghiên cứu lăng mộ triều Minh, lần này chủ yếu phụ trách phân tích kiếntrúc lăng mộ dưới đáy biển.”

Tôi không có nhiều hứng thú lắm với giớikhảo cổ chính thống, cũng chưa từng nghe qua tên gã, có điều nhìn gã lộvẻ mặt đắc ý, không thể làm gì khác đành khách sáo một câu: “Ngưỡng mộđã lâu.”

Lão Trương hói kia khoa trương khoát taynói: “Chuyên gia không dám nhận, chỉ là nghiên cứu linh tinh mà thôi,chẳng qua vận số của tôi khá tốt, may mắn công bố được vài bản luận văn. Nói chung thành tựu không đáng kể, không cần nhắc tới làm gì.”

Tôi xưa nay chưa từng gặp ai ăn nói kiểu này, cũng không biết phải đối đáp với gã thế nào, đành nói: “Ngài khiêm tốn quá rồi.”

Gã có vẻ thích thú với lời khách sáo này, lại ra sức bắt tay tôi, hỏi: “Không biết lần này ngài Ngô lấy thân phận gì mà được mời tới đây vậy? Thứ cho tôi nói thẳng, hình như ngành họccủa ngài ít được chú ý, cũng có thể do tôi kiến thức nông cạn, nên chotới giờ tôi chưa từng thấy quý danh của ngài Ngô trên tạp chí khảo cổ.”

Mấy câu đó rõ ràng muốn hạ thấp tôi, cũng không biết là cố ý hay vô tình. Tính tình tôi vốn nóng nảy, nghe đượcmấy câu này gần như muốn nổi điên, nhưng nghĩ lại thì mình vừa lênthuyền không lâu, còn chưa quen với hoàn cảnh, đành nén giận, bực mìnhnói: “Tôi chuyên việc đào đất.”

Ngữ khí của tôi đã rất khó chịu rồi,nhưng gã lại hoàn toàn không nghe ra, ồ một tiếng: “Ngài là kiến trúcsư? Thảo nào, thì ra không phải người trong nghề chúng ta, có điều cũnglà cũng coi như một nửa đồng nghiệp, ngài xây phòng ở cho người sống,tôi nghiên cứu phòng của người chết, chúng ta cũng vẫn có chút quan hệmà.”

Tôi nghe xong dở khóc dở cười, xem rangười này tuy ăn nói không giỏi, nhưng cũng không phải loại người haimặt, vỗ vỗ vai gã nói: “Tôi không phải kiến trúc sư, tôi là công nhânkhai quật, anh muốn nghiên cứu phòng của người chết, cũng phải để tôiđào trước mới được.”

Nói xong những lời này tôi lại có chúthối hận, tôi vốn không định nhận lời họ đích thân xuống đấu, hiện giờtình hình nơi đó vẫn chưa rõ ràng, muốn quyết cũng phải chờ tôi quan sát thêm thực tế nữa, nghĩ nghĩ một lúc lại bổ sung thêm: “Có điều đến khiđó có đào hay không, còn phải xem tình hình thế nào. Nếu tình hình không ổn, có muốn đào cũng không được.”

Gã không nhận ra ẩn ý trong lời nói củatôi, còn cúi người đưa danh thiếp cho tôi, nói cái gì mà thêm một ngườibạn là mở ra một con đường mới, sau này nếu lên phương bắc gặp chuyện gì có thể nhờ gã giúp đỡ. Tôi thấy gã mới gặp tôi được hai phút đã làm như có mười mấy năm giao tình, nếu còn nói tiếp không chừng phải kết báimất, vội vã chuyển chủ đề, hỏi cô gái kia về sự cố xảy ra trên biển.

Cô gái này cũng là tay lão luyện, tóm tắt một lượt qua cho tôi, tôi cũng hiểu được đại khái.

Thì ra lúc đó chú Ba cũng không xác địnhđược tọa độ chính xác của ngôi mộ dưới đáy biển kia. Chú chỉ dò được bốn vị trí khả nghi, tìm kiếm từng chút từng chút một, sau đó hình như họđã tìm được, nhưng lần phát tín hiệu cuối cùng của con thuyền mất tíchkia khá ngắn gọn, cũng không nhắc tới địa điểm cuối cùng họ tìm được là ở đâu, cho nên hiện giờ chúng tôi chỉ có thể tìm lại lần nữa thôi.

Kế hoạch của họ là bắt đầu tìm từ rặng đá ngầm Tiên Nữ, sau đó đến đảo Vĩnh Hưng tiếp viện thêm một ít vật tư,rồi đến ba vùng biển gần đảo Thất Liên, trên đường không dừng lại quánửa giờ. Còn về phương pháp tìm kiếm, nước biển Tây Sa rất trong, nếu đủ ánh sáng có thể nhìn sâu xuống nước hơn ba mươi mét, hơn nữa hải lưucũng bình thường, không phải vùng biển có sóng ngầm hoạt động mạnh, chonên đạo động mới đào vài ngày trước hẳn là không bị vùi lấp.

Lão lái thuyền vốn rất thông thuộc vùngbiển này, người ngoài nghề như chúng tôi nhìn xuống nước thì đâu đâucũng giống nhau cả, nhưng trong mắt họ, mỗi vùng nước ở đây đều có chỗđặc biệt của nó, chỉ cần đáy biển có chút biến động, lão lập tức có thểnhìn ra.

Từ cách nói chuyện của cô gái kia, tôinhận ra cô ta vẫn rất tin tưởng vào sự sống còn của ba người dưới đáynước. Không biết niềm tin mù quáng này ở đâu ra nữa, tất nhiên, tôi cũng mong được như lời vàng ngọc của cô ta, chú Ba có thể bình yên trong hải đấu.

Lão Trương hói kia thấy tôi nói chuyệnvới cô nàng rất ăn ý, gạt gã quan một bên, hình như có chút khó chịu,một mình mò đi ngủ. Tôi thấy người này tuổi đã xế tà, tính tình lại vẫn y như con nít, không khỏi buồn cười, người như vậy thực sự rất hiếm (1),không biết có sống chung hòa hợp được không.

Nghĩ đến đây, thuyền bỗng lắc mạnh mộtcái, lão lái thuyền phía sau đã nổ neo lái thuyền rồi, mà thuyền lại bắt đầu đung đưa. Đây là con thuyền cũ, cho nên không chỉ lắc lư sang tráisang phải, còn lắc lư ra trước về sau không theo nguyên tắc nào, cứ nhưđang ở trong một cái nôi lớn. Tôi chịu đựng mười mấy tiếng tàu xe mệtnhọc, lại còn bị lộn nhào thế này, cơn buồn ngủ kéo tới, liền ngáp dàimột cái. Cô gái kia khá biết điều, bảo tôi nghỉ ngơi đi, tôi cũng khôngchút khách khí, thật sự mệt quá rồi, vừa đặt lưng xuống đã ngủ luôn.

Lúc tôi tỉnh lại, thuyền đã chạy ra giữabiển rồi. Tôi nhìn xuyên qua khung cửa sổ ra ngoài, phát hiện mới ngủngon một giấc dậy mà thời tiết đã thay đổi, mặt biển rộng lớn thoángchốc chuyển màu xanh sẫm, mặt trời khuất sau tầng mây đen, ánh sángxuyên qua kẽ mây chiếu xuống, vẽ nên một bức tranh khắc tơ vàng thậtlớn, đồng thời rải xuống mặt biển những lớp vảy vàng lấp lánh, trên dưới hòa vào nhau, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.

Có điều cảnh đẹp chóng tàn, mây đen nhanh chóng nối lại với nhau, che hết những tia nắng . Biển rộng thoáng chốcchuyển sang một sắc đen khiến người ta sợ hãi. Sóng biển cuồn cuộn tràodâng, cuốn cả thuyền đi. Khi chúng tôi chìm giữa hai đợt sóng, cột nướcbiển còn cao hơn mạn thuyền, cứ như sắp bị sóng lớn nuốt chửng, đáng sợvô cùng.

Tôi thấy mấy người chèo thuyền vội vãchạy tới chạy lui, gia cố lại mấy vật tư bằng lưới thừng, tuy gấp gápnhưng nét mặtlão lái thuyền vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.

Tôi đã quen ở thành thị, nhìn cảnh tượngnày chỉ thấy vô cùng hưng phấn, muốn lên boong thuyền hỗ trợ, lên tớinơi rồi mới biết không phải cứ nghĩ là làm được. Với tình hình hiện tại, muốn đứng vững trên sàn thuyền thì phản ứng nhanh vẫn chưa đủ. Anh cònphải cực kỳ quen thuộc với sóng biển và thuyền, biết lần này nghiêng thế nào lần sau nghiêng thế nào mà chuẩn bị sẵn sàng. Trình độ của tôiđương nhiên không cao siêu đến mức ấy, mới đi vài bước đã phải túm lấymột cái vòng sắt nhô ra.

Đúng lúc đó, chợt có mấy thuyền viên hình như nhìn thấy thứ gì, bắt đầu la hét, tôi nghe tiếng Mân Nam khônghiểu, nhìn theo đầu ngón tay họ chỉ, loáng thoáng thấy bên trái thuyền,giữa những con sóng biển cao ngất, dường như có vật gì đó.

Vì cự ly khá xa, nhìn cũng không rõ lắm,chỉ có cảm giác hình như là một con thuyền. Đúng lúc đó, cô gái kia từphía sau tôi bước lại gần, tôi liền lên tiếng hỏi cô ta những người nàyđang kêu cái gì?

Tóc cô nàng ẩm ướt, bị gió thổi rối tung, chăm chú lắng nghe một hồi mới nói: “Hình như họ thấy một con thuyền.”

Lão lái thuyền đi tới bên chúng tôi, dùng thứ tiếng phổ thông nửa đời chưa từng xài đến mà nói: “Bên kia hình như có một con thuyền gặp nạn, chiếu theo quy ước, chúng ta phải qua đóxem.”

Phương án này khá hợp lý, cô gái kia lậptức gật đầu. Lão lái thuyền liền ra một loạt chỉ thị cho đám công nhânbản địa của hắn, thuyền lập tức quay tay lái, quặt sang trái.

Mặt biển giữa cơn sóng gió nhấp nhô nhưmột dãy núi, mỗi cơn sóng đều là một ngọn núi. Thuyền chúng tôi hiênngang đón từng ngọn sóng, gần như xé sóng mà đi, mỗi lần ập vào là người trên thuyền coi như “được” tắm biển một lần, toàn thân ướt sũng khôngđếm nổi bao nhiêu lượt. Tôi chưa từng có cảm giác phấn khích như thế bao giờ, không nhịn được ý nghĩ muốn gào lên thật to.

Chúng tôi liên tiếp vượt qua mười mấy ngọn sóng, rốt cuộc cũng có thể thấy rõ đường nét sơ lược của thứ kia.

Đúng lúc ấy, tôi chợt nghe lão lái thuyền kinh hoàng thét to một tiếng, tiếp đó vài thuyền viên cũng ầm ĩ la lên. Tôi vội hỏi cô gái kia xem có chuyện gì, cô nàng vừa nghe xong, mặt mày tái mét, ôm chặt lấy ánh tay tôi nói: “Nhất định không được quay đầulại nhìn, đó là một con thuyền ma!”